Animorphs (Tập 35: Đám Cưới Của Ba) - Chương 11 - 12

CHƯƠNG
11

“Ááá...!”

Bộ
não cá nổi xung thiên, tôi rớt đánh thịch xuống nền nhà.

“Marco.
Bồ đang làm cái quái gì thế?”

Tobias
ư?

Tôi
tập trung hướng cặp mắt vặn vẹo của mình về ô cửa sổ gần nhất.

“Tui
hổng biết luôn, bồ tèo!” Tôi gào lên, lòng đầy cảm giác sợ hãi khôn tả.

“Thế
thì hoàn hình đi!” Tobias thét lên. “Thoát ra khỏi hình biến đó mau! Không đúng
cách rồi.”

Hãi
quá! Tôi hổng thở được! Cái cơ thể bé tí nị của tôi hổng thể chứa được nhiều
ô-xi. Mặt mày xây xẩm…

“Nào,
ráng lên Marco. Bồ làm được mà! Hãy tập trung nào!”

Tôi
sụt sịt. Nhưng sự biến đổi đã bắt đầu: thân thể lớn dần; cánh tay co ngắn lại;
vết xẻ hai bên má biến mất. Tôi há miệng hớp không khí. Ngọt ngào, tươi mát làm
sao!

“Cassie,
coi chừng phía sau!” Tiếng Jake hét vọng từ hành lang.

Rồi
tiếng của William Roger Tennant, “Giết chết bọn nó! Hủy diệt chúng. Nếu như tụi
bay có thiêu trụi căn nhà này để làm được việc đó, tao cũng không màng đâu!”

Pằng
Chíuuuuuuuuuu!

Tia
Nghiệt chi chít!

“Rachel!
Tobias! Tụi này cần hỗ trợ!”

Pằng
Chíuuuuuuuuuu!

“Bọn
chúng đông quá. Lui về văn phòng mau!” Jake hét. “Đi!”

Pằng
Chíuuuuuuuuuu!

“Marco,”
Tobias thét. “Tụi nó sắp quay lại lối này đó, kết thúc vụ biến hình dị dạng này
lẹ lên đi.”

Tôi
hầu như đã hoàn hình xong. Trở lại là con người với đầy đủ tay chân và hai lá
phổi.

Nhưng
điều đó, trong tình hình hiện tại, lại hổng phải là một điều hay. Nếu như
Tennant trông thấy tôi - thằng bé Marco, hổng phải là một tên thảo khấu
Andalite - cuộc đời tôi kể như là chấm dứt. Ba tôi cũng sẽ cùng chung số phận.

Thực
ra thì, hổng chỉ có ba tôi đâu mà tất cả bạn bè tôi, tất cả những ai mà tôi
quen biết cũng sẽ đều bị giết chết hoặc sẽ trở thành tù nhân của bọn Yeerk.

Nhưng
nếu như tôi hổng hành động ngay thì đám bạn của tôi có thể sẽ bị giết sạch. Tôi
phải tính tới chuyện đó!

Cánh
cửa thông ra hành lang bật tung, xô mạnh vào phía trong văn phòng. Tôi núp ở
phía sau nó. Đó là một cánh cửa bự bằng gỗ sồi, dày chừng năm phân.

Pằng
Chíuuuu!

“Tiếp
tục di chuyển!” Jake ra lệnh.

Tôi
nghe thấy tiếng thở hồng hộc của những con thú lớn, tiếng chân nện rầm rầm của
những chiến binh người Hork-Bajir.

Băng
ào qua cánh cửa ngỏ là Jake, Rachel, Cassie, Ax.

“Tóm
cổ chúng cho tao!” William Roger Tennant gầm lên. “Bọn nó sẽ bị kẹt cứng ở
trong căn phòng đó! Bọn nó sẽ…”

RẦM!

Tôi
sập mạnh cửa. Nó đập phải một cái gì đó. Dựa vào những từ ngữ thô lỗ mà Tennant
gào lên, thì tôi biết chắc chắn đó là cái bản mặt của hắn.

“Marco!
Sao bồ không biến hình?” Jake la.

“Hổng
có thời gian!” Tôi nói và khóa cửa lại. “Tụi mình cần phải chuồn thôi.”


lối thoát duy nhất của tụi tôi là qua đường cửa sổ.

“Lũ
ngốc tụi bay!” Tennant gầm rú sau cánh cửa. “Phá cửa mau! Nghiền nó ra thành
từng mảnh!”

Tôi
nhìn xung quanh phòng. Ừm. Sử dụng cái gì bây giờ?

Ấn
bản của Trường Webster
? Sách tham khảo của thư viện New York? Tuyển
tập của Leo Tolstoy
? Hay cái ghế đây ta?

Không.
Chính là cái laptop của William Roger Tennant. Tôi chụp lấy nó bằng cả hai tay,
giật mạnh, bứt tung luôn cọng dây nguồn.

“Hi
vọng hắn không sao lưu dữ liệu ổ cứng,” tôi vừa nói vừa quay lưng về phía cửa
sổ. Tôi thực hiện những động tác của vận động viên ném búa, xoay tròn cái
laptop và liệng hình vòng cung. Choang!

Khung
cửa sổ khổng lồ bể vụn thành hàng ngàn mảnh thủy tinh.

“Đi
thôi!”

Hổ!
Gấu xám! Sói! Andalite! Tất cả vút qua khung cửa vỡ. Theo chân lũ bạn, tôi
chạy, vượt qua tường rào. Thế là an toàn.

BÙM!
BÙM!

Tiếng
vật nặng thúc vào cánh cửa gỗ rầm rầm! Cánh cửa văn phòng cong oằn.

“Nhảy
đi. Marco!” Cassie ở phía sau la lớn.

Tôi
băng ngang căn phòng. Văn phòng nằm ở lầu một của tòa biệt thự. Nhưng mặt đất
lại dốc thẳng xuống mặt biển. Từ cửa sổ xuống tới mặt đất, phải cách ít nhất là
năm thước.

Cây!
Nhánh của nó chỉ cách cửa sổ chưa tới 1 mét. Phía dưới là bờ hiên tráng xi
măng.

Tôi
sẽ chọn gì đây? Bể mắt cá chân hay sống đời một Kẻ Mượn xác?

Nghiến
răng, tôi bước tới gờ cửa sổ rồi buông mình. Chân tay quơ quào, một tay tôi tóm
được một cành cây.

Thả
người khỏi thân cây, chạy hết tốc lực đến rặng cây thấp rậm rạp bao quanh bờ
tường của tòa biệt thự. Chúi người núp sau bụi cây, tôi thu người, cuộn tròn
lại hệt như một trái banh.

William
Roger Tennant có nhìn thấy tôi không ta?

CHƯƠNG 12

“Tại
sao bồ không nói với tụi mình vấn đề của bồ?” Jake chất vấn. Tụi tôi được triệu
tập tới trang trại nhà Cassie. Lần này tôi hổng thể nào vờ vịt được nữa, hổng
thể nào giả bộ làm như chuyện biến hình dị dạng của tôi chưa từng xảy ra cho
được. Tobias đứng ngoài cửa sổ đã chứng kiến hết từ đầu tới đuôi rồi còn đâu.

“Tui
hổng biết,” tôi trả lời “Tui nghĩ đó hổng phải là vấn đề lớn gì cả.”

“Đúng,
bồ nói đúng. Bồ biến hình thành một sinh vật nửa khỉ đột, nửa cá hồi trong khi
cả đám tụi mình đang vờn nhau với bọn Hork-Bajir, thế mà hổng phải là vấn đề
sao?” Rachel vặn vẹo.

“Mọi
thứ đều ổn cả rồi, phải không?” Tôi nhấm nhẳng. “Hơn nữa, Rachel à, thực ra bồ
mới là người tiên phong biến hình dị dạng mà. Hồi bồ bị dị ứng với ADN của cá
sấu đó. Nếu tui nhớ không lầm, thì đợt đó, bồ cũng nói dối cả đám mà. Giờ bồ
hổng bị vậy nên nói hay quá há?”

Rachel
cau mày, vênh mặt nói, “Có lẽ mình nên để người khác la bồ thôi.”

Jake
quay qua Ax hỏi. “Bồ có ý kiến gì về chuyện này không?”

“Tôi
không dám chắc, thưa Hoàng tử Jake”, Ax trả lời “Chúng ta đều biết là tiến
trình biến hình yêu cầu sự tập trung cao độ. Tôi đã từng nghe kể về rất nhiều
trường hợp trong đó cảm xúc đau buồn đã tác động ngược đến khả năng biến hình.”

“Rất
có thể chuyện tình cảm của ba bồ khiến bồ phiền não hơn là bồ nghĩ đó,” Cassie
nhận định.

Tôi
lườm Cassie.

“Mình
xin lỗi, Marco,” nhỏ nói. “Nhưng nếu chuyện đó ảnh hưởng tới khả năng chiến đấu
của bồ, thì nó sẽ trở thành việc của tất cả đám tụi mình.”

“Ba
bồ gặp rắc rối gì à?” Jake căn vặn.

“Ba
tui đang hẹn hò, được chưa?”

“Thế
sao? Tụi mình biết chuyện đó mà. Vậy hóa ra đó là nguyên nhân khiến bồ biến
hình thành một cái thứ dở dở ương ương đó hả?”

“Thôi
nào, Jake,” Cassie xen vô. “Mẹ Marco - cô Eva, rất có thể vẫn còn sống, đúng
không? Do vậy, ba cậu ấy - chú Peter, đâu phải là đã góa vợ, phải không?”

“Ồ,
ra là thế.” Jake có vẻ phiền muộn. “Mình xin lỗi. Thật không đúng thời điểm tẹo
nào. Sao trước đó, bồ không nói gì hết cả thế, Marco? Mình là bạn thân nhất của
bồ kia mà.”

Tôi
nhún vai. “Bởi vì đó hổng phải là việc lớn.” Tôi cười, một nụ cười giả tạo.
“Tui cho là, rồi thì cô Robbinette cũng sẽ ra đi mà thôi. Cổ có thể chịu đựng
được tui trong bao lâu kia chớ?”

“Tôi
không hiểu,” Ax lên tiếng. “Có phải ý của bạn là ba của bạn đang tính ở chung
với người phụ nữ này không?”

“Bồ
có thể hiểu thế cũng được,” Cassie nói.

“Nhưng
tui hổng thích bồ nghĩ theo kiểu đó,” tôi xen vô. “Ba tui chỉ là...”

“Á
à. Có lẽ ba của bạn là một Thanh thiếu niên và những đêm không ngủ[5] chăng.
Những người này thường xuyên thay đổi bạn tình lắm.”

[5] Tên series phim truyền
hình nhiều tập sản xuất từ năm 1970.

“Được
rồi đó nhen, việc đầu tiên mà tụi mình cần làm là đập bể cái TV của Ax,” tôi
nói.

“Nè,
vấn đề ở đây là khả năng biến hình của Marco,” Jake quay qua tôi. “Tụi mình
không thể để bồ tham gia vào phi vụ trong tình trạng như thế được. Vì lợi ích
của bồ cũng như của cả nhóm.”

“Thực
ra thì đó hổng phải là vấn đề,” tôi phản kháng. “Tui mới chỉ cảm thấy lấn bấn
trong có hai tuần vừa rồi thôi hà. Sẽ hổng sao nữa đâu. Tin tui đi.”

“Có
lẽ bồ cần nói chuyện với ai đó,” Cassie góp ý. “Một chuyên gia tư vấn chẳng
hạn.”

“Đúng
đó, Cassie. ‘Ừm, thưa bác sĩ Freud[6],
ba con đang có ý định tái hôn. Đấy, ổng cho là mẹ con đã chết, nhưng bả còn
sống mà. Thực ra, mẹ con là nô lệ của một giống loài ngoài hành tinh đang cố
gắng chinh phục Trái Đất. Con có cần phải nói cho bác sĩ nghe rằng bản thân con
đang đánh nhau với cái lũ sinh vật ngoài hành tinh đó không; rằng con đánh nhau
với bọn chúng bằng cách biến hình thành những con thú không? Còn gì nữa không
ta? À, con cho bác sĩ biết cỡ áo bó tay dài của người điên dành cho con há’?”

[6] Bác sĩ Sigmund Freud
(06/05/1856 - 23/09/1939) - bác sĩ thần kinh học người Áo - là người đã tìm ra
phương pháp chữa bệnh tâm thần bằng tâm lí liệu pháp.

“Thôi,
được rồi,” Cassie dịu dàng nói. “Nhưng tụi mình là gì nào? Là bạn, Marco à. Bồ
có thể nói chuyện với tụi mình, cứ giữ rịt trong lòng ba cái phiền toái đó chỉ
tổ khiến cho bồ thấy căng thẳng mà thôi.”

“Cassie
à, tất cả mọi người ở đây, ai cũng có vấn đề hết. Ax là người Andalite duy nhất
trong phạm vi hàng tỉ dặm hổng bị mượn xác; bồ là đứa theo chủ nghĩa hòa bình,
dành phân nửa thời gian để đánh nhau với bọn Yeerk; Jake chỉ là một thằng nhóc
khờ khạo mê thể thao đang ráng thủ vai Tổng tư lệnh Eisenhower[7];
Rachel, nếu hổng cẩn thận, nhỏ có thể vĩnh viễn trở thành Kẻ Hủy diệt[8]
khoảng cách giữa nhỏ và nhân vật này chỉ có chừng ba li mà thôi; và, ừm, còn
Tobias nữa chớ, cậu ấy là một chú chim sống trên cây, điểm tâm bằng những chú
chuột. Tất cả chúng ta, ai cũng có vấn đề của riêng mình cả. Chúng ta hổng phải
là những đứa trẻ quảng cáo cho tuần lễ Sức khỏe Tâm Thần[9] đâu
nha.”

[7] David Dwight Eisenhower
(14/10/1890 - 28/03/1969) - tổng thống thứ ba mươi tư của Hoa Kỳ. Trong suốt
thế chiến thứ II, ông là Tổng tư lệnh của quân Đồng minh ở châu Âu với quân hàm
Thống tướng lục quân, và năm 1949, ông trở thành Tổng tư lệnh đầu tiên của
NATO.

[8] Tên một nhân vật trong
phim cùng tên do Arnold Schwarzenegger thủ vai.

[9] Chương trình tư vấn chăm
sóc sức khỏe tâm lí.

“Há?
Thằng nhóc khờ khạo mê thể thao á?”

“Vấn
đề ở đây là tất cả tụi mình đều đang cố giữ lại bản thể của mình dù biết rằng
rất khó khăn. Tui cũng có quyền bị khùng khùng điên điên chớ?”

Cassie
nhún vai. “Ai cũng như ai cả mà.”

“Ừa,
vậy thì nhiêu đó đâu có nhằm nhò gì, há? Chúng ta có nhiều thứ phải làm lắm.
Tui chỉ cần làm chủ được bản thân là ổn cả thôi.”

Jake
thở dài. “Thôi được rồi, tập trung vào đây nè. Vấn đề của Marco không thể xem
thường nhưng tụi mình có nhiệm vụ phải làm. Hạ bệ tên Wiliam Roger Tennant.”

“Thiệt
là xui xẻo,” Rachel lẩm bẩm. “Tư cách cá nhân của hắn trước công chúng là vàng
ròng đó nghen. Ngoại trừ sự thật là hắn chỉ là một con rối hoàn hảo, thì dường
như điểm yếu duy nhất của hắn là hắn đội một bộ tóc túm đuôi ngựa giả mà thôi.”

Jake
khua khua tay trước mặt tựa hồ như đang lau bảng. “Được rồi. Rõ ràng là tụi
mình không thể tìm ra hướng giải quyết vụ này trong tối nay được. Có lẽ, tụi
mình cứ ai về nhà nấy rồi làm bài tập đi nha. Marco này?”

“Rồi,”
tôi lầm bầm. “Tui biết rồi. Hổng biến hình chớ gì.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3