Animorphs (Tập 34: Lời Tiên Tri) - Chương 11 - 12

CHƯƠNG 11

Đây
là lần thứ hai trong vòng chưa tới một ngày, chúng tôi bay tới thung lũng
Hork-Bajir.

Chẳng
ai nói tiếng nào. Ngay cả Marco và Rachel cũng chẳng buồn gấu ó nhau. Bà Aldrea
không liên lạc tâm trí với tôi. Jake cũng chẳng nói gì với tôi cả, dù chỉ là để
động viên. Cậu ấy biết mình không thể nói gì với tôi mà không phải nói với bà
Aldrea. Tôi biết cậu ấy nhận thức được những rắc rối có thể xảy ra.

Tôi
cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy Quafijinivon, Toby và những người Hork-Bajir.
Họ đang bu quanh một phi thuyền Yeerk nho nhỏ. Nó lớn hơn chiếc Con Rệp, nhưng
vẫn là nhỏ. Nó mang hình ô van như tàu của người Andalite, với khoang động cơ ở
hai bên sườn, có điều ụ tia Nghiệt lủng lẳng bên dưới chứ không mô phỏng chiếc
đuôi vung lên.

Tôi
muốn nhảy ào lên tàu thật nhanh. Cách duy nhất để kết thúc phi vụ là hãy bắt
đầu nó. Cách duy nhất để quay trở về Trái Đất là hãy rời xa nó. Cách duy nhất
để khỏi phải chia sẻ cơ thể với bà Aldrea là hãy cho phép bà sử dụng nó.

Tôi
đã sẵn sàng. Cần phải thế vì tôi đã chẳng có sự lựa chọn kể từ khi được bà
Aldrea chọn làm tâm não tiếp nhận.

Tôi
cụp cánh lại, và để cho mình rơi tự do xuống mặt đất. Xong, tôi hoàn hình thật
nhanh.

“Ai
chưa có lốt biến hình Hork-Bajir thì hãy hấp thụ đi,” Jake ra lệnh khi những
túm lông chim ưng còn chưa rụng hết khỏi mặt cậu ấy.

Tôi
tiến lên trước mặt Jara Hamee và chìa tay ra. “Cho phép tôi chứ?”

“Jara
hân hạnh giúp đỡ,” anh ấy đáp.

Tôi
ấn bàn tay vào bộ ngực lờm xờm của anh ấy. Bà Aldrea cố kìm nén một nỗi đau
mới. Trong thoáng chốc, tôi không thể nhận ra tại sao, sau đó tôi mới biết: bàn
tay tôi chạm vào Jara Hamee làm bà nhớ tới Dak Hamee.

Tất
cả vẫn như còn tươi mới đối với bà. Sự mất mát xảy ra từ hồi tôi chưa ra đời,
nhưng với bà Aldrea nó chỉ như mới cách đây vài giờ. Tôi không thể nghĩ nó là
một câu chuyện thật. Dak Hamee đối với tôi là lịch sử, nhưng đối với bà Aldrea,
ông là một con người sống.

Tôi
tiếp nhận ADN của Jara thật nhanh và rụt tay lại. “Bà vẫn còn nhớ ông ấy phải
không?” Tôi hỏi.

“Dak
chết hôm qua mà không có ta ở bên. Ta đã không cầm tay ông ấy và nói rằng ta
yêu ông ấy. Có thể thực tế đã diễn ra như vậy, chứ không phải là tất cả những
gì mà ta có trong kí ức của ta.”

“Xin
lỗi,” những lời đó thật yếu xìu, thiếu thuyết phục nhưng tôi cũng chẳng biết
đáp lại ra sao. Bà Aldrea thôi không nói gì nữa.

“Tới
lúc rồi,” Quafijinivon thông báo và bước về phía con tàu, dừng lại rồi quay qua
Jara Hamee. “Bạn Hork-Bajir, ta rất biết ơn món quà ADN của bạn. Ta sẽ làm tất
cả trong khả năng của mình để tạo ra lãnh địa mới nhằm đánh đuổi bọn Yeerk ra
khỏi thế giới quê nhà. Dù bạn có tin hay không, nhưng ta khẳng định rằng người
Arn cuối cùng này sẽ chuộc lại những tội lỗi của dân tộc mình.”


nhiên là những người Hork-Bajir chẳng thể hiểu nổi một nửa bài diễn thuyết của
Quafijinivon, nhưng có lẽ họ cảm nhận được phần nào…

Jara
Hamee đập tay lên ngực. “Tự do hay là chết!” Anh thét vang.

“Tự
do hay là chết!” Ket Halpak hét theo, cũng chạm tay lên ngực.

Những
người Hork-Bajir khác cũng hòa tiếng thét.

“Tự
do hay là chết!”

“Tự
do hay là chết!”

Mắt
tôi chợt cay cay. Tôi không biết cảm xúc của bà Aldrea hay của mình làm cho
nước mắt tuôn trào. Trong khoảnh khắc đó cảm xúc của hai chúng tôi không thể
phân biệt được.

“Rồi,
đi thôi,” Jake hô.


Aldrea và tôi nhìn những người Hork-Bajir lần cuối cùng, rồi chúng tôi cũng đập
tay vào ngực và hét vang. “Tự do hay là chết.”

“Chúng
tôi” là cách duy nhất tôi có thể dùng để mô tả trường hợp này. Tôi không chắc
giọng mình hay giọng bà Aldrea bật lên lời xung phong trên chiến trường của
Hork-Bajir. Lúc đó bức tường ngăn cách giữa chúng tôi đã bị phá vỡ. Nhưng khi
chúng tôi tới cửa phi thuyền, tôi cảm thấy bà Aldrea tách xa tôi ra. Và tôi
cũng tự tách mình ra. Chúng tôi gần như là hai người xa lạ với nhau. Cả hai cần
có chút riêng tư. Tôi bước vào phi thuyền, theo sau là Marco.

“Hây,
cái bồn này nóng gớm,” cậu ấy cằn nhằn. “Các quý bà hãy lại đây với tui.” Tôi
nhìn theo ánh mắt Marco và thấy một vũng Yeerk cũ nằm chình ình giữa “căn phòng”
duy nhất.

“Nó
cạn rồi,” Quafijinivon bảo đảm với chúng tôi. “Để ta cầm lái cho. Chúng ta sẽ
chuyển sang vùng không gian Zero ngay khi ra khỏi bầu khí quyển. Ta phải chuẩn
bị cho cuộc hành trình tới hành tinh Arn.”

“Hành
tinh Hork-Bajir chứ,” Rachel nhắc và ý nhị nhìn tôi.

Hình
như Quafijinivon không nghe thấy những lời Rachel nói, ông chật vật ngồi dựa
lưng vào ghế của cơ trưởng vốn được thiết kế cho Hork-Bajir. Không gian bên
cạnh ông vốn được dành cho một Taxxon, chẳng còn chiếc ghế nào nữa.

Ax
nhìn vào bảng điều khiển. “Cái này là tàu Yeerk thế hệ mới,” ảnh nhận định. Rồi
bằng giọng truyền hờ hững, ảnh bảo. “Chúng đã cải tiến chút chút kể từ khi đánh
cắp kĩ thuật của người Andalite… Tất cả chúng ta đều biết ai đã dạy cho Yeerk
khả năng di chuyển trong vùng không gian Zero.”

“Đó
là cha ta,” bà Aldrea trả lời một cách cứng cỏi. “Cha ta, hoàng tử Seerow. Nếu
không có cha ta, bọn Yeerk sẽ không có cơ hội bành trướng sự quỷ quái của
chúng,” bà tiếp. “Nếu không có cha ta thì chúng ta sẽ không phải liều thân
trong phi vụ này. Đây là điều mà người Andalite kia muốn nhấn mạnh chứ gì.”

“Bà
Aldrea, làm ơn thôi đi mà,” tôi van vỉ. “Không ai đổ thừa cho bà đâu.”

Aldrea
chẳng thèm đếm xỉa tới tôi.

“Tất
cả đều là sự thật,” bà khăng khăng. “Và cũng là sự thật rằng cha ta tin những
việc mình làm là đúng. Ông tin mình đã giúp một loài xứng đáng được tiến hóa và
phát triển.”

“Chúng
tiến hóa bừa lên Hork-Bajir và loài người,” Ax dằn dỗi nói.


Aldrea quay đầu mình - quay đầu của chúng tôi - về phía Ax. “Những gì ông ấy
làm cũng giống như việc chuyển giao công nghệ biến hình cho những con Người
đây. Và ai đã làm điều đó hả Aximili-Esgarrouth-Isthill? Ta biết họ không thể
tự có kĩ thuật này.”

“Bà
không thể so sánh cha bà với anh trai tôi,” Ax phản kháng.

“Ồ,
nhưng mà ta có thể!” Bà Aldrea reo lên. “Nếu anh trai của mi trao cho loài
Người thuật biến hình, cũng có nghĩa là anh ta đã trao cho loài hạ đẳng kĩ
thuật họ không thể tự phát triển. Đó là điều cha ta đã làm.”

“Chờ
đã, chờ đã.” Rachel cắt ngang. “Theo những gì tôi nghe thì bà so sánh loài
Người với Yeerk hả?”

“Ha
ha, chúng ta đã đi xa điểm xuất phát.” Marco cười hinh hích. “Hi hi, chưa tới
trạm nghỉ thứ nhất mà lũ trẻ đã hục hặc đánh nhau ở ghế sau.”

“Bà
biết không Ald..” Tobias định nói.

“Thôi,
ngưng tranh luận.” Jake gạt phắt, và Tobias im bặt giữa chừng. Tôi cảm thấy
trong vẻ im lặng của bà Aldrea có sự bất tin cậy trước một người lạ trẻ tuổi.

“Ở
đây tụi mình cần phải là một đội,” Jake nói bằng giọng lặng lẽ mà buộc cả bọn
phải chăm chú lắng nghe. “Tụi mình phải tin cậy lẫn nhau. Tụi mình sắp xâm nhập
vào vùng đất của kẻ thù. Hành tinh Hork-Bajir đang bị quân Yeerk chiếm đóng. Nó
được bao bọc bởi hệ thống an ninh Yeerk. Tụi mình buộc phải tin vào hai người
mà tụi mình không biết rõ: Quafijinivon và bà Aldrea.”

Cậu
ấy quắc mắt nhìn tôi-bà Aldrea. “Chúng ta sẽ chấp nhận lời khuyên của
Quafijinivon và bà Aldrea. Chúng ta sẽ lắng nghe Toby. Nhưng đây cũng là một
nhiệm vụ của hội Animorphs.”

“Tức
là bọn mi tấn công?” Bà Aldrea hỏi, suýt nữa thì phì cười.

“Đó
chính xác là điều tôi muốn nói,” Jake trả lời.

Tôi
cảm thấy phản ứng của bà Aldrea. Một sự pha trộn giữa tức giận, coi thường lẫn
lo lắng.

“Jake
đã dẫn dắt chúng tôi tham gia nhiều chiến trường, thực hiện nhiều phi vụ hơn bà
và ông Dak từng làm,” tôi nói, mặc kệ thái độ của Aldrea.

Sử
dụng cái miệng của tôi - của chúng tôi - bà Aldrea bảo. “Tôi sẽ nghe theo Jake
như thể cậu ta là hoàng tử của mình.”

Ý
bà là gì? Tôi không thể biết.

Tôi
thấy hình như Ax muốn trả treo câu gì đó thật chua cay. Jake giơ tay lên, chặn
Ax lại. “Cám ơn, bà Aldrea. Rất vinh dự có bà trong nhóm chúng tôi.”

Giây
phút đó qua đi. Tôi thấy Rachel khinh khỉnh nhìn tôi, ồ không, nhìn bà Aldrea.

“Cháu
mến người tên Jake này, phải không Cassie?” Bà Alrea hỏi tôi.

“Vâng.”
Tôi lặng lẽ đáp.

“Giống
như Dak và ta.”

“Vâng,
cháu đoán vậy.” Đó quả là một sự so sánh khập khiễng: cả Dak lẫn Aldrea không
ai sống sót trong cuộc chiến của họ.

“Ta
chúc cho các cháu gặp may mắn nhiều hơn chúng ta.”

“Để
tôi mở cửa sổ quan sát,” Ax đề nghị. Liền đó, một vòng kim loại nứt ra để lộ
một cửa sổ.

Mắt
tôi dòm trân trân vào quả cầu màu trắng và xanh da trời - đó là Trái Đất. Nó đã
cách xa lắm rồi.

Con
tàu tăng tốc, lao đi vun vút trong không gian, càng ngày càng nhanh hơn.

Vụt!
Trái Đất biến mất.

“Chuyển
dịch vào vùng không gian Zero,” Ax thông báo với chúng tôi. “Chúng ta sẽ xuất
hiện ở đâu đó trong dải thiên hà của hành tinh Hork-Bajir. Tùy thuộc vào hình
thể hiện tại vùng không gian Zero.”

Tôi
nhìn quanh đội quân tạp nham. Bốn con Người, một diều hâu đuôi đỏ, một
Andalite, một Hork-Bajir, một người Arn đang quay lưng lại chúng tôi và một
linh hồn được gọi là Aldrea, vô hình nhưng thật sự đang tồn tại trong tôi…

Chắc
hẳn là tôi đã có cái nhìn lo lắng.

Marco
bắt được ánh nhìn của tôi và phá lên cười châm chích. “Rồi. Có ai muốn liệng
xúc xắc không?”

CHƯƠNG
12

ALDREA

Ta
lăn lộn và nhận ra Dak đã đi. Ta mở choàng mắt ra. Anh ấy đứng xoay lưng lại
ta, ưu tư nhìn đăm đăm xuống thung lũng bên dưới. Ta đứng lên đi lại gần Dak,
lần chần rồi cuối xuống nhặt khẩu súng trong số vũ khí ta thu gom được trong
vòng hai năm qua. Ta ra sau anh ấy, bước qua cái đuôi cong và đặt tay lên hông
anh.

Dak
và ta đứng lên rìa căn chòi nhỏ được dựng trên chạc cây Stoola cao hai
trăm mười mét. Tụi ta ở cuối thung lũng, tại một nơi hẹp đến nỗi cành cây bên
kia thung lũng vươn sang đụng tới tận bên này.

Khu
này vừa bị bọn Yeerk cày xới lộn tung để săn lùng những người Hork-Bajir sống
sót. Trớ trêu là cuộc lùng sục lại do tụi Mượn xác Hork-Bajir thực hiện. Tuy
nhiên, tụi ta đã thoát. Dak đã tháo cái chòi ra và chôn xuống lòng đất, đến khi
cuộc càn quét qua đi, tụi ta lại hiên ngang xây dựng lại ngôi nhà của mình.

“Em
yêu anh, Dak.” Ta nói nho nhỏ.

Dak
vòng cánh tay quanh ngực mình, thì thào. “Seerow đang ngủ say.”

“Vâng.
Mấy ngày qua, kể từ khi tàu Yeerk không còn quần đảo ầm ĩ thì con nó luôn ngủ
ngon lành.”

Một
chiến dịch quy mô đã khởi sự. Tụi ta giờ phải chiến đấu với lực lượng Yeerk
đông gấp đôi.

“Anh
lo sợ cho nó, Aldrea.” Dak lo lắng nói.

Ta
không trả lời, cổ họng nghẹn cứng. Từ lâu tụi ta đã nhận ra mình khó lòng sống
sót. Tụi ta chấp nhận điều đó, như bất cứ ai chấp nhận cái chết của người mình
yêu thương hay cái chết của chính mình vậy. Nhưng ta không sao chấp nhận điều
này cho Seerow, đứa con trai bé bỏng của tụi ta. Không thể. Nhưng ta không thấy
con đường thoát nào khác.

Ta
nhìn cái nôi kết bằng cành cây, nơi chú bé Seerow đang ngủ ngon lành. “Điều gì
sẽ đến với con, cục cưng của mẹ?”

Seerow
ngồi dậy, dù chưa tới tuổi biết nói nhưng nó đã nói được. Không phải kiểu nói
bập bẹ như Hork-Bajir, mà là nói trôi chảy, rành rõ.

“Bọn
Yeerk sẽ bắt con, mẹ à.”

“Không.”

“Mẹ
không cứu được con đâu.”

“Mẹ…
mẹ…”

“Cha
đâu hả mẹ?”

“Cái
gì? Cha con…” ta nhìn ra ngoài. Dak không còn ở đó nữa! “Cha con… Cái gì đã xảy
ra vậy?”

“Một
cơn ác mộng,” sinh vật nhỏ nhắn màu nâu thỏ thẻ. Cô bé vừa thay thế vị trí của
con trai ta. “Aldrea, tỉnh lại nào, bà gặp ác mộng rồi.”

“Seerow!”
Ta thét.

“Seerow!
Dak! Lại đây với ta, đến đây với ta… Con và anh đang ở đâu vậy?”

“Tỉnh
dậy! Tỉnh dậy! Aldrea, tỉnh dậy nào!”

“Seerow!”

Ta
choàng tỉnh. Con người tên Cassie chạy đi nhúng mặt ta vào nước lạnh.

Ta
nhìn quanh quất, bằng mắt của Cassie. Ánh sáng mờ mờ để mọi người dễ ngủ. Người
Andalite kia đang đứng trong tư thế nghỉ ngơi, với một mắt cuống mở to canh
chừng. Jake, thủ lãnh của những con Người cũng vừa thức giấc.

“Không
sao đâu, Jake.” Cassie bảo. “Bà ấy gặp ác mộng thôi mà.”

Seerow
- chết sau khi sống cuộc đời làm vật chủ cho Yeerk. Dak - chết mà ta không biết
vì sao. Tất cả họ, những chiến binh anh dũng cũng không còn.

Một
cơn ác mộng. Một giấc mơ về những người đã chết.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3