Animorphs (Tập 34: Lời Tiên Tri) - Chương 09 - 10

CHƯƠNG 9

“Chúng
ta nghĩ cần phải nêu tình hình cho bà biết. Thế này này: một trong những lốt
hình biến tốt nhất của Cassie là sói,” Rachel nói với bà Aldrea khi tụi tôi đi
về nhà, ngang qua khu rừng đầy những hạt nắng lốm đốm xuyên qua kẽ lá.

Bọn
bạn đã bay đi trước rồi - hoặc ít ra tụi nó không còn ở trong tầm mắt của tôi
và Rachel nữa. Vài kế hoạch đã được lập ra. Chúng tôi phải đi vắng một thời
gian nên rất cần sự trợ giúp của người Chee.

Tôi
biết Jake đã cẩn thận để lại một hay hai đứa đằng sau để bí mật canh chừng tụi
tôi. Cậu ấy e ngại lời đáp lấp lửng của bà Aldrea còn hơn cả tôi nữa kìa…

Cuộc
đi bộ nhàn nhã trong rừng này là một bài kiểm tra. Nếu bà Aldrea gây ra rắc rối
gì thì Rachel đã có mặt sẵn sàng - chắc chắn còn có cả Tobias và Ax nữa. Dù
không thấy nhưng tôi cá là mấy cậu ấy chỉ ở loanh quanh đây thôi.

Jake
cho rằng bà Aldrea sẽ học cách kiểm soát những lốt biến hình của tôi. Trên thế
giới Hork-Bajir bà sẽ lâm trận. Mà trong khi chiến đấu, tôi và bà cần phải hành
động chớp nhoáng. Bà cần biết trong tình huống nào thì phải dùng vũ khí nào.
Giờ chúng tôi cần coi bà xoay xở ra sao.

“Sói
có tốc độ rất lớn,” Rachel vẫn tía lia. “Khả năng cấu rứt của hàm răng. Sức
chịu đựng phi thường. Chúng có thể chạy suốt đêm. Nè, nếu bà chọn cháu, bà
Aldrea à, thì bà sẽ có những vũ khí mạnh hơn nhiều. Ví dụ như voi châu Phi nè,
nó nặng bảy tấn. Không kể lốt gấu xám đó nha.”

Tôi
cảm thấy vẻ thán phục pha lẫn thích thú nơi bà Aldrea. Cái bức tường chắn giữa
chúng tôi đã bị hạ xuống, nhưng những gì tôi thấy và cảm nhận chỉ là thứ bà
Aldrea cho phép tôi thấy và cảm nhận thôi.

Tôi
thấy mình cũng chẳng việc gì phải phô bày hết cả bí mật riêng tư cho bà ấy xem.
Tuy đã lấy lại quyền khống chế cơ thể, nhưng tôi cẩn thận ngóng lên cây và vào
các bụi rậm xem bóng dáng của Tobias và Ax ở đâu. Ít nhiều bà Aldrea cũng đoán
được tôi đang mong ngóng cái gì.

“Không
phải là cháu thất vọng, nhưng mà tại sao bà không chọn cháu?” Rachel hỏi to. “Ý
cháu là… à… cháu đã sẵn sàng tiếp nhận nhân tính của bà.”

“Đừng
nói là điều đó làm phiền bồ đấy nhé,” tôi nói.

“Tất
nhiên là không rồi, mình chỉ định nói…”

“Tại
sao ta phải chọn cô ấy?” Bà Aldrea hỏi tôi.

“Bà
ấy muốn biết tại sao lại phải chọn bồ,” tôi dịch lại. “Mình có nên giải thích
cho bà rằng bồ mạnh bạo và kiên gan hơn mình. Một kẻ diệt Yeerk triệt để. Bồ là
Xena, Công Chúa Chiến Binh, trong khi mình chỉ là một đứa tâm tư bất ổn, và chỉ
giỏi làm bà lang thú?”

“Nhớ
kể rằng mình là một tay sành sỏi thời trang,” Rachel tinh quái nói thêm.

“Thật
ra, cả cháu cũng thắc mắc vì sao bà lại chọn cháu.” Tôi nói to lên để làm vui
lòng Rachel. “Tất cả đều nghĩ là bà sẽ chọn Rachel hoặc Toby.”

“Ta
không biết,” bà Aldrea thừa nhận. “Ta không có kí ức về chuyện mình đã lựa chọn
thế nào. Điều đầu tiên ta nhận biết là ta đã ở trong cơ thể cháu.”


lẽ bởi vì bà ấy đã nhận thấy sự ngưỡng mộ của tôi khi bà quyết định trở thành
Hork-Bajir.

Không,
như thế không thỏa đáng. Tôi không phải là đứa duy nhất tin rằng quyết định
chối bỏ dân tộc mình để làm Hork-Bajir của bà là một quyết định dũng cảm.

Tôi
nhắc lại câu trả lời của bà cho Rachel. Dĩ nhiên tôi có thể để bà dùng miệng
mình, nhưng như thế rất dễ gây hiểu lầm, phiền toái. Tôi không muốn cho Aldrea
nhiều hơn điều bà ấy cần, nhưng tôi cũng không muốn đối xử với bà ấy như một kẻ
bị tình nghi. Tôi không nghĩ rằng Hoa hậu Bà Chằn[10] sẽ
kiểm soát được tình huống đặc biệt này,
tôi nghĩ thầm.

[10] Xem tập 32 - Phân thân.

“Aldrea,
có lẽ chúng ta nên cùng dùng cơ quan phát âm của cháu. Nếu cả hai đều cẩn thận
thì sẽ không gây phiền hà gì.”

“Ừ,”
bà Aldrea chấp nhận.

“’Ừ’
cái gì?” Rachel ngơ ngác hỏi.

“Mình-cô-ấy
và ta c-ù-n-g…” hai trí não dùng chung một cái miệng.

Rachel
lườm chúng tôi. “À há. Coi bộ cần vô nhà thương điên rồi…”

“Tiếp
đi, bà Aldrea,” tôi giục giã.

“Mới
đầu ta nghĩ mình được trao cho một tâm não tiếp nhận thật kì cục,” bà Aldrea
thú nhận, hình như là đang nói chuyện với Rachel, cứ như không có tôi ở đó. “Ta
không biết mình đã loay hoay thế nào mà lại chui vào cái cơ thể yếu đuối này,
không hề có những lưỡi gươm hay móng vuốt gì cả. Thậm chí cả túi chất độc cũng
không có!”

“Ơ,
nhưng mà cô ta có cái túi đựng ống thụt để rửa ruột cho gấu túi Mỹ đó.” Rachel
giỡn.

“Nhưng
giờ thì ta biết nó có khả năng biến hình. Thế là đủ rồi,” bà Aldrea tiếp.

Nó.
Tôi đoán “nó” được dùng để nói về một cơ thể. “Nó” lò dò tiếp cận cơ quan
phát âm.

“Vậy
bà đã sẵn sàng thử chưa?” Tôi xen vào kiểm soát cơ quan phát âm. “Cháu đang tập
trung vào ADN của sói. Bà có cảm thấy gì không?”

“Có,”
Bà Aldrea đáp.

“Khi
bắt đầu biến hình, tất cả những gì cần làm là…” tôi định giải thích.

“Cháu
quên rằng ta sinh ra là người Andalite sao?” Bà Aldrea kêu lên. “Chúng ta đã
phát minh ra kĩ thuật biến hình mà…”

Giọng
nói kẻ cả của bà khiến tôi liên tưởng đến Ax mỗi khi ảnh chê bai những kĩ thuật
thô sơ của loài người.

Suýt
nữa thì tôi hỏi là bà đã biến hình mấy lần và thành bao nhiêu con vật rồi. Mém
nữa là tôi khoe rằng mình và các bạn là những nhà vô địch biến hình của dải
thiên hà. Nhưng rồi hình như tôi cảm thấy… bà Aldrea là vị anh hùng đứng trên
mọi lịch sử, còn tôi chỉ là một cô gái nhỏ mang túi thuốc chữa bệnh cho gấu Mỹ…

“Tiếp
nào,” tôi lẩm bẩm.

Tôi
cảm thấy đầu mũi mình bỗng ươn ướt và lành lạnh. Đầu móng tay tôi mọc dày và
dài hơn. Nhưng giây sau chúng lại trở về hình thù bình thường.

“Cháu
đang chống lại ta, Cassie,” bà Aldrea nói.

“Ồ,
xin lỗi. Cháu không biết,” tôi đáp. “Bà tiếp đi.”

Tôi
cảm thấy bà Aldrea bắt đầu tập trung vào ADN sói. Tôi hít thật sâu rồi nhận ra
ngay bây giờ có lẽ bà đang kiểm soát hơi thở của tôi. Sự thay đổi lại xảy ra.
Xương cẳng tôi nứt rạn thành những mấu, tõe ra đủ mọi hướng. Da cánh tay tôi
ngứa ran khi lớp lông sói cứng đơ mọc ra. Biến hình lúc nào cũng làm tôi
sởn gai ốc. Lần này thật hãi hùng. Mỗi cảm giác đều bị nhân lên cả trăm
lần. Tôi muốn thét vang khi cảm thấy ruột xục xịch và xương sườn co vào.

Tôi
ra lệnh cho mình phải bình tĩnh. Tôi quyết định cứ giả bộ như mình đang xem một
bộ phim. Thậm chí tôi còn tưởng tượng những hàng ghế nhà hát cọ quẹt đằng sau
lưng và sàn nhà nhơm nhớp dưới chân mình nữa.

Khi
cái miệng dãn bành ra khỏi mặt, tôi cố nghĩ về nó như một hiệu ứng đặc biệt
trong phim Aldrea: Người Sói từ hành tinh khác.

Điều
đó chỉ giúp tôi được tí chút thôi, rất ít.

Tôi đổ
người về phía trước, chống lên bàn tay. À không, lên móng vuốt chứ. Lát sau, sự
biến đổi đã hoàn tất.


Aldrea dợm chân chạy băng qua khu rừng. Tôi cảm nhận sự sung sướng của bà khi
thấy mình tự do và tràn đầy sinh lực.

Tôi
cảm tưởng như mình bị kẹt trong một chiếc xe không có thắng, không có tay lái
và phóng hết tốc lực. Tôi cố bám víu lấy những hình ảnh về nhà hát, rạp chiếu
bóng nhưng không thể. Bà Aldrea đang xông thẳng vào một cây thông bự chảng! Nếu
chúng tôi tông vào cây ở góc độ này thì chẳng phải là máu giả trong phim tóe ra
mà là một đau đớn thật sự bùng nổ.

“Aldrea!
Cẩn thận!” Tôi hét.


lạng rồi né sạt qua cái cây vài phân.

“Bà
đang làm cái gì thế? Bà sắp sửa bửa banh đầu cháu…” tôi thét.

“Cháu
nói gì vậy?” Bà Aldrea quặt lại. “Lốt hình biến này cảm thấy thư thái cực kì.”


Aldrea nói đúng. Tôi đã từng chạy sát sạt cây cối như thế này bao nhiêu lần khi
biến hình sói rồi mà.


ràng bà Aldrea chẳng phải cực nhọc gì khi kiểm soát lốt biến hình này. Tôi cần
phải tin cậy bà. Tuy nhiên, bà đâu phải là cư dân Trái Đất. Ngộ nhỡ có cái gì
đó đột ngột hiện ra và làm sao bà kịp ứng phó? Liệu tôi có kịp thời kiểm soát
cơ thể mà tránh né không?

Tôi
quyết định thử nghiệm. Không nói cho bà Aldrea biết, tôi cố vẫy vẫy… cái đuôi
sói.


không hề nhúc nhích.

Tôi
thử lại, vận dụng hết năng lượng vào cơ bắp đuôi. Cái đuôi giật cục, đó không
phải là động tác ve vẩy nhưng ít ra thì nó cũng chuyển động.

“Cháu
làm gì thế Cassie?” Bà Aldrea hỏi, kìm tốc độ lại và tỏ vẻ bực bội.

Tôi
ngần ngừ. Tôi không muốn thú thật ý định của mình.

Rachel
cũng lao hùng hục bên cạnh chúng tôi trong lốt sói. Thiệt tình mà nói, nếu
Rachel mà rơi vào trường hợp tôi, thì nhỏ không chỉ bằng lòng giật cục cái đuôi
đâu.

Rachel
sẽ không chịu để cho bà Aldrea áp đảo. Nhỏ sẽ bày ra luật lệ: hãy làm điều ta
bảo hay đại loại thế….

Chợt,
tôi lại tự hỏi tại sao bà Aldrea không chọn Rachel làm tâm não tiếp nhận. Xem
ra câu trả lời đã rõ rành rành: tôi được chọn có lẽ vì bà cảm thấy tôi là đứa
yếu nhất.

Phải
chăng bà nhận thấy tôi là đứa dễ bị khống chế nhất? Liệu bà Aldrea, dù chỉ ở
dưới dạng Ixcila, nhận thấy tôi là nạn nhân dễ nhất?

CHƯƠNG 10

“Ừ,
cô nhỏ Holly Perry đó mới từ Polk chuyển tới hả?” Marco nói vọng ra từ trong
đống cỏ khô to tướng, vị trí cố hữu của cậu ấy mỗi khi đến Dưỡng đường thú
hoang. “Tui muốn người Chee rủ cô ta đi chơi giùm. Đã vài lần tui định ướm lời
với cô nhỏ nhưng chưa dám.”

“Nữa
nữa, bồ lại bắt đầu cục ta cục tác như gà mắc đẻ rồi,” Rachel nhận xét.

“Holly
Perry. Không thành vấn đề,” Erek người Chee bảo Marco. “Làm như chúng tôi không
còn việc gì khác để làm, ngoài việc đi dàn xếp chuyện tình yêu cho các bạn ấy.
Ờ, anh người Chee đóng giả bạn vốn đang là quản lí nhà hàng, nhưng mà này, cuộc
sống tình yêu của bạn sẽ được ưu tiên hàng đầu.”

Marco
gật gù. “Tốt. Miễn là tụi tôi thu vén xong những ưu tiên của mình.”


Aldrea chẳng hiểu mô tê gì cả. Thật dễ chịu khi thấy bà lúng túng. “Người Chee
là người máy,” tôi giải thích. “Họ có thể tạo ra những hình chiếu ba chiều đủ
mọi hình hài quanh mình. Trong khi chúng cháu vắng mặt, Erek người Chee sẽ
triệu tập vài người bạn của ảnh tới để đóng vai trò của chúng cháu ở trường và
ở nhà.”

“Nếu
tụi tui chưa trở về trước ngày hẹn hò, thì cái anh người Chee đó cứ việc đi
chơi với cô nhỏ Holly Perry. Nhưng phải nhớ bảo đảm là cổ sẽ được một phen vui
ra trò đấy,” Marco vẫn léo nhéo.

“Hay
ghê!” Rachel bình luận. “Nếu không thì Holly Perry sẽ thất vọng ê chề khi đi
với Marco thật.”

Tôi
cảm thấy bà Aldrea nhấp nhổm. Bức tường cảm xúc giữa tôi và bà đã trở nên một
cái rây lọc. Ý nghĩ của bà vẫn ở ngoài tầm với nhưng tôi có thể “cảm thấy” bà
là một người ở trong tôi.

“Đó
là một kiểu lên gân cốt í mà, bà biết không, trước khi phải đối mặt với gian
nguy hay phải đi làm một nhiệm vụ khó khăn,” tôi giải thích cho bà Aldrea hiểu.

Vẻ
thấp thỏm của bà vẫn chưa vơi. “Ôi, một lũ con nít,” bà lầm rầm.

“Thật
ra tụi cháu không trẻ hơn bà và ông Dak Hamee khi ông bà chiến đấu chống Yeerk
đâu.”

Tôi
cảm thấy hình như bà Aldrea không bằng lòng với sự so sánh ấy.

“Có
dặn dò gì thêm không?” Erek hỏi.

“Yêu
cầu cô người Chee nào đóng giả tui hãy đừng tử tế với mấy đứa em tui vào lúc
này,” Rachel bảo. “Tụi nó đáng phải như vậy.”

Erek
mỉm cười. “Jake? Cassie? Các bạn có dặn gì không?”

Jake
lắc đầu. Tôi dám chắc là trong tâm trí, cậu ấy đã rời xa Trái Đất từ lâu rồi.

“Có
lẽ mình không nên yêu cầu điều này,” tôi thong thả nói. “Có thể hơi xui xẻo,
nhưng nếu tụi mình… tụi mình không trở về…” tôi không thể nói hết câu. Một nỗi
đau khổ dằn nén bên dưới nỗi lo của tôi.

Mãi
sau tôi mới nhận ra tất cả những lời đó là từ bà Aldrea. Ý nghĩ của tôi khiến
bà nhớ tới cha mẹ và đứa em trai bé nhỏ. Tất cả đã ra đi mãi mãi.

“Chúng
tôi có thể ở lại luôn với gia đình các bạn,” Erek nói, “nếu các bạn muốn…”

“Không,”
tôi nói nhanh. “Mình… mình không nghĩ… mình muốn ai đó vĩnh viễn là mình.”

“Ừ,
chúng tôi đã sống rất, rất lâu và đã chứng kiến nhiều cái chết. Tôi chưa từng
chứng kiến thời khắc hấp hối. Người này chết, người kia đau buồn. Như thế hay
hơn là giỡn chơi với tử thần.” Erek gục gặc cái đầu và dợm quay đi.

“Ồ,
Erek, còn một điều nữa,” Marco gọi giật theo. “Tui cần làm bài thu hoạch về
những sự kiện trọng đại trong lịch sử nước Mỹ. Hạn chót là ngày kia.”

“Vậy
thì tôi viết về Franklin Roosevelt nhé? Tôi đã là quản gia của Nhà Trắng trong
nhiệm kì của ông ta mà. Tôi là người đưa ra cụm từ ‘New Deal’[11] đấy.
Ừ, đương nhiên là trong khi chơi bài.” Erek nhỏ nhẹ nói.

[11] “New Deal” là tên một
chương trình nhằm cung ứng cứu trợ cho người thất nghiệp, phục hồi kinh tế, và
cải cách hệ thống kinh tế. Roosevelt đã thiết lập ra chương trình này trong
giai đoạn Đại Suy thoái của những năm 30 thế kỉ XX.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3