Animorphs (Tập 31) - Chương 19 - 20 - 21 - 22

CHƯƠNG 19

Suốt
đêm tôi trằn trọc và căng thẳng, tai cứ nhóng lên nghe ngóng, ráng rà bắt những
âm thanh từ ngoài trời tối đen như mực.

Tôi
thấp thỏm đợi Tobias - đang đậu canh chừng trên cây ngoài cửa sổ phòng tôi -
thình lình báo động. “Bọn Yeerk tới rồi, Jake!”

Nhưng
điều đó không xảy ra.

Vào
lúc 3:30, tôi luồn ra khỏi giường, cẩn thận không làm sàn nhà rung lên kẽo kẹt,
nhón chân đi vào hành lang.

Cửa
phòng ba tôi khép hờ. Tôi ló mắt nhìn vào. Ba đang ngủ ngon lành, thanh thản.
Mặt ba hứng trọn ánh trăng.

Tôi
dấn thêm vài bước trong hành lang.

Cửa
phòng Tom đóng kín. Tôi nín thở, áp tai vào cửa. Không nghe thấy gì cả. Mồ hôi
túa ra ướt đẫm lòng bàn tay, tôi tóm chặt nắm cửa và chẳng cần phải vặn nó cũng
mở phụt ra.

Giường
Tom trống trơn.

Tôi
rùng mình, vội vàng đóng cửa lại và hấp tấp trở về phòng mình.

Anh
trai tôi đã lẻn đi rồi. Chắc chắn ảnh đi nhập bọn với tụi Mượn Xác đang ráo
riết tìm lão Chapman. Chắc hẳn Tobias đã thấy Tom lỉnh ra nhưng cậu ấy không
muốn đánh thức tôi dậy.

Tôi
leo lại lên giường và nằm thượt ra. Mắt mở thao láo, tôi cố lắng nghe mọi động
tĩnh của căn nhà, tự hỏi xem giờ này anh trai mình đang làm gì và cảm thấy ra
sao, hình dung ra cảnh bọn Yeerk đang cuống cuồng tìm Chapman.

Tên
Yeerk trong đầu Tom hẳn sẽ cảm thấy ê chề lắm khi bỗng dưng bị đẩy xuống hàng
ưu tiên thứ hai.

“Mi
có sợ không Yeerk?” Tôi lầm bầm trong đêm tối. Chợt, tôi nghĩ hổng biết mình sẽ
cảm thấy ra sao nếu như bạn bè bỏ tôi lại một mình với bọn Yeerk để đi cứu ai
đó quan trọng hơn. Thiệt lòng, đó chẳng phải là cảm xúc dễ chịu tí nào.

Thế
còn anh Tom thật sự của tôi thì sao nhỉ? Ảnh nghĩ gì? Tôi không biết, cũng
không thể chịu nổi ý nghĩ ấy, nhưng lại không làm sao dừng nghĩ tới nó được...

Không
được để những suy nghĩ ấy chiếm trọn trí óc tôi tiếp nữa.

Tôi
là thủ lĩnh. Lẽ ra tôi nên có một kế hoạch tốt hơn, chắc chắn hơn mới phải.

Nếu
tôi không thể tìm ra cách cứu chính gia đình mình thì làm sao các thành viên
của Animorph có thể tin cậy tôi được cơ chứ?

Làm
sao tôi có thể tin cậy chính bản thân mình?

Trí
não tê liệt, lẫn lộn của tôi van vỉ đòi ngủ nhưng không thể được.

Nhiều
giờ liền cứ lừng lững trôi qua.

“Ê,
Jake, bồ thức chưa vậy? Nếu chưa thì dậy mau đi. Anh trai bồ đang lẻn vô nhà
qua cửa sau,” Tobias thông báo khi mặt trời đã lên cao và phòng tôi tràn ngập
nắng vàng rực rỡ.

Tôi
không trả lời. Không thể nói cái gì.

Tôi
nghe tiếng Tom đi rón rén qua phòng tôi, nghe tiếng ảnh mở cửa rồi đóng cửa
phòng ảnh lại.

Tôi
vọt khỏi giường và ra mở toang cửa sổ.

Đã
đến lúc thăm chừng lão Chapman.

CHƯƠNG 20

Tôi
dùng lốt chim ưng Peregrine và bay tới ngôi nhà vắng nơi lão Chapman bị bắt làm
con tin.

Tôi
rất muốn tiếp tục cầm giữ lão Chapman và bắt tên Yeerk nhịn đói đến chết. Để
cho Đế chế Yeerk biết rằng chúng cũng rất bị động, rằng chúng tôi cũng đủ tàn
bạo khi bị đẩy dồn vào chân tường.

Cơn
giận dữ bệnh hoạn của tôi muốn thế. Và suýt nữa tôi đã biến hình thành tê giác.
Tôi đáp xuống một cành cây gần cửa sổ của ngôi nhà vắng. Ax vẫn còn ở bên
trong.

“Mọi
thứ êm xuôi chứ, Ax?” Tôi hỏi vọng vào.

“Vâng,
thưa Hoàng tử Jake,” Ax đáp. “Tôi đã cẩn thận bước thẳng lên thủy tinh của cửa
sổ vỡ, làm cho nó kêu rộn rạo. Tôi tin là tên Mượn Xác này sẽ biết sử dụng
những mảnh thủy tinh vỡ để cứa đứt dây trói khi tôi rời khỏi đây.”

“Tốt
lắm,” tôi khen.

“Không
tốt đâu, thưa Hoàng tử Jake, chẳng gì trong việc này là tốt cả,” Ax đáp lại. “Đây
không phải là lối hành xử thích hợp của một chiến binh. Tôi sẽ không làm lại
việc này lần nữa đâu.”

“Mình
hiểu, Ax,” tôi thẫn thờ nói.

“Cô
con gái của tên Mượn Xác này đã đi quanh đây khóc lóc tìm cha. Tôi đã nghe
tiếng cô ta. Nghe cả sự kinh sợ của tên Mượn Xác. Tôi rất sẵn lòng chiến đấu ra
trò với hắn trên chiến trường thật sự, nhưng tôi không phải là một kẻ tra tấn,
khủng bố tù binh.”

Tôi
chưa bao giờ thấy Ax giận dữ đến thế - hay gần như thế cũng chưa.

“Lỗi
tại mình, Ax. Đó là trách nhiệm của mình. Bồ chỉ làm những gì được mình ra lệnh
trên tư cách là hoàng tử của bồ. Cái này là do mình hết mà.”

“Không
phải. Những hành động của tôi là của tôi,” Ax nói dứt khoát, nhưng sự giận dữ
đã hơi xẹp xuống. “Tôi xin lỗi vì đã để lộ ra sự giận dữ.”

“Chiến
hữu, bồ có quyền tức giận mà.” Tôi nói nhỏ.

Một
hồi lâu, Ax chẳng hó hé gì, còn tôi thì cứ đậu rũ rượi, đau khổ và xấu hổ ở
trên cây.

“Tôi
phải hoàn thành cho xong cái trò chơi đầy thử thách này,” Ax chán nản nói.

“Ừ,
đúng thế.”

Tôi
cứ đậu ở đó, phe phẩy cánh chống lại cái giá buốt của buổi sáng, nhìn những con
người bình thường bắt đầu một ngày làm việc. Tôi nhìn họ hối hả ra lấy xe hơi,
mở cửa nhét va-li hay máy tính xách tay vào ghế sau và lái xe bon bon tới văn
phòng. Rất bình thường. Một ngày điển hình của một vùng ngoại ô nước Mỹ.

Chỉ
trừ tình tiết: trên đường phố, một cô nhỏ khóc gọi cha mình đã bị mất tích từ
đêm mà không hiểu lí do vì sao, và ở đây, một sinh vật nửa người nửa Yeerk đang
bị đe dọa về một cái chết thảm khốc...

“Chết
vì đói tia Kandrona, tên Yeerk kia. Đó là điều đang chờ đợi mi. Mi sẽ yếu dần…
cơn điên dại mỗi lúc một tăng… nỗi khiếp sợ khi ngươi nhận ra rằng không ai,
không ai có thể cứu được ngươi. Đó là điều ngươi muốn sao? Hãy giúp ta, Yeerk,
cũng là giúp chính ngươi đấy.” Ax có lẽ đã truyền ý nghĩ đến cho riêng Chapman.
Nhưng cậu ấy cũng muốn tôi nghe được.

“Cơ
hội cuối cùng của ngươi đây. Ta sẽ để ngươi lại đây, bị trói, không ai giúp đỡ,
cơn đói và cơn khát của vật chủ con người mà ngươi chiếm hữu sẽ thiêu đốt cơ
thể cùng với cơn đói của riêng ngươi.”

Cho
dù Chapman có trả lời thì tôi cũng không thể nghe thấy. Tuy vậy, tôi đoán ông
ta đã trả lời. Bởi vì Ax lại nói, “Đó là lựa chọn của người đấy, Yeerk.”

Lát
sau, Ax biến hình thành diều mướp và bay khỏi căn nhà vắng.

Lão
Chapman sẽ trốn thoát. Chúng tôi cố ý để lại những miểng kính bể. Tin chúng tôi
là Andalite, lão đinh ninh chúng tôi không thông hiểu thế giới loài người nên
không biết những mảnh thủy tinh có thể dùng để cắt cứa.

“Và
hắn sẽ quay trở lại như một kẻ anh hùng,” Ax cay đắng nói. “Sự việc này sẽ được
truyền tai nhau trong khắp bọn Yeerk, sẽ biến thành một chương đáng kỉ niệm
trong lịch sử của bọn chúng. Và tên tôi sẽ trở thành một truyền thuyết đồng
nghĩa với sự vụng về. Một tên Andalite dốt nát, hống hách và tàn bạo.”

“Ax,
mình đã không yêu cầu bồ làm thế nếu như nó không quá quan trọng.”

Ax
nhìn tôi, đôi mắt diều mướp dữ dằn nhấp nháy. “Quan trọng đối với bạn, hay đối
với cả cuộc chiến?”

Tôi
không trả lời ảnh.

Tôi
muốn tin nó quan trọng cho cả hai. Nhưng trí não kiệt quệ của tôi không thể lắp
ghép được từ vựng để tự thuyết phục mình nữa là thuyết phục Ax.

Ax
bay trở lại rừng, làu nhàu gì đó về nghi thức tắm rửa. Tôi bay về nhà và giải
phóng cho Tobias khỏi vụ canh chừng.

“Tất
cả đều có vẻ yên ổn,” Tobias báo cáo. “Vậy kế hoạch là sao? Làm thế nào tụi này
có thể theo gia đình bồ về miền núi?”

“Ba
con mình sẽ đi vào giữa trưa. Đáng ra đi sớm hơn nhưng ba có vài công chuyện
đột xuất phải giải quyết. Mình sẽ gặp mấy bồ ở trang trại nhà Cassie vào lúc 9
giờ để bàn kế hoạch.”

“Ừ.
Gặp lại sau nha.”

Tobias
bay đi.

Hai
tiếng nữa chúng tôi sẽ lên đường tới căn chòi của ông Cố. Đến lúc đó tụi bạn sẽ
nhận ra tôi không tới gặp tụi nó ở nhà Cassie - và lúc đó chúng tôi đã đi xa
rồi.

Tôi
đã sử dụng bạn bè vào phi vụ riêng tư này. Tôi đã quá mệt mỏi vì sự hoài nghi
của Marco, vẻ danh giá kênh kiệu của Ax và vẻ thông cảm ướt át của Cassie.

Đây
là gia đình của tôi. Anh trai tôi là tên giết người và ba tôi là mục tiêu. Còn
tôi là tên ngốc đứng giữa. Chỉ có ba chúng tôi thôi.

Nếu
Tom trong lúc tuyệt vọng mà tung cố gắng cuối cùng ra để tự cứu mình - cố giết
ba tôi - thì tôi sẽ biến hình và chiến đấu.


điều cuối cùng anh tôi thấy là tôi - thằng em trai của ảnh, kẻ thù giấu mặt -
chồm tới và tiêu diệt ảnh bằng sức mạnh tàn nhẫn, do chính trí óc tôi ra lệnh.

Tôi
tự nhủ mình sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết.

Vâng,
BẤT CỨ ĐIỀU GÌ CẦN THIẾT!

Đột
nhiên tôi thấy mình cần phải nói chuyện với Cassie. Và có lẽ tôi sẽ làm thế sau
khi chuyện này kết thúc.

CHƯƠNG 21

Homer,
chú chó cưng của tôi đã được đem qua gởi bên nhà Rachel. Ở đó nó sẽ trải qua
bốn ngày được cưng chiều, nựng nịu và vui đùa. Sao mà tôi ước ao được đổi vị
trí với nó quá!

Giờ
thì, ba tôi, Tom và tôi có tám giờ chán ngán để lái xe trên đường xa lộ.

Tom
ngồi phía trước cùng với ba, mặt mày sưng sỉa, trả lời nhát gừng trước những
câu hỏi bông đùa của ba.

Tôi
đáp lại nhiều hơn, nhưng rồi cũng chẳng thiết tha trò chuyện nữa. Sau mười dặm
thì tuyệt nhiên ba tôi thôi không làm vui lòng hai thằng con nữa.

Tôi
ngồi co ro ở ghế sau, dòm chừng Tom, dò la xem có dấu hiệu gì về sự cạn kiệt
tia Kandrona hay không.

Chẳng
thấy gì cả. Có lẽ đêm qua trong khi đi tìm lão Chapman, tên Yeerk trong đầu Tom
đã tranh thủ nạp dinh dưỡng no nê rồi.

Dẫu
vậy cũng chẳng giúp được gì nhiều, bởi vì chúng tôi sẽ không trở về nhà trước
hạn định ba ngày khắc nghiệt.

Tôi
cố hình dung ra cuộc sống không có Tom. Không có anh trai, tôi sẽ là con một,
Marco cũng là con một đó thôi. Và Cassie, Tobias cũng vậy mà...

Nhưng
tôi đâu phải sinh ra đã là con một như tụi nó. Và tôi cũng không muốn thế. Vì
muốn cứu Tom mà tôi đã trở thành hội viên Animorphs. Chính vì ảnh mà tôi chấp
nhận thực hiện vụ biến hình đầu tiên. Chính vì để cứu ảnh mà tôi đã mò vào vũng
Yeerk, khu liên hợp đầy rẫy những tiếng la thét kinh sợ, hãi hùng.

Tôi
sẽ không để mất Tom cho bọn Yeerk đâu. Tôi cần phải giữ cho hi vọng còn le lói
mãi.

Nhưng
tôi cũng phải cứu sống ba. Tên Yeerk trong đầu Tom đã kẹt cứng trong cuộc chiến
với tôi - dẫu rằng nó không biết điều đó. Chúng tôi là kẻ thù không đội trời
chung trên chiến trường có hai con người vô tội là anh trai và ba tôi - họ vô
tình bị đẩy vô đứng giữa lằn đạn của hai chúng tôi.

Sau
một hai giờ gì đó, tôi ngủ gục.

Bốn
tiếng sau, tôi tỉnh dậy khi ba tấp xe vào một quán bên đường để nghỉ ngơi và
nhai trệu trạo bánh humberger và nhá khoai tây chiên cứng quèo.

Rồi
trở lại đường cao tốc.

Cuối
cùng, khi tôi tê điếng thần kinh vì ngồi tù túng, ba tôi quẹo xe vào một con
đường hẻo lánh, rải sỏi.

“Chúng
ta sắp tới nơi rồi,” ông thông báo vẻ mệt mỏi.

Tôi
ngồi thẳng lên. Tom cũng vậy.

Khu
rừng rậm ôm chặt lấy con đường. Những cành cây hình như cứ vươn ra, đòi túm lấy
chiếc xe. Không khí lạnh đi, sạch sẽ và trong lành hơn. Tôi nghe mùi đất oi oi.

Một
con chuột chạy lon ton trên con đường trước mặt chúng tôi. Nó nhóng cổ lên,
không hề tỏ ra sợ hãi, điềm nhiên nhìn xe chúng tôi đi qua.

“Tseeeeer!”
Một con diều hâu không biết từ đâu sà xuống và chụp lấy nó. Lôi đi.

“Kẻ
mạnh mới sống sót,” Tom lầm bầm, miệng ảnh nhếch lên một nụ cười bí hiểm.

Tôi
nhìn thái dương ảnh, nhìn vào tai, muốn nhìn rõ con sên xám ngoét, ngo ngoe
đang ở trong não ảnh.

Mi
có kế hoạch gì không, tên Yeerk kia? Liệu trong rừng có đầy nhóc đồng bọn của
mi không? Có bọn Hork-Bajir đang nằm phục không? Hay có chiến đấu cơ Con Rệp
quần thảo bên trên, chờ một hiệu lệnh tấn công?

Hay
cũng như ta đây, mi dự tính sẽ một mình xoay sở tất cả?

Đừng
hòng tay đôi được với ta, Yeerk. Mi không thắng nổi ta đâu.

Kẻ
mạnh mới sống sót, tên Yeerk kia.

“Tới
rồi,” ba tôi loan tin, thở phào rõ dài rồi dừng xe lại. “Xuống xe đi, các con.”

Đôi
ủng của tôi nghiến lạo xạo trên sỏi và lá thông. Trong sự tĩnh lặng của khu
rừng, tiếng cửa xe đóng sầm vừa ầm ĩ vừa vô nghĩa siết bao.

Căn
chòi của ông Cố ngự ngay giữa khoảng rừng trống, cỏ mọc lúp xúp, xung quanh là
những tháp cây thông lá nhọn hoắt. Một con đường mòn nham nhở dẫn từ cửa trước
thẳng tới cây cầu bắc ra giữa hồ.

Tĩnh
lặng. Rồi mẹ tôi cùng ông bà ngoại ùa ra đón cha con chúng tôi. Mọi người ôm
chầm lấy nhau mừng rỡ, và kéo nhau ra mái hiên nghỉ ngơi, hóng mát.

“Cứ
nghĩ ông Cố không còn ở đây nữa là mẹ lại buồn nẫu ruột,” mẹ tôi âu sầu nhìn
mặt trời chìm dần xuống hồ. “Cố rất yêu mến nơi này.”

“Ba
nhớ khi Cố trở về từ chiến tranh,” ông ngoại trầm ngâm. “Cố biến thành một con
người khác hẳn. Cố bảo mình chẳng còn thiết thứ gì ngoài sự thanh bình, yên
lặng sau khi đã chứng kiến quá nhiều điều...”

“Nhiều
người không thể đương đầu nổi với thực tế chiến tranh,” Tom vọt miệng và nhận
được cái nhìn sững sờ của ba mẹ và ông bà tôi.

“Cháu
biết gì về chiến tranh hả Tom?” Ông ngoại tôi từ tốn hỏi. Xem ra ông cố không
để lộ ra vẻ giận dữ. “Nếu ông nhớ không lầm thì cháu còn chưa có một ngày ở
trong quân ngũ mà...”

“Đúng
đấy,” Tom chống chế nhanh. “Nói vậy thật ngốc. Cháu chỉ nghĩ, ông Cố đã trải
qua cả cuộc đời ở đây một mình...”

Trong
khi mọi người thư giãn và hồi tưởng lại những chuyện cũ, thì tôi chỉ ngồi yên lắng
nghe.

Tôi
chẳng có kế hoạch nào cả. Không có gì. Chỉ phản ứng lại sự tấn công của Tom.
Tôi đang chờ, lại chơi trò tự vệ nữa rồi.

Tới
phiên mi đó, Yeerk.

CHƯƠNG 22

“Sao
không tổ chức lễ mai táng vào ngày mai nhỉ?” Tom ngúng nguẩy hỏi vào buổi tối,
khi hai chúng tôi đang ở trong phòng ngủ trên gác mái. “Chủ Nhật hay thứ Hai
thì có gì khác nhau đâu?”

“Đó
là ý nguyện của Cố,” tôi trả lời, nhìn quanh căn phòng âm u, nhỏ xíu. “Vả lại,
mẹ bảo là người ta không bao giờ làm lễ an táng vào ngày Chủ Nhật. Chủ Nhật là
canh quan tài, còn thứ Hai là chôn cất.”

“Hừm,
thật dớ dẩn,” Tom dè bỉu, nhìn tôi ngồi tô hô trong chiếc ghế cũ. “Chú mày định
làm gì?”

“Chẳng
làm gì cả,” tôi lơ đãng đáp, tay nhấc một chồng sách cũ xì, bụi bặm ra khỏi cái
hòm màu xám bằng da. “Anh có nhớ không Tom? Đây là cái rương của ông Cố.”

Tom
liếc nhìn nó rồi quay đi chỗ khác. Ảnh ngó láo liên khắp phòng hầu tìm việc gì
đó để làm cho đỡ buồn.

Tôi
mở chiếc rương ra. “Nhớ lại đi, Tom. Em nhớ không rõ lắm. Đâu như là khi em
mười tuổi, Cố chỉ cho chúng ta xem ‘bảo bối’ của mình. Những bức tranh và đồ
quân trang tử trận đánh Bulge thì phải?”

“Hình
như vậy,” Tom ơ hờ nói.

“Các
chiến sĩ không biết mình sẽ bị đói, lạnh hay sẽ bị bắn chết. Cố kể vậy đó...”

Tom
đảo tròn mắt, chẳng thèm lưu tâm đến những gì tôi nói. Đúng là Tom, tôi nghĩ vẻ
thán phục. Giỏi cho tên Yeerk, hắn đóng kịch quá đạt.

“Vào
lễ Giáng Sinh, họ nhớ nhà phát cuồng lên trong hầm trú ẩn. Họ hát bài Đêm
Thánh vô cùng
. Kẻ thù phía quân Đức cũng hát bài này. Cả hai phe đều cô
đơn, xa nhà, nhớ nhung. Cả hai phe đều mong ước chiến tranh sẽ chấm dứt...”

“Ừ
hử,”

“Bộ
anh không nhớ Cố đã kể cho chúng ta nghe tất cả những điều đó sao, Tom?” Tôi
nhấn mạnh, muốn ảnh thừa nhận. Thật lố bịch! Tôi muốn anh Tom thật sự bên trong
phải làm bước đột phá, để tỏ ra là anh trai đích thực của tôi, dù chỉ trong một
phút.

Tom
thở dài. “Hơi hơi nhớ thôi. Anh chẳng phải là kẻ hay ghi nhớ những câu chuyện
chiến tranh cũ mèm.”

Tôi
lôi chiếc hộp nhỏ đựng Huân Chương Anh Dũng và Chiến Thương Bội Tinh của ông Cố
ra. “Cố là người dũng cảm. Tin vào danh dự. Tất cả những chuẩn mực xa xưa về sự
cao cả.”

“Ờ,
cái đó xưa cách đây cả triệu năm rồi,” Tom bình luận. “Danh dự và lòng dũng cảm
chẳng là gì cả, chúng không có trong thế giới thực tại. Cái đáng nói tới là ta
có chiến thắng hay không đã. Sau đó mới nên bàn luận về danh dự và lòng dũng
cảm. Khi ở trên chiến trường ta có thể làm bất cứ điều gì. Tất cả những thứ đó
chỉ đáng nói ra khi ta tiêu diệt kẻ thù và những tên kì đà cản mũi.”

“Anh
sai rồi,” tôi nói lạnh tanh.

Tom
híp mắt, nhìn tôi vẻ coi thường. “Mày còn con nít biết gì. Mà nè, cái gì đây?”
Ảnh thọc tay vào rương, lôi ra một bao da, rồi rút ra một con dao găm. Lưỡi dao
dài chừng hai tấc, sáng chóe lên trong ánh đèn dầu tù mù.

Bỗng
dưng không khí trong căn gác mái ngột ngạt hẳn đi.

“SS,”
Tom mân mê lưỡi dao găm. “Đây là dao găm của bọn Đức Quốc Xã. Chắc là Cố đã rút
ra khỏi xác một tên lính tử trận để làm kỉ niệm. Ghê thật.”

“Anh
sẽ làm gì với nó?” Tôi hỏi.

Tom
nghiêng đầu nhìn tôi dò hỏi.

“Anh
không được lấy nó. Nó không phải là của anh mà, Tom.” Tôi nói gấp gáp.

“Ê,
chú mày lấy mấy cái mề đay đi, còn anh đây nhận dao găm,” Tom đề nghị. “Vậy là
quá tốt rồi. Chú mày cứ việc ngồi ngẩn ngơ mà suy ngẫm chuyện dũng cảm với lại
danh dự. Còn anh thì giữ vũ khí, nó sẽ giúp anh mày hoàn thành công việc.
Nghe hợp lí chứ hả?”

Tôi
cố giữ cho khuôn mặt mình không biểu hiện bất cứ một xúc cảm nào. Cả tôi nữa,
tôi cũng đang diễn vai của mình.

“Em
sẽ không lấy bất cứ cái gì cho đến khi hỏi mẹ và bà ngoại,” tôi nói, cẩn thận
đặt trả những tấm huân chương vào cái hộp nhung và chờ cho Tom cũng làm vậy với
con dao găm.

“Sao?”
Tôi giục. “Cất trở lại đi chớ ông anh.”

“Hỏi
mẹ với chả hỏi bà,” Tom nói xơi xơi. “Mày đúng là đồ nhóc con. Mày nghĩ mọi thứ
đều đơn giản phải không? Đúng-sai, trắng-đen... tất cả đều rành rõ? Giữa người
tốt và người xấu không có gì làng nhàng ở chính giữa phải không?”

Không
đâu, Yeerk. Tao đã từng lưỡng lự, lần chần rồi. Giờ tao đã nhất quyết đứng hẳn
về một phía. Tao sẽ làm điều phải làm. Tao biết tất cả những gì là đen tối hay
tươi sáng.

Tôi
nói, “Đôi lúc ngay cả người tốt cũng làm những chuyện xấu. Điều đó không có
nghĩa là không có sự khác biệt nào giữa người tốt và kẻ xấu.”

“Tốt
và xấu,” ảnh nói với một nụ cười chán chường.

“Mạnh
và yếu. Đó mới là hiện thực. Người thắng và kẻ bại.”

“Con
dao, Tom.” Tôi nói dứt khoát.

Tom
cất lưỡi dao găm vào rương trở lại.

Tom
tắt đèn. Chúng tôi lê bước về hai chiếc giường một - công sự cá nhân - của mình
và ngủ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3