Animorphs (Tập 26) - Chương 11 - 12 - 13

CHƯƠNG 11

“Tôi
chỉ biết chúng qua cách nhìn của những nạn nhân mà thôi,” Erek đáp. “Tôi
có thể dùng hệ thống hình chiếu ba chiều để tái hiện lại những gì mình thấy.
Nhưng có cách khác tiếp nhận được nhiều thông tin hơn.”

“Đúng
rồi!”
Guide
vồ vập la. “Ồ, dĩ nhiên. Các bạn có thể sang tậu kí ức của Howler!”
chập choạng bước tới bức tường và nhấn một tấm bảng điều khiển. Tấm bảng mở và
một cái kệ xổ ra, đầy nút bấm chằng chịt và bệ phóng màu sắc rực rỡ.

“Tôi
có thể tải kí ức của Howler lên anh bạn người máy này ngay tại đây. Nhưng báo
trước là giá mắc lắm đấy.”

“Ngươi
đừng hòng lấy thêm của ta một sợi tóc nào nữa,” Rachel hầm hè. “Cả một trái
thận hay cánh tay cũng không luôn.”

Lập
tức cơ hoành của Guide rú lên một âm thanh rùng rợn. Hình như gã phá ra
cười. “Tôi sẽ cho các bạn xem kí ức này. Đổi lại là bộ sưu tập kí ức
của các bạn.”

Tôi
nuốt ực một hớp khí. “Cái trò mua bán kí ức này thực chất là cái gì? Điều đó có
nghĩa là tụi tôi sẽ mất kí ức của mình hả?”

Guide
lúng túng. “Ồ không, rất đơn giản: chúng ta chỉ cần copy là xong.”

“Sao
chụp kí ức của tụi tôi ư?”

“Không
được.” Tobias phản đối. “Ngộ nhỡ những thông tin này lọt vào tay bọn Yeerk thì
sao?”

Cậu
ta nói đúng. Có thể lắm chứ.

“Ax?”
Tôi gọi.

Không
có tiếng trả lời. Ax đang bập người tới lui, đuôi hơi cong thấp về phía trước,
mải mê với những ý nghĩ riêng tư.

“Ax!”
Tôi gọi lớn hơn. “Ax, tụi mình cần bồ.”

Ảnh
giật mình ngửng lên. “Vâng, thưa Hoàng tử Jake.”

Tôi
không biểu ảnh đừng gọi tôi là Hoàng Tử. Đây hổng phải lúc ráng kiếm chuyện đùa
cợt dù là nhỏ nhất. Người Andalite về cơ bản là hòa hiếu, nhưng cũng đồng thời
có một truyền thống làm chiến binh rất dài lâu. Ax là một lính nhỏ. Là một
quân nhân tập sự. Và ảnh đã từng sống cả đời núp dưới bóng anh mình, Elfangor,
người được coi là một anh hùng chiến binh lừng lẫy.

“Chúng
ta đang ở cách tiền đồn gần nhất của bọn Yeerk bao xa?” Tôi hỏi ảnh.

“Tôi…
tôi không biết chúng ta đang ở đâu. Tôi không có biểu đồ những vì sao.”

Guide
nhấn một nút trên tường điều khiển. Một màn hình dẹp xuất hiện. Guide lầu bầu
gọi lên một biểu đồ sao. Dĩ nhiên tôi chẳng hiểu tí gì về nó cả.

Ax
miễn cưỡng nhìn vào biểu đồ. Ảnh chạm vào màn hình chỉnh cho góc độ ở tầm nhìn
rộng, rồi chỉnh thêm hai lần nữa, cho đến khi ngay cả tôi cũng thấy dải thiên
hà xoáy trôn ốc hiện ra.

“Chúng
ta đang ở cách Trái Đất năm trăm triệu năm ánh sáng.” Ax nói. “Trước khi đi hết
một phần mười khoảng cách ấy, tụi Yeerk không chỉ cần phải nuốt chửng Trái Đất,
mà còn phải thâu tóm luôn hành tinh Andalite của tụi tôi nữa.”

Tôi
gật đầu. “Cảm ơn, Ax. Nào, thỏa thuận thế này nha, Guide. Theo như tôi hiểu
thì, kí ức của tụi tôi sẽ giúp anh trở nên giàu nứt đổ đổ vách. Vậy thì: anh
chỉ được lấy bản sao kí ức của tụi tôi nếu tụi tôi còn sống sau trận chiến này.
Anh không được kì kèo thêm bất cứ thứ gì nữa. Và anh phải cung cấp bất cứ thứ
gì tụi tôi cần.”

Xem
ra Guide có vẻ hớn hở lắm - đến nỗi tôi có cảm tưởng như bọn tôi vừa mới biến
gã thành Bill Gates của hành tinh Iskoort. “Tôi sẽ chuyển giao kí ức của
Howler sang anh bạn người máy,”
Guide sốt sắng nói.

“Người
máy ấy có tên đàng hoàng. Tên ảnh là Erek.” Rachel quát.

“Theo
như tôi biết thì anh ta có quyền tự gọi mình là Đấng Dẫn Đường Vĩ Đại!”
Guide
xởi lởi nói, tay vỗ vào bảng điều khiển. Xong gã gọi Erek lại, chỉ vào một cái
khe giống như lỗ khóa, hỏi: “Anh kết nối được chứ?”

Erek
cởi bỏ hình chiếu ba chiều, trở về hình hài người máy của mình. Một kính thiên
văn vươn ra từ một ngón tay thép của ảnh và đút vào lỗ khóa. Gương mặt hao hao
mặt chó của Erek đờ ra. Mắt ảnh phình to. Ảnh lùi lại. Thật khó mà đọc được cảm
xúc trên gương mặt người máy. Nhưng tôi đoán, ảnh đã hấp thụ xong kí ức của
loài đã hủy diệt người Pemalite - đấng sáng tạo của người Chee.

“Anh
sao rồi, Erek?” Cassie hỏi, vẻ quan tâm.

“Tôi
vừa mới tiếp thu kí ức có sẵn của Howler. Nhưng đó… đó không phải là quang cảnh
dễ chịu.”

“Anh
vui lòng chiếu cho tụi tôi coi được không?”

“Được,”
Erek ngần ngừ. “Trong đó có cả kí ức về cuộc tấn công người sáng tạo ra chúng
tôi. Tôi không muốn chiếu phần đó. Tôi không cần phải…” ảnh im bặt.

Cassie
đặt tay lên cánh tay thép và ngà voi của Erek. “Thế thì đừng chiếu. Hãy cho tụi
tôi xem những gì anh có thể chiếu. Hãy cho tụi tôi xem phần tụi tôi cần
biết thôi.”

Erek
gật đầu. “Hành tinh tôi sẽ chiếu cho các bạn xem không có tên. Dân ở đó tự gọi
mình là Những đứa con của Graffen. Chuyện xảy ra cách đây hai mươi năm
theo lịch của Trái Đất.”

Toàn
bộ căn phòng biến mất. Thay vào đó là hình chiếu ba chiều một khu rừng rậm mát
màu tím, xanh da trời, xanh lá cây và vàng nâu. Tôi thấy rất nhiều lá cây to
như tấm trải giường. Vô số dây leo bò lan khắp mặt đất - chúng đâm xuống rồi
lại trồi lên khỏi nền đất đen, tạo thành những thân cây kì quái.

Chim
chóc ở đây có thân hình dài thòng, hình thù như những con trăn có lông, bò ngổn
ngang, quấn quít xuyên qua lá và cành cây. Bên dưới, những con rết vàng cam bò
lổn nhổn, hàng gai sống lưng của chúng chĩa lên, trông như sâu róm lai tạp với
khủng long Stegosauruse. Những con thú tựa như chó thảo nguyên hai đầu từ những
hang ổ dưới đất phóng vọt ra, nghếch mặt lên trời phun một đống cát bẩn xong
lại biến mất tăm.

Đây
là một khu rừng mưa nhiệt đới. Không có nhiều chủng loại như ở Trái Đất, nhưng
sự huyền hoặc và kì diệu cũng tương tự. Vắt qua khu rừng là một chùm những sinh
vật kì dị, hình dáng của chúng khiến tôi phì cười. “Gumby[11],”
tôi thốt lên. Chúng giống y như Gumby vậy đó. Không phải màu xanh lá cây mà là
màu xanh dương đậm, không trơn láng mà thô nhám, cóc cáy như vỏ cây
già. Nhưng chúng vẫn di chuyển kiểu uyển chuyển giật cục của Gumby, bước
đi trên hai chân, mắt ngước xếch lên tới tận những ngọn cây.

[11] Tên nhân vật trong phim
hoạt hình Mỹ làm bằng đất sét và có hình dạng trụ đứng và đặc trưng màu xanh lá
cây

Thình
lình, một bàn tay Howler thò vào màn hình. Tôi đang nhìn khu rừng này,
những cái cây đó, muông thú và Những Đứa Con của Graffen, bằng con
mắt của Howler.

Tên
Howler đang nằm im chờ đợi, náu mình khuất tầm mắt.

Rồi
một nhánh Những đứa con của Graffen gần nhất phát hiện ra hắn.
Mắt anh ta mở lớn, mủm mỉm cười, xoắn cái miệng lạ lùng. Anh ta chìa một bàn
tay về phía Howler, tỏ vẻ chào mừng pha lẫn tò mò.

Nhánh Những
đứa con của Graffen
chập chững bước về phía gã Howler như một đứa trẻ
lên ba, cử chỉ như một chú nhóc định vuốt ve chú thú cưng.

Tên
Howler chuyển động, một bóng mờ phóng tới. Lại thêm những Howler khác xuất hiện
trên màn hình. Chúng thi nhau “KHÈ!” Với tụi tôi thì âm thanh đã được Erek
lọc giảm bớt. Nhưng Những đứa con của Graffen lãnh đủ. Họ vội vàng
tách nhau ra rồi đứng ì ra đó - ngây ngô, hoang mang không biết tại sao có
người làm mình đau đớn đến thế. Họ chỉ…

“Erek,
ngưng lại!” Tôi hét.

Hình
chiếu ba chiều tắt ngúm.

“Lẽ
ra tôi không nên yêu cầu anh làm điều này, Erek. Anh có thể xóa cái mớ đó ra
khỏi kí ức của anh được không?”

“Không,
Jake!”

“Xin
lỗi,” tôi nói. “Anh đã tiếp thu được bao nhiều phần kí ức rồi?”

Erek
phủ hình chiếu loài người lên mình. Giờ thì tôi đã có thể trông thấy cảm xúc
của ảnh. “Tôi thu được kí ức về mười bảy cuộc tấn công của Howler. Tất cả đều
thành công. Chúng chưa bao giờ chiến bại, không bao giờ buồn phiền. Chúng đã
xâm lăng những nền văn minh và tiêu diệt những người dân bình thường như Những
đứa con của Graffen
. Chúng không bao giờ bắt tù binh - chỉ giết, giết và
giết thôi. Giết xong một loài, chúng lại tìm loài khác để giết tiếp.”

“Điên
rồ!” Cassie phẫn nộ. “Không một giống loài nào làm như vậy cả. Thật vô nghĩa
hết sức. Hổng có tí ti lô-gic nào hết. Anh hổng phải đang nói về những kẻ săn
mồi giết con mồi để ăn, hay những con thú bị săn đuổi giết để tự vệ. Ngay cả
con người cũng có lí do, dù là những lí do bệnh hoạn nhất. Ngay cả con người
cũng đặt ra giới hạn! Tại sao lại có loài tiến hóa tới mức giết chóc vô cớ như
vậy chứ?”

“Không
đâu,” Erek nói. “Howler không phải loài từng trải qua tiến hóa. Chúng đã được
chế tạo ra.”

“Crayak?”

Erek
gật đầu. “Những đứa con của Graffen và hàng chục loài khác đã bị
hủy diệt dưới tay Những đứa con của Crayak.”

CHƯƠNG 12

Tụi
tôi thay phiên nhau ngủ, mỗi lần cắt ra hai người gác. Đó chỉ là một động tác “lấy
có” thôi, chứ nếu bọn Howler mà tìm ra nơi này thì tụi tôi sẽ đi tong ngay lập
tức.

Guide
đảm bảo tụi tôi sẽ an toàn. Những căn hộ này được xây rất chắc chắn, để phòng
ngừa lũ Iskoort của Bộ Gây Chiến đột nhập vào. Với mặc cả là kí ức của cả bọn,
tôi thấy Guide rất sốt sắng và nhiệt tình bảo vệ tụi tôi.

Nhưng
dù gì thì tôi vẫn không sao có cảm tình với người Iskoort được. Không nghi ngờ
gì hết, với những tên Iskoort khác, trong những tình huống chông chênh hơn,
chúng sẵn sàng bán đứng tụi tôi liền.

Một
đêm dài, bức bối. Có lẽ chỉ vài đứa ngủ được. Riêng tôi thì thức trắng - tôi
chẳng muốn phải mơ nữa.

Tôi
vắt óc cố hiểu ra tất cả, ráng ngẫm xem người Ellimist nghĩ gì. Căn cứ vào đâu
mà ổng dám hi vọng tụi tôi sẽ thắng trong trận đấu không cân sức này?

Chịu
thôi! Cho dù ổng đang chơi trò gì thì trò đó cũng vượt quá tầm hiểu biết của
tôi. Cứ như thể tôi là một con kiến đang bò loanh quanh bàn cờ, cố tìm hiểu
những luật chơi, nhưng lại chỉ thấy toàn những khối to lớn chuyển động chẳng
theo một khuôn mẫu, trật tự nào cả.

Rốt
cuộc, tụi tôi chỉ biết được rằng bọn Howler tàn bạo, dã man không thể tưởng
tượng nổi. Chúng là kẻ hủy diệt thực thụ - một hiện thân toàn bích cho cái ác…

“Là
một trong số bọn chúng thì như thế nào nhỉ?” Cassie thì thầm trong bóng tối.
Nhỏ đang ở kế bên. Rõ ràng cũng không ngủ được.

“Ai?
Một Iskoort á?”

“Không.
Một Howler í. Chúng biết chúng được tạo ra bởi Crayak. Chúng đủ thông minh để
bay trên phi thuyền không gian, do đó chúng hổng thể nào hoàn toàn không có
nhận thức được. Chúng nghĩ thế nào về bản thân bọn chúng há?”

Thực
sự tôi cũng hổng quan tâm lắm. Nhưng giọng Cassie gây một sự phân tán tư tưởng
khá dễ chịu. “Mình không biết. Mình đoán chúng cũng thích khi được là chính bản
thân chúng. Chả phải hầu hết mọi giống loài đều vui với bản thể của mình hay
sao?”

Im
lặng một lúc lâu, hẳn nhỏ đang ngẫm nghĩ về điều đó. “Có lẽ hồi trước thì mình
cũng tin vào điều đó rồi đó. Nhưng bồ biết không, mình đã từng biến thành mối,
rồi thành kiến. Những sinh vật đó chả có tí ti đầu óc nào, hoàn toàn bản năng.
Chúng không hạnh phúc. Cũng hổng bất hạnh luôn. Chúng chỉ làm những gì đã được
lập trình để làm, và chúng cũng hổng có nhận thức luôn, thiệt đó, nên chúng còn
biết làm gì khác hơn? Nhưng tụi Howler hẳn phải có trí óc.”

“Chỉ
vì một người nào đó, hay cái gì đó có trí khôn, không có nghĩa là chúng không
thể cục súc, đồi bại, hay tội lỗi. Ý mình là, chắc chắn là phải có vài tên quốc
xã thông minh hay bọn chủ nô đầy trí tuệ chớ.”

“Đúng,
nhưng tụi Howler không chỉ là những cá nhân. Tụi mình đang nói tới là cả một
giống loài, một chủng tộc đều là tội ác. Điều đó không thể có được. Tụi mình
biết điều đó. Ngay cả bọn Yeerk cũng không cùng một kiểu.”

“Và
có lẽ tụi Howler là vậy. Ý mình là, cả đám đều cùng một kiểu. Có lẽ bồ giờ mới
thấy có một loài chỉ thuần túy gây tội ác.”

“Không
thể nào,” Cassie khẳng định chắc chắn.

“Tại
sao không?”

“Bởi
vì đó là những gì mà chỉ đám Quốc xã và chủ nô và những người loại đó mới tin
như vậy. Tin là bồ chỉ cần tóm lấy tất cả toàn bộ một giống loài và tuyên bố là
‘họ đều là này, hoặc đều là kia.’ Điều đó không bao giờ là sự thực.”

“Có
lẽ,” tôi đáp, hổng muốn dẫm đạp lên lí tưởng của nhỏ. “Có lẽ vậy. Nhưng liệu có
kì cục không nếu cả đám bảy tên Howler do Crayak tuyển chọn đó đều trở nên
ngọt ngào tử tế và nhẹ nhàng?”

Nhỏ
rơi vào im lặng. Vậy nên tôi đoán là dù gì tôi cũng đã chà đạp lên lí tưởng của
nhỏ. Ở mức độ nào đó tôi nghĩ: Tốt thôi. Tụi tôi hổng cần một mớ những cuộc trò
chuyện vui vẻ khi đang phải chọi với tụi Howler. Nhưng ở mức độ khác thì tôi
lại thấy phát điên lên với thế giới và thấy rối rắm, sợ hãi.

Tôi
mới vừa mở lời “Cassie...” thì một cái gì đó bỗng nện ầm vô cánh cửa, gây
ra cơn chấn động như sao chổi va quẹt.

Rầm!

Trong
một phần tỉ giây, cả đám bọn tôi đều giật mình tỉnh dậy.

Rầ-ầm!

Lạ
chưa! Cánh cửa vẫn trơ trơ. Guide rống ỏm tỏi. “Cái gì? Ta đã bảo mi

Pằng
chíu!

Một
lỗ tròn đỏ hỏn xuất hiện trên cánh cửa, xì khói rồi bùng cháy.

“Nó
đó,” tôi thét. “Howler!”

Tim
tôi như muốn tắc nghẽn - nó đập nhanh quá, đến nỗi không còn chỗ cho những hơi
thở hồng hộc, ngắn ngủn nữa…

Tụi
tôi sắp đi tong!

Tôi
nghe những tiếng la hét vì kinh khiếp. Có cả giọng tôi trong đó, hổng giống
tiếng người mấy, mà cứ như là một con vật đang cực kì khiếp sợ.

“Biến
hình!” Tôi ráng thốt lên, cổ họng nghẹn ứ.

“Chắc
chúng xơi tụi mình quá!” Marco bàng hoàng.

Trong
ánh sáng nhập nhằng của tia Nghiệt, tôi thấy Ax điềm nhiên bước tới cửa và đám
lông gấu bù xù, cứng quèo đang mọc ra trên mặt Rachel.

“Không!”
Tôi chợt nhận ra sai lầm của mình. “Không phải thú chiến đấu! Hãy thu nhỏ lại!
Biến thành ruồi mau!”

Tôi
cố tập trung cái tâm trí nát vụn của mình vào hình ảnh con ruồi. Lối thoái duy
nhất là đây: nếu không đánh nhau thì phải bỏ chạy.

“Tôi
sẽ làm chậm bước tiến của chúng.” Ax bình tĩnh nói.

“Không!
Ax, hãy biến hình! Tụi mình phải cao bay xa chạy khỏi đây ngay!” Rachel la ầm
ĩ.

“Tôi
đã chạy một lần rồi,” Ax khăng khăng. “Tôi không chạy nữa đâu.”

“Không
phải lúc, chú Ax à!” Tobias lên tiếng.

“Tôi
là một chiến binh Andalite!” Ax nói, giọng khàn đục.

Pằng
chíu!

Tia
sáng đột nhiên xẹt qua căn phòng và đụng trúng bức tường đằng kia.

Erek
chạy tới lỗ cửa khi thấy một tên Howler thò đầu vào, giương mắt nhìn hau háu.
Hình chiếu ba chiều đã được lột bỏ, giờ Erek đích xác là người Chee.

“Chee!”
Gã Howler sững sờ thốt lên.

Những
ngón tay thép của Erek từ từ ấn vào cánh cửa kim loại, chúng cắm phập vào đó
như ta thọc tay vào ổ bánh mì. Với tay kia, ảnh cong ngón lên, cậy phăng một
miếng cửa làm tay bám.

Vậy
là toàn thân ảnh đã chặn ngang lối vào. Gã Howler mắm môi mắm lợi xô đẩy, nhưng
Erek không hề nhúc nhích lấy một nguyên tử.


Howler lùi lại và chĩa khẩu phi tiêu vào gương mặt sắt của Erek, bắn! Phi tiêu
nảy ra phùn phụt khắp phòng, nhưng Erek chẳng trầy xước gì.

“Jake,
tôi không trụ được lâu đâu.” Erek loan báo.

Cả
đám tụi tôi biến hình thần tốc. Con mắt ruồi sưng vù và sáu cái cẳng xù xì của
tôi đã lòi ra rồi. Ồ không, hãy còn Ax!

“Ax,
biến hình lẹ đi!”

“Không,
tôi không thể chạy một lần nữa.”

“Aximili-Esgarrouth-Isthill,
tôi là ‘hoàng tử’ của anh và tôi ra lệnh cho anh: Biến-hình-ngay-lập-tức!”

CHƯƠNG 13

Tụi
Howler bắt đầu dùng đến thứ vũ khí át chủ bài của mình: tiếng tru xé toạc màng
nhĩ. Những bức tường quanh Erek lung lay và toác ra. Guide lăn đùng xuống đất,
lăn lộn trong đau đớn.

Mắt
Ax ứa máu, ngay cả khi đang biến hình dở chừng. Nhưng phần lớn tụi tôi đã là
ruồi, nên không bị chấn động cũng chẳng đau đớn gì trước tiếng tru của đám
Howler - chỉ xao động theo bản năng ruồi mà thôi. Tụi tôi bay túa lên. Trí não
ruồi cảm nhận tiếng tru như những chuyển động nặng nề, đầy đe dọa, đột ngột ùa
đến từ mọi hướng.

Tôi
líu quíu đập đôi cánh ruồi yếu ớt và hoảng hốt bay phật lên.

“Đánh
tao đi, Chee!” Gã Howler rít lên khiêu khích khi nhận ra tiếng khè không lay
chuyển được Erek.

Tôi
lạnh người khi gã nói tiếng Anh hẳn hoi! Chắc hẳn Crayak đã lập trình cho
Howler hiểu ngôn ngữ của tụi tôi, khiêu khích tụi tôi khi cần.

Erek
phớt lờ. Gã Howler bèn nã tia Nghiệt, lạng mỏng quanh chỗ ảnh bám tay. Chắc
Kí Ức Tập Thể cho gã biết không thể tiêu diệt người Chee
bằng tia vũ khí.

Cả
đám tụi tôi đều biến hình. Cả đám đều sợ chết khiếp, nhưng đều biến hình xong
xuôi. Trừ Ax vẫn còn một phần là Andalite. Và Guide đang ngồi trong góc, tròn
mắt nhìn say mê vào những hình ảnh điên rồ, ghi dấu thành những kí ức đáng giá
để đem bán về sau.

Đột
nhiên, chỗ Chee bám tay cháy rụi. Gã Howler khinh bỉ lách qua Erek, vì biết ảnh
không thể đánh nhau. Nhưng căn phòng yên ắng, trái ngược với mong chờ của gã -
đang mong được đánh đấm ra trò với những sinh vật khác ở nơi cầu thang. Bỗng gã
thấy Ax vẫn đang loay hoay biến hình. Một đống lùng bùng, nhão nhệu.

Thêm
một tốp Howler nữa nhào vô chiếm cứ căn phòng. Trước cặp mắt ghép của ruồi,
chúng chỉ là những động mạch chạy rần rật, đen thui, xanh và tím. Con mắt ruồi
của tôi vỡ vụn ra thành từng hàng trăm mảnh nhỏ li ti. Tụi Howler ở khắp nơi
khi tôi bay qua một cách vô thức.

“Mục
tiêu đó hả?” Một gã Howler hỏi một tên to con hơn và mang vác nhiều vũ khí hơn.

“Ừ,
giết nó đi!” Tên bự con rít lên giận dữ.

Bảy
khẩu phi tiêu cùng giương lên và chĩa về phía Ax. Ôi, không! Erek nhoài tới
chặn ngang giữa Ax và rừng phi tiêu. Nhưng tụi Howler chỉ việc bít đường ảnh là
xong. Chương trình đã lập không cho phép Erek gạt tụi Howler qua bên.

Chỉ
trong nửa giây nữa thôi, Ax sẽ bị xóa sổ.

“Crayak
là cái mụt ghẻ biết đi, biết nói,” một giọng truyền ý nghĩ rộ lên.

Marco!

Cả
lũ Howler đồng loạt quay ngoắt đầu qua phải, qua trái, ra sau, xoay tròn thân
để kiếm coi ai dám cả gan khích bác chủ nhân mình. Thấy Guide đang lổm ngổm bò
chui qua cái lỗ cửa cháy, chúng liền chĩa súng vào.

“Không
phải tôi! Không phải tôi! Tôi chỉ là một thương gia Iskoort! Nhân tiện, tôi rất
muốn mua tất cả kí ức này của các bạn!”

“Howler
là giống hèn nhát nhất dải thiên hà. Ngu si, đần độn, xấu xí, bốc mùi thối
hoắc.” Marco thêm.

“Quên
đi,” tên cầm đầu ra lệnh. “Giọng nói vô nghĩa.”

Tôi
xé không khí, bay nhào lộn như làm xiếc ruồi. Tôi nhắm tới gương mặt của tên Howler
cầm đầu và đáp xuống ngay bên dưới mắt trái hắn.

“Không
phải chỉ là giọng nói đâu, đồ bị thịt à. Ta đây nè. Mi nghĩ mi ngon lành
hả? Giỏi thì giết ta coi.”

Bàn
tay Howler đập đánh chát với tốc độ kinh hoàng, nhưng cũng hổng bằng chiêu phản
ứng nhanh của ruồi. Những ngón tay Howler quái dị sượt qua đôi cánh đang vỗ của
tôi.

“Lũ
bây sẽ giết tụi ta bằng cách nào?” Marco chọc ghẹo. “Khôn hồn thì trở về với
Crayak và giải thích thất bại của mình đi.”

“Mặc
kệ tụi nó, giết thằng kia kìa…”

“Trễ
rồi.” Ax thông báo.

Ax
đã bay lên thành ruồi trọn vẹn.

“Tốt,
cứ ở trên không. Đừng ai đáp xuống, không ai được hạ độ cao.” Tôi ra lệnh,
trong lòng bắt đầu nhá lên một chút xíu lạc quan. Bảy Howler có vẻ ngỡ ngàng.

“Tên
người máy!” Gã đầu đàn la gióng giả.

Tôi
nhìn ra, thấy Erek - hoặc phiên bản méo mó, chập chờn của ảnh, đang điềm tĩnh
đi đằng sau một bức tường hình chiếu ảnh mới tạo ra, tuy khuất tầm mắt nhưng
không khuất tầm với.

“Chạy
thôi, trước khi tụi khùng này tìm ra cách đập ruồi.” Cassie đề nghị.

“Đúng
đấy.” Marco đồng ý.

“Ra
phía cửa,” tôi hô. “Đi sát nhau nha.”

Tụi
tôi chuồn lẹ qua ngưỡng cửa bị cháy rụi.

Không
có chiến thắng. Mọi cố gắng chỉ nhằm tìm đường tẩu thoát. Nhưng tất cả bọn tôi
vẫn sống. Với tôi, điều đó đã là một chiến tích lớn rồi.

Rủi
cái là chỉ giữ mạng sống không thôi hổng phải là mục đích của tụi tôi. Tụi tôi
phải thắng. Tụi tôi phải hủy diệt bảy sinh vật đó, vậy mà bất kì tên nào trong
bọn chúng cũng có thể đánh bại cả đám tụi tôi chỉ trong một hiệp.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3