Animorphs (Tập 26) - Chương 05 - 06 - 07

CHƯƠNG 5

“Ai
phát minh ra nơi này thế nhỉ, Bác sĩ Seuss[5] chắc?”
Marco hỏi.

[5] Bút danh của nhà văn Mỹ
Theodor Seuss Geisel chuyên viết truyện tranh cho trẻ con (NDBS)

Tụi
tôi đang lơ lửng giữa trời, cách mặt đất của Iskoort nhiều dặm, trên một cái
sàn không hề có thanh vịn, không hề có khung che hay dấu hiệu cảnh báo nào. Chỉ
là một mặt phẳng ngừng lại đột ngột giữa trời.

Bên
dưới tụi tôi là một cấu trúc vặn vẹo, nghiêng ngả, được dựng trên những tia
chống đỡ khổng lồ. Sàn nhà, tôi đoán thế, tất cả đều dính nhau đó đây, cột
chống chọc lên chỗ nọ chỗ kia. Ở bên trên tụi tôi cũng tương tự như thế.
Rất nhiều tầng lầu đồ sộ vươn cao ngút ngàn, không chừng chạm tới tận mặt trăng
- nếu như hành tinh Iskoort này cũng có mặt trăng.

Toàn
bộ cấu trúc tháp được xây bằng bê-tông khối, gạch, hay những mảng vật liệu màu
sắc lòe loẹt, hệt những mảnh ghép hình khổng lồ của trò chơi Lego được sắp xếp
ngẫu hứng, cùng với những vật chêm to cỡ những tòa cao ốc, tất cả tạo thành một
ngọn tháp cao cả trăm dặm, với những tầng lầu cao thấp lộn xộn: cách nhau một
mét rưỡi, hoặc một trăm năm mươi mét, thậm chí cả năm dặm…

Tôi
vội nhảy lùi lại khỏi gờ mặt phẳng, cảm thấy bao tử mình lộn ngược và tim muốn
ngừng đập. Hồi nãy tôi đã phải đẩy đám người Iskoort đặc nghẹt ra để được an
toàn, cố đừng để xảy chân mà sa vào cú rơi bất tận kéo dài nhiều tiếng đồng hồ.

“Lùi
lại!” Tôi xua.

Nhưng
bây giờ cả đàn Iskoort đang ầm ào tiến về phía tụi tôi như vũ bão. Từ cơ hoành
trong bụng chúng phát ra những tiếng rú the thé và những giọng truyền ý nghĩ
oang oác. Chúng hớn hở và nhiệt tình xô đẩy tụi tôi ra phía gờ cạnh.

“Rachel!”
Cassie la thất thanh.

Tôi
quay phắt sang trái. Rachel đang chới với, chỉ còn dính lại mỗi hai gót chân
nhún nhảy trên gờ mặt phẳng.

“Không!”
Tôi thét rầm khi nhỏ hết giữ thăng bằng nổi nữa và rơi nhào xuống.

Tôi
chỉ kịp thấy một thoáng chuyển động lờ mờ. Khi cái khối lù mù ấy ngừng lại thì
hóa ra là Erek - bàn tay ảnh chìa ra đỡ lấy Rachel, cứ như nhỏ nhẹ hều bằng cục
kẹo vậy.

Erek
đặt Rachel trở lại sàn.

“Erek
à, tôi đã nói với anh rằng lúc nào tôi cũng muốn có anh đi cùng trong suốt phi
vụ này chưa nhỉ?” Rachel nói mà giọng thì run rẩy.

“Lùi
lại, đồ khùng!” Rachel hét đám Iskoort lâu nhâu, đang không ngớt rú rít inh ỏi.

“Ta
sẽ mua kí ức của các bạn!”

“Hãy
tới thăm quán trọ tuyệt vời của tôi!”

“Đưa
tôi quần áo các bạn và tôi sẽ trả bằng thẻ tín dụng!”

“Ê!
Hãy ăn những ấu trùng này! Hãy để chúng ấp và tụi tôi sẽ chia tiền lời cho hậu
duệ của các bạn!”

“Các
bạn bốc mùi thúi quá! Hãy để tôi chà rửa các bạn!”

Một
tên thì thào với riêng Ax: “Hãy gia nhập hội của ta và bọn ta sẽ bán bộ lông
của mi như là thuốc độc gachak.”

“Gì
thế này?” Marco la bài hãi. “Hành tinh của những tiểu thương hả? Lùi lại! Tất
cả mấy người, lùi lại!”

“Ui
trời, mình nghĩ rất nhiều thương gia của khu Nordstrom đang có mặt ở đây. Sao
thấy bịnh quá trời! Để mình lo vụ này cho. Mình biết cách tống khứ đám gian
thương bố láo này,” Rachel nói, đoạn len lên phía trước, đứng hai tay chống
nạnh, nhỏ hất hàm hỏi. “Tụi tôi tới đây để dùng toa-lét. Mấy người vui lòng chỉ
cho tôi nhà vệ sinh của các quý bà nằm ở đâu?”

Đám
Iskoort trố mắt lên, trao tráo nhìn bọn tôi. Vài tên tự động bỏ đi một nước,
vài tên ngoan cố nhìn bọn tôi đến cùng, xem tụi tôi có hạ cố tham gia thương vụ
nào hay không.

Tôi
nhìn Cassie và cả hai tụi tôi cùng thở hắt ra.

“Sao?”
Nhỏ hỏi. “Tụi mình làm gì bây giờ? Cứ đứng ì ra đây đợi bọn Howler đến đánh đòn
sao?”

Tôi
dòm láo liên ra xung quanh, ráng bao quát hết cái nơi quái gở này. Thật chẳng
thể hiểu nổi cấu trúc của nó. Tầng lầu tụi tôi đang đứng chỉ có mỗi một phòng,
cách lầu trên ít nhất là ba chục mét. Trên sàn rải rác những cụm nhà nhỏ, trông
như những căn lều tuyết của người Eskimo. Cái thì màu vàng, cái thì màu trắng,
rồi xanh da trời và đỏ. Vài cái dính chùm nhum lại thành nhiều lớp. Có cái đứng
một mình.

Đám
Iskoort nhộn nhịp vào ra những khu lều tuyết, hoặc đi lên đi xuống những bậc
thang cong quẹo nối các tầng lầu với nhau. Trông họ có vẻ tất bật, ai cũng vội
vội vàng vàng.

Người
Iskoort có cái đầu như đầu kên kên, giương vẩu ra trước trên chiếc cổ ngẳng,
trổ ra khỏi đôi vai hình ovan, bèn bẹt. Từ hai bên vai thòng xuống hai cánh
tay, mỗi cánh tay có ba đốt, kết thúc bằng một bàn tay có một ngón dài lêu
nghêu như xúc tu và hai móng vuốt nhỏ cong khoằm, sắc lẻm.

Họ
bước đi mà như bò giật lùi trên đầu gối. Chẳng qua vì hai cẳng chân ú na ú nu
dài cả sáu bảy tấc cứ doe bắp chân về trước, tạo thành cái đầu gối đụng sát sạt
mặt đất, trông y hệt như họ đang quỳ mà đi. Cuối cẳng chân là bàn chân có một
ngón dài quắp quặp và hai móng vuốt lòi ra hai bên miếng đệm dày.

Phần
thân giữa của họ không mặc quần áo, nhúm nhíu xếp nếp như một chiếc đàn phong
cầm[6]làm
từ những đụn thịt và động mạch màu hồng. Nó nhúc nhích, phập phồng mỗi khi
giọng truyền ý nghĩ eo éo, kèn kẹt của người Iskoort cất lên.

[6] tức đàn ác-coóc-đi-ông.

“Phim
Giữ Trẻ
,” Cassie bình luận.

“Gì
cơ?”

“Âm
thanh đó đó. Nghe giống giọng Fran Drescher, người lồng tiếng trong phim
Giữ Trẻ
. Mình không có ý chê bai bà ấy đâu nha.”

“Mình
không nghĩ là Fran có khả năng lang thang ở đây để mà nghe lỏm bồ đang nói xấu
bả đâu,” Tobias nói thẳng tuột.

Phải
công nhận là gương mặt Iskoort không có một nét nào khả dĩ coi được. Đó là một
hình tam giác có đỉnh nhọn ở phía trên, không còn chừa chỗ cho mắt cư ngụ. Thế
nên, đôi mắt hồng hồng như mắt thỏ đành phải tá túc trên những cái vòi ngắn
ngủn. Người Iskoort có miệng nhưng lại không dùng vào việc giao tiếp. Cái miệng
đó gần như đóng im ỉm, chỉ chốc chốc mới mở ra để hớp không khí, và để lộ cái
lưỡi mỏng lét màu xanh da trời và những cái răng nhỏ li ti cũng màu xanh.

Rachel
nói, “Bồ biết là có vài người mà khi bồ mới gặp á, ngay tức khắc luôn, trước cả
khi họ nói bất cứ câu gì, trước cả khi bồ có bất cứ ý tưởng là họ như thế nào,
bồ đã hổng thích họ một chút xíu nào hết không? Ý mình là mới thoạt nhìn đã không
chịu nổi rồi í? Và hổng phải là do họ xấu xí hay là gì đâu nha, mà chỉ là có
cái gì đó ở nơi họ khiến bồ muốn tránh xa?”

“Không
biết,” Cassie đáp. “Ít nhứt thì trước giờ mình không hề biết. Nhưng giờ thì
thấy rồi.”

Lại
một bầy Iskoort khác ồ ạt bâu lấy tụi tôi, đầu bổ chửng về phía trước, mắt trố
lên thô lố.

“Thứ
lỗi cho chúng tôi, hỡi những người lạ! Hôm nay chúng tôi không biết là có người
lạ ngoài vũ trụ tới. Chào mừng quý vị đến Thành Phố Sắc Đẹp! Các bạn có cần một
hướng dẫn viên? Các bạn có muốn bán kí ức của mình hay bất cứ bộ phận cơ thể
nào không cần thiết?”
Tên cầm đầu đám Iskoort lên tiếng.


hoành của gã ta rung lên bần bật khi phát giọng truyền, những âm thanh èo ẹo,
thấp chủm rồi lại rít lên như một cái túi được thổi vào quá nhiều gió.

Tôi
thở dài, suýt nữa thì bảo Rachel biến thành gấu xám để đuổi quách bọn họ đi cho
rồi. Nhưng Cassie bảo. “Nè mấy bồ, nếu họ nghiêm chỉnh về vụ hướng dẫn viên
thì…”

“Ờ
há, bồ nói đúng,” tôi nói nhưng không nhiệt tình lắm. “Ừ… này, tụi tôi cần một
hướng dẫn viên dẫn đi loanh quanh… Hãy chỉ cho tụi tôi biết cần phải ở đâu.”

“Thế
các bạn thanh toán bằng cái gì?”
Tên Iskoort đòi hỏi, với một giọng háo hức
không hề che giấu.

“À…
tụi tôi không… mang theo tiền,” tôi nói.

“Tôi
sẽ là nhà hướng dẫn xuất sắc cho các bạn, loài ấu trùng à! Đổi lại, tôi sẽ lấy
tóc của cô ta.”

Tên
Iskoort chỉ một ngón tay như cái vòi vào Rachel - chính xác hơn là vào mái tóc
vàng óng ả của nhỏ.

CHƯƠNG 6

Cuộc
thương lượng diễn ra thật gay go.

Tên
Iskoort một hai đòi cạo đầu Rachel. Đáp lại, Rachel từ tốn dọa rằng trước khi
điều đó xảy ra nhỏ sẽ ngắt đầu hắn đem làm banh đá.

Cuối
cùng, Rachel phải chịu mất một tấc rưỡi mái tóc vàng óng ả, chỉ còn dưới tai
nhỏ một chút.

“Trông
xinh xắn ra phết,” Cassie nhận xét.

“Đó
là mái tóc của mấy con nhỏ chỉ dám mua quần áo ở tiệm L.L.Bean xoàng xĩnh,”
Rachel làu bàu.

Thật
ra thì nhỏ xinh thật chứ chả đùa, bởi vì chính Erek đã cắt tóc cho nhỏ. “Tôi đã
từng cắt tóc cho Catherine vĩ đại,” ảnh giải thích, có vẻ lấy làm tiếc - cứ như
việc ảnh còn sống sót kể từ thời Moses[7] đi
lang thang trong sa mạc là tội lỗi lắm.

[7] Moses (theo Kinh thánh):
một tộc trưởng Do Thái đã dẫn dân mình thoát khỏi nơi giam cầm ở Ai Cập băng
qua sa mạc về lại Miền Đất Hứa, Jeruzalem.

Đổi
lại tụi tôi có một hướng dẫn viên. Tên đầy đủ của gã là Guide, con của Người
Bán Da, anh trai của Người Bán Sỉ Kí Ức.

Guide
là một Iskoort trẻ tuổi, nhưng điều đó không khiến gã ta ít gây ra bực mình
hơn. Hành động đầu tiên gã làm là cố thỏa thuận thêm bằng cách gạ Ax biếu cho
gã cái chân sau và một nửa chiếc đuôi.

Ax
nói không cái rụp.

Marco
xuống giọng, “Anh biết gì không hở? Anh cứ dắt tụi tôi đi quanh đi, Guide, rồi
Ax sẽ cho anh cái chân sau và nửa cái đuôi của ảnh đó.”


nhiên Guide hiểu rõ hàm ý đe dọa trong đó nên gã cũng trở nên dễ tính hơn trong
các vụ mặc cả về sau. Cách vài giờ (chứ không phải liên tục) gã mới đòi kí ức,
quần áo, tóc tai vớ vẩn và vài bộ phận cơ thể lặt vặt của tụi tôi.

“Nè,
Guide, anh đã bao giờ nhìn thấy người lạ ngoài-thế-giới chưa?” Tôi hỏi.

“Người
lạ ngoài-thế-giới ư? Dĩ nhiên! Thành Phố Sắc Đẹp là ngôi nhà tạm thời cho rất,
rất nhiều người lạ ngoài-thế-giới.”

“Chắc
là họ bị níu kéo bởi vẻ quyến rũ của cư dân nơi này hả?” Cassie nói kháy.

Tôi
bật cười. Cứ tưởng Cassie bao dung có thể yêu mến bất cứ ai chứ… nhưng ai dè,
rõ ràng là cả nhỏ cũng có giới hạn.

“Tụi
tôi muốn tìm thành viên của một loài có tên là Howler,” Tobias nói.

Lồng
ngực của Guide bỗng hú lên tiếng tru trầm trầm. Cái miệng gã trễ xệ
xuống. “Cái loài này lạ hoắc đối với tôi.”

Tôi
gật đầu và nhìn xuống sàn nhà đỏ hoét dưới chân mình. “Đừng có nói láo tụi tôi,
Guide. Đã bao giờ anh gặp người Andalite chưa?”

Guide
đưa mắt lấm lét nhìn Ax rồi đáp “Chưa.”

“Ồ,
Andalite là loài có khả năng thần giao cách cảm. Họ có thể nhìn thấu gan ruột,
tim óc anh và biết anh có nói dối hay không. Nếu anh mà xạo sự thì họ sẽ cho nổ
tung đầu anh ra ngay.”

Không
ai bật cười. Mặc dù Marco ráng kiềm chế hết sức.

“Giờ
Ax thành Vulcan[8] rồi
hở?” Tobias hỏi tôi bằng giọng truyền riêng.

[8] Thần của những người làm
ra lửa kể cả núi lửa trong truyền thuyết La Mã (NDBS)

Tiếng
rít của Guide rú lên rồi lại xẹp xuống. Chắc chắn nó phải mang một ý nghĩa nào
đó, nhưng tôi không biết. Rồi gã bảo, “Howler? Phải mi muốn hỏi Howler? Ừm,
quanh đây có một, hai tên Howler.”

“Chính
xác là bảy,” tôi nhấn mạnh, “Chúng ở đâu? Và anh có biết vì sao chúng ở đây
không?”

“Họ
đến để giao thương như bao loài khác đến thăm viếng thế giới của tụi tôi. Họ
bán kí ức để đổi lấy muối bora. Kí ức của Hower rất có giá trị.”

“Cái
món hàng kí ức là cái gì vậy?” Cassie tọc mạch hỏi. “Những anh chàng này cứ
luôn miệng đòi mua kí ức. Điều đó nghĩa là sao?”

Guide
có vẻ ngạc nhiên. “Mi chưa bao giờ xem trình diễn kí ức à? Nếu vậy thì
đó sẽ là trạm dừng chân đầu tiên của chúng ta. Đó là một trò giải trí thú vị
nhất!”

“À
thì ra ở đây các anh có cả trung tâm Super Bowl nữa cơ đấy.” Marco bảo.

“Chúng
tôi luôn nghi ngờ rằng Howler có kí ức tập thể,” Erek bật nói làm
tôi sững sờ. Nãy giờ ảnh cứ nín lặng, đến nỗi làm tôi đã quên mất là có ảnh đi
cùng. “Tụi Howler có thể lưu giữ và truyền kí ức từ thế hệ này sang thế hệ
khác.”

“Đúng,
đúng.” Guide rối rít xác nhận. “Chính vì thế mà họ luôn đặt giá rất
cao. Kí ức của họ kéo dài rất lâu và rất rõ ràng.”

Tôi
cảm thấy chán chường. Cho đến bây giờ, tụi tôi vẫn chưa biết được chút gì về
hành tinh này cả. Có thể tụi Howler đang theo dõi tụi tôi và đột kích bất cứ
lúc nào.

“Guide,
anh đã xem kí ức của Howler lần nào chưa?” Cassie hỏi.


cười hềnh hệch. “Tôi là Thương Nhân, một thành viên danh dự của Bộ
Thương Mại. Tôi chẳng quan tâm đến bạo lực hay cảnh tàn sát. Chỉ có thành viên
của Bộ Tội Phạm và Bộ Gây Chiến mới mua kí ức của Howler.”

Tôi
bắt đầu cảm thấy lo lắng, cảm giác bồn chồn thường gặp như thể tôi bị lỡ không
kịp làm một việc gì đó rất quan trọng. Tôi cảm thấy tụi tôi đang mất thì giờ
trò chuyện với tay Iskoort này.

“Tụi
mình không tới đây để viết bài luận về Iskoort, tụi mình đến đây
để vặn cổ bảy tên Howler, xong xuôi tụi mình sẽ về nhà.” Tôi nói với
vẻ cộc cằn, thô lỗ không ngờ.

Cassie
có vẻ hơi bị tổn thương. Nhưng nhỏ nói bằng giọng rất bình tĩnh. “Theo mình
nghĩ, nếu tụi mình phải đánh trận, tụi mình sẽ trên cơ hơn nếu biết tụi mình
đang ở đâu và chuyện gì đang diễn ra.”

Tất
nhiên là nhỏ nói đúng. Nhưng nỗi bực tức khiến tôi không chịu thừa nhận điều
đó. “Tụi mình cần một nơi làm căn cứ đóng quân để triển khai lực
lượng, chứ không thể cứ đứng lấp ló mãi giữa trời như thế này”

“Thế
thì đi theo tôi!”
Guide
hét. “Tôi biết một nơi thích hợp.”


phóng vù đi, di chuyển theo kiểu giật lùi quái gở, suốt dọc đường cứ rúc lên ồ
ồ. Thế nhưng, thật đáng ngạc nhiên, gã lại tiến lên phía trước nhanh thoăn
thoắt.

Tụi
tôi lục tục kéo tới một tầng lầu mới, phần lớn màu xanh đậm, không hề có những
túp lều nhỏ, mà chỉ có một cánh đồng bát ngát những ống xi-lanh hình trụ cao
sáu tấc.

“Đây
là kho tích trữ năng lượng,”
Guide giải thích và dẫn tụi tôi đi xuống một cầu
thang khác, dài hơn nhiều (nếu tính từ đỉnh xuống sàn nhà vàng xỉn bên dưới có
lẽ phải dài nửa dặm). Tụi tôi phải ráng giữ đội hình ở giữa lối, chỉ có Tobias
là thoải mái sải cánh bay xung quanh hoặc bên dưới các bậc thang.

Tôi
đoán Erek cũng cảm thấy an toàn. Thiệt khó hình dung ra người máy mà bước lỡ
trớn. Tầng lầu màu vàng mù tạt này đầy kịt Iskoort đang đủng đỉnh di
chuyển dọc theo những đại lộ hẹp giữa những tòa nhà để trống hẳn mặt
trước. Thiệt dễ dàng nhận ra tầng này dùng để làm gì.

“Đây
là siêu thị!” Rachel phấn khích la lên. “Kiểu chợ trời phương Đông.”

“Phải,
đây là khu chợ tầng thứ bảy mươi tám,”
Guide xác nhận. Chúng
ta phải mau mau đi khỏi đây.”

“Cái
gì? Không mua sắm gì à?” Rachel hỏi.

Vừa
xuống tới sàn, tụi tôi lập tức bị một đám Iskoort vây kín. Chúng xúm lại, xô
đẩy, giằng xé, la hét líu lo - tất cả đều sốt sắng mua bất cứ thứ gì tụi tôi
có, và nóng lòng muốn bán bất kì thứ gì tụi tôi không có.

“Hèn
chi mà gã giục bọn mình đi nhanh nhanh khỏi đây,” tôi lẩm bẩm.

“Cái
gì? Không, không phải vì những Thương Nhân đáng kính đó. Mà vì khu chợ này là
nơi tụ tập ưa thích nhất của những thành viên Bộ Gây Chiến.”

Tôi
có ba giây để suy nghĩ về phần đầu lời giải thích của Guide trước khi bị
một cái gì đó xô mạnh xuống sàn.

CHƯƠNG 7

Tôi
ngã ngửa, bị một khối nặng chẹn lên ngực. Một cái đầu xương xẩu với những cái
sừng tròn trùng trục nhú ra nơi đỉnh đang gí sát vào mặt tôi.

“Howler!”
Tôi hết hồn thét và giãy giụa cố lách ra, nhưng con quái vật đầu xương nhất
quyết không chịu buông. Nó bổ cái đầu của nó vào tôi. Nhanh như cắt, tôi ngoắc
đầu mình oặt sang bên né. Lỡ đà, đám sừng cùn đập cái cụp xuống sàn.

Tôi
thực hiện một việc mà rất hiếm khi tôi làm, cho dù số trận chiến tôi tham
dự nhiều hơn cả những gì tôi nhớ nổi: Tôi dang nắm đấm ra thụi một quả
ngay giữa cái miệng đang ngáp ngáp, khiến tên Howler bật ngửa ra sau.
Lập tức tôi co cẳng lên, tì sát vào ngực và búng mạnh ra.

Bụp!

Tôi
đạp ngay giữa bụng tên Howler. Hắn bổ ngửa ra, mất thăng bằng. Không chậm trễ,
tôi vùng đứng dậy liền.

Tất
cả đám bạn tôi đều lâm trận ngay không kịp biến hình. Tobias đang cố rỉa đôi
mắt cuống cụt lủn của một gã Howler. Ax đang quất đuôi, cố phát quang một cánh
tay đang quấn cổ Cassie.

Rachel
đá một đá vào chỗ hiểm của tên Howler khác. Một gã Howler đang cố vượt qua
Erek, tuyệt vọng bổ đầu vào người ảnh trong khi ảnh chỉ việc đứng im.

Rachel
đã biến hình thành gấu xám được một nửa và đang gầm gừ rống bằng cái giọng phần
lớn vẫn là người.


cái gì đó không ổn rồi. Không ổn chút nào. Dù không biến hình mà tụi tôi vẫn dư
sức đánh bại lũ này. Erek lại tỏ ra quá điềm tĩnh. Còn tôi lại vừa mới đạp được
một cú nữa vào giữa bụng một gã Howler. Nhưng… hắn rống lên tiếng rống của
Iskoort.

“Erek!
Đây có phải là tụi Howler không?”

“Không,
đương nhiên là không.” Ảnh nói tỉnh queo.

Những
kẻ đánh lén tụi tôi cum cúp rút lui. Có năm đứa cả thảy. Một tên chán nản dòm
cánh tay cụt ngủn của mình. Bốn tên kia há hốc miệng nhìn tụi tôi và rên rỉ.

Chúng
là Iskoort. Hổng giống Guide, đúng hơn là hổng hoàn toàn giống. Cơ thể thì có
vẻ giống giống nhưng đầu và tay thì khác. Tụi này có cái đầu khá bự ở trên
đỉnh, với hai mấu sừng tùm hum. Tay chúng cứng cáp hơn, và hai móng vuốt
bự hơn cái xúc tu. Cẳng chân dẻo quẹo, không dẹp nhép, giúp chúng di chuyển lẹ
làng hơn, thành bước đàng hoàng chứ không phải bò.

“Đây
là những Iskoort của Bộ Gây Chiến,”
Guide nói, y như đang giới thiệu đám học sinh
từ trường khác đến. “Chính vì thế mà tôi bảo các anh mau mau lên. Họ
không thích người lạ ngoài-thế-giới.”

“Họ
sẽ càng ít thích tụi tôi hơn nếu họ còn gây hấn nữa…” Rachel gầm ghè.

“Mau
ra khỏi đây thôi.” Tôi nói. “Rachel! Cứ giữ hình biến gấu xám. Ax, sẵn sàng
nha. Vậy là đủ khống chế lũ này rồi…”

Tụi
tôi còn bị tấn công thêm hai lần nữa bởi hai băng Iskoort khác nhau của Bộ Gây
Chiến trước khi tụi tôi tới được cầu thang kế tiếp. Xử tụi này cũng khá đơn
giản, nhưng tôi cũng phải chịu vài vết thâm tím mình mẩy. Và khi cả đám an toàn
thoát ra khỏi khu chợ, Rachel thốt lên những ý nghĩ bực bội mà nguyên đám tụi
tôi, đứa nào cũng bắt đầu cảm thấy.

“Ai
trả lời dùm tui cái nào: Chính xác là tại sao người Ellimist muốn cứu mấy tay
này chớ? Tui bắt đầu thấy có khi Crayak mới có lí rồi đó.”

Tụi
tôi đi thẳng xuống cầu thang, cuối cùng đã bắt đầu cười cợt về chuyện đấu với
mấy tay Iskoort của Bộ Gây Chiến, cảm thấy hoàn toàn thoải mái và thậm chí còn
hơi lên mặt vì đã đánh bại dễ dàng đám những tay sừng sỏ địa phương.

Cầu
thang kế tiếp rộng hơn, vẫn không có tay vịn, nhưng tụi tôi đã quen
rồi. Nó đủ rộng để lưu thông hai chiều lên xuống. Đi ngang qua tụi tôi là
vài tay Iskoort, nhiều tay giống Guide, nhưng những tay khác trông có phần hơi
khác.

Lại
thêm một tầng lầu nữa, dài xuống khoảng sáu mươi thước. Guide đi khuất đằng
trước. Tôi thì đang cười với vài trò hề của Marco.

“Howler!”
Erek cấp báo.

“À,
phải rồi,” Marco nói. Nhưng nó quay ra nhìn. Và tôi cũng nhìn theo.

“Erek,”
Tôi hỏi, cố gắng hết sức bình tĩnh, “anh giỡn chơi hả?”

Gương
mặt hình chiếu của ảnh bỗng trở nên trắng bệch. Tôi tự hỏi cảm xúc hình
chiếu đã tự động bật lên mạnh tới cỡ nào sau ngần ấy thời gian ảnh đóng giả con
người.

“Tôi
không đùa đâu, Jake,” ảnh nói. “Đó là một tên Howler.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3