Hẹn Ước Ba Sinh - Ngoại truyện 3

Ngoại truyện – Tết Đoan Ngọ

˜– …{… —™

Vài
ngày trước Tết Đoan Ngọ, gia thần cung nhân đều tất bật chuẩn bị mấy chậu xương
rồng xua đuổi tà ma, lá thuốc nấu tắm vào giữa trưa lúc khí dương thịnh nhất,
nếp hoa đậu xanh lá dong làm bánh tro, lại có nếp thơm men ngọt ủ cơm rượu và
nhiều thứ linh tinh khác.

Khiết Thảo đã ở trong bếp cả ngày, cẩn thận
làm từng công đoạn món cơm rượu. Sáng sớm, chàng đã thức dậy nấu nếp đồ xôi,
nghiền men ngọt thật mịn, cắt lá chuối xanh cẩn thận rửa sạch, đem cả tinh hoa
bạch mai chưng cất lâu ngày rất quý hiếm ra sử dụng… Từng lớp từng lớp những
viên nếp nhỏ bé trắng ngần bằng đầu ngón tay đã trộn men rượu, được cuốn vào
trong lá chuối xanh xếp chồng lên nhau, ủ trong nồi sứ hoa nâu hứa hẹn một mỹ
vị say lòng người.

Thật
ra, việc này là cung nhân lo liệu nhưng vì Thủy thần thích ăn cơm rượu nên
chàng đã tự tay làm. Điệp Tuyên cùng hai cung nhân đứng bên cạnh, vừa giúp đỡ
vừa khúc khích cười vì nhớ đến cảnh tượng diễn ra suốt mấy tháng qua dù không
dám hé răng.

Chuyện
là sắp đến Tết Đoan Ngọ, Thủy thần muốn thể hiện một chút tâm ý với Khiết Thảo
nên đã bắt Điệp Tuyên dạy làm bánh tro. Cô nghe đề nghị này vô cùng kinh hoàng,
lúc nhìn ngài thật sự bỏ tấm choàng xoắn tay áo đứng trong bếp lại càng kinh
hoàng hơn, nhưng mệnh lệnh thì phải thi hành, dù nơm nớp lo sợ Thủy cung không
cháy trụi cũng ngập lụt.

Tuy
nhiên, sự việc không quá nghiêm trọng, nhiều nhất chỉ làm người Thủy cung từ
gia thần cung nhân đến binh tôm tướng cá không dám ăn nửa cái bánh tro trong cả
trăm năm sau. Bởi vì mấy tháng qua cứ hai ba ngày sẽ có một nồi bánh tro được
phân phát, dù không biết ai làm, dù là ngon hay dở, nhưng Thủy thần ban thưởng
không dám không ăn, nên ai cũng phải ngậm đắng nuốt cay mà chén sạch.

Cuối
cùng, Thủy thần cũng hài lòng với thành quả mình tạo ra, xem như công sức của
ngài không uổng phí, nỗi thống khổ của người Thủy cung cũng không uổng phí, chỉ
còn phải chờ phản ứng của Khiết Thảo thế nào. Nhưng bánh không ngon thì tâm ý
cũng đã tuyệt hảo rồi, vì một món ăn không chỉ hương vị mà còn tình cảm chất
chứa trong đó.

Nhưng
cảnh hạnh phúc của hai người bây giờ cũng không làm Điệp Tuyên quên được ngày
tháng Khiết Thảo mất tích. Thủy thần lúc đó không cười không nói, không ăn
không ngủ, không nổi giận quát tháo, chỉ ngày ngày kiên định tìm kiếm chàng,
dùng mọi cách tìm kiếm chàng. Nhưng vẻ lạnh lùng trầm tĩnh đó càng làm kẻ khác
khiếp sợ kinh hoàng, tựa như băng tuyết vạn năm phủ trên ngọn hỏa sơn sôi sục
dung nham chực chờ bùng nổ. Thủy cung vốn tĩnh lặng cô liêu càng âm u thê lương
như một nấm mộ hoang, thở mạnh đi mạnh cũng không ai dám.

Lúc
ngài rời Thủy cung tìm đến gia đình chàng, đôi mắt đã nhuốm màu tuyệt vọng. Cô
cùng Mạc Tần không dám cản trở, không dám xin theo, chỉ có thể ngày ngày lo
lắng bất an. Đến khi Thụy Hà Thần Nữ truyền lệnh sang, bảo anh mang sính lễ cầu
thân, bảo cô trang hoàng Thính Vũ Hiên, lại bảo Khiết Thảo sắp trở về thì nỗi
sợ hãi càng nhân lên gấp bội.

Thính
Vũ Hiên được xây dựng dành riêng cho phu thê Thủy thần, đã mấy trăm năm không
sử dụng, nay lại được trang hoàng… thêm cả việc sính lễ cầu thân, lại còn tha
thứ cho Khiết Thảo… Cô đã nghĩ ngài chấp nhận hôn nhân để đổi lấy tự do cho
Khiết Thảo, nếu cả ba cùng sống trong Thủy cung mỗi ngày chạm mặt khác nào tra
tấn cực hình. Hoàng Lạc Thần Nữ kinh khủng như thế thì Khiết Thảo sẽ rất thảm
thương.

Nhưng cô đã nghĩ sai. Ngày Thủy thần cùng
Khiết Thảo trở về, chỉ cần nhìn nụ cười ánh mắt tha thiết yêu thương của hai
người đã hiểu mọi chuyện. Cô cùng nhiều kẻ mừng đến rơi nước mắt, mừng cho ngài
và chàng hạnh phúc viên mãn, mừng cho việc thoát khỏi kiếp nạn nữ chủ nhân đanh
đá. Cuộc sống Thủy cung đã có thể yên vui hạnh phúc.

Dòng
nước nóng tỏa khói mờ mờ làm ánh lửa sáng rực từ mấy cột đèn đồng cũng trở nên
hư ảo. Những tấm rèm lụa chắn giữa căn phòng đứng im không động. Sự tĩnh lặng
mênh mông chìm trong tiếng sóng vỗ nhẹ bờ đá.

Khiết
Thảo ngâm mình trong nước, suy nghĩ miên man.

Chuyện
là ngài được lệnh đến Thủy Phủ nghị sự về việc Thủy thần Khúc Nghi vô cớ dâng
nước cuốn sạch mấy mươi ngôi làng, làm thiệt hại cả ngàn nhân mạng, mùa màng
nương rẫy đều mất trắng. Chàng biết sự việc nghiêm trọng, nhưng ngài đã đi hai
ngày mà chưa về, cũng chẳng có tin tức, chẳng biết có xảy ra thêm chuyện.

Chàng
giật mình khi nước bồn dậy sóng, xoay mặt lại thì người mình chờ đã ở ngay
trước mắt. Chàng ngẩn ra một chút, mỉm cười thật nhẹ, tiếng nói cũng nhẹ.

- Về
rồi sao?

Ngài im
lặng không đáp, thất thần nhìn chàng.

Vẻ mặt
vừa vui vừa ngượng, thanh âm thì thầm như thở, lại còn ánh mắt tha thiết nhớ
thương… bảo người ta không làm gì cũng không được.

- Ngài…
ưm…

Câu nói
mất hút trong một nụ hôn. Hai đôi môi cuốn lấy nhau cuồng nhiệt như bù đắp cho
bao nhiêu xa cách.

Ngay
sau Tết Nguyên Tiêu, chàng đã phải đến Bạch Mai Đảo bái kiến Dược Quân, rồi
sống luôn ở đó học y dược thuật pháp, chỉ được về Thủy cung một tháng ba bốn
ngày. Việc này lại sẽ kéo dài ba bốn ngàn năm. Ngài uất ức nhưng vì tương lai
cả hai nên không thể phản đối.

Nhưng
Tết Đoan Ngọ này, chàng về được năm ngày thì ngài đã đi mất hai.

Ngài
miết mạnh cánh môi dưới của chàng, nhanh chóng đưa lưỡi vào trong khuấy đảo,
quấn lấy lưỡi chàng trong nhịp điệu say mê. Cánh tay mạnh mẽ ghì siết người
trong lòng như muốn hòa tan làm một. Hai làn da trần kề sát vào nhau không
khoảng cách, sự thân mật làm dâng lên bao nhiêu khao khát.

Chàng
nhắm mắt chìm trong sự mơn trớn của làn môi, thuận theo từng động tác của ngài
đến khi nụ hôn quá sâu không thể thở nổi. Chàng cắn vào môi ngài ra hiệu, nhích
người ra một chút khi được nới lỏng vòng tay. Đôi mắt long lanh phủ một tầng
sương mỏng cùng nhịp thở dồn dập cố trấn tĩnh.

- Tắm
xong trước đã.

Chàng
vội lách người ra sau ngài, cầm khăn cẩn thận chà lau tấm lưng rộng xăm hình
Kim Long đang giương oai múa vuốt vô cùng anh khí. Chàng lại lên tiếng khi bầu
không khí im lặng quá ám muội.

- Chuyện
Thủy thần Khúc Nghi xử lý thế nào?

Ngài
thở nhẹ một hơi, cầm một chiếc khăn khác tự lau người.

- Nàng
bị tước bỏ chức vị, giáng xuống Hạ đẳng thần, giam vào Thủy ngục ba trăm năm.

- Có
biết nguyên nhân?

- Nàng
phạm tội vì phu quân bỏ theo người con gái khác, kẻ này lại là Hồ Ly Tinh tu
luyện mấy ngàn năm. Hai bên đánh nhau mới gây họa như thế. Yêu tộc đã hứa sẽ xử
lý thỏa đáng rồi.

Chàng
bất giác dừng tay một khắc rồi tiếp tục.

- Nghĩ
gì?

Ngài
đột ngột xoay lại nhìn chàng cười nhạt.

- Kẻ
phản bội đáng trị tội nhất.

Thanh
âm của chàng bình thản đến hờ hững.

- Khiết
Thảo của ta thật là đa cảm.

Ngài
nắm lấy cổ tay chàng, kéo ngồi vào trong lòng. Lưng trần thon mảnh dựa vào vòm
ngực rộng khẽ run một chút. Hơi thở cả hai đều đều thả nhẹ vào hư không hòa
trong một nhịp quấn quýt vào nhau.

- Ta
tuyệt đối không phản bội cậu.

Lời
khẳng định như lời thề nguyện. Cương quyết lại thêm phần bá đạo.

Ngài
thì thầm kề sát tai chàng, vươn đầu lưỡi liếm một giọt nước đọng long lanh trên
vành tai trước mắt. Hương hoa mai thanh nhã thoang thoảng bay qua.

Tất cả âm thanh đều biến mất bởi nụ hôn
cuồng nhiệt.

(Kéo rèm, tắt đèn)

Chàng mệt mỏi nằm gọn trong vòng tay
ngài, đầu tựa lên bờ vai trần với đôi mắt khép chặt. Bàn tay ngài dịu dàng vuốt
ve cơ thể chàng, nhẹ nhàng lang thang từ cổ xuống hông. Ngài cầm khăn chà lau
cơ thể cả hai một lượt rồi ôm chàng lên bờ, đặt chàng đứng xuống nền đá hoa
cương, kéo tấm choàng lau khô quấn lại.

- Lạnh sao?

Ngài quan tâm khi thấy người đang tựa
vào mình run run. Chàng khẽ cười nhìn ngài tự hông khô cơ thể.

- Một chút.

Đôi mắt đen huyền thăm thẳm nhấp nháy,
từ tốn mơn trớn gương mặt chàng cùng chiếc cổ trần ẩn hiện dấu hôn.

- Về phòng ta sẽ sưởi ấm cho cậu.

Chàng liếc nhìn ngài, chưa nói gì thân
thể đã bị nhấc bổng lên. Hai người về phòng thì đã cuối canh hai, cung nhân ngủ
gật đứng hầu ngoài cửa nhanh chóng bị đuổi đi. Ngài đặt chàng xuống giường liền
áp thân theo, đưa tay tháo trâm cài để tóc chàng xõa ra trên gối. Ngài nằm
nghiêng kéo chăn đắp kín cả hai.

- Muốn ngủ.

Chàng thở dài thì thầm năn nỉ, cuộn
người sát vào ngài dưới chăn. Ngài phì cười vô lực phản kháng, phẩy tay tắt hết
đèn trong phòng rồi dịu dàng ôm lấy chàng.

- Ngủ đi.

Ánh sáng hiu hắt của bếp lửa sắp tàn và
than hồng ấm ấp soi hai gương mặt bình yên hạnh phúc chìm trong giấc ngủ. Tiếng
mưa lất phất rơi trên những viên ngói lưu ly xanh thẫm của Thính Vũ Hiên tạo
thành giai điệu du dương êm ái.

Thềm nhà trắng xóa lả tả hoa rơi.

Ngài lười biếng nằm trên giường quấn
chăn, nhìn chàng ngồi trước gương chải tóc. Chàng có mái tóc dài mềm mượt như
tơ, óng ánh màu nâu đồng tuyệt đẹp, chỉ cần nhìn đã có cảm giác muốn chạm vào.
Nhưng đêm qua, ngài không những làm nó rối tung, mà còn làm chủ nhân của nó ngủ
không yên giấc.

Vậy nên chải tóc cũng chẳng phải việc dễ
dàng.

Ngài khẽ cười bước xuống giường, cầm lấy
chiếc lược trên tay chàng, nhẹ nhàng chải từng đường vô cùng cẩn thận. Khi
những lọn tóc suôn mượt vào nếp, ngài buộc chúng lại bằng một dây vải xanh lục
đơn giản. Ngài dịu dàng vuốt làn tóc mai lơ thơ phủ gương mặt chàng.

Không gian bình minh êm đềm tĩnh lặng.

- Cùng ngắm mặt trời mọc.

Ngài thì thầm, cúi xuống hôn phớt qua
môi chàng rồi xoay người gọi cung nhân chuẩn bị điểm tâm ngoài thềm.

Chàng mỉm cười nhìn bóng lưng ngài qua
bình phong với ánh mắt yêu thương trìu mến. Hôm nay đã là Tết Đoan Ngọ, hết
ngài mai chàng phải đến Bạch Mai Đảo. Nụ cười trên môi chàng nhạt đi một chút,
bất giác lại có tiếng thở dài.

Thời gian ở cạnh nhau thật là bao nhiêu
cũng không đủ.

- Nghĩ gì mà thẩn thờ như vậy?

Ngài ôm lấy chàng đi ra thềm. Mấy sợi
tóc mai vừa được lau khô trên mặt ngài thoang thoảng hương bạc hà. Chàng phì
cười vuốt một lọn tóc đen huyền rủ xuống mắt ngài.

- Sao ngài cứ thích ôm tôi đi khắp nơi
như vậy?

- Cậu muốn ta thích ôm người khác đi
khắp nơi hay sao?

Ngài nhướng mày nhìn chàng, khóe môi
nhếch lên đùa cợt. Chàng đã quen với việc này nên chỉ cười, nhẹ nhàng đáp lời.

- Không phải, chỉ vì tôi có thể tự đi
được. Hơn nữa, nếu ngài nuông chiều tôi như vậy, tôi sẽ hư hỏng mất.

Thủy thần bật cười ngồi xuống đóng nệm,
kéo chàng ôm chặt trong lòng. Thanh âm hờ hững thản nhiên.

- Vậy thì cứ hư hỏng đi. Ta cũng muốn
thấy cậu hư hỏng như thế nào khi ở trên giường.

- Ngài không thể nghiêm túc được sao?

Chàng bình thản đáp lại nhưng vành tai
vô thức ửng đỏ lên.

- Hơn vạn năm trước, cậu ôm ta đi khắp
nơi, bây giờ ta ôm cậu lại cho công bằng. Ta không muốn bị thua thiệt.

Ngài vừa nói vừa kéo dĩa bánh tro đã bóc
vỏ và rưới mật mía đến trước mặt chàng. Trên bàn còn bày một dĩa đầy lệ chi
cùng nhiều loại hoa quả và thố sứ men xanh đựng cơm rượu thơm nồng. Ngài lấy
đũa gắp một miếng bánh tro xanh màu lúa non, thấm đẫm hương thơm mát dịu của lá
dứa cùng lá dong gói bánh, nhàn nhã đút cho chàng.

- Có ngon không?

- Ừm… Điệp Tuyền quả là khéo tay.

- Là ta làm.

- Ngài?

Khiết Thảo ngước mắt nhìn ngài sửng sốt.
Thủy thần cười ấm áp thì thầm bên tai chàng

- Mặt trời mọc rồi.

Ánh bình minh vàng rực óng ánh như tơ
lụa xuyên qua rừng mai trắng xóa. Những giọt sương đêm đọng trên hoa lá cỏ cây
long lanh sắc cầu vòng. Tiếng chim hót ríu rít với đôi cánh chấp chới chở nắng
tung bay. Bướm ong chập chờn lượn lờ trong làn gió thanh thoát hương hoa đạm
nhã. Khung cảnh thức tỉnh trong trạng thái huy hoàng lộng lẫy của ngày Đoan
Dương.

Cả hai tựa vào nhau, lặng ngắm tiên cảnh
tuyệt mỹ như mơ.

- Ngài làm tất cả thật sao?

Chàng hỏi khẽ vẫn nhìn ngắm rừng mai.
Ngài tựa cằm lên tóc chàng hờn dỗi.

- Cậu không tin ta?

- Không phải… chỉ là…

Chàng bỏ lửng câu nói, cầm đũa gắp một
miếng bánh, chậm rãi thưởng thức hương vị, thưởng thức cả tình cảm chất chứa
bên trong.

Làm bánh tro không phải dễ vì rất nhiều
công đoạn, từ đốt tro đã cần đến bốn loại lá gồm rạ lúa, tầm gửi, mè vừng, lá
thơm cùng hai loại vỏ là xoan nâu và bưởi đào. Mỗi thứ lại chia phần khác nhau,
cân lường tro và nước để ngâm nếp cũng khác nhau. Tạo màu cho bánh lại khá công
phu nhiều cách. Nhưng khó khăn nhất là lúc gối bánh, vì sơ xuất một chút lá
dong liền rách, dây buộc cũng không được quá chặt quá lỏng, nấu bánh cũng phải
canh độ lửa thời gian.

Chàng nhìn mấy cái bánh được gói thành
hình mỗi cạnh tam giác đều tăm tắp, lá dong gói bánh không chút rách tuột, dây
buộc cũng vô cùng khéo léo, chứng tỏ người làm đã bỏ rất nhiều tâm sức rèn
luyện. Hương vị của bánh càng không thể phàn nàn. Vị ngọt tan ra cùng với vị
bùi của đậu xanh trong cái thơm dẻo của nếp mới mát lành.

- Khiết Thảo… Cậu có nghe ta nói không?

Ngài xoay chàng lại đối diện mình, thản
nhiên bật cười thú vị, kề sát gương mặt liếm lên khóe môi chàng lấy đi hạt nếp
dính trên đó.

- Nếu cậu thích bánh tro như vậy, mỗi
lần cậu về ta sẽ làm cho cậu.

Chàng bối rối cười gượng, nâng mắt nhìn ngài,
chuyển sang chuyện khác.

- Ngài vừa rồi đã nói gì?

Ngài thuận tay bốc vỏ mấy quả lệ chi cho
chàng, tiếp câu chuyện vừa nói.

- Sáng mai, chúng ta phải đến Hồng Bàng
Thần Cung, chúc thọ bà ngoại. Nhân gian mừng lễ giỗ Tổ mẫu Âu Cơ vào ngày Đoan
Dương nhưng thật ra đó là lễ thọ. Bà ngoại hôm nay phải đến Thần điện ở Phong
Châu nhận cúng tế của Hùng Vương rồi chúc phúc cho con cháu, nên yến tiệc phải
dời lại ngày mai.

- Vậy lễ vật mừng thọ…

- Ta đã chuẩn bị. Cậu không cần phải lo.

Chàng không hỏi thêm gì, cẩn thận gấp
một phần bánh tro đút cho ngài, gương mặt bất giác đỏ ửng lên với suy nghĩ
trong đầu. Gió sớm mai dịu dàng đưa một lớp cánh hoa trắng tinh rơi trên thềm
nhà trống vắng bình yên. Mặt trời phía đông đã cao hơn một nửa, chiếu những
luồng sáng rực rỡ khắp nơi.

- Ngài có biết nguyên nhân Tổ… bà ngoại
ủng hộ chúng ta?

Chàng chợt nhớ đến thắc mắc bấy lâu liền
hỏi. Ngài bật cười hôn lên tóc chàng.

- Chuyện của ông bà ngoại, thần linh
khắp Tam tầng Tứ giới đều ít nhiều biết đến. Khi ông ngoại còn là Quan lang, bà
ngoại đã cùng ông đi nhiều nơi, giúp ông lập nhiều công trạng. Nhưng bà ngoại
lúc đó phải cải nam trang vì bà là Mỵ nương của Hồng Lạc thần tộc, không thể để
xảy ra đàm tiếu thị phi. Sau khi ông ngoại lên ngôi Thần Vương, danh phận của
bà ngoại được trả lại, hai người đã thành hôn. Mấy ngàn năm sau thì giáng hạ
Nhân giới.

- …

- Cậu nghĩ xem, chuyện này có liên quan
gì với chuyện của chúng ta?

Ngài khẽ cười với một chút thách thức
trong ánh mắt. Chàng cúi mặt suy nghĩ, giật mình đánh rơi đôi đũa, quay mặt lại
trợn mắt nhìn ngài.

- Không thể nào.

- Có thể mà.

- Không thể.

- Bà ngoại đã bí mật nói với ta vào ngày
mùng một Tết Nguyên Đán, khi cả nhà đến thỉnh an ông bà ngoại ở Hồng Bàng thần
cung. Tất nhiên, sự thật này không có bao nhiêu người biết. Ta lúc nghe được
cũng đã bất ngờ tới mức… phun cả ngụm trà.

Chàng nghe ngài thành thật than thở, bật
cười thành tiếng vô cùng tự nhiên, nụ cười mê hoặc hồn phách làm kẻ khác tâm
phiền ý loạn. Ngài lập tức cướp lấy đôi môi chàng, tham lam ấn xuống một nụ
hôn. Hai chiếc lưỡi mềm mại triền miên dây dưa qua lại. Hơi thở theo nhịp tim
nhanh chóng dồn dập liên hồi. Ngài rời khỏi môi chàng, luyến tiếc lướt qua viền
môi để lại tầng nước mỏng. Thanh âm trầm trầm nhuộm màu mê đắm.

- Đừng cười. Ta không kiềm chế được.

Chàng hạ mi xuống, quay mặt đi lại nghe
tiếng ngài truyền từ phía sau.

- Lát nữa, ta sẽ giúp cậu hái thuốc.
Thảo dược hái trong thời gian này có tác dụng chữa bệnh tốt nhất phải không?

Chàng im lặng gật đầu, kéo thố cơm rượu
đến gần nhìn một lúc, hạ quyết tâm cầm lấy muỗng đồng. Chàng múc một viên cơm
rượu trắng ngần thơm nồng, mỉm cười đút cho ngài.

- Ăn cơm rượu, giết sâu bọ, sức khỏe
tốt.

- Hương hoa bạch mai?

- Tôi đã dùng men khô của rượu Thanh Mai
lấy từ chỗ sư phụ. Nước rượu cũng được thêm hương hoa mai.

Chàng múc một muỗng khác định đút cho
ngài, nhưng nhìn ánh mắt chờ đợi kia, nghĩ nghĩ lại đổi ý cho vào miệng mình.
Ngài đưa tay nhéo nhẹ má chàng hờn dỗi. Chàng khẽ cười kề hai đôi môi vào nhau,
vươn đầu lưỡi đẩy viên cơm rượu vào miệng ngài. Nụ hôn mang theo hương thơm
thuần nhã của hoa mai, hòa với chất cay nồng dìu dịu của rượu ủ, và vị ngọt
thơm thanh đạm của nếp lên men. Vòng tay ghì chặt lấy chàng càng tăng thêm lực
cùng với độ sâu của nụ hôn hút đi không khí.

- Nếu trời mưa, không cần phải đi hái
thuốc.

Chàng thì thầm bên tai ngài, lướt những
ngón tay mảnh khảnh lên từng đường nét trên gương mặt anh tuấn lạnh lùng. Chàng
thổi nhẹ một hơi, làn tóc mai phủ lên trán ngài vờn bay mang theo hương rượu
thơm nồng. Nụ hôn từ mắt tha thiết kéo đến khóe môi. Chàng mút nhẹ đôi môi đang
mím chặt, vươn lưỡi tiến vào bên trong khoang miệng, chủ động dẫn dắt ngài
trong vũ điệu say mê.

Đôi mắt ngài sâu thẳm như âm vực vô đáy chăm
chú nhìn gương mặt ửng đỏ của người trong lòng. Đôi mắt nâu trong suốt với hàng
mi dày rợp khép hờ mê luyến, làn môi mềm mại thoáng hương say đang quấn quýt
lấy ngài, mái tóc màu đồng mượt như tơ lụa đang cuộn trong tay ngài… Ngài nhắm mắt
để khao khát cuốn đi, vứt bỏ mọi suy nghĩ trong đầu.

Đây là lần đầu tiên chàng chủ động quyến
rũ ngài.

- Lên giường đi.

Chàng thì thầm ra lệnh trong hơi thở
dốc, vòng tay qua cổ ngài ôm chặt.

- Không cần.

Ngài cười cười ngã chàng lên đống chăn
nệm trên sàn đã xuất hiện từ lúc nào không rõ.

Ánh nắng rực rỡ khuất sau những đám mây
đen kịt nặng nề dâng lên từ bốn góc trời. Mưa trắng xóa phủ ngợp không gian,
rơi trên mái ngói Thính Vũ Hiên âm vang giai điệu. Muôn ngàn cánh hoa đẫm nước
lả tả bay lên thềm nhà lộng gió.

(Tiếp tục kéo rèm, tắt đèn)

Một lúc sau, ngài lấy khăn ấm lau người
cho cả hai rồi kéo chăn đắp lại. Ngài hôn phớt lên môi chàng thì thầm dịu dàng.

- Hôm nay tha cho cậu.

Chàng bật cười tựa sát vào lòng ngài,
bình yên chìm vào giấc ngủ. Ngài nhẹ nhàng ôm lấy chàng, nhắm mắt nghe hơi thở
bình ổn của hai người tan vào hư không.

Thềm nhà hoa phủ chìm trong khúc nhạc
mưa rơi trên mái ngói.

Đồng Tháp – 17:55 PM –
05/08/2012

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3