Hẹn Ước Ba Sinh - Chương 15 - 16
… 15 …
Thủy thần trầm ngâm đứng dưới gốc bạch
mai nở đầy hoa trắng, cả rừng mai trước mắt ngài cũng trắng xóa bạt ngàn. Những
cánh hoa tàn phai mỏng manh lả tả rơi trong gió thu se lạnh nhẹ nhàng vương
trên tóc ngài, vương trên xiêm y bạc trắng màu sương khói. Đôi mắt Thủy thần
tĩnh lặng nhìn về phía xa, trong đáy mắt hiện lên hình dáng lẻ loi cô quạnh của
một chàng trai đang tấu khúc Trường Hận Tương Tư. Tiếng sáo u buồn dìu dặt tan
vào nắng gió. Từ khi rời hồ Yên Ba, chàng bỗng dưng né tránh ngài, không phải
hững hờ lạnh nhạt mà là né tránh. Gương mặt thuần khiết băng thanh với đôi mắt
luôn bình yên thanh thản của chàng cũng chất chứa đầy lo toan phiền muộn.
Gió xào xạc thổi giữa mênh mông tĩnh
lặng. Hoa rì rào rơi trong lặng lẽ âm thầm.
-
Thật ra cậu có chuyện gì khó nghĩ?
Chàng ngước mắt lướt nhìn người vừa đến
rồi cúi mặt khẽ cười.
- Tương lai vô định.
- Khiết Thảo. Nhìn ta.
Ngài ra lệnh đầy uy quyền cao ngạo nhưng
thanh âm nhẹ tênh lại có chút lo lắng bất yên. Chàng chậm rãi đứng dậy im lặng
nhìn thẳng vào mắt ngài.
- Nói cho ta biết chuyện gì.
- …
- Chẳng lẽ những điều ta nói ta làm vẫn
chưa rõ ràng, vẫn khiến cậu không tin tưởng.
Ngài nắm lấy đôi bàn tay chàng, những
ngón tay siết chặt ấm áp yêu thương. Chàng nhìn ngài buông một tiếng thở dài,
nụ cười nhạt nhòa như có như không.
- Tôi là một người phàm.
- Ta không quan tâm.
- Tôi là một chàng trai.
- Ta không quan tâm.
Bàn tay chàng theo mỗi câu nói của ngài
càng bị siết chặt hơn. Khiết Thảo đứng lặng thẩn thờ đến cả hơi thở cũng tựa
như tan biến.
Những cội mai già rung rinh cành mảnh để
muôn ngàn cánh hoa tinh khôi thanh khiết lượn bay vào không gian mênh mang lộng
gió. Trời thu trong xanh bất tận ngập tràn nắng vàng óng ả bất chợt nhuộm sắc
hoa bạc trắng lung linh.
Thủy thần lấy trong áo chiếc vòng bạc
chạm khắc hình Hỏa Phụng. Ngài nắm chặt tay chàng, nhìn thẳng vào mắt chàng
nhấn mạnh từng câu chữ.
- Những gì ta nói hôm nay có trời xanh
hoa trắng làm chứng, có vòng bạc làm tín vật ghi lời, cho nên cậu hãy nghe cho
thật rõ, hãy nhớ cho thật kỹ.
- …
- Lãnh Hà ta nguyện yêu thương Khiết
Thảo trọn đời trọn kiếp, mãi mãi không xa rời, mãi mãi không ly biệt.
- …
- Nếu ta sai lời sẽ không toàn
mạng.
Ngài cẩn thận đeo chiếc vòng bạc vào tay
chàng. Thanh âm tha thiết hòa trong gió thu.
- Khiết Thảo, còn cậu?
- Tôi… Tôi…
Khiết Thảo nghẹn lời bất động nhìn ngài.
Niềm hạnh phúc vô ngần như những cơn sóng dữ dội cuộn dâng trong biển cảm xúc hỗn
loạn khuấy đảo tâm trí. Gương mặt thuần khiết băng thanh nhẹ nở nụ cười toàn
bích. Đôi mắt luôn bình thản tĩnh lặng bỗng nhạt nhòa màu nước. Hàng mi huyền
khẽ chớp đọng lấm tấm sương mai. Từng giọt từng giọt thánh thót rơi như mưa
xuân hồi sinh cỏ cây hoa lá. Nhưng ánh nhìn vô vàn yêu thương vẫn không thể rời
khỏi gương mặt anh tuấn lãnh đạm thoáng nụ cười dịu dàng trìu mến.
Thủy thần im lặng đưa tay lau những giọt
nước mắt đang lăn trên má chàng, vén làn tóc óng ánh màu đồng bị gió thổi tung
phủ trên mặt chàng. Ngài ân cần kéo chàng vào vòng tay ghì chặt kiên định, nhẹ
nhàng đặt lên môi chàng một nụ hôn. Từng chỗ chạm của hai làn môi đều được nâng
niu trân trọng như sợ làm vỡ tan điều gì rất quý giá mong manh. Ngài chậm rãi
luồn những ngón tay vào mái tóc xõa tung của chàng đang bay trong gió lạnh.
Nhịp thở xao động dường như hòa làm một trong khoảnh khắc say mê.
Chàng nhìn hàng mi khép hờ của ngài cũng
dần nhắm mắt chìm vào nụ hôn ngọt ngào, để niềm hạnh phúc dâng trào cuốn trôi
tất cả âu lo sợ hãi. Chàng muốn một lần được sống hết mình cho yêu thương, cho
người làm trái tim chàng loạn nhịp dù hiểu rõ mai sau sẽ tan nát đau thương.
Nhưng hôm nay chàng sẽ xem thế gian này không còn gì tồn tại ngoài người đang
ôm chặt mình, người trong vòng tay mình.
Mây trắng vô định theo làn gió cuốn. Hoa
rơi hững hờ theo dòng nước trôi
Nhưng hoa tàn thì cũng bay theo gió và
mây trời vẫn in bóng nước hồ.
Khiết Thảo tỉnh dậy trong Mai Trà Đình
thì ánh tà dương nhuộm màu tàn úa lên những cánh bạch mai rơi trên thềm nhà lạnh.
Bếp lửa đỏ rực đã lụi tàn chỉ còn tro xám bay mờ mờ theo gió. Nắng chiều hiu
hắt chỉ chạm đến một nửa không gian tĩnh lặng bình yên trong tiểu đình. Chàng
cuộn người trong vòng tay ấm áp đang ôm chặt mình, mỉm cười nhìn gương mặt
thanh thản chìm sâu trong giấc ngủ. Chàng đưa tay vén mấy sợi tóc đen huyền
bóng mượt bết trên trán ngài, lướt nhẹ những ngón lên gương mặt lạnh lùng anh
tuấn, lên làn môi mềm mại thường ẩn hiện nét cười khinh mạn cao ngạo như có như
không. Từng cử chỉ của chàng nhẹ nhàng âu yếm sợ ngài tỉnh giấc, sợ không gian
bình yên như mộng đẹp sẽ nhanh chóng vỡ tan.
- Không mệt sao?
Ngài đột nhiên lên tiếng, mắt vẫn nhắm
hờ nhưng đôi môi không an phận lướt những nụ hôn cùng hơi thở ấm lên làn da
trần mềm mại của chàng. Khiết Thảo giật mình khẽ cười.
- Vẫn còn muốn ngủ.
- Vậy thì ngủ đi.
Ngài vừa nói vừa đưa tay kéo chàng sát
hơn một chút dưới tấm choàng trắng bạc. Chàng vòng tay ôm chặt ngài, cảm giác
ấm áp khiến lòng ngực nhói đau như ngàn vạn kim châm. Trong đầu chàng chợt hiện
lên hình ảnh Thụy Hà Thần Nữ tao nhã uy nghi đang mỉm cười diễm lệ, nhưng nét
mặt lạnh lẽo tựa tuyết băng, ánh mắt lãnh đạm tựa sương giá. Thanh âm êm ái du
dương cất lên như mơ như thực trong gió lộng tứ bề chỉ mình chàng nghe được vào
ngày cuối cùng rời hồ Yên Ba.
“Khiết
Thảo, ta vừa cho người đến thăm hỏi gia đình con. Mẹ con vẫn khỏe mạnh, em gái
và em rể của con cũng rất hạnh phúc. Họ đang sống êm ấm ở bộ Ninh Hải và luôn
hy vọng con trở về sum họp. Thế nào, con có muốn về gặp họ không? Hay con muốn
tất cả đoàn viên ở cõi U Linh? Ta cho con thời gian ba ngày để thu xếp mọi
chuyện. Hết kỳ hạn sẽ cho người đến Tĩnh Dạ đón con đi.
- …
- Khiết
Thảo. Đừng làm ta thất vọng”
Trời chiều bảng lảng bóng hoàng hôn ảm
đạm thê lương.
Một tiếng chim thảng thốt cất lên xao
xác rừng mai trắng.
… 16 …
Bếp lửa bùng cháy rực rỡ cùng hàng đèn
đồng tỏa sáng lung linh không xua được giá lạnh thăm thẳm của đêm trường cô
tịch. Ngoài thềm vắng, sương khói nhạt nhòa lãng đãng bay trong ánh sáng xanh
xám âm u. Gió lồng lộng thổi qua không gian hoang liêu cuồng bạo, lay động
những khóm tre xanh trút muôn triệu lá vàng. Thụy Hà thần nữ ngồi trên trường
kỷ phủ mấy lớp nệm bông trắng hơn mây trời. Đôi tay ngọc ngà nhẹ nhàng nâng
chén trà mờ khói lên làn môi tuyệt mỹ tựa cánh hồng mai. Phong thái muôn phần
quyền quý thanh tao toát lên trong từng cử chỉ nét cười. Bà nhấp một ngụm trà
thấm đẫm hương sen, nhã nhặn nói với chàng.
- Con quả thật là rất hiểu chuyện.
Khiết Thảo quỳ trên nệm ngay trước
trường kỷ trong trang phục nam nhân. Chàng đối mặt với bà bằng thân phận của
chính mình, không phải thiếu nữ khả ái mỹ lệ được tạo nên bởi lớp hóa trang
tinh xảo, nhưng khí chất thuần khiết băng thanh của một dược sư vẫn không gì
thay đổi, phong thái bình thản ung dung trước sinh tử mong manh không lớp hóa
trang nào có thể vẽ nên. Chàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt bồ câu long
lanh trong suốt tựa làn thu thủy. Gương mặt chàng an nhiên hiện rõ nét cười nhẹ
như mây khói.
Điều gì đến tất phải đến.
- Người có thể thành thật trả lời con ba
câu hỏi được không?
- Được.
Thụy Hà thần nữ bật cười thích thú.
Khiết Thảo tôn kính mà dứt khoát.
- Người đã biết vở tuồng Lãnh Hà dựng
lên ngay từ đầu?
- Phải.
- Người dùng con để hòa giải quan hệ
căng thẳng giữa Lãnh Hà với Lâm Nguyên và Bạch Hy?
- Phải.
Không gian lặng như tờ sau câu trả lời
êm ái. Khiết Thảo bất giác bật cười mỉa mai. Tiếng cười rất khẽ nhưng đủ xé nát
sự yên tĩnh của đêm. Tiếng cười rất êm nhưng nghe xa xăm tựa cõi âm ty vọng
lại. Ngoài trời, gió bỗng dưng bạo tàn gào thét, lá bỗng dưng trút tựa mưa sa.
Khung cảnh hoang vắng thê lương bồng bềnh sương giăng khói tỏa tựa như than
khóc. Chàng lại vẽ nên gương mặt bình yên, cảm nhận toàn bộ sức lực đã bị rút
cạn khỏi cơ thể theo từng câu chữ, nhưng vẫn gắng gượng quỳ thẳng dậy, ngẩng
cao đầu.
- Câu hỏi thứ ba con đã có đáp án.
- …
- …
- Tốt.
Thụy Hà thần nữ mỉm cười vẫy nhẹ tay.
Một màn sương mỏng đưa chiếc khay bạch ngọc chứa ba lá rong mảnh đến trước mặt
chàng. Chúng uốn lượn lả lướt như trôi theo dòng nước hết sức sống động tự
nhiên. Bà lại từ tốn cất tiếng nói du dương êm dịu.
- Lá rong xanh để con quên tất cả mọi
chuyện đã xảy ra, nhưng ta vẫn phải đề phòng trường hợp con chẳng may nhớ lại,
nên hai lá rong đỏ cũng phải nuốt vào. Chúng sẽ giết chết con nếu như một ngày
nào đó…
- …
- Con hé môi về chuyện Thủy cung hoặc
con ở bên cạnh Lãnh Hà.
- …
- Ta hứa rằng gia đình con sau này sẽ
sống sung sướng hạnh phúc.
Nụ cười của thần nữ mỹ lệ tựa đóa phù
dung ngậm sương đêm lấp lánh ánh trăng nhưng ánh nhìn lạnh băng ẩn tàng đe dọa.
Khiết Thảo trầm ngâm cúi mặt nhìn ba chiếc lá một lúc lâu rồi khẽ cười thanh
thản.
- Con chỉ cần hai chiếc lá đỏ và có một
việc muốn cầu xin.
- Được.
Khiết Thảo chấp tay cúi đầu hành đại lễ.
Chàng nhìn xoáy vào đôi mắt sắc sảo của thần nữ với vẻ cương nghị thành khẩn vô
cùng.
- Con xin Người hãy làm Lãnh Hà quên đi
mọi chuyện.
- …
- Con cũng xin Người để Lãnh Hà được tự
do tìm lấy hạnh phúc của mình, đừng bức ép ngài thành hôn với kẻ mình không
yêu.
Thụy Hà thần nữ im lặng nhìn chàng như
dò xét tận tâm can xương tủy. Ánh nhìn lãnh đạm tàn nhẫn hồi lâu trở nên hòa
nhã thân ái. Thần nữ bình thản nâng chén trà nhấp một ngụm, buông tiếng thở dài
buồn bã.
- Ta hứa.
- …
- Thật tình ta cũng muốn Lãnh Hà sống
hạnh phúc. Nhưng đáng tiếc con là người phàm còn là một chàng trai.
- …
- Con hãy yên tâm. Lãnh Hà sẽ không nhớ
chuyện gì cả.
Không gian im lặng mênh mông khi thanh
âm cuối cùng tan vào sương khói. Chàng mỉm cười bình yên, chậm rãi nhặt hai
chiếc lá rong đỏ tựa vầng dương cuối trời trong buổi hoàng hôn đưa vào miệng.
Chúng mềm mại mát lạnh tan ra dễ chịu như nước suối đầu nguồn. Ngoài thềm nhà,
mưa thu rào rạt vương trên cỏ cây hoa lá, vương trên khóm trúc đầu hiên. Từng
giọt mưa thánh thót rơi trên mái ngói lưu ly tựa tiếng khóc thương thay cho
nước mắt chẳng thể thành dòng lệ, cuốn trôi mọi đau khổ không thể thốt nên lời.
Mưa rơi lạnh lẽo. Mưa rơi nhạt nhòa.
Thụy Hà thần nữ vẫy tay cho khay ngọc
rời đi, thư thả đứng dậy bước đến chỗ chàng. Xiêm y mềm mại màu thanh thủy
thướt tha lả lướt óng ánh lớp dạ quang. Từng dải lụa mềm mại mong manh như làn
khói khẽ lay theo bước chân thanh tao uyển chuyển. Thần nữ đưa những ngón tay
mảnh khảnh thon dài nâng gương mặt chàng lên. Ánh mắt bà chợt giống như lần đầu
gặp gỡ, ánh mắt chứa đầy xót xa đau đớn mà cũng ngập tràn trìu mến yêu thương,
ánh mắt ngắm nhìn một tạo vật tuyệt mỹ trên trần thế.
- Khiết Thảo, con có biết mình rất hoàn
hảo không?
- …
- Ta thật không muốn làm chuyện này
nhưng con đã chấp nhận hy sinh thì phải thực hiện cho trọn vẹn.
- …
- Hãy nghĩ đến Lãnh Hà và gia đình mình.
Chàng im lặng khép nhẹ hàng mi khi bàn
tay thần nữ đưa lên che khuất ánh sáng. Tiếng sấm vang rền cùng ánh chớp lóe
sáng vần vũ khắp trời đêm. Sấm nối sấm, sét nối sét kéo thành tràn dài thiên
thu bất tận. Mưa tuôn như thác nhấn chìm nhân thế trong lạnh lẽo thê lương. Khiết
Thảo cảm thấy như cả thân người đang trôi bồng bềnh trên mặt nước, chàng cố mở
mắt nhưng hoàn toàn vô vọng. Trong đầu chàng hiện lên hình ảnh rừng mai bạt
ngàn trắng xóa lả tả hoa rơi cùng màu trắng bạc lấp lánh ánh nắng của y trang
bay bay trong gió lộng. Trong không gian hư ảo chập chờn gương mặt Thủy thần
vẫn băng giá uy nghiêm, vẫn thấp thoáng nét cười khinh đời ngạo thế.
Chàng bất giác muốn chạm vào ngài, chạm
vào gương mặt đó, chạm vào tà áo đó. Nhưng cánh tay níu kéo chỉ là ảo ảnh hư
vô. Tơ duyên chỉ là giấc mơ tan theo mây khói.
Gió đêm trường hát lên khúc
bi ai. Sương khuya lạnh rơi nhanh như ca thán.