Hẹn Ước Ba Sinh - Chương 07 - 08

… — 7 – …

- Tôi sẽ không bắt anh học nấu tất cả
các món ăn nhưng những món ăn Thủy thần thích thì phải biết để phòng trường hợp
Thụy Hà thần nữ kiểm tra. Ngoài ra, anh còn phải học dệt thêu, may vá… cả têm
trầu cũng phải học lại từ đầu…

- …

- Anh cứ yên tâm. Tôi sẽ chỉ dạy anh một
cách nhiệt tình mà. Anh nhất định sẽ trở thành cô dâu giả mạo hoàn hảo nhất của
Thủy thần từ trước đến giờ. Một trăm năm trước, tôi đã được dạy rất bài bản
những thứ này để trở thành Tế nữ. Tôi đã từng là Mỵ nương của tộc Thang Tuyền
đấy…

Chàng gượng cười nhìn Điệp Tuyên, không
nỡ phá hủy sự hào hứng và phấn khích thái quá của cô. Chàng đã phải ở trong bếp
ba ngày nay và chẳng còn tâm trí để nghĩ ngợi hay oán trách. Làm bếp là cách
hành hạ khủng khiếp hơn rất nhiều so với việc những sợi nước mỏng manh sắc lạnh
cắt vào da thịt. Chàng nghĩ đến những loại bánh phải học cách làm mà kinh
hoàng. Những cuốn dược thư khó hiểu nhất cũng không rắc rối và phức tạp bằng
chúng.

- Khiết Thảo. Đi săn với ta.

Chàng dừng tay nhào bột, ngước mắt nhìn
người phát ra giọng nói lạnh băng ngoài cửa. Nét mặt Thủy thần vui hơn thường
ngày.

- À… nhớ mang rượu theo.

Tà áo choàng trắng bạc nhanh chóng biến
mất.

Trên sân cỏ xanh mượt vương đầy những
cánh mai trắng, hai chú tuấn mã đang thong thả gõ vó chờ đợi. Chàng đến gần chú
ngựa có bộ lông màu nâu đồng bóng mượt. Nó có vẻ hiền lành và dễ làm quen, chỉ
hí khe khẽ và ngoan ngoãn để chàng chạm vào. Chàng vuốt bộ lông trên thân nó
rồi ôm lấy đầu vỗ nhè nhẹ. Nó lúc lắc đầu, chiếc bờm xù khỏe mạnh dợn bay lượn.
Chàng khẽ mỉm cười.

- Khiết Thảo. Đi thôi.

Chàng cầm lấy bình rượu mà Điệp Tuyên
đưa rồi vội vàng lên ngựa phi theo ngài. Cả hai theo con đường mòn nhỏ băng qua
trừng bạch mai bạt ngàn. Những cành mai rung rinh hai bên đường theo vó ngựa
thả những cánh hoa trắng rợn ngợp không gian. Gió cuốn muôn vàn cánh hoa lên
tầng không lấp lánh nắng.

Màu trắng bạc nhuộm nắng lung linh…

Là chiếc áo choàng của ngài tung bay
trong gió… Là con bạch mã đang phi nước đại… Là rừng bạch mai nở đầy hoa xuân…

Tất cả hòa vào nhau nhạt nhòa hư ảo.

Cả hai dừng chân trên thảo nguyên mênh
mông với thảm cỏ xanh mượt được đan dệt hài hòa những khóm hoa dại nhiều màu.
Mặt hồ trước mắt hai người trong suốt và tĩnh lặng như gương soi bóng cánh rừng
xanh thẳm bạt ngàn, cùng những ngọn núi trùng điệp thấp thoáng xa xa. Khung
cảnh bao la hùng vĩ được tô thêm sắc thiên thanh trong vắt của nền trời ngập
trong màu nắng dịu.

Chàng hỏi khi ngài xuống ngựa chỗ tán
cây gần mặt hồ.

- Chúng
ta không vào rừng sao?

- Vào
đó làm gì. Ta muốn săn chim nước.

Ngài
ngồi xuống thảm cỏ nhìn đám lau sậy mọc ven bờ hồ và những đàn chim nước đang
bơi lội. Từng làn gió nhẹ vờn mái tóc đen mượt buộc cao xõa xuống vai.

Chàng
cho hai chú ngựa uống nước rồi để chúng tự do nhởn nhơ gặm cỏ. Chàng nhìn xung
quanh và nhận ra một điều kỳ lạ. Thảm cỏ và cánh rừng phía bên trái chàng giống
y bên phải. Đó dường như là hình ảnh phản chiếu qua một tấm gương khổng lồ giáp
ranh trời đất. Chàng lần bước đến chỗ giống nhau đó và đụng phải một tấm chắn
vô hình. Chàng bước theo bức tường bằng cảm nhận của bàn tay cho đến khi ngài
lên tiếng.

- Đó là
ranh giới giữa vùng đất của Thủy cung và làn nước hồ Tĩnh Dạ.

Ngài
vẫy nhẹ tay. Ảo ảnh qua ranh giới nhẹ rung. Đồng cỏ, cánh rừng, mặt hồ, bầu
trời… đều biến mất thay vào là toàn cảnh lòng hồ Tĩnh Dạ với những ngọn núi
nhấp nhô, những cánh đồng rong xanh uốn lượn theo dòng nước trong suốt, những
đàn cá rực rỡ sắc màu bơi lội tung tăng… Thế giới kỳ ảo sống động của loài thủy
sinh chìm ngập trong ánh sáng xanh dịu mơ hồ của nắng xuyên qua làn nước.

Chàng
ngắm khung cảnh một lúc rồi thử chạm tay vào làn nước đứng sững trước mặt. Tấm
màn lay động lấp loáng ánh nắng. Bàn tay chàng dễ dàng xuyên qua và ngập trong
dòng nước mát lạnh. Một con cá chép vẫy vàng óng ánh bơi đến vờn quanh tay
chàng. Nó nhìn chàng chằm chằm rồi ngoe nguẩy đuôi quét lên những ngón tay của
vị khách lạ. Chàng khẽ cười khi nó cắn cắn vào làn da mình. Bất ngờ, nó ngoặm
một cú thật mạnh vào ngón tay trỏ. Chàng rụt tay lại.

- Mạc
Tần. Đừng đùa nữa.

Ngài
đanh giọng, đã đứng cạnh chàng từ lúc nào.

Con cá
vàng nhép nhép miệng như cười rồi quẫy đuôi nhảy qua làn nước. Mạc Tần xuất
hiện trong khoảnh khắc. Anh cúi chào Thủy thần và nhe răng cười với chàng.

- Ngươi
đưa cây sáo mà ta bảo tìm cho Khiết Thảo đi.

Ngài
nói vẻ bình thản.

Chàng
nhận cây sáo nâu bóng chạm khắc hoa văn thảo mộc rất tinh xảo từ tay anh, cúi
đầu cảm ơn. Bàn tay chàng siết nhẹ cây sáo. Đôi mắt ánh lên nét hạnh phúc vui
mừng như gặp lại cố nhân tri kỷ.

Anh
xong việc lại hòa vào làn nước bằng nguyên thể là chú cá chép vàng.

- Ngươi
thổi một khúc nhạc xem cây sáo còn dùng được không. Nó đã ngâm nước khá lâu
rồi.

Ngài
nói rồi im lặng nghe tiếng sáo du dương cất lên. Âm thanh trầm bổng hòa trong
gió, trong nắng bay mãi lên không trung khoáng đãng bao la. Tiếng sáo vui vẻ
rộn ràng, không u buồn trầm uất như ngày mưa lần trước. Nhưng dù tiếng sáo là
niềm hạnh phúc thì nó vẫn lẩn khuất đâu đó một lời oán thán bi ai… Một nỗi đau
mơ hồ bảng lảng như sương khói...

- Cây
sáo vẫn còn rất tốt.

Chàng
mỉm cười.

- Ngươi
thổi sáo khi đã uống rượu nghe có vẻ hay hơn.

Ngài
lạnh lùng bình luận rồi đứng dậy lắp tên vào chiếc nỏ mang theo. Ngài cười nhạt
ném một viên sỏi về phía hồ. Hòn sỏi trượt trên mặt nước. Mỗi điểm chạm là một
tiếng nổ phát ra. Đàn chim nước bay tứ tán vào không trung. Vô vàn chấm đen dày
đặc xuất hiện trên nền trời xanh thẳm. Mũi tên lao vút lên cao cắm phập vào
chấm đen xa nhất. Chú chim đáng thương chao cánh rơi ào xuống hồ. Cột nước bắn
lên từ chỗ con mồi cuốn lấy nó đưa vào bờ.

- Ngài
là một Thủy thần sao lại phải nhọc công sử dụng tên nỏ làm gì?

Chàng
hỏi khi rút mũi tên khỏi cánh chú chim nước có bộ lông trắng xám.

- Ngươi
là một dược sư nên không thích thấy cảnh giết chóc đúng không?

Ngài
cười nhạt, vừa nói vừa lắp mũi tên mới. Đôi mắt ngài tập trung vào bầy chim
nước đang quần đảo trên cao. Mũi tên lao đi và một chấm đen rơi xuống. Vết
thương của chú chim mới vẫn ở trên đôi cánh. Mũi tên thứ ba, thứ tư rồi thứ năm
liên tục được thu lại vẫn cắm trên đôi cánh. Ngài hạ chiếc nỏ xuống. Ánh mắt
nhìn xa xăm về phía hồ nước. Âm thanh xao xác chìm dần vào yên tĩnh. Từng làn
gió lướt qua mặt hồ thổi tung mái tóc đen huyền như trời đêm, thổi tung tà áo
choàng trắng bạc lấp lánh nắng.

Giọng
nói của ngài đều đều không biểu cảm.

- Mấy
trăm năm trước, sức mạnh trấn định thế giới được tạo ra từ thời Thủy Tổ phụ
Kinh Dương Vương bị phân chia và trở nên yếu đi. Một nửa sức mạnh bảo vệ Tổ mẫu
Âu Cơ cùng năm mươi con lập ra Văn Lang quốc, nửa còn lại theo Tổ phụ Lạc Long
Quân bảo vệ Thủy Văn Lang. Chính lúc này quyền năng hắc ám của Yêu tộc và Quỷ
tộc cùng những thế lực chống đối trong thần linh bị phong ấn đã có cơ hội trỗi
dậy.

- …

- Có
rất nhiều trận chiến đẫm máu xảy ra trong hơn hai mươi năm. Những pháp thuật tà
ác ngoài sức tưởng tượng vẫn luôn bị cấm kỵ được sử dụng. Con người chết, ma
quỷ chết và cả thần linh cũng chết. Thần linh chết khi họ bị tước mất pháp
thuật, thứ đồng nghĩa với sự bất tử.

- …

- Ta
vẫn còn nhớ rất rõ trận chiến với Yêu tộc ở Lăng Xương. Đó là một cái bẫy hoàn
hảo và tinh tế đáng khâm phục. Nó đã tước mất toàn bộ pháp thuật của thần linh
tham gia. Thần linh trở thành những con người bình thường phải sử dụng tên nỏ
và đao kiếm. Ta trở thành một kẻ yếu ớt, cơ thể bị đầy những vết thương. Lần
đầu tiên, ta biết thế nào là đau đớn và lần duy nhất, ta mang ơn kẻ khác… kẻ đã
đỡ mũi kiếm chí mạng cho ta…

Giọng
nói của ngài chợt trầm lắng.

- Lâm
Nguyên Sơn Thần…

Ngài
vẫy tay. Những sợi nước mỏng manh vươn lên từ mặt hồ cuốn vào nhau giữa không
trung. Chúng tạo thành tấm màn nước phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh. Tấm màn
trôi lơ lửng đến trước mặt ngài và xuất hiện hình ảnh một đôi uyên ương trên
đó. Vẻ đẹp của hai người là vẻ đẹp của thần linh. Vẻ đẹp hội tụ những điều cao
quý thánh thiện.

Ngài
mỉm cười thật nhẹ, không cao ngạo, không lạnh lùng mà ôn hòa ấm áp.

- Họ
đẹp đôi quá phải không?

Ngài
vẫn không nhìn chàng. Chàng khẽ cười không trả lời.

Không
gian thinh lặng bao la, lãng đãng mùi hương rất dễ chịu của hoa cỏ thảo nguyên
và rừng thông. Tiếng sáo lại nhẹ nhàng cất lên hòa với tiếng gió bay qua mặt
hồ, lướt trên đồng cỏ rồi mất hút trong vạt rừng xanh thẳm.

Những
cánh hoa dại lặng lẽ bay vào nắng.

… — 8 – …

Con
thuyền lướt nhẹ trên mặt hồ trong xanh in bóng nền trời bất tận. Xung quanh
thuyền là khung cảnh trùng điệp những núi đá vôi hình thù kỳ dị đan cài, xếp
chồng, nối tiếp nhau như một mê cung trôi nổi bồng bềnh trên mặt nước. Phủ trùm
lên màu trắng thuần khiết của đá là thảm xanh cây cỏ, đặc biệt là những loài cổ
thụ cành lá xum xuê, vươn dài chùm rễ quấn chặt vào vách núi dựng đứng cheo
leo. Những thác nước trắng xóa không thấy đỉnh đổ dọc theo vách đá từ trên cao,
phủ lên không gian một màn sương bạc lơ lửng do toàn bộ nước đã hóa hơi khi
chưa chạm mặt hồ.

Con thuyền trôi vào đường hầm phía dưới một
ngọn núi cao hình vòm. Không khí lạnh lẽo mang đầy hơi nước tỏa ra từ các vách
đá lấp lánh lân tinh. Muôn vàn khối thạch nhủ treo lơ lửng trên cao được chiếu
sáng bởi ánh nắng yếu ớt, nhìn giống như một bàn chông khổng lồ sẵn sàng đổ sụp
xuống. Ánh sáng le lói cuối đường hầm dần hiện rõ. Con thuyền vượt qua cổng đá
cuối cùng rồi chìm vào màn sương trắng mênh mông của nhiều thác nước. Thấp
thoáng phía trên màn sương, vô vàn cánh chim yến chao lượn dưới bầu trời trong
xanh cao rộng.

Thủy
cung hồ Yên Ba hiện ra giữa khung cảnh mờ mờ ảo ảo, vừa thực vừa hư.

Đó là
một ốc đảo xanh rì màu tre với những ngôi nhà sàn cũng bằng tre nứa rất dân dã
dựng trên thảm cỏ mượt. Chúng được nối với nhau bằng những con đường lát đá
phiến. Các khóm hoa được trồng khéo léo và chăm sóc cẩn thận đang khoe sắc rực
rỡ giữa khung cảnh đầy hơi sương. Muôn ngàn bướm ong tung tăng bay lượn. Những
chiếc cầu bằng tre nâu bóng được trang trí tay vịn tinh tế, nối ốc đảo với
những thủy động lớn nhỏ khoét sâu vào lòng núi đá cao thấp xa gần. Khung cảnh
là một bức tranh bị áp đảo bởi sắc xanh lục mát lạnh và bình yên được phủ màn
sương bạc bảng lảng nhạt nhòa.

- Bình
tĩnh… Bình tĩnh… Bình tĩnh…

Điệp
Tuyên lảm nhảm với chính mình, đi qua đi lại trên thuyền.

- Điệp
Tuyên à. Cô đứng yên có được không. Cô làm người khác nhức đầu quá. Nhìn thấy
khung cảnh hùng vĩ cùng đừng sợ hãi kêu la như con nít vậy chứ.

Mạc Tần
nói với nụ cười trêu tức. Điệp Tuyên liếc anh bằng ánh mắt ai oán.

Chàng
khẽ cười vén làn tóc mai phủ lòa xòa trước trán đang chấm vào mắt, cảm thấy
bình tâm hơn. Sự lạc quan của người bên cạnh giúp chàng thêm can đảm đối mặt
với thử thách cuối cùng, một việc còn khó khăn hơn mò kim đáy bể và mọi cố gắng
có thể chỉ như dã tràng xe cát. Đó là nói dối hai trong những thần linh hùng
mạnh và quyền năng nhất Văn Lang: Thụy Hà thần nữ và Lãnh Nham Sơn thần.

Lãnh
Nham Sơn thần cai trị vùng núi Ngũ Lĩnh, một trong những vùng núi linh thiêng
nhất có từ thời Thủy Tổ phụ Kinh Dương Vương và Thủy Tổ mẫu Long Nữ bình định
bốn phương lập nên Xích Quỷ ở phía Nam hồ Động Đình, tiền thân của Văn
Lang. Lãnh Nham Sơn thần là một trong
những công thần khai quốc quan trọng nhất.

Thụy Hà
thần nữ được nhân dân suy tôn là Thủy Tinh Động Đình Ngọc Nữ Mỵ Nương, là
con gái của Tổ phụ Lạc Long Quân và Tổ mẫu Âu Cơ, là một trong ba chị em Thượng
Thủy Thánh Mẫu, Mẹ của các dòng nước, cai quản tất cả mọi thứ liên quan đến
nước ở Nhân gian của người Bách Việt.


chàng chỉ được biết sự thật này khi đã ở trên thuyền đến hồ Yên Ba.

Thuyền
cặp bến.

Trên
thảm cỏ, luồng hơi nước nhạt nhòa đột ngột cuộn xoáy vào nhau dày đặc đến mức
không nhìn rõ cảnh vật. Nhưng chỉ một khắc, chúng tan ra. Người phụ nữ vận váy
áo trắng bạc thêu hoa văn kỷ hà, phong vân thủy ba cách điệu xuất hiện trong
màn sương mờ ảo. Mái tóc đen mượt óng ánh của bà quấn cao cài trâm bạc cẩn ngọc
lục bảo lấp lánh. Bà chỉ khoảng ba mươi, phong thái cao quý, vẻ đẹp thanh thoát
tao nhã nhưng đôi mắt lại toát lên vẻ sắc sảo và quyết đoán. Vẻ đẹp của bà là
sự kết hợp hoàn hảo giữa mềm mại và cứng rắn, ấm áp và lạnh lùng, mạnh mẽ và
nhu mì… là sự thể hiện tuyệt diệu bản chất của dòng nước. Phía sau bà là bốn cô
gái dung nhan diễm lệ mặc trang phục lam nhạt mỉm cười thân thiện.

- Đây
là con dâu tương lai của mẹ phải không?

Bà nở
nụ cười như hoa như ngọc, hỏi ngài với ánh mắt vui mừng.

- Dạ
phải. Nàng tên là Ninh Khiết Thảo, là một dược sư của tộc Thang Tuyền.

Thủy
thần mỉm cười đáp lời. Chàng nhẹ nhàng cúi đầu chào. Bàn tay hai người đã nắm
chặt vào nhau từ lúc nào.

- Khá
lắm…

Bà khẽ
nói và gật đầu. Ánh mắt bà nhìn chàng như đang ngắm một tạo vật kỳ diệu, vừa
mãn nguyện, hạnh phúc lại vừa đau buồn, lo âu… Chàng lấy hết can đảm nhìn thẳng
và đôi mắt đen huyền sâu thẳm thể hiện vô vàn cung bậc cảm xúc ấy và bất giác
cảm thấy sợ hãi. Một nỗi sợ mơ hồ khó định thành lời, không rõ nguyên nhân. Bà
mỉm cười thật hiền dịu, khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nâu đồng bóng mượt của
chàng. Giọng bà rất khẽ, chỉ vừa đủ nghe.

- Khả
năng trang điểm của Điệp Tuyên đã tiến bộ rất nhiều.

Bà nắm
lấy tay trái của chàng, ánh mắt dịu dàng nhìn chiếc vòng bạc chạm khắc hình Hỏa
Phụng thật lâu rồi nói.

- Chiếc
vòng này thật là hợp với con. Ta rất vui khi nhìn thấy con đeo nó.

Bà quay
sang nhìn ngài vẻ nghiêm khắc.

- Lãnh
Hà! Con đừng đeo chiếc vòng giả mạo đó nữa. Con không thấy rằng nó rất ngớ ngẩn
khi phối thành cặp với chiếc vòng Khiết Thảo đang đeo hay sao?

- Con
đeo nó cũng bởi vì mẹ không đưa chiếc vòng thật cho con mà thôi. Mẹ không thấy
rằng chỉ có Khiết Thảo đeo vòng đính ước mà con không đeo thì rất ngớ ngẩn hay
sao?

- Mẹ đã
nói là đến thời điểm thích hợp thì con sẽ có được nó rồi mà.

- Nhưng…

- Đừng
cãi lời mẹ.

Thụy Hà
thần nữ đanh
giọng. Chiếc vòng bạc chạm khắc hình Thủy Long trên tay trái ngài lặp tức tan
thành muôn ngàn hạt nước nhỏ li ti lơ lửng. Chúng nhanh chống tan vào không khí
mờ nhạt hơi sương xung quanh. Thần nữ mỉm cười hài lòng trước thái độ không cam
tâm của ngài. Bà nắm lấy tay chàng kéo đi, vẻ vui tươi thể hiện trong lời kể về
bữa tiệc đã được chuẩn bị để đón mừng cô dâu mới. Chàng nhìn ngài thật nhanh
rồi vội vàng bước theo bà. Những kẻ đi sau không giấu được sự ngạc nhiên đến
ngỡ ngàng trong đôi mắt.

Mặt hồ
tĩnh lặng. Sương khói nhạt nhòa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3