Hẹn Ước Ba Sinh - Chương 03 - 04

… — 3 – …

Thủy Tọa Đình thoáng đãng với mái vút
cong yên tĩnh nằm giữa hồ sen bốn bề gió lộng. Hương hoa tao nhã khẽ đưa trong
không khí thanh tịnh buổi sớm mai. Thủy thần ngồi trên những tấm nệm nhung phủ
khắp sàn, lưng dựa vào thành gỗ. Bàn tay ngài hững hờ cầm bầu rượu nếp than. Vẻ
đẹp hư ảo chất chứa đầy phiền muộn. Ngài lơ đãng xoay xoay ngón tay kéo muôn
vàn hạt sương đêm đọng trên những đóa sen đến trước mặt mình. Những giọt nước
trong suốt lơ lửng hòa vào nhau tạo thành tấm thảm nhẹ uốn lượn. Trên tấm thảm
nước ẩn hiện gương mặt thiếu nữ nhan sắc khuynh thành đang mỉm cười hạnh phúc
bên cạnh một chàng trai anh tuấn.

- Thưa Thủy thần…

Mạc Tần bay lướt trên những đóa sen qua
mặt hồ rồi nhẹ nhàng đáp xuống Thủy Tọa Đình.

- Chuyện gì?

- Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi.

Thủy thần rời bước. Tấm thảm nước vẫn
mềm mại uốn lượn. Mạc Tần khẽ lắc đầu khi nhìn thấy gương mặt hai người thấp
thoáng trên làn nước.

Đứng trên thềm thư phòng là Điệp Tuyên
và một cô gái vận trang phục màu thanh thủy. Mái tóc nâu ánh màu đồng bóng mượt
như suối xõa xuống ngang lưng được cài trâm bạc cẩn ngọc lục bảo trong suốt.
Làn tóc mai phủ lòa xòa ôm sát gương mặt làm đường nét dung mạo trở nên mềm mại
nữ tính. Chiếc áo dài tay cùng tà váy chấm gót tôn thêm sự uyển chuyển thướt
tha. Hoa văn kỷ hà, chim muôn hoa lá cách điệu được dệt thêu tinh xảo, thanh
nhã uốn lượn quanh thân bộ y phục mấy tầng thổ cẩm bồng bềnh. Trang sức bạc mà
cô gái đeo lấp lánh ánh ngũ sắc trong nắng, đặc biệt là chiếc vòng chạm nổi
hình Hỏa Phụng.

- Cũng không tệ.

Ngài miễn cưỡng buông lời bình phẩm. Đôi
mắt thâm trầm lạnh băng ánh lên tia nhìn kỳ lạ trong khoảnh khắc.

- Thủy Thần… ngài đừng chà đạp lên cố
gắng của mọi người như vậy chứ?

Điệp Tuyên nói vẻ hờn giận.

- Ngươi muốn ta nói thế nào đây? Trầm
trồ khen ngợi tác phẩm của ngươi là một tuyệt thế mỹ nhân sao?

- Nhưng ít ra ngài cũng khen ngợi một
chút để động viên tinh thần mọi người chứ. Đã thức cả đêm cơ mà.

- Nên chấp nhận thực tế đi. Dù cho tài
hóa trang của ngươi có cao siêu hơn nữa thì nhìn thế nào cậu ta vẫn là một
chàng trai.

- Bởi vì ngài đã biết trước rằng tôi là
một chàng trai.

Khiết Thảo nói nhẹ nhàng với nụ cười
không rõ cảm xúc. Ngài nhìn chàng cười nhạt rồi vẫy tay bảo cho mọi người lui
ra. Chỉ còn hai người đứng trên thềm nhà lộng gió.

- Ta sẽ không xin lỗi vì chuyện xảy ra,
cũng không cảm ơn vì điều hôm nay ngươi làm. Tất cả đều là trách nhiệm và bổn
phận của ngươi.

- …

- Ngươi đã chấp nhận hy sinh cho bộ tộc
thay em gái mình thì cả cuộc đời này ngươi là người của ta, phải tuyệt đối chấp
hành mệnh lệnh của ta cho dù có mất mạng.

Ngài nói chậm rãi với ánh mắt sắc lạnh.

- Ngươi hiểu chứ?

- …

- …

- Tôi hiểu, thưa Thủy thần.

Chàng nhẹ cúi đầu theo cách thức của một
Mỵ nương. Mái tóc chàng nhẹ bay theo làn gió, óng ánh như tơ trời được dệt nên
từ bàn tay Chức Nữ trong nắng bình minh. Vô vàn cánh hoa bạch mai lả tả rơi
trên thềm nhà bị gió cuốn bay vào khoảng không vô tận. Vài cánh hoa vương nhẹ
trên mái tóc, trên tà áo hai người. Vườn bạch mai bạt ngàn nằm cạnh hồ sen bát
ngát đang nở đầy hoa trắng. Màu trắng nhuộm bạc một khoảng trời. Màu trắng
thuần khiết và trong sáng như băng tuyết, như vẻ đẹp của những người mang dòng
máu dược sư.

- Ngài thích màu trắng lắm phải không?

- Việc ấy không liên quan đến ngươi.

Khúc nhạc giao hòa của tiếng sáo, tiếng
đàn, tiếng trống rộn ràng vang vọng. Đoàn khách không mời của Thủy cung đã đến
ngoài bến sông. Trên chiếc thuyền dẫn đầu, người con gái có vẻ đẹp tươi tắn như
hoa xuân, rực rỡ như những đóa hoàng mai mỉm cười vẫy tay với Thủy thần. Bộ y
phục màu vàng nhạt dệt thêu hoa văn tinh tế nhẹ nhàng uốn lượn theo gió. Mái
tóc dợn sóng đen tuyền tung bay. Thuyền chưa cặp bến, cô gái đã lướt qua mặt
nước đến ôm chầm lấy ngài mặc những ánh nhìn bất hảo xung quanh. Ngài gượng
cười gỡ tay nàng.

- Em rảnh rỗi đến thăm anh bao nhiêu
ngày đây?

- Em mới đến anh đã có ý đuổi về hay sao
mà hỏi như thế?

- Anh chỉ muốn biết để chuẩn bị đón tiếp
em cho chu đáo thôi.

Ngài mỉm cười nắm lấy tay chàng, vẻ mặt
hạnh phúc.

- Đây là Khiết Thảo, chị dâu của em. Còn
đây là Hoàng Lạc, em họ ta.

Cô gái nhìn chàng với ánh mắt xấc xược
không che đậy.

- Hai người vẫn chưa chính thức thành
hôn. Cô ấy chưa phải là chị dâu của em.

- Phải hay không phải chỉ là vấn đề thời
gian và cách nhìn của mọi người mà thôi. Nếu Hoàng Lạc thần nữ đã nói là không
phải thì theo nàng là không phải.

Chàng nói dịu dàng và hòa nhã. Ngài ngăn
tiếng cười bật ra.

Cả ba theo những con đường lát đá ra
vườn bạch mai. Cỏ xanh non mượt mà trải thảm nền đất vương đầy những cánh hoa
rơi. Ngôi nhà sàn xinh xắn dành để đón khách, thưởng trà nép mình dưới những
tán bạch mai già cỗi trổ đầy hoa trắng trên nền lá xanh non mơn mởn. Giữa nhà
là bếp lửa đã được nhóm. Những tấm nệm nhung phủ trên sàn quanh chiếc bàn tròn
thấp. Điệp Tuyên cùng vài cung nữ đang chuyên chú nấu nước pha trà và bày những
đĩa bánh.

Ngài đỡ tay chàng khi bước lên những bậc
thang. Nàng bực tức nhìn cảnh hai người tình tứ thân mật từ phía sau.

Canh trà diễn ra khá êm thắm. Chàng hoàn
toàn bình thản trước những lời bóng gió xỏ xiêng đầy khinh miệt của nàng về
thân phận thấp hèn của người phàm so với thần linh, mặc dù chàng là một dược
sư. Chàng dễ dàng vượt qua mọi vấn đề bàn luận nhờ kiến thức sâu rộng và sự
giúp đỡ khéo léo của Điệp Tuyên ngay bên cạnh.

Thủy thần thấy nhẹ nhõm đôi chút khi có
hy vọng thoát khỏi kiếp nạn đang treo lơ lửng trên đầu. Những cô dâu giả mạo
trước xuất thân từ Thủy tộc và chưa ai vượt qua thử thách của Hoàng Lạc buộc
ngài phải chọn một Tế Nữ.

Và sự lựa chọn lần này xem chừng sáng
suốt.

- Nàng và Hoàng Lạc hãy tiếp tục trò
chuyện. Ta phải đi giải quyết công việc với Mạc Tần.

Ngài nói khi thấy anh vừa đến. Chàng và
nàng mỉm cười cúi đầu chào.

Khi ngài đã biến mất trong màu trắng của
rừng mai, Hoàng Lạc cho tất cả cung nhân rời khỏi. Nàng lặng lẽ bước ra thềm
nhà, bàn tay ngọc ngà vin nhẹ một cành hoa. Nàng nhìn chàng với ánh mắt kỳ lạ.
Nụ cười đầy toan tính khẽ nở trên môi. Giọng nói trong vắt cất lên nhè nhẹ.

- Cô thấy rừng bạch mai này có đẹp
không?

- Rừng bạch mai rất đẹp.

Chàng mỉm cười. Nàng từ tốn buông nhẹ
từng câu chữ.

- Ai cũng bảo rừng mai rất đẹp. Rừng mai
nở hoa quanh năm vì Thủy cung chỉ có duy nhất mùa xuân. Thủy cung lúc nào cũng
ngập trong màu trắng của hoa mai… giống như…

- …

- Giống như… tâm trí Thủy thần lúc nào
cũng chìm ngập trong hình ảnh của Bạch Hy.

Nàng khẽ buông một tiếng thở dài buồn bã
nhưng ánh mắt xoáy vào chàng như muốn xuyên thấu mọi suy nghĩ. Nét xao động
lướt qua đôi mắt chàng rất nhanh rồi tan biến. Chàng lại mỉm cười trong im
lặng.

- Cô có vẻ bình thản đối với chuyện này?
Chắc cô đã biết rất rõ?

Nàng lên tiếng sau một lúc âm thầm dò
xét từng biểu cảm trên gương mặt chàng.

- Tôi không thể biết rõ việc này bằng
Hoàng Lạc thần nữ và tôi cũng không cảm thấy sự việc quan trọng đến mức mình
phải biết rõ ngay lúc này.

- …

- Thần Nữ cũng biết tôi là một Tế nữ
được bộ tộc Thang Tuyền dâng cho Thủy thần chưa đầy một tháng, nhưng trong thời
gian ngắn ngủi sống nơi đây, tôi may mắn được Thủy thần yêu thương và vinh hạnh
được ngài chọn làm thê tử. Tôi là một người phàm mà được sánh duyên cùng thần
linh thì còn hạnh phúc nào hơn. Tôi không dám đòi hỏi nhiều, cũng không có tham
vọng xóa đi tất cả hoài niệm của ngài về tình duyên trước hay thấu hiểu ngài trong
một thời gian ngắn nên…

- …

- Tôi sẽ chờ.

- …

- Tôi sẽ chờ đến khi Thủy thần tự nói ra
tất cả, chờ đến khi ngài hoàn toàn và tuyệt đối chấp nhận tôi.

Chàng chậm rãi trả lời vẻ thành thật.
Nàng nhìn chàng gần như kinh ngạc rồi bật cười.

- Chờ… Cô chờ sao?

- ..

- Cô có thật là thê tử của Thủy thần
không? Cô nhìn phu quân ngày đêm tưởng nhớ một người phụ nữ khác mà không có
cảm giác gì sao? Cô có nghĩ ngày mình chờ đợi sẽ không bao giờ đến?

Chàng mỉm cười bình thản như có như
không.

- Tôi có nghĩ… nên tôi sẽ chờ.

Thời gian lặng lẽ trôi.

- Khi yêu một người, thật khó mà quên
được. Nếu ai đã dễ dàng quên đi người mình yêu, thì kẻ đó có đáng để ta yêu hay
không?

Gió xuân dịu dàng thổi. Những cánh hoa
bạch mai lả tả rơi.

Gió thổi... Hoa rơi…

… — 4 – …

Bóng đêm trải lên Thủy cung không khí
giá lạnh cô liêu. Nền trời nhuộm màu đen thăm thẳm lấp lánh ánh sao. Vầng trăng
dát bạc mang vẻ đẹp lạnh lùng rải những tia sáng mờ ảo qua song cửa gỗ. Trong
căn phòng nhìn thẳng ra hồ sen, Khiết Thảo nằm trên giường với đôi mắt khép hờ
và vẻ mặt mệt mỏi. Làm một người không phải mình suốt cả ngày đâu thể dễ dàng.
Tiếng cạch nhẹ vang lên khi cánh cửa khẽ mở. Điệp Tuyên bước vào phòng. Cô đặt
bình trà và đĩa bánh lên chiếc bàn cạnh bếp lửa đang tí tách reo vui, nói với
vẻ cảm thông sâu sắc.

- Tôi biết việc này rất phiền phức nhưng
anh chịu khó một chút. Chỉ vài ngày nữa Hoàng Lạc thần nữ đã rời khỏi đây rồi.

- …

- Tôi cũng thấy rất mệt mỏi nhưng nếu
chúng ta không cố gắng thì Hoàng Lạc thần nữ sẽ về làm nữ chủ nhân của Thủy
cung hồ Tĩnh Dạ. Tới lúc đó, không chỉ Thủy thần mà tất cả chúng ta đều sẽ sống
không được, chết cũng không yên.

Điệp Tuyên thở hắt ra như muốn trút hết
bực tức. Chàng khẽ cười đến ngồi vào tấm đệm cạnh cô trên sàn nhà. Ánh lửa bập
bùng nhảy múa theo làn gió lạnh. Tiếng mở cửa lại vang lên. Mạc Tần bước vào
phòng, tự nhiên ngồi xếp bằng uống trà. Mái tóc anh lòa xòa phủ ngang vai. Đôi
mắt sáng ngời màu xám bạc phản chiếu ánh lửa. Anh nở nụ cười thân thiện nhưng
luôn ẩn hiện nét ranh mãnh.

- Thủy thần bảo Khiết Thảo sang phòng
của ngài.

Anh nói với chàng sau khi đã uống hết
bình trà do Điệp Tuyên pha. Ánh nhìn và nụ cười trở nên khó đoán, anh vỗ vai
chàng.

- À… cậu giỏi thật đấy. Không biết
chuyện gì hết mà đối đáp chẳng chút sơ hở.

- Tôi chỉ may mắn thôi.

Chàng mỉm cười đặt tách trà xuống bàn
rồi theo anh, vẫn giữ nguyên lớp hóa trang trên người.

Thủy cung về đêm càng trở nên kỳ ảo với
những chiếc đèn lồng dạ bóng trên mặt nước lung linh. Những căn phòng cửa đóng
im lìm lấp lánh ánh lửa qua phên trúc đan hình hoa lá. Từng làn gió se lạnh
quét qua hành lang vắng vẻ. Chủ nhân Thủy cung không thích ồn ào nên dù khách
đến cũng chẳng có yến tiệc. Sự tĩnh lặng và trầm mặc vẫn như ngày thường.

- Mạc Tần… tôi có thể hỏi anh một việc
không?

Giọng chàng đều đều không biểu cảm. Anh
khẽ gật đầu.

- Thật ra Thủy thần và Bạch Hy thần nữ
là quan hệ như thế nào?

Anh phì cười nhìn chàng. Giọng nói pha
chút bông đùa.

- Sao cậu không hỏi thẳng Thủy thần?

- Tôi làm như anh nói thì có khác nào
chọc thẳng vào tổ ong chứ. Ai lại muốn cơ thể mình đầy những vết thương.

- Ay da… thật ra Thủy thần không tàn
nhẫn và độc ác như vậy đâu. Ngài chỉ xử tội cậu và tha cho cả bộ tộc Thang
Tuyền còn gì. Không có trận hạn hán hay lũ lụt nào xảy ra vì tội dâng nhằm Tế nữ
mà.

- Anh đang cố lãng tránh câu hỏi của tôi
phải không?

Chàng nhìn thẳng vào mắt anh với nét mặt
bình thản. Trong bóng tối, vẻ đẹp thuần khiết với nụ cười rất nhẹ trở nên mong
manh và mờ ảo như bị che khuất bởi màn sương bạc.

Nụ cười giống như một lời đe dọa.

Mạc Tần chợt giật mình. Linh cảm cho anh
biết không nên đùa giỡn với một dược sư, hậu duệ của những người được lựa chọn
từ thời khai hoang lập quốc. Họ có thể thấu hiểu được cảm giác của kẻ khác dù
là đau đớn, khổ sở hay hạnh phúc, vui mừng. Họ được tổ tiên Bách Việt ban tặng
quyền năng chữa trị, đồng nghĩa với việc chi phối cả thể xác lẫn tâm hồn kẻ
khác. Họ là những người đặc biệt không kém gì pháp sư hay tiên tri. Anh không
phải thần linh mà chỉ là á thần nên vẫn chịu ảnh hưởng của năng lực này.

-
Thôi được rồi. Tôi sẽ kể cho cậu nghe nhưng cậu phải cẩn thận đấy. Thủy thần
không cho phép người ngoài xen vào hay bàn đến chuyện riêng tư của ngài.

Câu chuyện từ tốn cất lên.

- Bạch Hy thần nữ là chị ruột của Hoàng
Lạc thần nữ, là vị thần cai quản tinh linh hoa bạch mai. Nữ thần là người đoan
trang hiền dịu, khí chất cao quý, ai gặp cũng yêu thương. Mọi người tin rằng
Thủy thần yêu Bạch Hy sâu đậm đến mức đã trồng cả một rừng hoa mai trắng cạnh
Thủy cung để ngài cảm thấy ngày đêm đều được gần nữ thần. Tuy nhiên, việc đó
vẫn không làm nàng động lòng dù hai người là anh em họ thân thiết với nhau từ
thuở nhỏ.

- …

- Sự thật là Bạch Hy thần nữ đã yêu một người
khác và người đó cũng là bạn thân của Thủy thần. Người đã cứu mạng ngài trong
một trận chiến với Yêu Tộc từ thời Văn Lang vừa lập quốc. Người đang cai quản
núi Trường Phong là Lâm Nguyên Sơn Thần.

- …

- Đã có một trận chiến xảy ra giữa Thủy
thần và Sơn thần. Ngài chiến thắng nhưng đó chỉ là cách thức giúp vơi bớt nỗi
đau trong tim và bảo toàn danh dự. Thần nữ vẫn chọn Sơn thần. Mọi việc được dàn
xếp êm đẹp vì dù sao cũng là người trong nhà. Đến giờ đã trải qua mấy trăm năm
nhưng ba người vẫn không thể thân thiết như trước.

Mạc Tần kết thúc câu chuyện bằng một
tiếng thở dài.

Khiết Thảo trầm ngâm nhìn
ánh trăng bạc lung linh đáy nước.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3