Nơi nào đông ấm - Chương 11
Chương
11. Gặp gỡ, ghen tuông
Tình hình bây giờ trở nên
khá kỳ quặc, tóm lại, tôi ngồi trong nhà hàng, trở thành trung tâm giải trí của
mọi người, đau hết cả đầu.
“Trong đó có rượu đấy!” Diệp
Lận giằng lấy thứ đồ uống trong tay tôi và đưa cho tôi một cốc nước lọc.
“Oa oa oa, anh Diệp cũng biết
quan tâm đến người khác cơ đấy!”
“Bình thường anh cũng giúp
đỡ em mà.” Diệp Lận nháy mắt.
“Nói thế nào nhỉ, à, dịu dàng,
anh Diệp, anh không thuộc típ người dịu dàng đâu.”
Diệp Lận phì cười, “Không
ngờ hình ảnh của anh trong mắt em lại cao quý đến thế.”
Cô gái tên Trần Lâm Lâm lè
lưỡi, cười hì hì không tiếp lời.
“Chị Giản, chị và anh Diệp
quen nhau như thế nào ạ?” Cô gái tên Amy là người có vẻ dịu dàng, ít nói nhất.
“Anh đã trúng tiếng sét ái
tình với cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, mọi người đừng trêu cô ấy nữa, ok?”
“Anh Diệp, anh cứ như con
gà mái già vậy.”
“Trần Lâm Lâm, hãy chú ý đến
lời ăn tiếng nói của em.”
“Ok, ok!”
“Cô Giản, món ăn không hợp
khẩu vị à?” Tôi nhớ người đang nói mang họ Trì.
“Không
ạ.” Tôi vô thức gẩy gẩy đĩa đồ ăn trước mặt.
“Tôi từng
cho rằng cái nhìn đầu tiên chỉ là một khoảnh khắc đẹp đẽ nhưng ngắn ngủi, giản đơn
mà dễ vỡ, tôi muốn nói đến hình tượng ấy, cô biết không, cảm giác đầu tiên của con
người rất mong manh, cô Giản, hình tượng của cô rất... rất tuyệt, bất luận là tướng
mạo, khí chất hay phẩm vị, cảm giác.”
“John, không được quan tâm
đến cô ấy quá!” Diệp Lận uể oải mở lời.
“Hey, tôi chỉ muốn xác nhận
một chút xem cô ấy có còn giữ danh thiếp của tôi hay không thôi.”
Mọi người cười ồ, “Sếp, anh
mà cũng có lúc phải đi theo đuổi người ta để trông chờ được chụp ảnh à?”
“Trông chờ ư? Ồ, có thể nói
như vậy, cô ấy đã tạo cho tôi cảm hứng trong một thời gian ngắn ngủi, còn để lại...
dư vị bất tận nữa chứ, có điều cô ấy không phải là người đầu tiên tôi theo đuổi.”
“John,
anh cần phải củng cố vốn tiếng Trung của mình.” Diệp Lận rót cho anh ta một ly rượu
vang.
“Câu nói này nghe không lọt
tai lắm, tôi đến Trung Quốc mới được hai năm mà đã đạt đến trình độ này, cậu phải
coi tôi là thiên tài mới đúng chứ!” Hai người không hẹn mà cùng chạm cốc, “Đương
nhiên, nếu có ai biết tiếng Pháp, tôi nghĩ tôi sẽ tiến bộ hơn nữa.”
Lòng bàn
tay tướp mồ hôi khiến tôi thấy hơi khó chịu, muốn vào nhà vệ sinh rửa tay, vừa đứng
dậy thì nghe thấy tiếng chuông gió leng keng ngoài cửa.
“Ngài Tịch.” Tiếng nhân viên
phục vụ nhà hàng truyền đến.
Tịch ư? Tôi giật thót mình.
Ngước mắt lên... là Tịch Hy
Thần! Đúng là trùng hợp... Tôi đứng sững, nhất thời không biết phải làm gì, thực
sự hơi bất ngờ.
Hôm nay anh mặc một chiếc
áo vest màu nâu đất nhạt, chiếc quần tối màu, mái tóc không được chải chuốt lắm,
mọi thứ tuy không đồng bộ nhưng lại vô tình tôn lên vẻ hài hòa, trẻ đẹp, anh đeo
chiếc kính gọng bạc, vô cùng nhã nhặn, có điều thái độ thì vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt
khiến người ta có cảm giác khó gần.
Tôi chắc chắn chỉ trong khoảnh
khắc anh đã nhìn thấy tôi, nhưng chỉ một giây sau, ánh mắt anh lại thản nhiên như
không, vẻ mặt không có gì thay đổi, vẫn bình tĩnh như trước.
Đằng
sau Tịch Hy Thần còn có vài người đàn ông nữa, theo sự hướng dẫn của nhân viên phục
vụ, họ đi về phía tôi, khi chỉ còn cách tôi khoảng mười mét, John đột nhiên nhảy
cẫng lên, “A, Elvis Tịch!”
Vì tiếng gọi đó, Tịch Hy Thần
dừng lại bên cạnh tôi, đưa mắt nhìn John.
“Thật
trùng hợp, anh Tịch, có thể gặp anh ở đây!”
Tịch Hy Thần chau mày như
đang suy nghĩ điều gì, sau đó nhớ ra, “John... Feld?”
“Vâng,
anh Tịch vẫn còn nhớ tôi, thật vinh dự quá!”
Tịch Hy Thần làm như vô tình
liếc nhìn một lượt những người ngồi bên bàn ăn, sau đó gật đầu với John, “Xin lỗi,
hiện giờ tôi không tiếp chuyện anh được.” Giọng điệu khách khí, xa cách.
Nhìn chiếc bóng thanh mảnh
khuất dần sau lối rẽ lên lầu, tôi lại ngồi xuống, không biết là vô tình hay cố ý,
khi đi ngang qua tôi, ngón tay giá lạnh của anh khẽ sượt qua mu bàn tay tôi, lưu
lại chút giá lạnh...
“John, vị đó...”
“Elvis Tịch, Tổng giám đốc
điều hành của Thành Nghiệp, có thể coi là cấp trên của các cậu đấy.” John vừa nói
vừa ngồi xuống.
“Điều này anh không nói thì
bọn em cũng biết, dù sao cũng toàn là ông chủ cả.” Trần Lâm Lâm cười nói.
“Nhìn anh ta thật có tướng
lãnh đạo.” Amy phụ họa theo.
“Sếp, sao anh lại quen anh
ta thế, ý em là, sao anh ta cũng biết anh, anh ta là nhân vật quan trọng như vậy...”
John tủm tỉm cười, “Anh ta
là người đầu tiên tôi theo đuổi.”
Mọi người đều ồ lên.
“Bị từ chối à?”
John cười cười, “Lúc đầu không
biết thân phận của anh ta, khi đến tổng công ty, nhìn thấy anh ta, tôi liền theo
đuổi gạ gẫm làm người mẫu cho mình, thật chưa từng thấy ai lạnh lùng như thế, nên
về sau, aiz, chẳng dám bám theo nữa, đặc biệt là khi biết anh ta là ông chủ của
ông chủ mình, tôi nghĩ, tôi vẫn còn muốn giữ cái công việc này để sống qua ngày.”
“Xem ra đúng là không dễ gần.”
Trần Lâm Lâm chống cằm nói.
“Nhưng phải nói thật là anh
ta rất xuất chúng, lắm tiền, đẹp trai, còn gì nữa nhỉ... như bước ra từ trong tiểu
thuyết vậy.” Cô gái này tên Cora.
“Muốn được gả vào gia đình
quyền thế à?” Một nam người mẫu cười nói.
“Minh tinh nào chả muốn lấy
chồng giàu sang, quyền quý.”
“Lâm Lâm à, cô đừng có vơ
đũa cả nắm thế, trên đời vẫn còn có những người sẵn sàng hiến thân vì nghệ thuật
chứ.”
“Đúng, đúng, đúng, giống như
chị Amy vĩ đại chứ gì?”
“Nha đầu, muốn chết hả?”
“Cora, đừng ôm mộng làm gì!
Hey, không phải là cậu bị anh ta hớp mất hồn rồi đấy chứ?”
“Sao
thế được! Chỉ đơn thuần là đứng ngắm từ xa thôi, chứ cậu biết đấy, đàn ông quá xuất
chúng thì không an toàn đâu.” Cora quay đầu lại cười nói.
“Cậu cảm thấy anh ta không
tạo cảm giác an toàn ư?”
“Haiz, nói thật là, mình cảm
thấy không hợp với anh ta.”
“Cora của chúng ta mà lại
nói câu này à? Cậu là cô gái tự tin nhất M-SHANG mà!”
“No, no, điều này không
liên quan đến vấn đề tự tin hay không, kiểu người ngồi tít trên cao này khó nắm
bắt lắm, mà mình lại thích kiểm soát tuyệt đối cơ.” Nói xong, cô liền nháy mắt cười.
Có người phụ họa theo, có
người chỉ cười, có người tranh cãi lại.
Tôi không biết rằng, thì ra
cho dù là minh tinh hay ai khác, chỉ cần túm năm tụm ba thì đều trở nên ồn ào, náo
nhiệt cả.
Nhà hàng này được coi là hạng
sang của thành phố, ở đây hội tụ tất cả những tầng lớp thượng lưu, các thương gia
giàu có, các minh tinh màn bạc... rõ ràng không thích hợp với tôi.
“Sao lại
ngẩn người ra thế?” Diệp Lận hẩy hẩy tôi.
“Em đang nghĩ, tại sao trước
đây anh lại ghét những người giàu có.” Bây giờ lại dễ dàng hòa nhập, rất hòa nhập
là đằng khác.
Ánh
mắt anh long lanh, “Em đang nghĩ về anh?”
“Ừ.” Lần này tôi không phản
bác.
“Anh lúc nào cũng ghét những
người lắm của, không chỉ là trước đây.” Anh vui vẻ nói: “Sao, bây giờ em cũng cùng
chung suy nghĩ với anh à?”
“Không phải thế.” Tôi đứng
dậy, anh đột nhiên kéo tôi lại, “Em đi đâu?”
“Đi vệ sinh.”
“Đừng có chạy lung tung đấy!”
Tôi
gượng cười, “Em có thể chạy đi đâu được?”
Anh khẽ “hừm” một tiếng, “Ai
mà biết được.”
Tôi
luôn chịu thua trước những lời nói và hành động của anh, “Vậy anh có muốn đi cùng
em không?”
Anh trề môi rồi buông tay
ra, “Paris đúng là chẳng phải một nơi tốt đẹp gì, để em tự do, phóng khoáng đến
thế!”
Tôi chẳng muốn quan tâm đến
tính xấu của anh, nhưng rõ ràng mọi người đã để ý thấy, cười cười đầy ẩn ý, “Sư
huynh, để em đưa chị ấy đi, yên tâm, tuyệt đối không để lạc mất đâu.” Cora đứng
dậy bước đến trước mặt tôi, trịnh trọng khoác tay tôi khiến tôi dở khóc dở cười.
Từ nhà vệ sinh đi ra, tôi
chần chừ một lát rồi hỏi, “Diệp Lận vẫn chưa kết hôn à?”
“Hả?” Cora tỏ ra vô cùng ngạc
nhiên, “Đương nhiên là chưa rồi! Sao chị lại hỏi em vấn đề này, chị không phải là
bạn gái của anh ấy à?”
Tôi dừng bước, “Tôi nghĩ anh
ấy đã kết hôn với Dương Á Lợi rồi?”
“Chị
nói nhà sản xuất Dương á?” Cora bình tĩnh nói, “Bọn họ từng qua lại nhưng đã chia
tay lâu rồi, cũng phải đến bốn, năm năm rồi ấy chứ, bây giờ chỉ là bạn bè thôi...
Hey, sao chị không đi thế?”
Tôi
lắc lắc đầu, bước theo cô ta, “Hơi ngạc nhiên.”
“Không
có gì ngạc nhiên cả, chị đừng nhìn vào vẻ bề ngoài thờ ơ của anh ấy, thực ra anh
ấy rất chung tình, em cảm thấy anh ấy đối với chị rất thật lòng.”
Tôi không nói gì thêm nữa,
khi đi ngang qua hành lang thì thấy có ai đó gọi tên mình với vẻ rất hưng phấn.
“An Kiệt?!”
Tôi ngoảnh đầu nhìn thì thấy
Lâm Tiểu Địch đang cười rạng rỡ chạy đến, “Ôi trời, cậu về nước rồi hả?”
Gặp cô ấy, tôi cũng thấy vừa
ngạc nhiên vừa vui mừng, “Thế còn cậu, sao cũng về đây à?”
“Mình dẫn hai nghệ sĩ của
công ty về đàm phán hợp đồng quảng cáo.” Tiểu Địch nhìn tôi từ đầu đến chân, “Không
tệ, chân tay, người ngợm vẫn nguyên vẹn, khí chất vẫn phi phàm.”
“Cậu cũng thế.” Tôi mỉm cười,
“Bây giờ cậu đang làm kinh doanh à?”
“Ôi trời, đừng nhắc đến nữa,
nói làm kinh doanh nghe hay lắm, thực ra chẳng khác gì bảo mẫu, phục dịch hai cô
gái còn khó chiều hơn cả mẹ mình, rõ ràng chẳng cao sang gì mà cứ làm như mình cao
sang lắm.” Cô ấy nắm lấy tay tôi như ngày xưa, “Thế còn cậu? Về hẳn hay còn đi nữa?
Đã có dự định gì cho tương lai chưa?...”
Tôi ngắt lời cô ấy, “Tiểu
Địch, mình có bạn đang đợi, hôm nào gặp cậu chuyện trò tiếp nhé?”
“Lâm Tiểu Địch.” Một giọng
nam trầm vang lên, một người đàn ông từ hành lang phía sau chúng tôi đi đến.
Theo phản xạ, tôi quay đầu
nhìn về phía cánh cửa gỗ chạm trổ, khi bắt gặp ánh mắt quen thuộc ấy, tôi thấy mình
thật bình tĩnh, như thể việc này không nằm ngoài dự đoán, nhưng ánh mắt anh có vẻ
lãnh đạm, dưới ánh đèn tranh tối tranh sáng lại như đang dò xét.
“Nhà sản xuất Trương.” Cora
chủ động tiến lên trước chào người đàn ông vừa xuất hiện.
“Cô là?”
“Cora, người mẫu của M-SHANG.”
Người được gọi là nhà sản
xuất Trương khẽ gật đầu rồi quay sang nhìn tôi, “Cô cũng là người mẫu của M-SHANG
à?”
Tôi thấy thật thú vị, dáng
tôi tuy cũng cao nhưng được xem là người mẫu thì hơi quá.
“Không
phải, cô ấy là bạn của tôi, rất đẹp phải không?” Tiểu Địch có vẻ hãnh diện, sau
đó hạ thấp giọng hỏi, “Tiền bối, bên trong đàm phán đến đâu rồi?”
“Ông chủ đang đàm phán dự
án hợp tác với Tổng giám đốc của Thành Nghiệp, hôm nay ngài Tổng có mặt, xem chừng
vài mục quảng cáo không cần đàm phán nữa, tôi cũng đang muốn nói với cô về chuyện
này...”
“Ông
Trương, ông đang thầm thì to nhỏ gì với các cô gái ở ngoài đấy thế? Đều là người
quen cả, mau vào trong đi, đúng lúc mọi người đang giải lao.”
Cách bài trí sang trọng, tinh
tế của căn phòng làm cho các dây thần kinh của tôi như dãn ra, cảm giác dễ chịu
hơn nhiều, tôi còn đang chẳng hiểu ra sao thì đã bị Cora kéo vào, thật sự là vào
cũng dở mà đi cũng không xong.
“Thật trùng hợp là lại gặp
người của chúng ta, người mới của M-SHANG, ha ha, Tổng giám đốc Tịch, Thành Nghiệp
các ngài quả là nơi đất thiêng lắm nhân tài.”
Tịch Hy Thần mỉm cười, “Có
lẽ sau này chúng ta nên suy nghĩ đến chuyện hợp tác thêm.”
“Ồ, đúng là hợp ý tôi quá!”
“Cora phải không, hình tượng
được đấy!”
Tiểu Địch ghé sát tai tôi
thì thầm: “Cô ấy là bạn thế nào với cậu? Có chuyện gì thế? Sao lại kéo cậu vào đây?”
Tôi cũng thầm thì theo: “Là
đồng nghiệp của Diệp Lận.”
Tiểu
Địch thầm rủa: “Ôi, đúng là cá mè một lứa.”
Tôi cười nói: “Tính cách cũng
được mà.”
“Vâng, cậu nhìn ai mà chẳng
thấy được.”
Không ngờ trong mắt người
khác, tôi lại thuần khiết đến thế.
“Thế còn cô? Sau này định
phát triển vào lĩnh vực gì?” Người đàn ông ngồi chếch về phía bên trái trước mặt
tôi hỏi.
Tôi ngồi
thẳng người lên, vấn đề này thật sự vẫn còn phải suy nghĩ, “Có thể là luật sư, cũng
có thể làm trợ giảng.” Tôi trả lời thành thực, “Ở Pháp tôi học khoa Công pháp quốc
tế, ngành Tâm lý học.”
Rõ ràng người đàn ông này
không ngờ tôi lại trả lời như thế, có vẻ hơi ngạc nhiên.
Tiểu Địch ngồi một bên tủm
tỉm cười, “Ông chủ, cô ấy không phải là nghệ sĩ, cô ấy là bạn học thời phổ thông
của tôi.”
“Sao lại đưa bạn đến nơi này
làm gì?” Có người nửa đùa nửa thật nói, “Nhưng đúng là một cơ hội hiếm có, chỉ cần
một trong số những người có mặt ở đây ngưỡng mộ cô thì về cơ bản có thể nổi tiếng
rồi.” Anh ta nhìn tôi, đánh giá, “Tư chất tốt, ngũ quan thanh tú, chiều cao cũng
đạt tiêu chuẩn... Tổng giám đốc Tịch, anh chắc chắn cô ấy không phải là nhân viên
mới của công ty anh chứ?”
“Không phải. Sao, Giám đốc
Vinh có hứng thú muốn kéo cô ấy về công ty của mình à?”
“Dù tôi có ý đó thì cũng phải
xem đối phương có đồng ý không chứ!” Người đàn ông họ Vinh quay đầu lại, thành thực
hỏi tôi: “Thế nào? Cô có hứng thú làm minh tinh không?”
“Cũng không thích lắm.” Tôi
thành thực nói, mong ước thật sự của tôi là được làm họa sĩ, nhưng điều đó đã không
thực hiện được.
Có vẻ như hiếm khi nghe thấy
những lời này, người đàn ông họ Vinh cười sảng khoái, “Tổng giám đốc Tịch, xem ra
ngôi miếu nhỏ của chúng tôi không hấp dẫn rồi.”
“Ngôi miếu của các anh cũng
to đấy chứ.” Có người cười nói.
Thành thực mà nói, tôi có
thể kiên nhẫn ngồi đây đúng là chuyện nằm ngoài dự đoán, nghĩ đến Diệp Lận đang
đợi ở ngoài kia đến phát cáu, tôi thật sự lại thấy đau đầu.
“Xin
lỗi, vợ tôi sợ mùi thuốc lá, nên tôi đã cai rồi.”
Tôi hơi ngạc nhiên, ngẩng
lên thì thấy Tịch Hy Thần đang từ chối điếu thuốc lá mà ông chủ Úc đưa ra mời, đó
chỉ là một câu xã giao rất bình thường, nhưng khi tôi nghe được lại cảm thấy trong
lòng rộn ràng, vui sướng.
“Tổng giám đốc Tịch, anh cũng
sợ bà xã à?”
Tịch Hy Thần dường như không
biết phải làm thế nào, đành khách khí nói: “Vâng, cũng hơi sợ.”
Người đàn ông họ Vinh tỏ ra
đồng cảm sâu sắc, “Haiz, thời đại này, nếu biết sớm thì tôi đã chẳng kết hôn...”
Tiếp đó, tôi không còn nghe
thấy gì nữa, tâm trạng chìm đắm trong suy tư.
Tiểu Địch ghé đầu về phía
tôi, “An Kiệt, vị Tổng giám đốc của Thành Nghiệp này chắc cậu cũng biết chứ?”
Tôi giật thót mình, “Cái gì?”
“Sao lại ngạc nhiên thế? Mình
tưởng cùng trường phổ thông thì đều biết nhau cả chứ? Anh ấy học trên bọn mình vài
lớp, ngày đó đã rất nổi tiếng, còn bây giờ thì đương nhiên không cần phải nói rồi.
Mình thật ân hận là hồi còn đi học không có cơ hội làm quen với nhân vật nổi tiếng
số một như thế... Có lẽ bây giờ có gọi hai tiếng “sư huynh” thì người ta cũng chẳng
thèm để ý đâu.” Vừa nói Tiểu Địch vừa huých nhẹ vào tay tôi, “Hey, An Kiệt, mình
nói có to quá không?”
“Không.”
“Vậy
tại sao “sư huynh” lại nhìn chúng ta thế?”
Tôi không
ngước lên nhìn, thực ra là không dám. Tôi cúi xuống lần tìm chiếc điện thoại vừa
rung lên, linh cảm của tôi thật chuẩn xác, là Diệp Lận.
“Tiểu Địch, lát nữa mình sẽ
liên lạc với cậu nhé!” Nói xong, tôi liền đứng dậy đẩy cửa bước ra, không quan tâm
những người ở trong phòng sẽ phản ứng ra sao, đương nhiên, cũng phải thừa nhận rằng
người đó đã khiến tâm trạng tôi bất ổn.
“Hóa đơn của các bạn, ngài
Tịch đã trả rồi ạ.”
“Anh họ của em hào phóng thật
đấy!” Diệp Lận kéo tôi đi, vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng.
Tôi cố ý né tránh chủ đề này,
đưa mắt nhìn về phía đám người đang vẫy tay tạm biệt, “Anh không đi cùng bọn họ
à?”
“Bây giờ anh muốn đi cùng
em!” Diệp Lận đột nhiên dừng lại, biểu hiện không được tốt lắm, từ giữa bữa ăn anh
luôn trầm mặc, có lẽ đến giờ mới bùng nổ.
Nói thực lòng, bây giờ tôi
cũng chẳng hơi đâu đi suy đoán xem anh đang nghĩ gì, bởi vì tôi không còn tinh lực,
cũng chẳng đủ kiên nhẫn nữa, “Anh không kết hôn với cô ấy, tại sao thế?”
“Chẳng vì cái gì cả! Tự nhiên
không muốn kết hôn thì không kết hôn nữa.”
Tôi kéo tay trái của anh lại,
cổ tay có vết thương được quấn bằng chiếc khăn đen. Anh giật mình muốn rụt tay lại,
nhưng tôi đã nắm chặt khiến anh không thể làm gì được, vẻ mặt gượng gạo ngoảnh sang
một bên, tay hơi run rẩy.
Tôi tháo chiếc khăn đó ra,
lấy ngón tay xoa nhẹ lên vết thương, “Em muốn biết vết thương này là do đâu?” Tôi
ngẩng lên nhìn anh.
Đôi môi anh run rẩy, ánh mắt
bình tĩnh lúc nãy như thể bị một vật gì đó sắc nhọn cứa đứt, sầu muộn và tan nát.
“Diệp Lận.”
“Em sẽ quan tâm à?! Em sẽ
để ý chắc?!” Vẻ đau đớn hiện rõ.
“Em vẫn luôn quan tâm đến
anh, anh phải biết rõ điều này chứ!”
Anh kéo tôi vào lòng, “Anh
không muốn chơi nữa, Giản An Kiệt, anh không muốn chơi nữa! Anh thua rồi, anh chịu
thua rồi!”
“Anh
lợi dụng cô ấy, cô ấy là người vô tội mà.”
“Cô ấy sẽ ổn thôi.”
“Vẫn thật ích kỷ.”
“Đúng, anh ích kỷ, anh lòng
dạ hẹp hòi!” Cánh tay anh siết chặt, “Nhưng em đừng quên, chính em là người đã khiến
anh trở nên xấu xa thế này.” Câu cuối cùng anh nói rất nhẹ.
“Cô Giản.” Một giọng nói kính
cẩn vang lên.
Tôi giật mình, quay đầu lại
nhìn thì thấy một chiếc ô tô màu đen cùng với người tài xế đang đứng dựa ở cửa xe
không biết từ lúc nào đã dừng lại cách tôi khoảng năm mét.
Diệp Lận mỉm cười buông tôi
ra, khóe môi lộ rõ vẻ mỉa mai, “Có vẻ hôm nay em không cần đến lái xe miễn phí là
anh nữa rồi.”
“Cô Giản, tiên sinh muốn tôi
đưa cô về.”
Người lái xe này tôi đã từng
gặp, anh ta là người của Tịch Hy Thần... Tịch Hy Thần sao?
Tôi đang mải suy nghĩ thì
trán bị ai đó hôn lên một cái, Diệp Lận cười đầy ẩn ý.
Tôi hơi dùng sức đẩy anh ra,
thái độ của anh rõ ràng như muốn làm cho ai đó xem.
“Anh muốn theo đuổi em một
lần nữa.” Hơi thở của anh phả vào tai tôi, câu nói như một lời tuyên thệ chỉ mình
tôi nghe thấy. Nói xong, anh liền tiến về phía chiếc xe thể thao của mình với vẻ
tự nhiên, phóng khoáng. Tôi đã hơi định thần lại, nhìn chằm chằm theo bóng dáng
đang đi về phía chiếc xe đậu ở trước cửa nhà hàng, sau đó nghênh ngang bỏ đi.
“Cô Giản, mời lên xe.” Giọng
nói căng thẳng của người tài xế kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
Tôi gật đầu, chưa phát hiện
ra là có người bên trong, mở cửa sau xe và ngồi vào.
Cửa xe vừa đóng, một lực cực
mạnh kéo tôi lại phía sau, tôi chưa kịp kêu lên vì kinh hãi thì miệng đã bị bịt
chặt, mùi bạc hà mát lạnh quen thuộc phả vào trong lưỡi, anh dùng hết sức mút mát
điên cuồng khiến tôi đau rát và ngạt thở, sự tấn công quá vội vàng, gấp gáp như
thể muốn những giác quan chân thực nhất chứng thực điều gì.
“Hy Thần?” Tôi gần như nghĩ
mình sẽ bị nghẹt thở vì nụ hôn này, toàn thân khẽ run rẩy.
Tịch Hy Thần nặng nề nhắm
mắt lại, hít thở sâu rồi từ từ buông tôi ra, những ngón tay siết chặt đã trở nên
trắng bệch.
“Trần Tuấn, lái xe đi!” Ánh
mắt anh xuyên qua cửa sổ xe, nhìn ra bên ngoài, thờ ơ và lạnh nhạt.
“Em muốn xuống xe.” Tôi đột
nhiên nói, giọng rất bình tĩnh.
Cảm giác cả cơ thể anh như
cứng lại.
Tôi quay người thử mở cửa
nhưng không được, “Để em xuống xe.” Tôi lạnh nhạt nói.
“Trần Tuấn, anh xuống xe đi!”
“Tịch Hy Thần!”
“Rốt cuộc em còn muốn giày
vò anh đến bao giờ nữa?” Anh dường như lấy hết sức kéo mạnh tôi vào lòng, thô bạo
hôn lên môi tôi, giày vò, ngấu nghiến, không có chút kỹ xảo nào, cảm giác ngạt thở
khiến tôi cố gắng vùng vẫy khoát khỏi nụ hôn đó, nhưng càng vùng vẫy lại càng bị
ôm chặt hơn, càng bị hôn điên cuồng hơn.
Cơ thể bị ôm chặt không thể
cựa quậy được, tôi nhắm mắt lại, bắt đầu không rõ rốt cuộc mình muốn làm gì nữa.
Đúng, tôi vừa mới tức giận,
tức giận tính khí kỳ quặc của anh, tức giận bản thân vì tính khí kỳ quặc của anh
mà khó chịu...
Cuối
cùng, tôi thở dài, “Hy Thần, ở đây không nên...”
Anh buông tôi ra, nhìn tôi,
ánh mắt dần dần ấm áp hơn.
Cơn sóng tình cuồn cuộn như
sóng biển, đôi tay tôi bấu chặt vào tấm ga trải giường, cặp mắt đen sâu thẳm, mãnh
liệt như ngọn lửa của anh nhìn tôi chằm chằm, thấy rõ dục vọng đang dâng trào, anh
từ từ cúi xuống, đôi môi nóng bỏng nhẹ nhàng mơn man từng chút một, rồi dần trở
nên mạnh mẽ như thể muốn trừng phạt, cuối cùng, đầu lưỡi nóng bỏng, ẩm ướt dừng
lại ở phía dưới xương quai xanh của tôi, ra sức mút mát, những giọt mồ hôi nóng
hổi trên hai cơ thể như hòa quyện rồi tan chảy, ngón tay ấm nóng thọc sâu vào dưới
thân mình tôi, cảm giác khó chịu và nóng rát khiến tôi run rẩy. Sự tấn công của
anh không mấy nhẹ nhàng, thậm chí còn có thể nói là hoang dã, thô bạo, tôi không
thể kìm được tiếng thét, “Đừng...”
Anh ngắt lời tôi, kéo tay
phải của tôi chạm vào vùng kín của anh. Tôi giật mình, định rụt tay lại thì bị anh
giữ chặt, không sao thoát ra được, cảm giác nóng rực như thiêu như đốt khiến tôi
cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng anh lại kiên quyết bắt tôi phải cảm nhận sự nóng
bỏng trước nay chưa từng có ấy, cánh tay phải bất lực bị giữ chặt, run rẩy, nhục
dục dâng trào.
Vầy vò
cuồng loạn, ánh mắt càng lúc càng rực lửa, vẻ lạnh lùng, cao quý, thanh lịch ngày
thường không còn nữa, thay vào đó là sự ham muốn tột cùng.
Anh bắt đầu thực sự bá chiếm
và cưỡng đoạt, tôi chỉ cảm thấy trước mắt bao phủ một lớp sương mù mờ mịt, sau đó
rơi vào trạng thái hỗn loạn không thể gọi tên, nhịp điệu của tình yêu - tình dục
cùng với khoái cảm mãnh liệt, điên cuồng khiến tôi rơi vào trụy lạc... Thân thể
nhớp nháp, chiếc ga trải giường mềm mại và nhầy nhụa, tất cả mọi thứ dường như đến
quá nhanh, nhưng là lẽ đương nhiên phải thế...
Dư vị của đợt sóng đầu tiên
còn chưa lắng dịu, anh đã lại khăng khăng đòi lấp đầy cơn khát dục vọng vẫn chưa
thỏa mãn. Khuôn mặt anh tuấn không ai sánh bằng, ánh mắt tham lam, khao khát nhìn
tôi si dại, đôi mắt thâm sâu rực lửa như muốn thiêu trụi tôi, rồi anh đi vào trong
tôi, quá gấp gáp, vội vàng khiến tôi không kịp thở, một đợt sóng điên cuồng lại
bắt đầu dâng trào.