Nhất chân tâm (Tập 3) - Chương 01 - 02
Chương 1: Tiểu Bạch Ngan
Thoạt nhìn núi Ngọc Hư trên dãy núi Côn Lôn trông giống
như một sơn trang lạnh lẽo, trên thực tế, nơi này cực kỳ giá buốt, nơi nơi đều
một màu tuyết trắng ngần, cho dù đang là mùa xuân cũng không làm cho người ta cảm
thấy chút ấm áp nào. Phóng tầm mắt ra xa, nhìn xung quanh, cái nơi giống sơn
trang lạnh lẽo này hiện giờ là nơi chẳng mấy ai lui tới.
[Chúc bạn đọc
sách vui vẻ tại www.gacsach.com/ - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Một tiểu cô nương mặc bạch y lặng lẽ bay trên tuyết,
không phát ra một tiếng động nhỏ nào, nói nàng bay cũng không sai, nhìn chiếc
quần trắng dài che kín chân của nàng lướt trên tuyết, dưới tình huống như vậy,
chỉ có thể đoán rằng cô nương này xuất hiện từ một không gian bí mật nào đó, giống
như cái địa phương trước mắt được xưng là Âm phủ.
Không biết có cái gì đông tây kéo váy nàng, cản trở việc
bay của nàng.
“Chết tiệt!” Tiểu cô nương mở miệng, nhíu nhíu mày, dùng
sức kéo váy, sau đó từ đai lưng rút... ra một thanh nhuyễn kiếm.
“Xoẹt xoẹt...” thanh âm tiếng vải rách vang lên, tiếng động
vừa ngưng lại liền có một mảnh quần trắng muốt theo gió bay xuống mặt tuyết.
“Tiểu Bạch Ngan, cô có thể... không đi theo ta được
không? Có thể... để cho ta yên tĩnh một chút không?” Từ trong chỗ khuất, rốt cuộc
cũng có một pho tượng trắng toát mở miệng ra nói. Tiện tay phủi sạch tuyết trên
người, nhìn lại dáng vẻ hắn… cũng mặc một bộ trường bào bạch y, phía sau đầu,
tóc tai dài thượt rối tung. Hình dáng bên ngoài giống như tạo hình nhân vật ‘Lục
Tiểu Phụng”, nhìn ra trên khuôn mặt có chút lưu manh, nhưng giờ phút này khí chất
lại biến đổi, có chút kiêu ngạo.
“Tiểu Lục, ngươi theo ta lên núi chơi có được không?” Tiểu
Bạch Ngan - quên mất chưa giới thiệu, Tiểu Bạch Ngan họ Quý, khuê danh là Bạch
Trì, tự là Bạch Ngạc, cũng không có cách nào khác, lão cha nàng lúc đó chỉ lo
nghĩ tới ý nghĩ nghệ thuật của cái tên, đã quên là cái từ này còn có từ đồng
âm, nên nàng thường bị người khác gọi là Tiểu Bạch Ngan, cũng chẳng làm gì được.
“Không rảnh.” Pho tượng nam tên Tiểu Lục phẫn nộ đáp. Lên
núi, hắn muốn hủy dãy Côn Lôn này đi, nếu không phải hắn bị lừa tới cái dãy núi
quái quỷ này thì làm sao có thể rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay, thật là hối
hận mà… sớm biết chỗ này lạnh như vậy, hắn đã quay về Giang Nam, tùy tiện chọn
một ngọn núi bất kỳ nào đó. Hiện tại hắn hoài nghi bản thân có phải bị lão
nương lừa hay không, cái gì mà trên núi Côn Lôn có tuyệt thế cao thủ, đánh bại
kẻ đó thì cả đời không lo cái ăn cái mặc, nhất định là đã lừa hắn rồi.
“Ngày hôm qua ngươi cũng nói không rảnh.” Tiểu Bạch Ngan
lên án.
“Những lời này là lời cửa miệng của ta.” Kim Tiểu Lục đi
lướt qua người nàng, trong lòng thầm tính toán,... tìm một nơi nào an tĩnh bỏ lại
cái người… Tiểu Bạch Ngan này.
“Tiểu Lục, tại sao ngươi lại không thích cùng ta lên núi?
Ngươi ghét ta hay là ghét lên núi?” Quý Bạch Ngạc hỏi.
“Không ghét.” Kim Tiểu Lục vừa cười vừa nói, lộ ra hàm
răng trắng bóng.
“Vậy tại sao ngươi không cùng đi với ta?” Quý Bạch Ngạc hỏi
tiếp. Từ xưa tới nay, chưa có ai dám không theo nàng đi chơi đâu, cái người
nhàn rỗi này chẳng những dám, còn trốn nàng, làm hại kỹ năng khinh công của
nàng mấy tháng qua tăng vượt bậc... vì không muốn cái người nhàn rỗi họ Kim này
phát hiện ra.
“Không ghét cũng không có nghĩa là thích, Tiểu Bạch Ngan
ngốc nghếch.” Kim Tiểu Lục lắc đầu nói, lại nhớ tới muội muội bé nhỏ của mình…
trình độ ngu ngốc nhiệt tình của muội ấy so với trình độ thông minh của hắn
ngang ngửa nhau. Nhưng mà, muội muội hắn so với đám ngan trắng ở nơi này
thuần khiết giống nhau. Còn Tiểu Bạch Ngan trước mắt thì vẫn còn có một số yếu
tố không thuần khiết.
“Kim Tử rảnh rỗi, ngươi đừng có khinh người quá đáng.”
Quý Bạch Ngạc thở hổn hển, phồng má lên.
“Khinh người? Ta khinh cô bao giờ?” Kim Tiểu Lục liếc mắt
nhìn, khóe miệng nhếch lên, bộ dáng cợt nhả.
“Ngươi, ngươi không chịu chơi với ta.” Quý Bạch Ngạc nói.
Hình như trừ... cái này ra, hắn cũng không làm gì hết, mỗi ngày hắn trốn nàng
còn không kịp.
Bỗng nhiên, có một khuôn mặt phóng đại hiện ra trước mắt
nàng, trắng đen rõ ràng, chấm nhỏ trong mắt lóe lên, nháy nháy mắt với nàng, nháy
mắt liên tục tới mức nàng cũng nháy mắt theo với tần suất tương tự.
“Tiểu Bạch Ngan, cô có biết nam nhân và nữ nhân ở chung một
chỗ với nhau sẽ chơi thế nào không?” Kim Tiểu Lục nhẹ nhàng nói, giống như đang
thôi miên.
“Không, không, không...” Năng lực phán đoán của Quý Bạch
Ngạc bỗng nhiên bị giảm một cách thảm hại.
“Không biết?” Kim Tử cười hỏi. Thanh âm mang theo tà khí.
“Không,
không phải.” Quý Nạch Ngạc - đỏ mặt, đột nhiên mắt hạnh trợn tròn, hai tay chống
nạnh: “Còn có thể chơi như thế nào chứ? Không phải là cùng nhau luyện kiếm, lên
núi, ăn cơm, chẳng hạn, “
Kim Tiểu Lục
lắc đầu, thở dài nói: “Quả nhiên vẫn là tiểu hài tử (trẻ con), không hiểu
được phong tình a!”
“Chẳng phải
ngươi cũng vậy sao, ngươi chỉ hơn ta ba tuổi mà thôi, có cái gì là người lớn chứ,”
Quý Bạch Ngạc nói. Mắt hạnh tràn đầy khiêu khích mang vẻ không phục.
“Ta cho cô biết có được không?” Kim Tiểu Lục lại nháy mắt.
Quý Bạch Ngạc ngẩng đầu, gật gật: “Được, ngươi nói cho ta
biết a! Để xem ngươi nói ra cái chuyện ma quỷ, ba hoa chích chòe gì.”
Kim Tiểu Lục lắc đầu, lại thở dài nói: “Không phải không
phải, ba hoa chích chòe chính là dùng để khen ngợi Phật tổ giảng kinh quá thần
diệu, làm sao có thể cùng chuyện ma quỷ chung một chỗ, Bạch Ngan nhà cô, hóa ra
chỉ là một con ngan tầm thường mà thôi.”
“Bớt nói nhảm, nhanh nói đi.” Quý Bạch Ngạc trợn mắt nhìn
hắn
“Khổng phu tử có câu, ‘biết thì nói là biết, không biết
thì nói là không biết. Đó mới là biết’ con ngan tầm thường như cô cũng thế,
cũng không biết khiêm tốn, gỗ mục không thể đục, ngan trắng cũng không thể dạy
dỗ được.” Kim Tiểu Lục nói, khẩu khí kia giống như phổ độ chúng sinh vậy.
“Lại nữa,~ Kim Tiểu Lục, ngươi có thể nói chuyện đứng đắn…
không nói những lời vô ích có được không?” Hai chiếc răng khểnh của Quý Bạch Ngạc
lúc ẩn lúc hiện, giống như có thể gia tăng lực uy hiếp.
“Ý của cô là không thích nghe ta nói lời không đứng đắn?”
Kim Tiểu Lục lại ghé sát vào nàng, giọng nói cố ý thêm chút lỗ mãng, nhưng ngay
cả như vậy, hắn vẫn duy trì khoảng cách thích hợp với nàng.
“Ta chưa nói là không thích, chính là...” Quý Bạch Ngạc
nói nhưng lại bị cắt ngang.
“Không ngờ một cô nương suốt ngày rong chơi ở nhà như cô
lại thích nam nhân nói những lời không đứng đắn, *thở dài*, đáng tiếc!” Kim Tiểu
Lục lại lắc đầu.
Quý Bạch Ngạc sửng sốt, sau đó lộ cặp răng khểnh giống
như nanh hổ giận dữ nói: “Kim Tiểu Lục, ngươi lại cố ý vòng vo đào hố lừa ta nhảy
vào, ta bảo ngươi nói những lời không đứng đắn lúc nào chứ? Bỏ ngay cái kiểu ấy
đi.”
“Oa! Bị phát hiện rồi.” Tiểu Lục lắc đầu, “Nhắm mắt lại.”
“Làm gì?” Quý Bạch Ngạc bĩu môi nhìn Kim Lục Phúc.
“Không phải cô muốn biết nam nhân và nữ nhân chơi như thế
nào sao?” Kim Lục Phúc cố ý giả vờ cười sáng lạn, tiếc thay, từ nhỏ Quý Bạch Ngạc
không xuống núi, mà hai ca ca của nàng cũng không cười như vậy với nàng, cho
nên cũng không hiểu lắm, chỉ cảm giác được nụ cười đó khiến nàng có chút không
thoải mái.
“Có cần thiết phải như vậy không? Ta không muốn nhắm mắt.”
Quý Bạch Ngạc chớp chớp mắt thương lượng.
Kim Lục Phúc có chút ngạc nhiên, sau đó lại càng cười xấu
xa, chậm rãi chậm rãi sát lại gần Quý Bạch Ngạc, bởi vì mục tiêu tới gần, theo
phản xạ có điều kiện Quý Bạch Ngạc trợn tròn hai mắt nhìn khuôn mặt Kim Lục
Phúc càng ngày càng gần... càng ngày càng gần…
Kim Lục Phúc nhìn thẳng vào khuôn mặt Quý Bạch Ngạc càng
ngày càng cũng không tự giác dừng lại hít thở, khuôn mặt hai người bọn họ chỉ
cách nhau một tấc, cặp mắt đẹp của Quý Bạch Ngạc cũng không có... chút nào thẹn
thùng, chỉ có tò mò, làn da trắng mịn cũng không có vẻ là đỏ ửng, trong lòng cảm
thấy Tiểu Bạch Ngan này không phải là nữ nhân.
Quý Bạch Ngạc không có biểu hiện xấu hổ, khiến Kim Lục
Phúc có chút nhớ đôi mắt hạnh lúc nào cũng trợn tròn, nếu đã tiến lên rồi thì
phải hôn thôi, nếu không, sẽ bị Tiểu Bạch Ngan cười mất, vẫn còn do dự. Quý Bạch
Ngạc nói: “Rốt cuộc là làm cái gì? Nhanh lên một chút có được không?” Thở ra
khí như bay tới trên mặt Kim Lục Phúc, lướt qua mũi, phổi có thể cảm nhận rõ
ràng
Kim Lục Phúc nhất thời sững sờ, hỏi lại: “Hì hì, tại
sao?”
“Bởi vì không khí đều bị ngươi hút đi, ta sắp chết vì nghẹt
thở rồi.” Quý Bạch Ngạc nói.
Kim Lục Phúc lại lấn đến gần một chút, cười xấu xa nói:
“Biết chơi cái gì sao?”
“Biết rồi, chán phèo.” Quý Bạch Ngạc lui về phía sau hai
bước: “Chuyện chán phèo như vậy có gì hay chứ, nếu muốn luyện nín thở còn không
bằng tới đầm băng trên đỉnh núi luyện còn tốt hơn.” Sau đó xoay người đạp tuyết
lướt đi, bỏ lại Kim Lục Phúc há hốc mồm nhìn lên trời. Nín thở? Tiểu Bạch Ngan
đầu óc gia cầm này không ngờ lại nói ra sáng kiến như vậy.
Lại lắc đầu lần nữa, Kim Lục Phúc thở dài, tại sao mọi
người ở Quý gia đều kì quái như vậy?
Chương 2: Biến thành “Con rể”
Nhớ lại năm đó, hắn đang nhìn bao quát cả rừng thông, chả
hiểu thế nào lại bò lên trên núi Côn Lôn, cứ đi, đi mãi, tới lúc cảm thấy khó
thể, cuối cùng không thể chịu được nữa, choáng váng mà ngất đi. Không biết đã
hôn mê bao lâu, đến khi tỉnh lại, nhìn thấy một sinh vật giống con người, toàn
thân bao phủ một lớp tuyết trắng, ngồi chồm hỗm nhìn hắn, thấy hắn tỉnh lại, bắt
đầu lầm bầm lầu bầu thì thầm nói chuyện, Kim Lục Phúc đói tới mức váng đầu hoa
mắt, không nghe được hắn nói gì, chỉ đến khi nghe thấy hắn nói hai chữ “Ăn
không”, Kim Lục Phúc ra sức gật đầu, hắn thích nhất là ăn không phải trả tiền,
mà trước mắt… chính là yêu cầu duy nhất của hắn.
Sau đó cái người đang ngồi chồm hỗm kia đứng dậy phủi phủi
toàn bộ tuyết trên người xuống, kéo Kim Lục Phúc cắp ngang nách, rồi thi triển
khinh công bay đi, Kim Lục Phúc bị màu tuyết trắng xóa xung quanh làm cho
choáng váng, lại hôn mê, một lần nữa đi vào giấc ngủ.
Lần thứ hai tỉnh lại, không phải tỉnh do đói, mà là bị
nhìn chằm chằm mà tỉnh dậy. Vây quanh giường có năm người, ba nam hai nữ, nhìn
thấy hắn mở mắt, cả đám người giống như cây nến được châm lửa, sáng bừng lên.
Sau đó, bắt đầu bình phẩm từ đầu đến chân.
“Bộ dáng tiểu tử này không tệ, sống mũi cao thẳng, mắt
sáng như sao, ấn đường đầy đặn, tai dày tròn rất có phúc, các đường nét khác đều
tốt cả.” Một nam nhân trẻ tuổi nào đó nói
Kim Lục Phúc nghĩ thầm, nói thật hay, giống như không phải
đang nói tới hắn. Nghe như là đang miêu tả Bồ Tát vậy.
“Ánh mắt tiểu tử này rất được, nhìn thấy Thái Sơn sụp
ngay trước mắt mà mặt không đổi sắc, bình tĩnh, tốt tốt tốt, chính là cần khí
phách như vậy.” Một lão nhân nói, tiện tay vuốt vuốt chòm râu trắng toát.
Nhìn Thái Sơn sập, mặt không đổi sắc? Hắn còn chưa nhìn
thấy núi Thái Sơn, nếu thấy chắc chắn sẽ biến sắc.
“Càng nhìn càng thuận mắt, chỉ mong tiểu tử chưa thành
thân.” Một phụ nhân trung niên nói
“Nương, hắn còn không phải là con rể của người sao?” Một
nam nhân trẻ tuổi khác nói, “Tiểu tử này có gì tốt? Không ngờ chỉ vì đói mà hôn
mê, thân thể yếu ớt như vậy, nếu hắn chết sớm, Tiểu Ngạc phải thủ tiết rồi.”
Đây là thưởng hôn (cướp về thành thân) sao? Lão nương từng
nói, mấy ngàn năm trước đều là thưởng hôn, nhưng mà bây giờ đều là đứng đắn cầu
hôn cơ mà, sao lại như thế này, hiểu rồi, mấy lão nhân ở chốn núi sâu chưa kịp
tiến hóa.
“Ta tên là Quý Bạch Trì, ngươi tên gì?” Một tiểu nha đầu
chừng mười bốn, mười lăm tuổi, ngồi ở bên cạnh giường hắn mở miệng hỏi.
“Cô tên gì thì có liên quan gì tới ta?” Kim Lục Phúc muốn
ngồi dậy, lại phát hiện toàn thân không thể cử động… trừ đầu óc ra. Nói như vậy,
có nghĩa là lời nói ra cũng không có khí thế.
“Ôi, đứa nhỏ này sao lại có thể nói như vậy chứ, đương
nhiên là có liên quan, sau này các ngươi sẽ là một đôi tiểu phu thê sống cùng
nhau cả đời, sao có thể không biết đối phương tên họ là gì?” Phụ nhân trung
niên nói. Dáng vẻ giống như nhạc mẫu tương lai.
Kim Lục Phúc cảm thấy kinh sợ, hắn cùng nàng? Tiểu phu
thê? Khi nào chứ?
“Các ngươi hạ dược khiến ta mê man, ép ta đồng ý sao?”
Ánh mắt Kim Lục Phúc lạnh lẽo, dám tính kế với Kim tiểu gia hắn à...
“Ai ai, xú tiểu tử, chính ngươi ra sức gật đầu đồng ý đấy
chứ, vốn ta còn không muốn mang ngươi trở về, nhưng nhìn lúc ngươi gật đầu chịu
khó như vậy nên đành chấp nhận thôi.” Cái người xách hắn trở về - nam nhân trẻ
tuổi nói.
Gật đầu? Còn ra sức gật đầu? Tròn mắt Kim Lục Phúc đảo đảo,
bắt đầu nhớ lại mọi chi tiết, sau đó phát hiện,
“Ta đồng ý khi nào chứ?” Ngàn vạn lần đừng là cái tình huống…
mà hắn nghĩ tới.
“Ta hỏi ngươi, nhà ta có một tiểu muội năm nay vừa mới mười
lăm, tên là Bạch Ngạc, hỏi ngươi có muốn… cưới nàng hay không, ngươi gật đầu,
còn gắt gao kéo tay áo ta không buông.” Nam nhân kia nói tiếp.
Quả nhiên, Kim Lục Phúc muốn chém đầu mình thành quả dưa
hấu… không có hạt dưa, sao lại phát sinh ra chuyện như vậy cơ chứ? Mệt mỏi nhìn
về phía nam nhân trẻ tuổi kia, yếu ớt nói: “Ta nghĩ ý của ngươi muốn nói là ở
đây có thể ăn không mất tiền!”
Mọi người trầm mặc...
“Đều là lão đầu tử (ông già) nhà ông không có văn
hóa, đặt tên cho nữ nhi (con gái) là gì không biết! Ông nhìn lại mình
xem, ngay cả người ngoài cũng hiểu được nữ nhi của ông giống như món đồ không
phải trả tiền.” Phụ nhân túm lấy râu mép của nam nhân trung niên kia.
“Ăn không phải trả tiền nghĩa là có người nuôi, rất tốt rất
tốt.” Ông cười híp mắt nhìn về phía Kim Lục Phúc: “Tiểu tử này có khuôn mặt
phúc hậu, hẳn là nuôi được lão bà (vợ).”
Kim Lục Phúc cười hắc hắc, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Đại
thúc râu mép, ta nuôi lão bà không thành vấn đề, nhưng mà, lệnh ái (con gái
rượu) của ngài để ta nuôi là không đạo lý. Lệnh công tử ăn nói mơ hồ hại ta
hiểu lầm, không thể coi như ta là đồng ý.”
“Không đồng ý?” Phụ nhân dừng lại động tác hành hạ lão
công – khổ thân đám râu mép, quay đầu lại nhìn Kim Lục Phúc: “Không đồng ý? Con
gái của ta xinh đẹp như vậy, tại sao ngươi còn không đồng ý?”
“A di mỹ nhân (dì xinh đẹp), ta nói thật, lệnh ái
rất đẹp, nhưng mà tại hạ chỉ là một thảo dân bé nhỏ, dáng vẻ bình thường, gia
thế bình thường, võ công bình thường, thật sự không dám với cao.” Kim Lục Phúc
vừa cười vừa nói. Quả nhiên nữ nhân trung niên kích động túm lấy cổ áo hắn:
“Con gọi ta là a di mỹ nhân sao? Con rể ngoan, ánh mắt con không tệ nha, a di mỹ
nhân muốn gả khuê nữ cho con, yên tâm, con mà không nuôi được lão bà, sẽ ở lại
trên núi, ta sẽ nuôi các con, gia thế bình thường cũng không sao, võ công bình
thường nương cũng có thể dạy con, nhầm, nương không có võ công, để nhạc phụ con
dạy cho con.”
Kim Lục Phúc lắc lắc đầu, từ trước đến nay, chỉ có bác
gái này so với lão nương nhà hắn là mạnh mẽ hơn.
“Con rể ngoan, con lắc đầu gì chứ? Không thoải mái sao?”
A di mỹ nhân sờ sờ đầu hắn: “Không nóng, không có việc gì, con rể ngoan.”
“A di mỹ nhân, mẫu thân của ta nói chưa đủ hai mươi ba tuổi
mà dám thành thân thì người sẽ băm nát ta làm thịt xiên nướng.” Kim Lục Phúc
đưa ra ý chỉ của lão nương. Lời của lão nương hắn chính là đại diện cho lão cha
hắn, mà lão cha hắn là hoàng đế.
A di mỹ nhân mở to mắt, nhìn nhìn, nhìn lão công nàng
cùng với mấy hài tử, sau đó nói: “Mẫu thân con là người Lương Sơn sao?” (Lương
Sơn ở đây chính là Lương Sơn Bạc.)
“Ha hả, đã từng, hiện giờ đã rửa tay gác kiếm.” Kim Lục
Phúc đem lão nương hắn hóa thân thành Tôn nhị nương, còn lão cha biến thành
Trương Thanh. (Tôn nhị nương và Trương Thanh là 2 trong số 108 anh hùng
Lương Sơn Bạc trong tác phẩm “Thủy Hử”)
“Nói như vậy thì...” A di mỹ nhân đau đớn hạ quyết tâm:
“Ta đã quyết định chọn con làm con rể rồi, như vậy có thể làm quen với mẫu thân
con. Đây chính là tâm nguyện của ta từ trước tới nay, con rể ngoan, mẫu thân
con đang ở đâu?”
Kim Lục Phúc cảm giác được bản thân hoàn toàn bị đánh bại,
trình độ điên cuồng của a di mỹ nhân này tuyệt đối lợi hại hơn ngạch nương hắn.
“Mẫu thân của ta kéo cha ta vân du tứ hải, không biết hiện
giờ đang ở đâu nữa.” Kim Lục Phúc tiếp tục nói dối.
“Việc... này...” A di mỹ nhân xoa xoa cằm, rơi vào trạng
thái trầm tư. Kim Lục Phúc trơ mắt nhìn “ánh mắt sáng như sao” kia, trong lòng
nhớ tới các vị Bồ Tát, hy vọng bác gái này… đừng có tiếp tục điên nữa, giống
như đang chơi đùa với lang sói vậy.
“Việc... này, con rể ngoan, hai mươi ba có phải không?
Không sao, con ở lại nơi này đến khi hai mươi ba, sau đó chúng ta tới nhà con cầu
hôn, như vậy, mẫu thân con chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên” Lời của a di mỹ nhân
khiến cho Kim Lục Phúc muốn cắn lưỡi tự sát.
“Hì hì, a di mỹ nhân, thật ra, mẫu thân ta đã cho ta đính
ước với tiểu nương tử rồi.” Kim Lục Phúc bịa ra “tiểu nương tử”.
“Tiểu nương tử? Vậy thì sao chứ? Không cưới là được.” A
di mỹ nhân nói.
Kim Lục Phúc đen mặt, trước kia cảm giác lão nương hắn
dám bắt nạt lão cha đã là rất dũng mãnh rồi, xem ra công lực ấy chỉ bằng một nửa
bác gái này. Đương nhiên, mọi việc còn dứt khoát hơn cả lão cha hắn.
“A di mỹ nhân, từ nhỏ mẫu thân đã dạy ta, đầu có thể đứt,
máu có thể chảy, nhưng không thể không giữ đúng lời hứa.” Kim Lục Phúc tỏ vẻ
khó khăn.
“A? Như vậy, mẫu thân con nói không sai. Nếu như vậy...”
nhìn nhìn Kim Lục Phúc, lại một lần nữa đau đớn hạ quyết tâm: “Tiểu nương tử
kia chưa trưởng thành đã chết hoặc là từ hôn, lập gia đình thì sẽ không có vấn
đề gì nữa.”
Lần này, trước mắt Kim Lục Phúc tối sầm, sớm biết rằng
này núi Côn Lôn là bến Lương Sơn thứ hai, tại sao hắn còn leo cao như vậy, ở dưới
chân núi có phải tốt hơn không.
“Quý Hàn Võ, con đi câu dẫn (quyến rũ, dụ dỗ) tiểu
nương tử của hắn đi.” A di xinh đẹp nói, nhi tử (con trai) của bà lắc đầu.”
Híc, con biết đi đâu bây giờ, người còn không biết tiểu nương tử đó tên là gì,
nhà ở nơi nào?”
“A di mỹ nhân, nếu như ta kiên quyết không cưới lệnh ái
thì sao?” Kim Lục Phúc không biết phải làm sao, cuộc sống tốt đẹp của hắn vừa mới
bắt đầu, tại sao lại bị cướp đi làm con rể? Thói đời,
“Không thể nào, chờ đến khi con cưới nàng mới thôi. Dù
sao con cũng không thể ra khỏi nơi này.” A di mỹ nhân cười híp mắt lại, quay đầu
chỉ huy lão công: “Lão đầu tử, mau giúp hắn giải khai huyệt đạo, vất vả lắm mới
tìm được con rể ngoan như vậy, đừng để huyết mạch không thông mà tàn phế.”
Đã được tự do, Kim Lục Phúc cử động gân cốt, nhảy người một
cái giống như cá chép vượt vũ môn: “A di mỹ nhân, xin lỗi, cáo từ.” Người đã
bay ra ngoài cửa sổ.
Mấy người còn lại nhìn cửa sổ, lắc đầu, vội vàng rời đi.
Đến lúc ăn cơm tối, vẫn không có tin tức của Kim Lục
Phúc. Người nhà Quý gia có chút căng thẳng, Quý phu nhân ra lệnh hai nhi tử đi
tìm con rể ngoan cho bà. Không có kết quả.
Ngày thứ hai tới giờ cơm tối, Kim Lục Phúc vẫn chưa có
tin tức gì. Quý phu nhân buộc nhi tử và lão công đi tìm, vẫn không có kết quả.
Buổi sáng ngày thứ ba, Quý phu nhân tự thân xuất mã, chỉ
huy nhi tử khiêng Kim Lục Phúc- hôn mê trở về.
Kim Lục Phúc tỉnh lại- nhìn thấy bà, cười hì hì lên tiếng
chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành, a di mỹ nhân, thật không đúng lúc, chúng ta lại
gặp mặt.”
“Đúng lúc đúng lúc, con rể ngoan.” A di mỹ nhân lấy khăn
tay che miệng: “Con rể ngoan, đừng có chống cự vô ích, xung quanh thôn trang
này đều là kỳ môn độn giáp thuật, không có ta nói cho con biết thì con không thể
nào ra được đâu. Như vậy đi, ta xem tiểu tử con cũng là kẻ có cốt khí, đánh cược
đi, trước khi con hai mươi ba tuổi có thể ra khỏi thôn trang này, ta sẽ không ép
con cưới Ngạc nhi, nếu không thì tới khi con hai mươi ba tuổi sẽ phải cùng Ngạc
nhi thành thân.”
“Sao không nói sớm, a di xinh đẹp, nếu nói sớm ta cũng
không cần chạy, trời lạnh chết được, suýt nữa ta đã chết rét. Được, quân tử nhất
ngôn tứ mã nan truy, một lời đã định.” Kim Lục Phúc nhẹ nhàng ném trái tim vào
trong bụng, nếu mà chịu thêm một buổi tối rét buốt nữa, hắn chết chắc.
“Được, một lời đã định. Bây giờ con nói cho a di mỹ nhân
ta biết, con tên là gì? Nhà ở đâu?” Mỹ nhân hỏi.
“Tại hạ họ Kim tên là Lục Phúc, người Giang Nam.”
Kim Lục Phúc cười híp mắt nói, rốt cục cũng có nơi có thể ăn không ngồi rồi. Chờ
hắn ăn no sẽ tìm cách chạy trốn là được.