Những đứa con của nửa đêm - Phần III - Chương 28 - Phần 1
Chương 28: Đám
cưới
Tôi
kết hôn với Parvati-phù-thủy vào 23 tháng Hai năm 1975, đúng vào dịp kỷ niệm
hai năm ngày tôi, kẻ bị ruồng bỏ, trở lại ghetto của giới
ảo thuật.
Người
Padma đờ ra: căng như dây phơi, bông sen-phân của tôi chất vấn: “Kết hôn? Nhưng
mới đêm qua ông còn bảo, mình sẽ không - mà sao bao ngày bao tuần bao
tháng qua ông không cho em biết...?” Tôi buồn bã nhìn cô, và nhắc cô
rằng tôi từng đề cập đến cái chết của Parvati tội nghiệp, một cái chết phi
tự nhiên... Padma từ từ xẹp xuống, khi tôi tiếp tục: “Đàn bà tạo ra tôi; và
cũng hủy hoại tôi. Từ Mẹ Bề trên đến mụ Góa phụ, và thậm chí cả sau này,
vận mệnh của tôi luôn do những đối tượng được gọi (một cách sai lầm, theo ý
tôi) là phái yếu định đoạt. Đây, có lẽ, cũng là câu chuyện
về sự liên kết: Mẹ Ấn Độ, Bharat-Mata, chẳng phải vẫn thường được nhân
cách hóa thành phụ nữ đấy sao? Và, quý vị đều biết, không thể nào trốn
thoát khỏi Người.”
Có
ba mươi hai năm, trong câu chuyện này, là lúc tôi chưa ra đời; chẳng bao lâu
nữa, tôi có thể sẽ hoàn thành năm thứ ba mươi mốt của đời tôi. Trong
sáu mươi ba năm ấy, trước và sau Nửa đêm, đàn bà đã đem đến những điều tốt đẹp
nhất; và cả, tôi buộc phải nói rằng, tồi tệ nhất.
Trong
ngôi nhà bên hồ của một lão chúa đất mù
xứ Kashmir, Naseem Aziz đã kết án tôi phải chung thân gắn
bó với những tấm vải khoét lỗ; và cũng trên mặt hồ
ấy, Ilse Lubin đả rỉ vào lịch sử, và tôi vẫn chưa quên di nguyện
của cô;
Trước
khi Nadir Khan trốn xuống thế giới ngầm, bà tôi đã, bằng việc trở
thành Mẹ Bề trên, mở đầu một chuỗi những người đàn bà sẽ thay tên đổi họ,
điều tiếp tục đến tận ngày nay - và thậm chí rỉ sang
cả Nadir, người biến thành Qasim, và ngồi trong quán
café Pioneer với đôi bàn tay nhảy múa; và sau khi Nadir bỏ đi,
mẹtôi Mumtaz Aziz trở thành Amina Sinai;
Và Alia, với
niềm cay đắng của tuổi tác, người bọc tôi trong những quần áo
trẻ em thấm đẫm lòng oán hận gái già; và Emerald, người bày
bàn ăn cho tôi thực hiện cuộc hành quân của lọ gia vị;
Và
Quận chúa xứ Cooch Naheen; người, bằng việc tài trợ cho một người đàn ông
ngân nga, đã khai sinh ra dịch bệnh lạc quan, căn bệnh, từ đó, cứ cách một
thời gian lại bùng phát; và, ở khu đạo Hồi của Delhi Cũ, một bà cô họ
xa tên gọi Zohra, mà nết lả lơi đã gieo mầm, trong cha tôi, cho điểm
yếu sau này của ông với những ả Fernanda và Flory;
Rồi
đến Bombay. Nơi Vanita của Winkiekhông thể cưỡng lại cái ngôi
giữa của William Methwold, còn Nussie-vịt-bầu thất bại trong
cuộc-đua-đẻ; trong khi Mary Pereira, nhân danh tình yêu, đã tráo hai
chiếc thẻ tên của lịch sử và trở thành người mẹ thứ hai của tôi...
Đàn
bà và đàn bà và đàn bà: Toxy Catrack, người đẩy hé cánh cửa sau này sẽ rộng mở
đón lũ trẻ của nửa đêm; Bi-Appah bà bảo mẫu đáng sợ của con nhỏ; cuộc tranh
giành yêu thương giữa Amina và Mary, và thứ mẹ tôi đã phô ra trước
mắt tôi khi tôi nấp trong tủ giặt; phải, Trái Xoài Đen, thứ buộc tôi khịt mạnh,
và giải phóng thứ-không-phải-Tổng-Thiên-thần!... Và Evelyn Lilith
Burns, căn nguyên của vụ tai nạn xe đạp, người đẩy tôi từ ngọn đồi hai
tầng lao xuống vòng xoáy của lịch sử.
Và
con Khỉ. Tôi không được phép quên con Khỉ.
Và
còn nữa, còn nữa, còn Masha Miovic, người khích tôi đến chỗ cụt-ngón-tay, và mợ
Pia, làm tim tôi tràn ngập dục-vọng-báo-thù; và Lila Sabarmati, mà sự thiếu
đoan chính đã cho tôi cơ hội thực hiện đòn báo thù khủng khiếp, thao túng kẻ
khác, cắt-từ-báo-ra của mình;
Và
Bà Dubash, người tìm thấy món quà truyện tranh Siêu nhân của tôi và xây nó, với
sự hỗ trợ của con trai, thành Đức Khusro Khusrovand;
Và Mary, nhìn
thấy hồn ma.
Tại
Pakistan, xứ sở của phục tùng, quê hương của thuần khiết, tôi chứng kiến quá
trình hóa thân của Khỉ-thành-Ca-sĩ, và đi mua bánh mì, và đem lòng yêu; cũng là
một người đàn bà, Tai Bibi, cho tôi biết sự thật về bản thân mình. Trong
sâu thẳm của bóng tối nội tâm, tôi quay sang các Puffia, và thoát
khỏi hiểm họa cô dâu có bộ răng vàng chỉ trong gang tấc.
Tái
sinh thành Buddha, tôi ngủ với một con nhỏ dọn nhà xí và
kết quả là nếm mùi hố xí dẫn điện; ở Cánh Đồng, một chị nông dân quyến rũ
tôi, và hệ quả là Thời Gian bị sát hại; rổi xuất hiện các houri trong một ngôi
đền, và chúng tôi thoát thân vừa kịp lúc.
Dưới
bóng một thánh đường, Resham Bibi đưa ra lời cảnh báo.
Và
tôi kết hôn với Parvati-phù-thủy.
“Ôi,
ông ơi,” Padma cảm thán, “nhiều đàn bà quá thể!”
Tôi
không phản đối; vì tôi còn chưa tính cả cô, chủ nhân của những giấc mơ
về hôn nhân và Kashmir đã bắt đầu rỉ sang tôi và làm tôi ao ước, giá
như, giá như, khiến tôi, đã từng xuôi tay cam phận trước những vết nứt, giờ đây
lại bị những cơn đau nhói của bất mãn, giận dữ, sợ hãi và nuối tiếc giày vò.
Nhưng
trên hết, là mụ Góa phụ.
“Em
xin thề!” Padma vỗ đùi, “Quá nhiều, ông ạ; quá nhiều.”
Chúng
ta nên hiểu về quá-nhiều-đàn-bà của tôi ra sao? Như nhiều gương mặt
của Bharat-Mata? Hay còn hơn như thế... như trạng thái động của maya, như năng
lượng vũ trụ, tượng trưng là cơ quan sinh dục nữ?
Maya,
ở trạng thái động, được gọi là Shakti; có lẽ không phải ngẫu nhiên mà, trong
thê giới thần linh Hindu, năng lượng hoạt động của một vị thần
được tích tụ trong vợ của vị thần ấy! Maya-Shakti sinh ra, đồng thời
“bao bọc ý thức trong lưới-mộng củỉ mình”. Quá-nhiều-đàn-bà: phải chăng họ đều
là hình tượng của Devi, vị Nữ thần - cũng là Shakti, người hạ sát con
trâu yêu quái, người đánh bại quái vật Mahisha[1], và đồng thời
là Kali Durga Chandi Chamunda Uma Sati và Parvati[2]... và
người, ở trạng thái động, được tô màu đỏ?
[1] Mahisha
là một ác thần (atula) có thể hóa thành người hay trâu tùy
ý. Theo truyền thuyết, nữ thần Durgađã chiến đấu với Mahisha và giết
chết y sau mười ngày giao tranh.
[2] Devi
là Đại nữ thần, đại diện cho giống cái của thần. Mỗi nam thần
trong Ấn Độ giáo có một nữ thần tương ứng (tức Shakti). Ví dụ Shakti
của Vishnu là Lakshmi, Shakti của Shiva là
Parvati. Ở đây Kali, Durga Chandi, Chamunda, Uma,
Sati và Parvati đều là Shakti, tức là các hình tướng khác nhau
của Devi.
“Em
chả biết mấy cái đó” Padma kéo tôi trở lại mặt đất, “Ai cũng là đàn bà cả,
thế thôi.”
Hạ
xuống từ đôi cánh của trí tưởng tượng, tôi được nhắc nhở về sự quan
trọng của tốc độ; bị sự cấp bách của những rách nứt rạn thôi
thúc, tôi chấm dứt mọi suy tưởng; và bắt đầu.
Chuyện
xảy ra như thế này: Parvati đã tự mình định đoạt số phận; một lời nói dối, thốt
ra từ môi tôi, đã đẩy cô vào chỗ tuyệt vọng. Trong tâm trạng ấy, một đêm, cô
rút trong manh áo tả tơi ra một lọn tóc anh hùng, và bắt đầu lầm rầm niệm chú.
Bị
Saleem ruồng rẫy, Parvati nhớ tới kẻ thù không đội trời chung một thời của gã;
và, tay cầm một que tre bảy đốt, một đầu gắn chiếc móc sắt tự chế, cô ngồi
xổm trong lều và niệm chú; Móc câu của Indra trên tay phải, một lọn tóc trên
tay trái, cô triệu hắn đến bên cô. Parvati gọi Shiva; tin hay không
thì tùy, nhưng Shiva đã đến.
Ngay
từ đầu đã luôn có đầu gối và mũi, mũi và đầu gối; nhưng suốt quá trình kể
chuyện, tôi không ngừng đẩy hắn, kẻ kia, vào hậu trường (như một lần, tôi
cấm cửa hắn tại các phiên họp của Lũ Trẻ). Tuy nhiên, tôi không thể bưng bít
hắn thêm nữa; bởi vì vào một buổi sáng tháng Năm năm 1974 - có phải vì trí nhớ
rạn nứt của tôi, hay tôi vẫn nhớ đúng khi cho rằng hôm đó là ngày 18, có lẽ
đúng vào thời điểm sa mạc Rajasthan chấn động bởi vụ thử bom hạt nhân đầu
tiên của Ấn Độ? Có phải việc Shiva bùng nổ vào đời tôi thật sự xảy ra đồng
thời với sự kiện Ấn Độ đặt chân, không hề báo trước, vào kỷ nguyên hạt
nhân? - hắn đến ổ chuột của giới ảo thuật. Vận quân phục, mề-đay-và-sao chỉnh
tề, đã lên lon Thiếu tá, Shiva bước xuống từ một chiếc mô tô Quân đội; mặc dù
có lớp kaki bình dị của chiếc quần Nhà binh, người ta vẫn dễ dàng nhận thấy hai
chỗ phồng lên rõ mồn một của cặp đầu gối sát thủ... người hùng thời chiến
được tôn vinh nhất Ấn Độ, nhưng một thời hắn từng cầm đầu một băng du côn
ở Bombay; một thời, trước khi hắn khám phá ra thứ bạo lực hợp pháp
của chiến tranh, gái điếm bị siết cổ chết ở cống rãnh (tôi biết, tôi biết -
không có bằng chứng); giờ là Thiếu tá Shiva, nhưng cũng là con trai
của Wee Willie Winkie, người vẫn nhớ ca từ của những bài hát đã
tắt từ lâu: “Chúc Ngủ Ngon, Các Quý Bà” thỉnh thoảng vẫn âm vang bên tai hắn.
Ở
đây có những sự trớ trêu, mà ta không nên bỏ qua; bởi chẳng phải Shiva đã vươn
lên khi Saleem chìm xuống? Giờ đây ai là kẻ đầu đường xó chợ, và ai là
người ngạo nghễ trên cao ngó xuống? Chả có gì bằng chiến
tranh trong việc tái tạo những cuộc đời... Dù gì đi nữa, vào cái ngày chắc
có lẽ là 18 tháng Năm, Thiếu tá Shiva đã đến ghetto của
giới ảo thuật và sải bước qua những con phố khắc nghiệt của
khu ổ chuột với một vẻ mặt kỳ quái, kết hợp giữa vẻ khinh miệt
bất tận của kẻ vừa thăng tiến đối với sự nghèo đói với một điều gì khác
bí hiểm hơn: bởi vì Thiếu tá Shiva, bị tràng thần chú của
Parvad-phù-thủy triệu đến nơi trú ngụ khiêm nhường của chúng tôi, không
thể hiểu nổi sức mạnh nào đang thối thúc hắn.
Sau
đây là phần tái hiện đường công danh của Thiếu tá Shiva; tôi chắp nhặt lại
từ lời kể của Parvari, mà tôi nghe được từ cô sau đám cưới. Hình như
kình địch của tôi thích ba hoa với cô về những chiến tích của hắn, do
đó quý vị cũng nên chiếu cố những chỗ bóp méo sự thật mà sự vỗ ngực
huênh hoang kiểu đó sinh ra; tuy nhiên, dường như không có lý do gì để tin
rằng những gì hắn kể với Parvati và cô nhắc lại với tôi khác xa những
gì xảy-ra-trên-thực-tế.
Cuối
cuộc chiến tranh ở Đông Pakistan, truyền kỳ về những chiến tích
kinh dị của Shiva râm ran khắp phố phường, nhảy lên mặt báo và tạp chí, và
nhờ vậy luồn vào phòng khách của giới thượng lưu, tụ lại thành từng đám
mây dày như ruồi vo ve bên màng nhĩ các nữ chủ nhân trên cả nước, do vậy
Shiva bỗng thấy mình thăng tiến cả về địa vị xã hội lẫn hàm cấp quân đội,
và được mời đến dự một ngàn lẻ một cuộc giao tế khác nhau - dạ tiệc,
nhạc hội, câu lạc bộ bài bridge, tiếp tân ngoại giao, hội nghị chính
đảng, các lễ hội từ lớn chí nhỏ, hội chợ từ thiện, thi đấu thể thao
cấp trường và trình diễn thời trang – để được tung hô và độc chiếm sự chú
ýcủa những nhân vật quý phái nhất và mỹ lệ nhất nước, đám người mà
truyền kỳ về các chiến tích của hắn bu quanh họ như ruồi, chúng bò
qua cầu mắt khiến họ nhìn gã trai qua làn sương truyền kỳ của hắn, bậu kín đầu
ngón tay khiến họ chạm vào hắn qua lớp màng huyền thoại kỳ bí mà hắn
tạo ra, đậu lên lưỡi khiến họ không thể nói chuyện với hắn như với
người bình thường. Quân đội Ấn Độ, thời điểm này đang đối diện với một trận
chiến chính trị trước các đề xuất cắt giảm ngân sách, hiểu rõ giá trị
của một đại sứ có khí chất đặc biệt như thế, nên cho phép người
anh hùng giao thiệp với những người hâm mộ giàu thế lực của hắn;
Shiva đón nhận cuộc đời mới một cách đầy hăm hở.
Hắn
để một bộ ria dày rậm mà mỗi ngày lính cần vụ riêng của hắn lại xức một
liều sáp dầu lanh ướp lá mùi; luôn phong nhã xuất hiện ở phòng khách của những
nhân vật quyền quý, hắn tham gia những cuộc tán gẫu chính trị, và tuyên
bố mình là người hâm mộ nhiệt thành của Thủ tướng Gandhi, chủ
yếu xuất phát từ lòng thù ghét đối thủ của bà, Morarji Desai, một lão
già cổ hủ không thể mê được, uống nước tiểu của chính mình, da kêu loạt
soạt như bánh đa, và, hồi làm Thủ hiến Delhi, từng chủ trương
cấm rượu và đàn áp lũ goonda trẻ, nghĩa là lũ du thủ du thực, hay, nói cách
khác, đàn áp chính thằng nhãi Shiva... nhưng những chuyện tầm phào này
chỉ chiếm một phần rất nhỏ suy nghĩ của hắn, phần còn lại hoàn toàn bị đàn
bà chiếm trọn. Shiva, giống tôi, mụ mị vì quá-nhiều-đàn-bà, và trong những ngày
tháng ngất ngây sau chiến thắng quân sự ấy hắn đã thu được một tiếng tăm
thầm kín (hắn bốc với Parvati) và nó tăng nhanh đến mức có thể sánh với danh
vọng chính thức, công khai của hắn - một huyền thoại “đen” bên cạnh huyền thoại
“trắng”. Điều gì được thì thầm ở những bữa tiệc phụ nữ và những tối chơi
bài canasta trên cả nước? Điều gì được khúc khích xì xào ở bất cứ đâu
có dăm ba quý bà lộng lẫy tụ tập? Điều này: Thiếu tá Shiva bắt đầu trở thành
một tay quyến rũ khét tiếng; một gã sở khanh; kẻ cắm sừng giới nhà giàu; tóm
lại, một con ngựa giống.
Nơi
nào hắn đến - hắn bảo Parvati - nơi đấy có đàn bà: những thân hình mềm mại uốn
lượn của họ run rẩy dưới sức nặng của trang sức và dục vọng, mắt họ mờ đi trước
huyền thoại về hắn; thật khó cho hắn để từ chối họ kể cả khi hắn có muốn vậy.
Nhưng Thiếu tá Shiva không có ý định từ chối. Hắn lắng nghe đầy cảm thông những
bi kịch nho nhỏ của họ - những ông chồng bất lực, bạo hành, kém quan tâm - bất
cứ lời bào chữa nào những sinh vật xinh xắn ấy muốn đưa ra. Giống hệt bà tôi ở
cây xăng (nhưng với động cơ gian xảo hơn) hắn kiên nhẫn lắng nghe họ than thở;
nhấp whisky trong những đại sảnh lộng lẫy ánh đèn chùm, hắn xem họ
chớp chớp mắt và thở hổn hển đầy ngụ ý; và bao giờ cũng vậy, cuối cùng, họ chủ
tâm đánh rơi ví, hay làm đổ nước, hay va phải cây gậy nhà binh trên tay hắn,
khiến hắn phải cúi xuống nhặt bất-cứ-gì-vừa-rơi-xuống, và sẽ thấy mẩu giấy nhét
trong xăng đan của họ, duyên dáng thò ra dưới những ngón chân sơn móng.
Dạo ấy (nếu lời ngài Thiếu tá đáng tin) các begum xinh tươi nhiều tai
tiếng của Ấn Độ trở nên cực kỳ vụng về, và những đôi chappal của họ nói về
những cuộc-hò-hẹn-lúc-nửa-đêm, những dàn hoa giấy ngoài cửa sổ phòng ngủ,
những ông chồng vừa khéo vắng nhà để hạ thủy tàu biển hay xuất khẩu chè
hay mua vòng bi từ đối tác Thụy Điển. Trong khi những kẻ kém may mắn này
đi vắng, viên Thiếu tá ghé thăm nhà họ và đánh cắp tài sản quý báu nhất của họ:
đàn bà của họ ngã vào vòng tay hắn. Có khả năng là (tôi đã bớt đi
phân nửa con số của viên Thiếu tá) vào thời điểm đỉnh cao của thói trăng hoa ở
hắn đã có không dưới mười nghìn phụ nữ đem lòng say mê hắn.
Và
chắc chắn sẽ có những đứa trẻ. Một đàn em bé xinh xắn nhún nhảy an
toàn trong cũi của các nhà giàu. Gieo rắc con hoang khắp Ấn Độ, người hùng
thời chiến thích gì làm nấy; nhưng (và, cả điều này, cũng là hắn bảo
Parvati) hắn mắc phải cái tật kỳ lạ là cạn hứng thú với bất kỳ người nào
có bầu; cho dù họ có xinh đẹp quyến rũ yêu kiều đến mấy, hắn vẫn từ bỏ
phòng ngủ của những ai có thai với hắn; và các thiếu phụ xinh tươi vành mắt
đỏ hoe lại phải thuyết phục các ông chồng mọc sừng rằng thật mà, dĩ
nhiên là con anh, anh yêu, cuộc-sống-của-em, nó giống anh thế còn gì,
và không dĩ nhiên là em không buồn, có gì mà buồn, là nước mắt
vui sướng đấy thôi.
Một
bà mẹ bị ruồng rẫy như vậy là Roshanara, cô vợ bé con của đại gia
ngành sắt S.P. Shetty; và tại Trường đua ngựa Mahalaxmi ở Bombay, cô
bé đã chọc thủng quả bóng bay kiêu hãnh cỡ bự của hắn. Hắn đang thả
bộ quanh mã trường, đi được vài mét lại cúi xuống nhặt trả khăn san và dù cho
các quý bà, những vật dường như đã sống dậy và giãy ra khỏi tay chủ nhân
khi hắn đi qua; Roshanara Shetty đối mặt hắn ở đây, đứng
chắn lối đi của gã và nhất định không nhường bước, đôi mắt mười bảy của cô chất
chứa niềm oán hận dữ dội của trẻ thơ. Hắn lạnh nhạt chào cô, chạm tay lên
vành mũ nhà binh, rồi toan bỏ đi; nhưng cô bấu những móng tay nhọn hoắt vào tay
gã, nở nụ cười nguy hiểm như băng, và sóng bước bên gã. Vừa đi cô bé
vừa rót vào tai gã liều thuốc độc thơ dại của mình, và lòng căm ghét và
oán giận đối với người tình cũ dạy cho cô phương pháp buộc hắn phải
tin. Một cách tàn nhẫn cô thì thầm rằng thật chết cười,
Chúa ơi, cái cách gã vênh váo đi lại trong giới thượng lưu như một gã
gà trống, trong khi sau lưng chị em luôn luôn cười nhạo
gã, ồ phải rồi, Sahib Thiếu tá, đừng tự đánh lừa mình nữa,
đàn bà thượng lưu vốn luôn thích ngủ với bọn thú vật nông dân cục súc, nhưng
chúng tôi nghĩ về anh như vậy đấy, Chúa ơi chỉ nhìn anh ăn thôi
cũng phát tởm, rau quả dầm nhoe nhoét đầy cằm, anh nghĩ bọn tôi không
để ý thấy anh chẳng bao giờ cầm chén vào quai, anh tưởng bọn tôi không nghe
được anh ợ hơi hay đánh rắm hả, anh chỉ là con khỉ chúng tôi nuôi làm
cảnh thôi, Sahib Thiếu tá, hữu dụng thật đấy, nhưng bản chất chỉ là một thằng
hề.
Sau
cơn cuồng kích của Roshanara Shctty, cách nhìn thế gian của người hùng
thời chiến trẻ bắt đầu thay đổi. Giờ đây, hắn cảm giác đàn bà che quạt cười rúc
rích ở bất cứ đâu hắn đến; hắn nhận thấy những cái liếc nhìn
cười cợt mà trước kia hắn chưa bao giờ để ý; và mặc dù hắn
cố gắng cải thiện cách ứng xử, vẫn chẳng ăn thua gì, dường như càng
cố thì hắn càng trở nên vụng về, đến nỗi thức ăn văng khỏi đĩa của hắn lên
những tấm thảm Kelim vô giá và cổ họng hắn phát ra tiếng ợ như tiếng gầm của
tàu hỏa chui ra từ đường ngầm và hắn đánh rắm như cuồng phong thịnh nộ. Cuộc
sống mới đầy hào nhoáng trở nên, với hắn, một sự sỉ nhục hằng ngày; giờ hắn lý
giải sự tấn công của các phụ nữ xinh đẹp theo cách khác, cho rằng bằng
cách nhét tin nhắn gạ tình vào dưới chân họ buộc hắn phải hạ mình quỳ dưới
chân họ... khi nhận ra rằng một người đàn ông có thể sở hữu mọi phẩm
chất nam nhi nhưng vẫn bị khinh rẻ vì không biết cách cầm thìa, hắn cảm thấy
một cơn hung bạo cũ trỗi dậy trong mình, một niềm căm ghét những kẻ cao sang và
quyền thế của chúng, và đây là lý do khiến tôi chắc
chắn - tôi biết - rằng khi Tình trạng Khẩn cấp
cho Shiva-đầu-gối-bự cơ hội giành lấy một phần quyền lực cho bản thân, hắn
không chờ được hỏi đến lần thứ hai.
Ngày
15 tháng Năm năm 1974, Thiếu tá Shiva quay về trung đoàn của hắn
tại Delhi; hắn khẳng định rằng, ba ngày sau đó, hắn đột nhiên bị bóp
nghẹt trong niềm ham muốn gặp lại một lần nữa mỹ nhân mắt to tròn mà hắn
gặp lần đầu đã lâu lắm rồi trong Hội nghị Những đứa trẻ Nửa đêm; nhan sắc
tóc đuôi ngựa từng hỏi xin hắn, tại Dacca, một lọn tóc duy nhất.
Thiếu tá Shiva tuyên bố với Parvati rằng động cơ của việc hắn đến ghetto của
giới ảo thuật là khát khao đoạn tuyệt với những ả nhà giàu của giới thượng lưu
Ấn Độ; rằng hắn bị đôi môi bĩu ra của cô mê hoặc từ phút đầu
tiên chúng chạm vào mắt hắn; rằng đây là những lý do duy nhất
để hắn rủ cô ra đi cùng
hắn. Nhưng tôi đã quá hào phóng với Thiếu
tá Shiva - trong câu chuyện này, phiên bản lịch sử của
riêng cá nhân tôi, tôi đã cho hắn chiếm chỗ quá nhiều; thế nên tôi
nhấn mạnh rằng, bất kể viên Thiếu tá đầu-gối-gõ-nhau có nghĩ gì, lý do kéo
hắn đến ghetto, hết sức đơn giản và rõ ràng, là ma thuật của
Parvati-phù-thủy.
Saleem
không có mặt ở ghetto khi Thiếu tá Shiva cưỡi
mô tô đến; trong khi vụ nổ hạt nhân rung chuyển vùng đất
hoang Rajasthani xảy ra ngoài tầm mắt, dưới bề mặt sa mạc, thì
vụ nổ thay đổi đời tôi cũng diễn ra khuất mắt tôi. Khi Shiva nắm cổ tay
Parvatiỉ, tôi đang ở cùng Picture Singh tại hội nghị khẩn cấp
của rất nhiều chi bộ Cộng sản của thành phố, thảo luận chi
tiết về cuộc đình công toàn quốc trong ngành đường sắt; khi
Parvati, không chút đắn đo, ngồi lên yên sau chiếc Honda của người anh hùng,
tôi đang bận rộn lên án việc chính quyền bắt giữ các thủ lĩnh công đoàn. Tóm
lại, trong khi tôi đang mải mê với chính trị và giấc mơ cứu nước, quyền
năng phù thủy của Parvati đã khởi động cái kế hoạch rồi sẽ kết thúc với đôi tay
vẽ henna, và hát hò, và một bản hợp đồng.
… Một
cách tất yếu, tôi buộc phải dựa vào lời kể của những người khác:
chỉ có Shiva mới biết điều gì đã xảy ra với hắn; chính Resham Bibi là
người thuật lại việc Parvati bỏ đi khi tôi quay về, bảo, “Con bé tội
nghiệp, hãy để nó đi, nó phiền muộn suốt bấy lâu nay, sao mà trách nó
được?”; và chỉ Parvati là có thể cho tôi biết những gì đã xảy đến với cô
khi cô vắng mặt.
Nhờ địa
vị tầm cỡ quốc gia của một người hùng thời chiến, viên Thiếu tá được hưởng một
mức độ tự do nhất định về nội quy quân đội; do vậy không ai phê bình hắn
khi mang một người đàn bà vào nơi, nói cho cùng, không phải khu nhà của các sĩ
quan đã có vợ; vì hắn, không rõ điều gì đã đưa đến sự thay đổi lớn lao này
trong đời mình, ngồi xuống một chiếc ghế mây theo lời cô, trong khi cô cởi
giày, bóp chân cho hắn, mang cho hắn nước chanh tươi, cho người cần vụ lui, xức
dầu bộ ria, vuốt ve cặp đầu gối hắn và sau cùng bày ra bữa tối là món
biriani ngon lành đến nỗi hắn thôi không băn khoăn điều gì đang diễn ra
nữa, và bắt đầu chuyển sang hưởng thụ. Parvati-phù-thủy biến căn
lán Nhà binh đơn sơ thành một cung điện, một Kailasa xứng tầm với
Shiva-vị-thần; và Thiếu tá Shiva, chìm trong sóng mắt ám ảnh của cô
bị cái dáng bĩu ra đầy gợi cảm của môi cô khơi dậy một cơn hứng tình quá
sức chịu đựng, đã dành trọn niềm sủng ái chuyên nhất của hắn cho cô trong
suốt bốn tháng tròn: hay, chính xác hơn, trong một trăm mười bảy đêm. Tuy
nhiên, ngày 12 tháng Chín, mọi chuyện thay đổi: bởi Parvati, quỳ dưới chân hắn,
và biết rõ quan điểm của hắn về vấn đề này, cho hắn biết rằng cô sắp
có con với hắn.
Cuộc
dan díu giữa Shiva với Parvati giờ đây trở nên bão táp, đầy những cái tát và
bát đĩa vỡ: một sự mô phỏng trần tục của cuộc-chiến-thần-thánh bất tận giữa vợ
chồng hai vị thần cùng tên với họ mà người ta kể rằng diễn ra trên đỉnh Kailasa
của dãy Himalaya hùng vĩ... Thiếu tá Shiva, dạo ấy, bắt đầu rượu chè;
và chơi gái. Dấu vết chơi gái mà người hùng thời chiến lưu lại khắp thủ đô Ấn
Độ đặc biệt giống với những cuộc du hành trên Lambretta của Saleem Sinai theo
dấu mùi của những con phố Karachi; Thiếu tá Shiva, bị lời tiết lộ của
Roshanara Shetty tước sạch phẩm giá nam nhi khi giao du với giới giàu sang,
đã chuyển sang ăn bánh trả tiền. Và hắn sở hữu một năng lực truyền giống
rất ấn tượng (hắn đảm bảo với Parvati khi đánh cô) đến nỗi hủy hoại sự nghiệp
của nhiều phụ nữ phóng đãng bằng cách cho họ những đứa con mà họ không nỡ vứt
bỏ vì quá yêu thương; hắn gieo giống khắp thành phố một đội quân trẻ con
đường phố đối xứng với một trung đoàn con hoang hắn đã có với các begum
của những phòng khách lộng lẫy ánh đèn.
Mây
đen cũng đang vần vũ trên bầu trời chính trị: ở Bihar, nơi lạm phát
tham nhũng nạn đói mù chữ mất đất hoành hành, Jaya-Prakash Narayan chủ xướng
một phong trào sinh viên và công nhân phản đối đảng Quốc đại cầm quyền
của Indira; ở Gujarat, bạo loạn nổ ra, đường ray và xe
lửa bị đốt phá, và Moraji Desai tiến hànhtuyệt-thực-đến-chết để lật
đổ chính quyền Quốc đại thối nát (do Chimanbhai Patel lãnh đạo); ở cái bang khổ
sở vì hạn hán này... chả cần nói cũng biết ông ta sẽ thành công mà không
cần phải chết; tóm lại, trong khi giận dữ sục sôi trong tâm trí Shiva, đất nước
này cũng đang nổi giận; và cái gì sắp ra đời trong khi có một thứ đang lớn dần
trong bụng Parvati? Quý vị đều biết câu trả lời: cuối năm
1974, J.P. Narayan vàMorarji Desai thành lập đảng đối
lập JanataMorcha: Mặt trận Nhân dân. Trong khi Thiếu tá Shiva ngả nghiêng
từ ả điếm này sang ả điếm khác, đảng Quốc đại Indira cũng đang nghiêng
ngả.