Trở lại Thiên Đường - Chương 09

CHƯƠNG 9

Tuyết bắt đầu rơi rất sớm vào sáng ngày Chủ nhật. Trời vừa
sáng đã có một tấm thảm tuyết dày hơn bảy mươi xăng ti mét phủ lên mặt đất. Từ
giường ngủ, Poppy nhìn những bông tuyết nhẹ rơi lác đác trống như những viên
kẹo bọc sương giá. Nhưng quang cảnh trên vẫn không làm nàng thấy vui. Sau một
đêm trằn trọc với những giấc ngủ chập chờn, nàng đã thức giấc và cảm thấy người
nặng trịch nên đã nằm nán trên giường muộn hơn thường lệ.

Sau cùng, khi cố thức dậy và làm công việc vệ sinh xong,
Poppy đến cửa trước lấy tờ báo Chủ nhật đọc lướt những trang đầu. Không có tin
gì về Heather. Poppy thấy nhẹ người, lăn xe ra phòng khách, rồi với tách cà phê
vừa mới pha, nàng đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Một lớp tuyết mỏng đang phủ lên
những nhánh cây độc cần gần nhà. Một số những mảnh tuyết nhỏ rơi xuống đất,
dính trèn đồi chân bé nhỏ của cặp chim sẻ lông đỏ đang nhảy nhót qua cây bên
cạnh. Con chim trống có màu lông đỏ rực. Trên nền tuyết trắng, ngay cả con chim
mái lông kém tươi hơn cũng nôi bật hẳn lên.

Nàng đang theo dõi những con sóc đang đùa giỡn, ước mơ được
tự do bay bổng lên không hay nhảy nhót tung táng như chúng, thì chợt nghe có
tiếng xe. Không phải là xe dọn tuyết, vì nó không có những âm thanh sột soạt
trên đường những chặng dừng, và những tiếng bip bip khi xe lùi. Vậy là xe của
Griffin. Nó đang chầm chậm vào đậu bên cạnh chiếc Blazer của nàng.

Poppy không cử động. Nàng không biết cảm tưởng của mình lúc
này như thế nào, không thấy giận, thậm chí chút bực mình cũng không, mà có lẽ
trong cái khung cảnh tĩnh mịch của một buổi sáng mùa đông và những mơ ước của
mình, một chút mong đợi, hài lòng trước sự xuất hiện của anh. Nhưng Poppy vẫn
không cử động, chỉ ngồi yên lắng tai nghe.

Nàng nghe tiếng cửa xe mở, im lặng một chút rồi có tiếng cửa
xe đóng. Sau đó tiếng chân bước đến cửa trước, tiếng gõ cửa. Poppy không lên
tiếng. Griffin lại gõ cửa rồi cầm tay nắm cửa xoay mở ra nói: - Có ai ở nhà
không? - Nhìn thấy nàng anh vội nói: - A, chào cô! - rồi bước ngay vào bên trong.
- Vẫn khỏe chứ?

- Vẫn thường, - nàng đáp. - Người anh đầy cả tuyết.

Griffin tháo đôi giày ống ra để sang một bên, cởi khăn quấn
đầu, phủi sạch lớp tuyết bám trên người, rồi nói: - Hôm nay tuyết rơi dày quá.

- Trên vùng núi chắc họ thích lắm. Tôi thấy ngạc nhiên là
anh không lên đấy.

- Có lên. - Anh ta vẫn còn đứng ở cửa. - Tôi tưởng là cô
cũng lên đấy. Hôm qua thấy cô lái chiếc Cat vui vẻ lắm mà.

- Hôm qua là trên vùng hồ. Bất cứ ai cũng có thể vui chơi
được. Hôm nay là ngày trượt tuyết và các trò chơi khác trên núi - Nàng hơi nhăn
mũi có vẻ không vui.

- Cô có hay trượt tuyết không?

- Lớn lên ở đây mà không trượt tuyết à? Trước kia tôi vẫn
thường đi trượt tuyết.

- Tôi định nói là kể từ sau tai nạn.

Nàng ngạc nhiên khi nghe anh ta đặt câu hỏi trên. Người khác
chắc đã không làm thế. Nhưng là Griffin, anh chàng cứ làm những gì mình nghĩ.

- Không. - Nàng đáp. - Tôi có chút... vấn đề.

- Hôm qua tôi nhìn thấy cô rất vui vẻ trên chiếc Arctic Cat
ấy, nên tôi chắc cô thích làm thế trên vùng núi. Cô muốn ngồi xe trượt tuyết
với tôi không?

- Không.

- Ngồi trên xe kéo nhà lưu động vậy?

- Không.

- Vì cái tai nạn đó à?

- Không.

- Vì sợ à?

Poppy thở dài. - Tại sao anh cứ đeo hỏi mãi chuyện này thế?

- Vì tôi biết cô có thể làm được, và tôi muốn cùng cô chơi
những trò thể thao ấy.

- Tôi đã bảo anh là không thể được mà - Giọng nàng không
chút giận dữ, vì thấy anh không có ác ý trong các câu hỏi ấy. Griffin là người
tử tế.

- Tôi đã bảo anh điều đó mùa thu vừa rồi. Nếu anh muốn nuôi
hy vọng, thì đó là vấn đề của anh. Tôi nhìn những phần tích cực thôi, những gì
tôi đang làm một cách thoải mái. Tôi còn may mắn hơn nhiều so với những người
khác và rất hài lòng về chuyện này. Tôi hoàn toàn thấy thoải mái với cuộc sống
của mình.

- Được rồi. - Griffin mím cười - Cô nói đúng. Cô có nói thế
mùa thu vừa rồi. Có lẽ tại tôi quá mong ước có một người bạn để trò chuyện trên
bờ hồ hôm qua. Hôm nay trên vùng núi cùng vậy, không ai bắt chuyện với tôi cả.
Thế là tôi bèn lái xe về Charlie. Ở đấy cũng vắng ngắt.

- Họ lên trên vùng núi cả rồi - Poppy thản nhiên nói. Thật
ra nàng thấy thương hại Griffin. Nó cũng làm nàng thấy dễ chịu vì đã làm được
một điều tốt là chuyện trò với anh khi những người khác không ai chịu làm. Và
như thế nó cũng giải thích được chuyện Griffin tìm đến nàng sáng nay.

- Ngoài một bà nọ, - Griffin tiếp tục kể câu chuyện trong
khi vẫn đứng ở cửa. - Bà ấy bảo mình không phải là người ở Lake Henry và cùng
đang ở tiệm Charlie. Chúng tôi trao đổi được vài câu thì bà ta mở cái bao đeo
trên vai đem ra một con mèo.

- À. - Poppy hình dung được cảnh tượng lúc ấy nó chẳng có gì
mới mẻ.

- Bà Charlitte Bedeau, - nàng nói.

Griffin định tiếp tục kể, nghe thế chợt dừng lại hỏi: - Sao
cô biết?

- Bà ấy được gọi là bà nuôi mèo - Nơi nào có đám đông là bà
ấy đến. Ở cửa hàng của Charlie vào chiều tối thế nào cũng có đông người tụ tập.
Bà ấy đi thu lượm những con mèo bị bỏ rơi và cố tìm cho chúng một mái nhà.
Trong xe bà chắc chắn còn có năm bảy con nữa. Một ý nghĩ chợt đến. - Ôi, anh
không... - Poppy chăm chú nhìn chỗ nối cộm lên bên trong chiếc áo có mũ trùm
đầu của anh. Griffin người vốn cũng không mập, nên chỗ nổi cộm trông thấy rõ
ràng. - Anh nhận con mèo ấy à? - Khi không thấy Griffin phủ nhận, Poppy chợt
thấy lòng mình tràn ngập những cảm tình đối với anh, nhưng nàng cũng lên tiếng
báo động:

- Anh là dân thành phố. Ở nhà anh có nuôi những con vật nhỏ
như mèo chó hay chuột bạch không?

- Không. Nhưng con vật này. Nó dễ thương quá.

- Vậy anh đã nhận nó. Nhận thật à?

- Cô không dị ứng với mèo chứ?

- Không.

- Vậy là cô không ghét mèo?

- Tôi rất yêu thích chúng. Lúc còn nhỏ chúng tôi vẫn nuôi
chúng ở nhà. Nhưng bà Charlotte thật ra đã vô tình làm hại chúng. Bà ấy cho
rằng mọi người ai cùng có thể và nên nuôi một con mèo. Sự thật đâu phải thế.
Tôi đã từng nhìn thấy bà ta gửi các con mèo về nhà mấy đứa bé ở khu Rigde vốn
không đủ sức nuôi mèo và giữ chúng trong nhà, nên chúng đã để mấy con mèo kia
lang thang trong rừng rồi bị lũ mèo hoang xé xác ăn thịt, rất tội nghiệp.

Griffin nói: - Chuyện đó sẽ không xảy đến cho con mèo này.
Nó là con mèo quen ở trong nhà, không đi đâu cả. Hơn nữa tôi là người có trách
nhiệm. Tôi có thể mua mọi thứ tôi cần ở cửa hàng của Charlie. Tôi thấy chẳng có
vấn đề gì.

- Tôi thì lại thấy anh sẽ gặp hai vấn đề. - Thấy Griffin
thành thật và bụng dạ tốt, Poppy cố chỉ cho anh thấy là anh ấy chưa suy nghĩ
thật kỹ. - Thứ nhất, mèo thích ở những nơi ấm áp, mà cái chòi gỗ của anh ở
Little Bear không đủ ấm, trừ phi anh có ở đấy để đốt lửa lên. Còn nếu anh dự
tính đi đâu xa một thời gian như lái xe về Princeton, New Jersey, anh phải đem
nó theo. Chuyện này sẽ đem đến vấn đề thứ hai. Mèo rất ghét xe hơi.

Griffin nhìn bên trong chiếc áo khoác của mình rồi nói: -
Dường như nó chẳng để ý gì khi tôi lái xe từ đó về đây. Cô bé đã ngủ suốt cả
đoạn đường. Hình như nó vẫn ngủ say - Nhưng rồi anh ta bỗng ồ một tiếng nho
nhỏ.

- Không, nó thức dậy rồi. - Chào em bé - Giọng anh lớn hơn.

Anh chàng thật dễ thương, Poppy còn đang nghĩ thế thì đã
thấy một chòm lông màu da cam xuất hiện trên nền đỏ của chiếc áo len của
Griffin. Nàng thấy phấn khích hẳn lên. - Nó là con mèo con à?

- Không hẳn thế. Bà ấy bảo nó được hai tuổi rồi đấy. Có thể
xem như là đã trưởng thành đối với giống mèo. Nhưng con mèo này có thân hình bé
nhỏ.

- Cho tôi xem thử nào!

Griffin, chân mang bít tất, bước ngang qua phòng, mở rộng
chiếc áo khoác, để lộ phần nửa trên của con vật. Giờ thì Poppy đã nhìn thấy con
mèo với bộ lông màu da cam. - Nhìn con mắt của nó nhắm kìa, - Poppy kêu lên.

- Nó vẫn còn ngái ngủ. - Cái màu da cam quay ngay về phía có
tiếng nói, mũi con vật bắt đầu ngửi tay nàng. Nhìn gần hơn, Poppy chợt kêu lên:
- Chúa ơi!

- Phải rồi, - Griffin xác nhận. - Nó sinh ra có đôi mắt rất
tốt, nhưng rồi chuyện gì đó xảy đến với nó. Người nào đã nuôi nó không biết
phải làm sao bèn đem bỏ nó bên lề đường. Nó được nhặt đem về chữa trị, nhưng đã
quá muộn không cứu được đôi mắt. Bà Cherlotte đem nó về được vài tháng, nhưng
vì số mèo ở nhà quá đông, không thể giữ nó được.

- Mấy con khác có bắt nạt nó không?

- Không. Bà ấy bảo nó được che chở hoàn toàn. Nhưng con bé
này thích nằm trên bắp vế, mà bà thì lại không thể ngồi yên lâu được.

- Thế còn anh thì sao?

- Chắc được. Khi tôi làm việc.

Poppy để cho con vật liếm tay mình, rồi không cưỡng được,
nhấc nó ra khỏi chiếc áo trùm đầu của Griffin, ôm nó vào lòng nói: - Chào con!
- Nàng tiếp tục vuốt nhẹ đầu nó trong khi con vật ngửi bộ áo quần của nàng. -
Ôi, cô bé xinh đẹp, ấm áp! - Con vật đưa một chân bám vào vai nàng, rồi ngửi
cổ, tai và mắt nàng.

- Cô bé ngửi thấy mùi gì đấy? Đó là mùi nước hoa Ralph
Lauren đấy! Con có thích không?

- Nó biết thưởng thức lắm. - Giọng Griffin nghe thật ngọt
ngào, êm dịu làm Poppy thấy cảm động. Anh đang ở thật gần nàng, rất tử tế, đẹp
trai với mái tóc xoăn dài màu hung, đôi mắt xanh, và quai hàm râu lởm chởm có
lẽ chưa được cạo kể từ lúc anh dùng phòng tắm nàng cách đây hai hôm. Nhìn anh,
nàng chợt nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp mặt, nàng ngồi trên xe lăn, anh
thì đứng ở cuối phòng họp trong nhà thờ ở trung tâm thị trấn. Trước đó hai
người đã từng trò chuyện qua điện thoại, nhưng sự tiếp xúc trực tiếp đã có một
ảnh hưởng rất mạnh, mạnh hơn bất cứ sự tiếp xúc nào trước đây của nàng, thậm
chí trước khi bị tai nạn nữa. Có phải đó là một thứ phản ứng hóa học không?
Nàng chưa có dịp nào để tìm hiểu đó, và nếu điều đó là thật, thì liệu cái thân
xác khiếm khuyết của nàng có chịu nổi hay không. Nàng đã rất sợ mình bị thất
bại. Mãi đến giờ vẫn còn sợ. Nhưng giờ đây, với con người Griffin đang ở thật
gần mình, một con người tử tế, tốt bụng và con mèo mù bé nhỏ đáng yêu, Poppy
chợt thấy lòng mình mềm yếu hẳn đi. Con mèo nhỏ nhảy xuống đất.

- Ôi, khoan đã! - Poppy nhìn qua Griffin kêu lên. - Bắt nó
lại.

- Không. Nó không sao đâu.

- Nó không biết đường trong phòng, mắt lại mù, thế nào cũng
bị tông vào đồ đạc.

Con vật nhìn lại hai người, mình nó cong lại trong một dáng
dấp rất đẹp, rồi ngẩng đầu lên ngồi chụm hai chân phía trước đối diện với chiếc
bàn hình bán nguyệt trên có gắn những nút điện thoại của Poppy. Mũi nó cử động
nhẹ, những chiếc lông mép hướng thẳng phía trước, rồi nhẹ nhàng dùng cả bốn
chân bắt đầu đi đến chiếc bàn. Với một sự chính xác đáng kinh ngạc, nó dừng lại
ở cái chân bàn gần nhất, dùng mũi thăm dò, sau đó dùng má, rồi đến cổ, lưng và
cả thân hình cạ vào chân bàn. Cũng với một sự chính xác trên, nó bước đến chân
bàn kế đó. Khi nhận định xong vị trí của chiếc bàn, nó bước đi trong một dáng
dấp ung dung, chững chạc, về phía bức tường.

Poppy nín thở lo sợ nó va đầu vào tường. Nhưng không, đến
sát bức tường nó dừng lại ngay, rồi quay mình đi dọc theo đó như đi trên một lộ
trình quen thuộc từng làm cả trăm lần trước đây.

Poppy kinh ngạc nói: - Sao mà nó làm được thế nhỉ?

- Nó ngửi, nghe và cảm nhận. Mấy cái ria mép chính là những
cây ăng ten của nó. Chúng báo hiệu cho nó nhạy bén đến độ có thể giúp nó định
hướng một cách chính xác.

- Tên nó là gì? - Poppy chặt lười hỏi.

Griffin trầm ngâm một lúc. - Tôi đã suy nghĩ về chuyện này
trên đường đến đây. Baby? Dường như cũng là cái tên nghe được, nhưng giờ tôi
lại chưa thấy hài lòng lắm.

- Anh không thể gọi nó là Baby được. Làm vậy là sỉ nhục đó.
Anh hãy trông cái vẻ can đảm của nó với đôi mắt như thế.

- Vậy cô hãy nghĩ xem một cái tên nào mang tính chất can đảm
đặt cho nó đi.

Poppy ngẫm nghĩ một chút. - Gilllian? - Cái tên này nghe
mạnh bạo quá. Con mèo lông màu vỏ cam này trông chẳng có vẻ gì là một Gillian
cả. Whitney? Nghe cũng chưa ổn.

Có tiếng cào sột soạt từ một chiếc hộp trong phòng giặt đồ.
Có lẽ nó đi tìm chỗ đi vệ sinh, và vừa leo ra khỏi chiếc hộp nọ, đứng ở giữa
phòng yên một lúc để định hướng rồi thẳng đuôi lên nó vừng vàng bước đến chỗ
của Poppy.

- Victoria! - Poppy nói. - Cho cái vẻ oai nghiêm của nó. -
Liền đó con mèo nhỏ đã nhảy gọn lên đùi nàng. - Victoria được không con? - Nàng
hỏi nó.

Con vật cà nhẹ thân hình vào cằm nàng, rồi bắt đầu kêu rù
rù. Sau đó nó cuộn mình nhẹ nhàng đặt bộ lông mịn lên người nàng, rồi cuộn tròn
nằm yên như một trái banh.

Poppy không biết diễn tả cảm xúc của mình ra sao lúc ấy.
Nàng lấy ngay quyết định: - Anh không thể mang nó về Little Bear được. Giờ nó
đã quen nơi đây rồi. Đem nó đi nơi khác tội nghiệp nó.

- Nhưng nó là con mèo của tôi. - Griffin nói.

- Nó có thể ở lại đây.

- Chỉ khi nào tôi cũng có được một phần thời gian ở đây.

Tay còn đang vuốt vẻ cổ Victoria, Poppy ngước lèn nhìn
Griffin ngờ vực. Không biết anh định giở trò gì đây, nàng nói: - Một phần thời
gian. Anh định nói gì khi bảo thế?

- Chẳng có ý gì cả ngoài chuyện là tôi có công việc phải
làm, và hiện cô có một cái bàn rất rộng đủ chỗ cho tôi bày ra những giấy tờ tài
liệu của tôi. Ở đây cô có hơi ấm và điện. Cô có một phòng và một cái máy Fax.
Có sóng phủ để điện thoại di động làm việc được. Cô có những đường dây điện
thoại thừa để tôi có thể dùng đi vào Internet. Cô cũng có đầu óc sáng suốt để
thấy những điều tôi vừa nói là có ý nghĩa. Cô còn có một tấm lòng tốt nữa. Đừng
phủ nhận chuyện đó. Tôi không yêu cầu cô nhận con mèo đó.

Nhìn con Victoria với bộ lông ấm áp trên đùi mình, Poppy suy
nghĩ nhanh. Nàng không lên trên vùng núi đó bởi vì nàng không muốn tìm đến
những thứ mình không thế làm được. Nhưng nàng có thể nuôi một con mèo, một con
vật từ lúc nhỏ nàng vẫn yêu thích. Nghĩ đến đấy nàng thấy phấn khởi hơn, thấy
người mình mạnh mẽ hẳn lên. Ngoài ra nàng có Griffin nữa.

- Giấy tờ và tài liệu anh ở đâu? - Nàng hỏi.

- Ở cả Little Bear.

Nàng nhìn nhanh đồng hồ tay. Gần trưa - Anh có thể trở về
đấy lấy những thứ cần, sau đó ghé lại cửa hàng của Charlie lấy cho tôi món thịt
bò hầm đậu, rồi trở lại đây trước một giờ được không?

- Được. Tại sao?

- Vì nếu anh làm thế được và sẵn lòng nghe hộ điện thoại cho
tôi trong khi làm việc, thì tôi có thể đi thăm Heather. Anh thấy con đường lái
xe đi không sao chứ?

Đoạn đường cũng tốt. Poppy vẫn thấy người vững vàng, mạnh mẽ
với món thịt hầm vừa ãn, và sự yên tâm đã có Griffin đang ở nhà nàng làm việc.
Chuyện đó chang có gì sai quấy cả. Hoàn hảo hơn nữa là anh ta đang trả lời hộ
điện thoại cho nàng.

Ngoài ra nàng vốn là người thích lái xe trên tuyết. Cho nàng
một chiếc xe có bánh lớn, giàn xe rộng và có số phụ là nàng chẳng lo gì cả. Khi
Poppy lái xe ngang qua thị trấn, thì đợt quét dọn tuyết đầu tiên đã làm xong.
Và Poppy đã đến West Eames mà không lần nào xe bị trượt.

Lúc Poppy đến nơi thì món thịt bò hầm cùng đã được tiêu hóa.
Griffin không còn ở gần nữa, và Poppy lại phải đối diện một mình với những ý
nghĩ đã làm nàng không yên giấc trong đêm vừa rồi. Đó là nàng phải nói gì với
Heather.

Lần này thì nàng đã phải vào một căn phòng rộng đầy tù nhân
và những người khác đến thăm họ, những tù nhân trông thật khác với Heather.
Nàng cố kiếm một chiếc ghế còn trống và một chỗ chưa có ai ngồi gần bức tường.

Heather tìm thấy nàng ngay. Sau khi liếc nhanh qua căn
phòng, cô đã đến chiếc ghế ngồi ngay bên cạnh, chống cùi chõ xuống đầu gối,
nghiêng người thật sát Poppy như để dễ dàng tâm sự hơn.

- Xin lỗi chị. Tôi biết chị mong Micah, - Poppy nói ngay, vì
nàng đã nhìn thấy cái liếc nhanh tìm kiếm của Heather và vẻ thất vọng trên
gương mặt cô.

Heather thở dài. - Tôi chắc anh ấy còn bận làm việc, nhưng
khi nghe có người đến thăm, tôi hy vọng...

- Anh ấy đã chùi rửa nhà làm đường suốt mấy ngày cuối tuần.
Có lẽ anh ấy dự định đặt các ống dẫn nhựa trong tuần này.

- Lẽ ra tôi phải có ở đấy với anh ấy. Bé Missy và Star có
giúp gì được không?

- Không. Tôi nghĩ anh ấy muốn làm một mình.

- Nhưng anh ấy không thể một mình làm được. À, có lẽ được.
Anh ấy có gọi Camille đến làm các giấy tờ không?

- Tôi không biết.

- Bà ấy biết mọi chuyện. Poppy, bảo anh ấy làm thế đi. Cho
tôi biết về hai con bé ở nhà.

- Chúng nó ở với tôi hôm qua. Chúng ngủ lại đêm với bé Emma
và Ruth ở nhà Rose. Hôm nay hai đứa chúng nó lên núi với Marianne.

- Hai đứa chắc giận tôi lắm.

- Chúng nó thương chị. Nhưng chúng không hiểu chuyện này ra
sao cả. Chẳng ai trong chúng tôi hiểu chuyện này. Vì thế mà tôi đến đây. Hãy
nói cho tôi nghe đi Heather. Cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra.

Đôi mắt Heather bỗng trở nên mờ đục hẳn đi.

- Đừng Heather, - Poppy thì thầm, nắm chặt tay bạn. - Đừng
làm thế. Câm nín như thế chỉ làm mình và mọi người khác thấy khổ sở. Hãy nói
cho tôi nghe. Chị và tôi, chúng ta lúc nào cũng có thể tâm sự mọi chuyện. Trước
đây, khi Micah đề nghị chị về chăm sóc mấy đứa bé của anh ấy, chúng ta có thảo
luận chuyện đó, chị nhớ không? Chúng ta đã bàn đi bàn lại những điểm được và
không được. Chúng ta đã đồng ý là nếu chị tính chuyện kiếm một cái nghề nào đó,
thì tốt hơn cứ ở lại làm việc ở cửa hàng của Charlie, nhưng chị đã thật tình
muốn chăm sóc mấy đứa nhỏ. Chị còn nhớ chuyện đó không? Tôi còn nhớ rõ lắm. Và
sau này khi mối liên hệ giữa chị và Micah nồng ấm hơn, chúng ta cũng đã bàn
luận chuyện ấy. Chị cho tôi biết chuyện đó vì cần ý kiến của tôi, và biết thế
nào chị cũng nhận được câu trả lời rất trung thực của tôi. Và tôi đã cho chị ý
kiến riêng của mình. Tại sao giờ đây chị lại không thể tin tôi như trước đây?

- Chẳng có gì cả.

- Tại sao lại không? - Poppy cố gắng hỏi.

- Ôi, Poppy. Chị có bao giờ ao ước được quay trở lại cuộc
sống trước đây, và làm những chuyện khác hẳn thuở ấy không?

- Có chứ. Lúc nào mình cũng ước mong như thế. Chị biết
chuyện ấy. Mình leo lên một chiếc xe đi trên tuyết - ba mươi phút - và mọi thứ
thay đổi hết. Tôi sẽ đánh đổi mọi thứ tôi có để làm lại cái ba mươi phút đó.

- Nhưng chị không thể làm thế được. Chỉ có thể tiếp tục đi.

- Đó là điều chị lúc nào cũng nói. Chúng ta đều nói thế.
Chúng ta đã nói đi nói lại nhiều lần, cố tự thuyết phục đó là lối duy nhất để
đi. Có điều là hiện giờ đó không phải là lối duy nhất.

- Có đấy.

- Heather, họ sẽ xét xử chị như là một kẻ sát nhân. Chị có
phải là Lisa hay không?

- Tôi không phải là Lisa.

- ... Cảnh sát sẽ đem chị qua California, và đưa chị ra xét
xử. Ở đấy bọn họ đang đòi nợ máu. Có thể chị hoàn toàn vô tội, nhưng nếu chị
không cung cấp cho Cassie những gì cần để bà ấy biện hộ cho chị, chị sẽ bị kết
án. Lúc đó chị không thể tiếp tục đi nữa.

- Tôi không phải là Lisa, - Heather lặp lại.

Poppy nhìn xuống, bóp nhẹ tay Heather: - Có phải làm Lisa
chị sẽ thấy quá đau đớn không? - Khi không nghe cô trả lời, nàng lại nhìn lên.
- Vậy thì, là Heather chị thấy quá đau đớn để nói về những gì mình trải qua
trước khi đến Lake Henry đúng không?

Heather hỏi lại ngay: - Thế làm một Poppy chị thấy quá đau
đớn không? - Poppy biết câu hỏi đó thế nào cũng sẽ đến. Đó là một trong những
điều thường ám ảnh nàng trong đêm. Poppy thấy hài lòng khi có cơ hội để nói hết
ra, thật ra nàng còn thấy cần nói ra nữa. Cho dù chuyện gì đã xảy ra, những thứ
mà nàng không hiểu, Poppy tin tưởng là, hơn bất cứ ai khác, Heather sẽ lắng
nghe mà không đưa ra một phán xét nào.

- Làm một Poppy có là một điều quá đau đớn không?

- Làm một Poppy như tôi đây à? Có đau đớn. Cô ta đã làm
những điều sai lầm, và những sai lầm ấy đã đem đến nỗi đau đớn. Cả những điểm
tốt đã bị đánh mất nữa, cô ta cũng thấy đau đớn.

- Như những thứ gì?

- Tinh thần của cô ta. Sự táo bạo. Năng lực. Cô ta suốt ngày
và ngày nào cũng hoạt động. Tôi không biết ngày hôm nay cô ta có thể ở đâu. Có
thể ở một nơi nào khác đất nước này hay trên thế giới này, hay vẫn ở lại Lake
Henry, nhưng cô ta là cả một niềm vui tươi. Cô ta cũng khó khăn, cũng ương
ngạnh và điên rồ cùng với bao nhiêu tật xấu khác khó mà nghĩ đến. Nhưng hoàn
cảnh của tôi khác chị. Với tôi quá khứ thế là xong rồi. Mọi người biết tôi sinh
ra và lớn lên ở đấy. Không ai đến cùm tay tôi. Hơn nữa, nếu có chuyện gì xảy
đến với tôi, không ai phải chịu những hậu quả xấu vì chuyện đó. Tôi không có
một Micah, tôi không có các con bé Missy và Star. Tất cả những người đó cần
chị.

Heather vẫn không nói gì, chi hơi rùng mình, ngồi thẳng
người lên.

- Có thể đó là một hình phạt, - Poppy đưa ý kiến. - Có
chuyện gì đó xảy ra trong đời chị, một chuyện gì đó quá tồi tệ xấu xa đến độ
chị không thể nói ra được. Chị lẽ ra có thể lấy Micah hẳn hoi và có con với anh
ấy, nhưng chị đã không làm thế. Có phải chị tự trừng phạt mình về những gì xảy
ra trước đó không?

Một phút sau đó cả hai đều yên lặng. Trong phòng chỉ nghe
những tiếng thì thầm của những người khác. Rồi Heather chợt lên tiếng hỏi: -
Chị không làm thế sao?

- Tự trừng phạt mình à? Như thế nào?

- Bằng cách giới hạn những gì mình làm.

- Tôi làm điều gì tôi muốn. Tôi chấp nhận điều gì tôi không
thể làm được.

- Nhưng chị có bao giờ thử mạo hiểm không? Thử chút may rủi
không?

- Mạo hiểm như thế nào?

- Như là liên hệ với một người đàn ông. Chị không tò mò sao?

- Tò mò chuyện gì? - Poppy hỏi lại. - về chuyện tình dục à?
Thứ ấy tôi đã có nhiều trước tai nạn.

- Đó là chuyện trước kia.

- Tôi có một cuộc sống đầy đủ. Chẳng cần tìm kiếm gì thêm
nữa - Rồi muốn nói rõ hơn điểm này nàng thêm: - Như trường hợp Griffìn. Anh ta
đã trở lại thị trấn.

Mắt Heather mở lớn. - Vậy à? Anh ta đến lúc nào? - Cơn khích
động chợt lóe lên rồi tắt ngay. - Ồ, chắc anh ta muốn viết về tôi.

- Không. Griffin bảo chỉ muốn giúp chị thôi. Anh ấy có những
đầu mối tiếp xúc mà không ai trong chúng ta có - Poppy định cho Heather biết về
những bức ảnh chụp Lisa, nhưng lại thôi. - Anh ấy còn hữu ích trong nhiều
chuyện khác nữa. Hiện anh ấy đang ở nhà tôi, trả lời những cuộc điện thoại gọi
đến để tôi có thể đến gặp chị ở đây. Nhưng tôi có muốn đi ăn tối với anh ấy
không? Không. Tối nay tôi ở nhà trả lời điện thoại, tối mai ăn tối với Lily và
John, đến tối thứ ba các bạn bè chúng ta lại tụ họp ở nhà - Dĩ nhiên Heather sẽ
không có mặt trong tuần này. Có thể trong tháng này nữa. Hay có thể lâu hơn
thế.

- Tôi nhớ những người bạn của chúng ta lắm - Heather nhẹ
nhàng nói.

- Vậy thì hãy giúp chúng tôi, để chúng tôi có thể giúp chị.

Heather trông như người đang bị dằn co, xâu xé. Cô ta hỏi
với vẻ thăm dò:

- Những tiếp xúc của anh ta ở đâu?

Một tia hy vọng chợt lóe lên, Poppy nói ngay: - Khắp nơi.
Anh ấy có cả một hệ thống lấy tin. Nếu chị cần tìm một người nào đó, một tài
liệu nào đó, một người bà con nào đó, anh ấy chính là người rất tốt để làm
những chuyện ấy.

- Chắc phải trả một giá nào đó. Lúc nào cùng có.

- Anh ấy giàu. Không cần tiền. - Poppy thấy không cần phải
cho Heather biết chính người anh của Griffin đã truy tầm Heather, nhưng lúc này
nàng thấy cần cho Heather biết một mẩu tin mà trước đó nàng đã không nói ra.

- Anh ấy có những bức ảnh của Lisa. Nhìn chúng, ta thấy kinh
ngạc vô cùng. Mình có thể hiểu được tại sao đã có sự nhầm lẫn như thế.

Heather ngồi thật yên, đôi mắt mở lớn nhìn thẳng vào Poppy
không chớp. Rồi miệng cô ta mấp máy, không thành tiếng, bốn chữ. Poppy chưa kịp
phản ứng, thậm chí chưa kịp nghĩ xem mình có đoán nhầm chữ đó không, thì
Heather đã đứng lên, băng ngang qua phòng, bước ra cửa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3