Thế gia danh môn (Tập 1) - Chương 7 - Phần 4

Tưởng Nhược Nam bèn đi tới, chọn một chiếc trâm khảm
hình đuôi công nạm vàng trong chiếc hộp nữ trang bằng gỗ khắc hoa văn trước mặt,
cẩn thận cài vào búi tóc phía sau của Thái hậu.

Thái hậu sờ đầu rồi nhìn trái nhìn phải trong gương,
vẻ mặt rất hài lòng nhưng miệng lại nói: “Chiếc trâm này nhìn thì đẹp, nhưng ta
cài lên trông có sặc sỡ quá không?”

Tưởng Nhược Nam cúi người xuống, ghé sát vào Thái hậu,
cười nói: “Thái hậu, da người trắng thế này, lại rất xinh đẹp, đừng nói là một
chiếc trâm khổng tước, cho dù chiếc trâm khác sặc sỡ hơn cũng cài được!”

Chỉ một câu nói mà khiến Thái hậu vui vẻ ra mặt, bà
quay đầu cười với A Diệp, nói: “Hôm nào ta phải tới hỏi Cận lão phu nhân mới được,
có phải ở nhà bà ấy ngày nào cũng cho Nhược Lan ăn mật ong không, ăn nhiều tới
mức miệng Nhược Lan cũng ngọt lịm cả đây này.”

“Thái hậu, con nói thật mà, không phải cố ý làm người
vui đâu!” Tưởng Nhược Nam cười đáp. A Diệp bên cạnh thấy Thái hậu vui nên cũng
phụ họa mấy câu, Thái hậu cười mãi.

Lúc này bên ngoài thông báo Lưu thái y đến.

“Mỗi ngày bắt mạch ba lần, Lưu thái y lúc nào cũng rất
đúng giờ, thật là làm khó cho hắn.” Thái hậu quay đầu dặn A Diệp chuẩn bị ít tiền
thưởng.

Lưu thái y mình mặc quan phục bước vào, thấy Tưởng
Nhược Nam cũng không bất ngờ mà khẽ mỉm cười. Nụ cười nhìn như rất vui vẻ.

Y đến trước mặt Thái hậu thỉnh an.

Tưởng Nhược Nam cười hỏi: “Lưu thái y, hôm nay sao
Lưu viện sử không đến?”

Lưu Tử Căng đáp: “Mỗi ngày bắt mạch ba lần thì hai lần
do ta làm, một lần vào buổi tối mới do Lưu viện sử làm, căn cứ vào kết quả của
lần bắt mạch ấy để điều chỉnh đơn thuốc.”

Tưởng Nhược Nam hiểu ra, việc này cũng gần giống với
việc thường xuyên đo đường huyết. Nếu có vấn đề thì lúc nào cũng phát hiện được
ngay. Những thái y này thật cẩn thận và chu đáo.

Đợi Lưu Tử Căng chẩn mạch xong, Tưởng Nhược Nam đưa
mấy bài thuốc bằng thực liệu mà trước khi đến đây nàng chuẩn bị.

“Lưu thái y, đây là phương pháp trị bệnh bằng thực
liệu dành cho bệnh nhân tiêu khát mà vị đại phu kia đã chỉ cho tôi, phiền ngài
cầm về để Lưu viện sử xem qua, xem có thể dùng được không?”

Lưu Tử Căng đón lấy nhìn nhìn, đột nhiên ngẩng đầu
lên hỏi: “Mướp đắng và bí ngô lại có thể trị bệnh tiêu khát sao?”

Tưởng Nhược Nam gật đầu: “Cả hai thứ đó đều có khả
năng làm giảm lượng đường trong máu, hơn nữa còn rất an toàn, dùng lâu cũng
không có tác hại gì.”

Lưu Tử Căng nhìn các thực đơn được ghi kín mấy trang
giấy, cười nói: “Những thứ này thật khiến hạ quan được mở mang tầm mắt! Lát nữa
ta sẽ đem đến cho Lưu viện sử xem.” Sau đó lại ngẩng đầu nhìn Tưởng Nhược Nam
cười: “Hầu phu nhân viết những thứ này chắc hao tốn không ít tâm tư nhỉ?”

Câu nói ấy khiến thiện cảm của Tưởng Nhược Nam dành
cho hắn bỗng nhiên nhiều hơn, thầm nghĩ, người này thật thú vị!

“Chỉ cần có lợi cho Thái hậu thì cho dù phải hao tốn
bao nhiêu tâm tư cũng đáng thôi.” Tưởng Nhược Nam đáp.

Thái hậu nghe rồi trong lòng đương nhiên rất vui, lập
tức lấy một chiếc vòng bằng ngọc phỉ thúy màu xanh ngọc bích trong suốt thưởng
cho nàng, Tưởng Nhược Nam được thưởng, lòng rất vui.

Lưu thái y chẩn mạch xong thì lui xuống, trước khi
đi còn nhìn Tưởng Nhược Nam ngập ngừng định nói gì đó lại thôi. Tưởng Nhược Nam
biết hắn có chuyện muốn nói riêng với mình, bèn quay sang bẩm Thái hậu một tiếng,
rồi đi ra ngoài đuổi theo hắn.

Ra ngoài điện nàng lớn tiếng gọi hắn lại.

Bên ngoài điện, những đóa hoa ngọc lan to bằng miệng
bát nở rực rỡ. Từng bông, từng chùm trắng như tuyết, hương thơm ngọt ngào vấn
vít trong không khí.

Lưu Tử Căng đứng dưới một gốc ngọc lan quay đầu lại,
hướng về phía Tưởng Nhược Nam hành một lễ: “Không biết Hầu phu nhân gọi hạ quan
lại có chuyện gì?”

Tưởng Nhược Nam cười đáp: “Vừa rồi tôi thấy Lưu thái
y như có chuyện gì đó muốn nói, lẽ nào là tôi nhìn nhầm sao?”

Lưu Tử Căng đột nhiên phì cười, làn da trắng mịn như
ngọc thoáng ửng đỏ, Tưởng Nhược Nam nhìn mà thấy ngưỡng mộ, đàn ông mà có làn
da đẹp như thế kia để làm gì chứ…

Da trên người của Tưởng Nhược Nam mặc dù đẹp hơn da
mặt, nhưng nếu đem so với Lưu Tử Căng thì còn kém xa.

Lưu Tử Căng ngẩng đầu nhìn Tưởng Nhược Nam, đôi mắt
sáng ngời thấp thoáng ý cười, “Phu nhân nhận ra sao?”

Ngươi thể hiện rõ ràng như thế, sao có thể không nhận
ra được? Tưởng Nhược Nam thầm lẩm bẩm.

Lúc này, ánh mặt trời sáng sớm ló ra khỏi những tầng
mây, giây phút ấy, ánh sáng bao trùm, hắn đứng quay lưng về phía mặt trời, toàn
thân chìm trong thứ màu sắc diễm lệ, rực rỡ. Hắn đứng dưới gốc cây ngọc lan
hương thơm ngào ngạt, thanh cao dịu dàng như tiên giáng trần, vô cùng thoát tục.

“Phu nhân, hạ quan muốn cảm tạ phu nhân, hai hôm trước,
xá muội, xá muội…” Nói đến đây, làn da trắng ngần của Lưu Tử Căng lại thoáng ửng
hồng.

Tưởng Nhược Nam nghe y ấp úng, chợt hiểu ra, buột
miệng nói tiếp: “Lưu tiểu thư có thứ ‘hằng tháng’ ấy rồi sao?”

“À… Phải…” Lưu Tử Căng không ngờ nàng lại nói to như
vậy, há hốc miệng nhìn nàng, mặt y càng đỏ hơn, thêm ánh mặt trời chiếu xuống,
diễm lệ lạ thường.

Tưởng Nhược Nam nghe thấy Lưu Tử Đồng đã có kinh
nguyệt, trong lòng rất vui, không để ý tới sự bất thường của Lưu Tử Căng, do dự
một lát rồi nói: “Tính ra thì cũng đã được mấy hôm rồi sau lần tôi đến phủ cạo
gió cho tiểu thư, hai hôm nữa tôi lại đến, có lẽ không lâu sau, bệnh tình của
Lưu tiểu thư sẽ khỏi.”

Hai hôm nữa sẽ lại tới nhà y? Lưu Tử Căng bất giác
thấy vui vui trong lòng.

“Được như thế thì cảm tạ phu nhân quá.”

Tưởng Nhược Nam xua tay, “Lưu thái y không cần khách
khí, đều là việc tôi nên làm, có thể giúp đỡ được cho Lưu tiểu thư tôi rất
vui.”

Lưu Tử Căng nói khách sáo thêm vài câu nữa, thấy
không còn sớm bèn cáo từ lui ra.

Quay vào nội điện, nghe thấy Diệp cô cô hạ lệnh truyền
dùng bữa. Lại nghe Thái hậu lên tiếng: “Hôm qua Hoàng thượng nói, sáng nay khi
tan triều sẽ tới dùng bữa sáng với ta, đợi người đi.”

Tưởng Nhược Nam nghe thấy vậy bèn cười, đáp: “Hoàng
thượng lúc nào cũng nghĩ đến Thái hậu, thật là một người con hiếu thuận!”

Câu nói này của nàng khiến Thái hậu rất vui.

Một lát sau, Hoàng thượng mặc một bộ y phục khá thoải
mái bước vào, nhìn như vừa thay triều phục xong đã tới đây ngay.

Hắn vừa đi vừa cười, nói: “Thái hậu, nhi thần không
nói suông chứ?” Ngẩng đầu thấy Tưởng Nhược Nam, trong lúc bất ngờ đã buột miệng
hỏi: “Tưởng Nhược Lan, sao ngươi lại ở đây?” Nói kiểu gì vậy? Tưởng Nhược Nam
trong lòng hơi bối rối, có phải ta tới thăm ngươi đâu?

Bối rối thì bối rối, vẫn phải hành lễ, đây chính là
cái lợi của việc làm Hoàng thượng, dù khiến người khác mất mặt thế nào, người
ta vẫn phải tươi cười hành lễ với hắn.

Thái hậu nghe những lời của Hoàng thượng thì tỏ ý
không vui, “Là ai gia gọi Nhược Lan vào, sao nào, Hoàng thượng có ý kiến gì ư?”

Người mà Hoàng thượng phải lấy lòng cũng chỉ có mình
Thái hậu.

“Thái hậu nói gì vậy, nhi thần chẳng qua chỉ tiện miệng
hỏi thôi.” Nói rồi bước tới ngồi cạnh Thái hậu, trong lúc quay đầu liếc xéo
Tưởng Nhược Lan một cái. Sao lần nào Thái hậu cũng giúp cô ta chứ? Cô ta có chỗ
nào tốt đâu? Lại không phải quá đẹp, đừng nói gì đến ngoan ngoãn, thật là kì lạ
quá sức!

Tưởng Nhược Nam quay mặt đi, chỉ thấy lạnh run trong
lòng.

Thái hậu sao có thể thực sự giận con trai mình chứ,
nên ngay lập tức lại trò chuyện vui vẻ với Hoàng đế.

“Con nói con đến dùng bữa cùng ta, nên ta đã đặc biệt
sai người làm canh gà nhân sâm để con bồi dưỡng, gần đây con vất vả vì quốc sự,
tiều tụy đi không ít.”

Tưởng Nhược Nam thầm phỉ phui trong lòng, e rằng
không phải hao tâm tổn lực vì quốc sự, nhớ đến đám oanh yến mình gặp hôm trước,
trong đầu nàng lại xuất hiện hình ảnh một nhóm phụ nữ tranh cướp một người đàn
ông, khó khăn lắm mới không bật cười thành tiếng.

“Đợt lũ lụt đó dù phiền toái nhưng cũng không làm
khó được nhi thần, Thái hậu yên tâm.”

Hai mẹ con trò chuyện mấy câu, Thái hậu bèn lệnh cho
người mang bữa sáng lên.

Một đám cung nữ thái giám bưng khay đĩa lướt vào,
bày đầy một bàn lớn, đủ các loại đồ ăn sáng khiến Tưởng Nhược Nam nhìn mà hoa
mắt.

Riêng cháo thôi cũng có năm loại rồi, bánh bao thì bảy,
tám loại, còn đủ các món ăn nhẹ, các loại thịt cùng nước hoa quả…

Thật quá xa xỉ, hai người họ làm sao mà ăn hết được?
Tưởng Nhược Nam thầm cảm thán trong lòng.

Thái hậu đứng dậy, Tưởng Nhược Nam vội bước tới đỡ
bà. Cảnh Tuyên Đế thấy vậy khóe môi nhếch lên giật giật, cũng biết thể hiện sự
ân cần cơ đấy…

Thái hậu và Hoàng đế cùng ngồi xuống, Thái hậu ngồi
xong, quay đầu nói với Tưởng Nhược Nam: “Nhược Lan, cùng ăn không?”

Tưởng Nhược Nam vội vàng lắc đầu: “Nhược Lan đã ăn
sáng rồi ạ.” Ngồi ăn cùng bàn với Hoàng đế làm sao mà tiêu hóa cho nổi!

Một tiểu thái giám dùng kim bạc thử độc trên từng
món ăn xong, A Diệp và thị nữ bên cạnh Hoàng đế bắt đầu gắp thức ăn cho hai người.

A Diệp chỉ vào một bát nấu thứ gì đó mà trắng trắng
dính dính, bên trên thả vài cánh hoa cúc tươi rói cùng bát cháo với các loại hạt
màu sắc, nói với Thái hậu: “Thái hậu, đây là gạo thơm do nước Minh Nguyệt tiến
cống, rất nhiều tinh bột, rất ngon, Thái hậu có muốn nếm thử không?”

Thái hậu vừa nghe thấy bèn có hứng, vội bảo được.

Nhưng Tưởng Nhược Nam nghe thấy từ “ngon,” bèn chau
mày.

Bên này, A Diệp thấy Thái hậu hứng thú, bèn múc một
bát đầy, hi vọng Thái hậu có thể ăn nhiều một chút.

Hoàng đế thấy Thái hậu muốn ăn, trong lòng rất vui,
cũng bảo thái giám múc một bát cháo loại đỏ cho mình.

Trong chiếc bát ngọc màu trắng đựng thứ cháo dinh
dính màu xanh xanh đỏ đỏ, tỏa ra thứ hương thơm hấp dẫn, Thái hậu đột nhiên thấy
ngon miệng, cầm thìa ngọc bên cạnh lên, nếm thử một miếng, chỉ cảm thấy hương
thơm xộc thẳng vào họng, ngọt mà không ngấy, cảm giác dễ chịu lan tỏa khắp người.
Thái hậu ăn uống ngon lành, Hoàng đế thấy Thái hậu ăn uống vui vẻ, mặt mày cũng
tươi tỉnh hơn. Gần đây Thái hậu luôn chán ăn, khiến hắn rất lo lắng.

“Truyền lệnh của ta, sau này trong cung Từ Ninh của
Thái hậu sẽ chỉ dùng loại gạo này!” Thấy Thái hậu thích ăn, Hoàng đế bèn mang hết
gạo được tiến cống tặng cho người.

Thái hậu thấy Hoàng đế hiếu thuận nên trong lòng rất
vui.

Lúc này, Tưởng Nhược Nam đột nhiên lên tiếng: “Hoàng
thượng, loại gạo này Thái hậu không nên dùng thường xuyên!”

Thái hậu sững người, buông chiếc thìa ngọc trên tay
xuống, bỗng thấy không còn ngon miệng nữa.

Hoàng đế lập tức chau mày, không vui, nói: “Vì sao?”
Hai mẹ con hắn đang vui vẻ dùng bữa, cô ta nói chen vào làm gì! Lẽ nào cô ta
cho rằng được Thái hậu sủng ái thì có thể khoa chân múa tay trước mặt hắn sao?

A Diệp thấy lâu lắm rồi Thái hậu mới được vui vẻ ăn
được nửa bát cháo, lại vì những lời của Tưởng Nhược Nam mà dừng lại, trong lòng
cũng cảm thấy không vui: “Tiểu thư Nhược Lan, khó khăn lắm mới có thứ khiến
Thái hậu thích ăn.”

Tưởng Nhược Nam bước đến bên cạnh Thái hậu, cầm bát
cháo trước mặt bà đi rồi gọi đổi sang bát khác, múc một ít cháo kiều mạch, đặt
trước mặt bà.

“Thái hậu, Hoàng thượng.” Tưởng Nhược Nam nhìn hai
người nói: “Ta biết Hoàng thượng có tấm lòng hiếu thảo, muốn Thái hậu thường
xuyên được ăn thứ mình thích, nhưng gạo nếp lại quá nhiều tinh bột, thỉnh
thoảng ăn một bữa thì không sao, nhưng nếu dùng thường xuyên thì không có lợi
cho bệnh của Thái hậu! Đồ ăn thức uống của Thái hậu thiên về thô không thiên về
tinh, những loại gạo thô như kiều mạch ăn vào sẽ giảm được lượng đường trong
máu, là thứ mà Thái hậu nên ăn!”

Thái hậu bán tín bán nghi, hỏi: “Có chuyện này sao?”

Cảnh Tuyên Đế buông đũa trên tay xuống, nhìn nhìn Tưởng
Nhược Nam, cười nhạt một tiếng: “Tưởng Nhược Lan, ngươi nói thật hay giả thế,
ngươi thì hiểu gì? Làm bộ làm tịch thế chẳng qua chỉ muốn được sủng ái thôi phải
không?” Hoàng đế có phải ai cũng đáng ghét như thế không? Tưởng Nhược Nam tức
giận ngùn ngụt, nhưng lại không dám phát tác, nàng nhìn Hoàng đế, chậm rãi đáp:
“Hoàng thượng, người có thể chứng minh được lời của ta là sai không?”

Cảnh Tuyên Đế nhất thời á khẩu, trong lòng vô cùng
căm tức, bèn dùng uy nghiêm của bậc thiên tử, đứng dậy mà chỉ thẳng vào mặt
nàng mà hét: “Tưởng Nhược Lan to gan, dám ăn nói hỗn xược với trẫm như thế! Tưởng
trẫm không dám trị tội ngươi sao?” Nói thật, hắn đã sớm thấy nàng không thuận mắt
rồi.

Cái gì, như vậy mà cũng bị trị tội? Tưởng Nhược Nam
rùng mình, thấy ánh mắt lạnh như băng của Hoàng đế, lưng toát mồ hôi lạnh. Mẹ
nó chứ, nói không lại người ta thì dùng thân phận chèn ép…

“Hoàng đế, đừng dọa Nhược Lan!” Thái hậu lên tiếng.

“Thái hậu, chính vì người luôn nuông chiều, sủng ái
cô ta khiến cô ta không còn biết kiêng dè gì hết. Hôm nay trẫm phải cho cô ta
biết thế nào là phép tắc!”

A Diệp thấy Hoàng đế nổi giận thật sự cũng có chút
hoảng, vội vàng lên tiếng nhắc nhở Tưởng Nhược Lan: “Tiểu thư Nhược Lan, mau quỳ
xuống xin Hoàng thượng tha tội đi!”

Tưởng Nhược Nam bất đắc dĩ phải quỳ xuống, nói thật,
nàng vẫn chưa có gan để đối đầu với Hoàng đế. Nhưng trong lòng nàng rất không
phục, lửa giận bốc lên bùng bùng, nàng thật sự không kiềm chế nổi nữa mới ngẩng
phắt đầu, nhìn Cảnh Tuyên Đế, nói: “Hoàng thượng muốn trị thần phụ vì tội gì?
Là vì tấm lòng quan tâm tới Thái hậu của thần phụ ư? Lễ nghi của thần phụ sai
chỗ nào, xin Hoàng thượng hãy nói rõ, để thần phụ tâm phục khẩu phục!”

Lại dám ăn nói với hắn như thế, rõ ràng là đang
khiêu chiến! Cảnh Tuyên Đế cúi xuống nhìn nàng, lông mày nhướng nhướng.

Nhưng nàng sai ở đâu chứ? Thật sự không tìm được chỗ
sai của nàng.

Cảnh Tuyên Đế không thể trả lời được những chất vấn
kia, tức giận tới mặt biến sắc!

Tưởng Nhược Nam không dám khiến hắn mất mặt tới
không thể xuống nước được, vội vàng xuống nước: “Hoàng thượng, thành phần trong
gạo nếp phần lớn dễ bị phá hủy, trong đó tinh bột dễ được dạ dày hấp thụ nhất, ảnh
hưởng đến bệnh tình của Thái hậu, vì vậy không tốt nếu dùng nhiều hoặc dùng lâu
dài. Việc ăn uống của Thái hậu nên là ăn ít và ăn thành nhiều bữa, những thứ
thích ăn thì tuyệt đối không được ăn nhiều, những thứ không thích ăn lại phải cố
ăn nhiều một chút. Ta biết đây là một quá trình rất khó chịu, cũng biết Hoàng
thượng quan tâm tới Thái hậu, vì vậy cho dù mạo phạm thiên tử cũng không thể
không lên tiếng! Nếu những lời thần phụ có chỗ nào không phải, mong Hoàng thượng
hãy nể tấm lòng chân thành của thần phụ mà đừng trách phạt!”

Nói xong bèn dập đầu trước Hoàng đế.

Hoàng đế nghe lời nàng nói, sắc mặt cũng dịu đi nhiều,
khi nghe đến câu cuối cùng “tấm lòng chân thành” suýt thì phì cười thành tiếng.

“Tưởng Nhược Lan, dùng bốn chữ ‘tấm lòng chân thành’
đó vào ngươi xem ra cũng thật thiệt thòi cho chúng!”

Tưởng Nhược Nam cúi gằm đầu lén bĩu môi, thầm chửi
rủa hắn một trận, cái gì mà long với chẳng rồng, rõ ràng là một con côn trùng,
một con rệp!

“Được rồi, Tưởng Nhược Lan một lòng nghĩ cho ta, ta
thấy con cũng dọa nó đủ rồi đấy!” Thái hậu thấy Hoàng đế thay đổi sắc mặt thì vội
vàng dàn hòa.

Hoàng đế nhìn Tưởng Nhược Nam đang quỳ bên dưới,
đáp: “Tưởng Nhược Lan, về những lời ngươi nói trẫm sẽ hỏi Lưu viện sử, nếu có nửa
lời giả dối, thì mặc kệ tấm lòng của ngươi có chân thành hay không, trẫm cũng sẽ
trị tội khi quân của ngươi!”

“Thần phụ không dám!” Tưởng Nhược Nam chỉ hận không
thể chồm lên nhổ hai bãi nước bọt vào đôi giày thêu chỉ vàng trước mặt mình.

Thái hậu và Cảnh Tuyên Đế lại ngồi xuống bàn ăn.

Thái hậu nếm một thìa cháo kiều mạch mà Tưởng Nhược
Nam vừa múc cho bà, bất giác chau mày: “Khó ăn quá.” Cảm giác thật không được
trôi chảy như khi ăn món cháo bằng gạo nếp kia.

Thực ra món cháo kiều mạch mà Ngự thiện phòng nấu
cũng đã rất vừa miệng, rất quện rồi, chỉ là Thái hậu xưa nay quen “mặc áo gấm
ăn ngọc thực,” lại thích những đồ mềm nhuyễn, vì vậy mới không thích cảm giác lạo
nhạo của cháo kiều mạch đem lại.

Bà cố gắng ăn hai miếng, sau đó Thái hậu đặt chiếc
thìa ngọc trên tay xuống, giống như đã mất đi cảm giác ngon miệng vậy, Hoàng đế
thấy thế, bất giác trừng mắt lườm Tưởng Nhược Nam một cái, như đang thầm trách
nàng chẳng làm được việc gì, chỉ biết phá hoại thôi.

Tưởng Nhược Nam thấy Thái hậu có vẻ không muốn ăn nữa,
trong lòng bỗng lo cuống lên, cơ thể Thái hậu vừa mới bình phục, cần bổ sung
nhiệt lượng và dinh dưỡng, không ăn gì sao mà được? Ngộ nhỡ Thái hậu có chuyện
thật, Hoàng đế nhất định sẽ đẩy trách nhiệm cho nàng, lúc ấy chắc không vui rồi!

Nghĩ đến đây, mắt nàng đảo đảo, trong lòng đã có chủ
ý.

Nàng đi đến bên Thái hậu, dùng thìa ngọc đảo khẽ
cháo kiều mạch trong bát, vừa cười vừa nói với bà: “Thái hậu, người đừng thấy
cháo kiều mạch xấu xí mà chê, thực ra tính cách của nó rất kiên cường đấy ạ!”

Thái hậu nghe xong lập tức thấy hứng thú: “Kiều mạch
còn có tính cách?” Bên kia, trong mắt Hoàng thượng cũng để lộ những tia sáng
hào hứng, nhưng miệng vẫn lạnh lùng hừ một tiếng, “Vớ vẩn!”

Tưởng Nhược Nam phớt lờ hắn, chỉ coi hắn như không tồn
tại, tiếp tục cười, nói với Thái hậu: “Thái hậu, người có biết không? Kiều mạch
có thể sinh trưởng ở nơi thổ nhưỡng cằn cỗi, không cần phải chăm bón nhiều,
trồng muộn nhưng thu hoạch sớm. Kiên cường giống như cỏ dại vậy, nhưng lại có
ích lợi hơn cỏ dại rất nhiều, kiều mạch là một trong những loại lương thực được
người nông dân yêu thích nhất đấy ạ!”

“Thật không?” Rất hiếm người chịu trò chuyện với
Thái hậu về phương diện này, bà nghe vô cùng hào hứng. Ngẩng đầu lên, cười tươi
tắn nhìn Tưởng Nhược Nam, như đang chờ đợi nàng nói nhiều hơn nữa.

“Kiều mạch không chỉ có tính cách kiên cường, mà nó
còn là một đại phu nữa!” Tưởng Nhược Nam thấy Thái hậu vui vẻ ngồi nghe nên
càng hứng thú nói, nàng dần dần quên cả nỗi sợ hãi với Hoàng đế, khoa chân múa
tay, hai mắt sáng lấp lánh, thu hút ánh mắt của tất cả những người có mặt trong
nội điện.

“Trong sách y có viết ‘Tốt cho dạ dày, lợi khí lực,
tốt cho tinh thần,’ lại còn viết ‘giúp nhuận tràng, lợi khí lực, kị phong hàn!’
Thân và lá của nó có thể cầm máu, còn ngăn ngừa trúng gió. Hạt thì tốt cho dạ
dày, chống ra mồ hôi trộm. Quan trọng nhất là, Thái hậu, nó vô cùng có lợi cho
bệnh tiêu khát của người, nếu dùng nó thường xuyên, sẽ giúp người giảm bớt lượng
thuốc phải uống.”

“Thần kì như vậy sao?” Thái hậu vừa kinh ngạc vừa
vui mừng, hỏi.

Cảnh Tuyên Đế ngồi bên cạnh đột nhiên nói xen vào:
“Tưởng Nhược Lan, ngươi biết những thứ này từ bao giờ?”

Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu nhìn hắn, bộ dạng đắc ý
nói: “Hoàng thượng, trước kia ta thường xuyên chạy ra ngoại thành chơi, mặc dù
khiến nhiều người chán ghét, nhưng cũng không phải uổng công vô ích. Ít nhất
thì việc đó đã giúp ta gặp được rất nhiều người, hiểu rất nhiều chuyện, giúp ta
mở mang tầm mắt, những kiến thức vừa rồi đều do ta được nghe người khác nói cho
biết đấy!” Nàng sinh ra và lớn lên trong một xã hội bình đẳng, ít nhất thì bề
ngoài là như vậy, nên không có được sự mẫn cảm trong việc phân biệt thân phận
sang hèn như những người cổ đại. Lúc để tâm, nàng còn nhắc nhở bản thân phải biết
tiết chế, nhưng lúc này khi được người ta hỏi về sở trường của mình, thì sự tự
tin và kiêu ngạo vốn chôn giấu bao lâu nay bỗng bộc lộ hết sức tự nhiên.

Lúc này, nàng mặt mày tươi tỉnh, hai má ửng hồng,
đôi mắt đen như hắc ngọc sáng lấp lánh, đôi môi đầy đặn lúc khép lúc mở, trên
môi nở nụ cười tự tin, khuôn mặt hết sức bình thường của nàng nhờ đó cũng trở
nên sinh động và có sức sống hơn, khiến nó có sự hấp dẫn đặc biệt khác hẳn với
bất kì người phụ nữ nào nơi hậu cung.

Cảnh Tuyên Đế nhìn mãi nhìn mãi, đột nhiên nhận ra
Tưởng Nhược Lan hình như cũng… không xấu lắm.

Thái hậu dùng thìa đảo đảo cháo kiều mạch trong bát,
cười nói: “Mọi người đều nói ‘tốt gỗ hơn tốt nước sơn,’ thì ra câu nói ấy còn
có thể áp dụng cho lương thực, kiều mạch nhìn thì có vẻ lổn nhổn thô thô, nhưng
không ngờ lại có nhiều lợi ích thế. Cũng giống như con người vậy, có những người
nhìn thì không xinh đẹp bắt mắt, nhưng lại khiến người khác yêu mến!”

Cảnh Tuyên Đế nghe xong, vô thức liếc Thái hậu một
cái, thầm nghĩ, Thái hậu nói vậy là cho hắn nghe sao?

Tưởng Nhược Nam đang cao hứng, quay người lại cười
nói với Thái hậu: “Thái hậu, loại kiều mạch này chỉ có hạt là nhìn xấu xí thôi,
nhưng hoa của nó thì lại rất đẹp!” Nàng mỉm cười, nhớ lại kiếp trước đã từng đọc
một bài thơ, nàng bắt đầu đọc lại bài thơ đó bằng một giọng điệu rất chậm rất
nhẹ.

“Thu tuyết nhứ dương liễu. Thu tuyết tú kiêm gia.
Vãn hạ hà xứ tuyết. Liên huề kiều mach hoa… Thái hậu người nghĩ mà xem, đấy là
một cảnh tượng xinh đẹp biết bao, thật chẳng thua kém gì hoa thược dược, mẫu
đơn!”

Cùng với giọng điệu nhẹ nhàng bay bổng của nàng, trước
mặt mọi người như hiện ra một mĩ cảnh, từng bông hoa kiều mạch trắng như tuyết,
gió thổi qua, cánh đồng hoa trắng muốt ấy dập dềnh lượn sóng, và giữa màu trắng
đó, một cô gái có đôi mắt đen sáng lấp lánh đang cười rạng rỡ như hoa…

Nghĩ mãi nghĩ mãi, mọi người gần như chìm đắm vào trong
bức tranh đẹp và sinh động đó, khóe miệng bất giác mỉm cười.

“Nghe tiểu thư Nhược Lan nói thế, nô tì thật muốn đi
xem loại hoa kiều mạch này đẹp đến thế nào.” A Diệp vẻ mặt say sưa nói với Tưởng
Nhược Nam.

“Đâu chỉ mình ngươi, đến ta cũng muốn đi xem nữa là!
Cái miệng này của Nhược Lan ấy à, thật có thể khiến người chết cũng phải sống lại!”
Thái hậu kéo tay nàng cười nói.

Tưởng Nhược Nam thấy đã thu hút được hứng thú của
Thái hậu dành cho kiều mạch, trong lòng vô cùng phấn khích. Bên tai lại vang
lên giọng nói đầy hồ nghi của Hoàng đế: “Tưởng Nhược Lan, ngươi lại còn biết
làm thơ?”

Tưởng Nhược Nam giật thót mình một cái, hỏng rồi, nhất
thời quên béng đi mất, quên rằng thế giới nàng đang sống không giống như thế giới
trước, thơ từ chỉ cần tùy tiện đọc một bài cũng đều trở thành người sáng tác! Nếu
nói Tưởng Nhược Lan đột nhiên biết làm thơ thì cũng thật quá hoang đường! Ngộ
nhỡ nổi tiếng, chẳng phải sẽ rất phiền phức ư? Những thứ mà nàng có thể nhớ được,
nhiều nhưng không đủ. Nếu không phải bài thơ này được in trong sách dưỡng
sinh, cảnh tượng lại miêu tả đẹp như thế, câu từ đơn giản, thì chắc nàng cũng
không thể nhớ nổi.

Trong lúc bất lực nàng đành phạm tội khi quân:
“Hoàng thượng, dạ Nhược Lan tối mù như thế nào người còn không biết ư? Bài thơ
này sao có thể do ta làm được, là ta nghe người khác đọc, cảm thấy hay nên mới
ghi nhớ thôi!” Nghiêm túc mà nói thì cũng không phải khi quân lắm.

“Ồ. Nghe ai đọc bài thơ rất hay, đúng là nhân tài!”
Hoàng đế có thói quen hỏi là phải hỏi cặn kẽ triệt để, không dễ đối phó chút
nào.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3