Thế gia danh môn (Tập 1) - Chương 7 - Phần 3

Cận Thiệu Khang đặt sách xuống ngẩng đầu nhìn nàng,
thấy mặt nàng đỏ ửng, hai mắt nhìn xuống đất, đôi lông mi dài khẽ rung rung, bộ
dạng ngượng nghịu, trong lòng bỗng trào dâng một niềm vui ấm áp.

“Ta cứ ngồi ở đây! Đây là phòng của ta!” Hắn mới là
chủ nhân nơi này, hắn không cần phải ra ngoài cũng… không muốn ra.

Tưởng Nhược Nam nhất thời chẳng biết nói gì. Thu Đường
viện mặc dù là viện tử của nàng, nhưng hắn mới là chủ nhân thật sự.

Nàng nhìn quanh, thấy vị trí mà Cận Thiệu Khang ngồi
không thể nhìn thẳng về phía tấm bình phong nên cũng yên tâm hơn.

Ngay sau đó nàng nghĩ mình có phải đang lo hão
không? Thứ nhất, hắn nhất định sẽ không có hứng thú với nàng, thứ hai, nếu hắn
thật sự nổi dã tâm với nàng, thì nàng có thể chạy thoát sao?

Nàng chính là vợ hắn!

Lí trí thì nghĩ thế, nhưng tình cảm lại không thể chấp
nhận, “lần đầu tiên” của cả hai kiếp làm người, cứ thế mà trao cho hắn? Thật
quá thiệt thòi!

Phải nghĩ cách mới được!

Nàng đi ra sau tấm bình phong, cởi y phục, nhanh
chóng bước vào chiếc thùng gỗ lớn cho cả hai người cùng tắm. Vừa nhanh nhẹn tắm
rửa vừa dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Hình như chẳng có bất kì động tĩnh gì.

Bên ngoài, Cận Thiệu Khang thỉnh thoảng lại nghe thấy
tiếng nước sau tấm bình phong vọng ra, đầu óc bất giác tưởng tượng tới cảnh
nàng đang tắm rửa. Phía bụng dưới đột nhiên lại có cử động quen thuộc.

Hắn kinh ngạc giật thót mình, hôm nay vẫn chưa đến kì
hạn năm ngày, hắn đến đây căn bản cũng chẳng định làm gì, chỉ là đối phó với mẫu
thân mà thôi. Trước nay đối với chuyện phòng the hắn chẳng nhiệt tình, cũng rất
có khả năng khống chế bản thân.

Nhưng hôm nay xảy ra chuyện gì thế này, còn cả hôm
đó nữa… Tại sao hắn lại dễ dàng bị nàng kích thích như vậy?

Hắn hít một hơi thật sâu, vận khí để nén cơn “bạo loạn”
phía dưới lại.

Nhưng tiếng nước vang mãi không ngớt đó như đang thử
thách thần kinh hắn, khiến mấy lần hắn đã muốn xông ra phía sau tấm bình phong.

Hắn kiềm chế bản thân, nhưng lại không kìm được rướn
người ra phía trước, nghển cổ, nhìn về phía góc của tấm bình phong ấy…

Chỉ có thể nhìn thấy một góc của tấm bình phong…

Bóng nàng thấp thoáng in trên bề mặt có họa hình
chim kia.

Nàng cầm gáo múc nước dội từ trên đầu xuống, sau đó
cả người ngụp xuống thùng tắm, một giây sau, nàng đột ngột đứng dậy.

Cận Thiệu Khang cũng mở to mắt, trong đầu nổ ầm một
tiếng.

Trên tấm bình phong hiện lên những phác họa rất đẹp
của cơ thể nàng, đường nét cao ngất ngạo nghễ của bộ ngực, sống lưng thẳng mượt,
phần eo thon gọn cùng đôi vai mềm mại, mỗi đường nét đều hoàn mĩ như thế, khiến
người ta cảm nhận được vẻ đẹp tràn trề sức sống của nàng!

Tim hắn đập thình thịch, miệng lưỡi khô rát.

Nàng thò chân, bước ra khỏi thùng tắm, để lộ đôi
chân thon dài miên man…

Huyết dịch trong người hắn dường như đều đổ dồn về một
chỗ, cảm giác phía đó nóng hừng hực, một cảm giác mà hắn chưa từng có.

Hắn hít một hơi thật sâu, quay ngoắt ngồi lại xuống,
đầu dựa vào lưng ghế, ngước mắt nhìn trần nhà, há miệng thở dốc, tim vẫn đập loạn
lên, giống như muốn vọt ra khỏi miệng hắn.

Hắn cuống quýt vận khí, muốn nén ngọn lửa trong cơ
thể xuống, nhưng chân khí trong người lại hỗn loạn, hoàn toàn không chịu nghe
theo sự khống chế của bản thân nữa…

Hắn ngồi ngẩn ra ở đó, ngực thở mạnh phập phồng, để
mặc cho ngọn lửa đột kích hết trận này tới trận khác, cảm giác ấy khiến hắn
không kìm được mà khẽ rên lên một tiếng.

Trong không khí, hương thơm càng lúc càng nồng đượm,
nhiệt độ càng lúc càng nóng hơn…

Có phải do vừa tắm xong không? Tại sao càng lúc lại
càng thấy nóng? Tưởng Nhược Nam vừa mặc chiếc áo trong bằng tơ do Ánh Tuyết chuẩn
bị vừa thầm lẩm bẩm, làn da mềm mại trắng nõn của nàng thoáng hồng, cứ như
mọi lỗ chân lông lại mở to hết cỡ để tìm cách thoát hơi vậy.

Ngay lần tắm đầu tiên khi xuyên không tới đây, nàng
đã phát hiện ra rằng, da trên người nàng trắng hơn da mặt. Nàng nghĩ chắc do Tưởng
Nhược Lan thường xuyên chạy chơi bên ngoài, hứng chịu nắng gió, mà ở thời đại
này đâu có đồ dưỡng da tốt đâu, vì vậy da mặt mới đen và thô như thế. Nhưng thời
gian này ngày nào nàng cũng ở trong phủ không đi đâu, da đã bắt đầu hồi phục, mịn
màng hơn. Vốn nàng định chế một chiếc mặt nạ làm trắng da để dùng hằng ngày,
sau nghĩ, làm cho mình đẹp lên để làm gì? Ngộ nhỡ khiến người nào đó nổi “thú
tính” thì chẳng phải biến thành tự làm tự chịu hay sao?

Tưởng Nhược Nam mặc y phục xong, đi vòng qua tấm
bình phong, thấy Cận Thiệu Khang ngồi dựa vào ghế, mắt nhắm hờ, bộ dạng như
đang ngủ, có lẽ do gần ánh nến nên mặt hắn khá hồng hào.

Mắt nàng nhìn quanh rồi lại nhìn lên giường, chỉ thấy
một chiếc chăn trắng ngần bị kéo lên một góc, để lộ một tấm vải màu trắng ngay
ngắn phía dưới. Tưởng Nhược Nam biết, đấy chính là chiếc khăn tay chứng minh sự
trong trắng của người con gái, ngày mai phải dâng lên cho Thái phu nhân kiểm
tra.

Tưởng Nhược Nam chau mày, vô thức đứng cách xa chiếc
giường hơn, nàng lùi về phía sau hai bước, lùi tới tận chỗ cửa sổ.

Hương thơm càng lúc càng nồng, cơ thể mỗi lúc lại
nóng hơn, cảm giác như nhiệt lượng từ bên trong muốn xông ra ngoài, khiến người
ta chỉ muốn cởi sạch y phục trên người ra cho đỡ vướng víu.

Cận Thiệu Khang không nhúc nhích, nàng cũng đứng im,
không khí trong phòng tĩnh lặng tới mức nghe được cả tiếng đập của trái tim mình.

Thế này là thế nào? Chẳng lẽ nàng cứ phải đứng ở
đây cả buổi tối? Tưởng Nhược Nam nhìn về phía Cận Thiệu Khang, thấy hắn vẫn nhắm
mắt, lại nghĩ, hắn ngủ rồi ư? Nếu hắn ngủ thật thì chẳng phải nàng có thể lên
giường ngủ sao? Ngày mai có thể nói với Thái phu nhân rằng, là con trai bà
không muốn động vào nàng, không thể trách nàng được.

Nghĩ đến đây, nàng bước hai bước về phía giường,
nhưng ngay lập tức dừng lại.

Không được, nàng ngủ trên giường như thế, hắn lại tưởng
nàng ra ám thị cho hắn thì làm sao?

Lúc này, Tưởng Nhược Nam bối rối tới mức chỉ muốn đá
bay Cận Thiệu Khang ra ngoài. Cũng không thể trách nàng, kiếp trước nàng còn
chưa từng yêu, nàng đâu có biết phải đối mặt với tình huống này như thế nào?

Cận Thiệu Khang đâu có ngủ, hắn là không biết phải xử
lí tình huống kì dị này thế nào, nên mới vô thức nhắm mắt lại để né tránh.

Nhưng hắn cảm nhận được Tưởng Nhược Nam bước tới bước
lui, hắn cho rằng nàng buồn vì sự lạnh nhạt của mình. Nghĩ đến thời gian này,
nàng vì muốn có được sự đón nhận của hắn mà nỗ lực, sự nhẫn nại chịu đựng của
nàng vì muốn làm hắn vui, tim hắn bất giác trào dâng cảm giác xót thương.

Thôi, hắn còn kiên trì gì nữa, lấy thì cũng đã lấy về
rồi, nàng cũng chịu vì hắn mà thay đổi, hắn hà tất phải khiến nàng tổn thương?
Làm một đôi phu thê chân chính với nàng, để nàng sinh con cho mình… Nghĩ đến
đây, tim hắn bỗng trở nên ấm áp, đột nhiên cảm thấy như thế cũng không tệ…

Tảng đá trong lòng được đặt xuống rồi, ngọn lửa
trong lòng lại như con ngựa hoang muốn bứt dây cương lồng lên, đâm ngang xé dọc
cơ thể hắn, khiến hắn suýt nữa thì không khống chế được bản thân mình!

Đột nhiên hắn đứng bật dậy.

Bên kia, Tưởng Nhược Nam đang suy nghĩ, đột nhiên thấy
Cận Thiệu Khang đứng dậy, nàng giật mình lùi lại phía sau một bước, buột miệng
nói: “Chàng định làm gì?” Lời vừa nói ra lại thấy không thể nhịn được cười,
câu thoại này thật giống các cô gái ngây thơ trong phim của Châu Tinh Trì thế
nhỉ?

Hắn định làm gì, chẳng phải đã rất rõ ràng hay sao?

“Khuya rồi, ngủ thôi!” Cận Thiệu Khang mặt không biểu
cảm nói, giọng hơi khàn khàn, nghe mà khiến trái tim Tưởng Nhược Nam buồn buồn.

“Hầu gia ngủ trước đi. Thiếp… Tóc thiếp còn chưa
khô…” Mãi mới tìm được một cái cớ, để chứng minh lời mình nói, nàng còn cố ý hất
mái tóc dài đang ướt.

Nhưng nàng lại không biết, đây là một động tác hết sức
nữ tính. Mỗi lần nàng giơ tay lên, y phục trên người nàng lại bị kéo lên theo,
đường nét trên cơ thể nàng theo đó mà thoắt ẩn thoắt hiện, mái tóc dài đen láy
thả trên vai, từng sợi từng sợi quấn vào nhau, khiến nàng trông rất yêu kiều.

Cận Thiệu Khang thở dài thườn thượt, nếu không phải
nhờ hắn chịu khó tu dưỡng một thời gian dài, thì lúc này hắn cũng sẽ giống các
nam tử bình thường khác mà nhảy bổ vào nàng rồi. Khó khăn lắm mới kiềm chế được
ý nghĩ ấy, cơ thịt toàn thân căng ra tới phát đau, hắn nhìn Tưởng Nhược Nam
dang hai tay ra, Tưởng Nhược Nam lại nhìn hắn không hiểu, hắn làm vậy là muốn
nàng nhào vào lòng hắn sao?

Nàng vội vàng quay người đi, vờ như đang ngắm phong
cảnh bên ngoài.

Còn lâu ta mới thèm, đừng có mơ!

Cận Thiệu Khang bất lực, đành tự mình cởi áo, thầm lẩm
bẩm, vấn đề quy tắc nàng còn phải học hành tử tế hơn nữa, đến cởi áo cũng
không biết…

Hắn cởi áo ngoài, thay áo ngủ vào, nằm lên giường,
khi nhìn thấy tấm khăn màu trắng trải trên giường, khóe miệng bất giác nhếch
lên thành một nụ cười khá đẹp.

Tưởng Nhược Nam dựa vào cửa sổ, vừa mong cho hắn mau
ngủ vừa mong tóc mình cứ mãi thế này đừng khô vội, bên tai đột nhiên vang lên
giọng nói trầm, nhỏ của hắn.

“Sau này buổi tối đừng gội đầu, không tốt cho sức khỏe,
sẽ bị đau đầu đấy.”

Tưởng Nhược Nam chớp chớp mắt. Hắn cũng biết những
điều này? Nhưng nàng không quay đầu lại.

Mùi hương thơm trong phòng sực nức tới mức nàng bắt
đầu không thể chịu nổi, nàng xoay người, tìm đến chỗ lò hương, đem chuyển cả ra
phòng ngoài.

Lúc đi vào, nàng lại nghe thấy Cận Thiệu Khang hỏi:
“Nàng đang làm gì thế?”

“Không biết Ánh Tuyết đốt hương gì, mùi ngọt sực cả
lên khiến thiếp đau đầu quá!” Tưởng Nhược Nam đáp.

Hương?

Cận Thiệu Khang bỗng lóe lên một ý nghĩ, đột nhiên hắn
hiểu ra.

Đều tại mùi hương đó tác quái, nhất định là do mẫu
thân sai người tới thắp, có lẽ bà sợ hắn không thể động phòng thuận lợi với Tưởng
Nhược Lan nên mới đốt loại hương ấy!

Chẳng trách bản thân hắn lại có những cảm xúc như vậy,
thì ra là do mùi hương đó kích thích.

Cận Thiệu Khang đột nhiên hiểu, thì ra định lực của
hắn hoàn toàn không có vấn đề gì.

Sau khi chuyển lò hương ra ngoài, mùi hương trong
phòng cũng dần thông qua cửa sổ nhạt bớt đi, không khí trở nên trong lành hơn,
Cận Thiệu Khang lại vận khí để đè nén ngọn lửa đang bùng bùng trong lòng xuống.

“Ngủ đi, ngày mai ta còn phải dậy sớm lên triều!”

Cận Thiệu Khang nói xong bèn nằm xuống, nằm vào phía
trong, quay lưng ra ngoài.

Có ý gì đây? Tưởng Nhược Nam nhìn lưng hắn, thầm
nghĩ, hắn làm vậy là muốn nói, hắn sẽ không nghĩ đến chuyện gì khác sao?

Tưởng Nhược Nam cũng đã mệt. Nàng dịch từng bước từng
bước về phía chiếc giường, thầm đoán không biết hắn đã ngủ chưa.

Nàng đi đến bên giường, khe khẽ trèo lên, rồi lại nhẹ
nhàng kéo chăn qua, lật người nằm xoay lưng về phía hắn.

Cận Thiệu Khang cảm nhận được nàng đang áp sát lại gần,
cảm nhận được nàng đã nằm xuống cạnh hắn, sau đó thứ mùi thơm thanh nhẹ chỉ
mình nàng có lại quện vào không khí quấn quýt lấy hắn, xộc cả vào trong hơi thở
của hắn, khiến ngọn lửa ở phía dưới bụng lại bắt đầu rục rịch bốc lên.

Thêm nhiệt độ từ cơ thể nàng truyền sang, như muốn
nhắc nhở hắn sự tồn tại của nàng. Trái tim hắn bắt đầu đập điên cuồng.

Trong đầu hắn bỗng xuất hiện cảnh hình dáng in lên tấm
bình phong khi tắm…

Cơ thể hắn lại bốc cháy bùng bùng!

Mùi hương chết tiệt. Lại có tác dụng mạnh như thế!

Cận Thiệu Khang thầm rủa một tiếng, nhưng không thể
chịu đựng được thêm nữa, hắn lẳng lặng quay người lại, vòng tay ôm eo nàng…

Tưởng Nhược Nam vốn đã lơi lỏng cảnh giác, mơ màng sắp
chìm vào giấc ngủ, nhưng sự đụng chạm đột ngột này khiến nàng chợt mở trừng mắt,
cơn buồn ngủ bỗng dưng tan biến!

Bàn tay đó giống như thăm dò, thấy Tưởng Nhược Nam
không có phản ứng gì, bèn bắt đầu di chuyển một cách vô kỉ luật, ngay sau đó lồng
ngực nóng hổi áp sát vào lưng nàng, mùi đàn ông nồng đượm bủa vây.

Tưởng Nhược Nam có thể khẳng định rằng nàng không muốn,
nhưng không biết tại sao, trái tim nàng không chịu tuân theo sự chỉ huy của đại
não mà đập điên cuồng loạn nhịp.

Bàn tay đó chầm chậm di chuyển lên phần ngực của
nàng, lòng bàn tay lớn nóng rẫy ôm chặt lấy phần nhô lên, mềm mại ấy, nàng
nghe thấy cả tiếng rên khe khẽ, giống như khát vọng lâu ngày đã đạt được niềm
vui sướng của sự thỏa mãn…

Cơ thể nàng bắt đầu nóng lên, hơi thở cũng gấp gáp
hơn. Đồng thời não nàng cũng suy nghĩ rất nhanh.

Làm thế nào? Làm thế nào đây? Lẽ nào cứ thế này bị hắn
ăn sạch hay sao? Trở thành một trong những thê thiếp của hắn, để hắn ngủ với
người khác xong lại đến ngủ với mình?

Không được, không được, mặc dù nàng không thể rời khỏi
Hầu phủ, nhưng cũng không thể để hắn hưởng lợi dễ dàng thế này!

Lẽ nào nàng thật sự phải giống như những người phụ nữ
cổ đại kia, chia sẻ chồng mình với những người phụ nữ khác? Còn vì muốn chồng
ngủ với mình nhiều lần hơn mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán với họ?

Thật quá đáng sợ, quá ghê tởm!

Lúc này, Cận Thiệu Khang ở sau lưng nàng từ từ ngẩng
đầu lên, hít một hơi thật sâu lên mái tóc của nàng.

Tóc nàng không có mùi dầu thơm đậm đặc, mà mang một
thứ mùi nhè nhẹ thanh khiết, khi ngửi hắn cảm thấy thật dễ chịu, khiến người ta
say đắm tới tận đáy lòng.

Hắn không kìm được nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tóc
nàng, sau đó thuận theo mái tóc dài, hôn đến tai nàng, ngậm vành tai đó bắt đầu
nhâm nhi, đùa bỡn, rồi hắn cảm nhận được cơ thể nàng khẽ run rẩy.

Lúc này lòng hắn nóng như có lửa, nhưng cũng dịu
dàng như nước. Cảm giác nước lửa giao nhau khiến hắn có một cảm nhận trước nay
chưa từng biết.

Hắn nhẹ nhàng lật nàng nằm ngửa ra, để mặt nàng đối
diện với hắn, nhưng lại thấy nàng cụp mắt, mí mắt không ngừng run rẩy, hai má ửng
hồng, giống như đang sợ lại giống như đang xấu hổ.

Hắn chưa từng nghĩ nàng cũng có lúc đáng yêu, xinh đẹp
như thế này.

“Nhược Lan, đừng sợ, sau này ta sẽ đối xử tốt với
nàng.” Hắn vuốt tóc nàng, khẽ nói.

Giọng hắn rất nhẹ, rất dịu dàng, không gian lại yên
tĩnh, thời khắc mê muội này khiến trái tim nàng bất giác rung động.

Nàng chầm chậm ngước mắt lên, nhìn hắn, hai mắt hắn
rất đen, rất sáng, giống như đốm lửa nhỏ đang nảy múa trong không trung. Hắn
chăm chú nhìn nàng, môi thoáng mỉm cười, đôi môi đẹp cong lên thành một đường
cong hoàn mĩ, lúm đồng tiền bên má trái lại vui vẻ xuất hiện.

Thật là một khuôn mặt khiến phụ nữ không thể không
rung động, nhưng khuôn mặt này, nụ cười này, cái ôm này, không bao giờ chỉ thuộc
về một mình nàng…

Nàng có thể cảm nhận được thành ý của hắn, nàng cảm
nhận được thành ý trong câu nói vừa rồi.

Nhưng…

“Đối xử tốt” mà hắn hứa, tuyệt đối không phải cách đối
xử mà nàng mong đợi, thứ hắn có thể cho nàng là một phần tư, hoặc nhiều hơn, hoặc
sẽ ít hơn một chút, vĩnh viễn không bao giờ đầy đủ.

Nàng nhìn hắn chớp chớp mắt, vào giây phút ấy, trái
tim nàng đột nhiên lại rắn như đá.

“Vậy chàng sẽ đối tốt với thiếp hơn hay là đối tốt với
Vu Thu Nguyệt hơn?”

Từ nhỏ nàng đã sống một mình, chỉ có một mình, vì vậy
nàng biết, bất kể là lúc nào cũng phải nghĩ cho bản thân mình đầu tiên, khi phải
lựa chọn, thì thà nàng làm tổn thương người khác chứ không bao giờ làm tổn
thương bản thân.

Kiếp trước, Tưởng Nhược Nam từng đọc được một bài viết
về những điều mà người đàn ông ghét trong một cuốn sách. Tác giả của bài viết
đó liệt kê ra mấy chục điều, có những điều nàng nhớ không rõ nữa, nhưng điều đầu
tiên trong danh sách ấy để lại ấn tượng sâu sắc trong nàng, đó là, đàn ông ghét
nhất phụ nữ luôn hỏi những câu đại loại như rốt cuộc anh có yêu em không, và
yêu nhiều như thế nào… một cách không mệt mỏi.

Hôm nay, mang nó ra để đối phó với hoàn cảnh ngặt
nghèo trước mắt thật không còn gì có thể tuyệt hơn nữa. Bởi vì nàng biết, với một
người đàn ông phong kiến thường xuyên nhắc tới “Nữ luận ngữ” và tam tòng tứ đức,
có tranh cãi về vấn đề một vợ một chồng, nam nữ bình đẳng gì gì đấy, chỉ phí lời
mà thôi, đối mặt với tình huống này, phương pháp hiệu quả nhất chính là nhanh
chóng khiến đối phương chán ghét mình, để hắn chẳng còn tâm tư mà nghĩ đến
chuyện kia nữa.

Quả nhiên, Cận Thiệu Khang nghe Tưởng Nhược Nam nhắc
đến Vu Thu Nguyệt thì thu lại nụ cười trên môi, có chút không vui, nói: “Sao đột
nhiên lại nhắc tới nàng ấy?”

“Chỉ là thiếp muốn biết thôi!” Tưởng Nhược Nam nũng
nịu đáp. “Trước kia Vu Thu Nguyệt vì muốn mọi người ghét thiếp đã làm nhiều việc
xấu như thế, không phải chàng vẫn còn thương cô ta, quan tâm tới cô ta đấy chứ?”

Cận Thiệu Khang rút tay khỏi người nàng, “Chuyện này
mẫu thân đã trừng phạt nàng ấy rồi. Ta tin sau này nàng ấy sẽ ngoan ngoãn hơn,
nói gì thì nói nàng cũng là chính thất, nàng ấy không thể thắng được nàng.”

Tưởng Nhược Nam thấy hiệu quả thật tuyệt, lại bồi
thêm cú nữa, “Hầu gia, Vu Thu Nguyệt đó thích nhất là vờ tỏ ra đáng thương,
nhưng thực ra cô ta rất xấu xa, chàng đừng bị cô ta lừa.” Nói rồi nhướng mày
lên, lạnh lùng hừ một tiếng: “Thiếp biết cô ta xinh đẹp, Hầu gia đương nhiên
thích cô ta rồi, nhưng cũng không thể chiều hư cô ta, khiến cô ta không còn biết
chừng mực gì cả!” Ra sức nói xấu một người phụ nữ khác trước mặt đàn ông, có lẽ
mọi đàn ông đều không thích, và sẽ khiến hắn ta nghĩ rằng bụng dạ người phụ nữ
này thật hẹp hòi, hà khắc.

Sắc mặt Cận Thiệu Khang dần trầm xuống, nàng vẫn còn
chưa nói xong? Thì ra mọi sự ẩn nhẫn trước đây của nàng đều chỉ là giả vờ cho hắn
nhìn mà thôi, đến bây giờ, hồ ly đã lòi đuôi ra rồi!

“Tưởng Nhược Lan, thân là phụ nữ, điều không nên nhất
chính là đố kị! Ăn nói như thế chỉ khiến người khác ghét thôi! Nàng là chính
thất, từng lời ăn tiếng nói càng phải giữ gìn hơn để làm gương cho người khác.
Nàng phải biết, trước mặt ta Thu Nguyệt chưa từng nói một câu không hay về
nàng!”

“Vì vậy thiếp mới nói cô ta giỏi vờ vịt mà, cô ta rõ
ràng hận thiếp muốn chết, nhưng vẫn có thể nhìn thiếp cười. Chàng phải biết cô
ta giảo hoạt thế nào!”

Cận Thiệu Khang thấy lòng chán ghét, sự thân mật dịu
dàng vừa rồi bốc hơi sạch sẽ, hắn lạnh mặt, xoay lưng về phía nàng, bộ dạng như
không muốn nói chuyện nữa.

“Hầu gia, Hầu gia, chàng đừng ngủ, chàng phải nói
cho rõ ràng, rốt cuộc là đối tốt với thiếp hơn hay là với Thu Nguyệt hơn…” Tưởng
Nhược Nam giật giật áo hắn không tha.

“Khuya rồi, ngủ đi!” Cận Thiệu Khang lạnh lùng giật
vạt áo khỏi tay nàng, không nói thêm gì nữa.

Tưởng Nhược Nam nhìn tấm lưng lạnh lùng của hắn đắc
ý cười cười, quay người nằm xuống ngủ. Nàng biết, đêm nay nàng có thể yên tâm
ngon giấc được rồi.

Tốt nhất là từ nay về sau hắn càng thêm chán ghét
nàng, đừng bao giờ đến Thu Đường viện nữa!

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu. Tưởng
Nhược Nam bị đánh thức bởi một loạt những âm thanh sột soạt. Nàng bỗng mở bừng
mắt, thấy trời mới mờ sáng, còn Cận Thiệu Khang bên cạnh đã bước qua người nàng
mà xuống giường từ bao giờ rồi.

Tưởng Nhược Nam ngồi dậy, thấy Cận Thiệu Khang đang
tự mặc y phục. Nàng bèn hỏi: “Có cần thiếp gọi bọn Ánh Tuyết vào không?” Cận
Thiệu Khang đang định gật đầu, nhưng đột nhiên như nhận ra điều gì, giơ tay ra
hiệu cho nàng, im lặng. Hắn đi đến bên giường nhìn chiếc khăn bằng gấm màu trắng
kia trầm tư một lát.

Tưởng Nhược Nam cũng theo ánh mắt hắn mà nhìn chiếc
khăn, đương nhiên trên ấy chẳng có gì.

Thấy hắn quay người đi như tìm kiếm gì đó, thấy cái
kéo trên bàn, bèn đi tới cầm lên.

Tưởng Nhược Nam ngẩn người nhìn, không biết hắn định
làm gì. Lẽ nào định cắt chiếc khăn để xả giận? Không ấu trĩ tới thế chứ…

Hắn giơ cánh tay trái ra, nhanh chóng vén áo lên,
tay phải cầm kéo vạch một phát lên đó, những giọt máu tươi thi nhau túa ra.

Tưởng Nhược Nam kinh hãi, “Á” lên một tiếng.

“Hầu gia, chàng đang làm gì thế?”

Cận Thiệu Khang vẻ mặt hết sức điềm tĩnh trừng mắt
lườm nàng một cái: “Đừng hét!” Sau đó khom người để những giọt máu trên tay nhỏ
lên chiếc khăn, một giọt, hai giọt, những giọt máu thấm vào chiếc khăn gấm rồi
lan dần ra như một đóa hoa mai đỏ đang kì nở rộ.

Tưởng Nhược Nam lập tức hiểu dụng ý của hắn, hắn muốn
tạo chứng cứ giả cho nàng!

Nhưng…

“Hầu gia hà tất phải làm thế? Chúng ta cứ nói thật với
mẫu thân là được mà?”

Cận Thiệu Khang nhìn nàng cười nhạt một tiếng, đáp:
“Để đám người dưới biết nàng vào phủ một tháng rồi mà vẫn chưa làm vợ ta, nàng
không mất mặt sao?” Nói rồi, lại tìm một miếng vải sạch, lau lau máu ở vết
thương.

Hắn làm vậy là vì nàng? Tưởng Nhược Nam nhìn cánh
tay vẫn đang rỉ máu của hắn, thầm lẩm bẩm, nhưng không rõ trong lòng có cảm
giác gì.

“Hầu gia, để thiếp giúp chàng băng lại, trời nóng thế
này, vết thương rất dễ bị mưng mủ.” Nàng bước xuống giường, đi đến bên nhìn vết
thương của hắn, không sâu lắm, rồi lại nhìn chiếc kéo, lưỡi kéo cũng không có dấu
hiệu bị gỉ.

Tưởng Nhược Nam vẫn mang rượu ra để khử trùng cho hắn,
rồi bôi thuốc, lấy khăn quấn chặt. Hắn rụt tay lại, bỏ ống áo xuống, điềm đạm
nói: “Chỉ là một vết thương nhẹ thôi mà, năm xưa khi ở ngoài biên ải phía Tây,
những vết thương như thế này không đáng quan tâm.”

Nói xong, lại ngước mắt nhìn nàng: “Nàng có thời
gian thì nên đọc nhiều sách thánh hiền, đừng học mấy thói ích kỉ nhỏ nhặt của
những kẻ thiếu hiểu biết.”

Tưởng Nhược Nam thấy hắn nói đầy hùng hồn như thế
thì không nhịn được đáp: “Hầu gia, phụ nữ nhìn thấy chồng mình ở cùng người phụ
nữ khác, không ai là không nhỏ nhen cả, chỉ là có người nhịn được, có người
không nhịn được mà thôi.”

Cận Thiệu Khang trầm mặc một lúc, đột nhiên hỏi: “Vậy
tại sao người ta nhịn được nàng lại không nhịn được?”

Tưởng Nhược Nam cười nhạt: “Tại sao thiếp phải nhịn?”
Nói rồi lại nằm xuống giường, kéo chăn đắp lên người, nằm xoay lưng lại phía hắn.

Bên tai vọng tới bước chân hắn đi ra ngoài, đột
nhiên, hắn dừng lại, ngay sau đó giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên: “Chính bởi
vì nàng có Thái hậu chống lưng?”

Tưởng Nhược Nam chẳng buồn cử động. Mặc kệ hắn. Nàng
nghe hắn hừ một tiếng rồi mở cửa bước ra ngoài, cao giọng gọi Ninh An về Sở
Thiên các.

Người đàn ông phong kiến này, Tưởng Nhược Nam nằm
trên giường bực tức nghĩ, nói gì với hắn cũng vô ích! Hắn vốn coi việc năm thê
bảy thiếp là bình thường, là đương nhiên, hơi tỏ ra đố kị một chút thì phạm tội
to tày trời!

Lẽ nào bản thân nàng phải ở với hắn cả đời sao? Lần
này tránh được, vậy còn lần sau thì sao? Ngộ nhỡ có thai rồi, còn phải sinh con
cho hắn nữa ư?

Tưởng Nhược Nam càng nghĩ càng thấy bất bình thay
cho bản thân.

Thánh chỉ ban hôn chết tiệt, lẽ nào không có cách
để li hôn ư?

Nhưng, trên thế gian này chẳng có gì là tuyệt đối.
Nàng không thử một lần, sao biết là không thể?

Vì hạnh phúc tương lai của bản thân, nhất định nàng
phải thử một lần!

Nghĩ đến đây, nàng lật người ngồi dậy, gọi bọn Ánh
Tuyết vào rửa mặt chải đầu trang điểm cho mình, hôm nay nàng phải vào cung.

Không lâu sau, Trương ma ma bên Thái phu nhân đến,
thấy tấm khăn trinh tiết trên giường thì cầm lên, nhìn vết máu trên đó, Trương
ma ma nở một nụ cười hài lòng.

Chải đầu trang điểm xong, Tưởng Nhược Nam đến Tùng
Hương viện thỉnh an Thái phu nhân. Thái phu nhân nhìn thấy tấm khăn trinh tiết
rồi, bà rất vui.

Bà cầm tay nàng trò chuyện một lúc, đại khái mong
nàng sớm sinh người nối dõi cho Cận gia. Vu Thu Nguyệt bên cạnh mặc dù vẫn cố gắng
giữ nụ cười trên môi, nhưng Tưởng Nhược Nam có thể nhận ra, nụ cười của cô ta
quá gượng gạo.

Tưởng Nhược Nam còn cố ý nhìn cô ta cười đầy đắc ý mấy
lần, thấy sắc mặt Vu Thu Nguyệt hết trắng lại xanh, lòng nàng vô cùng dễ chịu.
Bây giờ, nàng lại thấy cảm kích “con khỉ” đó, nếu không phải hắn nghĩ ra trò với
chiếc khăn, e rằng lúc này Vu Thu Nguyệt đã là người nhìn nàng mà cười đắc ý rồi!
Mặc dù nàng không quan tâm, nhưng cảm giác đó cũng chẳng dễ chịu gì.

Từ chỗ Thái phu nhân đi ra, Tưởng Nhược Nam bèn vào
cung.

Theo quy định thì phụ nữ đã kết hôn rồi không được
tùy tiện ra ngoài, nhưng nàng có ý chỉ của Thái hậu, vì vậy Thái phu nhân cũng
không tiện ngăn cấm.

Đến Từ Ninh cung, Thái hậu vừa dậy, ngồi trước bàn
trang điểm để A Diệp chải đầu cho mình.

Thái hậu thấy nàng lập tức nở nụ cười, vẫy tay gọi tới:
“Nhược Lan mau chọn giúp ta xem hôm nay nên cài trâm nào?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3