Ma thổi đèn (Tập 8) - Chương 56

CHƯƠNG
56: KIẾP NẠN KHÓ THOÁT

Tôi thầm nghĩ: “Đám người này đúng là một nhóm ô hợp,
chẳng giống người đi đổ đấu mò vàng chút nào, thực hệt như bọn du thủ du thực
chuyên đi chơi gái ở phố Tây Đơn thành Bắc Kinh, trong đường hầm bí mật này
hung cát khó lường, làm sao có thể nói dừng là dừng ngay được?” Nhưng thấy thể
lực bọn họ quả thực đã tiêu hao quá độ, tôi cũng đành để cả bọn nghỉ ngơi tại
chỗ một lúc.

Tôi hỏi Shirley Dương, Cửu Tử Kinh Lăng giáp đã xé
toang cả Linh Tinh điện ở dưới đáy núi Quan Tài, thiết tưởng tình hình xung
quanh cũng chẳng hơn gì, ngọn núi Quan Tài ở sâu dưới lòng đất này liệu còn tồn
tại được bao lâu nữa?

Shirley Dương đáp: “Em chịu không đoán được. Kinh
Lăng giáp có thể nghiền nát nơi này bất cứ lúc nào, đến lúc ấy chắc chắn ngọc
đá cùng nát, tai họa hủy diệt này có thể sẽ xảy ra. Trong một giây nữa, cũng có
lẽ còn kéo dài được khoảng một hai tiếng đồng hồ, nhưng thời gian còn lại của
chúng ta nhất định không còn nhiều nữa đâu.”

Tôn Cửu gia dường như đã không còn để tâm đến chuyện
sống chết nữa, chẳng hề quan tâm làm sao thoát khỏi núi Quan Tài, đột nhiên cất
tiếng hỏi chúng tôi: “Các cô các cậu có nhìn rõ thứ chui từ trong thi thể Địa
Tiên ra là gì không?”

Lúc ấy trong mộ thất nứt toác sụt lún, Phong Soái Cổ
bị Cửu Từ Kinh Lăng giáp hút hết huyết tủy não tương trước khi ánh lửa dưới khe
nứt tắt ngúm, cả bọn đã tận mắt chứng kiến một bóng đen từ trong miệng Phong
Soái Cổ chui ra, cơ hồ toàn thân đều là lông mao, nhưng hình dáng cụ thể ra sao
thì không ai thấy rõ.

Chỉ là, có thể khẳng định một điều, thứ này không sợ
nước lửa, ngay cả khi bị Cửu Tử Kinh Lăng giáp đâm xuyên qua thân thể vẫn có thể
hành động tự nhiên, ngoại trừ Đại La kim tiên, liệu còn ai có thể ở giữa núi
đao biến lửa mà không hề suy suyển một cọng tóc? Lẽ nào đấy là chân nguyên của
Phong Soái Cổ, đã hóa thành tiên nhân thật hay sao?

Út và Tôn Cửu gia đều hết sức tin tưởng vào giả thuyết
này, tôi và Tuyền béo tuy rằng không tin, nhưng lại không tìm được lí do nào để
thuyết phục bản thân, duy chỉ có Shirley Dương là không biểu thị thái độ gì.

Trong năm người chúng tôi, Shirley Dương và Tôn Cửu
gia có học vấn cao nhất, nhưng khốn nỗi hai người này một người theo thuyết hữu
thần, người còn lại trong đầu toàn những tư tưởng mê tín truyền đời trong gia tộc,
việc đến nước này, tôi đành phải để Shirley Dương và Tôn Cửu gia cố gắng khách
quan hết mức, phân tích lại tình hình trong thôn Địa Tiên, để xem trên thế giới
này rốt cuộc có thần tiên hay không.

Tôn Cửu gia thở dài nói: “Thế giới bao la, chuyện lạ
gì mà không có, phàm chuyện gì cũng không có tuyệt đối. Thi thể Phong Soái Cổ gặp
lửa không cháy, bị bao nhiêu gai đồng đâm vào vẫn có thể cử động, những hiện tượng
sinh khắc vật lí giữa kim mộc thủy hỏa thổ hoàn toàn không có tác dụng gì với
lão, điều này chứng tỏ cái gì chứ? Chỉ có thể chứng tỏ rằng lão chính là thi
tiên nằm ngoài vòng ngũ hành mà thôi.”

Shirley Dương lại có kiến giải khác: “Trên đời này
chắc chắn có thần tồn tại, dù có thể chỉ tồn tại trong tín ngưỡng tinh thần,
còn thi tiên có thực hay không thì... tôi nghĩ thi tiên, có thể chỉ là sự mô tả
của người xưa đối với một hiện tượng siêu nhiên nào đó thôi. Thời Minh tuy chỉ
cách chúng ta có mấy trăm năm, nhưng bấy giờ thế gian vẫn thịnh hành chuyện luyện
đơn luyện dược hòng cầu trường sinh bất tử, có lẽ, Quan Sơn thái bảo đã phát hiện
ra trong núi Quan Tài có thứ đặc biệt gì đó có thể khiến người ta sau khi chết
không bị thối rữa, cũng không bị cương hóa, nên được gọi là thi tiên. Lấy một
ví dụ nữa, hiện tượng gấu ăn trăng trong mắt người cổ đại, nay được người hiện
đại gọi là nguyệt thực, nhưng dù là cổ hay kim, người ta đều cho rằng mình đã nắm
bắt được sự bí ảo của hiện tượng thiên văn này, đây chính là hạn chế thời đại, kì
thực, dù khoa học kĩ thuật hiện đại phát triển từng ngày, thì hiểu biết của con
người về vũ trụ và thế giới vẫn hết sức nhỏ nhoi.”

Tôn Cửu gia nghe xong gật đầu nói: “Sự tồn tại của
thi tiên, có lẽ đúng như cô Dương vừa nói, cũng tương tự với hiện tượng thần bí
gấu ăn trăng trong mắt người cổ đại, có điều đến giờ chúng ta cũng chưa tìm hiểu
được chân tướng của nó, mà rất có khả năng chúng ta mãi mãi sẽ không thể giải
được câu đố xác cổ thành tiên này. Vả lại, vì những hành vi của Phong Soái Cổ,
những thứ ấy giờ đây đích thực đã xuất hiện trong núi Quan Tài, nếu như thi
tiên thoát khỏi thế giới dưới lòng đất này, sẽ gây nên mối họa hại lớn chừng
nào cũng không ai biết được. Tóm lại, chúng ta vẫn phải nghĩ cách tiêu diệt nó
triệt để trước khi nơi này hoàn toàn sụp đổ.”

Tuyền béo chõ miệng vào: “Nếu lão địa chủ ấy đã tu
luyện đến mức thủy hỏa bất xâm thì chúng ta còn làm gì được nữa? Chắc cũng
không thể mỗi người cắn lão một miếng chứ? Theo Tuyền béo tôi đây, vụ này không
phải chúng ta không muốn làm, mà thực tình là làm không nổi, chi bằng cứ tùy tiện
vơ vét ít minh khí, nhân lúc chân vẫn còn chạy được, cuốn gói chạy thẳng ra
ngoài mới phải.”

Tôn Cửu gia hừ lạnh một tiếng, nói: “Thằng béo nhà cậu
vẫn còn nằm mơ à? Cửu Tử Kinh Lăng giáp lợi hại thế nào cậu thấy rồi đấy, lúc
trước tôi cũng đã nói đi nói lại, một khi núi Quan Tài này tiêu tùng thì chúng
ta đừng hòng giữ được toàn thây, lại còn nghĩ đến chuyện thoát khỏi nơi đây hay
sao? Chi bằng hãy nghe lấy câu này của tôi, đời người có giá trị hay không,
không phải ở sinh mệnh dài hay ngắn, mà quyết định bởi những chuyện anh ta đã
làm trong đời...”

Không đợi Tôn Cửu gia nói hết, Tuyền béo đã nổi sùng
lên, ngoác miệng chửi: “Tổ sư cha nhà ông, đánh rắm thối vừa vừa chứ, lão địa
chủ ấy đốt cũng không cháy, có giỏi thì ông tự đi mà vác gạch vác dao ra chơi
nhau với lão, tiên sư, đừng có lôi cả bọn vào làm nệm lót lưng. Tuyền béo này sống
chết gì cũng phải thoát khỏi đây, giai cấp vô sản quang vinh chúng ta, có chết
cũng không thể chết trong núi Quan Tài làm vật bồi táng cho bọn địa chủ được.”

Út thấy Tuyền béo và Tôn Cửu gia sắp đánh nhau tới
nơi, vội vàng khuyên ngăn, nhưng cô làm sao khuyên nổi. Shirley Dương thấy vậy
vội thúc tôi một cái vào lưng, tôi đang mải nghĩ xem làm sao khắc phục vô vàn
khó khăn trước mắt, được cô nhắc nhở, lập tức định thần lại nói vởi cả bọn: “Nghỉ
ngơi lại sức cả rồi phải không? Thôi đừng tập thể dục lưỡi nữa, nghe tôi nói
đây, theo tôi, sự việc xảy ra trong núi Quan Tài đã vượt xa những gì chúng ta dự
tính trước đây, địa hình thần mạch Bàn Cổ này còn phức tạp hơn cả mê cung, đến
giờ tôi cũng chưa nghĩ ra cách thoát khỏi thôn Địa Tiên, còn chuyện diệt trừ
thi tiên trong mộ cổ thì lại càng lực bất tòng tâm. Giờ đây, chúng ta cũng chỉ
còn cách đi bước nào hay bước ấy thôi, trong đường hầm bí mật này, chắc hẳn cất
giấu bí mật không thể nói cùng ai của Phong Soái Cổ, mọi người tạm nghỉ ngơi ở
đây trước, sau đó sẽ tiếp tục men theo đường hầm này đi tới, xem xem có tìm thấy
lối thoát nào hay không.”

Cuối cùng, tôi cũng thuyết phục được mấy người họ, đằng
nào trong hoàn cảnh này cũng chẳng còn cách nào hơn, không ai nghĩ ra được cao
chiêu diệu kế gì cả. Có thể nói, trước mắt chúng tôi không còn lựa chọn nào
khác, cũng chỉ có con đường hầm bí mật này là tuyến đường cuối cùng, rốt cuộc
là sinh hay là tử, cứ phải đem tính mạng năm con người ra đặt cược thì mới biết
kết quả.

Đứng một chỗ rầu rĩ cũng chẳng ích gì, tục ngữ nói rất
đúng, “hay ăn thì lăn vào bếp,” muốn thoát khỏi nơi này, có lẽ cũng chỉ còn
cách bới ra bí mật thật sự ẩn giấu trong núi Quan Tài. Nhưng thời gian đang
trôi từng phút từng giây, Cửu Tử Kinh Lăng giáp siết chặt lấy quả núi, sụt lún
và địa chấn liên tiếp xảy ra, chúng tôi chỉ nghỉ ngơi qua loa vài phút rồi buộc
phải vội vã đứng lên, tiếp tục men theo đường hầm bí mật đi vào sâu bên trong
tìm kiếm.

Địa hình đoạn đường hầm này không theo quy tắc nào cả,
có chỗ rộng rãi có nơi lại chật hẹp, cả bọn men theo đường hầm bí mật có dây
xích sắt, lại đi tiếp khoảng mười mấy bước, phát ra một cái xác nằm vắt ngang.
Cỗ tử thi này hết sức quái dị, thoạt trông có vẻ là một lão già lúc sinh tiền rất
gầy gò, tóc tai xõa xượi, y phục rách nát tả tơi, gần như lõa thể, trên lồng ngực
để trần, từng dải xương sườn gồ hẳn lên.

Núi Quan Tài này là linh mạch tàng phong tụ thủy, vì
vậy những xác chết trong thôn Địa Tiên thảy đều còn tươi như lúc sống, toàn bộ
da thịt dung mạo vẫn giữ được hoàn hảo, tuyệt đối không biến thành xác khô.
Nhưng cái xác trong đường hầm bí mật này không chỉ bị khóa vào xích sắt nặng nề,
mà còn gầy gò khô đét tựa như quỷ đói, tay chân đều bị cùm chặt, không ngoài dự
đoán của tôi lúc trước, đây có lẽ là một tù nhân bị nhốt ở trong mật đạo.

Tôi nhớ hồi trước từng xem qua một bộ phim tài liệu
về Thế chiến II, trong phim có mấy cảnh người Do Thái bị Đức Quốc Xã nhốt trong
trại tập trung, người nào người nấy đều gầy trơ xương, có thể nói là cảnh tượng
hết sức thương tâm, thậm chí còn khiến người ta khó lòng tưởng tượng nổi... con
người có thể vì thiếu dinh dưỡng lâu ngày mà thành ra bộ dạng đó. Vừa nhìn thấy
cái xác của người tù trước mặt, tôi liền nhớ lại cảnh tượng trong bộ phim tài
liệu chiến tranh ấy.

Có điều, tại sao Phong Soái Cổ lại dùng hình cụ nặng
nề như vậy để xiềng một lão già gầy guộc vào đây?Người tù bị nhốt trong thôn Địa
Tiên này là ai?

Tuyền béo xưa nay thấy chuyện gì cũng không cho là lạ,
liếc mắt nhìn qua một cái rồi nói: “Chuyện này ai xem qua Sherlock Holmes đều
phân tích được thôi, chắc chắn là người phản đối Phong Soái Cổ, kết quả trúng
phải độc thủ của lão địa chủ thối tha, bị nhốt trong chốn lòng đất quanh năm
không ánh mặt trời này cho chết đói rồi.”

Shirley Dương và giáo sư Tôn đều bảo không giống vì
quần áo trên người tù nhân này hết sức cổ quái, không giống cách ăn mặc của dân
chúng thời Minh, cũng không giống kiểu ăn mặc quái dị của Quan Sơn thái bảo, mà
đã bị nhốt trong địa đạo bí mật thế này, tuyệt đối không phải người thường, nhưng
họ cũng không có căn cứ nào để phán đoán thân phận của cái xác này cả.

Cả bọn lại nghi hoặc đi thêm mấy bước nữa, hóa ra là
một gian phòng rộng rãi, bên trong còn có nhiều xiềng xích gông cùm hơn, xiềng
khoảng hơn trăm cái xác nằm ngổn ngang, già trẻ gái trai đủ cả, người nào người
nấy đều gầy trơ xương, hơn nữa còn có không ít thi thể đứt đầu hoặc thiếu chân
thiếu tay, tử trạng thê thảm vô cùng. Trong phòng còn có mấy pho tượng thú bằng
đồng xanh đứng xếp hàng, hẩu hết các xác chết đều bị khóa chặt xung quanh một bức
tượng rùa đồng cao lớn cổ xưa.

Tôi như bị rơi vào giữa đám mây mù mờ mịt, trong
thôn Địa Tiên ở núi Quan Tài sao lại có một nơi như vậy? Không giống mộ thất tuẫn
táng, lại cũng không giống địa lao giam giữ tù nhân bình thường, nhưng mật thất
này đã là tận cùng của đường hầm bí mật, chỉ có một lối ra vào duy nhất, phía
trước không còn đường nào khác nữa rồi.

Những người còn lại cũng đều hoang mang bối rối, trước
mắt chỉ có thế suy đoán rằng, những tù nhân bị nhốt trong mộ cổ Địa Tiên này không
phải là nô lệ hay tội phạm bình thường. Shirley Dương tinh mắt lại tỉ mỉ, đã
nhanh chóng phát hiện ra trên thân thể tất cả những người chết này đều có một
hình xăm từa tựa hình con lợn. Trong đó, có xác một lão già râu quai nón, nhìn
phục sức và đầu tóc có thể thấy thân phận người này khác với những người còn lại,
tôi bèn bước tới lật cái xác lên xem thử, quả nhiên phát hiện ra trong vạt áo
có vài hàng chữ.

Tôn Cửu gia ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ có liên quan đến
truyền thuyết Ô Dương Vương ư? Vậy há chẳng phải chứng minh những người tù này
không phải người trong thôn Địa Tiên, mà có lẽ là di dân còn sót lại từ thời kì
Vu Sở, tại sao lại bị Phong Soái Cổ bắt về nhốt ở đây nhỉ?” Trong lúc nói chuyện,
lão ta cũng nôn nóng nhích tới xcem xét những chữ viết trên vạt áo rách nát.

Tôi thắp một ngọn nến, cả bọn tập trung xem xét những
chữ viết để lại, quả đúng như suy đoán của Tôn Cửu gia, thì ra những thi thể
trong mật thất này vốn là một bộ tộc cổ xưa ở vùng hẻm núi Quan Tài, đời đời bảo
vệ bí mật của núi Quan Tài. Khi Phong Soái Cổ kiến tạo thôn Địa Tiên, đã gặp phải
những hậu duệ của Vu giả này, từng giết rất nhiều người của bọn họ, về sau biết
được những người này nắm trong tay thuật chiêm tinh bốc quẻ của thời đại Vu Sở,
bèn bí mật nhốt họ lại, ngày đêm dùng những hình phạt tàn khốc tra tấn giày vò,
ép họ giúp lão ta suy diễn quẻ tượng.

Vì núi Quan Tài nằm sâu trong lòng đất này là đất tế
tư từ thời kì Vu Sở, có chôn vô số quan tài nhỏ đựng cơ quan nội tạng người chết,
trải qua nhiều năm, âm khí tích tụ, trong đống xác thối xương tàn đã sinh ra
thi đơn. Phàm người chết mà chôn cùng với thi đơn, dẫu lúc nhập quan đã thối rữa
cương hóa, sau khi chôn xuống đất trăm năm cũng sẽ dần dần tươi tắn lại, giống
hệt như khi còn sống, vì vậy các thầy mo liền đào xác cổ lên để hiển lộ phép
thuật của mình.

Nhưng sau này họ phát hiện ra, những cái xác chết mà
không hóa ấy một khi rời khỏi lòng đất, liền làm dấy lên ôn dịch trên quy mô lớn,
người và súc vật tử vong nhiều không kể xiết thuật phù thủy từ đó cũng suy
vong. Vì vậy, sau khi Ô Dương Vương qua đời, núi Quan Tài được coi như cấm địa,
bình thường người dân bản địa thậm chí còn không dám tùy tiện nhắc đến.

Lúc Phong Soái Cổ đào trộm mộ cổ Ô Dương Vương, phát
hiện ra cái xác Ô Dương Vương mất đầu vẫn còn tươi nguyên, hệt như lúc sống, liền
động tà niệm, biết được trong núi có Bàn Cổ thần mạch, định dựa vào đó để độ
luyện thành tiên. Ông ta cho rằng những chuyện xảy ra trước kia là do cổ nhân
không tìm hiểu rõ sự tình, chẳng những không dùng được, mà ngược lại còn bị nó
gây hại, vì vậy mới dốc hết tâm cơ năng lực ra kiến tạo nên mộ cổ thôn Địa
Tiên.

Nhưng Phong Soái Cổ là người cực kì đa nghi, để khỏi
sơ sẩy, ông ta đã cưỡng bách những hậu duệ của Vu giả thời xưa suy diễn quẻ tượng.
Tổ tiên nhà họ Phong phát tích nhờ đào quan tài treo ở hẻm núi Quan Tài, trộm
được rất nhiều long cốt ghi chép dị thuật xem tướng, bói toán, cũng từ đó học
được chút bản lĩnh chiêm bốc, nhưng đều là sở học về sau, có rất nhiều chỗ thâm
ảo không được truyền thụ, không thể tinh diệu quảng bác như hậu duệ còn sót lại
của Ô Dương Vương được.

Thuật chiêm tinh thời cổ đại không nhất thiết phải
trực tiếp ngẩng đầu quan sát tinh tú trăng sao, mà cách chuẩn xác hơn là lợi dụng
vật khí bằng đồng hoặc mai rùa để xem bói, vì người xưa cho rằng những đường
vân trên mai rùa chính là phản ứng trực tiếp của điểm triệu sao trời. Khoa học
hiện đại tuy phát triển, nhưng hiểu biết về lĩnh vực tinh thần của con người lại
không bằng lí giải trực quan của người xưa, khó mà giải thích được sự chuẩn xác
của những lời tiên tri hay ám thị cổ. Kì thực, đó chính là chỗ kì diệu của thuật
chiêm tinh đoán quẻ.

Phong Soái Cổ đào được ở Thiểm Tây mấy món đồ đồng
có từ thời Tây Chu, đều là thứ đồng dùng để suy diễn chiêm tinh, bèn đem giấu
trong mật thất ở thôn Địa Tiên, đồng thời nhốt những tù nhân kia ở đây. Mới đầu,
những Vu giả này vẫn không chịu phạm điều cấm kị của tổ tiên, nhưng về sau
không chịu nổi cực hình tàn khốc, Phong Soái Cổ lại không ngừng giết người để bức
ép, cuối cùng họ đành giúp ông ta bốc quẻ suy đoán.

Điểm triệu nhận được cho thấy, Cửu Tử Kinh Lăng giáp
sẽ dần dần nuốt trọn núi Quan Tài, khi có kẻ trộm mộ tiến vào đổ đấu, quan
quách của Địa Tiên sẽ chịu kiếp nạn rơi vào núi đao biển lửa. Từ xưa đến nay,
tương truyền người nào muốn thành tiên đều phải trải qua một số kiếp nạn như thế,
sau đó, khi thôn Địa Tiên bị hủy diệt, Phong Soái Cổ trở thành thi tiên sẽ dẫn
theo toàn bộ những kẻ tuẫn táng cùng đám trộm mộ kia thoát khỏi núi Quan Tài.
Thế rồi, thế gian sẽ máu chảy thành sông, thây chất thành núi, trong phép bói
xưa, đây gọi là tượng “phá sơn xuất sát.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3