Ma thổi đèn (Tập 8) - Chương 52

CHƯƠNG
52:MỘT PHẦN VẠN

Chúng tôi tiến vào cửa, thoáng nhìn qua ở phạm vi gần,
chỉ thấy bên trong có đầy đủ phòng ốc đường sá, giữa các trụ nham thạch có vô số
khe hở, được coi như những mộ thất thiên nhiên, cơ hồ mỗi huyệt động ấy đều có
một cái xác ngồi xếp bằng, toàn bộ đều mặc áo mũ thời Minh, già trẻ gái trai đều
có, trên tay ai cũng nâng một ngọn đèn đã tắt lụi từ lâu.

Bọn tôi đứng ở chỗ cao nhất của bia cáo tế, phạm vi
chiếu sáng của đèn pha và đèn pin mang theo nhiều lắm cũng chỉ khoảng hai ba chục
mét, tính riêng khu vực tầm mắt có thể vươn tới này, đã có mấy chục mộ thất
trong huyệt động rồi. Xa xa, là những ánh lửa ma trơi lập lòe bất định tựa sao
trời, dựa trên số lượng và quy mô của những đốm lửa này mà suy thì trong thần mạch
Bàn Cổ này thực không biết còn bao nhiêu huyệt động tương tự như vậy nữa.

Tôn Cửu gia liên tiếp xem qua mấy chỗ mộ thất, gương
mặt lộ vẻ khó xử, nói với chúng tôi: “Khu mộ cổ này tuy nằm dưới lòng đất,
nhưng mộ thất lại nằm trong khe đá, hơn nữa thi cốt bên trong đều không có quan
quách khâm liệm, không hợp lẽ thường chút nào. Các cô các cậu xem, trong lòng
người chết đều ôm một ngọn đèn, chắc là để dẫn đường cho vong linh ở chốn âm
tào địa phủ, hẳn những người này dù bị chôn sống ở đây, vẫn mong ngóng Địa Tiên
đắc đạo rồi sẽ gọi linh hồn bọn họ ở âm phủ lên, mượn hình hài vẫn chưa mục rữa
trong núi Quan Tài này để thành tiên đấy”

Shirley Dương nói: “Địa Tiên Phong Soái Cổ mê hoặc
hàng vạn người vào núi bồi táng, khu vực này lại giống như một rừng huyệt mộ,
chí ít cũng phải có mấy vạn mộ thất sắp xếp không theo quy luật nào cả, phỏng
chừng đều không có khác biệt gì lớn, nếu Phong Soái Cổ ẩn nấp trong này, thử hỏi
ai mà tìm được ông ta chứ?”

Tôn Cửu gia lắc đầu: “Không tìm được cũng phải tìm
thôi. Khi màn sương máu chạm đất, Phong Soái Cổ sẽ dẫn quần tiên rời núi, chuyện
này thoạt nghe có vẻ hoang đường khó tin, nhưng Phong Soái Cổ là bậc kì nhân
mưu lược hơn người, hiểu được lẽ âm dương, thấu được cơ quỷ thần, nếu ông ta đã
tính toán sau khi chết rồi vẫn nhập thế độ người, vậy ắt hẳn sẽ gây ra tai họa
lớn cho thế gian.”

Tôi vặn hỏi Tôn Cửu gia: “Phong Soái Cổ tốt xấu gì
cũng là tổ tiên nhà họ Phong của ông, sao ông cứ trước một câu tai vạ, sau một
câu họa hại, một mực nhận định ông ta thành tiên rồi sẽ đi hại người? Ngộ nhớ
ông ta có lòng bác ái như chúa Jesus kia thì sao, thể chẳng phải chuyến này
chúng ta công toi à?”

Tôn Cửu gia nói: “Thằng trẻ ranh nhà cậu đừng nói bậy,
có ai muốn làm chuyện khi sư diệt tổ đâu chứ? Chỉ vì trong các truyền thuyết tu
luyện thành tiên của Trung Quốc cổ đại chỉ có thi tiên là đáng sợ nhất. Những kẻ
ngu ngốc tầm thường uống đan dược đa phần đều bị ma xui quỷ khiến, một lòng cầu
mong sau khi chết được vũ hóa thành tiên, nhưng những kẻ ấy chết rồi chẳng qua
cũng chỉ tự mình hại mình mà thôi. Có điều thi tiên chỉ những người sau khi chết
đi, âm hồn không tan, thi thể không rữa, trải qua vô số kiếp nạn trong cõi u
linh âm hồn lại một lần nữa nhập xác thành tiên, tạo nên sát kiếp, người chết
trong tay càng nhiều thì đạo hạnh càng cao. Những tà pháp luyện thi thành tiên
này tuyệt đối không phải chính đạo, vì vậy năm xưa Phong Soái Kỳ mới vì chuyện
này mà trở mặt thành thù với Phong Soái Cổ, để lại mối oán hận tích tụ suốt mấy
trăm năm.”

Trừ Út vẫn hết sức tin phục lời của Tôn Cửu gia, ba
người còn lại chúng tôi đều chẳng coi vào đâu, nhưng nói đi cũng phải nói lại,
tình hình bên ngoài Linh Tinh điện thế nào cả bọn đều tận mắt chứng kiến rồi,
còn về thứ sinh vật có thể di chuyển trong vách tường ấy là gì thì không ai
trong chúng tôi có thể nói rõ được. Có trời mới biết có phải Phong Soái Cổ thật
sự nắm giữ được bí mật gì, có thể khiến ông ta mượn xác hoàn hồn hay không? Ngộ
nhỡ thật sự ứng với lời tiên đoán của người này, để thi tiên rời núi, ắt hẳn sẽ
có nhiều sinh linh vô tội bị hại.

Hồi tưởng lại tâm cơ Phong Soái Cổ lợi hại nhường
nào, cả bọn đều cảm thấy dù thật hay giả, cũng phải nghĩ cách tìm ra thây cốt
ông ta để tuyệt trừ hậu họa, nhưng muốn trong thời gian ngắn tìm được thi thể
Phong Soái Cổ giữa hàng nghìn hàng vạn huyệt mộ thế này, há phải chuyện dễ dàng
hay sao?

Tôn Cửu gia giục tôi: “Hồ Bát Nhất, cậu có bí thuật
Mô Kim, có thể nói là tuyệt học hàng đầu trong giới đổ đấu, cậu mau nghĩ cách
gì đó đi chứ.” Nhưng nói xong lão ta lại lộ vẻ lo âu, Địa Tiên Phong Soái Cổ
không chỉ tinh thông kì môn dị thuật, mà còn mưu tính sâu xa, tâm cơ sâu không
thể lường, mấy trăm năm sau vẫn còn khiến người ta kinh sợ tự đáy lòng. Ông ta
để lại “Quan Sơn chỉ mê phú,” chính là muốn lợi dụng ý diệt trừ thi tiên của hậu
nhân, dụ dỗ họ vào núi Quan Tài, lợi dụng dương khí của người sống kích hoạt
màn sương máu giáng xuống. Con cháu của chi mạch Phong Soái Kỳ suốt trăm năm
nay đã bỏ ra không biết bao nhiêu tâm huyết và tính mạng, kì thực đều bị Địa
Tiên lợi dụng, cũng không dám chắc khi chúng tôi tìm thấy di hài của Phong Soái
Cổ, ngược lại giúp ông ta thành sự hay không? Vạn nhất khéo quá hóa vụng thì hậu
quả thực khó mà tưởng tượng nổi.

Tôi bảo Tôn Cửu gia: “Hai mặt lí lẽ ông đều nói cả rồi,
tôi chẳng có gì để nói nữa, đằng nào đã vào trong mộ Địa Tiên giờ có hối hận
cũng muộn rồi. Theo tôi thấy, chúng ta cứ tận hết sức mình rồi nghe mệnh trời
thôi, nghĩ cách tìm ra mộ thất của Phong Soái Cổ trước rồi tính toán tiếp, lúc
này cần phải phấn chấn tinh thần, quyết tâm đi đến cùng mới được, đừng nghĩ ngợi
nhiều quá làm gì.”

Mấy người còn lại đều cảm thấy tôi nói có lí, giờ
đây núi Quan Tài đã bị Cửu Tử Kinh Lăng giáp vây khốn, dù muốn trốn có mọc cánh
cũng khó thoát, trước mắt chỉ còn cách hành sự theo trực giác mà thôi. Còn chuyện
quần tiên ở thôn Địa Tiên cuối cùng có thể thấy lại ánh mặt trời như dự tính của
Phong Soái Cổ hay không, thì đành để lại cho ông trời già kia quyết định vậy.

Tuy rằng chúng tôi đã quyết bất chấp tất cả tìm kiếm
Địa Tiên Phong Soái Cổ, hủy hoại thi thể ông ta để diệt trừ hậu họa nhưng nơi
đây vô số mộ thất cao thấp lô nhô thế này, muốn tìm được mộ Địa Tiên thực sự
còn khó hơn lên trời, hoàn toàn không biét bắt tay từ đâu. Cả bọn vô kế khả
thi, đành tiến vào khu huyệt động, lần dò từng bước, chầm chậm tìm kiếm vào bên
trong.

Tuyền béo ra vẻ ta đây, nói với tôi: “Nhất à, tôi có
tuyệt chiêu này, chúng ta đã làm thì làm cho trót, châm một mồi lửa thiêu rụi hết
đống huyệt mộ này đi, lão địa chủ Phong Soái Cổ ấy có ẩn trốn sâu đến mấy cũng
không thoát được kế hỏa công của chúng ta, kế này gọi là hỏa thiêu doanh trại.”

Tôi lắc đầu: “Tư lệnh Tuyền béo này, tôi thấy hồi
trước cậu thông minh, giờ lại hóa ra hồ đồ rồi. Nơi này hơi ẩm nặng nề, nhiều
khe nứt còn có nước đỏ như máu rỉ ra, không thể cháy thành ngọn lửa lớn được
đâu, dẫu dùng dầu hỏa thì mỗi lần cũng chỉ hủy diệt được một thi thể trong một
mộ thất thôi, muốn thiêu đốt cả nghìn vạn huyệt mộ ở đây trừ phi ném bom Napal
vào. Bom Napal có thể đốt được cả đá tảng, muốn thiêu rụi núi Quan Tài này cũng
chẳng khó khăn gì, nhưng hiện giờ trang bị của chúng ta còn kém cả đám dân
phòng, tiên sư nhà cậu đừng có nghĩ ngợi lung tung nữa.”

Lúc này, mặt đất dưới chân chợt truyền lên một đợt
chấn động, tựa như núi lay đất lở. Cả bọn kêu lên một tiếng, cuống cuồng nhảy
vào huyệt động bên cạnh, chỉ thấy các thi thể bên trong mộ thất cũng đung đưa lắc
lư theo. Khu mộ này có lẽ nằm ngay bên dưới thôn Địa Tiên, tầng ngọc thạch bên
trên phát ra âm thanh vỡ vụn, nếu đợt rung động vừa rồi tạo ra khe nứt giữa
hang động ngọc thạch và thôn Địa Tiên, ắt sẽ có hàng đàn sâu quan tài tràn vào
trong này ngay lập tức.

Tôi ngẩng đầu lên quan sát, nhưng chỉ thấy tối như
hũ nút, hoàn toàn không nhìn thấy gì, nhưng nghe động tĩnh cũng đủ biết đã xảy
ra chuyện lớn. Đợt chấn động vừa rồi không phải địa chấn, mà là Cửu Tử Kinh
Lăng giáp càng lúc càng siết chặt lấy núi Quan Tài, chỉ thêm một hai lần chấn động
nữa, Bàn Cổ thần mạch sợ rằng sẽ bị nó nghiền nát. Mắt thấy đợt sóng này chưa
qua, đợt sóng khác lại tới, cả bọn càng thêm nôn nóng bất an, dù tìm được xác Địa
Tiên Phong Soái Cổ, chỉ e cũng khó thoát khỏi sự truy đuổi của tử thần, nếu
không phải bị chôn sống dưới ngọn núi cao nghìn mét, thì cũng bị Cửu Tử Kinh
Lăng giáp kia hút sạch máu tủy mà chết.

Sau khi cơn rung động qua đi, Shirley Dương đến bên
cạnh tôi nói: “Cứ tìm như vậy cũng không phải cách, một là nguồn sáng còn lại
có hạn,sau khi hết pin thì phải đốt nến thắp sáng. Hai là Cửu Tử Kinh Lăng giáp
xung quanh bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên phá tầng nham thạch chui vào trong
núi, thời gian dành cho chúng ta có lẽ không còn nhiều nữa. Anh xem trên những
khối nham thạch này đều có kí hiệu tinh tú thời cổ, nói không chừng lại có liên
quan đến sự sắp xếp của sao trời, anh hiểu bí thuật phong thủy thiên tinh, sao
không bắt tay từ đây, thử nghĩ xem có cách gì đột phá không.”

Tôi bảo, không phải anh không nóng lòng, kí hiệu
tinh tú trong mộ thất anh cũng nhìn thấy rồi, nhưng phạm vi chiếu sáng của
chúng ta có hạn, mà việc quan sát sao trời không như tìm kiếm địa mạch, không
nhìn được toàn thể thì đừng nói gì đến chuyện sử dụng bí thuật phong thủy thiên
tinh để phân kim định huyệt, dẫu biết rõ Phong Soái Cổ rất có thể ẩn náu ở vị
trí Tư Đẩu trong tinh đồ, song anh cũng chẳng thể làm gì được.

Kì thực, vẫn còn một nỗi khó tôi không nói rõ cùng
cô, bí thuật phong thủy thiên tinh là nội dung thâm ảo nhất trong thuật Phân
kim định huyệt, tôi mới biết được một chút kiến thức nửa vời, còn xa mới đạt đến
trình độ thông hiểu vận dụng, lần đó đi sa mạc Tân Cương tìm kiếm thành cổ Tinh
Tuyệt chẳng qua chỉ là mèo mù vớ chuột chết, chứ chẳng phải nhờ tôi tinh thông
bí thuật phong thủy thiên tinh gì cả. Chuyện này bấy lâu nay tôi vẫn ngại không
dám nói với Shirley Dương.

Tôn Cửu gia đưa ra ý kiến: “Đằng nào cũng phải mò
kim đáy biển, chi bằng chia ra hành sự, cả bọn chia nhau ra tìm, có khi lại
nhanh hơn cũng không chừng.”

Tôi trầm ngâm giây lát, nhủ thầm trong bụng: “Trên
người Tôn Cửu gia có dấu hiệu thi biến, tuyệt đối không thể để lão ta rời khỏi
tầm quan sát được. Tử trạng của những người bồi táng Phong Soái Cổ này đều cực kì
quái dị, nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện tình huống bất ngờ;
vả lại Út không có kinh nghiệm đổ đấu, cũng không thể để cô bé đi một mình, mọi
người mà phân tán ra, trong bóng tối rất khó tiếp ứng cho nhau, dẫu tìm được mộ
thất của Phong Soái Cổ, e rằng cũng chẳng có cách nào ứng phó, nhưng cứ tụ tập
lại thì không thể mở rộng phạm vi tìm kiếm, phải làm sao mới ổn đây?”

Lúc này, cũng ko biết là do cơn nghiện thuốc nổi lên
hay thần kinh căng thẳng quá lâu, đầu óc tôi tựa như một đống tương nhão, chỉ
muốn châm điếu thuốc lá cho tinh thần tỉnh táo, vừa cho tay vào túi liền chạm
phải tấm gương cổ Quy Khư buộc trước ngực, một ý nghĩ chợt lóe lên: “Sao lại
quên mất vật này chứ?” Tôi quên cả lấy thuốc lá, vội tháo tấm gương xuống, nếu
muốn tìm ra mộ thất của Phong Soái Cổ giữa hàng vạn ngôi mộ ở nơi đây thì không
thể không nhờ vào tấm gương cổ này được. Đây là phép cổ, gọi là Quan bàn biện cục.

Lúc này tôi không kịp giải thích cho những người
kia, chỉ bảo bọn họ theo sát sau lưng tôi, rồi thắp luôn một cây nến bằng mỡ
giao nhân đặt lên mặt gương. Bên trong mộ cổ âm khí nặng nề, ánh nến cũng u ám ảm
đạm. Mặt sau của gương cổ Quy Khư có mấy trăm mấu đồng, vừa hợp với số Chu
Thiên, ánh nến ảm đạm chiếu lên mặt sau gương, liền thấy long khí còn sót lại
bên trong ẩn hiện chập chờn, sinh khí trong chất đồng mờ mịt tựa có tựa không,
hồ như một vệt băng vụn dưới ánh tà dương, bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến.

Thuật thắp nến hỏi gương này là một phép cổ đến độ gần
như trở thành truyền thuyết trong Thập lục tự âm dương Phong thủy bí thuật, bởi
lẽ đồng dưới đáy biển rất hiếm hoi nên từ xưa đã cực ít người thực sự dùng qua
biện pháp này. Cách này không phải bốc quẻ bói toán, mà là vận dụng lí thuyết
phong thủy để phân kim định huyệt trong địa mạch. Một long mạch không phải chỗ
nào cũng là đất đại cát đại lợi, mà kim huyệt tàng phong tụ thủy có thể chỉ nhỏ
như đồng tiền vậy thôi, song toàn bộ hình thế của địa mạch đều khởi phát từ đó
mà ra, tìm kiếm nơi giếng vàng huyệt ngọc này chính là tinh túy của thuật Phân
kim định huyệt. Nếu như địa mạch mà Tầm long quyết tìm được là một đường hay một
mặt phẳng, thì thuật Phân kim định huyệt lại chuyên dùng để xác định một điểm cụ
thể nào đó trên đường hoặc mặt phẳng ấy.

Long khí trong gương cổ Quy Khư sắp sửa tiêu tán hết,
thời gian vô cùng quý giá, tôi vừa quan sát sự thay đổi của chất đồng trên mặt
sau tấm gương, vừa rảo nhanh bước chân. Nhìn khắp đâu đâu cũng có kí hiệu tinh
tú, chứng tỏ nơi này được bố trí dựa theo vị trí của sao trời, với bản lĩnh của
Phong Soái Cổ, chắc chắn ông ta sẽ chiếm lấy vị trí tinh chủ trong khu vực lăng
mộ này làm chốn táng thân sau khi chết.

Tôi lấy tấm gương cổ Quy Khư ra làm la bàn dò khí, dựa
theo sự thay đổi của bóng nến trong gương mà vòng vèo trên đường phố tạo thành
bởi những đống nham thạch, cuối cùng cũng khóa được mục tiêu vào một triền dốc
cheo leo. Lúc này chút hải khí cuối cùng còn sót lại bên trong gương đồng rốt
cuộc cũng tiêu hao hết, tấm gương được long hỏa ở Nam Hải tôi luyện chỉ trong
chớp mắt đã mất đi linh hồn, trở thành một món cổ vật tầm thường.

Tim tôi đập thình thịch, thầm nhủ mình may mắn. Trên
dải nham thạch trước mắt có bốn gian mộ thất, một trong số đó là nơi phát
nguyên của thi khí vô cùng vô tận trong địa mạch Bàn Cổ, thảng như Địa Tiên Phong
Soái Cổ đúng là bậc cao nhân có thế nhìn thấu cơ trời, ông ta nhất định sẽ náu
mình ở đây đợi độ hóa thành tiên. Nghĩ đoạn, tôi bèn bảo cả bọn cầm sẵn vũ khí
trên tay, toan tiến vào trong tìm kiếm.

Tôn Cửu gia thấy hải khí trong gương đồng đã cạn, sắc
mặt lại càng thêm khó coi, lo lắng nói: “Phen này toi rồi, lúc trước còn trông
chờ vào gương cổ trấn thi trừ tà, giờ thì hay ho rồi, gương đồng Quy Khư đã
hoàn toàn mất đi hồn phách, không biết còn trấn áp cương thi được nữa hay
không.”

Tôi không để tâm chuyện này cho lắm, thầm nghĩ xưa
có câu không bỏ con săn sắt thì làm sao bắt được cá rô, từ lúc tiến vào khu vực
hẻm núi Quan Tài, ngoài cái “xác sống” Tôn Cửu gia này ra, chưa thấy hiện tượng
thi biến nào cả, vả lại nếu đúng như lời của chính lão ta, rằng lão ta đã chết
từ lâu rồi, vậy thì tại sao lại hoàn toàn không có phản ứng gì trước tấm gương?
Nếu Tôn Cửu gia không nói dối, vậy e rằng thuyết nói gương cổ Quy Khư có thế trấn
áp cương thi chỉ là bịa tạc mà thôi, giữ nó lại đến phút cuối cũng chẳng ý
nghĩa gì, dù sao trên người tôi vẫn còn một hộp chất đốt dự phòng, chỉ cần
Phong Soái Cổ vẫn còn hình hài xác thịt trong mộ thất thì chẳng lo không đốt được
lão ra tro.

Tuyền béo cũng nói: “Tôn Lão Cửu này đúng là một kẻ
đáng thương, chắc bị thù hận và tư tưởng mê tín tích lũy mấy thế kỉ nay làm cho
phát điên rồi, đợi lát nữa phải cho ông mở mang tầm mắt, xưa có Trương Thiết
Sinh nộp giấy trắng mà đỗ đại học, nay có Tuyền béo và Hồ Bát Nhất tay không đấu
địa tiên. Đừng tưởng có khoa học kĩ thuật với học hàm học vị là đảm trách được
tất nhé, một thân đảm lược của chúng anh đây không phải cứ đọc sách là học được
đâu.” Nói đoạn, cậu ta vẫy tay với cả bọn: “Đồng chí nào có đầu óc và lòng can
đảm thì đừng bần thần ở đó nữa, theo tôi xông lên đi.” Tôn Cửu gia đưa tay cản
Tuyền béo lại, bảo chúng tôi: “Đừng nóng, vẫn còn một pháp bảo có thể dùng cứu
mạng trong thời khắc mấu chốt. Có nghe nói đến thừng trói tiên bao giờ chưa?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3