Ma thổi đèn (Tập 8) - Chương 39

CHƯƠNG
39: CÁI CHẾT, KHÔNG HẸN MÀ ĐẾN

Trung đoàn trưởng Phong dặn dò em trai, lỡ sau này
không còn cách nào khác nữa, thì hãy đi tìm Mô Kim hiệu úy hỗ trợ, thường có
câu, Bảy mươi hai nghề, Mô Kim đứng đầu, chỉ có bí thuật Mô Kim mới phá giải được
mộ cổ Địa Tiên.

Tôn Học Vũ nghe vậy lại càng thấy khó khăn, hồi nhỏ
ông ta từng nghe cha mình nói, trong các cao thủ đổ đấu có bản lĩnh chân thực
trên đời, từ xa xưa đã có ba chi mạch Phát Khưu Mô Kim, Ban Sơn, Xả Lĩnh. Nhóm
cường đạo Xả Lĩnh trên Thường Thắng sơn sớm đã tan rã từ trước Giải phóng; đám
đạo nhân Ban Sơn dường như cũng không còn truyền nhân, toàn bộ đều đã mai danh ẩn
tích nhiều năm rồi.

Mô Kim hiệu úy là trạng nguyên của nghề đổ đấu, chắc
hẳn bản lĩnh rất cao cường, nhưng vào thời Minh, triều đình đã hủy mất tín vật ấn
phù của bọn họ. Nếu truy tận căn nguyên, nhà họ Phong bọn họ phải chịu trách
nhiệm về việc này, tuy đã cách mấy trăm năm, song e rằng cũng khó thoát khỏi
can hệ với sự việc năm xưa.

Trung đoàn trưởng Phong nói, sự tích về Đại Minh
Quan Sơn thái bảo cực kì bí mật, người ngoài xưa nay chưa từng biết đên, những
Mô Kim hiệu úy còn lại chắc hẳn cũng không biết những chuyện xưa cũ ấy. Và lại,
từ xưa Mô Kim hiệu úy đã có tác phong tế thế cứu đời, chỉ cần tìm được bọn họ,
nói rõ nguồn cơn, chắc chắn bọn họ sẽ ra tay tương trợ.

Tôn Học Vũ vẫn cảm thấy lực bất tòng tâm, mặc dù có
truyền thuyết nói cuối thời Thanh vẫn còn một vị Mô Kim hiệu úy, vì ông ta một
mình đeo ba chiếc bùa Mô Kim, nên còn được gọi là Trương Tam Liên Tử, nhưng giờ
là năm nào tháng nào rồi, từ đó đến nay vật đổi sao dời, thay triều đổi đại,
thiên hạ đã xảy ra bao nhiêu biến cố nghiêng trời lệch đất, ai biết được bùa Mô
Kim còn có truyền nhân hay không?

Bất luận thế nào, kế cả Trương Tam Gia năm đó có
truyền lại bùa Mô Kim và Tầm long quyết thật chăng nữa, thì chẳng qua cũng chỉ
truyền được cho hai ba người mà thôi. Hành vi của Mô Kim hiệu úy xưa nay đều cực
kì bí mật, biển người mênh mông, giờ ai biết được đám Mô Kim hiệu úy kia đã
phiêu bạt về nơi nào? Chỉ còn lại một mình ông ta cô độc lẻ loi, ông ta biết đi
đâu tìm cho được bọn họ bây giờ?

Trung đoàn trưởng Phong thấy em trai mình quá kém cỏi,
lời nói hành động đều sợ trước e sau, biết rằng con người này khó lòng gánh
vách được trách nhiệm nặng nề, song ông ta cũng chẳng có cách gì hơn. Từ khi Địa
Tiên Phong Soái Cổ dẫn người vào núi, nhà họ Phong đã không còn sự huy hoàng hiển
hách thuở xưa. Tuy rằng ngày nay khoa học phát triển, nhưng ông ta vẫn cực kì
tin tưởng vào chuyện “thi tiên” trong di huấn của tổ tiên. Trung đoàn trưởng
Phong cho rằng, Phong Soái Cổ tu luyện yêu pháp trong núi, có trời mới biết đã
được kết quả gì, vạn nhất đúng như lời kẻ này từng nói trước khi vào mộ, sau
này sẽ trở lại thế gian độ hóa chúng sinh, như vậy chắc chắn sẽ lại hại chết rất
nhiều người vô tội nữa.

Bởi thế trung đoàn trưởng Phong càng hạ quyết tâm,
chuyện của nhà họ Phong phải do người nhà họ Phong tự giải quyết, thêm nữa, ông
ta có ở lại nông trường cải tạo lao động cũng chỉ có con đường chết, chi bằng bỏ
trốn về Vu Sơn, có chết thì chết ở hẻm núi Quan Tài nơi quê nhà còn hơn, biết
đâu liều chết xông vào mộ cổ Địa Tiên, lại kết liễu được nghiệp chướng mà nhà họ
Phong tạo ra từ những năm cuối Minh đầu Thanh ấy.

Vả lại, trung đoàn trưởng Phong cũng biết, Cửu Tử
Kinh Lăng giáp trong hẻm núi Quan Tài mười hai năm mới mở ra một lần, bấm đốt
ngón tay tính toán, thời gian còn lại không nhiều, ông ta đành dằn lòng, lấy
cán thuổng đánh ngất Tôn Học Vũ, để em trai khỏi bị liên lụy, rồi nhân lúc tối
trời bỏ trốn vào núi sâu, chạy một mạch không quay đầu lại.

Việc này khiến Tôn Học Vũ bị kích động mạnh, theo lời
dạy của anh trai, từ đó trở đi lão lại càng trầm mặc ít nói, chỉ sợ nói nhiều
sai nhiều, cũng rất ít tiếp xúc với người ngoài, vì sự việc đúng như dự đoán của
trung đoàn trưởng Phong, trong những năm ấy, nếu bị người ta bới móc ra chuyện
tổ tiên từng là địa chủ, chủ mỏ và trộm mộ, bảo hoàng... thì dẫu không chết
cũng bị lột mất một lớp da.

Lại thêm tính chất công việc của Tôn Học Vũ cũng cực
kì khô khan đơn điệu, dần dần khiến lão ta trở thành một người cô độc lầm lì,
thường xuyên phải chịu bài xích từ những người xung quanh, chỉ có giáo sư Trần
Cửu Nhân còn có thể coi như một người bạn. Nhưng ngay cả bạn bè như giáo sư Trần,
lão ta cũng tuyệt đối không dốc lòng dốc dạ giãi bày tâm sự.

Sau khi Cách mạng Văn hóa kết thúc, tuy rằng vấn đề
của Tôn Học Vũ tương đối phức tạp, tổ chức vẫn chưa đưa ra kết luận, nhưng lão
ta vẫn tạm thời được khôi phục công tác. Bao năm chưa gặp lại anh trai và con
khỉ Ba Sơn kia, trong lòng lão ta thường canh cánh chuyện này, cuối cùng cũng
tìm được cơ hội một mình tiến vào hẻm núi Quan Tài. Cả đời lão ta chưa bao giờ
trở về quê hương bản quán, nhưng tuyến đường và địa hình ở đây đã được lưu truyền
từ đời này sang đời khác trong gia đình, lão ta cũng biết được đến tám chín phần.

Bấy giờ, có trấn Thanh Khê đã bị bỏ hoang, lão ta gặp
được con khỉ Ba Sơn ấy trong thị trấn hoang vu không một bóng người, rồi được
nó dẫn vào hẻm núi Quan Tài, đến chỗ di thể của trung đoàn trưởng Phong.

Trước lúc chết, trung đoàn trưởng Phong để lại một bức
di thư cho Tôn Học Vũ, bên trong ghi chép lại tỉ mỉ những gì ông ta trải qua
sau khi bỏ trốn khỏi Quả Viên Câu.

Trung đoàn trưởng Phong bỏ trốn về quê cũ ở trấn
Thanh Khê, vừa đúng lúc công trình xây dựng hầm phòng không Thanh Khê đi vào
giai đoạn cuối, bấy giờ công nhân thi công đã xây xong đường hầm chính dưới
lòng cổ trấn xuyên đến hẻm núi Quan Tài, đồng thời đào được một đống người đá
trong mỏ muối khoáng cổ, và vận chuyển một phần đến trụ sở chỉ huy thi công
trong thị trấn.

Các công nhân thi công thời đó không hề có khái niệm
về hai chữ“văn vật,” chỉ cảm thấy những bức tượng đá hình dạng xấu xí dữ tợn được
chôn trong núi này có phần kì lạ, định báo cáo lên trên, xin ý kiến chỉ đạo để
xử lí.

Trung đoàn trưởng Phong nghe được tin ấy, tự biết
phen này không xong, vội vàng dẫn theo con khỉ Ba Sơn giả thần giả quỷ trong thị
trấn, làm nhiễu loạn sự chú ý của đám công nhân thi công. Cũng may, khi ấy vì độ
kiên cố của hầm phòng không Thanh Khê không phù hợp tiêu chuẩn, cấp trên đã cho
đình chỉ công trình giữa chừng, toàn bộ nhân viên thi công đều rút lui, chỉ còn
lại một thị trấn cổ trống không, chẳng ai để ý đến những cổ vật quanh hẻm núi
Quan Tài nữa, bấy giờ ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Trung đoàn trưởng Phong nửa đời lăn lộn giữa nơi mũi
tên hòn đạn, đảm lược và kiến thức đều hơn xa người thường, ông ta dẫn theo đồng
bọn duy nhất là con khỉ Ba Sơn tiến vào hẻm núi Quan Tài, nhưng lại phát hiện
mình không thể mở được khóa Cửu Cung Ly Hổ. Bản lĩnh tổ truyền ông ta không học
hết, bấy giờ mới biết sự lợi hại của địa tiên, đồng thời nhận ra lúc trước mình
đã suy nghĩ quá đơn giản, nhất thời nộ hỏa công tâm, vết thương cũ tái phát.
Trung đoàn trưởng Phong biết thời gian của mình không còn bao lâu nữa, đoán rằng
sau này Tôn Học Vũ có khả năng sẽ vào núi tìm kiếm, bèn để lại tuyệt bút dặn
dò.

Trước lúc lâm chung, trung đoàn trưởng Phong đột
nhiên nhớ ra một chuyện, năm xưa khi còn ở vùng Đông Bắc, lúc chưa bất hòa với
bọn Dương Nhị Đản, từng nghe bọn họ nói quân Quan Đông muốn tìm một món cổ vật
trong núi. Đây là một món đồ vật phong thủy, được chôn trong bảo huyệt Miên
Long gì đó, có điều cụ thể là vật gì thì không rõ lắm, chỉ loáng thoáng nghe được
hình như là gỡ xuống từ một tấm gương cổ, ngoài ra không còn thông tin gì khác.

Việc gương cổ có thể khắc tà trấn thi đã có truyền
thống mấy nghìn năm ở Trung Quốc, vì vậy trong di thư, trung đoàn trưởng Phong
dặn dò Tôn Học Vũ, với năng lực của cậu, muốn vào mộ cổ đối phó với “thi tiên” ắt
chỉ có đi mà không có về, cậu không những phải nghĩ cách phá giải khóa Cửu Cung
Ly Hổ, mà còn phải nghĩ đến bản đồ đường đi giấu trong địa cung của mộ cổ Ô
Dương Vương, tấm bản đồ này được giấu trong đống quan tài chất như núi cùng vô
số bản đồ giả khác, nếu không thông hiểu Cửu cung Bát quái, thì dẫu có ở ngay
trước mắt cũng không biết đâu mới là bản đồ thật.Cậu làm công tác khảo cổ, nếu
có cơ duyên tìm được mấy tấm gương cố truyền đời, mang theo những thứ này vào mộ
cổ gặp địa tiên, hẳn sẽ nắm thêm mấy phần chắc thắng.

Ở cuối bức di thư, trung đoàn trưởng Phong thú nhận
đời này mình có lỗi với người em ruột Tôn Học Vũ, còn dặn đi dặn lại, dẫu có
tan xương nát thịt cũng phải hoàn thành chuyện tổ tiên giao phó, bằng không đừng
thu nhặt xương cốt mai táng cho anh và cha làm gì.

Tôn Học Vũ ôm đầu khóc to một trận, giấu di thư và
di vật của anh trai vào người, sau khi trở về lại tiếp tục mai danh ẩn tích.
Trong những di vật ấy, có rất nhiều pháp thuật của tổ tiên nhà họ Phong truyền
lại, còn có cả phép chướng nhãn dùng người giấy ngựa giấy đốt hương tạo ảo
giác, nhưng không vào trong mộ cổ, nhìn thấy bích họa thời Đường thì không hiệu
nghiệm, vì vậy lão ta cũng không biết thuật này là thật hay giả.

Ngoài ra, tổ tiên Phong Soái Kỳcủa lão ta cũng từng
tham gia xây dựng mộ cổ Địa Tiên, biết được một số nội tình bên trong, đã để lại
cho con cháu vài ghi chép có liên quan, dù truyền đến đời Tôn Học Vũ thì chỉ
còn vài điều vụn vặt rời rạc, song lão ta cũng biết được một số chuyện trong mộ
cổ Ô Dương Vương, chẳng hạn như ở đâu có bích họa bóc từ yêu lăng đời Đường, cần
tìm bản đổ giấu trong mộ đạo nào, sau đó thì chui vào hang khai thác muối
khoáng nào để ra ngoài, dựa theo bản đồ có thể tiến vào mộ cổ Địa Tiên... trong
đầu lão ta đã vạch ra được những đường nét đại khái của kế hoạch.

Nhưng với sở học của lão ta, muốn phá giải “Quan sơn
chỉ mê phú,” từng bước lần dò theo những ám thị khó hiếu ấy để tìm được Sinh
môn thì vô cùng khó khăn. Có điều, Tôn Học Vũ tâm cơ sâu sắc, lại có nghị lực
và lòng nhẫn nại, lợi dụng công việc của mình, lão ta ngày đêm nghiên cứu quẻ cổ
Chu Thiên để sau này vào mộ cổ có thế giải phá những câu đố bên trong, đồng thời
đi khắp nơi tìm kiếm gương cổ trấn thi và Mô Kim hiệu úy có bùa Mô Kim, hi vọng
trong những năm còn sống có thế kết thúc món nợ cũ này, giúp cho linh hồn cha
và anh trai trên trời được an nghỉ.

Trong ngôi miếu tối tăm lạnh lẽo, câu chuyện của Tôn
Cửu gia làm mấy người chúng tôi há hốc miệng vì kinh ngạc, dẫu đầu óc tôi có
thêm ba vạn sáu nghìn ý nghĩ nữa, cũng không thể đoán được chân tướng sự việc
hóa ra lại như vậy. Nghe lão ta kể xong, tôi đã không còn nghi ngờ gì nữa, bởi
một số chi tiết bên trong đều thuộc loại cực kì bí mật, tuyệt đối không phải những
lời dối trá có thể tùy tiện bịa đặt ra được.

Tôi hỏi Tôn Cửu gia: “Nói vậy ngay từ đầu ông đã để
mắt đến Mô Kim hiệu úy chúng tôi rồi? Có thể cho tôi biết bắt đầu từ khi nào
không?”

Tôn Cửu gia nói: “Từ lúc gặp nhau lần đầu ở Thiểm
Tây, cậu và Răng Vàng cho tôi xem dấu ấn phía sau gáy, bấy giờ cậu phanh cổ áo
ra, tôi vừa liếc liền trông thấy bùa Mô Kim đeo trên cổ cậu.”

Tôi thầm kêu một tiếng“oan uổng,” lúc ấy bùa Mô Kim
của tôi vẫn là đồ giả của Răng Vàng đưa cho, về sau Tuyền béo mới tìm được bùa
thật trong đống xác khô ở động Long Lĩnh, không ngờ người đeo vô tâm, người
nhìn có ý, thì ra từ lúc đó chúng tôi đã bị Tôn Cửu gia để mắt đến rồi. Chắc chắn
lão ta đã âm thầm tính kế với chúng tôi từ lâu, vậy mà tôi vẫn mù mờ, còn tự
cho rằng mình luôn nắm bắt xu thế phát triển mới nhất của đấu tranh giai cấp,
quả này đúng là thất bại triệt để, bị người đem bán, lại còn trả tiền cho người
ta nữa.

Tôn Cửu gia nói: “Bấy giờ tôi thấy cậu và Răng Vàng
chẳng có đầu óc gì, chẳng khác nào bọn con buôn hạng bét đánh hàng ở Phan Gia
Viên, cũng không tin các cậu có thể hiểu được bí thuật Mô Kim, về sau nghe nói
cậu dẫn nhóm thám hiểm của lão Trần tiến vào sa mạc tìm được thành cổ Tinh Tuyệt,
tôi mới nhìn cậu bằng con mắt khác, nhưng... tôi vẫn muốn thử bản lĩnh của các
cậu, vậy là lần gặp mặt thứ hai, tôi đã cho các cậu một số đầu mối về mộ Hiến
vương ở Vân Nam.”

Nghe tới đây, tôi lại càng thêm phẫn nộ, nhớ lại
tình huống lần đầu tiên nghe giáo sư Tôn nhắc tới ba chữ “mộ Hiến vương” trong
tiệm quan tài ở Thạch Bi Điếm, Thiểm Tây, nếu không phải nghe được về Trùng thuật
và mộ Hiến vương từ miệng lão ta, khi ấy tôi và Shirley Dương cũng không quyết
định đi núi Già Long ở Vân Nam, Tôn Cửu gia này tâm cơ sâu sắc khôn lường, quả
không hổ là hậu nhân của Quan Sơn thái bảo.

Tôn Cửu gia lại tiếp lời: “Đời này tôi sống mệt mỏi
quá rồi, giờ đã vào mộ cổ Địa Tiên, tôi cũng không còn gì phải giấu giếm nữa,
nói hết cho các cậu biết luôn. Sau này, tôi lần lượt có được long phù bằng đồng
xanh, lại biết nơi hạ lạc của gương cổ Quy Khư, liền bịa chuyện với lão Trần, để
các cậu đi Nam Hải vớt thanh đầu...”

Tôn Cửu gia nói với chúng tôi, sau khi lão ta lấy được
tấm gương cổ bằng đồng xanh ấy, liền nảy ý quay lại hẻm núi Quan Tài ở Vu Sơn,
nhưng muốn mời Mô Kim hiệu úy đi cùng chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng. Lão ta
lo nhất là nếu nói hết toàn bộ bài “Quan Sơn chỉ mê phú,” đồng thời lộ ra chuyện
mình giấu giếm thân phận và lừa gạt gương cổ, hai gã Mô Kim hiệu úy Hồ Bát Nhất
và Tuyền béo, nhìn lời nói tác phong đã biết ngay là hạng đầu cơ trục lợi này,
chắc hẳn sẽ không thèm để tâm đến đạo đức nghề nghiệp gì nữa, mà lập tức bỏ rơi
lão ta, chạy thẳng đến mộ cổ Địa Tiên đào minh khí phát tài to.

Vì vậy Tôn Cửu gia mới vắt óc nghĩ cách, qua giáo sư
Trần, lão ta lại biết được giờ chúng tôi đang tìm kiếm kim đơn ngưng kết bên
trong xác cổ, nếu viện dẫn kinh điển ra, thì tên khoa học của thứ này chính là
đơn đỉnh của người chết. Vậy là, lão ta liền làm tới, giở khổ nhục kế, tự biên
một quyến sổ ghi chép công việc, bên trong tựa vô tình tựa cố ý tiết lộ việc
trong mộ cổĐịa Tiên có đơn đỉnh, đồng thời ghi cả việc mình giấu trời qua biển
lừa lấy gương cổ Quy Khư vào đó, nhưng lại đặc biệt nhấn mạnh tác dụng chiêm bốc
phương vị mộ cổ của tấm gương cổ, như vậy, chúng tôi đi hẻm núi Quan Tài ở Vu
Sơn sẽ không thể không mang theo nó.

Sau đó Tôn Cửu gia bám theo chúng tôi, giả bộ đánh
rơi cuốn sổ ghi chép công việc ở Bảo tàng Tự nhiên Thiên Tân, nhưng đến ngày hôm
sau, lão mới sực nhớ ra mình tính toán cẩn mật trăm đường mà lại bỏ qua một
chuyện, không tính toán ngày tháng, vẫn còn hơn nửa năm nữa mới đến ngày Cửu Tử
Kinh Lăng giáp mở ra Sinh môn, đành phải giở thủ đoạn, để lộ một đoạn “Quan Sơn
chỉ mê phú” giữ chân cả bọn, kéo dài thời gian thêm nửa năm nữa.

Lợi dụng khoảng thời gian này, Tôn Cửu gia lại tìm
cơ hội một mình lén lút trở lại hẻm núi Quan Tài, bí mật sắp xếp mọi việc, ngay
cả bức di thư của anh trai cũng đổi thành một bức thư giả, đồng thời tìm được con
khỉ Ba Sơn bấy lâu nay vẫn lảng vảng xung quanh bảo vệ cái xác, khua tay múa
chân dặn dò nó một số việc. Con khỉ Ba Sơn ấy cực kì thông minh, lại đã sống
nhiều năm, nên cũng hiểu được bảy tám phần ý tứ của Tôn Cửu gia. Cuối cùng, Tôn
Cửu gia mới giả bộ vội vã từ bên ngoài trở về, dẫn chúng tôi xuất phát vào núi.
Tuy lão ta đầy bụng cơ mưu, nhưng vì rất hiếm khi giao tiếp với người ngoài,
nên cũng không giỏi ngụy trang che giấu, có lúc chỉ cán giả bộ ba bốn phần là đủ,
lão ta lại cứ giả bộ đủ mười hai phần, dẫn dụ cả bọn, tiết lộ “Quan Sơn chỉ mê
phú” một cách đứt quãng, những nội dung từ đoạn Muốn đến Địa Tiên, hãy tìm Ô
Dương... trở đi, quá nửa là do lão ta tự bịa ra hòng đề phòng chúng tôi bỏ lão
lại một mình.

Thường có câu người tính trăm tính ngàn, ông trời chỉ
tính có một, nhưng người tính không thể bằng trời tính, Tôn Cửu gia nằm mơ cũng
không ngờ, nửa đường lại mọc thêm ra một thành viên, cũng chính là Út, truyền
nhân của Phong Oa sơn, am hiểu các loại vũ khí cơ quan, ngón nghề gần như thất
truyền này đến cả Mô Kim hiệu úy cũng không nắm được, có thể mở khóa Cửu Cung
Ly Hổ dễ như trở bàn tay. Ngoài ra, còn có mấy việc từ trước đã tính toán cấn
thận, song lại xảy ra sai sót, chuốc lấy vô số chuyện kinh hoàng, về sau nghĩ lại
mới cảm thấy mình quả thực rất may mắn.

Đến khi tiến vào mộ cổ Ô Dương Vương, trong thông đạo
trước cửa mộ vốn không có cơ quan Vũ Hầu Tàng Binh đồ, vì năm xưa dòng nước ngầm
dưới lòng đất dâng lên rút xuống bất định nên cuối cùng không thể xây thành, chẳng
qua chỉ có cái vỏ bên ngoài vậy mà thôi. Lúc ghép bản đồ trong mộ đạo này, Tôn
Cửu gia đã định sau khi lấy được bản đổ thật sẽ bỏ lại chúng tôi, nên ngấm ngầm
phát tín hiệu cho con khỉ Ba Sơn, bảo nó nấp sẵn trong mộ đạo tiếp ứng, nhân
lúc tôi và Tuyền béo không, đề phòng đốt hương gọi tiên, định dùng yêu thuật Đỗ
tiên giữ chân chúng tôi hòng thoát thân.

Tôn Cửu gia thở dài bảo tôi: “Tôi biết các cậu đã bắt
đầu nghi ngờ rồi, vậy nên mới có ý lấy bản đồ xong là bỏ đi luôn không ngờ Hồ
Bát Nhất cậu quá tinh minh, đám con buôn đầu cơ trục lợi các cậu quả nhiên rất
lắm mưu mô, lại đoán được từ trước, lấy bản đồ giả ra gạt tôi, giờ thì hay rồi,
các cô các cậu muốn chạy cũng không thoát được nữa, Cửu Tử Kinh Lăng giáp trong
núi này sắp đóng lại, phải chờ mười hai năm sau Sinh môn mới mở ra lần nữa cơ.”

Tôi thờ ơ nói: “Ông đừng có dọa dẫm nữa, chỉ cần Tôn
Cửu gia ông dám vào, tôi đây có gì mà không dám chứ? Cùng lắm thì mười hai năm
sau cả bọn cùng đi ra thôi.”

Tôn Cửu gia không trực tiếp trả lời tôi, mà hỏi
Shirley Dương xem mấy giờ rồi, Shirley Dương nhìn đồng hồ đáp: “Đúng hai mươi
phút nữa thì đến mười hai giờ đêm.”

Tôn Cửu gia nói: “Chúng ta vào đây đã tốn khá nhiều
thời gian, nếu đi vòng trở ra, tuyệt đối không dưới hai ba tiếng đồng hồ, qua
mười hai giờ đêm, Cửu Tử Kinh Lăng giáp sẽ xuất hiện. Các cậu là Mô Kim hiệu úy
hẳn cũng biết thứ này lợi hại chừng nào, Mậu lăng của Hán Vũ Đế năm xưa cũng
dùng nó để bảo vệ, lúc nghĩa quân Xích Mi phá lăng đã tử thương vô số, mấy chục
vạn người phải tốn nửa tháng mới phá được Cửu Tử Kinh Lăng giáp.”

Tôi ngắt lời lão ta: “Cửu Tử Kinh Lăng giáp lợi hại
thế nào tôi đương nhiên biết, nhưng quân Xích Mi năm xưa vẫn chưa có được các
thủ đoạn của phái Xả Lĩnh, chẳng qua chỉ là một đám ô hợp đào bới loạn xạ, tử
thương bao nhiêu người cũng chẳng có gì là lạ, tôi chỉ muốn hỏi ông, nếu biết
vào núi Quan Tài chỉ có chết mà không có đường sống, tại sao ông còn dám vào?
Thật sự không muốn sống nữa hay sao?”

Cơ thịt trên mặt Tôn Cửu gia đột nhiên giật giật mấy
cái, thấp giọng đáp: “Cậu còn nhớ, tôi từng nói... bốn người các cô các cậu đều
đã chết rồi hay không?” Tôi giật thót mình, nhớ lại trên người mình quả là có đốm
xác, chuyện này hết sức không ổn, liền hỏi: “Nhưng lúc trước cũng chính lão quỷ
nhà ông bảo chúng tôi rằng, chỉ cần vào được mộ cổ Địa Tiên trong núi Quan Tài
là sẽ sống được, chẳng lẽ cũng là bịa tạc lăng nhăng? Ông có chút thái độ khách
quan của chủ nghĩa duy vật biện chứng nào không vậy?”

Shirley Dương cũng cảm thấy khó tin, liền yêu cầu
lão ta nói rõ chuyện này, Tôn Cửu gia bất lực lắc đầu: “Thi khí trong hẻm núi
Quan Tài quá nặng nề, đốm xác trên người các cô các cậu chẳng có gì đáng ngại,
chẳng qua chỉ là trúng thi độc mà thôi, không thể mất mạng được, vừa nãy tôi
nôn nóng vào mộ cổ Địa Tiên, không có thời gian giải thích rõ ràng với các cậu
nên mới nói dối thế, nhưng đây cũng là do các cậu ép tôi thôi, bây giờ... bây
giờ tôi nói thật vậy, các cậu ngàn vạn lần đừng kinh hoảng nhé, tôi xin thề với
tổ tiên nhà họ Phong, tuyệt không nói dối, trong năm người chúng ta, ít nhất có
một kẻ đã chết rồi, người đã chết ấy... chính là tôi.”

Lúc này, cả bọn đã tiến vào miếu Quan Thánh một lúc
lâu, hai kẻ gan to lại vô tâm vô tư là Tuyền béo và Út đều mệt rũ người, đã dựa
vào vách tường ngủ gục từ lâu, chỉ có tôi và Shirley Dương còn nghe Tôn Cửu gia
kể chuyện. Lão ta vừa dứt lời, tôi đã cảm giác toàn thân như bị giội gáo nước lạnh,
trong lòng lại ôm thêm cục nước đá, đưa mắt nhìn sang Shirley Dương, thấy sau
khi nghe câu cuối của giáo sư Tôn, cô cũng hoang mang hết sức.

Đối với tôi, chuyện này vừa hợp tình hợp lí lại vừa
nằm ngoài dự liệu. Hợp tình hợp lí ở chỗ trên người Tôn Cửu gia đích thực có một
số biến hóa kì dị, nếu chỉ xuất hiện đốm xác mờ mờ như chúng tôi thì không nói
làm gì, nhưng thi trùng chỉ có trên xác chết cũng xuất hiện trên người lão ta;
nhưng nếu nói lão ta đã chết lâu rồi, vậy rốt cuộc lão ta chết từ lúc nào? Một
cái xác sống không hồn sao có thể cùng chúng tôi trò chuyện thâu đêm?

Tôn Cửu gia hình như cũng nhận ra chúng tôi khó mà
chấp nhận sự thực này, bèn nói tiếp: “Kì thực tôi cũng giống như các cô các cậu,
căn bản không biết mình chết như thế nào, thậm chí ngay cả chết lúc nào cũng
không nhớ nổi, trên người không ngừng có thi trùng bò ra bò vào, cho đến khi
qua đường Đoạn trùng thiết đặt bên ngoài núi Quan Tài, người tôi mới không có
thi trùng chui ra nữa. Tôi hoàn toàn không thế lí giải được trên người mình rốt
cuộc đã xảy ra sự việc khủng khiếp gì các cậu có tin rằng trên đời này còn tồn
tại việc gì đáng sợ hơn cả cái chết không?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3