Ma thổi đèn (Tập 7) - Chương 32
CHƯƠNG
32
VÂN
TÀNG BẢO ĐIỆN
Lão Trần dẫn đám trộm Xả Lĩnh phá quan hủy thây
trong giếng đơn, chẳng kiêng kị gì quỷ thần. Ai nấy đều nén nỗi ghê sợ, hạ quyết
tâm, tập trung vào việc, đến khi tiêu hủy sạch sẽ đồng cổ thây quách cũ, lại thấy
trên phiến đá dưới đáy giếng lộ ra một bức phù điêu, khắc hình hai con ác quỷ
tóc tai bù xù. Tuy dáng vẻ mơ hồ nhưng vẫn nhìn ra bộ mặt nanh ác chẳng khác
nào Tu La, Dạ Xoa, quái dị hơn là cả hai con quỷ này đều không có mắt, thay vào
đó là hai cái hốc đen ngòm.
Lão Trần và Gà Gô là những kẻ dĩ nhiên đi nhiều hiểu
rộng, nhưng cũng chưa từng thấy trên đời có dạng quỷ mù không mắt thế này, thấy
hình ác quỷ kì quặc dị thường khắc dưới đáy giếng, trong lòng không khỏi hồ nghi,
thực không biết có ẩn ý gì.
Trên đời này quả thật từ xưa đã có thuật dùng cương
thi luyện âm đơn, nhưng tuyệt nhiên không nghe nói đến chuyện luyện đơn bằng ma
quỷ. Đơn cung trong núi Bình Sơn nhìn giống như một dao đài thần tiên với lầu
vàng điện ngọc, vậy mà bên trong lại giấu một đống xác chết moi lên từ khắp mọi
nơi, chuyện thực hiện những tà thuật bàng môn tà đạo, không thể suy đoán theo lẽ
thường. Thêm nữa, xem ra mộ thất của tướng quân nhà Nguyên hoàn toàn không đặt
trong đơn cung chính điện, không biết bên dưới cánh cửa đá khắc hình ác quỷ này
ẩn giấu huyền cơ gì đây?
Lão Trần đảo mắt suy tính, bảo thuộc hạ đưa người dẫn
đường tới, hỏi anh ta xem Bình Sơn có truyền thuyết ma quỷ quấy nhiễu không. Gã
Động Di xua tay lắc đầu quầy quậy: “Nói để chư vị anh hùng biết, chỗ chúng tôi
xưa nay chỉ có truyền thuyết về cương thi hại người, chưa từng nghe nói có ma
quỷ làm loạn…”
Lão Trần nghe thế gật đầu, không có ma thì tốt, nghe
nói trong núi Bình Sơn có một cái giếng chứa tất cả của cải châu báu do các bậc
Hoàng đế cúng tiến thần tiên, lẽ nào chính là chỗ này? Xem ra quân Nguyên sau
khi chiếm được Bình Sơn cũng không phát hiện ra dưới đống xác người nơi đáy giếng
còn có chỗ bí mật này, lão bèn nói với Gà Gô: “Mật thất dưới đáy giếng rất có
thể là hang giấu báu vật, trong tình hình này có vẻ vẫn chưa bị quân Nguyên sờ
đến. Lão Hoàng đế dùng thi du luyện đơn, lẽ trời không dung, đống của báu trong
đơn cung này coi như là của anh em ta rồi.”
Gà Gô đã tìm lại được hai khẩu súng Đức, anh ta mất
không hai người cộng sự, lửa giận bừng bừng trong gan ruột, chỉ muốn xới tung
cái địa cung này lên, nghe lão Trần nói vậy lập tức gật đầu tán thành: “Giờ vẫn
còn mấy trăm con gà trống, máu gà trống và tiếng gáy của nó là thứ trừ ta diệt
ma tốt nhất, dù bên trong gian mật thất này chứa thứ tà tông độc dị thế nào
cũng không lo, tôi đây chẳng ngại gì nguy hiểm, quyết truy tới cùng.”
Lão Trần lập tức lệnh cho thuộc hạ cạy tung cánh cửa
đá khắc hình ác quỷ, phía ngoài cánh cửa đã bị khóa chặt bằng khóa đồng, loại
khóa đầu chó dùng để khóa thành vào thời Tống, khóa đóng khít như hai hàm răng
chó, không có chiếc chìa đặc biệt sẽ không tài nào mở nỗi. Nhưng đám trộm Xả
Lĩnh người đông thế mạnh không gì không khuất phục nổi, hàng trăm cuốc xẻng búa
rìu thay nhau bổ xuống, chưa tới một tuần trà, cánh cửa đá đã được nạy tung.
Đáy giếng bỗng chốc lộ ra một cái hố to tướng, không
đèn không đuốc, chỉ tuyền một màu đen kịt, xòe tay ra không thấy ngón, chỉ nghe
tiếng gió thổi ù ù bên dưới, có vẻ động huyệt rất rộng rất sâu, lính công binh
lấy dây thừng buộc vào đèn bão thả xuống thăm dò. Nhìn rõ quang cảnh dưới huyệt,
ai nấy không khỏi giật mình kinh ngạc.Thì ra dưới đáy giếng là một cây quế khổng
lồ sum suê rậm rạp, tán lá ken dày như cái lọng, không biết rộng tới bao nhiêu
dặm.
Cây quế này mọc dưới chân núi, sống nhờ vào thi khí
trong đơn tỉnh, tán lá sum suê âm khí bức người. Đám trộm đứng trên miệng hồ
nhìn xuống, ai cũng cảm thấy tán cây quế toát ra một luồng khí lạnh thấu xương,
khiến lông mao khắp người dựng đứng.
Lão Trần cũng thấy kì quái, câu quế cổ thụ cành lá
sum suê dưới đáy giếng này tại sao bị cánh cửa đá khóa lại? Động huyệt phía dưới
rất rộng, không giống với mật thất chôn giấu của cải châu báu, lão rủa thầm
quái lạ, đoạn lệnh cho thuộc hạ khiêng thang rết tới móc vào chạc cây, trèo xuống
thăm dò tình hình.
Đám trộm khiêng thang tre tới, tất cả đều mang theo
dao súng, gà trống trên lưng, từ ngọn cây ù ù gió âm trèo xuống. Cây quế già
trong động huyệt to thì to thật, nhưng không cao lắm, chỉ được cái cành nhánh rậm
rạp, thân cây phủ lớp vỏ xù xì, có tên trộm sờ vào, cảm giác là lạ bèn đứng
trên thang giơ đèn soi, lập tức giật mình kinh hãi suýt thì rơi ngã, may mà Gà
Gô giơ tay túm kịp.
Gà Gô cũng giơ đèn soi lên thân cây, thì ra những chỗ
lồi lõm trên đó đều có hình mặt người, cũng có mắt mũi mồm miệng đầy đủ ngũ
quan, có điều thần thái đều như quỷ khóc thần sầu, méo mó vẹo vọ đáng sợ.
Gà Gô hít một hơi khí lạnh, quế là loại cây thuộc
tính âm hàn, trong giếng lại chôn nhiều xác chết, thi khí trong đó đều bị cái
cây này hút hết, nghĩ đoạn anh tiện tay chém một nhát dao lên thân cây thì thấy
máu tươi tuôn ra xối xả, nghĩ nát óc cũng không đoán ra nổi tại sao trong tiên
cung luyện đơn lại phải cất giấu một cây quế già hấp thu khí như vậy. Có lẽ đây
là một cây “thi quế,” giống như “quỷ du,” đều là những loại cây độc hiếm thấy,
tương truyền loài cây này là cầu nối giữa hai cõi âm dương. Trong đơn cung Bình
Sơn đâu đâu cũng đầy những thứ quỷ dị, không biết địa cung thật sự nằm ở chỗ
nào, nghĩ đến đây anh ta bèn âm thầm rút súng ra.
Lão Trần cũng có cùng cảm giác như Gà Gô, lão và thủ
lĩnh Ban Sơn đạo nhân dặn mọi người trèo xuống gốc cây, giơ đèn giơ đuốc soi bốn
phía, thấy rễ cây cắm sâu vào vách đá, trong động không hề có hơi ẩm mà chỉ có
khí lạnh thấu xương, cây quế này hoàn toàn sống nhờ vào âm khí cổ thây, cành lá
rậm rạp sắp trĩu cả xuống đất.
Dưới tán cây quế sương mây vấn vít như trong cõi mơ,
quanh gốc cây có bốn tòa lầu các, hình dáng kích thước tương đồng, đều chung lối
kiến trúc hai tầng, mái cong lợp ngói, hiên rộng xà cao, đứng dưới gốc cây, cảm
giác như mọi tục niệm trong lòng đều được gột rửa, xuất trần thoát tục, khác hẳn
cảnh giới nhân gian.
Nhưng cả bốn tòa lầu đều tối thui, không có lấy một
tia sáng nào, ngay mái ngói và khung cửa sổ cũng tuyền một màu đen. Khung cảnh
thần tiên này cùng tồn tại bên âm khí nặng nề của cây quế già, thật chẳng hài
hòa tí nào. Đám trộm đứng dưới gốc cây quan sát chung quanh, ai cũng có cảm
giác như rơi vào hiểm cảnh, run rẩy sợ hãi, không đợi lão Trần ra lệnh đã tự
giác lưng tựa lưng, kết thành trận thế, đề phòng bất trắc.
Bọn người lão Trần đã bị cạm bẫy mai phục trong núi
Bình Sơn làm cho khiếp đảm, giống như chim sợ cành cong, thấy mặt ngoài bốn tòa
lầu dưới gốc cây đều được chạm trổ tinh xảo vô cùng thì bất giác căng thẳng, hè
nhau giơ khiên chầm chậm tiến lại gần, song các tòa lầu các vẫn tối đen như mực,
lại thêm bên trong động huyệt không có đèn nến, khiến chúng dường như tan nhòa
vào bóng tối.
Gà Gô là người gan dạ, lại có áo giáp bảo vệ, tự
mình xách theo một cây đèn bão và khẩu súng Đức, bước ra khỏi hàng, đến trước một
tòa lầu để nhìn cho rõ. Nhưng điện đài lầu các tối đen như mực, rọi đèn vào
cũng không thể nhìn rõ, chỉ lờ mờ thấy hình dáng nhà cửa ẩn hiện trong biển
sương mù.
Anh ta đành chĩa súng bắn một phát vào tòa lầu đen
thui, lập tức nghe thấy tiếng vọng lại, hình như đã bắn phải một bức tường sắt.
Lão Trần đứng sau ngạc nhiên hỏi: “Không lẽ tòa lầu này được đúc bằng sắt?”
Gà Gô gật đầu xác nhận, tòa lầu này quả thật làm
hoàn toàn bằng sắt, chả trách không có màu sắc của ngói ngọc cửa son, anh ta
chưa từng gặp tòa lầu sắt nào kì quái thế này, cửa ra vào cửa sổ đều làm bằng sắt,
chạm rỗng hoa văn, tinh xảo tới phi phàm, giống hệt lầu thông thường, cửa có thể
mở ra khép vào, bên trong lầu đầy đủ phòng ốc. Có điều cả ngôi điện được làm bằng
sắt thép, kiên cố vô cùng, từ ngoài nhìn vào không phát hiện ra bên trong có
gì, nhưng bên ngoài chắc sẽ có mấy chốt bẫy, giờ anh ta vẫn chưa biết cái chốt
đó nằm chỗ nào, nên nhất thời không dám manh động, bèn quay lại hội ý với lão
Trần.
Lão Trần ngẫm nghĩ, đoạn nói: “Lầu sắt đương nhiên
không thể là nơi ở của chủ nhân, nhìn tường đồng vách sắt thâm nghiêm thế này,
lại còn khóa kín khác thường, bên trong nhất định cất giấu của cải châu báu gì
đó.” Đám trộm Xả Lĩnh đến Bình Sơn vì mưu cầu tiền tài, nay tìm thấy tòa lầu cất
giâu của báu này thật như mèo già vơ được chuột chù, sao cầm lòng cho đặng?
Lão lập tức dặn dò thuộc hạ và cử ra một nhóm người
nào người nấy cao to vạm vỡ, đều là những tay cường tráng giỏi nghề đập phá,
dùng cuốc to xẻng lớn phá cửa. Có điều, tuy người đông thế mạnh nhưng do không
tìm được chốt mở lầu nên cũng phải tốn nhiều sức mới phá được cánh cửa sắt. Dưới
bốn mái hiên của tòa lầu giấu nhiều cung nỏ, nhưng sắt thép lâu ngày đều đã
hoen gỉ, mất hết công dụng, chẳng thể gây khó khăn gì cho dân trộm mộ.
Thấy tòa lầu sắt bố trí cung nỏ chống trộm, mọi người
càng thêm chắc chắn bên trong thế nào cũng có châu báu. Trong tiếng bản lề gỉ
sét rít lên ken két, cánh cửa sắt từ từ mở toang. Đám trộm hết sức cẩn trọng,
trước tiên cử hai người vào thăm dò xem còn cạm bẫy gì không, sau đó hơn mười
người nữa mới tiếp tục tiến vào, soi đèn bão kiếm tìm châu báu giấu trong đơn
cung.
Gà Gô tò mò nên để lão Trần đứng ngoài tiếp ứng, còn
mình xách súng theo đám trộm vào trong, ngẩn đầu nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy
vừa bước vào cửa đã là chính đường, bên trong ngay cả nền nhà cũng đúc bằng sắt.
Ngay giữa chính đường là bức tượng ngọc chân trần, có lẽ là Dược Vương trong
tiên đạo, tượng thần không cao, chỉ chừng hai thước, toàn thân bóng láng, vài
tên trộm lập tức bước lên phía trước, khiêng tượng Dược tiên từ trên bàn xuống
bỏ vào bao da.
Gà Gô thấy thế nhủ thầm trong bụng, thì ra đây là Dược
vương các. Nơi cất giáu đan dược trong đơn cung còn được gọi là lộ các, thứ được
cất giữ trong lộ các nhất định đều là những loại dược liệu vô cùng quý hiếm, có
lẽ cây quế khổng lồ được trồng dưới đáy giếng là để hút hết âm khí, mục đích giữ
cho đơn hoàn cao tán bên trong lộ các không bị biến chất. Anh ta vừa đi vừa
nhìn ngó, vòng qua mấy gian phòng bằng sắt chật hẹp sau chính đường.
Trong căn phòng cuối cùng toàn bình gốm lọ ngọc dùng
để đựng thuốc, vài cái còn được nút kín, linh chi dược thảo cùng nhục khuẩn vẫn
giữ được dược tính y như cũ. Trong đó có một cái hộp ngọc bắt mắt nhất, ngoài mặt
vẽ hoa văn sặc sỡ, toàn những biểu tượng cát tường như tùng hạc tiên thảo. Gà
Gô mở nắp hộp ngọc, chỉ thấy bên trong được chia làm rất nhiều ô vuông, trên mỗi
ô đều có một kim bài nhỏ xíu, trong ô đựng các loại dược thạch hình thù khác
nhau.
Soi đèn nhìn kĩ, thấy trên các tấm kim vài viết nào
là vuốt sư tử, ngọc nhện, mắt rắn, ngọc chó, ngọc ba ba…tuyền là kết thạch nội
đơn của các loài linh vật. Nhưng thứ này đều là những dược liệu quý hiếm chỉ có
trong hoàng cung đại nội, ngay như viên ngọc nhện nhỏ nhất ở đây cũng phải to bằng
quả hạch đào, bóng tròn đen nhánh, là linh đơn dược liệu hiếm thấy trên đời.
Đám trộm đa phần đều là những kẻ sành sỏi, chỉ riêng
đống chai lo đựng thuốc kia đã là cực phẩm đắt tiền rồi, đơn hoàn dược thạch
bên trong càng khỏi phải nói, đứng trước kho báu này ai nấy đều sướng rơn, thấy
gì nhặt nấy, không hề khách khí. Từ cầu thang sắt đi lên tầng hai, sương khói dần
dày hơn, các bức tường sắt vẫn đen kịt, trong ánh đèn lờ mờ không thể nhìn rõ bất
cứ thứ gì.
Gà Gô cầm đèn xách súng dẫn đầu đi lên, vừa đến tầng
hai, anh ta liền giơ chân đá tung cánh cửa sắt, thứ đầu tiên trông thấy là một
người con gái áo quần diêm dúa đang đứng ngay trong phòng. Người đó ngoảnh mặt
vào trong, đứng yên bất động giữa căn phòng sắt tối đen, nhìn từ phía sau hệt
như người sống, nhưng thân thể không toát lên chút hơi người nào.
Cặp mắt chuyên đào mộ cổ cửa Gà Gô tinh như mắt cú,
ánh đèn vừa quét qua đã nhìn rõ người con gái đó mặc trang phục thời Minh, chân
đi giày bó đế gỗ, trên người vận một bộ quần áo thủy điền ghép từ bốn loại vải
vụn, hình dáng hơi giống áo cà sa của đám tăng nhân, bên ngoài khoác một chiếc
áo chẽn không tay, đây chính là trang phục thủy điền của phụ nữ thời Minh.
Bắt đầu từ thời nhà Minh, tất cả sĩ nông công thương
quân dân đều bị cấm mặc Hồ phục, hoàng đế Đại Minh chiếu cáo thiên hạ “áo mũ hết
thảy theo kiểu nhà Đường,” về tổng thể khôi phục hệ thống trang phục Hán tộc, sử
dụng kiểu áo cổ vạt chéo phải hoặc áo cổ tròn đã có từ thời Thương Chu xa xưa.
Phụ nữ thời Minh thường mang khăn quàng vai, áo chẽn không tay, đeo gùi, về màu
sắc trang phục phải tuân theo yêu cầu nghiêm ngặt, chỉ được dùng màu sắc nhã nhặn
như tím, xanh, hồng đào, không được dùng bất kì màu sắc sặc sỡ nào.
Mộ cổ đời Minh qua tay Gà Gô không dưới mười cái,
đương nhiên anh ta vừa nhìn đã nhận ra ngay niên đại của bộ y phục này, trong
lòng vô cùng kinh ngạc. Tòa điện sắt đá này đã bị phủ bụi từ thời Nguyên, cửa
khóa kín mít, chẳng khác nào cái lồng sắt, đến con chuột nhắt còn không chui
vào được, vậy người con gái thời Minh này ở đâu ra? Làm thế nào cô ta vào được
đây, chẳng nhẽ ả biết phép thu cốt thuật di hình ư?
Gà Gô dẫn đám trộm lên lầu, nhưng người con gái nọ vẫn
đứng im như tượng, quay lưng lại về phía họ, như không hề hay biết có kẻ tiến
vào, từng làn sương lạnh len qua cánh cửa sổ đen thui, bóng người con gái mơ hồ
cũng như trong cõi âm tào địa phủ.
Đám trộm khựng lại chen chúc trước cửa, cứ ngây ra
nhìn, trộm mộ lắm quả nhiên có ngày gặp ma, đừng thấy ngày thường đào mồ quật
mã chẳng làm sao, ấy là chưa thực sự gặp phải chuyện tà môn đó thôi. Vừa nghĩ tới
có ma thật, ai nấy đều mềm nhũn cả hai bắp chân, chỉ chực quay đầu bỏ chạy,
nhưng lúc này chân tay đã không còn nghe theo ý người nữa, cứ như bị đinh đóng
chặt xuống đất.
Gà Gô không buồn để ý đến phản ứng của mấy tên trộm,
xách đèn bước lên phía trước, đột ngột quát hỏi: “Là người hay là ma?” vừa nói,
anh ta giơ tay vỗ vai người con gái mặt y phục thời Minh, nào ngờ thứ mà anh ta
chạm phải chỉ là khoảng không.