Ma thổi đèn (Tập 7) - Chương 24

CHƯƠNG
24

SƠN
ÂM

Đám trộm chặt đầu gà đốt giấy vàng, lập thành hiệp ước
đồng minh: tất cả đơn dược minh châu bên trong mộ cổ đều thuộc về Ban Sơn đạo
nhân, số minh khí tùy táng còn lại là của đám trộm Xả Lĩnh. Ngay sau đó, đèn đuốc
nhất loạt được thắp sáng, đoàn người rời khỏi nghĩa trang Lão Hùng Lĩnh, mượn
ánh trăng soi đường rồng rắn kéo nhau lên núi trộm mộ.

Đội quân trộm mộ đi đầu là lính công binh của La Lão
Oai, gồm không ít người “cắm chân hương” tại Thường Thắng sơn. Cắm chân hương
trong giới lục lâm mang hàm ý nhập bọn, đám lính này cũng giống như quân trộm mộ
Xả Lĩnh, trên cánh tay đều buộc dây chu sa làm dấu.

Đám công binh còn lại chẳng khác gì lính hậu cần của
phiến quân, có nhiệm vụ khiêng súng ống và thuốc nổ, mang vác các loại dụng cụ
đào đất như cuốc, xẻng, rìu, ngoài ra sau lưng mỗi người còn phải đèo sọt tre lồng
tre đựng một con gà trống sống. Trong tiếng gà gáy loạn xị, lính công binh xếp
thành hàng rời rạc hành quân lên núi.

Đường núi mấp mô bước đi chật vật nhưng người nào
người nấy mặt mày rất phấn chấn, không mảy may nghĩ tới những nguy hiểm gặp phải
trong hai lần lên núi trước, vì hầu như tất cả đều mong được cùng Trần thủ lĩnh
và La đại soái đổ đấu phát tài. Một khi đào được địa cung thật, phận lính quèn
chẳng sơ múi gì nhiều, nhưng cứ theo lệ cũ thì cũng không dưới mười đồng bạc trắng
và một bánh Phúc Thọ cao. Trộm mộ tuy là công việc nguy hiểm nhưng thời đó phiến
quân bạo loạn khắp nơi, lòng người rối ren, dù trộm mộ trúng tà gặp ma vẫn còn
tốt hơn làm bia đỡ đạn nơi sa trường, cái việc đào mồ quật mả này, đổ sức đổ
máu ít ra còn được vài đồng bạc trắng, làm lính ăn lương cũng là vì kiếm bát
cơm ăn, có mấy ai vì đánh trận mà sang quân làm lính.

Theo sau đội công binh là đám trộm Xả Lĩnh do lão Trần
trực tiếp cầm đầu, hai lần trước vào núi thiệt mạng hơn trăm huynh đệ, nên vừa
phải điều thêm một đội quân tinh nhuệ từ Tương Âm, ai nấy trang bị kĩ lưỡng giắt
trong giắt ngoài, đều là các anh tài.

Ban Sơn đạo nhân Gà Gô dẫn theo Lão Tây và Hoa Linh
đi lẫn trong đội hình Xả Lĩnh. Gà Gô đeo trên lưng sọt gà Nộ Tinh, trong người
giắt theo khẩu súng ngắn hai mươi viên. Sư đệ Lão Tây tướng mạo quá đỗi đặc biệt,
nhìn biết ngay là người Sắc Mục từ Tây Vực tới, tuổi đời mới ngoài hai mươi tám
mà bộ râu rậm đã dài tới ngực, dáng người lại cao to vạm vỡ, trông như gã trung
niên ngoài bốn mươi. Người này tính tình rộng rãi nhưng kiệm lời, chỉ răm rắp
nghe theo sư huynh Gà Gô.

Hoa Linh lại có tướng mạo khá giống Gà Gô, ngoài đặc
điểm mũi khoằm mắt sâu ra thì chẳng khác gì người Hán, bên người lúc nào cũng
mang theo một gùi thuốc. Đám Ban Sơn đạo nhân hiện giờ có thể ra ngoài trộm mộ
chỉ còn ba người bọn họ. Lần này vào núi Bình Sơn, cả ba đều mang theo Phân Sơn
Quật Tử giáp vô cùng nặng, xưa nay vật này luôn là bí mật của phái Ban Sơn,
chưa ai từng tận mắt thấy họ sử dụng, ngay cả lão Trần là trùm sỏ Xả Lĩnh cũng
không được tường tận.

Vùng Tương Tây có tổng cộng tám trăm ngọn núi, ba
ngàn con sông, cách cổng trời mười bước leo, địa hình thế núi so với nơi khác đều
rất đặc biệt. Đám trộm tới được Bình Sơn thì trời đã sáng rõ mặt người, chỉ thấy
xung quanh núi cao rừng sâu, xanh ngắt một màu. Bên trong khe núi sương mây âm
u, yêu khí bao trùm, đâu đâu cũng thấy vẻ yêu dị tà quái, cũng may lần này lên
núi lại kéo cả đội quân hùng hậu, sát khí nặng nề trên người đám lính đã giúp
xua tan lớp sương mù ma quái.

Lão Trần mời Gà Gô tới xem địa hình Bình Sơn, hai
phái Ban Sơn Xả Lĩnh đều không có bản lĩnh xem thế núi dò địa mạch như Mô Kim
hiệu uý, song được cái lão Trần giỏi dùng quyết “văn,” trong núi chỗ nào có địa
cung lớn ra sao lão đều đã thăm dò được ngay từ đầu, tòa ủng thành có giếng thủy
ngân bẫy tên đã bị cát chảy vùi lấp, nhưng có lẽ còn minh thành đại điện, ước
chừng vị trí nằm ngay giữa lòng núi.

Có điều cấu tạo Bình Sơn toàn là đá xanh nên rất khó
nhìn sắc cỏ phân vết bùn, tìm ra lối vào thực sự của mộ đạo địa cung, cũng có lẽ
chẳng có lối vào nào khác ngoài tòa thành bẫy đã bị lấp đá đổ chì kín mít từ
khi niêm phong minh điện kia. Nếu muốn vào mộ cổ trộm bảo vật, chắc chỉ còn
cách trèo xuống khe nứt trên đỉnh núi, thông thẳng tới hậu điện, có điều giữa hậu
điện và đại điện cũng bị bít kín bằng đá tảng, lính tráng phải đông đảo mới
mong dịch chuyển được.

Lão Trần đưa ra kế hoạch: đầu tiên thả lũ gà trống
giải quyết gọn ghẽ bọn trùng độc ẩn nấp trong khe núi và hậu điện, sau mới dùng
thuốc nổ mở đường tới thẳng minh điện, hoặc vẫn dùng thuốc nổ mở đường làm chủ
đạo, chọn một nơi kém kiên cố nhất trên triền núi rồi cho nổ mìn từ đấy, sau đó
đào thằng tới địa cung. Đây là cách đám lực sĩ Xả Lĩnh hay làm, tuy khả thi
nhưng tốn rất nhiều thời gian lẫn sức người sức của.

Gà Gô quan sát Bình Sơn, trầm ngâm giây lát, ngọn
núi này quả thật đặc biệt, dáng núi xiêu vẹo như sắp đổ, thân núi có nhiều vết
nứt lớn như dao chém, nhìn tổng thể ngọn núi giống như một chiếc bình cổ, e
đúng là bình quý đựng tiên đơn từ trên trời rơi xuống, nếu không lấy đâu ra một
thứ tạo vật thần kì như vậy? Nhìn mãi nhìn mãi, anh ta bỗng sực nghĩ, đã không
vào được từ đỉnh núi, sao không tiến vào từ chân núi?

Núi Bình Sơn đổ nghiêng tạo thành một góc nhọn so với
mặt đất, trong góc dây leo chằng chịt, nước chảy róc rách, cùng với thế đổ của
vách đá, góc càng vào sâu càng hẹp, ánh sáng mặt trời bị mây mù núi đá che
khuát, khiến chân núi lúc nào cũng như bao phủ bởi màn đêm.

Gà Gô tuy không hiểu về thuật phong thủy nhưng vốn
là kẻ tinh nhanh, cũng biết nhìn bùn phân đất. Khe đá dưới chân núi trăm ngàn
năm không có ánh mặt trời, chính là bối âm địa, vậy mà lại xuất hiện dây leo rậm
rạp, chứng tỏ chân núi không phải toàn nham thạch, nếu từ đó đào thông lên
trên, chắc sẽ tốn ít công sức hơn đào từ trên xuống.

Mọi người bàn bạc hồi lâu, cuối cùng quyết định chia
quân thành hai lộ, lão Trần và La Lão Oai dẫn đội công binh tới lưng chừng núi
đào lỗ gài mìn, nổ mìn phá đá đào mộ đạo, còn Gà Gô dẫn người của Ban Sơn và một
toán quân Xả Lĩnh xuống chân núi kiếm lối vào. Lần này nhân lực dồi dào, chia
nhau hành động như thế, dù lộ quân nào đắc thủ trước, báu vật trong mộ cổ Bình
Sơn cũng coi như nắm chắc trong tay.

Số gà trống gom được đều giao cho lão Trần sử dụng,
đủ để tiêu diệt trùng độc trong lòng mộ cổ. Tiếng gà gáy giữa núi rừng âm u xua
tan hoàn toàn lớp sương độc khí độc trong khe núi, rết lớn rết nhỏ hình như biết
khắc tinh xuất hiện nên bảo nhau trốn biệt trong gốc cây khe đá, không dám cựa
quậy, sao còn dám nhả độc hại người nữa. Cánh quân lão Trần bận bịu với việc
nghe đất tìm huyệt, đặt mìn, chuyện này không nhắc tới nữa.

Chỉ nói đến cánh quân của Gà Gô mang theo mỗi con gà
Nộ Tinh sau lưng thủ lĩnh, ngoài hai Ban Sơn đạo nhân là Hoa Linh và Lão Tây,
còn có Hồng cô nương dẫn theo mười mấy tên trộm Xả Lĩnh tương trợ. Bọn họ chuẩn
bị xong xuôi, bèn vòng ra sau núi, đường xuống chân núi chẳng dễ xơi tẹo nào, từ
lưng đèo tới chân núi toàn vách đá dốc đứng, không có lấy một lối đi, cả bọn phải
bám vào vách núi mà bò xuống.

Khắp vách núi là những mỏm đá đâm ngược lên hoặc
chĩa thẳng xuống, tuy có thể mạo hiểm leo bám, nhưng nếu phải kẻ nhát gan, chỉ
cần nhìn thôi cũng đủ cứng cả bắp chân. Đám Ban Sơn đạo nhân Gà Gô đều là những
tay to gan lớn mật, nhóm anh em Xả Lĩnh do Hồng cô nương chỉ huy cũng là cao thủ
Thường Thắng sơn, dùng thang rết móc vào vách đá hiểm trở trèo xuống không tốn
chút sức nào.

Gà Gô thấy thang rết móc vách núi tuy cấu tạo đơn giản
nhưng lại là công cụ đào mộ độc đáo sáng tạo, tác dụng cực lớn, không khỏi thầm
khâm phục món đồ bí truyền của phái Xả Lĩnh.

Đoàn người như lũ vượn vọp đu dây bám thang tụt xuống,
ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy cổ và thân bình Bình Sơn xanh ngắt một màu, cao vợi
trên đỉnh đầu. Nhìn từ xa, chỉ thấy ngoài thế núi kì thú vách đá hiểm trở, cũng
chẳng có gì đáng sợ, nhưng xuống tới chân núi rồi mới nhận ra ngọn núi đá xanh
này quả thật hùng vĩ thâm nghiêm, ngàn vạn mỏm đá lớn cứ treo nghiêng giữa trời
như vậy không biết đã mấy ngàn mấy vạn năm. Nếu chẳng may cả quả núi này bỗng
dưng đổ xuống, dân chúng chỉ còn nước thịt nát xương tan, đến thần tiên cũng
khó tránh nổi hoạ, đám trộm tuy to gan lớn mật vẫn không khỏi run sợ trước hiểm
thế Bình Sơn, hơi thở bất giác nặng nề hẳn.

Đi thêm mấy bước, nước từ các nhũ đá thấm ra rỏ tí
tách xuống đầu, lạnh thấu xương, cả đám đành đội nón lá khoác áo tơi, xách đèn
bão tiến về phía trước, chốc chốc lại phải đưa tay ra gạt đám dây leo thòng
lòng trước mặt, chậm chạp nhích lên từng bước. Vách núi trên đỉnh đầu ngày càng
thấp xuống, không khí xung quanh ẩm ướt vô cùng, ai cũng cảm thấy ngột ngạt khó
thở.

Thêm mấy trăm bước nữa, trước mặt hiện ra một cái ao
do nước mưa trong núi tích tụ thành, mặt đất bị nước lạnh ngâm trong nhiều năm,
lõm xuống thành ao. Ao rất sâu, mặt nước nổi đầy bèo tấm, nước trên nhũ đá liên
tục rỏ xuống khiến mặt ao cứ lăn tăn gợn sóng, lại thêm rất nhiều dây leo rủ xuống
lòng ao. Gà Gô thấy dưới chân núi quả thực có động thiên hiếm có, chứng tỏ phán
đoán ban đầu của mình là đúng. Có điều nơi này thâm u nhỏ hẹp, ao nước lại sâu,
nếu muốn tiếp tục tiến vào trong chỉ có cách đu dây nhảy qua, cách này đối với
Gà Gô đương nhiên không khó, nhưng những người khác thì chưa chắc đã ổn, không
lẽ lại dầm mình trong nước hồ lạnh thấu xương mà bơi qua? Nghĩ đến đây, hàng
chân mày hắn khẽ cau lại.

Hồng cô nương nhìn ra ý hắn, liền bảo thuộc hạ lấy thang
rết kết thành dạng lưới, ruột tre vốn rỗng nên sức nổi cực lớn, có thể làm bè
vượt ao.

Gà Gô bèn gật đầu tán thưởng, nhanh chóng bước lên
bè tre ghép bằng thang rết, giơ cao cây đèn bão xác định rõ hướng đi, đoạn lệnh
cho mọi người khoát nước lái bè tiến lên phía trước, ba chiếc bè tre rẽ nước
trôi ra giữa ao.

Đi được nửa đường, Hồng cô nương đang đứng trước mũi
bè chợt thấy trong bóng tối dường như có hàng loạt tiếng bò lúc nhúc, cô cũng
là người có nhãn lực tốt nhưng không thể so với lão Trần sinh ra gặp kì duyên,
trong lòng cổ mộ còn có thể mở to mắt cú, chứ nơi tối đen thế này thì chịu,
không sao nhìn rõ được.

Hồng cô nương từng tận mắt trông thấy những loại độc
vật sinh trưởng trong núi Bình Sơn, ngờ rằng phía trước không lành, vội rút ra
ba cây phi đao, dồn hết thần lực chăm chăm hướng về phía trước, hễ có thứ gì xuất
hiện, lập tức dùng thủ pháp của Nguyệt Lương Môn găm cho nó mấy phát rồi tính.

Gà Gô cũng phát hiện thấy điều bất ổn từ sớm, nhưng
hắn vốn là tay lão luyện nên vẫn dỏng tai nghe ngóng đoán định tình hình. Bè
tre càng tiến tới âm thanh phía trước lại càng rõ ràng hơn, như thể có cả một
đàn chuột đang đua nhau gặm nhấm, chí chí chách chách không biết bao nhiêu con.
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn vội la lớn “Nằm xuống!” rồi ấn ngay Hoa
Linh đứng bên nằm úp xuống bè tre.

Bọn Hồng cô nương nghe vậy cũng giật mình, vội ngồi
thụp xuống. Chỉ thấy bên tai vù vù hỗn loạn, từ khe đá trước mặt bỗng ào ra một
bầy dơi lớn, tựa như một trận cuồng phong đen ào tới giữa không gian chật hẹp của
vách đá và mặt ao. Bầy dơi quá đông, lại hoảng loạn nên bay loạn xị đâm cả vào
nhau rơi xuống ao nước hoặc va đầu vào vách đá, kêu lên thảm thiết, âm vang cả
núi.

Một tên trộm Xả Lĩnh đứng trên bè tre phản ứng hơi
chậm liền bị lũ dơi xúm lại. Chúng hoàn toàn không có chủ ý tấn công con người,
song vì vừa bị kinh động, đụng phải thứ gì liền vô thức cắn bừa theo bản năng để
bảo toàn mạng sống, móng vuốt lũ dơi rất sắc nhọn, cào trúng một nhát có thể tước
cả mảng da thịt. Tên trộm giãy giụa tránh né thế nào cũng vô dụng. Chỉ trong chốc
lát da thịt trên người hắn đã bị tước sạch, còn trơ lại bộ khung xương nham nhở
máu thịt rơi tõm xuống nước, tiếng kêu thảm trước khi chết của hắn như còn vọng
lại giữa vách đá âm u.

Gà Gô không ngờ trong khe núi này lại có nhiều dơi đến
vậy, cái khó ló cái khôn, anh ta vội vỗ mạnh vào lồng gà sau lưng, gà Nộ Tinh lập
tức cất tiếng gáy vang, âm thanh dội xuống mặt nước. Gà gáy sáng vốn là điềm
báo âm dương phân chia giữa trời và đất, loài dơi chỉ xuất hiện khi đêm tối, vật
tính thiên nhiên tương khắc, gà Nộ Tinh lại không phải vật thường, quả nhiên bầy
dơi đông đúc nghe tiếng liền bay tan tác, không dám bén mảng tới gần bè tre nữa,
chẳng bao lâu đã tản đi không còn một mống.

Đám trộm vừa vào núi đã mất đi một mạng, ai cũng
rùng mình ớn lạnh, cảm thấy mới xuất quân đã gặp điểm bất lợi thật chẳng tốt đẹp
gì. Đời họ tuy đã quen với cảnh đầu rơi máu chảy, chẳng lạ lẫm gì chuyện sống
chết, cũng biết trộm mộ mất vài mạng người là chuyện thường, nhưng cái chết của
người anh em vừa rồi quá đỗi tàn khốc, khiến ai nấy chứng kiến đều dựng tóc
gáy.

May sao bầy dơi đến nhanh đi lại càng nhanh, chiếc
bè tre cũng sắp sửa cập bờ. Núi Bình Sơn cắm xuống lòng đất chính tại nơi này,
quanh chân núi toàn đá vụn, không ai có thể tiếp cận chỗ hẹp nhất, chỉ cần đứng
thẳng ngẩng đầu liền va phải nham thạch lạnh ngắt phía trên.

Mọi người theo Gà Gô nhảy lên bờ, chợt nghe có tiếng
chóp chép như người đang uống nước, ai nấy đều kinh ngạc, giơ đèn soi bốn phía,
bỗng buột miệng kêu “á” một tiếng.

Dưới ánh đèn tù mù, họ thấy trong khe núi có tới mười
mấy đụn đất, như một dãy mồ nằm san sát bên nhau, bị nước xối bùn rơi, những
chiếc quan tài dưới mộ đều lộ cả ra ngoài. Trong số đó có một cỗ áo quan gỗ để
mộc bắt mắt, máu tươi tanh tưởi rỉ ra từ nắp áo quan, một con báo nhỏ đang nằm
phục trên nắp áo quan, thè lưỡi liếm lấy liếm để vũng máu đen.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3