Mẹ, thơm một cái - Chương 08

11/12/2004

Nghe nói, nếu chẵn
năm ngày liên tục không sốt, có thể lấy được vé ra viện.

Hôm qua khi vợ
chồng ông Ngô chuyển ra khỏi buồng cách ly, chúng tôi ngưỡng mộ vô cùng. Không
phải vì có thể ra viện, mà vì mẹ mỗi ngày ít nhất một lần bị sốt, chứng tỏ sức
đề kháng của mẹ chưa sẵn sàng, còn phải bồi dưỡng thêm.

Hôm qua có kết quả
xét nghiệm máu, chỉ số hồng cầu là 9, tiểu cầu 20000, bạch cầu về tổng lượng là
700 nhưng bạch cầu khả dụng chỉ có khoảng 300, phần còn lại bị dị dạng, coi như
rác vứt đi.

“Lượng bạch cầu khả
dụng phải đạt ít nhất 2000, mới được ra viện.” Anh cả nói. Để giúp các vị ôn
tập lại, người bình thường có số lượng bạch cầu trong mỗi đơn vị máu là 10000.

Nhưng mà thái độ
ông Ngô khi rời phòng để lại cho chúng tôi nhiều ấn tượng rất kém.

Lúc đó anh cả đang
ở phòng bệnh. Anh kể, lúc ông Ngô bắt đầu chuyển đồ đạc, đã thay đôi giày đi
bên ngoài rồi mà vẫn đi qua đi lại trong buồng cách ly, không thèm mặc áo cách
ly, không cả đeo khẩu trang nữa. Anh cả ngồi một bên nổi cáu toàn phần. Y tá
cũng thấy chướng mắt, lên tiếng trách ông Ngô quá ích kỷ. Lúc đó ông Ngô mới
bớt tùy tiện một chút.

À phải, nói đến y
tá, chị đối xử với mẹ thật tốt.

Chị này tên Vương
Kim Ngọc, rất hay trò chuyện với mẹ, hai mắt khá mảnh, lời ăn tiếng nói ngắn
gọn lưu loát, nghe vài lần là có thể hình dung lại rất dễ dàng trong đầu, các
bộ phận khác của khuôn mặt chị Kim Ngọc đều khuất sau khẩu trang.

Chị Kim Ngọc có hai
nhóc, cũng là một người mẹ, có thể lâu ngày thấy anh em tôi luân phiên chăm sóc
mẹ, chị rất quan tâm cảm xúc và bệnh tình của mẹ. Điều này khiến chúng tôi thấy
mát ruột.

Cũng vì mẹ từng làm
hộ lý, chị Kim Ngọc còn giải thích với mẹ lý do của mỗi bước điều trị. Nếu
thuốc đang truyền cho mẹ đã hết trong lúc chị Kim Ngọc bận không kịp xử lý, tôi
giúp chị khóa dây truyền lại, chị sẽ nói cảm ơn tôi.

“Kim Ngọc, cháu có
cho con gái mình làm y tá không?” Mẹ hỏi, đúng là một kẻ giả thân giả quen rất
bạo.

“Không đâu.” Chị
Kim Ngọc hơi ngạc nhiên, sau đó liền quả quyết. “Làm giáo viên tốt hơn. Làm y
tá mỗi ngày thay ba ca, mệt lắm.”

Đúng thế, làm y tá
rất vất vả. Tôi ở bên cạnh dễ dàng quan sát thấy điều đó.

Chị Kim Ngọc nói,
có nhiều bạn trẻ học hộ lý đều không trụ lại nổi trong bệnh viện chỉ vì quá
mệt, quá áp lực. Có những y tá trẻ thậm chí bỏ làm ngay trong giai đoạn thử
việc, kể cả phá hợp đồng cũng mặc kệ, chỉ nghĩ đến bỏ đi. Nếu ta làm phòng khám
tư cũng chưa chắc nhẹ nhàng hơn. Làm việc với bác sĩ nổi tiếng cực kỳ vất vả,
làm với bác sĩ vườn có khi còn phải làm tạp vụ, trông trẻ con.

Từ những động tác
rất thuần thục của y tá, tôi cảm thấy làm y tá rất mạnh, không hổ danh là những
người đủ dũng khí trụ lại. Nhưng người rất mạnh lại rất ít, nếu không định nghĩa
“rất mạnh” chẳng còn ý nghĩa gì.

Những y tá chăm sóc
mẹ hầu như đều rất tốt. Có người rất biết cười đùa, có người rất dễ thương,
nhưng điểm chung là rất mạnh. Có y tá ban đầu trông rất lạnh lùng, nhưng về sau
vẫn bị câu chuyện phiếm của mẹ và anh cả đốn hạ. Giao lưu giữa tôi với y tá thì
kém hơn nhiều. Trừ phần lớn thời gian nói chuyện linh tinh với mẹ, tôi toàn ôm
ibook viết các loại truyện, nhật ký chăm sóc mẹ và các hồi tưởng. Khi có y tá
hỏi tôi đang làm gì, tôi đành lúng túng trả lời tôi đang viết truyện… Nếu mẹ
không lôi tấm ảnh chụp lễ trao giải tiểu thuyết một triệu kẹp dưới gối của mẹ
ra.

Dưới sự gợi ý của
anh cả, tôi ngượng ngùng tặng chị Kim Ngọc một cuốn Cà phê đợi một
người.
Có vẻ chị sẽ không đọc, nhưng vẫn nói cảm ơn tôi.

Đến khi nào xuất bản Tình
yêu, hai hay ba dở
tôi sẽ tặng thêm mấy cuốn cho các y tá. Tương lai
cuốn tự truyện đồng hành cùng mẹ này dĩ nhiên cũng sẽ nằm trong danh mục sách
tặng. Còn như cuốn Khách trọ tầng dưới, tôi nghĩ… có lẽ nên
thôi!

***

Chuyện kể
thêm

“Mẹ, con bảo này.
Cô Thảo và lão Tào cuối cùng đã bên nhau rồi!” Tôi tì người lên thành giường.

Cô Thảo và lão Tào
đều là bạn thân với tôi từ thời phổ thông, mẹ cũng rất quen, vì thường nghe tôi
kể chuyện khùng khùng của cả đám bạn chơi với nhau mười mấy năm qua.

Cô Thảo và lão Tào
đều từng theo đuổi các cô gái, nhưng đều bị gắn mác “anh quá tốt”, nên chưa
từng có người yêu.

“Bên nhau?” Mẹ ngờ
vực.

“Vâng, tụi nó tuyên
bố bắt đầu hò hẹn, rất dê, nhưng biết làm sao.” Tôi thở dài.

“Nghe mày nói lung
tung, chờ bắt được con hổ ở Chương Cơ xong rồi tính.” Mẹ không thèm để ý, tiếp
tục im lặng theo đuổi suy nghĩ riêng.

“Thật mà, mẹ không
để ý tụi nó chưa có người yêu à?” Tôi nghiêm túc.

“…” Mẹ nhíu mày,
bắt đầu nghĩ ngợi.

Tôi “chém gió” cũng
có một nguyên tắc và một đặc trưng.

Nguyên tắc là,
không có bản nháp, gió tới đâu chém tới đó, thế mới mang chất đùa chơi, không
phải rắp tâm cố ý dối trá. Vừa tiến hành vừa kích thích trí tưởng tượng vô tận
của người đối diện, đó là trò sở trường của tôi.

Đặc trưng là, sẵn
sàng bổ sung những ký ức chung có thật, tăng độ tin cậy của nội dung chém. Dù
là những sự thăng thiên độn thổ không ai tin, tôi cũng biến nó thành một câu
chuyện đầu đuôi đường hoàng hoàn chỉnh.

Còn chém gió thành
công hay thất bại ra sao, giờ mới chỉ bắt đầu.

“Con nghĩ rồi, như
thế cũng tốt, quan hệ tình tay tư giữa Cô Thảo với XXX với Dương Trạch Vu với
lão Tào cuối cùng đã có kết cục.” Tôi thở dài.

XXX và Dương Trạch
Vu cũng là bạn thời phổ thông của tôi, dĩ nhiên khỏi phải nói, hoàn toàn không
có chuyện đó.

“Á? Tụi đó cũng pê
đê luôn?” Mẹ kinh ngạc.

“Vâng ạ, về sau XXX
yêu một cô người Nhật, rút lui khỏi quan hệ tay tư, nhưng cô này chỉ là bình
phong che mắt thôi. Con là con thấy mệt mỏi thay cho tụi nó. Dương Trạch Vu bây
giờ thành ra thất tình, thấy Cô Thảo đi với lão Tào, nó chắc chắn vô cùng đau
khổ.” Tôi nói.

Mặt mẹ đầy ngờ vực.

“Mẹ không tin.”

“Đó là sự thật,
không phải ba nói với mẹ, ông già nhà thằng Cô Thảo hôm qua đến tìm ba à.” Đầu
óc tôi cực nhanh.

“Hình như nghe ba
nói vậy.” Mẹ trả lời, bắt đầu đi theo tưởng tượng của tôi.

“Ông già nó bề
ngoài là đến hỏi thăm ba vụ con được giải thưởng truyện Comic Ritz, nhưng thực
ra muốn nhờ con khuyên can thằng Cô Thảo chia tay lão Tào, thử qua lại với tụi
con gái xem sao.” Tôi nói, quá hợp lý hợp tình.

“Thật à?” Mẹ thảng
thốt.

Lung lay rồi.

“Ông già thằng Cô
Thảo còn đỡ, bà già nó khóc thảm luôn. Bà ý bây giờ rất căm thằng Tào. Nếu mẹ ở
nhà, bà ý nhất định chạy đến chửi nó cho mẹ nghe.” Tôi nói.

Mẹ thằng Cô Thảo
cũng quen biết mẹ tôi, chúng tôi sống trên cùng con đường một chiều, số nhà chỉ
cách 70 số.

“May mà Cô Thảo
đang ở Đài Trung, không thì bị mẹ nó mắng cho điếc tai.” Tôi xòe tay.

“Cô Thảo ở Đài
Trung à?” Mẹ nghĩ lại.

“Vâng ạ, nó làm ở
Viễn thông Trung Hoa tại Đài Trung mà, dĩ nhiên ở Đài Trung.” Tôi trả lời. Cái
này là thật, nhưng không phải trọng tâm vấn đề.

Bí quyết của chém
gió, là không được chỉ tập trung xoay quanh trọng tâm, phải nói thật nhiều
những điều thứ yếu không quan trọng mà mọi người biết nhưng chưa kịp nghĩ tới
mà thôi. Việc không liên quan gì cũng không sao, không nên vội vàng đắp đầy
những thứ hợp lý vào câu chuyện, cố ý quá lại hóa ra chữa lợn lành thành lợn
què.

“Ôi, sao lại ra như
vậy… mẹ nó chắc rất lo nghĩ.” Mẹ bắt đầu lo lắng.

“Không cần lo đâu,
thời nay con trai yêu nhau cũng chẳng lạ gì, bình thường thôi mà. Thế hệ bọn
con thấy chẳng vấn đề gì cả. Cả lũ đều chúc mừng tụi nó.” Tôi cười.

“Mẹ buồn cho mẹ nó
chứ.” Mẹ thở dài.

“Tối thứ Sáu con
đổi ca cho anh cả, đi ăn cơm với đám thằng Hòa.” Tôi nhắc mẹ.

“Phải rồi, không
phải con chiêu đãi mọi người à?” Mẹ nói.

Cõng một triệu,
không mời đám bạn lâu năm thì khó coi quá.

“Đó là cái cớ, thật
ra Cô Thảo và lão Tào muốn nhân dịp mọi người đông đủ cùng ăn, sẽ chính thức
tuyên bố mối quan hệ.” Tôi thêm: “Con còn tính hô hào mọi người bắt tụi nó hôn
nhau công khai đấy.”

“Đừng làm thế mà,
mày ngồi lặng lẽ một bên xem là được, hô với hào cái gì.” Mẹ dặn dò, tay véo
tai tôi. Vâng ạ, tuân lệnh.

***

Tối thứ Sáu, trong
khi chiêu đãi mọi người, tôi đem kể đầu đuôi quả lừa ngẫu hứng rất KUSO, ai nấy
cười nghiêng ngả.

Vừa khéo lão Tào
gọi thừa khá nhiều rượu, lãng phí tiền của tôi. Tôi nói: “Đ. mày bảo Cô Thảo
chụp chung kiểu ảnh, tao sẽ tha tội gọi thừa rượu.”

Thế là, lão Tào và
Cô Thảo nghĩa hiệp tài trợ một tấm ảnh chụp chung với nụ cười rất dị...

16/12/2004

Bẵng đi khá nhiều
ngày mới ghi chép, bởi vì rất nhiều việc bỗng dưng không còn đúng hướng. Tôi
cũng vì nhận một hợp đồng viết truyện trên điện thoại di động, bắt buộc đến
cuối tháng phải viết được một đoản văn thật thú vị.

Trước tiên kể về gã
chó già Puma.

Nhờ công thức điều
trị thần kỳ của mẹ, Puma hơi có sức sống hơn, sau đó lại được sự chăm sóc tận
tình của bà nội với tâm trạng ăn năn, cuối cùng nó đã khôi phục bộ dạng nghịch
ngợm trước khi bị “suy dinh dưỡng trầm trọng”.

Bà nội không dám
dùng xích lôi Puma đi tè nữa mà đổi sang bế. Rồi bà còn ngồi xổm nghiền thức ăn
chó mà Puma không thèm ngó ngàng ra thành bột, trộn với đồ hộp dành riêng cho
chó mà tôi mua để dụ nó ăn. Puma hít hà mấy cái, bất ngờ chén sạch bách. Ăn hết
sạch được thì Puma về cơ bản đã không có vấn đề gì nữa. Thành tích đó làm bà
nội khoe suốt mấy ngày.

Sau khi tôi cập
nhật tình trạng thảm thương của Puma lên mạng, rất nhiều bạn bè nhảy vào mách
nước, tôi đọc kỹ từng bình luận, lòng xúc động. Mọi người đã “yêu nhau yêu cả
đường đi”, thật tốt bụng. Trong đó có bạn “mạnh mẽ kiến nghị” tôi phải đưa Puma
đi khám bác sĩ, thậm chí còn trách móc tôi làm chủ nó mà quá bảo thủ, không coi
sinh mạng con chó ra gì, hoặc tưởng nhầm tôi đã quyết định đi làm phép để Puma
thế mạng cho mẹ tôi (một cáo buộc rất chi huyền bí!), tôi cũng không thể tức
giận được, rất nhiều việc chỉ là thiếu một lời giải thích thôi.

Lời giải thích này
vẫn phải vòng về mẹ của tôi.

Trong mười ba năm
chung sống đã qua, Puma có tổng cộng bốn lần đối mặt với chuyện sống chết.

Lần thứ nhất, không
nhớ Puma bao nhiêu tuổi, lúc đó tiệm thuốc trong nhà còn chưa sửa lại, Puma bị
cảm nặng, suốt ngày ủ rũ, hắt hơi, chảy nước mũi. Lần đầu tiên mẹ sáng tạo ra
công thức điều trị thần kỳ gồm thuốc cảm nước kết hợp thuốc gan, dùng xi lanh
cưỡng chế bơm vào mồm, đã cứu được mạng Puma. Hồi đó tôi mới học trung học phổ
thông đã đỏ hoe mắt quỳ trước tượng Bồ tát xin đổi mười năm tuổi thọ cho Puma,
còn bị anh cả chửi cho. Nhưng mà, thế cũng chẳng có gì gọi là hy sinh cảm động,
vì tôi quyết định thọ trăm tuổi, chỉ trừ đi mười năm vẫn chưa đủ thành tâm.

Lần thứ hai, là lần
tôi từng nhắc đến, Puma bị cảm nặng, kiệt sức, đút sữa bò còn nôn hết ra. Lần
đó có đi khám bác sĩ thú y, nhưng bác sĩ chỉ dặn cho Puma nghỉ ngơi nhiều.
Trước đó tôi đã bắt đầu nhai nhuyễn thịt với cơm để bón cho Puma.

Lần thứ ba, có thể
coi là lần nghiêm trọng nhất. Bỗng nhiên Puma không thể tiểu tiện được, chỉ có
thể “rỉ” ra.

Mấy lần dắt Puma đi
dạo, nó không nhấc được chân lên một cách bình thường, dù cố gắng tè cũng chỉ
ra mấy giọt, nhưng tôi biết chắc chắn nó chưa tè hết, chỉ là lực bất tòng tâm,
bởi vì nó bắt đầu đái lung tung không báo trước trong nhà, không sao ngăn chặn
được. Nếu kiên nhẫn chờ Puma tè hết ở bên ngoài, nó cũng chẳng đủ sức, nhiều
lúc thôi luôn động tác ghếch chân, tè chẳng khác gì con chó cái.

Thật tồi tệ.

Bản thân Puma cũng
ngày càng đứng ngồi không yên, thể lực giảm sút rõ rệt. Nhưng tôi vẫn bế Puma
lên gác ngủ như bình thường, dẫu cho nó liên tục đái ra giường tôi, thậm chí
vãi cả ra gối với cái mặt: “Ờ, ai bảo tôi già rồi, hỏng hết máy móc rồi”, báo
hại tôi chỉ biết ăn năn và muốn khóc.

Ban đầu, tôi không
thể chịu được ga trải giường đầy vết nước đái, bởi vì mẹ phải giặt ga giường,
mẹ thì vất vả, tôi thì bị chửi. Nhưng hễ cho nó xuống nền nhà, Puma liền kêu
thảm thiết, một mực cố dốc sức tàn tìm cách leo lên giường tôi.

Tôi bèn nghĩ ra một
biện pháp vẹn cả đôi đường.

Puma sẽ có thể rỏ
nước tiểu bất cứ lúc nào trong đêm, tôi phải lúc thức lúc ngủ, phát hiện chỗ
nào ướt rồi liền vớ một đống giấy vệ sinh thấm bớt cho khô, sau đó ngủ tiếp,
hôm sau mới đem cả đống giấy vệ sinh ố vàng vứt vào toa lét giật nước phi tang,
không để mẹ biết ga trải giường của tôi đã bị nước tiểu của Puma xâm chiếm.

Nhưng mùi nước tiểu
thì không thể đánh lừa chính người đang nằm trên đó, tối nào cũng đi ngủ với
mùi khai khú, trong khi với loài chó thì chỗ nào mùi nước tiểu của nó càng đậm
nó càng cho rằng có thể tè ở đó, thế là Puma tè thả cửa. Cứ như vậy, khoảng hai
tuần, tôi sống trong căng thẳng sợ mẹ phát hiện ga giường loang lổ đầy vết nước
tiểu. Vì vậy trưa ngủ dậy phải trải chăn bông ra phủ kín lên giường chứ không
gấp lại.

Giờ nhớ lại vẫn là
một chuyện kỳ diệu trên đời.

Hồi đó Puma đã mười
một tuổi, già nua chậm chạp, chỉ còn sót một cái răng hàm ố vàng, rò nước tiểu
thê thảm như vậy, đương nhiên phải đem đi khám thú y.

Puma ngồi trên mặt
bàn kim loại, toàn thân run điên cuồng, nước tiểu bắt đầu rò ra.

“Mấy tuổi rồi?” Bác
sĩ thú y nhíu mày.

“Mười một tuổi
rồi.” Tôi cũng căng thẳng thay cho Puma.

“Sỏi niệu đạo.” Bác
sĩ phỏng đoán, yêu cầu tôi đem Puma đi chụp X quang rồi cầm tới cho ông ta
chẩn đoán.

Tôi làm theo, kết
quả đúng như lời vị bác sĩ tóc hoa râm.

Bác sĩ nói, điểm
kết sỏi khá sâu, nên ông không thể dùng dụng cụ đơn giản gắp ra, chỉ có thể
phẫu thuật.

“Phải phẫu thuật,
nhưng chỗ này tôi không làm được, phải đến khoa Thú y của đại học Trung Hưng
xếp hàng, chỗ đó mới có kỹ thuật gây mê hô hấp tương đối tốt.” Bác sĩ khuyên,
sau đó giải thích đôi lời về sự thiếu thốn thiết bị phẫu thuật.

“Phẫu thuật... là
thế nào?” Tôi ráng bình tĩnh, ra sức vỗ về Puma đang run dữ dội.

Tôi đã quên lúc đó
bác sĩ lên lớp cho mình những gì, nhưng tôi không nhớ rõ mồn một rằng, với một
con chó tuổi cao sức yếu như Puma rất có thể phẫu thuật tuy thành công nhưng do
gây mê, nó sẽ không bao giờ tỉnh lại.

“Không tỉnh lại?
Sao lại không tỉnh lại?” Tôi thắc mắc liên hồi.

“Chỉ có thể nói là
nó đã quá già rồi, lượng thuốc mê khó chính xác. Mà dù chính xác nó cũng không
nhất định tỉnh lại được, có thể đang phẫu thuật đã chết rồi.” Bác sĩ giải thích
cặn kẽ. Thật ra bác sĩ rất tốt bụng, ông ta rất hiểu tôi đang lo sợ khôn cùng.

“Nếu không làm phẫu
thuật thì sao?” Tôi nín thở.

“Sẽ chết chứ sao.”
Bác sĩ nói với giọng chuyên môn.

“Chắc chắn chết
sao?” Tôi hoang mang đến bây giờ rồi vẫn nhớ cảm giác hai chân lạnh buốt lúc
đó.

“Một trăm phần trăm
sẽ chết, mà còn chết rất đau đớn.” Bác sĩ cũng rất lấy làm tiếc.

Thì đúng rồi, đái
không ra chắc chắn rất đau đớn.

Vì thế, phải mạo
hiểm làm phẫu thuật, nếu có thể qua đời trong cơn mê man thì cũng dễ chịu hơn
vỡ bụng chết vì tắc tiểu.

Tôi buồn rầu ra về,
bắt đầu tìm hỏi bạn bè đang học ở đại học Trung Hưng lấy phiếu khám ở khoa Thú
y như thế nào. Dĩ nhiên cũng thông báo để mọi người trong nhà biết Puma có thể
vì vậy mà toi mạng, yêu cầu mọi người phải chấp nhận thực tế và rủi ro Puma
phải làm phẫu thuật ở đại học Trung Hưng.

Mẹ bảo để mẹ thử
xem.

Thế là, mẹ đem
thuốc sỏi thận “của người” ra nghiền thành bột, trộn với sữa hay cái gì đó,
hằng ngày dùng bơm tiêm đổ vào kẽ miệng Puma, còn xen kẽ với phương thuốc điều
trị thần kỳ đã kể ở trên để tăng cường thể lực cho Puma. Mẹ nhận xét Puma rất
ngoan, không giãy giụa, như thể biết mẹ sắp cứu được nó vậy.

Puma sống sót, giờ
đây “con triêm” màu đỏ nhỏ bé không chỉ biết vọt nước tiểu, còn biết ôm ống
chân tôi mà bắn tinh.

Thay vì bảo rằng
thuốc có tác dụng tốt, nói thực lòng, trong mắt tôi mẹ mới là linh đơn thần
dược của Puma.

Từ bé, ở bên ngoài
ốm sốt thế nào, hễ về nhà có sự chăm sóc của mẹ, thông thường đều khỏi nhanh
chóng một cách thần kỳ. Thậm chí còn có kỷ lục là về đến nhà chỉ mới tắm nước
nóng xong đã khỏi. Mẹ vốn coi Puma như con, đương nhiên cũng xóa tan những đau
đớn của Puma và xoay chuyển nguy cơ sống còn của Puma như lời bác sĩ thú y, một
cách dịu dàng.

***

Nói xong phần về
Puma, tiếp theo là một thất bại khiến người ta tím ruột.

Hôm trước làm xét
nghiệm đờm của mẹ, xem có phát hiện ra nguyên nhân mẹ ngày nào cũng sốt không.
Kết quả cực kỳ hoang tưởng, bệnh lao phổi.

Vâng ạ, chính là
cái bệnh truyền nhiễm “pháp định” ấy!

Nhưng mẹ nằm trong
buồng cách ly, loại buồng cách ly mà ai cũng phải mặc áo cách ly, đội chụp đầu,
đeo khẩu trang, rửa tay như điên và thay dép! Tại nơi bệnh viện bảo vệ nghiêm
ngặt nhất mà để một bệnh nhân máu trắng với sức đề kháng rất yếu bị phơi nhiễm
lao phổi, có phải khiến người ta quá mức sửng sốt, không hiểu, phát rồ, muốn
gào muốn rít không?

Bác sĩ nói, mẹ bị
nhiễm lao phổi từ trước khi nhập viện.

Vấn đề là, trước
khi vào viện, mẹ đã làm X quang lồng ngực theo quy định, nhưng bệnh viện chẳng
nhận xét gì. Sau đó mẹ liên tục sốt, đã lại chụp X quang lồng ngực và làm siêu
âm, bệnh viện cũng chỉ nghi hơi bị tràn dịch màng phổi. Thế mà, bây giờ lại bảo
với chúng tôi là “trước khi mẹ nhập viện đã mang vi khuẩn lao trong cơ thể...”

Chúng tôi hầu như
không kịp phẫn nộ, không kịp nghi ngờ liệu đây có phải là điều hoang đường nhưng
rất nghiêm trong: lây nhiễm bên trong bệnh viện, chỉ tỏ vẻ thất vọng khôn cùng,
ngay cả mẹ cũng lộ vẻ chán nản thất vọng hiếm thấy. Đành an ủi nhau: “Ít nhất
cũng đã tìm ra nguyên nhân ngày nào cũng sốt, giờ chỉ cần dùng thuốc là được.”

Trong thời điểm cần
sự chăm sóc thật nhiều của bệnh viện, chúng tôi, mặc dù rất bực mình, vẫn đành
phải chuyển mẹ từ chỗ bảo vệ nghiêm ngặt nhất bệnh viện sang nơi lây nhiễm cao
nhất, ở phòng cách ly nằm chung với bệnh nhân lao phổi.

Lúc đầu ung thư ở
phòng khí áp cao, không khí chỉ lưu thông từ trong phòng ra bên ngoài chứ không
thổi từ bên ngoài vào được. Bây giờ lao phổi lại ở phòng khí áp thấp, không khí
chỉ có thể lưu thông từ không gian bên ngoài vào trong chứ không từ trong ra
ngoài được.

Chúng tôi và những
người tiếp xúc với mẹ đều phải đi chụp X quang kiểm tra theo luật định, tạm
thời nghe nói không sao, may thay. Nếu không lực lượng chăm sóc mẹ lại thêm mất
mát, nghĩ tôi cũng chẳng dám nghĩ nữa.

Thế là, túi to túi
nhỏ, chuyển từ tầng bảy lên tầng chín.

Trước tiên, khẩu
trang được nâng lên thêm một trăm cấp, từ khẩu trang y tế mỏng mỏng xanh nhạt
chuyển một phát lên khẩu trang N95 tự mua, mỗi cái bảy lăm đồng, hai ngày thay
một cái.

Thứ hai, vẫn là cửa
kính dày và nặng dùng chân điều khiển, hết lớp này đến lớp khác, nhưng thêm một
lớp cửa thép, phải vặn tay nắm cửa rồi kết hợp tay kia ấn xoay nút màu cam thì
mới vào được.

Sau khi sang phòng
mới là một chuỗi ác mộng.

Giường bên cạnh
cũng là bệnh nhân lao phổi, chẳng ai muốn mắc bệnh để phải vào viện bị cách ly,
nên cũng chẳng có gì phải phàn nàn. Nhưng không may thay, người nhà của bệnh
nhân này thuộc dạng vô địch nói to của tầng chín.

Bệnh nhân là một
người già thường xuyên ngủ mê man, cô con gái chăm sóc trạc 35 tuổi, là một
nhân vật không phân biệt được lời nói ra mồm với suy nghĩ trong đầu, nút volume
lắp ở cổ họng đã bị hỏng hoàn toàn, nói lẩm bẩm mà không khác người ta lớn
tiếng diễn thuyết là mấy, càng miễn bàn lúc chị này nỗ lực phàn nàn với y tá về
bác sĩ, lạc cả giọng.

Hình như, chị ta
vốn không hề biết trong phòng còn một bệnh nhân nữa?

Bố chị ta ban ngày
toàn ngủ, gọi sao cũng không tỉnh, ban đêm không ngủ thì ồn ào liên tục, nên cứ
về đêm là cuộc thi lớn tiếng bắt đầu. Có lúc hai mẹ con chị ta cãi vã nhau,
hoặc cùng nhau điều khiển y tá, lúc đó mới càng hấp dẫn... Nếu mẹ không bị miễn
cưỡng làm khán giả, tôi sẽ coi đây là một chuyện rất KUSO để cười.

Ông bố ốm đau của
chị ta bị nôn, chị sẽ vừa dọn dẹp vừa chửi mắng. Lỡ đái ra giường, chị ta nổi
khùng. Ông bố không chịu ngồi dậy, nước sữa để ăn bị đặc quá, bác sĩ mỗi tuần
chỉ thăm khám vài lần v.v... chị ta đã nhiều lần phàn nàn với y tá, rồi tự ca
thán, cuối cùng là vận động cả nghị sĩ gọi điện thoại thẳng đến văn phòng giám
đốc bệnh viện để chửi. Đến lúc bác sĩ đến thật, chị ta lại câm tịt, vâng vâng
dạ dạ. Bác sĩ vừa chân trước chân sau đi khỏi, chị ta lại bắt đầu chửi rủa cùng
với mẹ mình, sao lại có loại bác sĩ như vậy..., sau đó cùng bà mẹ nghiên cứu
biện pháp gây sức ép các y tá.

Quá ồn ào!

Mẹ làm ba viên
thuốc ngủ vẫn không ngủ nổi, hai đêm liền hầu như trằn trọc không yên, đêm qua
còn khóc nữa. Mẹ không ngủ được, kéo theo chúng tôi cũng không yên tâm ngủ. Tôi
còn đỡ, cùng lắm thì viết sách đến sáng, nhưng anh cả thì thảm hại, một cuốn
tạp chí ô tô đã bị anh đọc thuộc lòng.

Trong tình trạng
giày vò cùng cực mệt mỏi, tôi và anh cả hễ thay ca về nhà là vùi đầu ngủ luôn
ba tiếng.

Trong tình hình
không biết phải ở với nhau bao lâu, mẹ nhất quyết ngăn cản tôi và anh cả qua
“nói chuyện”, nhất là với cái bộ dạng chan tương đổ mẻ của họ. Ba có mấy người
bạn trong giới y khoa, đang nghĩ cách vận dụng các loại quan hệ có thể để xin
đổi phòng bệnh, nhưng tôi e cơ hội rất mong manh, bởi vì dù sao đây cũng là
dạng điều trị “cưỡng chế” theo luật định, nếu các phòng cách ly khác đã đầy
giường, thì chúng tôi chỉ còn cách tứ thủ ở cái chốn ồn ào chết tiệt con mẹ nó
này.

“Vậy nhịp độ hóa
trị bây giờ phải điều chỉnh thế nào?” Tôi hỏi.

Bác sĩ nói, trước
hết phải dừng các hóa chất tiêu diệt tế bào ung thư, tạm thời tập trung chiến
đấu chống lao phổi.

“Vậy là sẽ phải ở
đây bao lâu?” Mẹ có vẻ mệt mỏi.

Bác sĩ bảo, ít nhất
hai tuần, chờ đến lúc mật độ khuẩn lao không đủ mức truyền nhiễm thì sẽ đổi
phòng. Nhưng thuốc lao phổi thì phải uống liên tục chín tháng đến một năm, đồng
thời kiểm tra định kỳ xem có còn tàn dư bệnh nữa hay không.

Tâm trạng rất tồi
tệ.

Chỉ có nhìn thấy mẹ
được ngủ say và không bị sốt, thì mới bình tâm được một chút.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3