Mẹ, thơm một cái - Chương 07
5/12/2004
Hôm nay sinh nhật
mẹ.
Nhưng sáng sớm bà
nội đã gọi tôi dậy, lo lắng hỏi tôi xem có cần đưa Puma đi khám không, tôi thất
kinh hỏi tại sao, bà nói trông Puma hơi lạ.
Tôi lao xuống nhà,
thằng út đang ôm Puma ngồi trên ghế.
“Vừa xong Puma ngã
ra đất co giật, còn kêu au au...” Út kể.
Puma mềm nhũn hai
chân, không ngồi ngay ngắn được, gần như không đi được, không ăn không
uống, lưỡi trắng khô nẻ. Nhưng mà tối hôm kia vẫn bình thường mà! Sao bỗng dưng
ra nông nỗi này?
Tôi thở dài, tâm
trạng căng thẳng tiêu tan, thay vào đó là nỗi cô đơn bất lực.
Đón Puma sang tay
mình, thân hình nhỏ bé của nó dường như chẳng còn chút hơi sức nào, một cục
thịt có lông mềm nhũn nhẽo.
“Puma, mày muốn đi
rồi ư?” Tôi đau đớn hỏi, nhưng giọng nói lại bình thản đến kinh ngạc.
“Mày đừng có ở đấy
nói linh tinh nữa!” Bà nội cau mày.
Puma bước vào cuộc
sống của tôi khi tôi học năm cuối trung học cơ sở, tính ra đã được mười ba năm.
Mười ba năm rồi, những cái răng nhỏ xinh năm xưa đã rụng hết sạch, đành để lưỡi
lúc nào cũng thè ra phân nửa, râu ria xám trắng, lông vàng thưa thớt, không phi
nổi, không lên được cầu thang, không thể nhảy xuống khỏi giường, mắt còn hơi bị
đục thủy tinh thể. Một con chó già đúng chuẩn.
Puma nhìn tôi, yếu
ớt cuộn mình lại.
Ngón tay tôi đặt
lên ngực Puma để kiểm tra, tim nó đập lúc nhanh lúc chậm. Tôi gí mũi vào sát
mồm, nó cũng chẳng liếm. Puma trông rất yếu.
“Puma, sao mày chọn
lúc này để cướp sân khấu, rõ ràng không phải lúc mày ra diễn mà.” Tôi ôm nó,
cảm giác nó có thể nhắm mắt bất cứ lúc nào, không bao giờ tỉnh lại.
Nếu mẹ không bị
bệnh, lúc đấy chắc tôi sẽ òa khóc.
Nhưng tôi nén lại
phần tình cảm xúc động đó, lựa chọn thái độ chấp nhận.
Tôi từng đem Puma
đi bác sĩ thú y khám cảm cúm, khám sỏi niệu đạo. Hai lần nằm lên bàn khám kim
loại lạnh toát, hai lần Puma sợ run bần bật. Cảnh tượng đó đến giờ tôi vẫn
không thể quên, nếu có thể tôi sẽ không bế Puma yếu ớt đi khám thú y nữa, để
khỏi phải nghe những câu đau lòng.
Có người bảo, một
con chó trong đời chỉ nhận một người làm chủ nó.
Thật vinh dự, Puma
đã lựa chọn người yêu quý nó nhất, là tôi.
Tôi cứ lo sợ Puma
sẽ qua đời trong khi tôi học đại học ở Tân Trúc, hoặc trong khi tôi học cao học
ở Đài Trung, hoặc khi đang viết lách ở Đài Bắc, hoặc trong lúc tôi đi nghĩa vụ
quân sự sau này. Tôi luôn mong nó có thể nhắm mắt lần cuối trong vòng tay của mình,
và cho rằng nó cũng có suy nghĩ như vậy.
Nếu Puma chọn lúc
này đây để từ biệt tôi, chẳng phải cũng phù hợp với nguyện vọng của cả hai đứa
sao?
Mười ba năm ,
có lẽ cũng đã đủ. Mặc dù tôi sẽ rất đau buồn.
***
Hôm nay lắm tai
nhiều nạn. Anh cả từ bệnh viện về, đổi sang ba đi trông mẹ. Anh kể tối qua mẹ
sốt 38,7 độ, còn bà Ngô giường đối diện sốt hơn 39 độ, sốt đến mức mắt gần như
không thấy gì, và bắt đầu nôn, làm cho mẹ rất sợ. Trong khi đó người phụ trách
chăm bà Ngô là ông chồng thì hình như đang bị cảm! Trời ơi, tồi tệ quá, đó là
buồng bệnh cách ly cơ mà, rủi lỡ lây sang bệnh nhân thì chết. Hy vọng mọi người
mau hết sốt, chuyên tâm vào cuộc PK với ung thư.
Buổi chiều tiễn Xù
ngồi xe buýt liên tỉnh về Bản Kiều xong, ba anh em tôi lại đến đình Quán Âm gần
đó để lễ Phật, cầu xin Bồ tát chủ trì hóa giải oán nợ đời trước cho mẹ, rồi xin
quẻ âm dương.
Sau khi về nhà, anh
cả nhắc tôi có thể Puma ăn uống không đảm bảo dinh dưỡng mới mất sức như vậy,
chứ không phải đã đến số. Anh bảo bà nội hay cho Puma ăn lung tung, bánh bao
bánh ngọt nọ kia, cả một bát thức ăn cho thú cưng bám bụi lâu không đụng đến,
cực kỳ thiếu chất. Anh nhìn thấy mà phát bực mình.
Tôi nghĩ ngợi, thấy
rất có thể. Nhớ lại hồi đại học năm hai, Puma cảm gần chết.
Hồi đó tôi biết tin
liền bắt xe đêm về nhà, vừa vào cửa đã thấy mẹ đang cầm ống tiêm đầy sữa đút
vào mồm Puma, ép nó bổ sung dinh dưỡng. Nhưng Puma thấy tôi về nhà, liên nôn ộc
sữa ra, loạng choạng chạy đến với tôi. Tôi rưng rưng nước mắt, bế Puma yếu ớt
nhưng vui mừng lên lòng. Mẹ bảo, thật là hiếm có, Puma không ăn cũng chẳng nhúc
nhích, vừa thấy con về đã khác hẳn.
Đêm hôm đó, tôi ngủ
bên cạnh Puma, nhưng ngủ rất chập chờn. Hễ Puma lâu lâu không động cựa, tôi
liền ghé đầu sang xem, quan sát xem Puma có quên thở hay không, chỉ sợ sơ suất
một tí là bỏ lỡ thời khắc đau thương Puma lìa đời.
Hôm sau, tôi bắt
đầu chữa trị cho Puma theo cách của mình. Tôi chan nước thịt vào cơm trắng
nóng, lại thêm rất nhiều ruốc thịt, nhai thật nhuyễn rồi cho ra lòng bàn tay,
đưa Puma liếm ăn. Puma “nể mặt”, chỉ cần là tôi cho ăn, nó liền chịu khó thử
vài miếng. Khi bắt đầu có cảm giác ngon miệng, nó càng lúc càng có sức nhai đồ
ăn.
Hai ngày sau, Puma
dần hồi phục sức khỏe bị hao hụt vì cảm cúm.
Lại có thể chơi với
tôi thêm vài năm.
***
Buổi tối nay tôi đi
siêu thị mua một suất cơm thịt lợn xá xíu, thêm hai cái trứng chần lòng đào.
Tôi trộn đều cơm với thịt lợn và nước thịt thơm phức, chọc lòng đỏ trứng sền
sệt ra, trộn tiếp, sau đó nhai trong mồm như mọi lần cho nhuyễn rồi nhả vào
lòng bàn tay.
Puma ngửi hít xong
bò ra góc, không ăn.
Tôi dùng ngón tay
quệt một ít bôi vào mép nó, Puma mới miễn cưỡng ăn một miếng. Ăn được một miếng
rồi, bắt đầu hăng hái hơn.
“Đấy, rất ngon đúng
không, sống thêm hai năm nữa, làm con số chẵn, ở với anh mày mười lăm năm xong
mình mới nói chia tay.” Tôi rất vui, nhìn Puma từ từ ăn miếng cơm trứng chần
thịt xá xíu nước bọt trên tay mình.
Tổng cộng ăn được
ba cục cơm như thế xong Puma mới uể oải nằm soải ra nghỉ ngơi.
Tôi cám cảnh, khi
mẹ ở nhà, Puma được ăn tốt thế nào.
Tôi đã từng nói, mẹ
sẽ thích những thứ anh em tôi thích, một cách rất tự nhiên.
Mỗi lần mẹ mua bánh
sủi cảo hấp về, đều sẽ lột vỏ mấy cái lấy nhân thịt cho Puma ăn. Mỗi lần mẹ xào
mì, cũng thường lựa nhặt thịt nạc và tôm nõn trong mì cho Puma. Lần nào cũng
vậy, tới mức tôi nổi quạu, chỉ còn cách chỉ thị cho mẹ hãy để tôi phụ trách cho
Puma ăn, còn mẹ chỉ cần ngoan ngoãn ăn phần của mình là được, nếu không thì từ
đầu đến cuối mẹ chỉ có ăn mì không.
Khi Puma bệnh, mẹ
lại chu đáo cho nó uống thuốc, đến độ cuối cùng Puma chỉ phục tùng mỗi mình mẹ.
Trừ phi mẹ đích thân cho uống, người khác đừng hòng bảo được Puma nằm yên há
miệng ra. Trong nhà cũng chỉ có mẹ và tôi bắt rận cho Puma. Mẹ cũng là người
đầu tiên thôi không phản đối tôi ôm Puma ngủ.
Tối qua đón Kurumi
duyên phận không sâu từ nhà A Hòa ra, đem gửi đến nhà bạn gái anh cả. Vừa xong
A Hòa gọi điện thoại, hẹn hôm nào bắt tôi ăn mừng, hẹn ngày giờ xong, A Hòa bất
giác thở dài, nói đi đá bóng về, không thấy Kurumi nữa, có phần cô quạnh.
“Thì kiếm con chó
về nuôi, tiếp xúc với chó giúp tâm hồn con người dịu lại đấy.” Tôi nói: “Không
chừng có thể quen được một bạn gái rất đáng yêu.”
Thật ấy chứ.
Người có thể mang
lại hạnh phúc cho một con chó, nhất định là khắp người tràn đầy năng lượng hạnh
phúc.
Thấy Puma lại bắt
đầu dùng ánh mắt xin tôi dắt ra ngoài “giải tỏa bức xúc”, nhìn bộ dạng nó cào
cào nền nhà, tôi bất giác nghĩ, tiếng kêu thảm thiết trong khi Puma co giật
trên nền nhà sáng nay đáng lẽ phải dịch ra thành: “Tôi sắp chết đói rồi!”
7/12/2004
Hôm nay vẫn rất lo
cho Puma, tiến độ bình phục của nó bị chững lại, thậm chí còn bắt đầu xấu đi.
Puma lại bắt đầu uể
oải, không muốn đụng vào mấy miếng thịt hộp, tôi phải bóp nhuyễn cho lên lòng
bàn tay, Puma mới thử liếm láp. Sau đó hàm dưới tỏ ra không còn sức lực, Puma
phải lắc lư cái đầu để giữ miếng thịt trong mồm. Ăn mười mấy phút, rất nhiều
vụn thịt vương vãi khắp mặt đất.
Tôi nhớ tới lời đồn
dân gian mà anh cả từng nói, có khi chó đi thay người.
Puma rất thân với
mẹ, ba anh em tôi hầu như đều không ở nhà, chỉ có thằng con - chó Puma chơi với
mẹ. Nếu Puma quyết tâm gánh hạn cho mẹ, nói thật là tôi vừa cảm động vừa vui
mừng, không nỡ lòng ngăn cản. Nhưng có chuyện như thế hay không vẫn là một câu
hỏi!
Tối hôm trước đến
lượt tôi ngủ ở nhà. Tôi ôm Puma, thân nó mềm oặt quá đáng, nằm yếu ớt trong
lòng tôi, cùng nhau chui vào trong chăn lông cừu rất lâu. Điều này rất lạ, vì
Puma bình thường không kiên nhẫn cho tôi ôm lâu đến thế. Nó thích nằm khoanh
tròn bên cạnh chứ không cho tôi ôm mãi, cơ thể toàn lông của nó sẽ bị nóng đến
mức giãy nảy. Puma để cho tôi ôm quá mười phút là sự bất thường.
Mắt nhắm nghiền,
Puma thở rất gấp, hơi thở phun ra từ cái mũi khô khốc, lúc này tôi lại trở về
trạng thái rất bình thản. Tôi vuốt ve Puma, chân thành và buồn bã nói: “Puma à,
nếu mày thấy mệt mỏi thực sự, thì chết đi thôi, không sao cả. Nhưng mày phải
nhớ nói với Bồ tát, là mày muốn đầu thai làm con trai của anh hai mày, biết
không? Anh hai mày tên Kha Cảnh Đằng, nếu mày không biết nói, anh hai mày cũng
sẽ xin Bồ tát…” Tôi nói thẳng tuột chẳng e dè.
Cứ chốc chốc nhát
nhát như thế, lại qua một đêm. Puma đổi rất nhiều tư thế, ngủ không yên.
Ngày hôm sau, lại
đến phiên tôi vào bệnh viện chăm mẹ.
Trước khi vào viện,
tôi chạy ra mua mấy hộp đồ ăn đặc biệt cho chó. Puma không còn răng, lại không
có tôi dùng tay bóp nhuyễn thịt cho nó, tốt nhất mua loại thịt đã được nghiền
sẵn.
Nhưng mà mở hộp ra
để xuống đất, Puma thậm chí chẳng thiết ra ngửi lấy một lần, nó chỉ ngồi hoặc
nằm, đứng dậy đi mấy bước đã rất uể oải. Đôi mắt long lanh nhìn tôi.
Tôi miết một ít
thịt xay trên ngón tay, vừa quệt vừa dụ, Puma mới miễn cưỡng nhá một tí.
Ôi chao, kiểu này
làm sao tôi yên tâm vào bệnh viện?
Long trọng dặn dò
bà nội phải bỏ thêm công sức cho Puma ăn, đừng thấy nó không ăn thịt để dưới
đất mà tưởng nó no bụng, phải nghĩ cách miết ra tay để dỗ nó v.v…
Nhưng thâm tâm tôi
biết rõ, dặn dò thế là thừa, vì tay tôi đối với Puma có ý nghĩa khác tay người
khác.
Đến chỗ mẹ, tôi
không giấu được bí mật, lo lắng kể với mẹ có lẽ Puma không khỏi được, chắc sắp
chết rồi.
“Phải cho Puma uống
thuốc gan với thuốc cảm. Hồi trước lúc Puma không khỏe, mẹ cho nó uống thế
đấy.” Mẹ nằm trên giường, gọi di động cho anh cả, dặn anh nhất định phải cho
Puma uống như thế.
Tôi tì người trên
thành giường bệnh, hy vọng mẹ đúng.
Anh cả lên Đài Bắc
gặp giáo sư hướng dẫn, thằng út đi cùng.
Lại chỉ còn một
mình tôi.
8/12/2004
Sáng sớm, trước khi
truyền tiểu cầu máu, xảy ra một chuyện khiến tôi hết sức ăn năn.
Y tá giúp mẹ lấy
máu xét nghiệm thành phần định kỳ. Sau khi rút kim ra, y tá dặn tôi giữ chặt
chỗ lấy máu, tôi làm theo nhưng không đủ mạnh tay. Kết quả là sau chục phút,
chỗ lấy máu ở cánh tay mẹ sưng tấy và thâm quầng. Tôi gần như chết lặng.
“Do máu thiếu tiểu
cầu đấy, nên mạch máu dễ bị vỡ hơn bình thường, lần sau nhớ giữ chặt hơn nữa.”
Y tá giải thích, mẹ cũng nói tôi mấy câu. Tôi đủ muốn đâm đầu vào tường.
Còn mẹ bắt đầu cảnh
tượng ho ra máu đầy kinh hoàng.
Đều là do nguyên
nhân thiếu tiểu cầu, từ niêm mạc họng cho đến mao mạch phổi đều rất dễ bị tổn
thương khi ho mạnh. Thêm vào đó là điều hòa làm cho không khí khô lạnh, niêm
mạc càng dễ bị khô hơn bình thường.
Mẹ vừa cẩn thận bọc
máu ho vào trong giấy vệ sinh, vừa xem bảng nhiệt độ mà anh em tôi ghi chép, tự
nghiên cứu chu kỳ và quy luật lên cơn sốt của mình, rồi chỉ đạo tôi đi xin y tá
thuốc giảm sốt.
“Mẹ rất không muốn
bị sốt nữa.” Mẹ nói, giải thích rằng rất có thể trong vòng nửa tiếng nữa sẽ bắt
đầu sốt, trong khi nhiệt kế cũng cho thấy rõ ràng thân nhiệt của mẹ đang tăng
dần.
Lòng tôi cứ thắt
lại vì lo lắng. Để vỗ yên nỗi bất an về cơn ho của mẹ, tôi lại bắt đầu chép
“Tâm kinh”.
Y tá cuối cùng cũng
cho mẹ uống thuốc giảm sốt. Mẹ bắt đầu đổ mồ hôi trộm, tôi cầm khăn bông lau
lưng ướt đầm của mẹ.
Tôi lại nhắc đến
Puma, tôi rất sợ nó chết khi tôi không ở nhà.
“Không chừng Puma
thấy mẹ không có nhà, biết mẹ bị ốm rồi. Thế nên nó mới ốm theo. Chà, lúc tụi
mày không ở nhà, mẹ toàn nói chuyện với nó…” Mẹ nói, hình như có chút an ủi
trong lòng khi Puma “tâm ý tương thông”.
Mẹ vẫn quanh quẩn
giữa sốt với ấm, tay trái tiêm thuốc chống nấm, tay phải truyền máu. Còn mười
hai bịch tiểu cầu trông rất ngộ nghĩnh thì vừa mới tiêm hết.
“Chắc chắn là như
vậy rồi. Mẹ ơi, cho nên mẹ nhắm mắt lại đi.” Tôi nói.
Mẹ nghe lời, nhắm
mắt lại.
“Mẹ ơi, mẹ bắt đầu
đi từ Chương Cơ về nhà, sau đó thăm Puma.” Tôi nói.
Mẹ gật gật đầu, hơi
nhíu lông mày.
Tôi có thể cảm thấy
hình ảnh trong đầu mẹ như một cuộn phim đang chiếu.
“Mẹ xuống bên dưới
lầu của Chương Cơ rồi, chuẩn bị đạp xe về nhà đây.” Mẹ nói, hai mắt vẫn nhắm.
“Vâng ạ.” Tôi hân
hoan.
“Mẹ nhìn thấy Puma
rồi. À, mẹ phải nói gì với nó?” Mẹ mở mắt ra hỏi tôi.
“Thì nói Puma mày
phải chóng khỏe, phải cố gắng ăn.” Tôi trả lời.
Mẹ lại nhắm mắt,
miệng lẩm nhẩm một hồi.
“Nói xong rồi, mẹ
phải về Chương Cơ đây.” Mẹ nói, như thể vừa thở phào.
“Vâng ạ, về nhanh
nhanh.” Tôi đồng ý.
“Mệt quá, đạp xe
lâu, hết cả hơi.” Khá lâu sau, mẹ lại mở mắt.
“Vâng, Puma nhất
định sẽ khỏi.” Tôi gật gật đầu, rất cảm động.
Sau đó mẹ tiếp tục
ngủ, tôi ở bên cạnh vừa chép “Tâm kinh” vừa canh tiến độ truyền máu.
Mãi mới truyền
xong. Mẹ tỉnh dậy, hết sốt, thuốc giảm ho do y tá tiêm cũng có tác dụng. Mẹ
không còn ho dữ dội nữa.
Mẹ ngồi dậy trên
giường, ghi chép tình trạng sức khỏe. Thật dễ dàng đã tập trung vào công việc.
Tôi rất buồn ngủ.
Tinh thần rất rệu rã, chẳng viết nổi bất cứ truyện gì. Tôi quyết định ngủ một
tiếng đồng hồ.
Trải giường xong
xuôi, đặt đồng hồ báo thức, tôi hớn hở với cảm giác sắp được ngủ ngon.
“Mẹ ơi, con về thăm
Puma đây.” Tôi nói, xoay mình ôm chăn.
“Ừ, mày lấy xe đạp
mà đi, mẹ để dưới nhà.” Mẹ trả lời, tay sửa kính.
Tôi giật cả mình.
Ái cha cha, mẹ thật
là thánh đối thoại của tiểu thuyết!
Nếu ai cũng bình
phục, thì tốt biết mấy…
10/12/2004
Tôi rất thích ngồi
bên giường bệnh, sờ tay của mẹ, mân mê nhẹ nhàng những đường tĩnh mạch màu xanh
xung quanh vị trí kim truyền, ấn, trượt, gảy gảy từng ngón tay. Sau cùng nắm
trọn.
Chăm sóc một người
từng li từng tí có thể khiến bản thân trở nên dịu dàng.
Mặc dù vậy, vẫn quá
tàn nhẫn khi phải nhờ vào việc mẹ mắc bệnh tôi mới hiểu ra điều đó.
Để tránh truyền
nhiễm, sau khi làm bất cứ việc gì đều phải chăm rửa tay. Ra vào buồng cách ly
phải rửa kỹ bằng thuốc đỏ sát trùng rất hắc, sau khi đi vệ sinh và sau khi ăn
cơm đều phải bôi sữa rửa tay, còn phải nhắc nhở mẹ làm theo. Rửa đến mức tay
thành ra tay quý tộc, sờ vào quần áo thôi cũng thấy dăm dăm rậm rạp, phải thoa
kem bôi trơn da. Dĩ nhiên cũng phải bôi giúp mẹ.
Trong lỗ mũi mẹ có
một vết thương rất khó lành. Trước khi dùng tăm bông chấm thuốc bôi vào đó, mẹ
nhắc tôi dùng nước muối sinh lý rửa tăm bông, sau đó chấm một lớp kem thuốc
mỏng, lúc bôi phải ngưng thở định thần, chỉ sợ làm mẹ đau.
Sợ nước ở máy uống
nước không sạch, anh cả kiên quyết chỉ cho mẹ uống nước khoáng đóng chai, còn
chỉ định cả thương hiệu. Cả ống hút để uống nước cũng phải chọn loại của 7-11
được bọc trong gói giấy, ít bị bụi bám. Bình thường, một chai nước khoáng kèm
một ống hút, uống hết là vứt đi luôn, không được tiếc rẻ. Thành thử mỗi lần ra
hiệu tạp hóa mua nước, tôi lại như thằng ăn trộm, cố lấy thêm vài cái ống hút.
Nhưng không ai bán
nước khoáng loại nóng cả, vì vậy vấn đề nước nóng chết tiệt, đến giờ vẫn chưa
giải quyết ổn thỏa.
Anh cả rất “cầu kỳ
cục”, nếu đổ nước khoáng vào bình nước nóng của bệnh viện cấp cho mỗi giường
bệnh trong phòng cách ly, anh cũng nghi ngờ bình nước đó có thể không sạch sẽ,
dù tôi đã rửa hai lần. Nhưng cứ thế này mãi thì mẹ không bao giờ có nước nóng
để uống. Chỉ trông vào tôi đi lạy lục y tá cho dùng lò vi sóng hãm trà gừng
đường đen và sô cô la sữa 7-11 để mẹ uống cho ấm người.
Thế là tối nay anh
cả đi mua một cái bình nước nóng mới tinh và nhỏ hơn một chút.
Trước khi uống
nước, phải pha trò cho mẹ uống Ensure (một loại thức uống bổ sung dưỡng chất
chuyên dùng cho bệnh nhân) để bổ sung đạm và năng lượng cho mẹ. Sau khi uống
Ensure cũng phải pha trò để mẹ uống nước súc miệng cho hết vị trong mồm. Uống
nhiều như thế, lại thêm liên tục chích truyền các loại thuốc và thường xuyên
uống nước, nên mẹ cực nhiều dịch cơ thể, dĩ nhiên cũng phải chăm động viên mẹ
đi toa lét.
Chỉ một quãng đường
ngắn ngủi, nhưng là cơ hội vận động quý giá của mẹ. Đi tiểu nhiều một chút xem
có thể bài tiết các thứ linh tinh ra khỏi cơ thể nhiều hơn hay không.
Mỗi lần cần đi toa
lét, phải ấn cái tay vịn bên cạnh giường xuống, một tay đỡ lưng mẹ, tay kia kéo
tay phải của mẹ giúp mẹ dậy, sau đó cúi xuống xếp đôi dép lê vào đúng vị trí,
mắt không ngừng theo dõi mẹ xuống khỏi giường, tay gỡ túi dịch truyền ra khỏi
móc, sau đó một tay giơ túi dịch truyền tay kia dùng sức đỡ mẹ, đi từ từ ra toa
lét.
Ra đến toa lét, đầu
tiên treo túi dịch truyền lên móc bên cạnh bệ xí, lấy giấy vệ sinh lau sạch chỗ
ngồi của bệ xí, sau đó quan sát tình hình của mẹ, sẵn sàng đưa giấy vệ sinh bất
cứ lúc nào. Để cho tiện (ừ thì, tôi chính là vua lười biếng), tôi điều chỉnh
thời gian đi toa lét của mình giống với mẹ, lúc mẹ đứng dậy rửa tay, tôi liền
tè tiếp ngay sau, giải quyết cùng một lần. Đương nhiên, vẫn phải rửa tay rồi
lại rửa tay.
Mẹ ăn xong cái gì
cũng phải bóp một ít nước rửa tay (có chứa cồn) ra tay mẹ và xoa đều. Bôi
vaseline có vitamin khá đắt đỏ lên môi mẹ, bôi vaseline rẻ tiền hơn lên chân
mẹ. Nhưng thường phải đến lúc mẹ nhắc tôi mới nhớ ra phải làm như vậy.
Thử thách lớn nhất
là chuẩn bị thức ăn gì cho ba bữa mỗi ngày của mẹ.
Thời gian này mẹ
nằm giường bệnh nhiều, ít hoạt động nên cảm giác thèm ăn giảm sút (hoặc cũng có
thể cả do tác dụng phụ của thuốc), trong khi đồ ăn ở các tiệm gần bệnh viện lại
ít đổi món, loanh quanh vẫn là cơm rang mì xào, muốn làm mẹ no bụng thì phải
trợn mắt ra quan sát xem mẹ ăn gì ít để thừa nhất, lần sau vẫn có thể mua món
đó. Trí nhớ cũng phải tốt một chút, nhớ xem mẹ từng nói thích ăn cái gì, nếu
hôm nay không mua được hoặc cửa hiệu không mở cửa, thì nhớ lần sau tìm mua.
Từng mua phải cơm
cà ri bị mẹ chê cay, thất bại. Không sao cả, lập tức chạy đi mua cơm thịt bò
đĩa nóng bù vào, tiếc thay mẹ đang muốn tìm ra và thanh lọc các nguồn gốc nghi
gây dị ứng, nên không ăn thịt bò, thế là lại thất bại. Với những thứ mẹ chỉ ăn
một chút hoặc không ăn (hoặc nên gọi chung là mua nhầm), nghiễm nhiên sẽ biến
thành bữa tiếp theo của tôi.
Có những món phải
ăn nóng mới thơm ngon. Nhằm bảo vệ hơi nóng quý giá đó, nhất định phải mua canh
cá lô hoặc các món hấp trong cốc vào phút chót, sau đó phi lên tầng bảy của
bệnh viện với tốc độ chạy ra toa lét khi đau bụng. Hôm trước đi chợ đêm mua một
cái bánh bao kẹp, nhét vào trong vạt áo ấm, phi xe như bay về bệnh viện, quăng
cho anh cả đang ở đó chăm mẹ.
“Mau hỏi mẹ có ăn
bánh bao kẹp không! Nếu không em chạy xuống luôn!” Tôi thở phì phò.
“Cái gì…” Anh cả
nhìn cái bánh mới cầm vào tay, không hiểu gì cả.
Cánh cửa kính của
phòng cách ly đóng lại giữa chúng tôi.
Năm phút sau, anh
cả gọi điện, tôi đang thong thả khởi động xe máy bên dưới bệnh viện, chuẩn bị
về nhà.
“C. thật. Mày quên
mua đồ uống bỏ tủ lạnh rồi!” Anh nói.
Oái, đành phải chạy
đi mua chuyến nữa.
Nước cam ép cũng
vậy.
Bác sĩ nói tác dụng
phụ của một loại thuốc nào đó là làm mất ion kali, cách bù đắp ngoài nhỏ mấy
giọt ion kali vàng vàng vào dung dịch truyền gluco ra, có thể thêm uống nước
cam tươi ép.
Nhưng nước cam tươi
ép của 7-11 vị hơi nặng, hoặc hơi đắng, trong khi các cửa hàng ven đường ép cam
tại chỗ lại chắc chắn không hợp vệ sinh, nên anh cả và thằng út đều kiên quyết
xử trảm cam từ nhà mang vào bệnh viện cho mẹ uống.
Tối nay đến lượt
thằng út chăm mẹ, nó cũng rất cầu kỳ cục, quy định tôi chỉ được dùng một con
dao chuyên để xử cam. Đi mua một con dao mới toanh, một cái thớt từ nay trở đi
chỉ được dùng để trảm cam cho mẹ, rồi còn mua một miếng xơ mướp nhỏ màu nâu
chuyên để rửa ly nhựa uống nước cam của mẹ.
Ai ai cũng lên cơn
“cầu kỳ cục” rồi à?
Nhưng tôi nghĩ
không phải mọi người trong nhà bỗng dưng mắc bệnh sạch sẽ cấp tính, mà chỉ là
nghĩ hết các cách để bảo vệ mẹ.
Người ta hay nói,
ốm lâu con bất hiếu, dường như chăm sóc dịu dàng đến mấy cũng có giới hạn.
Mấy hôm trước,
chúng tôi đều cảm thấy cùng phòng bệnh có ông Ngô rất dịu dàng với bà xã. Ở
chung hai tuần qua, chỉ thấy một mình ông Ngô chăm vợ, ba thằng con trai và ba
cô con dâu chưa gặp lần nào, thế mà lần nào mua đồ ăn ông Ngô cũng về đích
trước tôi. Hễ bà lên cơn sốt ông liền mượn chúng tôi nhiệt kế đo tai. Chăm chỉ
và vất vả. Cũng từng chứng kiến ông Ngô chu đáo nâng chân bà lên, lặng lẽ cắt
móng chân cho bà. Hình ảnh đó khiến tôi xúc động lạ thường, bởi vì chưa từng
thấy ba chăm mẹ như thế bao giờ.
Nhưng anh cả bảo,
anh từng thấy những lúc bà Ngô đi toa lét hơi nhiều, ông Ngô đang ngủ bỗng nổi
quạu phàn nàn: “Sao lại có nước tiểu rồi? Tôi thấy bà bị yếu bàng quang rồi
đó!” Tôi nghĩ nói vậy sẽ hại bà Ngô cố nhịn tiểu.
Cũng không phải
không thể hy vọng có sự dịu dàng vô hạn, dù sao chính từ con người mẹ vẫn luôn
toát ra sự hy sinh vô hạn như vậy đấy thôi. Có quá nhiều ví dụ, vài hôm nữa tôi
định viết về sự kiện quan trọng hàng đầu trong mười sự kiện ảnh hưởng sâu sắc
nhất đến tính cách của tôi trong đời này.
Tôi cũng không hy
vọng tự mình sẽ trở thành “ốm lâu con có hiếu”, bởi vì tôi rất sợ hai chữ “ốm
lâu”, nó đồng nghĩa với mẹ phải chịu đau chịu khổ rất lâu nữa.
Đồng hành sẻ chia
là sự gắn bó sẻ chia chân thành không toan tính. Trước đây vậy, bây giờ vậy,
sau này vẫn vậy.
Bởi vì cho dù tôi
nhắm mắt bao nhiêu lần, thì cái thằng tự nhận là sinh vật có trí tưởng tượng
mạnh nhất trên đời là tôi, cũng không thể hình dung ra cảnh tượng mẹ lìa bỏ
chúng tôi.