Giải mã mê cung (Tập 1) - Chương 52 - 53

Chương 52

Buổi họp biến thành
một cái chợ vỡ. Newt bình tĩnh đứng dậy, tiến lại phía Thomas nắm lấy cánh tay
nó, kéo ra phía cửa.

- Bây giờ cậu ra
ngoài đi.

Thomas ngạc nhiên
hỏi:

- Đi ra ngoài? Tại
sao?

- Tôi nghĩ cậu đã
nói xong. Chúng tôi cần trao đổi và quyết định điều cần làm mà không có cậu ở
đây. - Chúng đã ra đến cửa, và Newt nhẹ nhàng đẩy Thomas ra ngoài. - Hãy đợi
tôi ở cạnh chiếc Hộp. Khi chúng tôi đã quyết xong, tôi sẽ tới nói chuyện với
cậu.

Newt quay lưng,
nhưng Thomas vươn tay ra túm lấy thằng bé.

- Cậu phải tin tôi,
Newt ạ. Đó là cách duy nhất để chúng ta thoát khỏi đây. Chúng ta có thể làm
được điều đó, tôi thề đấy. Chúng ta nhất định làm được.

Newt ghé sát vào
mặt Thomas rồi nghiến răng thì thầm.

- Đúng vậy. Tôi đặc
biệt thích cái đoạn cậu xung phong xin chết.

- Đó hoàn toàn là ý
định của tôi. - Thomas nói thực bụng, nhưng chỉ bởi vì cảm giác tội lỗi đang
tràn ngập trong lòng mình. Tội lỗi vì nó đã bằng cách nào đấy giúp đỡ công việc
thiết kế Mê cung. Nhưng trong thâm tâm, nó vẫn cố bám víu vào hy vọng rằng,
mình có thể chiến đấu đủ lâu để ai đó nhấn mã và dừng bọn Nhím sầu lại trước
khi bọn chúng giết được nó. Rồi mở cửa.

- Ồ, thật chứ? -
Newt hỏi, có vẻ khó chịu. - Lại muốn làm anh hùng à?

- Tôi có cả đống lý
do riêng. Nếu hiểu theo cách nào đó thì chúng ta ở đây trước tiên là do lỗi của
tôi. - Nó ngừng lại, hít một hơi để tự trấn tĩnh. - Dù sao thì tôi cũng sẽ làm
chuyện đó, nên tốt nhất là ta không nên bỏ phí cơ hội.

Newt nhíu trán, đôi
mắt đột nhiên hiện lên vẻ thông cảm.

- Nếu quả thực cậu
đã tham gia vào việc thiết kế Mê cung thì, Tommy ạ, đó không phải là lỗi của
cậu. Cậu chỉ là một đứa trẻ. Cậu không thể được coi là tiếp tay bọn họ khi bị
ép phải làm.

Tuy vậy, những điều
Newt nói, hay người nào khác nói không quan trọng. Thomas chán ngán phải nhận
trách nhiệm lắm rồi, càng nghĩ lại càng chán hơn.

- Tôi chỉ… cảm thấy
mình cần phải cứu mọi người. Để tự chuộc lỗi.

Newt lùi lại, chậm
rãi lắc đầu.

- Cậu biết chuyện
này hay ở chỗ nào không, hả Tommy?

- Điểm nào? -
Thomas hỏi lại, cảnh giác.

- Tôi thực sự tin
cậu. Trong đôi mắt của cậu chẳng có gờ ram dối trá nào cả. Và tôi không thể tin
nổi là mình đang nói như vậy. - Thằng bé ngừng lại. - Nhưng tôi sẽ quay vào
thuyết phục những đứa kia rằng chúng ta nên chui qua Lỗ sầu, như cậu đã nói.
Thà đánh nhau chống lại lũ Nhím sầu còn hơn ngồi đây chờ chúng kết liễu từng
đứa một. - Newt giơ một ngón tay lên. - Nhưng nghe đây. Tôi không muốn nghe
thêm một tiếng nào về cái chuyện anh hùng xả thân của cậu. Nếu chúng ta phải
làm chuyện đó, thì ta sẽ cùng nhau liều mạng. Tất cả chúng ta. Cậu nghe rõ
chưa?

Thomas giơ hai tay
lên, nhẹ nhõm.

- Rất rõ. Tôi chỉ
muốn nhấn mạnh rằng chuyện đó đáng để liều. Nếu như đằng nào mỗi tối một người
cũng sẽ chết, thì ta có thể dùng sự hy sinh đó sao cho có lợi.

Newt nhăm mặt.

- Ờ, nói vậy có
phải hay hơn không?

Thomas quay người bước
đi, nhưng Newt gọi nó lại:

- Tommy này.

- Hở? - Nó dừng
bước, nhưng không quay đầu.

- Nếu tôi có thể
thuyết phục được mấy đứa kia, chỉ là nếu thôi nhé, thì thời điểm hành động tốt
nhất sẽ là vào ban đêm. Chúng ta có thể hy vọng rất nhiều rằng rất nhiều Nhím
sầu sẽ đi ra ngoài Mê cung, chứ không ở lại trong hang ổ của chúng.

- Ý hay. - Thomas
đồng tình, thầm hy vọng Newt có thể thuyết phục những Trang chủ kia. Nó quay
lại nhìn thằng bé và gật đầu.

Newt mỉm cười. Một
thoáng vui vẻ trên khuôn mặt lo lắng của thằng bé.

- Chúng ta nên hành
động tối nay, trước khi có thêm người bị giết.

Trước khi Thomas
kịp đáp lại, Newt biến lại vào căn phòng Trang nghị.

Hơi bất ngờ trước
câu nói vừa rồi, Thomas rời Trang ấp và đi đến một cái băng ghế cũ cạnh chiếc
Hộp, ngồi xuống, đầu óc xoay như chong chóng. Nó cứ nghĩ mãi về thứ Nhật trùng
mà Alby đã nói và ý nghĩa của chuyện đó. Alby cũng đã đề cập đến đất cháy và
dịch bệnh nữa. Nó không nhớ được bất cứ điều gì có liên quan tới những chuyện
đó, nhưng nếu chúng có thật, thì cái thế giới mà bọn trẻ đang cố tìm cách quay
về không hứa hẹn điều gì tốt đẹp. Nhưng, liệu chúng còn lựa chọn nào khác đây?
Ngoài việc bầy Nhím sầu tấn công hàng đêm thì chỗ này về căn bản đã bị chấm dứt
hoạt động.

Vừa chán nản, lo
lắng, lại vừa mệt mỏi với các suy nghĩ đó, Thomas gọi thầm Teresa trong
đầu. Cậu có nghe thấy tớ nói không?

Có, con bé đáp. Cậu
ở đâu vậy?

Cạnh chiếc Hộp.

Tớ đến ngay.

Thomas chợt nhận ra
mình cần Teresa bên cạnh đến mức nào. Tốt thôi. Tớ sẽ kể cho cậu nghe
về kế hoạch. Tớ nghĩ nó ổn.

Kế hoạch gì vậy?

Thomas ngả người ra
sau, gác bàn chân bên phải lên đầu gối trái, tự hỏi Teresa sẽ phản ứng thế nào
trước điều nó sắp nói. Chúng ta sẽ đi qua Lỗ sầu. Sử dụng mật mã đó để
tắt bọn Nhím sầu và mở một cái cửa thoát ra khỏi đây.

Ngừng một
chút. Tớ đã nghĩ có lẽ nó phải như vậy.

Thomas nghĩ một
giây, rồi nói thêm, Trừ phi cậu có ý tưởng nào tốt hơn.

Không. Chuyện này
sẽ đáng sợ lắm đây.

Thomas dùng bàn tay
phải đấm vào lòng bàn tay trái, mặc dù nó biết con bé không thể nhìn
thấy. Chúng ta có thể làm được.

Không chắc.

Thì cũng phải thử
thôi.

Lại ngừng một lần
nữa, lâu hơn. Thomas có thể cảm thấy sự kiên quyết của con bé.

Cậu nói đúng.

Tớ nghĩ đêm nay
chúng ta đã đào thoát. Cậu đến đây đi, tụi mình sẽ nói thêm về chuyện này.

Tớ ra ngay đây.

Bụng Thomas quặn
lại. Việc tiến hành đề nghị của nó, kế hoạch mà Newt đang cố gắng thuyết phục
cái Trang chủ chấp nhận, đang bắt đầu tác động đến nó. Thomas biết chuyện đó
rất nguy hiểm, ý tưởng giao chiến thật sự với bọn Nhím sầu chứ không phải chỉ
bỏ chạy khỏi chúng quả thực là khủng khiếp. Kịch bản tốt nhất là chỉ có một đứa
trong số chúng nó hy sinh, nhưng ngay cả điều đó cũng không đáng tin cậy. Biết
đâu nhóm Hóa công sẽ cài đặt lại bọn quái vật. Và thế là thua trắng, Thomas cố
không nghĩ tới điều đó.

Teresa tìm ra
Thomas nhanh hơn là nó tưởng. Con bé ngồi xuống bên cạnh đó, nép sát vào người
nó, mặc dù cái ghế băng còn trống còn hơn cả một khúc. Con bé đưa tay ra nắm
lấy tay Thomas. Nó rụt tay lại, mạnh đến nỗi khiến con bé đau.

- Cậu kể đi. -
Teresa nói.

Thomas kể lại không
sót một chữ những gì mà nó đã nói với các Trang chủ. Nó không thích khi thấy
đôi mắt của Teresa ngập tràn sự lo âu và khiếp sợ như vậy.

- Kế hoạch cũng đơn
giản lắm. - Thomas nói sau khi kể lại hết mọi thứ. - Nhưng Newt nghĩ chúng ta
nên hành động đêm nay. Bây giờ thì nghe điều này chẳng hứa hẹn chút xíu nào. -
Nó đặc biệt lo ngại khi nghĩ tới việc Chuck và Teresa ở ngoài đó. Nó đã đụng
đầu bọn Nhím sầu và biết rõ chúng như thế nào. Nó muốn bảo vệ bạn bè của mình
để chúng không phải trải qua chuyện ấy, nhưng nó biết là không thể được.

- Chúng ta có thể
làm được chuyện đó. - Teresa khẽ nói.

Nghe thấy con bé
nói thế thì chỉ càng làm cho Thomas lo âu nhiều hơn.

- Trời ơi, tớ sợ
quá.

- Cậu là con người
mà. Có sợ cũng phải thôi.

Thomas không đáp,
và hai đứa ngồi đó một lúc lâu, tay trong tay, không nói một lời nào, dù là
trong đầu hay thành tiếng. Thomas cảm thấy một chút bình yên, dù là rất đỗi
mong manh và nó cố gắng tận hưởng điều đó lâu nhất có thể.

Chương 53

Thomas ở vào tâm
trạng khá buồn bã khi Trang nghị kết thúc. Lúc Newt bước ra khỏi Trang ấp, nó
biết là thời gian nghỉ ngơi đã qua.

Thằng bé nhìn thấy
chúng và khập khiễng chạy tới. Thomas nhận thấy mình đã tự động buông tay
Teresa ra từ lúc nào. Newt cuối cùng cũng dừng lại, đứng khoanh tay nhìn xuống
hai đứa đang ngồi trên băng ghế.

- Chuyện này thật
là điên rồ, cậu cũng biết thế mà, đúng không? - Khuôn mặt của Newt không biểu
hiện cảm xúc gì, nhưng có một tia đắc thắng lóe lên trong con mắt của thằng bé.

Thomas đứng dậy,
một làn sóng phấn khích tràn qua người.

- Vậy họ đồng ý
hành động rồi à?

Newt gật đầu.

- Tất cả đều đồng
ý. Hóa ra không khó như tôi đã tưởng. Những đứa kia đã chứng kiến những gì xảy
ra hàng đêm, khi mà mấy cái cổng thành chết tiệt không đóng. Chúng ta không thể
mò mẫm trong cái Mê cung ngu ngốc này để ra ngoài được. Cần phải thử điều gì
đó. - Newt quay lại, quan sát các Trang chủ đang quay về với nhóm làm việc của
mình. - Bây giờ chỉ còn phải thuyết phục các Trảng viên thôi.

Thomas biết rằng
điều này thậm chí còn khó khăn hơn là việc thuyết phục các Trang chủ.

- Cậu nghĩ mọi
người có đồng ý không? - Teresa hỏi, rốt cuộc cũng đứng lên để nhập bọn với hai
thằng con trai.

- Tất cả thì không.
- Newt nói, trong mắt thoáng lộ vẻ thất vọng. - Vài đứa sẽ ở lại, trông chờ vào
may mắn. Đảm bảo là thế.

Thomas biết thừa có
những đứa sẽ tái dại đi khi nghe đến kế hoạch đào thoát. Yêu cầu chúng chiến
đấu với Nhím sầu thì thật là quá sức.

- Vậy còn Alby? -
Nó hỏi.

- Ai mà biết được.
- Newt đáp, mắt vẫn quan sát các Trang chủ và nhóm làm việc quanh Trảng. - Tôi
nghĩ rằng cậu ta còn sợ quay về nhà hơn là đối đầu với lũ Nhím sầu kìa. Nhưng
đừng lo, tôi sẽ khiến cậu ta theo phe chúng ta.

Thomas ước gì nó có
thể nhớ lại những chuyện khủng khiếp mà Alby đang lo sợ, nhưng không được.

- Cậu sẽ thuyết
phục Alby như thế nào?

Newt cười.

- Thì dựng lên vài
trò lừa phỉnh thôi. Nói với cậu ấy rằng tất cả chúng ta rồi sẽ có một cuộc sống
mới ở phần khác của thế giới, một cuộc sống hạnh phúc mãi mãi.

Thomas nhún vai.

- Ừ, cũng có thể.
Tôi đã hứa với Chuck là sẽ đưa cậu ấy về nhà, cậu biết đấy. Hay là ít ra tìm
một mái nhà cho Chuck.

- Phải. - Teresa
lẩm bẩm. - Bất cứ chỗ nào cũng tốt hơn chỗ này.

Thomas nhìn thấy
những cuộc tranh cãi đang nổ ra khắp Trảng. Các Trang chủ đang cố hết sức để
thuyết phục mọi người rằng mình cần phải liều mình chiến đấu một phen để chui
qua Lỗ sầu. Một vài Trảng viên lảng đi, nhưng phần lớn có vẻ lắng nghe và chí
ít cũng cân nhắc về kế hoạch đó.

- Vậy tiếp theo là
gì? - Teresa hỏi.

Newt hít một hơi
thật sâu.

- Xác định ai đi ai
ở. Chuẩn bị sẵn sàng thức ăn, vũ khí, mọi thứ. Rồi chúng ta lên đường. Thomas,
tôi giao cho cậu phụ trách vì đây là ý tưởng của cậu. Nhưng nội chuyện thuyết
phục mọi người về phe chúng ta cũng đủ xương rồi, nói chi đến việc bắt họ chấp
nhận chuyện để một Đầu xanh lên làm lãnh đạo. Vậy nên, cứ nằm im thôi, được
không? Chúng ta sẽ để cho cậu và Teresa lo vụ mật mã. Hai cậu có thể âm thầm
đảm trách việc đó mà.

Thomas thấy quá ổn
với việc đó: tìm ra trạm máy tính và đưa mật mã vào đó đã là quá đủ trách nhiệm
đối với nó. Ngay cả với cái gánh nặng đó ở trên vai, nó vẫn phải đấu tranh để
đè nén nỗi sợ hãi trong lòng mình xuống.

- Cậu nói thế thì
quá dễ rồi. - Cuối cùng nó nói, cố hết sức làm nhẹ bớt tình hình. Hay ít ra là
tỏ ra như vậy.

Newt lại khoanh
tay, nhìn nó kỹ càng.

- Như cậu đã nói. Ở
đây, một đứa sẽ chết tối nay. Ra đi. Một đứa cũng sẽ bỏ mạng. Khác biệt là ở
đâu? - Newt chỉ tay vào Thomas. - Nếu cậu đúng.

- Tôi đúng mà. -
Thomas biết mình đã đúng về cái lỗ, mật mã, cánh cửa, sự cần thiết của trận đánh
này. Nhưng nó không chắc sẽ có một hay nhiều đứa bị giết. Tuy vậy, nếu có một
điều gì mà bản năng mách bảo Thomas, thì đó là không chấp nhận bất cứ nghi ngờ
nào.

Newt vỗ lưng nó.

- Tốt rồi. Chúng ta
bắt tay vào việc thôi.

Những giờ tiếp theo
thật điên rồ.

Đa số các trảng
viên đều chấp nhận đào thoát, thậm chí còn nhiều hơn số mà Thomas đã phỏng
đoán. Ngay cả Alby cũng đồng ý. Mặc dù không ai nói ra, nhưng Thomas biết thừa
là tuyệt đại đa số chúng đều đánh cuộc vào giả thiết cho rằng sẽ chỉ có một
người duy nhất bị Nhím sầu giết chết và cơ hội sống sót khá cao. Số trảng viên
quyết định ở lại trong Trảng Đất tuy ít ỏi nhưng lại rất cứng đầu và ồn ào.
Chúng chủ yếu đi loanh quanh nhấm nhẳn, ra sức bảo những đứa khác rằng chúng
ngu tới cỡ nào. Sau đó, chúng bỏ cuộc và giữ khoảng cách với đám trẻ kia.

Đối với Thomas và
những đứa muốn trốn thoát, chúng còn cả đống công việc cần phải làm.

Những cái ba lô
được đưa ra, nhét đầy đồ tiếp tế. Chảo chiên - Newt cho Thomas biết rằng thằng
bé đầu bếp là một trong những Trang chủ chấp thuận sau cùng - phụ trách việc
tập hợp đồ ăn và tìm cách phân phối công bằng cho mọi người. Những xy lanh chứa
Huyết sầu cũng được phân phát, mặc dù Thomas không nghĩ là bọn Nhím sầu sẽ
chích đám trẻ. Chuck thì lo việc đổ đầy các bình nước uống và đưa cho mọi
người. Teresa giúp thằng nhóc, và Thomas đã yêu cầu con bé o bế mình cho hình
ảnh của di chuyển hết mức có thể, ngay cả nếu như phải nói dối trong đa số
trường hợp. Chuck đã cố gắng tỏ ra can đảm kể từ khi biết được chúng đang làm
gì, nhưng nhìn làn da ướt đẫm mồ hôi và đôi mắt hoảng sợ của nó là đủ thấy sự
thật.

Minho cùng với một
nhóm Tầm đạo sinh đi đến Vực, dùng dây thường xuân và đá vụn để kiểm tra lần
cuối cái lỗ. Chúng chỉ biết hy vọng là bầy quái vật sẽ giữ đúng lịch trình và
không chui ra giữa ban ngày. Thomas đã dự định chỉ việc nhảy vào cái lỗ ngay ở
đó và cố gắng nạp mật mã thật nhanh, nhưng nó không có chút ý niệm về những
điều có thể nằm ở đó đợi sẵn nó. Newt nói đúng. Tốt hơn chúng nên đợi đến đêm
tối và hy vọng rằng đa số Nhím sầu sẽ đi ra ngoài Mê cung, chứ không ở lại
trong cái lỗ.

Khi Minho quay về
từ Vực an toàn và lành lặn, Thomas nhận thấy thằng bé có vẻ rất lạc quan rằng
đó thật sự là lồi thoát. Hoặc lối vào. Cái đó tùy thuộc vào việc nhìn nó dưới
góc độ nào.

Thomas phụ Newt
phân phát vũ khí, và chế tạo các món mới trong tình huống bắt buộc để đương đầu
với Nhím sầu. Những cây sào gỗ được vót nhọn tạo thành các mũi giáo, hoặc quấn
dây thép gai. Những con dao được mài sắc và buộc chặt vào đầu của những nhánh
cây cứng chắc lấy từ trong rừng. Những mảnh thủy tinh vỡ được dính vào cuống
xẻng bằng băng keo. Đến cuối ngày, các Trảng viên đã trở thành một toán quân
nhỏ. Một toán quân rất lộn xộn và chuẩn bị sơ sài, Thomas nghĩ bụng, nhưng dù
sao vẫn là một đội quân.

Khi Thomas và
Teresa đã phụ giúp mọi người xong, chúng đi tới địa điểm bí mật ở trong Nghĩa
trang để bàn về chiến thuật ở trạm máy tính trong cái Lỗ sầu và cách nạp mật
mã.

- Tụi mình phải là
những người làm chuyện đó. - Thomas nói trong lúc hai đứa tựa lưng vào những
thân cây xù xì. Đám lá cây từng có màu xanh bây giờ cũng đã bắt đầu ngả qua màu
xám vì thiếu ánh sáng mặt trời nhân tạo. - Như vậy thì nếu như bị lạc nhau,
chúng ta vẫn có thể liên lạc được với nhau và mọi người.

Teresa nhặt một cái
que, bắt đầu lột vỏ cây.

- Nhưng chúng ta
cần có phương án dự phòng trong trường hợp có gì đó xảy ra cho cậu và tớ.

- Tất nhiên rồi.
Newt và Minho biết mật mã kia mà. Mình sẽ nói tụi nó nạp mật mã vào máy tính
nếu như… thì, cậu cũng biết rồi đấy. - Thomas không muốn nghĩ về những điều tồi
tệ có thể xảy ra.

- Vậy kế hoạch cũng
không lấy gì làm vững chắc. - Teresa ngáp dài, như thể cuộc sống vẫn diễn ra
bình thường.

- Không có gì ghê
gớm cả. Chiến đấu với Nhím sầu, nạp mật mã, trốn thoát qua cửa. Rồi ta sẽ xử lý
bọn Hóa công, cho dù có chuyện gì đi nữa.

- Mật mã sáu từ, số
lượng Nhím sầu thì chẳng ai biết. - Teresa bẻ cái que làm đôi. - Mà này, cậu
nghĩ VSAT có nghĩa là gì?

Thomas cảm thấy như
vừa bị đấm vào bụng. Không hiểu vì lý do gì mà, khi nghe thấy mấy chữ đó vào
lúc này, từ một người khác, lại làm bật ra một ý tưởng trong đầu nó. Nó ngạc
nhiên khi mình không nhận ra mối liên hệ sớm hơn.

- Cái bảng hiệu mà
tớ đã nhìn thấy ở trong Mê cung, còn nhớ không? Tấm bảng bằng kim loại với cái
chữ cái khắc trên đó ấy? - Tim Thomas bắt đầu đập dồn vì phấn khích.

Teresa nhíu trán
bối rối một lúc, rồi sau đó dường như có một tia sáng lóe lên trong đôi mắt con
bé.

- À, THẢM HỌA THẾ
GIỚI: BAN THỬ NGHIỆM VÙNG SÁT THỦ. Viết tắt là VSAT. VSAT là tốt
dòng chữ mà tớ đã viết ở trên cánh tay. Chuyện này nghĩa là sao?

- Chẳng biết nữa.
Chính vì vậy mà tớ sợ đến chết rằng những gì chúng ta sắp sửa làm chỉ là một kế
hoạch vứt đi. Có thể là một cuộc tắm máu.

- Mọi người đều
biết họ đang làm gì. - Teresa vươn tay ra nắm lấy thay Thomas. - Không còn gì
để mất, cậu nhớ chứ?

Thomas vẫn nhớ
nhưng không hiểu vì sao những từ mà Teresa nói ra chỉ như ném đá ao bèo - chúng
không gợi lên hy vọng gì nhiều.

- Không còn gì để
mất. - Thomas lặp lại.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3