Giải mã mê cung (Tập 1) - Chương 42 - 43

Chương 42

Minho bật đèn.
Thomas nheo mắt một lúc mới quen được với ánh sáng. Những hình thù đầy đe dọa
liên quan với các thùng vũ khí nằm bừa bộn trên bàn và sàn nhà. Dao kiếm, gậy
gộc và những thứ ghê rợn khác dường như đang nằm chờ ở đó, sẵn sàng sống dậy và
giết chết những kẻ nào ngu ngốc tiến lại gần chúng. Mùi ẩm mốc trong không khí
chỉ càng làm cho căn phòng thêm rùng rợn.

- Có một cái tủ bí
mật ở phía sau. - Minho giải thích, luồn qua vài cái kệ để vào trong một góc
tối. - Chỉ có vài người trong số chúng tôi biết về chỗ này.

Thomas nghe thấy
tiếng sàn gỗ kêu cót két, rồi Minho lôi ra một cái thùng giấy. Tiếng sột soạt
mà nó gây ra nghe giống như tiếng dao cạ vào xương.

- Tôi đã cất những
tấm mê đồ quý báu vào trong các thùng giấy này. Mỗi thùng tương ứng với một
rương. Có tám thùng cả thảy. Tất cả đều nằm trong này.

- Trong này là khu
vực nào? - Thomas hỏi trong lúc quỳ xuống bên cạnh cái thùng, háo hức muốn bắt
đầu.

- Cứ mở ra mà xem.
Mỗi trang đều có ghi chú, cậu còn nhớ không?

Thomas kéo bốn mảnh
nắp thùng đang được gài chéo cho đến khi chúng bung ra. Các mê đồ của khu vực
số Hai được chất thành một đống lộn xộn trong thùng. Nó thò tay vào và lôi ra
một xấp.

- Được rồi. - Nó
nói. - Các Tầm đạo sinh luôn luôn so sánh ngày này với ngày khác xem có một mẫu
thức nào để giúp ta tìm ra một lối thoát. Các cậu thậm chí còn không rõ mình
đang tìm cái gì, nhưng vẫn tiếp tục nghiên cứu các mê đồ. Đúng không?

Minho gật đầu, tay
khoanh lại, trông nó như thể một người nào đó sắp tiết lộ về bí quyết bất tử
vậy.

- Thế này nhé. -
Thomas nói tiếp. - Nếu như tất cả những dịch chuyển của các bức tường không hề
có liên quan gì tới một cái mê cung, hay bất cứ thứ gì tương tự, thì sao? Nếu
như những cách sắp xếp đó là để viết ra các từ? Một manh mối
nào đó để giúp chúng ta thoát ra ngoài?

Minho chỉ vào xấp
mê đồ trong tay Thomas, thở hắt ra:

- Này, cậu có biết
tụi tôi đã nghiên cứu chúng nhiều tới mức nào không? Cậu không nghĩ là tụi này
sẽ nhận ra nếu cái này vẽ ra chữ cái hay sao?

- Có thể là nó quá
khó nhận biết nếu chỉ nhìn bằng mắt thường và so sánh ngày này với ngày khác.
Cũng có thể là các cậu không nên so ngày hôm trước với ngày hôm sau, mà so từng
ngày một thì sao?

Newt cười.

- Tommy này, dù
không phải là thằng bé thông minh nhất ở đây, tôi cũng thấy có vẻ như cậu đang
nói nhảm quá rồi đấy.

Trong lúc đó, đầu
óc của Thomas vận hành hết tốc lực. Câu hỏi đang trong tầm nắm bắt của nó. Nó
biết là mình sắp thành công. Chỉ có điều nó không diễn đạt nỗi thành lời thôi.

- Được rồi, được
rồi. - Nó nói, bắt đầu lại. - Cậu luôn có một Tầm đạo sinh được phân công cho
từng khu vực, đúng không?

- Đúng. - Minho
đáp, tỏ ra thực lòng quan tâm và muốn hiểu rõ sự tình.

- Và Tầm đạo sinh
đó vẽ ra một tấm mê đồ mỗi ngày, rồi đem so nó với mê đồ của những ngày hôm
trước, của cùng khu vực. Thay vì làm như vậy, nếu như mỗi ngày
các cậu so sánh tám khu vực với nhau, thì sao? Nếu mỗi ngày là
một mật mã riêng rẽ? Các cậu có bao giờ so sánh các khu vực với nhau hay không?

Minho đưa tay xoa
cằm, rồi gật đầu.

- Cũng làm rồi. Tụi
này đã cố coi xem liệu khi đặt cạnh nhau thì các mê đồ có ghép thành cái gì hay
không. Tất nhiên là tụi tôi đã làm rồi. Tụi này đã thử đủ mọi cách.

Thomas khoanh chân
lại, nghiên cứu mấy tấm mê đồ trong lòng. Nó có thể nhìn thấy lờ mờ những đường
nét ngoằn ngoèo của tấm mê đồ nằm ngay bên dưới tấm trên cùng. Đúng lúc đó, nó
nhận ra chúng cần phải làm gì. Nó nhìn lên hai đứa kia nói:

- Giấy sáp.

- Hả? - Minho hỏi.
- Cái g…

- Nghe tôi đi.
Chúng ta cần giấy sáp và kéo. Cùng với tất cả chỗ bút lông đen và viết chì mà
các cậu có thể tìm thấy.

Chảo chiên không
vui vẻ gì khi bị lấy mất cả hộp đầy giấy sáp, khi việc tiếp tế hiện giờ đang bị
cắt đứt. Thằng bé khăng khăng đó là thứ mà nó luôn thiếu, vì cần phải dùng để
nướng bánh. Rốt cuộc đám trẻ phải nói mục đích của chúng để thuyết phục Chảo
chiên buông mấy cuộn giấy ra.

Sau mười phút lùng
tìm viết chì và bút lông - đa số nằm ở trong phòng mê đồ và đã bị cháy - Thomas
ngồi trong hầm chứa vũ khí cùng với Newt, Minho và Teresa. Chúng không tìm được
cây kéo nào, nên Thomas lấy luôn con dao sắc nhất mà nó tìm thấy.

- Chuyện này nên
thành công. - Minho đe, mặc dù mắt nó ánh lên sự thích thú.

Newt chồm người tới
trước, chống cùi chỏ lên bàn, như thể đang chờ một phép màu.

- Tiến hành đi, Đầu
xanh.

- Được thôi. -
Thomas đang rất hào hứng, nhưng cũng sợ là chuyện này chẳng đi đến đâu. Nó đưa
con dao cho Minho, rồi chỉ vào chỗ giấy sáp. - Cậu rọc giấy thành hình vuông,
kích thước bằng với mấy tấm mê đồ. Còn Newt và Teresa, các cậu lấy giúp tôi
khoảng mười tấm mê đồ đầu tiên của mỗi khu vực.

- Cái gì vậy? Cắt
thủ công hả? - Minho giơ con dao lên nhìn, vẻ ghê tởm. - Sao cậu không nói
thẳng chúng ta làm chuyện này vì cái quái quỷ gì luôn cho nhanh?

- Giải thích thế là
đủ rồi. - Thomas hiểu rằng những đứa kia chỉ cần nhìn thấy điều mà nó đang hình
dung trong đầu. Nó đứng dậy đi lục lọi trong căn hầm. - Cho các cậu nhìn thấy
tận mắt thì sẽ dễ hơn. Nếu tôi sai thì chúng ta có thể quay về với việc chạy
lăng quăng như đám chuột thí nghiệm trong Mê cung.

Minho thở dài, rõ
ràng là hơi bực bội, lẩm bẩm điều gì đó. Teresa ngồi yên lặng một lúc, rồi nói
trong đầu Thomas.

Tớ biết cậu đang
làm gì rồi. Giỏi lắm, thật đấy.

Thomas giật mình,
nhưng cố gắng che giấu chuyện đó. Nó biết mình cần phải vờ như không nghe thấy
gì trong đầu hết, nếu không thì những đứa khác sẽ nghĩ nó bị khùng.

Đến… giúp… tớ… đi, nó thử nói lại, tách riêng từng từ trong đầu, cố gắng
hình dung ra thông điệp, và gửi đi. Nhưng Teresa không trả lời.

- Teresa. - Thomas
gọi thành tiếng. - Cậu giúp tớ một chút được không? - Nó hất đầu về phía phòng
chứa đồ.

Hai đứa đi vào
trong căn phòng nhỏ bụi bặm và mở hết tất cả các thùng, lôi ra từng xấp bản đồ.
Quay trở lại bàn, Thomas thấy Minho đã cắt được hai mươi tờ giấy, mỗi lần xong
một tờ nó lại liệng sang bên phải, tạo thành một mớ lộn xộn.

Thomas ngồi xuống,
cầm lấy vài tờ. Nó giơ một tờ giấy về phía ánh sáng, quan sát quầng sáng trắng
đục xuyên qua tờ giấy. Đó chính là cái mà nó cần.

Thomas nhặt một cây
viết lông.

- Được rồi, mọi
người vẽ lại mê đồ của chừng mười ngày gần nhất lên những tờ giấy này. Nhớ là
viết lại thông tin trên đầu trang để chúng ta không bị lầm lẫn. Sau khi làm
xong, tôi nghĩ chúng ta sẽ có thể nhìn thấy một điều gì đó.

- Cái q… - Minho mở
miệng nói.

- Đã nói rọc giấy
thì cứ rọc đi. - Newt ra lệnh. - Tôi nghĩ mình đã hiểu ra ý định của Thomas
rồi.

Thomas nhẹ người
khi rốt cuộc cũng có người hiểu mình.

Chúng bắt tay vào
việc, sao chép các mê đồ lên giấy nến, từng ngày một, cố gắng vẽ đúng và sạch
sẽ, nhưng vẫn nhanh hết mức có thể. Thomas sử dụng một thanh gỗ làm thước để
vạch cho thẳng. Chẳng mấy chốc nó đã hoàn thành năm bản sao, rồi thêm năm tờ
nữa. Những đứa kia cũng rất nhiệt tình bám theo tiến độ của nó.

Trong khi vẽ,
Thomas bắt đầu cảm thấy một chút lo sợ, một cảm giác rằng chúng chỉ đang phí
phạm thời gian. Nhưng Teresa bên cạnh nó đang rất tập trung. Con bé lè lưỡi,
bặm môi vạch các đường thẳng lên xuống, qua trái hay qua phải. Rõ ràng là con
bé rất tin tưởng chúng đang thực sự đi đúng đường.

Hết thùng này đến
thùng nọ, khu vực này sang khu vực khác, chúng cứ thế vẽ lại vẽ các mê đồ.

- Mỏi tay lắm rồi.
- Cuối cùng Newt lên tiếng phá tan sự im lặng. - Rát hết mấy ngón tay rồi. Để
xem chuyện này có nên cơm cháo gì không đã.

Thomas đặt cây viết
lông xuống, co duỗi các ngón tay, thầm hy vọng là mình đã làm đúng.

- Được thôi, đưa
cho tôi vài ngày gần nhất của từng khu vực nào. Ta hãy xếp chúng thành từng
chồng trên bàn theo thứ tự từ khu vực số Một đến số Tám nhé. Một ở đây, - nó
chỉ vào một đầu bàn, - Tám ở đằng kia. - Nó chỉ về phía cuối bàn.

Bọn trẻ yên lặng
làm theo chỉ dẫn, phân loại những tờ giấy sáp đã vẽ thành tám xấp mỏng nằm dọc
theo bàn.

Bồn chồn và căng
thẳng, Thomas nhặt lấy một tờ giấy từ mỗi chồng, kiểm tra lại cho chắc chắn là
chúng cùng ngày và theo đúng thứ tự. Tiếp đến, nó chồng khít các tờ giấy nến
lên nhau, cho đến khi trước mắt nó tám sơ đồ của tám khu vực trong mê cung đã
nhập lại làm một. Thứ mà Thomas nhìn thấy làm nó sững sờ. Như có phép màu, một
hình ảnh đã hiện lên. Teresa buột miệng thốt lên một tiếng kêu nhỏ.

Các đoạn thẳng chất
chồng và giao cắt nhau tạo thành một thứ giống như bàn cờ vây. Nhưng ở vùng
trung tâm, có những đoạn thẳng được lặp lại nhiều hơn hẳn những đoạn khác và
tạo thành một hình ảnh đậm nét. Nó không dễ nhận thấy, nhưng không còn nghi ngờ
gì nữa, nó tồn tại.

Ở ngay chính giữa
của tờ giấy là một chữ T.

Chương 43

Trong lòng Thomas
bùng lên những cảm xúc lẫn lộn: nhẹ nhõm vì mình đã thành công, ngạc nhiên và
háo hức vì muốn biết chuyện này sẽ dẫn chúng tới đâu.

- Trời đất. - Minho
thốt lên, chỉ bằng một từ đó đã gói gọn tất cả cảm xúc của Thomas.

- Có thể chỉ là
ngẫu nhiên. - Teresa nói. - Làm tiếp đi, nhanh lên.

Thomas làm theo,
chồng tám tờ giấy của từng ngày theo thứ tự từ khu số Một đến khu số Tám. Lần
nào cũng vậy, một chữ cái hiện lên giữa một rừng đoạn thẳng chồng chéo. Sau chữ
T là chữ R, rồi chữ U, N, G. Tiếp
theo là chữ K, H, U.

- Nhìn này. -
Thomas nói, chỉ vào một hàng dài các xấp giấy mà chúng đã làm, bối rối nhưng
vui mừng vì sự tồn tại của các chữ cái đã quá rõ. - Đó là từ TRUNG KHU.

- Trung khu? - Newt
hỏi. - Nghe có giống mật mã gì đâu.

- Chúng ta làm tiếp
nào. - Thomas nói.

Sau khi xếp thêm
vài chồng mê đồ chúng phát hiện từ thứ hai thật ra là KHUYA.

TRUNG KHUYA.

- Rõ ràng không
phải là trùng hợp ngẫu nhiên. - Minho nói.

- Đúng vậy. -
Thomas đồng tình. Nó háo hức muốn biết thêm.

Teresa chỉ tay vào
phòng chứa đồ.

- Chúng ta cần phải
xem lại hết các mê đồ. Tất cả các thùng trong kia.

- Ừ. - Thomas gật
gù. - Ta làm thôi.

- Tụi này không phụ
được nữa đâu. - Minho nói.

Ba đứa còn lại quay
sang nhìn thằng bé. Minho điềm tĩnh nhìn lại.

- Ít ra là tôi và
Thomas. Chúng tôi cần phải cử các Tầm đạo sinh ra ngoài Mê cung.

- Cái gì? - Thomas
hỏi. - Việc này quan trọng hơn nhiều!

- Có thể. - Minho
bình tĩnh đáp. - Nhưng ta không thể bỏ lỡ một ngày nào ở ngoài đó. Không phải
bây giờ.

Thomas thấy thất
vọng ghê gớm. Tìm đường trong Mê cung thật đúng là phí thời gian nếu so với
việc giải mã nó.

- Sao vậy, Minho?
Cậu chẳng nói là cách sắp xếp của Mê cung tự lặp lại hay sao? Thêm một ngày
cũng đâu có ý nghĩa gì?

Minho đập tay xuống
bàn.

- Thôi đi, Thomas!
Trong tất cả thời gian qua, hôm nay có thể là ngày quan trọng nhất để thoát
khỏi đây. Có lẽ một thứ gì đó đã thay đổi, một thứ gì đó đã mở ra. Thực tế là,
khi các bức tường không còn đóng lại nữa, tôi nghĩ chúng ta nên thử làm theo ý
cậu, tức là ở lại ngoài đó qua đêm và khảo sát kỹ hơn.

Điều này làm Thomas
chú ý. Nó vẫn luôn muốn làm như vậy. Nhưng nó thắc mắc:

- Vậy còn cái mật
mã này? Nếu như…

- Tommy. - Newt ôn
tồn nói. - Minho nói đúng. Các cậu hãy ra ngoài đó thăm dò. Tôi sẽ tập hợp vài
trảng viên đáng tin cậy và lo tiếp vụ này. - Lúc này thằng bé ra dáng lãnh đạo
hơn bao giờ hết.

- Tôi nữa. - Teresa
đồng tình. - Tôi sẽ ở lại giúp Newt.

Thomas nhìn con bé.

- Cậu có chắc
không? - Nó đang sốt ruột muốn tự mình tìm ra mật mã, nhưng nó nghĩ Minho và
Newt nói đúng.

Teresa mỉm cười,
khoanh tay lại.

- Nếu các cậu muốn
giải mã một thông điệp bí ẩn từ một loạt hình vẽ mê cung phức tạp, thì tôi chắc
chắn việc có một bộ óc con gái làm quản đốc là điều cần thiết. - Cái nhếch mép
của con bé chuyển thành một nụ cười làm duyên.

- Nếu cậu bảo thế.
- Thomas khoanh tay, mỉm cười nhìn lại con bé, đột nhiên chẳng muốn rời đi chút
nào.

- Tốt rồi. - Minho
gật gù, quay lưng bước đi. - Mọi chuyện đã được sắp xếp đâu vào đấy. Đi thôi. -
Thằng bé đi ra cửa, nhưng nó dừng lại khi nhận ra Thomas không đi theo.

- Đừng lo, Tommy ạ.
- Newt trấn an. - Bạn gái cậu sẽ ổn thôi mà.

Trong đầu Thomas
đang ngổn ngang trăm mối. Nó rất nóng lòng muốn biết mật mã, nhưng cũng thấy
bối rối khi nghe câu nói vừa rồi của Newt, băn khoăn trước những gì mà chúng có
thể phát hiện ở ngoài Mê cung, và cả lo sợ nữa. Nhưng rồi nó gạt hết qua một
bên. Không một lời từ biệt, nó theo sau Minho leo lên cầu thang.

Thomas giúp Minho
triệu tập các Tầm đạo sinh để báo tin và tổ chức chuyến đi quan trọng. Nó thấy
ngạc nhiên khi mọi người rất nhanh chóng đồng ý đây là lúc để thám hiểm kỹ
lưỡng Mê cung và ở lại qua đêm ngoài đó. Mặc dù Thomas cảm thấy căng thẳng và
sợ hãi, nó vẫn nói với Minho rằng nó sẽ tự mình phụ trách một khu vực. Tuy vậy,
thằng bé Trang chủ nhất định từ chối. Chúng đã có tám Tầm đạo sinh đầy kinh
nghiệm để làm điều đó. Thomas sẽ đi cùng Minho. Thomas nhẹ người, nhưng cũng
khá xấu hổ vì cảm thấy như vậy.

Nó và Minho chuẩn
bị ba lô với nhiều đồ đạc hơn thường lệ. Chúng không biết cần phải ở lại ngoài
đó bao lâu. Mặc dù còn sợ, Thomas cũng cảm thấy hào hứng. Biết đâu hôm nay sẽ
là ngày chúng tìm thấy một lối ra?

Nó và Minho đang
duỗi chân ở gần Cửa Tây thì Chuck đi tới để chào hai đứa.

- Đáng lẽ em nên đi
với các anh, nhưng em không muốn chết thảm. - Thằng nhóc nói với một giọng đùa
cợt hơi lố.

Thomas ngạc nhiên
khi thấy mình bật cười.

- Cám ơn về lời
động viên nhé.

- Cẩn thận nha. -
Chuck nói, giọng nhanh chóng chuyển sang quan tâm thực lòng. - Ước gì em có thể
giúp các anh.

Thomas rất xúc
động. Nó dám cá là nếu tình hình thực sự yên ổn thì Chuck sẽ đi ngay nếu được
yêu cầu.

- Cám ơn cậu,
Chuck. Chúng tớ sẽ cẩn trọng.

Minho làu bàu.

- Cẩn trọng chứ
không rụt vòi. Đây là lúc được ăn cả ngã về không, huynh à.

- Chúng ta nên đi
thôi. - Thomas nói. Ruột gan nó đang bừng bừng như lửa đốt, chỉ muốn đi cho
nhanh để khỏi phải đắn đo thêm. Xét cho cùng, việc ra ngoài Mê cung hay ở lại
trong Trảng khi cổng không đóng cũng chẳng khác gì nhau. Mặc dù ý nghĩ đó không
làm nó cảm thấy khá lên chút nào.

- Ờ. - Minho đáp
với giọng đều đều. - Ta đi thôi.

- Này. - Chuck nói,
mặt nhìn xuống chân trước khi nhìn Thomas. - Chúc may mắn. Nếu bạn gái anh thấy
cô đơn vì nhớ anh thì em rất sẵn lòng an ủi.

Thomas đảo mắt.

- Mặt dẹp, Teresa
không phải là bạn gái của tớ.

- Ô hô. - Chuck
nói. - Anh đã bắt đầu dùng tiếng lóng của Alby rồi à. - Thằng nhóc cố gắng vờ
như không hề sợ sệt trước những diễn biến vừa rồi, nhưng mắt nó vẫn để lộ sự
thật. - Chúc may mắn, thật đấy.

- Cám ơn cậu, cái
đó có ý nghĩa lắm. - Minho nói, đảo mắt. - Gặp cậu sau nhé.

- Phải rồi, hẹn các
anh sau. - Chuck lí nhí nói, rồi quay lưng bước đi.

Thomas thấy lòng
mình nhói lên nỗi buồn. Biết đâu chừng nó sẽ không thể nào gặp lại Chuck,
Teresa hay bất kỳ đứa nào khác nữa. Bỗng nhiên một sự thôi thúc khiến nó buột
miệng hét:

- Đừng quên lời hứa
của tớ. Tớ sẽ đưa cậu về nhà!

Chuck quay lại, giơ
một ngón tay cái lên, mắt long lanh nhòa lệ.

Thomas đáp trả bằng
cách giơ hai ngón cái, rồi nó và Minho khoác ba lô lên lưng và đi vào trong Mê
cung.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3