Giải mã mê cung (Tập 1) - Chương 36 - 37

Chương 36

Thomas không muốn
gặp con bé. Nó không muốn gặp ai hết.

Ngay khi Newt bỏ đi
gặp con bé, Thomas nhẹ nhàng lỉnh đi, hy vọng rằng trong lúc nhốn nháo không ai
để ý tới nó. Khi mọi suy nghĩ của mọi người đang tập trung vào sự thức tỉnh sau
cơn hôn mê của đứa con gái, chuyện này quá dễ dàng. Thomas lảng ra mép Trảng,
rồi co chân vọt lẹ tới chỗ ẩn cư quen thuộc của mình trong khu rừng của Nghĩa trang.

Nó nằm co quắp
trong góc, nép mình vào đám dây thường xuân, rồi lấy tấm chăn trùm qua đầu. Có
vẻ như đó là một cách để trốn tránh khỏi sự xâm nhập của Teresa vào trong đầu
nó. Một vài phút trôi qua, tim nó cuối cùng đã đập chậm lại.

- Quên chính mình
là điều tồi tệ nhất.

Thoạt tiên, Thomas
nghĩ đó là một thông điệp khác trong đầu, nó đưa hai tay lên bịt tai. Nhưng
không, lần này thì… khác. Nó nghe thấy lời nói đó bằng tai. Một giọng con gái.
Cơn lạnh toát chạy ngược theo cột sống của Thomas trong lúc nó chầm chậm hạ tấm
chăn xuống.

Teresa đang đứng
bên phải nó, người dựa vào bức tường đá vĩ đại. Trông con nhỏ lúc này rất khác,
tỉnh táo và lanh lợi. Trong chiếc áo trắng dài tay đi cùng với quần jean xanh
và đôi giày nâu, nhìn con bé - không thể thế được - còn hấp dẫn hơn cả khi
Thomas trông thấy nó trong cơn hôn mê. Mái tóc đen làm tôn lên nước da trắng
trên khuôn mặt và đôi mắt màu lửa xanh của con bé.

- Tom, cậu thật sự
không nhận ra tớ sao? - Giọng con bé mềm mại, trái ngược hoàn toàn với âm thanh
man dại mà Thomas đã nghe thấy lúc con bé vừa đến và đưa ra thông điệp rằng mọi
chuyện sắp thay đổi.

- Cậu… cậu nhớ được
tôi à? - Thomas hỏi, xấu hổ vì giọng nói run rẩy ở cuối câu của mình.

- Ừ… Không… Có lẽ.
- Con bé vung tay thất vọng. - Tớ không thể giải thích được chuyện này.

Thomas mở miệng,
rồi đóng lại mà không nói tiếng nào.

- Tớ tin là mình đã
nhớ. - Teresa lẩm bẩm rồi thở dài ngồi xuống, vòng tay ôm lấy hai đầu gối. -
Những cảm giác. Những cảm xúc. Giống như là trong đầu tớ có rất nhiều ngăn kệ
được dán nhãn dành cho các ký ức và gương mặt, nhưng chúng trống rỗng. Như thể
mọi chuyện trước đây đều nằm ở phía bên kia của một bức màn trắng. Kể cả cậu.

- Nhưng sao cậu
biết tôi? - Thomas cảm thấy các bức tường đang quay xung quanh nó.

Teresa quay mặt về phía
Thomas.

- Tớ không biết.
Một chút gì đó về giai đoạn trước khi chúng ta đến cái mê cung này. Một điều gì
đó về chúng ta. Nó chủ yếu là trống rỗng, như tớ đã nói.

- Cậu biết về Mê
cung à? Ai đã nói với cậu? Cậu vừa mới tỉnh lại mà.

- Tớ… lúc này đầu
tớ cứ rối tinh lên. - Teresa chìa tay ra. - Nhưng tớ biết cậu là bạn của tớ.

Như bị thôi miên,
Thomas gạt toàn bộ tấm chăn sang một bên và nghiêng người tới bắt tay con bé.

- Tớ thích nghe cậu
gọi tớ là Tom. - Ngay khi những từ đó thoát ra, Thomas tin là mình không thể
nói điều gì ngớ ngẩn hơn thế nữa.

Teresa đảo mắt.

- Đó là tên cậu mà,
phải không?

- Ừ, nhưng đa số
gọi tớ là Thomas. À, ngoại trừ Newt, cậu ta gọi tớ là Tommy. Cái tên Tom khiến
cho tớ cảm thấy… thân quen như ở nhà, đại loại thế. Mặc dù tớ chẳng biết nhà là
gì. - Nó buột miệng cười cay đắng. - Chúng ta bị mắc cái chứng gì vậy kìa?

Lần đầu tiên con bé
mỉm cười, khiến Thomas gần như phải quay nhìn đi chỗ khác, như thể một thứ đẹp
đến vậy không ăn nhập gì với cái chốn tù mù xám xịt như thế này, như thể nó
không được phép nhìn vào nét mặt của Teresa.

- Ừ, ta mắc kẹt
rồi. - Con bé nói. - Tớ sợ lắm.

- Tớ cũng thế, tin
tớ đi. - Nói như thế vẫn còn là nhẹ, sau những gì xảy ra ngày hôm nay.

Một khoảnh khắc dài
trôi qua, hai đứa đều nhìn xuống đất.

- Cái đó… - Thomas
mở lời, không chắc phải hỏi như thế nào. - Làm thế nào mà… cậu nói trong đầu tớ
được?

Teresa lắc
đầu. Không biết nữa, chỉ biết là tớ có thể làm được chuyện đó, con
bé nói trong đầu Thomas, rồi nói ra thành tiếng:

- Giống như khi cậu
thử chạy xe đạp, nếu như họ có một chiếc ở đây. Tớ cá là cậu có thể làm được
chuyện đó mà không cần phải chớp mắt. Nhưng cậu có nhớ là đã từng tập chạy xe
đạp không?

- Không. Ý tớ là…
tớ nhớ đã từng đạp xe, nhưng không nhớ mình đã tập như thế nào. - Thomas ngừng
lời, tự dưng thấy buồn bã. - Cũng chẳng nhớ ai đã dạy tớ chạy xe nữa.

- Thì… - Teresa
nói, chớp chớp mắt như thể bối rối vì nỗi buồn bất ngờ của Thomas. - Dù sao
thì… chuyện này cũng tương tự như vậy đấy.

- Hiểu rồi.

Teresa nhún vai.

- Cậu chưa kể với
ai hết, phải không? Họ sẽ bảo bọn mình chập mạch mất.

- À… khi chuyện này
xảy ra lần đầu, tớ có nói với Newt, nhưng cậu ta chỉ nghĩ là tớ quá căng thẳng
mà thôi. - Thomas cựa quậy, như thể nếu không cử động thì nó sẽ điên lên mất.
Nó đứng dậy, bắt đầu rảo bước trước mắt Teresa. - Chúng ta cần phải làm rõ mọi
chuyện. Mẫu giấy trong tay cậu cho biết cậu là người cuối cùng, rồi tình trạng
hôn mê của cậu, và việc cậu có thể giao tiếp với tớ trong đầu. Cậu có manh mối
nào về những chuyện này không?

Teresa dõi mắt nhìn
Thomas đi tới đi lui.

- Cậu tiết kiệm sức
đi, và đừng có đặt câu hỏi nữa. Tớ chỉ có những ấn tượng nhạt nhòa, rằng cậu và
tớ đóng một vai trò quan trọng, rằng chúng ta đã từng là người quan trọng.
Chúng ta thông minh. Chúng ta đến đây là có lý do. Tớ biết mình đã kích hoạt sự
Kết thúc, hay gì đó. - Teresa hậm hực, mặt đỏ gay. - Trí nhớ của tớ cũng vô
dụng y như của cậu thôi.

Thomas quỳ xuống
trước mặt con bé.

- Không, không vô
dụng đâu. Thật đấy, cậu không cần hỏi cũng đã biết ký ức của tớ bị tẩy xóa,
cùng với những điều vừa rồi. Cậu hơn tớ và những người khác rất nhiều.

Mắt hai đứa giao
nhau một lúc lâu. Dường như con bé đang vắt óc tìm câu trả lời cho mọi việc.

Tớ không
biết,
Teresa nói trong đầu Thomas.

- Lại thế nữa rồi.
- Thomas nói thành tiếng, mặc dù nó thấy nhẹ nhõm khi giọng nói trong đầu không
còn làm nó hết hồn nữa. - Sao cậu làm được điều đó?

- Tớ cứ thế mà làm
thôi, dám cá là cậu cũng có thể làm được.

- Ơ, chắc là do lo
quá nên tớ không thử được. - Thomas ngồi xuống, co gối lên giống như Teresa. -
Cậu đã nói điều gì đó, trong đầu tớ, ngay trước khi tìm thấy tớ ở đây. Cậu đã
nói rằng “Mê cung là một mật mã”. Điều đó có nghĩa là gì?

Teresa khẽ lắc đầu.

- Khi tớ tỉnh lại,
tớ tưởng mình đang ở trong nhà thương điên. Những thằng con trai lạ hoắc lượn
lờ quanh giường, đất trời thì nghiêng ngả, các ký ức quay như chong chóng trong
đầu. Tớ cố bắt lấy một vài thứ trong óc, và câu nói đó là một trong số những gì
tớ tóm được. Tớ không thể nhớ được tại sao lại nói thế.

- Con gì khác
không?

- Thật ra thì, có
đấy. - Teresa kéo ống tay áo lên, để lộ phần bắp tay. Những chữ cái nhỏ được
viết bằng mực đen trên da.

- Cái gì thế? -
Thomas hỏi, nghiêng đầu nhìn cho rõ.

- Cậu tự đọc đi.

Những con chữ trông
rối rắm, nhưng thomas vẫn có thể đọc được khi nhìn đủ gần.

VSAT là tốt.

Tim Thomas đập dồn.

- Tớ đã nhìn thấy
chữ này. VSAT. - Thomas lục lọi trong đầu. - Trên những sinh vật nhỏ sống ở
đây. Những con bọ dao.

- Chúng là gì vậy?
- Teresa hỏi.

- Chúng giống như
những con thằn lằn máy, chúng dò xét chúng ta thay cho các Hóa công, tức là
những kẻ đã đưa chúng ta tới đây.

Teresa ngẫm nghĩ
chuyện đó một hồi, mắt nhìn vào không trung. Rồi con bé tập trung vào cánh tay
mình.

- Không thể nhớ nổi
tại sao tớ lại viết câu này. - Con bé mút cho ướt ngón tay rồi bắt đầu kỳ cọ
hàng chữ. - Nhưng đừng để tớ quên nhé. Chắc nó phải có ý nghĩa gì đấy.

Những con chữ chạy
lòng vòng trong đầu Thomas.

- Cậu viết chúng
hồi nào vậy?

- Khi tớ tỉnh lại.
Họ có giấy bút để ở cạnh giường. Trong lúc hỗn loạn tớ đã viết ra nó.

Con bé càng lúc
càng làm cho Thomas kinh ngạc. Đầu tiên là mối liên hệ mà nó cảm thấy ngay từ
lần gặp đầu tiên, sau đó là tiếng nói trong đầu, bây giờ là chuyện này.

- Cậu kỳ lạ lắm
đấy, cậu biết không?

- Chỉ cần dựa vào
nơi lẩn trốn yêu thích của cậu, thì tớ có thể nói là cậu cũng chẳng kém cạnh
gì. Cậu thích sống trong rừng à?

Thomas thử cau mày,
rồi bật cười. Nó thấy cảm động và bối rối vì chuyện lẩn trốn.

- Thì, tớ thấy cậu
có vẻ quen quen, cậu còn nói rằng chúng ta là bạn. Chắc tớ có thể tin cậu được.

Thomas chìa tay ra
để bắt một lần nữa, và Teresa nắm lấy, giữ một lúc lâu. Một đợt lạnh chạy qua
người Thomas, nhưng rất dễ chịu.

- Tất cả những gì
tớ muốn là trở về nhà. - Teresa nói sau khi buông tay Thomas ra. - Giống như
các cậu.

Tim Thomas nặng
trĩu khi nó quay trở lại thực tế và nhận ra mọi thứ quá u ám.

- Ừ, phải rồi, mọi
chuyện lúc này đang bi đát lắm. Mặt trời thì biến mất, còn bầu trời thì chuyển
sang màu xám. Bọn họ không gửi đồ tiếp tế nữa. Có vẻ như mọi thứ sắp sửa đến
hồi kết thúc, bằng cách này hay cách khác.

Nhưng trước khi
Teresa kịp nói gì thì Newt đã chạy tới.

- Cái con… - Thằng
bé nói lúc dừng lại trước mặt hai đứa. Alby và một vài thằng bé khác đang ở
ngay sau lưng Newt. Nó nhìn Teresa. - Làm sao mày tới đây được? Các Y-tờ nói là
mày đột nhiên biến mất.

Teresa đứng dậy,
làm Thomas bất ngờ vì sự tự tin của mình.

- Chắc cậu ta quên
không kể là tôi đã đá cho cậu ta một cú và hạ bộ rồi trèo qua cửa sổ.

Thomas suýt phì
cười, trong khi Newt quay sang một thằng bé lớn đứng gần đang đỏ mặt tía tai.

- Chúc mừng nhé,
Jeff. - Newt nói. - Cậu chính thức là thằng đầu tiên bị đá bởi một đứa con gái.

Teresa nói tiếp:

- Cứ ăn nói kiểu
vậy đi, và cậu sẽ là đứa kế tiếp đấy.

Newt quay mặt lại,
nhưng trên khuôn mặt của thằng bé không có gì khác ngoài nỗi sợ. Nó im lặng
đứng nhìn Thomas và Teresa trân trối. Thomas cũng nhìn lại, tự hỏi thằng bé này
đang suy nghĩ gì ở trong đầu.

Alby bước tới
trước.

- Tôi mệt mỏi
chuyện này lắm rồi nha. - Thằng bé chỉ tay vào ngực Thomas, gần như chọc vào
người nó. - Tôi muốn biết cậu là ai, cái con nhỏ khùng này là ai, và hai người
có liên quan gì với nhau.

Thomas gần như
buông xuôi.

- Alby này, tôi
thề…

- Nó đi thẳng đến
gặp cậu ngay sau khi tỉnh dậy, cái đồ mặt dẹp nhà cậu!

Cơn giận bùng lên
trong Thomas, cùng với nỗi lo rằng Alby có thể nỗi điên lên như Ben.

- Vậy thì sao nào?
Tôi biết bạn ấy, bạn ấy cũng biết tôi, hay ít ra là chúng tôi từng quen nhau.
Chuyện đó chẳng chứng minh được gì cả! Tôi không nhớ gì hết, bạn ấy cũng vậy.

Alby nhìn sang
Teresa.

- Mày đã làm gì?

Hoang mang trước
câu hỏi, Thomas liếc nhìn Teresa để xem liệu nó có hiểu không. Nhưng Teresa
không trả lời.

- Mày đã làm cái gì
vậy! - Alby gào lên. - Đầu tiên là bầu trời, giờ tới chuyện này.

- Tôi đã kích hoạt
một cái gì đó. - Teresa điềm tĩnh đáp. - Không cố ý đâu, tôi thề đấy. Quá trình
Kết thúc. Tôi không biết cái đó có nghĩa là gì.

- Có chuyện không
hay hả Newt? - Thomas hỏi, không muốn nói trực tiếp với Alby. - Chuyện gì xảy
ra vậy?

Nhưng Alby đã túm
lấy áo nó.

- Chuyện gì à? Để
tôi nói cho cậu nghe nha huynh. Mải hú hí với nhau nên không thèm để ý những
chuyện khác chớ gì. Bộ không nhận ra lúc này là mấy giờ rồi hay sao hả?

Thomas nhìn xuống
đồng hồ, kinh hoàng nhận ra nó đã quên mất một chuyện. Nó biết điều Alby sẽ
nói, trước cả khi thằng bé mở miệng:

- Các bức
tường.
Đồ ngu. Các cổng thành. Tối nay chúng không đóng
lại.

Chương 37

Thomas cứng họng.
Từ giờ mọi thứ sẽ đổi khác. Không có mặt trời, cũng chẳng còn sự bảo vệ trước
lũ Nhím sầu. Teresa đã nói đúng ngay từ đầu - mọi thứ sắp thay đổi. Thomas cảm
thấy hơi thở của mình đông cứng lại, mắc kẹt trong cuống họng.

Alby chỉ vào
Teresa:

- Tôi muốn con nhỏ
này bị nhốt lại. Ngay tức khắc. Billy! Jackson! Tống nó vô trong Trang thất,
đừng để ý tới bất kỳ lời nào phun ra từ cái miệng độc địa của nó.

Teresa không phản
ứng lại, nhưng chỉ cần thái độ của Thomas là đủ cho cả hai đứa.

- Cậu nói cái gì
vậy hả? Alby, cậu không thể… - Thomas ngừng lời khi đôi mắt nảy lửa của thằng
bé chiếu một cái nhìn cực kỳ căm hận vào nó, đến mức nó cảm thấy tim mình chới
với. - Nhưng… sao cậu lại buộc tội Teresa vì các cổng thành không đóng lại?

Newt bước tới, nhẹ
nhàng đặt một tay lên ngực Alby và đẩy thằng bé lùi lại.

- Tại sao không, hả
Tommy? Chính miệng nó vừa thú nhận đó thôi.

Thomas quay lại
nhìn Teresa và tái mặt khi trông thấy nỗi buồn trong mắt con bé. Như thể có thứ
gì đó đã luồn sâu vào trong ngực và bóp chặt trái tim của nó.

- Cậu nên mừng vì
không phải vô trong đó cùng với nó, Thomas ạ. - Alby nói, rồi trừng mắt nhìn
hai đứa trước khi bỏ đi. Thomas chưa bao giờ có cảm giác muốn đấm ai đó thật
mạnh như lúc này.

Billy và Jackson
bước lên, nắm lấy hai cánh tay của Teresa và bắt đầu áp giải con bé đi. Trước
khi chúng băng qua đám cây rừng, Newt cản cả ba lại.

- Ở lại đó, canh
chừng con bé này. Tôi không cần biết có chuyện gì xảy ra, nhưng không ai được
đụng tới nó. Các cậu hãy thề đi.

Hai thằng bé gật
đầu rồi bước đi, giải theo Teresa. Thomas càng đau hơn khi thấy con bé hoàn
toàn tự nguyện. Nó không thể tin nổi mình buồn tới mức này. Nó rất muốn tiếp
tục nói chuyện với Teresa. Nhưng mình chỉ vừa mới gặp nhỏ đó thôi
mà,
nó nghĩ. Mình thậm chí còn chẳng biết nó là ai. Tuy
nhiên nó biết đó không phải là sự thật. Nó đã cảm thấy một sự gần gũi chỉ có
thể có được nếu như nó đã biết Teresa trước khi tới Trảng.

Đến thăm tớ
nhé,
Teresa nói trong đầu nó.

Nó không biết làm
như thế nào để giao tiếp kiểu đó với Teresa. Nhưng dù sao nó cũng thử.

Tớ sẽ đến. Ít ra
thì cậu cũng an toàn ở trong đó.

Con bé không trả
lời.

Teresa ơi!

Chẳng có gì.

Ba mươi phút tiếp
theo chìm trong hỗn loạn.

Mặc dù rõ ràng là
ánh sáng không thay đổi chút nào kể từ lúc mặt trời và bầu trời xanh biến mất
sáng hôm đó, nhưng vẫn có cảm tưởng như bóng tối đã bao trùm lên toàn bộ Trảng.
Trong khi Newt và Alby triệu tập các Trang chủ để giao trách nhiệm cho chúng
tập hợp và đưa các nhóm của mình vào Trang ấp nội trong một tiếng đồng hồ,
Thomas cảm thấy mình chỉ là một quan sát viên, không biết phải làm gì để phụ
giúp.

Các Thợ dựng -
thiếu vắng trưởng nhóm là Gally, người vẫn đang bị mất tích - nhận lệnh xây nên
các chướng ngại vật ở từng cổng thành. Chúng làm theo, mặc dù Thomas biết thời
gian không còn đủ và cũng chẳng có vật liệu vững chắc. Nó thấy có vẻ như các
Trang chủ chỉ muốn làm mọi người bận rộn, muốn trì hoãn cuộc tấn công kinh
hoàng không thể tránh khỏi. Thomas giúp đám Thợ dựng thu thập mọi món đồ linh
tinh và chất thành đống, chằng buộc lại chắc hết mức có thể. Thành quả trông
rất gớm ghiếc, thảm hại và làm nó thấy sợ - bọn trẻ chẳng thể nào ngăn đám Nhím
sầu ở bên ngoài được.

Trong khi làm việc,
nó thoáng để ý thấy những công việc khác đang diễn ra trong Trảng. Newt đã lên
kế hoạch cho tất cả mọi người vào ngủ trong Trang ấp đêm nay và tắt mọi nguồn
ánh sáng, ngoại trừ trường hợp khẩn cấp. Nhiệm vụ của Chảo chiên là mang hết
chỗ thức ăn còn dùng được vào cất trong Trang ấp, đề phòng trường hợp bọn trẻ
bị mắc kẹt trong đó - Thomas hình dung ra chuyện đó sẽ hết sức khủng khiếp.
Những đứa khác thì lo thu gom trang thiết bị và nhu yếu phẩm. Thomas nhìn thấy
Minho mang các vũ khí từ dưới hầm tới tòa nhà chính. Alby đã nói rất rõ: bọn
trẻ sẽ biến Trang ấp thành pháo đài và làm mọi điều để bảo vệ nó.

Rốt cuộc Thomas
cũng dứt mình ra khỏi đám Thợ dựng và đến giúp Minho, thằng bé đang bưng những
cái thùng chất đầy dao và chùy quấn dây thép gai. Nhưng Minho nói nó đã nhận
một mệnh lệnh đặc biệt từ Newt, và bảo Thomas khôn hồn thì biến mau, đồng thời
từ chối trả lời mọi câu hỏi của Thomas.

Điều đó làm Thomas
cảm thấy tổn thương, nhưng nó vẫn bỏ đi, thực bụng muốn nói chuyện với Newt về
một chuyện khác. Cuối cùng nó cũng tìm thấy thằng bé đang trên đường băng qua
Trảng tới chỗ Trang trại.

- Newt! - Nó gọi
to, chạy vội để bắt kịp thằng bé. - Cậu phải nghe tôi nói.

Newt dừng lại đột
ngột tới nỗi suýt nữa bị Thomas đâm sầm vào người. Thằng bé quay lại và nhìn
Thomas một cách khó chịu, tới nỗi nó phải uốn lưỡi bảy lần trước khi mở miệng.

- Nói mau lên. -
Newt bảo.

Thomas khựng lại,
không biết liệu phải nói ra suy nghĩ của mình như thế nào.

- Cậu phải thả
Teresa ra. - Nó biết là con bé chỉ có thể mang tới một sự giúp đỡ chứ không làm
hại ai, và có thể nhớ lại điều gì đó có giá trị.

- Hà, hai người bây
giờ đã thân thiết ghê nhỉ. - Newt bắt đầu bước. - Đừng có làm mất thì giờ của
tôi, Tommy ạ.

Thomas níu lấy cánh
tay của Newt.

- Hãy nghe tôi nói!
Có điều gì đó về Teresa. Tôi nghĩ rằng tôi và bạn ấy được gửi đến đây là để
giúp các cậu kết thúc chuyện này.

- Ừ, kết thúc bằng
cách để cho bọn Nhím sầu vào đây nhảy nhót và giết sạch cả đám chúng ta hả? Tôi
đã nghe nhiều thứ hay ho, nhưng cái kế hoạch này hay hơn hết thảy, Đầu xanh ạ.

Thomas gầm gừ, cố
tình để cho Newt thấy nó bực tức đến thế nào.

- Không, tôi không
nghĩ rằng việc cửa không đóng có liên quan tới chuyện đó.

Newt khoanh tay
lại, trông có vẻ giận dữ:

- Này Đầu xanh, cậu
đang lảm nhảm cái gì thế?

Từ khi Thomas nhìn
thấy những chữ trên vách tường mê cung - Thế giới trong đại họa: Ban
thử nghiệm vùng sát thủ
- nó đã nghĩ nhiều đến chúng. Nó biết nếu như
có người nào còn tin tưởng nó thì người đó chính là Newt.

- Tôi nghĩ… Tôi
nghĩ rằng chúng ta là một phần của một cuộc thử nghiệm quái đản nào đó, hay đại
loại như thế. Nhưng cái thử nghiệm đó, vì một lý do nào đấy, sắp bị chấm dứt.
Chúng ta không thể sống ở đây mãi được. Những người đưa chúng ta đến đây muốn
chấm dứt chuyện này. Bằng cách này hay cách khác. - Thomas thấy nhẹ cả người
khi nhấc được gánh nặng ra khỏi ngực.

Newt xoa xoa mắt.

- Cậu nói như vậy
để thuyết phục tôi rằng mọi thứ chỉ là trò chơi, và tôi nên thả tự do cho
Teresa chứ gì? Chỉ vì sự xuất hiện của con nhỏ đó mà mọi thứ đột nhiên trở
thành hành động hay là chết sao?

- Không, cậu đã bỏ
qua điểm quan trọng nhất. Tôi không nghĩ là Teresa có liên quan gì tới việc
chúng ta bị đưa tới đây. Bạn ấy chỉ là một con cờ. Họ gửi Teresa đến đây dưới
vai trò của một công cụ, hoặc một chỉ dẫn, hay bất cứ cái gì, để giúp chúng ta
thoát ra ngoài. - Thomas hít một hơi thật sâu. - Và tôi cũng nghĩ là họ đã gửi
tôi tới đây. Việc bạn ấy là ngòi nổ cho sự Kết thúc không thể biến Teresa thành
người xấu được.

Newt nhìn về phía
Trang thất.

- Cậu biết không,
lúc này tôi cóc cần biết. Teresa có thể xoay sở được trong đó một đêm. Nếu có
gì xảy ra thì con nhỏ đó còn an toàn hơn chúng ta là đằng khác.

Nhận ra dụng ý của
thằng bé, Thomas gật đầu.

- Thôi được, tối
nay cứ tạm thế đã. Ngày mai, khi chúng ta có cả ngày yên ổn, chúng ta sẽ xem
xét có thể làm gì với Teresa. Và tìm ra điều chúng ta cần làm.

Newt khụt khịt mũi.

- Này Tommy, cái gì
sẽ làm cho ngày mai trở nên khác biệt? Đã hai năm chết bằm trôi qua rồi, cậu
biết đấy.

Thomas có một linh
cảm rất mạnh rằng tất cả những thay đổi này là một đòn bẩy, một chất xúc tác
cho sự chấm dứt của trò chơi.

- Bởi vì bây giờ
chúng ta phải giải quyết nó. Chúng ta buộc phải làm thế. Chúng ta không thể
sống như thế này nữa, hết ngày này sang ngày khác, trong đầu lúc nào cũng chỉ
lo sao cho chóng về Trảng an toàn trước khi cổng đóng.

Newt đứng đó suy nghĩ
một lúc, trong khi sự chuẩn bị của các tràng viên đang diễn ra nhộn nhịp xung
quanh.

- Tích cực tìm
kiếm. Ở lại ngoài đó trong khi các bức tường di chuyển.

- Chính xác. -
Thomas nói. - Đó chính là điều mà tôi đang muốn nói. Và biết đâu chúng ta có
thể bịt lại hoặc phá hủy Lỗ sầu. Vậy là có thêm nhiều thời gian để tìm hiểu Mê
cung.

- Alby sẽ không
chịu thả Teresa đâu. - Newt nói, hất đầu về phía Trang thất. - Cậu ấy nghi ngờ
hai cậu quá nhiều rồi. Nhưng vấn đề hiện nay là chúng ta phải cứng rắn lên và cầm
cự cho đến sáng.

Thomas gật đầu.

- Chúng ta có thể
đẩy lùi bọn chúng.

- Cậu đã từng làm
được điều đó, phải không Hec-quyn? - Không mỉm cười, cũng chẳng chờ nghe câu
trả lời, Newt bỏ đi, lớn tiếng kêu gọi mọi người làm cho xong việc để còn rút
vào bên trong Trang ấp.

Thomas cảm thấy vui
mừng sau cuộc nói chuyện vừa rồi. Nó diễn ra gần đúng như Thomas đã hy vọng. Nó
quyết định chạy vội đi kể cho Teresa nghe trước khi quá trễ. Trong khi chạy đến
Trang thất, nó nhìn thấy các trảng viên bắt đầu kéo vào trong chỗ trú ẩn, đa số
chúng đều mang vác đầy tay.

Thomas dừng chân ở
bên ngoài phòng giam nhỏ, lấy lại hơi thở.

- Teresa ơi. - Rốt
cuộc nó cũng gọi với qua cửa sổ lắp chấn song vào trong căn phòng không có ánh
sáng.

Khuôn mặt của con
bé đột ngột xuất hiện ở phía bên kia, làm Thomas giật nảy người. Nó thốt ra một
tiếng nho nhỏ trước khi kịp kìm lại được.

- Cậu có thể làm
người ta sợ hết hồn, cậu biết không?

- Nói hay ghê. -
Teresa đáp. - Cảm ơn nhé. - Trong bóng tối mắt con bé sáng lên như mắt mèo.

- Không có gì. -
Thomas đáp lại, phớt lờ giọng điệu mỉa mai của Teresa. - Nghe này, tớ đã suy
nghĩ rồi. - Nó ngừng một chút để sắp xếp lại các ý tưởng trong đầu.

- Nhiều hơn những
gì tớ có thể nói với cái tay Alby kia. - Teresa lẩm bẩm.

Thomas đồng tình,
nhưng nó đang lo lắng vì những điều mình sắp nói ra.

- Có một lối thoát
khỏi chỗ này. Chỉ cần cố gắng và ở ngoài Mê cung lâu hơn. Những gì cậu đã viết
trên cánh tay, mật mã mà cậu đề cập tới, tất cả đều phải có một ý nghĩa nào đó,
đúng không? - Chắc chắn là đúng, nó nghĩ bụng. Nó cảm thấy một
chút hy vọng.

- Ừ, tớ cũng đang
nghĩ như thế. Nhưng trước hết, cậu không thể đưa tớ ra khỏi đây à? - Hai bàn
tay Teresa xuất hiện, nắm lấy các chấn song cửa sổ. Thomas tự dưng cảm thấy
muốn vươn tay ra cầm lấy chúng một cách lạ lùng.

- À, Newt nói có lẽ
phải đợi đến mai. - Thomas thấy vui vì có thể nói được như vậy. - Cậu phải qua
đêm ở trong này thôi. Có lẽ đây là nơi an toàn nhất Trảng.

- Cảm ơn vì đã hỏi
cậu ta. Ngủ trên nền đất lạnh chắc là vui lắm đây. - Teresa trỏ ngón cái ra sau
lưng. - Nhưng tớ đoán là bọn Nhím sầu không thể chui qua cái cửa sổ này, nên
chắc tớ cũng nên lấy đó làm mừng, phải không?

Cái tên Nhím sầu
làm Thomas ngạc nhiên - nó nhớ là chưa từng đề cập tới tên gọi của lũ quái vật
với Teresa.

- Teresa, cậu có
chắc là đã quên mọi thứ không?

Teresa ngẫm nghĩ
một lúc.

- Cũng lạ, tớ nghĩ
là tớ nhớ được vài điều. Trừ phi tớ đã nghe thấy mọi người nó chuyện trong khi
hôn mê.

- Thôi, tớ cho rằng
bây giờ chuyện đó không quan trọng. Tớ chỉ muốn gặp cậu trước khi vào trong Trang
ấp đêm nay. - Nhưng Thomas không muốn rời đi. Nó ước sao mình bị tống giam cùng
với Teresa, nhưng bấm bụng chịu đựng. Nó có thể tưởng tượng ra thái độ của Newt
sẽ như thế nào khi nghe thấy yêu cầu đó.

- Tom ơi. - Teresa
nói.

Thomas nhận ra mình
đang nhìn mông lung chỗ khác.

- Ơ, xin lỗi. Có gì
vậy?

Bàn tay Teresa đã
thụt trở lại vào bên trong phòng giam. Tất cả những gì Thomas có thể nhìn thấy
chỉ là đôi mắt của Teresa và ánh sáng xanh tái của làn da con bé.

- Tớ không biết
liệu mình có thể ở trong phòng giam này cả đêm không.

Thomas thấy buồn vô
cùng. Nó chỉ muốn lấy mấy cái chìa khóa của Newt và giải thoát cho Teresa.
Nhưng nó biết đó là một ý tưởng điên rồ. Teresa chỉ việc chịu đựng một chút và
để cho mọi chuyện trôi qua. Thomas nhìn sâu vào đôi mắt long lanh.

- Ít ra thì trời
cũng không tối hẳn. Có vẻ như bây giờ chúng ta sẽ có hoàng hôn hai bốn trên hai
bốn.

- Ừ… - Teresa nhìn
qua vai Thomas về phía Trang ấp, rồi lại nhìn nó trở lại. - Tớ là một đứa con
gái mạnh mẽ. Tớ sẽ ổn thôi.

Thomas thấy thật kinh
khủng khi phải bỏ Teresa lại, nhưng nó không còn sự lựa chọn nào khác.

- Tớ bảo đảm là họ
sẽ thả cậu ra sáng mai, được chứ?

Teresa mỉm cười,
làm Thomas thấy khá hơn phần nào.

- Giao kèo nhé?

- Ừ. - Thomas gõ
tay vào thái dương. - Và nếu cậu thấy cô độc, cậu có thể nói chuyện với tớ bằng
cách… của cậu, khi nào muốn. Tớ sẽ cố gắng đáp lại. - Bây giờ Thomas đã chấp
nhận cách giao tiếp ấy, và gần như mong chờ chuyện đó. Nó chỉ hy vọng rằng mình
có thể tìm ra cách để đáp lại, như vậy thì sự trao đổi của hai đứa sẽ trọn vẹn
hơn.

Cậu sẽ sớm làm được
thôi mà,
Teresa nói trong tâm tưởng của Thomas.

- Mong là vậy. - Nó
đứng đó, hoàn toàn không muốn rời đi. Không hề.

- Cậu nên đi. -
Teresa nói. - Tớ không muốn thấy cậu bị chết ngay trước mắt.

Thomas cố nặn một
nụ cười khi nghe câu nói đó.

- Được thôi. Hẹn
gặp cậu sáng mai.

Thomas chạy đi
trước khi có thể thay đổi ý kiến. Nó vòng qua góc tường và hướng về cửa trước
của Trang ấp, ngay khi một vài trảng viên cuối cùng đang vào nhà, Newt xua đám
trẻ như một bầy gà con lạc mẹ. Thomas bước vào trong nhà, Newt theo sau rồi
đóng cửa lại.

Trước khi then cài
cửa được khóa lại, Thomas có cảm giác như nghe thấy tiếng rên rỉ đầu tiên của
bọn Nhím sầu vang lên từ đâu đó tuốt ngoài Mê cung.

Một đêm dài đã bắt
đầu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3