Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn - Nhà Vua Trở Về - Quyển VI - Phụ Lục A - Phần 5

(v)

Tiếp theo là một phần

Chuyện kể về Aragorn và Arwen

“Arador
là ông của Nhà Vua. Arathorn con trai ông tới cầu hôn nàng Gilraen Xinh Đẹp, con
gái Dírhael, bản thân cũng là con cháu Aranarth. Lời cầu hôn không làm Dírhael vừa
ý, vì theo tập quán người Dúnedain, Gilraen còn quá trẻ chưa đến tuổi dựng vợ gả
chồng.


‘Hơn nữa,’ ông nói, ‘Arathorn là một người cứng rắn ở tuổi tráng niên, và hắn sẽ
sớm thành thủ lĩnh trước khi người ta đoán được; nhưng trái tim ta dự cảm anh là
người vắn số.’

“Nhưng
Ivorwen người vợ cũng có tài tiên báo của ông thì đáp lại: ‘Vậy càng khẩn cấp hơn!
Vì ngày tháng đang tối thêm khi bão tới, và những việc lớn lao sắp đến rồi. Nếu
giờ đôi trẻ kết hôn, biết đâu hi vọng cho dân tộc chúng ta sẽ được sinh ra; nhưng
nếu còn trì hoãn, sẽ không có hi vọng ấy chừng nào kỉ nguyên này chưa hết.’

“Và
điều xảy ra là khi Arathorn và Gilraen vừa hợp hôn được một năm, Arador rơi vào
tay quỷ đồi ở vùng Truông Lạnh phía Bắc Thung Đáy Khe và tử nạn; Arathorn lên làm
Thủ Lĩnh người Dúnedain. Năm tiếp đó Gilraen sinh cho ông một cậu con trai, đặt
tên là Aragorn. Nhưng Aragorn mới lên hai thì Arathorn ra trận cùng hai con trai
Elrond đánh Orc, rồi ngã xuống khi bị một mũi tên Orc xuyên qua mắt; và quả là ông
vắn số so với chủng tộc mình, khi qua đời mới có sáu mươi tuổi.

“Rồi
Aragorn, giờ đã thành Người Kế Vị Isildur, được đưa cùng mẹ về sống trong nhà của
Elrond; Elrond nuôi dạy cậu thay cha và dần dà yêu mến cậu như con đẻ. Nhưng họ
gọi tên cậu là Estel, nghĩa là ‘Hi vọng’, và tên thật cùng gốc gác cậu được giữ
kín theo chỉ dạy của Elrond, vì hội đồng Thông Thái biết Kẻ Thù lúc ấy đang lùng
sục kiếm tìm Người Kế Vị Isildur, nếu kẻ đó còn tồn tại trên mặt đất.

“Nhưng
khi Estel mới lên hai mươi tuổi, sự tình cờ run rủi cậu trở về Thung Đáy Khe sau
khi lập nhiều công trạng trong đoàn của các con trai Elrond; và Elrond nhìn cậu
rất đỗi hài lòng, vì thấy cậu đẹp đẽ và cao quý, và đã sớm trưởng thành, dù rồi
đây sẽ còn mạnh mẽ và thông tuệ hơn nữa. Thế là ngày đó Elrond gọi cậu bằng tên
thật, cho cậu biết thân phận mình và thân phận cha mình; và trao cho cậu các báu
vật gia truyền của dòng họ.


‘Đây là chiếc nhẫn của Barahir,’ ông nói, ‘tín vật của tình cốt nhục giữa chúng
ta từ thuở xa xưa; và đây nữa là những mảnh gãy thanh Narsil. Cầm hai vật này có
lẽ con sẽ còn lập những chiến công to lớn, vì ta dự đoán trước rằng tuổi thọ của
con sẽ vượt ra ngoài thước tấc của Con Người, trừ khi ác họa giáng xuống con, hay
con thất bại trong thử thách. Nhưng thử thách sẽ gian khó và dài lâu. Còn Vương
trượng Annúminas ta giữ lại, vì con còn phải chứng tỏ mình xứng đáng.’

“Ngày
hôm sau tới lúc hoàng hôn xuống, Aragorn tản bộ một mình trong rừng, trái tim hát
ca trong lồng ngực; cả cậu cũng cao tiếng hát, vì lòng tràn đầy hi vọng mà thế giới
thì tươi đẹp vô cùng. Và bỗng dưng đương khi cậu hát, có một thiếu nữ hiện ra bước
trên thảm xanh giữa những thân bạch dương trắng, khiến cậu ngưng lại mà kinh ngạc,
tưởng mình vừa bước lạc cõi mơ nào, hoặc vừa được ban năng lực của các ca công Tiên,
nghe đồn vẫn làm những điều họ hát lên hiển hiện trước mắt ai nghe được.

“Vì
Aragorn vốn đang hát Bài ca Lúthien đúng vào đoạn tả cuộc hội ngộ giữa Lúthien với
Beren trong rừng Neldoreth. Và kia! còn ai ngoài Lúthien đang dạo bước trước mắt
cậu giữa Thung Đáy Khe, choàng quanh mình tấm áo lam và bạc, đẹp như bóng tà ở Quê
Tiên; mái tóc sẫm màu phơ phất trong cơn gió vội, và trán nàng thắt vành đá quý
như vành sao.

“Mất
một hồi Aragorn đứng lặng ngắm nhìn, nhưng sợ nàng sẽ biến đi không bao giờ còn
trông thấy, cậu thổn thức gọi to, Tinúviel, Tinúviel! đúng như Beren đã gọi
thuở cựu Niên rất lâu về trước.

“Rồi
thiếu nữ quay lại mỉm cười và bảo: ‘Ngươi là ai? Và tại sao gọi ta bằng tên đó?’

“Và
cậu trả lời: ‘Vì tôi tin nàng chính thật là Lúthien Tinúviel, trong bài ca tôi đang
hát. Nhưng nếu nàng không phải là nàng ấy, thì quả thật cũng mang dáng dấp của nàng.’


‘Rất nhiều người đã nói như vậy,’ nàng trang nghiêm đáp lại. ‘Nhưng tên người không
phải tên ta. Dù có thể định mệnh dành cho ta cũng không khác cho người. Nhưng ngươi
là ai?’


‘Estel như người ta vẫn gọi,’ cậu nói; ‘nhưng tôi là Aragorn, con trai Arathorn,
Người Kế Vị Isildur, Chúa người Dúnedain’; nhưng ngay giữa khi nói vậy cậu đã cảm
thấy dòng dõi cao quý ấy, lúc trước đã làm tim cậu rộn ràng như vậy, thì nay có
vẻ chẳng mấy giá trị, chẳng ý nghĩa gì bên cạnh vẻ tôn nghiêm và sắc đẹp của nàng.

“Nhưng
nàng cười giòn giã mà nói: ‘Vậy chúng ta có họ hàng tử xa xôi lắm. Vì tôi là Arwen
con gái Elrond, cũng còn có tên Undómiel.’


‘Vẫn thường thấy,’ Aragorn nói, ‘rằng trong những ngày nguy hiểm người ta giấu đi
vật báu quý nhất của mình. Nhưng tôi quả thực khâm phục Elrond và các anh trai nàng;
vì dù đã sống trong nhà này từ tấm bé, tôi chưa hề nghe một lời nhắc đến nàng. Làm
sao chúng ta lại chưa từng gặp nhau? Hẳn cha nàng không giấu nàng trong kho tàng
khóa kín chứ?’


‘Không,’ nàng nói và ngước lên nhìn dãy núi cao vút ở phía Đông. ‘Tôi đã sống một
thời gian ở vùng đất quê mẹ mình, Lothlórien xa lăng lắc. Mới gần đây tôi trở về
thăm cha. Đã rất nhiều năm rồi tôi mới bước đi ở Imladris.’

“Rồi
Aragorn kinh ngạc, vì nàng trông chẳng có vẻ lớn tuổi hơn cậu, mà cậu mới sống chưa
quá hai chục năm trên Trung Địa. Nhưng Arwen nhìn thẳng vào mắt cậu mà nói: ‘Đừng
kinh ngạc! Vì con cái Elrond sống bằng nửa tuổi Eldar.’

“Rồi
Aragorn hổ thẹn, vì cậu nhận ra ánh sáng tiên trong mắt nàng, sự thông tuệ trải
bao ngày tháng; nhưng từ giờ khắc đó cậu đã yêu Arwen Undómiel con gái Elrond.

“Những
ngày tiếp đó Aragorn tỏ vẻ tư lự, khiến mẹ cậu nhận ra có điều lạ lùng nào đó đã
đến với con mình; và cuối cùng cậu cũng nhượng bộ trước lời hỏi han mà kể cho bà
cuộc gặp trong bóng tà dưới rừng cây


‘Con trai ơi,’ Gilraen nói, ‘con giương cung cao quá, ngay cả đối với hậu duệ nhiều
đời vua. Vì tiểu thư ấy là người cao quý nhất và đẹp đẽ nhất còn bước đi trên mặt
đất. Và chẳng phải là hợp lệ nếu người trần kết hợp với nòi Tiên.’


‘Nhưng chúng ta cũng có phần trong nòi ấy chứ,’ Aragorn nói, ‘nếu truyện kể về các
tổ tông con mà con vừa được biết là sự thật.’


‘Là sự thật,’ Gilraen trả lời, ‘nhưng đã từ rất lâu, trong một kỉ nguyên khác của
thế giới, trước khi chủng tộc chúng ta mòn mỏi. Vì thế mà mẹ sợ; vì nếu không có
lòng yêu của Chủ Nhân Elrond thì hẳn Những Người Kế Vị Isildur sẽ chóng đến hồi
tàn. Nhưng mẹ không nghĩ con sẽ được lòng yêu của Elrond về chuyện này đâu.’


‘Vậy đời con sẽ chỉ có đắng cay, và con sẽ bước đi một mình trong miền hoang dã,’
Aragorn nói.


‘Quả đó sẽ là số phận của con,’ Gilraen nói; nhưng dù cũng có phần nào tài tiên
đoán của họ mình, bà không cho con trai biết những điều mình dự cảm, cũng không
kể với ai những gì cậu nói với bà.

“Nhưng
Elrond nhận thấy nhiều điều và đọc thấu nhiều tâm sự. Vì thế một ngày trước khi
năm hết, ông gọi Aragorn tới phòng mình và bảo: ‘Aragorn con trai Arathorn, Chúa
người Dúnedain, hãy nghe ta nói! Định mệnh lớn đang chờ trước mắt con, hoặc vươn
lên cao hơn tất cả cha ông kể từ thời Elendil trở lại, hoặc ngã sâu vào bóng tối
cùng tất cả những gì sót lại của giống nòi mình. Rất nhiều năm thử thách đang trải
phía trước con. Con sẽ không được lấy vợ, hay ràng buộc ai bằng lời ước hẹn, tới
khi đến thời của con và con chứng tỏ mình xứng đáng.’

“Rồi
Aragorn rất đỗi băn khoăn và nói: ‘Có phải là mẹ con đã nói chuyện đó ra không?’


‘Thực sự là không,’ Elrond nói. ‘Chính ánh mắt con đã để lộ lòng mình. Nhưng ta
không chỉ nói đến mình con gái ta. Con sẽ không được hứa hôn cùng con gái loài người
nào trước mắt. Nhưng còn Arwen Xinh Đẹp, Tiểu Thư của Imladris và cả Lórien, vì
Sao Hôm của dân tộc nó, nó thuộc dòng dõi cao quý hơn con và đã sống trên thế giới
này lâu đến mức bên cạnh nó con chỉ là chồi non mới đầy năm bên cây dương trẻ đã
qua nhiều mùa hạ. Nó quá cao so với con. Và, ta nghĩ, có thể nó cũng thấy là như
thế. Nhưng dù không phải vậy, và trái tim nó cũng ngả về con, ta vẫn sẽ buồn khổ
vì định mệnh dành cho chúng ta.’


‘Định mệnh ấy là gì?’ Aragorn hỏi.


‘Là chừng nào ta còn cư ngụ ở đây, nó sẽ sống trong tuổi trẻ của tộc Eldar,’ Elrond
đáp, ‘và khi ta ra đi, nó cũng sẽ đi cùng, nếu đấy là điều nó chọn.’


‘Con thấy rằng,’ Aragorn nói, ‘mình đã để lọt mắt một báu vật không kém phần đắt
giá so với báu vật của Thingol đã làm động lòng ao ước của Beren. Số phận con là
vậy.’ Thế rồi đột nhiên tài dự đoán của họ tộc đến với cậu, và cậu nói: ‘Nhưng kìa!
Chủ Nhân Elrond, những năm tháng ngài cư ngụ ở đây cuối cùng cũng sẽ cạn dần, và
lựa chọn ấy sẽ sớm đặt ra cho các con ngài, chia lìa hoặc cùng ngài hoặc cùng Trung
Địa.’


‘Quả vậy,’ Elrond nói. ‘Sẽ sớm đặt ra, như cách tính của chúng ta, dù vẫn còn rất
nhiều năm tháng Con Người. Nhưng Arwen, đứa con yêu dấu của ta, sẽ không phải gặp
lựa chọn nào, trừ khi chính con, Aragorn con trai Arathorn, xen vào giữa chúng ta
và bắt một trong hai ta, hoặc con hoặc ta, phải đối diện với cuộc chia lìa cay đắng
khi thế giới kết thúc. Con còn chưa hiểu mình đòi hỏi gì ở ta.’ Ông thở dài và sau
một lúc, nghiêm nghị nhìn chàng trẻ tuổi, ông nói tiếp: ‘Rồi năm tháng sẽ đưa đến
những gì cần đến. Chúng ta sẽ không nhắc lại chuyện này tới khi nhiều năm nữa trôi
qua. Ngày tháng tối dần, và còn nhiều ác họa nữa sắp tới.’

“Rồi
Aragorn lưu luyến cáo biệt Elrond; và hôm sau từ giã mẹ mình, ngôi nhà của Elrond
và cả Arwen, đi vào sống trong miền hoang dã. Suốt gần ba mươi năm chàng dốc sức
trong nhiệm vụ chống lại Sauron và kết bạn cùng Gandalf Thông Thái người đã dạy
chàng nhiều điều thông tuệ. Bên nhau họ trải qua nhiều hành trình hiểm trở, nhưng
thời gian càng trôi qua, chàng càng hay tuần tiễu một mình. Lối chàng đi đều xa
và gian khó, bề ngoài chàng trở nên lầm lì, trừ những lúc hiếm hoi chàng mỉm cười;
thế nhưng Con Người vẫn nhận thấy chàng đáng tôn kính, như một vị vua giữa chốn
lưu vong, khi nào chàng không giấu hình hài thật. Vì chàng khoác trên người rất
nhiều bộ dạng, lập chiến công hiển hách dưới rất nhiều tên. Chàng phi cùng đoàn
quân kị Rohirrim, chiến đấu giúp Chúa Gondor trên cả đất liền và biển cả; và rồi
đến thời khắc khải hoàn chàng lại biến mất khỏi tầm mắt Con Người miền Tây mà đơn
độc tiến sâu vào miền Đông, đi xa xuống miền Nam, tìm hiểu trái tim Con Người cả
phe tà lẫn phe chính, bóc trần nhiều âm mưu và thủ đoạn của bè lũ Sauron.

“Vậy
là rốt cuộc chàng trở thành người rắn rỏi nhất trong số những Con Người còn sống,
thành thực nghề thủ công và tích truyện như họ và còn hơn nữa, vì chàng mang trí
thông thái nòi Tiên, và khi ngọn lửa thắp lên trong mắt chàng ít người dám ra mặt
đương đầu. Khuôn mặt chàng vừa nghiêm nghị vừa buồn bã do định mệnh đặt cho mình,
nhưng hi vọng vẫn chẳng bao giờ tắt trong đáy sâu con tim, nơi đôi lúc nỗi hân hoan
lại trào dâng, như nguồn suối dưới gốc đá.

“Cứ
như vậy tới khi Aragorn bốn mươi chín tuổi, trở về từ những nguy hiểm lớn bên trong
dãy núi bao tăm tối quanh Mordor, nơi giờ đây Sauron đã lại cư ngụ, đang máy động
làm điều ác. Chàng mệt mỏi và muốn về Thung Đáy Khe nghỉ một thời gian trước khi
lại dấn vào những vùng đất xa xôi; và con đường về đưa chàng tới bìa đất Lórien,
được Phu Nhân Galadriel mở cửa đón vào đất nước giấu kín.

“Chàng
không biết, nhưng Arwen Undómiel cũng đang ở đó, lại tới sống cùng họ ngoại một
thời gian. Nàng chẳng thay đổi gì nhiều, vì những năm tháng trần gian chỉ lướt qua
nàng, nhưng khuôn mặt đã nghiêm trang hơn và giọng cười ít khi vang lên nữa. Nhưng
còn Aragorn đã trưởng thành trọn vẹn cả về thể chất và tâm trí; và khi Galadriel
khiến chàng bỏ những quần áo lấm bụi đường mà mặc phục trang trắng và bạc, khoác
thêm áo choàng xám màu Tiên và đeo viền ngọc sáng ngời trên trán, nhìn chàng lẫm
liệt hơn mọi vị vua Con Người, trông như một chúa Tiên từ những Đảo Phương Tây lại.
Và Arwen đã nhìn thấy chàng chính trong dáng vóc ấy lần đầu sau thời gian dài chia
biệt; và khi chàng bước về phía nàng dưới tán cây Caras Galadhon trĩu nặng những
hoa vàng óng, lựa chọn của nàng đã thực hiện xong và định mệnh đã ghi tên.

“Rồi
suốt một mùa họ cùng du ngoạn trong các trảng rừng Lothlórien, tới khi lại đến lúc
chàng từ biệt. Và buổi tối ngày Trung Hạ, Aragorn con trai Arathorn cùng Arwen con
gái Elrond lên ngọn đồi xinh đẹp Cerin Amroth chính giữa đất nước rừng, bước chân
trần trên nền cỏ không tàn giữa những bông elanor và niphredil ve vuốt. Và ở đó
trên đỉnh đồi, họ nhìn về Bóng Đêm ở phương Đông và Bóng Tà ở phương Tây, nói lời
thề nguyện hứa hôn và vui sướng.

“Và
Arwen nói: ‘Bóng Đêm tối tăm sao, mà lòng thiếp hoan hỉ; vì chính chàng, Estel,
sẽ là một trong những người vĩ đại đem lòng can trường tiêu diệt nó.’

“Nhưng
Aragorn đáp lời: ‘Than ôi! tôi còn chưa thấy được điều này, và con đường dẫn tới
nó vẫn còn mù mờ trước mắt. Nhưng hi vọng của nàng cũng sẽ cho tôi hi vọng. Và Bóng
Đêm là điều tôi tuyệt đối căm thù. Nhưng Bóng Tà, thưa tiểu thư, cũng không phải
là phần số của tôi; vì tôi là người trần hữu tử, và nếu nàng muốn gắn bó cùng tôi,
hỡi Sao Hôm, thì cả Bóng Tà nàng cũng phải khước từ.’

“Và
khi ấy nàng đứng yên như một thân cây trắng, mắt dõi về phương Tây, và sau cùng
cũng nói: ‘Thiếp sẽ gắn bó cùng chàng, hỡi người Dúnadan, và chối Bóng Tà. Dẫu nơi
đó là chốn dung thân của dân tộc thiếp, cũng là quê hương lâu đời của toàn gia tộc
thiếp,’ Nàng yêu cha mình hết mực.

“Khi
Elrond được biết lựa chọn của con gái, ông chỉ lặng yên, dù trái tim ông xót xa,
và định mệnh dù đã e sợ từ lâu vẫn không bớt đau lòng. Khi Aragorn lại đến Thung
Đáy Khe, ông cho gọi chàng và nói:


‘Con trai, rồi sẽ đến những năm mà cả hi vọng cũng nhạt nhòa, và qua đó sẽ tới gì
ta không thấy rõ. Và giờ đây lại có bóng đen chia tách chúng ta. Cũng có thể đấy
là định phận, rằng mất mát của ta sẽ giúp gây dựng lại vương vị của Con Người. Vì
thế, dù rất mến yêu con, ta vẫn phải nói với con: Arwen Undómiel không thể rút bớt
sự sống đã ban cho mình vì lí do nào thấp kém hơn. Nó sẽ không nâng khăn sửa túi
gã Người nào, ngoại trừ chính Vua của cả Gondor và Arnor. Khi đó ngay chiến thắng
của chúng ta cũng chỉ đưa tới cho ta buồn đau chia cắt - nhưng sẽ cho con hi vọng
về hạnh phúc trong một thời gian. Than ôi, con trai ta! Ta chỉ sợ rằng với Arwen,
Định Mệnh của Con Người vào hồi kết sẽ khó mà chịu được.’

“Vậy
là thỏa ước đã lập xong giữa Elrond và Aragorn, không bao giờ còn bàn lại; rồi Aragorn
lại lên đường tìm kiếm nguy hiểm khó khăn. Và trong lúc thế giới tối dần, nỗi sợ
trùm lên Trung Địa, thế lực Sauron ngày một lớn và tháp Barad-dûr càng lúc càng
mạnh và cao, thì Arwen ở lại Thung Đáy Khe, và mỗi lần Aragorn chinh chiến nàng
lại dõi theo trong tâm tưởng; và mang hi vọng nàng may cho chàng lá cờ hiệu khổng
lồ xứng đáng với một vị vua, để chỉ người nào tới giành lại quyền làm chúa dân Númenor
và ngôi vị Elendil mới có quyền giương cờ đó.

“Vài
năm sau Gilraen từ biệt Elrond, trở về với người thân ở Eriador mà sống một mình,
và hiếm khi còn gặp con mình, vì nhiều năm chàng mãi viễn du xứ lạ. Nhưng một lần
khi Aragorn trở lại miền Bắc, chàng tới thăm bà, và bà nói trước khi chàng lại ra
đi:


‘Hôm nay chúng ta chia tay nhau lần cuối, Estel con ta. Ta đã già vì phiền muộn,
như một kẻ thuộc chủng Người thấp kém hơn; và giờ khi bóng tối của thời đại đang
tụ lại trên Trung Địa sắp đến gần, ta không còn sức đối đầu với nó. Ta sẽ chóng
ra đi thôi.’

“Aragorn
cố gắng an ủi bà mà nói: ‘Nhưng vẫn có thể còn ánh sáng bên kia bóng tối; và nếu
như vậy con rất mong mẹ sẽ được nhìn thấy nó mà vui lên.’

“Nhưng
bà chỉ đáp lại câu linnod này:

Onen
i-Estel Edain, ú-chebin estel anim[1]
,


Aragorn ra đi lòng nặng trĩu. Gilraen qua đời trước khi tới xuân năm sau.

[1] “Hi vọng cho Edain ta
tặng; cho ta hi vọng chẳng còn gì.”

“Vậy
là năm tháng cứ chảy dần cho tới cuộc Nhẫn Chiến, đã được kể lại cặn kẽ ở nơi khác:
việc phát hiện ra phương kế không ai thấy trước có thể giúp lật đổ Sauron, việc
hi vọng nằm ngoài mọi hi vọng đã trở thành sự thực. Và điều xảy ra là giữa thời
khắc thất bại gần kề, Aragorn đáp lên từ biển mà giở lá cờ hiệu của Arwen giữa trận
chiến trên Đồng Pelennor, và chính ngày hôm ấy lần đầu chàng được tung hô là Vua.
Và cuối cùng khi chiến thắng đã tới, chàng tiếp nhận ngôi thừa kế của cha ông và
nhận được cả vương miện Gondor lẫn vương trượng Arnor; và tới ngày Trung Hạ năm
Sauron Sụp Đổ, chàng đã đón Arwen Undómiel mà cùng nàng kết hôn trong thành phố
của Các Vua.

“Kỉ
Đệ Tam như vậy đã kết thúc trong thắng lợi và hi vọng; nhưng những khổ đau suốt
Kỉ Nguyên ấy ít có việc nào buồn bã cho bằng cuộc chia ly của Elrond và Arwen, vì
đại dương cùng định mệnh chia cắt họ cho tới sau khi thế giới kết thúc. Khi Nhẫn
Chúa bị hủy và Bộ Ba mất đi sức mạnh, là lúc cuối cùng Elrond cũng mệt mỏi và từ
bỏ Trung Địa, chẳng bao giờ còn trở về. Nhưng Arwen trở thành một nữ nhân phàm trần,
tuy số phận chẳng cho nàng chết chừng nào tất cả những gì nàng có được đã mất đi.

“Là
Hoàng Hậu của cả nòi Tiên lẫn giống Người, nàng chung sống cùng Aragorn qua sáu
lần hai mươi năm vinh hiển và hạnh vận; nhưng cũng tới lúc ngài cảm thấy hơi thở
của tuổi già, và biết quãng thời gian sống của mình dù lâu dài nhưng cũng sắp tới
hồi kết thúc. Rồi Aragorn nói với Arwen:


‘Cuối cùng thì, hỡi Hoàng Hậu Sao Hôm, người đẹp nhất thế gian, cũng là người được
yêu thương nhất, thế giới của ta cũng sắp mờ đi. Kìa! chúng ta đã nhận được, và
đã tiêu đi, và giờ sắp tới lúc phải đền lại.’

“Arwen
hiểu rõ ý định của ngài, vì đã dự đoán từ lâu; nhưng nàng vẫn thắt ruột vì sầu khổ.
‘Vậy người sẽ đi ư, thưa chúa công, trước thời hạn của người, bỏ lại nhân dân vẫn
sống theo lời người dạy?’ nàng nói.


‘Chẳng hề là trước thời hạn đâu,’ ngài đáp. ‘Vì nếu không ra đi bây giờ, ta cũng
sẽ sớm phải đi khi bắt buộc. Và Eldarion con trai chúng ta đã thành niên, đủ sức
tiếp nhận ngai vàng.’

“Rồi
đi tới Cung Vua trên Phố Tĩnh Mịch, Aragorn ngả mình nằm xuống chiếc giường dài
đã sửa soạn chờ ngài. Tới đó ngài nói lời vĩnh quyết Eldarion, trao vào tay con
vương miện Gondor có cánh cùng vương trượng Arnor; rồi tất cả để ngài ở lại, trừ
Arwen, nàng đứng một mình bên giường. Và trí thông tuệ cùng dòng dõi cao quý chẳng
giúp nàng khẩn cầu ngài lưu lại thêm chút nữa. Nàng vẫn chưa mệt mỏi với cuộc đời
và lần đầu nàng nếm vị đắng cay của phận hữu tử mình đã chọn.


‘Hoàng Hậu Undómiel,’ Aragorn nói, ‘thời khắc này quả khó khăn, nhưng nó đã gieo
mầm từ cái ngày đôi ta gặp nhau dưới tán bạch dương trắng trong vườn của Elrond
nay không còn ai lui tới. Và trên đồi Cerin Amroth khi chối từ cả Bóng Đêm lẫn Bóng
Tà, chúng ta đã chấp nhận định mệnh này. Hãy suy nghĩ kĩ, hỡi người thân yêu và
tự hỏi lòng chẳng lẽ nàng muốn ta chờ đợi, tới khi héo úa mà rụng khỏi ngai cao
như một lão già mất trí không tự chủ. Không đâu, hoàng hậu ạ, ta là người cuối cùng
trong số người Númenor và là vị Vua cuối từ buổi Cựu Niên; và ta đã được ban, không
chỉ quãng đời gấp ba lần Con Người Trung Địa, mà cả ân huệ được ra đi lúc nào ta
muốn, trả lại món quà. Vì thế, giờ đây, ta sẽ ngủ.


‘Ta không an ủi nàng, vì nỗi đau này chẳng cách nào an ủi trong những vòng biên
thế giới. Lựa chọn tuyệt cùng đang đặt trước nàng: hoặc hồi tâm, đi tới Cảng và
mang theo về phương Tây kí ức thuở chúng ta còn bên nhau, mãi tươi xanh nhưng mãi
chỉ là kí ức; hoặc tuân theo Định Mệnh của Con Người.’


‘Không, thưa chúa thượng thân yêu,’ nàng đáp, ‘lựa chọn ấy từ lâu đã quyết. Nay
sẽ chẳng còn tàu nào đưa thiếp về nơi ấy, và thiếp sẽ phải tuân theo Định Mệnh của
Con Người, dù muốn dù không: cả mất mát và im lặng. Nhưng có điều này thiếp nói
với ngài, hỡi Đức Vua người Númenor: mãi tới bây giờ thiếp mới hiểu câu chuyện về
dân tộc người cùng cuộc sụp đổ xa xưa. Thiếp đã từng khinh bỉ họ, nghĩ họ dại khờ
độc ác, nhưng rốt cuộc thiếp nay thương xót họ. Vì nếu quả điều này, như dân Eldar
vẫn nói, là món quà Đấng Cả tặng Con Người, thì quà ấy mới chua chát làm sao.’


‘Dường như là vậy,’ ngài nói. ‘Nhưng ta đừng ngã gục trước thử thách cuối cùng,
khi đã từ xưa chối bỏ Sauron và chiếc Nhẫn. Nỗi buồn sẽ tiễn ta đi, nhưng đừng thành
tuyệt vọng. Hãy xem! Chúng ta không bị ràng buộc vĩnh viễn trong vòng biên thế giới;
và bên ngoài không chỉ là kí ức. Vĩnh biệt!’


‘Estel, Estel!’ nàng kêu lớn, và tới đó giữa lúc nâng bàn tay nàng lên hôn, ngài
chìm vào giấc ngủ. Rồi vẻ đẹp lạ thường hiển hiện nơi ngài, khiến tất cả những ai
tới viếng thăm sau đó đều trầm trồ kinh ngạc, Vì họ thấy vẻ duyên dáng thời tuổi
trẻ, lòng quả cảm tuổi thành niên, trí thông tuệ và uy nghiêm khi trọng tuổi ở ngài
đều hòa quyện. Và ngài còn nằm đó rất lâu, hình ảnh huy hoàng của Các Vua loài Người
trong vinh quang không tì vết trước khi thế giới tan vỡ.

“Nhưng
Arwen ra khỏi Cung Vua, và ánh sáng trong mắt nàng tắt lịm; người dân kinh
thành tưởng như nàng đã xám đi và lạnh giá, như buổi chập tối mùa đông buông xuống
không ánh sao. Rồi nàng từ giã Eldarion và các con gái, cùng tất cả những người
yêu mến; và nàng rời khỏi thành Minas Tirith mà đi về đất nước Lórien, sống ở đó
một mình dưới tán cây tàn úa chờ đông tới. Galadriel đã vượt biển, cả Celeborn cùng
đã đi, miền đất hoàn toàn vắng lặng.

“Và
ở đó khi cuối cùng lá cây mallorn cũng rụng, nhưng mùa xuân còn chưa tới, nàng đặt
mình nằm nghỉ trên đồi Cerin Amroth; và nấm mồ xanh của nàng nằm đó, tới khi thế
giới lại đổi thay, khi câu chuyện cuộc đời nàng đã bị quên đi hoàn toàn trong những
lứa người sau đó, khi hoa elanor và niphredil chẳng còn hé nở bờ bên này đại dương.

“Tới
đây là hết câu chuyện này, đúng như đã truyền tới chúng tôi từ miền Nam; và khi
Sao Hôm tắt nghỉ cũng là lúc chấm dứt phần cuốn sách này kể về những ngày xưa cũ.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3