Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn - Nhà Vua Trở Về - Quyển VI - Chương 05 - Phần 1

Chương V

QUỐC QUẢN VÀ NHÀ VUA

Sự
nghi ngờ và nỗi khiếp hãi ghê gớm lơ lửng hồi lâu trên thành phố Gondor. Thời tiết
đẹp và mặt trời trong sáng chỉ như càng chế nhạo những người mà ngày tháng không
mang nhiều hi vọng, và mỗi sớm mai đều chờ đợi tin tức về định mệnh. Chúa họ đã
qua đời và bị hỏa thiêu, Vua Rohan tử trận nằm lại trong hoàng thành của họ, và
vị vua mới đến với họ trong đêm đã lại lên đường tiến vào cuộc chiến với những thế
lực quá đen tối và kinh khủng chẳng mong đánh bại được bằng bất cứ sức mạnh hay
lòng can đảm nào. Và không tin tức nào trở lại. Từ khi đạo quân rời khỏi thung lũng
Morgul lên con đường về Bắc dưới bóng núi, không những không người truyền tin nào
trở về mà bất kì lời đồn nào về chuyện đang diễn ra ở phương Đông âm u cũng chẳng
có.

Khi
các thủ lĩnh đã đi được hai ngày, Công chúa Éowyn bảo những người đàn bà chăm sóc
mình mang y phục tới cho nàng, không chấp nhận ai cự nự mà cứ rời khỏi giường; và
khi họ giúp nàng mặc đồ xong, treo tay bằng vải lanh, nàng tới gặp Trưởng Quan của
Y Viện.

“Thưa
ông,” nàng nói, “tôi rất bồn chồn, và tôi không thể lười biếng nằm yên thêm được
nữa.”

“Công
chúa,” ông trả lời, “nàng vẫn chưa lành bệnh, và tôi được ra lệnh phải đặc biệt
chăm sóc nàng. Nàng không nên rời khỏi giường trong vòng bảy ngày liền, tôi đã được
lệnh như vậy đấy. Tôi mong công chúa hãy quay trở lại.”

“Tôi
đã lành bệnh rồi,” nàng nói, “ít nhất là cơ thể đã được chữa lành, trừ tay trái
thôi, và cả nó cũng đã dịu đi. Nhưng tôi sẽ lại ốm mất nếu không có gì để làm. Không
có tin tức nào về cuộc chiến sao? Những người đàn bà chẳng thể cho tôi biết gì cả.”

“Không
có tin tức gì,” quan Viện Trưởng nói, “trừ việc các đức Chúa đã đi tới thung lũng
Morgul; và người ta nói người chỉ huy mới đến từ phương Bắc là người lãnh đạo. Một
vị chúa vĩ đại, và một y sư tài ba; và tôi có phần thấy lạ rằng bàn tay chữa trị
cũng là bàn tay cầm kiếm. Giờ ở Gondor không như thế, dù trước đây đã từng như vậy,
nếu những truyền thuyết cổ xưa là sự thật. Nhưng trong nhiều năm trở lại, y sư chúng
tôi chỉ tìm cách vá lành những vết thương do người cầm kiếm gây ra. Dù chúng tôi
hẳn cũng đủ việc làm mà chẳng cần đến họ: thế giới đã có đủ đau khổ và bất hạnh
rồi, chẳng cần chiến tranh nhân rộng chúng lên.”

“Chỉ
một kẻ thù là đủ tạo ra một cuộc chiến tranh, không cần tới hai đâu, ngài Viện Trưởng,”
Éowyn trả lời. “Và những người không cầm kiếm vẫn có thể chết dưới lưỡi kiếm. Chẳng
lẽ ông chỉ muốn người dân Gondor đi tập hợp thảo dược cho mình trong khi Chúa Tể
Hắc Ám tập hợp quân đội sao? Và không phải lúc nào thân thể được chữa lành cũng
tốt. Cũng như không phải lúc nào chết trong trận mạc cũng là xấu, thậm chí dù trong
đau đớn thống khổ. Nếu được cho phép, trong thời khắc đen tối này, tôi sẽ chọn cách
sau.”

Viện
Trưởng nhìn nàng. Nàng đứng đó cao ráo, đôi mắt sáng rực trên gương mặt trắng muốt,
nắm tay siết lại khi nàng quay người nhìn ra ngoài ô cửa sổ phòng ông mở về Đông.
Ông thở dài lắc đầu. Sau một lúc ngừng lời, nàng lại quay về phía ông.

“Không
có việc gì cần làm ư?” nàng hỏi. “Ai cai quản kinh thành này?”

“Tôi
không biết chắc,” ông trả lời. “Bổn phận của tôi không nằm ở những chuyện như thế.
Có một vị thống chế chỉ huy các kị sĩ Rohan; và tôi nghe nói Chúa Húrin quản người
Gondor. Nhưng theo đúng quyền hạn, Chúa Faramir vẫn là Quốc Quản của kinh thành.”

“Tôi
có thể tìm ngài ở đâu?”

“Trong
viện này, thưa công chúa. Người bị thương rất nặng, nhưng giờ đang hồi phục ổn định.
Nhưng tôi không biết liệu…”

“Ông
không đưa tôi đến chỗ ngài sao? Rồi thì ông sẽ biết.”

Chúa
Faramir đang tản bộ một mình trong khu vườn Y Viện, ánh nắng sưởi ấm chàng, và chàng
cảm thấy sức sống lại sôi trào trong mạch máu; nhưng trái tim chàng nặng nề, và
chàng nhìn ra ngoài qua tường thành về phía Đông. Khi đến nơi, Viện Trưởng gọi tên
chàng, và chàng quay lại thấy Công chúa Éowyn đất Rohan; chàng động lòng thương
cảm, vì thấy nàng đang đau khổ, vả chăng đôi mắt tinh tường của chàng thấy được
sự buồn phiền và nỗi lo âu trong nàng.

“Thưa
chúa công,” Viện Trưởng nói, “đây là Công chúa Éowyn đất Rohan. Nàng đi cùng đội
quân kị của nhà vua và đã bị thương nặng, giờ đang nghỉ lại trong viện của tôi.
Nhưng nàng không hài lòng, và nàng muốn có lời với Quốc Quản của kinh thành.”

“Đừng
hiểu nhầm ông ấy, thưa ngài,” Éowyn nói. “Tôi không buồn khổ vì không được chăm
sóc đầy đủ. Không ngôi viện nào có thể đẹp đẽ hơn với những người mong được chữa
lành. Nhưng tôi không thể lười biếng nằm không, uể oải, trong một cái lồng. Tôi
đã tìm kiếm cái chết trong chiến trận. Nhưng tôi vẫn chưa chết, mà chiến trận vẫn
đang tiếp diễn.”

Được
Faramir ra hiệu, Viện Trưởng cúi đầu rời đi. “Nàng muốn ta làm gì, thưa công chúa?”
Faramir nói. “Ta cũng là tù nhân của các y sư.” Chàng nhìn nàng, và với niềm thương
cảm được khuấy động sâu sắc, chàng cảm thấy dáng vẻ yêu kiêu của nàng trong đau
khổ như thể xuyên thấu trái tim mình. Còn nàng nhìn chàng, và tuy thấy nét hiền
từ trang nghiêm trong đôi mắt chàng, nàng cũng biết, vì vốn được nuôi lớn giữa những
người dạn dày trận mạc, đây là một người mà không kị sĩ đất Mark nào có cơ thắng
được trong chiến trận.

“Nàng
muốn điều gì?” chàng lại hỏi. “Nếu nằm trong khả năng của ta, ta sẽ làm điều đó.”

“Tôi
muốn ngài lệnh cho Viện Trưởng này cho phép tôi đi,” nàng nói; nhưng dù ngôn từ
nàng vẫn kiêu hãnh, trái tim nàng bắt đầu dao động, và lần đầu tiên trong đời nàng
thấy nghi ngờ chính mình. Nàng đoán rằng người đàn ông cao lớn vừa nghiêm nghị vừa
dịu dàng này hẳn sẽ chỉ thấy nàng ương ngạnh, giống như đứa trẻ không đủ bền gan
để đi theo đến cùng một nhiệm vụ tẻ nhạt.

“Chính
ta cũng nằm trong sự chăm sóc của quan Viện Trưởng,” Faramir nói. “Và ta cũng chưa
nắm lấy quyền điều hành kinh thành. Nhưng dù đã làm thế, ta cũng vẫn sẽ nghe theo
lời khuyên của ông ấy, và không làm trái ý ông trong những vấn đề thuộc phạm vi
hiểu biết của ông, trừ phi cực kì cấp thiết.”

“Nhưng
tôi không muốn được chữa lành,” nàng nói. “Tôi muốn được phi ngựa vào chiến trận
như anh trai Éomer của tôi, hoặc tốt hơn nữa, như đức vua Théoden, vì người đã tử
trận và được hưởng cả vinh dự lẫn bình yên.”

“Đã
quá muộn rồi, thưa công chúa, nếu muốn đi theo các Thủ Lĩnh, kể cả dù nàng có sức
lực,” Faramir nói. “Nhưng cái chết trong chiến trận có thể vẫn sẽ đến với tất cả
chúng ta, dù muốn hay không muốn. Nàng sẽ sẵn sàng hơn để đón nhận nó theo cách
riêng của nàng, nếu trong lúc vẫn còn có thời gian, nàng làm theo lời Y Sư. Nàng
và ta, chúng ta phải kiên nhẫn chịu đựng những giờ phút chờ đợi.”

Nàng
không trả lời, nhưng khi nhìn nàng, chàng thấy dường như có điều gì đó trong nàng
mềm lại, như thể sương giá rét buốt đang rút lui trước linh cảm mơ hồ đầu tiên về
mùa xuân. Một giọt nước mắt ứa trên mi mắt nàng và rơi xuống má, giống như giọt
mưa lấp lánh. Mái đầu kiêu hãnh hơi cúi xuống. Rồi khẽ khàng, như thể nói với chính
mình hơn là nói với chàng: “Nhưng các y sư bắt tôi nằm trên giường tới bảy ngày
nữa,” nàng nói. “Và cửa sổ phòng tôi không trông về hướng Đông.” Giọng nàng giờ
chỉ là giọng một thiếu nữ trẻ buồn bã.

Faramir
mỉm cười, dù trái tim chàng tràn ngập thương cảm. “Cửa sổ của nàng không trông về
hướng Đông?” chàng hỏi. “Điều đó có thể thay đổi được, về điều này thì ta sẽ ra
lệnh cho Viện Trưởng. Nếu nàng chịu ở lại viện này dưới sự chăm sóc của chúng ta,
thưa công chúa, và nghỉ ngơi, thì nàng sẽ đi dạo trong vườn này dưới ánh mặt trời,
nếu nàng muốn; và nàng sẽ nhìn về hướng Đông, nơi tất cả hi vọng của chúng ta đang
dồn tới. Và ở đây nàng sẽ thấy ta, đang tản bộ và chờ đợi, và cũng nhìn về hướng
Đông. Nỗi lo của ta sẽ dịu đi nếu có nàng nói chuyện cùng, hoặc đi dạo bên ta đôi
lúc.”

Nàng
ngẩng đầu lên và lại nhìn vào mắt chàng; sắc hồng ửng lên trên gương mặt nhợt nhạt
của nàng. “Làm sao tôi có thể làm dịu nỗi lo của ngài đây, thưa ngài?” nàng hỏi.
“Và tôi không muốn nghe những chuyện trò của người đang sống.”

“Nàng
muốn biết câu trả lời thẳng thắn của ta?” chàng nói.

“Đúng
vậy.”

“Vậy
thì, hỡi Éowyn đất Rohan, ta sẽ nói với nàng rằng nàng rất đẹp. Trong những thung
lũng giữa các đồi của chúng ta, hoa nở diễm lệ tươi sáng, các thiếu nữ còn xinh
đẹp hơn; nhưng cho đến bây giờ, ta chưa từng thấy đóa hoa hay người thiếu nữ nào
ở Gondor đáng yêu đến vậy, bi thương đến vậy. Có lẽ chỉ vài ngày còn lại trước khi
bóng tối trùm lên thế giới của chúng ta, và khi nó đến, ta hi vọng có thể vững vàng
đối diện nó; nhưng trái tim ta sẽ dịu đi, nếu chừng nào mặt trời còn sáng và ta
còn có thể thấy nàng. Vì nàng và ta đều đã sống sót qua đôi cánh của Bóng Ma, và
cùng được một bàn tay kéo trở về.”

“Ôi
không, tôi thì không, thưa Quốc Quản!” nàng nói. “Bóng tối vẫn còn đè nặng lên tôi.
Đừng tìm kiếm ở tôi nguồn hồi phục! Tôi là một nữ chiến binh và bàn tay tôi không
dịu dàng đâu. Nhưng tôi cảm ơn ngài, ít nhất vì điều này, rằng tôi không bị giữ
lại trong phòng mình. Tôi sẽ ra ngoài nhờ ân huệ mà Quốc Quản của kinh thành ban
cho.” Và nàng lịch thiệp chào chàng rồi trở lại trong viện. Nhưng Faramir còn tản
bộ một mình khá lâu trong vườn, và giờ đây ánh mắt chàng liếc về phía viện hơn là
về tường thành phía Đông.

Khi
trở lại phòng, chàng cho gọi Viện Trưởng và lắng nghe tất cả những gì ông kể được
về Công chúa Rohan.

“Nhưng
tôi không nghi ngờ, thưa chúa công,” Viện Trưởng nói, “rằng ngài sẽ biết được nhiều
hơn từ cậu người Tí Hon ở cùng chúng ta; vì họ bảo cậu ta cũng trong đoàn kị sĩ
của nhà vua, và ở bên công chúa tới phút cuối cùng.”

Vậy
là Merry được triệu tới chỗ Faramir, và suốt trong ngày hôm đó, họ nói chuyện rất
lâu cùng nhau, và Faramir biết được nhiều, nhiều hơn những gì Merry có thể nói thành
lời; chàng nghĩ giờ chàng hiểu được phần nào nỗi đau khổ và sự bất an trong lòng
Éowyn đất Rohan. Và khi buổi chiều đẹp trời tới, Faramir cùng Merry tản bộ trong
vườn, nhưng nàng không đến.

Tuy
vậy vào buổi sáng, khi Faramir rời khỏi Y Viện, chàng thấy nàng đang đứng trên tường
thành; nàng mặc trắng tuyền, ngời sáng dưới mặt trời. Chàng cất tiếng gọi nàng,
và nàng đi xuống, rồi họ cùng đi trên cỏ hay ngồi dưới bóng cây xanh, lúc yên lặng,
lúc nói chuyện. Và mỗi ngày sau đó họ đều làm như thế. Viện Trưởng vui mừng từ trong
thâm tâm khi nhìn ra từ cửa sổ phòng mình, vì ông là một y sư, và phần việc của
ông trở nên nhẹ nhõm hơn; và chắc chắn, dù nỗi khiếp đảm lẫn linh tính xấu của những
ngày tháng ấy đè nặng lên trái tim con người, thì có hai người trong tay ông chăm
sóc đang tươi tắn lên và càng ngày càng có thêm sức lực.


rồi đã đến ngày thứ năm kể từ khi Công chúa Éowyn tới gặp Faramir lần đầu tiên;
giờ họ lại đứng cạnh nhau trên tường thành nhìn ra xa. Vẫn chưa có tin tức gì, và
mọi trái tim đều ảm đạm. Thời tiết cũng không còn tươi sáng nữa. Trời đổ lạnh. Một
đợt gió đã hình thành trong đêm, giờ thổi gắt từ phương Bắc và đang mạnh dần lên;
và những miền đất xung quanh trông xám xịt và u ám.

Họ
mặc áo ấm và áo khoác nặng nề, Công chúa Éowyn khoác chiếc áo choàng xanh lớn màu
đêm sâu mùa hạ, trang trí những ngôi sao bạc viền gấu áo và viền cổ. Faramir đã
cho đi lấy chiếc áo này rồi tự tay choàng quanh người nàng; chàng nghĩ nàng quả
thực trông đẹp đẽ như một bà hoàng lúc đứng đó bên chàng. Chiếc áo choàng từng được
may cho mẹ chàng, Finduilas quê Amroth, người đã mất quá sớm và chỉ còn là một kí
ức về tình yêu thương những ngày xưa và nỗi đau đầu tiên trong đời; chàng thấy áo
của bà thật phù hợp với sắc đẹp và nỗi sầu muộn của Éowyn.

Nhưng
giờ nàng run lên dưới tấm áo choàng trang trí hình sao, nhìn về phương Bắc, qua
những miền đất xám nơi đây, vào mắt gió lạnh nơi bầu trời xa xôi trong như thép.

“Nàng
đang tìm kiếm điều gì, hỡi Éowyn?” Faramir hỏi.

“Không
phải Cổng Đen nằm ở nơi đó sao?” nàng nói. “Và hẳn ngài ấy phải đến nơi đó rồi chứ?
Đã bảy ngày trôi qua kể từ khi ngài ra đi.”

“Bảy
ngày,” Faramir nói. “Nhưng xin đừng nghĩ xấu về ta, nếu ta nói với nàng: họ đã mang
đến cho ta cả niềm vui lẫn nỗi đau đớn mà ta chưa từng nghĩ sẽ trải qua. Niềm vui
vì được biết nàng; nhưng đau đớn, vì giờ đây nỗi sợ hãi và nghi ngờ trong những
ngày tháng ác nghiệt này quả thực đã trở nên mãnh liệt. Éowyn, ta không muốn thế
giới kết thúc lúc này, hay đánh mất quá sớm thứ mà ta vừa tìm thấy.”

“Đánh
mất điều ngài vừa tìm thấy ư, thưa Quốc Quản?” nàng đáp lời; nhưng nàng nhìn chàng
nghiêm túc và ánh mắt nàng hiền từ. “Tôi không biết trong những ngày tháng này,
ngài đã tìm thấy điều gì mà ngài không thể đánh mất. Nhưng thôi nào, bạn của tôi,
chúng ta đừng nói về chuyện đó nữa! Chúng ta đừng nói gì cả! Tôi đang đứng bên bờ
vực đáng sợ, dưới chân là vực thẳm tối mịt mùng, không biết liệu có ánh sáng sau
lưng không. Vì tôi chưa thể quay đầu lại. Tôi chờ đợi định mệnh nào đó giáng xuống.”

“Phải,
chúng ta chờ đợi định mệnh giáng xuống,” Faramir nói. Và họ không nói gì nữa, cảm
thấy đương khi đứng trên tường thành dường như gió lặng, ánh sáng tàn lụi, mặt trời
lu mờ, tất cả mọi âm thanh trong kinh thành hay trên khắp miền đất đều bặt đi: không
thể nghe thấy dù là gió, dù là giọng nói, dù là tiếng chim kêu, dù là tiếng lá rì
rầm, dù là hơi thở của chính họ; chính tiếng tim họ đập cũng lặng yên. Thời gian
ngừng lại.


vừa đứng đó, tay họ vừa chạm vào nắm lấy nhau, dù họ không nhận ra. Họ vẫn đang
chờ đợi điều chính họ cũng không biết là gì. Rồi ngay sau đó họ thấy dường như trên
sống dãy núi xa xôi, một ngọn núi bóng tối khổng lồ khác vươn lên, ngất ngưởng như
con sóng có thể nhấn chìm cả thế giới, quanh nó sét lập lòe; và rồi cơn chấn động
lan qua mặt đất, khiến họ cảm thấy những bức tường kinh thành rung lên. Một thanh
âm như tiếng thở dài dâng lên từ khắp miền đất xung quanh; và tim họ đột nhiên lại
đập.

“Nó
khiến ta nhớ tới Númenor,” Faramir nói, ngạc nhiên khi nghe thấy chính mình lên
tiếng.

“Tới
Númenor ư?” Éowyn hỏi.

“Đúng
vậy,” Faramir nói, “tới vùng đất Tây Châu chìm đáy biển, và con sóng lớn tối tăm
đang tràn qua miền đất xanh tươi, dâng lên trên những ngọn đồi, và cứ tiếp tục,
bóng tối không thể trốn thoát. Ta thường mơ thấy nó.”

“Vậy
ngài nghĩ rằng Bóng Tối đang tới?” Éowyn nói. “Bóng Tối Không Thể Trốn Thoát?” Đột
nhiên nàng nép sát vào chàng.

“Không,”
Faramir nói, nhìn vào gương mặt nàng. “Đó chỉ là một hình ảnh trong tâm tưởng mà
thôi. Ta không biết chuyện gì đang xảy ra. Lí trí của cái đầu tỉnh táo nói với ta
rằng cái ác ghê gớm đã kéo đến và chúng ta đang ở hồi kết của thời gian. Nhưng trái
tim ta bảo không; và tứ chi thảy đều nhẹ bỗng, hi vọng và niềm vui đang đến với
ta mà không lí lẽ nào có thể phủ nhận. Éowyn, Éowyn, Tiểu Thư Áo Trắng đất Rohan,
trong thời khắc này ta không tin rằng có thứ bóng tối nào lại trường tồn. Và chàng
cúi xuống hôn lên trán nàng.


như vậy họ đang đứng trên tường kinh thành Gondor khi một cơn gió mạnh dâng lên
thổi tới, làm tóc họ, đen nhánh và vàng óng, phất phơ hòa quyện trong không gian.
Và rồi Bóng Đen tan đi cho mặt trời lại ló ra, ánh sáng tràn trề ập tới; những cuộn
nước dòng Anduin lấp lánh như bạc, và trong những ngôi nhà khắp kinh thành, người
ta cất vang tiếng hát thổ lộ nỗi vui mừng dâng lên trong tim bắt nguồn từ đâu họ
cũng không biết rõ.

Rồi
trước khi mặt trời rời xa khỏi đỉnh ban trưa, từ phía Đông một cánh Đại Bàng lớn
bay tới, mang đến những tin vượt qua cả hi vọng từ các Chúa tể phương Tây, kêu lớn:

Ca
vang lên, dân Tháp Anor hỡi,

bởi
Sauron Vương Quốc diệt vong rồi,

tòa
Tháp Tối đã lật nhào mãi mãi.

Ca
lên cùng mừng rỡ, Tháp Canh ôi,

bởi
công sức canh phòng không uổng phí,

cánh
Cổng Đen đã sụp tan tành,


Chúa thượng các người qua cổng ấy

đã
gặt về thắng lợi quang vinh.

Ca
lên cùng hoan hỉ, miền Tây hỡi,

bởi
Đức Vua các người lại về đây;

ngài
sẽ sống giữa con dân miền đất

tới
trọn đời trọn kiếp từ nay.


Cây héo sẽ tươi trở lại,

đỉnh
tối cao ngài chọn nơi trồng,

cho
phúc ấm kinh thành nhuần tưới.

Ca
lên nào hỡi muôn dân!


người trong kinh thành cất tiếng hát trên mọi con đường.

Những
ngày sau đó thật huy hoàng, mùa xuân cùng mùa hạ quấn quýt nhau mừng rỡ trên những
cánh đồng Gondor. Giờ tin tức được những kị sĩ mau lẹ đưa tới từ Cair Andros kể
về tất cả những chuyện đã xảy ra, và kinh thành chuẩn bị sẵn sàng đón Nhà Vua đang
tới. Merry được triệu tập và ra đi cùng những xe thồ chở hàng hóa tới Osgiliath
để từ đó chất lên tàu đưa đến Cair Andros; nhưng Faramir không đi, vì giờ đã hồi
phục, chàng nắm lấy quyền cai trị và vai trò Quốc Quản, mặc dù chỉ còn trong một
thời gian ngắn, và nghĩa vụ của chàng là chuẩn bị cho người sẽ thay thế mình.

Éowyn
cũng không đi, dù anh trai nàng gửi lời khẩn khoản giục nàng đến đồng Cormallen.
Faramir ngạc nhiên vì thế, nhưng chàng hiếm khi gặp nàng, bởi còn luôn bận rộn với
nhiều công việc; còn nàng vẫn ở trong Y Viện tản bộ một mình trong vườn, gương mặt
lại tái nhợt đi, dường như trong toàn kinh thành chỉ một mình nàng còn ốm yếu và
buồn rầu. Trưởng Quan Y Viện phiền muộn, ông tới nói chuyện với Faramir.

Rồi
Faramir tới tìm nàng, lại một lần nữa họ cùng đứng trên tường thành; chàng nói với
nàng: “Éowyn, tại sao nàng lại lần lữa ở đây, không tới cuộc ăn mừng tại Cormallen
bên kia Cair Andros, nơi anh trai nàng đang đợi?”


nàng nói: “Ngài không biết sao?”

Chàng
bèn trả lời: “Có thể có hai lí do, nhưng lí do nào đúng, ta không biết.”


nàng nói: “Tôi không muốn chơi trò giải đố. Hãy nói đơn giản hơn!”

“Vậy
nếu nàng muốn, hỡi công chúa,” chàng nói: “nàng không đi, vì chỉ mình anh trai nàng
gửi lời gọi, và ngắm nhìn Vương tử Aragorn, người kế vị Elendil, trong thời khắc
khải hoàn sẽ không đem đến cho nàng chút vui mừng nào. Hoặc bởi vì ta không đi và
nàng vẫn muốn ở gần ta. Và có lẽ vì cả hai lí do đó, mà chính nàng cũng không chọn
lựa được điều nào. Éowyn, nàng không yêu ta ư, hay không muốn?”

“Tôi
từng muốn có được tình yêu của một người khác,” nàng trả lời. “Nhưng tôi không cần
sự thương hại của ai.”

“Ta
biết điều đó,” chàng nói. “Nàng mong có được tình yêu của Vương tử Aragorn. Bởi
vì ngài cao quý và hùng mạnh, và nàng muốn có danh tiếng cùng vinh quang, được nâng
lên cao khỏi những thứ tầm thường bò trên mặt đất. Và cũng như một người lính trẻ
nhìn người chỉ huy vĩ đại, nàng thấy ngài đáng ngưỡng mộ. Nhưng khi ngài chỉ dành
cho nàng sự thông cảm và lòng thương, nàng quyết định không còn khao khát điều gì
trừ cái chết can trường trong chiến trận. Hãy nhìn ta, Éowyn!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3