Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn - Nhà Vua Trở Về - Quyển V - Chương 04 - Phần 1

Chương IV

CUỘC VÂY HÃM GONDOR

Pippin
được Gandalf gọi dậy. Nến thắp trong phòng họ, bởi tràn vào từ cửa sổ chỉ có ánh
sáng tù mù; không gian nặng nề như có cơn giông tố sắp kéo đến.

“Mấy
giờ rồi?” Pippin ngáp.

“Đã
qua giờ thứ hai,” Gandalf trả lời. “Đến lúc dậy và ăn mặc chỉnh tề rồi. Ngươi được
Chúa Thành triệu tập để thông báo về nhiệm vụ mới của ngươi.”

“Và
ngài sẽ cho cháu bữa sáng chứ?”

“Không!
Ta đã cho ngươi rồi: đó là tất cả những gì ngươi được ăn cho đến trưa. Thức ăn giờ
được phân phát theo lệnh.”

Pippin
rầu rĩ nhìn ổ bánh mì nhỏ và lát bơ (cậu nghĩ) rất không đủ đặt trước mặt, cạnh
một tách sữa loãng. “Tại sao ông lại mang cháu tới đây?” cậu hỏi.

“Ngươi
biết rõ rồi,” Gandalf nói. “Để ngươi khỏi làm những trò quậy phá; và nếu ngươi không
thích ở đây, hãy nhớ rằng ngươi đã tự rước điều này vào thân.” Pippin không nói
gì nữa.

Không
lâu sau, cậu đã lại đi bên Gandalf theo dải hành lang lạnh lẽo tới cánh cửa Đại
Sảnh Tháp. Bên trong, Denethor ngồi trong bóng tối xám xịt, cứ y như con nhện già
kiên nhẫn, Pippin nghĩ; ông ta dường như chưa hề di chuyển từ ngày hôm qua. Ông
ta làm hiệu mời Gandalf ngồi xuống, nhưng Pippin bị bỏ đứng một hồi lâu. Rồi sau
ông già cũng quay sang cậu:

“Chà,
cậu Peregrin, ta hi vọng ngươi đã sử dụng ngày hôm qua có ích theo ý mình? Dù ta
đoán chắc bàn ăn ở thành phố này trống rỗng hơn ngươi ao ước.”

Pippin
có cảm giác không thoải mái rằng hầu hết những điều cậu nói hoặc làm đã đến tai
vị Chúa Thành bằng cách nào đó, và ngay cả ý nghĩ của cậu cũng bị đoán ra phần lớn.
Cậu không trả lời.

“Ngươi
có thể làm gì để phụng sự ta?”

“Tôi
tưởng, thưa Quốc Quản, ngài sẽ cho tôi biết bổn phận của mình.”

“Ta
sẽ làm vậy, khi ta biết được ngươi phù hợp làm gì,” Denethor nói. “Nhưng điều đó
ta sẽ biết được sớm nhất, có lẽ vậy, nếu ta giữ ngươi bên cạnh ta. Hầu cận trong
cung ta đã van xin được ra trấn đồn ngoài, nên ngươi sẽ thay vị trí đó trong một
thời gian. Ngươi sẽ đứng chầu bên ta, chạy liên lạc, và nói chuyện với ta, nếu chiến
tranh và hội nghị cho ta chút xả hơi nào. Ngươi biết hát chứ?”

“Vâng,”
Pippin đáp. “Cũng hay, vâng, hay so với đồng bào của tôi. Nhưng chúng tôi không
có bài hát nào phù hợp cho sảnh đường lớn và trong thời nguy cấp, thưa Quốc Quản.
Chúng tôi ít khi hát về thứ gì tồi tệ hơn mưa gió. Và hầu hết các bài hát đều nói
về những gì khiến chúng tôi cười; hoặc về thức ăn và đồ uống, dĩ nhiên.”

“Và
tại sao những bài hát đó lại không phù hợp cho những sảnh đường của ta, hoặc vào
những thời điểm như thế này? Chúng ta, những người đã sống lâu dưới Bóng Tối chắc
chắn cũng được nghe tiếng vọng từ miền đất không bị nó quấy nhiễu chứ? Rồi chúng
ta có thể cảm thấy sự canh phòng của mình không vô ích, cho dù có thể chỉ được nhận
lại sự vô ơn.”

Trái
tim Pippin chùng xuống. Cậu không khoái ý nghĩ phải hát bất cứ bài hát Quận nào
cho ông Chúa Minas Tirith, chắc chắn không phải những bài hát đùa cợt mà cậu thuộc
nhất; chúng có vẻ quá, chà, quá nhà quê cho những dịp như thế này. Dù sao hiện tại
cậu cũng được tạm tha chuyện đó. Cậu không bị yêu cầu hát. Denethor quay sang Gandalf,
hỏi chuyện về người Rohan và chính sách của họ, và địa vị của Éomer, cháu ruột nhà
vua. Pippin ngạc nhiên trước lượng thông tin mà vị Quốc Quản biết về một dân tộc
sống cách xa mình như vậy, dù hẳn đã nhiều năm trôi qua rồi, cậu nghĩ, kể từ lần
cuối Denethor thân chinh đi xa.

Tiếp
đó Denethor phẩy tay ra hiệu cho Pippin lui ra. “Hãy tới kho vũ khí hoàng thành,”
ông ta nói, “lãnh chế phục và quản trang của Tháp. Chúng đã được chuẩn bị xong.
Lệnh đã ban vào ngày hôm qua. Hãy quay lại đây khi ngươi đã ăn mặc tề chỉnh!”

Việc
đúng như ông đã nói; và chẳng mấy chốc Pippin đã khoác lên mình những y phục kì
lạ, tất cả đều màu đen và bạc. Cậu có một chiếc áo giáp xích dài nhỏ, vòng xích
bằng sắt, quả vậy, nhưng đen nhánh như huyền; và mũ trụ chóp cao với những cánh
quạ nhỏ ở hai bên, khảm ngôi sao bạc ở chính giữa vành mũ. Khoác ngoài áo giáp là
một chiếc áo trùm đen, nhưng thêu biểu tượng Cây Trắng trên ngực bằng chỉ bạc. Quần
áo cũ của cậu bị gấp lại và mang đi, nhưng câu được cho phép giữ lại cái áo choàng
Lórien xám, dù không được mặc khi đang làm nhiệm vụ. Cậu lúc này trông đích thực
Ernil I Pheriannath, Hoàng tử người Tí Hon, như người ta gọi cậu; nhưng
cậu cảm thấy không yên. Và bóng tối bắt đầu đè nặng lên tinh thần cậu.

Cả
ngày đều tối nhờ nhờ. Từ buổi bình minh thiếu vắng mặt trời tới buổi chiều, bóng
tối nặng nề càng mù mịt hơn, và mọi trái tim trong kinh thành đều như bị bóp nghẹt.
Trên cao, một đám mây lớn chậm chạp trôi về phía Tây từ Vùng Đất Đen, ngốn ngấu
ánh sáng, nương trên ngọn gió chiến tranh; nhưng ở dưới, bầu không khí ngưng đọng
và lặng ngắt, như thể tất cả thung lũng Anduin đang chờ đợi những đợt đầu tiên của
cơn bão hủy diệt.

Khoảng
giờ thứ mười một, cuối cùng cũng được tạm dừng nghĩa vụ một lát, Pippin ra ngoài
đi tìm thức ăn đồ uống để an ủi trái tim nặng nề và khiến nhiệm vụ hầu cận còn chịu
đựng được. Trong quán ăn tập thể, cậu lại gặp Beregond vừa trở về từ chuyến đi qua
đồng Pelennor tới những tháp canh trên bờ Đường Cao. Họ cùng nhau đi tới bên tường
thành; bởi Pippin cảm thấy tù túng khi ở trong nhà và ngột ngạt ngay cả trên hoàng
thành cao. Giờ họ lại ngồi cạnh nhau tại lỗ châu mai trông về phía Đông, nơi họ
đã ăn uống và nói chuyện ngày hôm trước.

Đã
tới giờ hoàng hôn, nhưng màn tối trên đầu giờ đã trải dài về phương Tây, và chỉ
khi cuối cùng cũng chìm xuống đại dương, vầng mặt trời mới thoát được ra một tia
sáng từ biệt ngắn ngủi trước khi đêm xuống, chính là lúc Frodo thấy nó ở Ngã Tư
đường, chạm xuống đầu vị vua lâm nạn. Nhưng những cánh đồng Pelennor, dưới bóng
tối đỉnh Mindolluin, thì không được tia sáng nào: chúng nằm nâu xỉn ảm đạm.

Pippin
cảm thấy dường như hàng năm trời đã trôi qua kể từ khi cậu ngồi ở đó lần trước,
vào thời kì nào đó gần như đã bị lãng quên, khi cậu vẫn còn là một người Hobbit,
một người lãng du vô tư lự, hầu như không bị ảnh hưởng bởi những hiểm nguy đã trải
qua. Giờ cậu là một người lính nhỏ bé trong một thành phố đang chuẩn bị đương đầu
với cuộc tấn công dữ dội, ăn mặc theo phong cách kiêu hãnh nhưng thâm trầm của tháp
canh.

Vào
khoảng thời gian khác, ở nơi chốn khác, Pippin hẳn đã cảm thấy hài lòng với nhung
phục mới của mình, nhưng giờ cậu biết điều cậu đang tham gia chẳng phải chơi đùa;
cậu đích thực là bầy tôi của người chủ nhân khắc nghiệt trong hiểm nguy tàn khốc
nhất. Cái áo giáp dài rất vướng víu, và mũ trụ nặng trịch trên đầu cậu. Áo choàng
đã bị vứt sang bên cạnh trên ghế. Cậu dứt ánh mắt mệt mỏi khỏi những cánh đồng đang
chìm vào bóng tối và ngáp, rồi cậu thở dài.

“Ngày
hôm nay cậu rất mệt mỏi phải không?” Beregond hỏi.

“Vâng,”
Pippin nói, “rất mệt mỏi: mệt mỏi với cảnh ngồi rồi và chờ đợi. Tôi đã gõ gót chân
trước cửa phòng của chủ nhân tôi trong nhiều giờ chậm chạp, trong khi ngài thảo
luận với Gandalf, Hoàng thân và những vị tai to mặt lớn khác. Và cậu Beregond ạ,
tôi không quen ôm cái bụng mốc meo chầu chực bên người khác trong khi họ ăn uống.
Đó là thử thách ghê gớm với người Hobbit. Chắc chắn anh sẽ nghĩ tôi nên cảm nhận
vinh dự dành cho tôi một cách sâu sắc hơn. Nhưng thứ vinh dự kiểu đó thì hay ho
gì chứ? Thực vậy, ngay cả thức ăn hay đồ uống thì cũng có tốt đẹp gì đâu dưới bóng
tối bò lan này? Điều đó có nghĩa gì vậy? Ngay cả không khí dường như cũng dày đặc
và màu nâu! Các anh có thường gặp thứ bóng tối này khi gió thổi về hướng Đông không?”

“Không,”
Beregond nói, “đây không phải là thời tiết của thế giới này. Đây là trò ma quỷ hiểm
độc gì đó của hắn; khói nóng từ ngọn Núi Lửa mà hắn sai đi phủ bóng đen lên những
trái tim và chủ kiến. Và quả thật nó đã có tác dụng. Tôi ước giá mà Chúa Faramir
trở về. Ngài thì sẽ không nhụt chí. Nhưng giờ, ai biết được liệu ngài có bao giờ
trở lại từ trong Bóng Tối bên kia sông Cả?”

“Phải,”
Pippin nói, “cả Gandalf cũng lo lắng. Tôi nghĩ ông ấy thất vọng khi không gặp Faramir
ở đây. Và ông ấy đi đâu rồi? Ông ấy rời khỏi hội nghị của Chúa Thành trước bữa trưa,
và cũng không trong tâm trạng tốt đẹp gì, tôi nghĩ vậy. Có lẽ ông có linh tính về
tin tức xấu.”

*
* *

Đột
nhiên trong khi đang nói chuyện họ lặng đi, cứng người như những khối đá đang lắng
nghe. Pippin co rúm lại áp chặt tay vào tai; nhưng Beregond, vừa nhìn ra phía ngoài
tường răng cưa khi nói về Faramir, vẫn ngồi nguyên đó, cứng đờ, nhìn trân trối bằng
cặp mắt hoảng hốt. Pippin biết tiếng kêu sởn gai ốc mà cậu vừa nghe thấy: đó cũng
là tiếng mà rất lâu trước đây cậu từng nghe ở Chằm Lớn trong Quận, nhưng giờ nó
mạnh mẽ và căm hận hơn, đâm thấu con tim bằng nỗi tuyệt vọng đầy nọc độc

Cuối
cùng Beregond cố gắng nói. “Chúng đã đến!” anh nói. “Can đảm lên và nhìn kìa! Có
những thứ ghê rợn dưới kia.”

Pippin
miễn cưỡng trèo lên ghế đá nhìn qua tường. Đồng Pelennor lờ mờ bên dưới cậu, nhạt
dần về phía vạch sẫm chỉ thoáng nhìn thấy mà cậu đoán là sông Cả. Nhưng lúc này,
lượn nhanh qua đồng như những cái bóng của màn đêm đến sớm, giữa không trung bên
dưới cậu hiện ra năm hình thù giống như chim, kinh tởm như loài kền kền ăn xác nhưng
lớn hơn đại bàng, tàn nhẫn như cái chết. Lúc chúng vụt tới gần, liều lĩnh bay gần
như lọt vào tầm tên từ tường thành, lúc chúng lại lượn ra xa.

“Kị
Sĩ Đen!” Pippin thì thầm. “Kị Sĩ Đen của không trung! Nhưng kìa, Beregond!” cậu
kêu lên. “Chúng đang tìm gì đó, hẳn thế? Xem chúng lượn tròn rồi bổ xuống, luôn
luôn tới một điểm đằng kia! Và anh thấy gì đó đang di chuyển trên mặt đất chứ? Những
điểm tối nho nhỏ. Đúng rồi, người cưỡi ngựa: bốn hoặc năm gì đó. A! Tôi không chịu
nổi nữa! Gandalf! Cầu Gandalf cứu chúng ta!”

Lại
một tiếng rít dài vang lên rồi tắt, và cậu lại bật lùi khỏi tường, thở dốc như con
thú bị săn đuổi. Qua tiếng kêu sởn gai ốc đó, cậu nghe mơ hồ và dường như từ xa
xôi phía dưới vẳng lại tiếng kèn đồng kết thúc bằng một nốt cao dài.

“Faramir!
Hoàng thân Faramir! Đó là kèn hiệu của ngài!” Beregond kêu lên. “Một trái tim dũng
cảm! Nhưng làm sao ngài tới được Đại Môn, nếu những con diều hâu địa ngục ghê tởm
kia còn vũ khí nào khác ngoài nỗi sợ? Nhưng nhìn kìa! Họ vẫn kiên cường. Họ sẽ tới
được cổng. Không! ngựa đang phát điên rồi. Nhìn kìa! người bị hất xuống rồi; họ
đang chạy bộ. Không, vẫn còn một người trên ngựa, nhưng anh ta đang lao ngựa trở
lại giúp những người khác. Đó hẳn là chỉ huy rồi: ngài có thể chế ngự được cả người
lẫn thú. A! Một con vật bay kinh tởm đang bổ xuống ngài. Cứu với! Cứu với! Không
ai lao ra vì ngài sao? Faramir!”

Tới
đây, Beregond bật lên và chạy vào trong bóng tối. Xấu hổ vì sự hoảng loạn của mình,
trong khi Beregond đội Túc Vệ trước hết nghĩ về người chỉ huy mà anh yêu quý. Pippin
đứng dậy ngó ra ngoài. Đúng lúc ấy, cậu bắt gặp một tia sáng trắng và bạc lóa lên
từ phía Bắc, như một ngôi sao nhỏ lao xuống cánh đồng tối nhờ. Nó di chuyển nhanh
như tên bắn và càng tới gần càng lớn, nhanh chóng hội tụ với bốn người đang chạy
về phía Đại Môn. Pippin thấy dường như có quầng sáng nhạt bao quanh nó và bóng tối
nặng nề nhường đường cho nó; và rồi khi nó tới gần, cậu nghĩ mình nghe thấy một
giọng nói rổn rảng thét to, giống như tiếng vọng từ tường thành.

“Gandalf!”
cậu kêu lên. “Gandalf! Ông ấy luôn luôn xuất hiện khi tình thế đen tối nhất. Lao
lên! Lao lên, Kị Sĩ Trắng! Gandalf! Gandalf!” cậu hét váng lên, giống như người
xem một cuộc đua lớn đang thúc giục người đua nằm ngoài tầm cổ vũ.

Nhưng
giờ các bóng đen sà xuống đã phát hiện ra kẻ mới tới. Một cái bóng lượn về phía
ông; nhưng Pippin thấy hình như ông giơ cao tay, và từ tay ông một cột sáng trắng
đâm lên. Tên Nazgûl kêu lên một tiếng rền rĩ rồi quẹo đi; và thấy thế, bốn tên còn
lại dao động, rồi nhanh chóng lượn tròn lên cao, chúng bay về phía Đông, biến mất
vào đám mây khổng lồ đang hạ thấp; và dưới đồng Pelennor dường như trong thoáng
chốc bớt tối tăm.

Pippin
nhìn, cậu thấy người cưỡi ngựa và Kị Sĩ Trắng gặp nhau rồi dừng lại, đợi những người
chạy bộ. Lúc này người từ kinh thành vội vã chạy về phía họ; và không lâu sau tất
cả đều biến mất khỏi tầm nhìn bên dưới những vòng tường phía ngoài, và cậu biết
họ đang đi qua Đại Môn. Đoán rằng họ sẽ lập tức lên tháp gặp Quốc Quản, cậu vội
vã tới cổng hoàng thành. Ở đó, cậu hòa vào rất nhiều người cũng đã chứng kiến cuộc
chạy trốn và giải cứu từ trên tường thành cao.

Không
bao lâu, tiếng hò reo đã cất vang trên những con phố dẫn lên từ các vòng thành ngoài,
và nhiều người reo gọi tên Faramir và Mithrandir. Tiếp đến Pippin thấy những ngọn
đuốc, và hai kị sĩ đang chậm rãi cho ngựa tiến lên theo sau là đám đông lớn: một
người mặc đồ trắng nhưng không còn tỏa sáng, mờ mờ trong ánh chiều hôm như thể lửa
trong ông đã cạn hoặc bị che bớt; người còn lại mặc đồ tối sẫm và cúi đầu. Họ xuống
ngựa, và trong khi những người giám mã dắt Scadufax và con ngựa kia đi, họ bước
tới gặp lính canh bên cổng: Gandalf bước vững vàng, áo choàng xám hất về phía sau,
ánh lửa vẫn còn âm ỉ trong mắt ông; người còn lại, mặc xanh tuyền, chậm chạp, hơi
loạng choạng như một người kiệt sức hoăc bị thương.

Pippin
chen lên đầu khi họ bước qua dưới đèn treo ở vòm cổng, và khi thấy gương mặt tái
nhợt của Faramir, cậu nín thở. Đó là gương mặt của một người mới đây bị giày vò
bởi nỗi sợ hãi hoặc đau đớn tột cùng, nhưng đã trấn áp được và giờ trầm lặng. Kiêu
hãnh và trang nghiêm, chàng dừng lại một lúc khi nói với lính canh, và khi Pippin
nhìn chàng, cậu thấy chàng giống biết mấy người anh trai Boromir - người mà Pippin
đã thấy yêu mến từ cái nhìn đầu tiên, khâm phục khí chất quý tộc nhưng cách xử sự
hiền từ ở con người ấy. Thế nhưng đột nhiên trái tim cậu thấy xúc động kì lạ với
một cảm xúc mà cậu chưa từng biết tới dành cho Faramir. Đây là một người với khí
chất cao quý như Aragorn đôi khi để lộ, có lẽ ít cao quý bằng, nhưng cũng ít khó
lường và xa cách hơn: một trong những vị Vua của Con Người sinh ra sau này, nhưng
mang trong mình trí thông thái và nỗi u sầu của nòi Cựu Tộc. Giờ cậu biết tại sao
Beregond lại nhắc tới tên chàng với niềm kính yêu. Chàng là người chỉ huy mà người
khác sẽ đi theo, mà cậu sẽ đi theo, dù là dưới bóng những đôi cánh đen.

“Faramir!”
cậu kêu to cùng với những người khác. “Faramir!” Và Faramir, nghe thấy giọng nói
lạ giữa những tiếng hò reo của người kinh thành, quay lại nhìn xuống cậu và kinh
ngạc.

“Ngươi
đến từ đâu?” chàng hỏi. “Một người tí hon, và mặc chế phục tháp! Tự nơi nào...?”

Nghe
thấy vậy, Gandalf bước tới bên chàng và nói. “Cậu ta đi cùng tôi từ miền đất của
người Tí Hon,” ông nói. “Cậu ta đi cùng tôi. Nhưng chúng ta đừng chần chừ ở đây
nữa. Có nhiều điều cần bàn và cần làm, và anh đã mệt. Cậu ta sẽ đi cùng chúng ta.
Thực ra là cậu ta phải đi, bởi nếu cậu ta không dễ dàng quên trách nhiệm mới của
mình hơn tôi, thì cậu ta phải có mặt trước chúa của mình trong vòng một tiếng nữa.
Đi nào, Pippin, theo chúng ta!”

*
* *

Vậy
là cuối cùng họ tới phòng riêng của vị Chúa Thành. Ở đây, những ghế sâu lòng được
xếp quanh bếp than đỏ rực; và rượu được mang lên; và Pippin đứng đó, hầu như không
ai chú ý, đằng sau ghế Denethor và chẳng mấy cảm thấy mệt mỏi, cậu quá hứng thú
lắng nghe tất cả những gì đang nói.

Khi
Faramir đã ăn xong bánh mì trắng và uống một ngụm rượu, chàng ngồi xuống một chiếc
ghế thấp bên tay trái cha mình. Lùi sau một chút phía bên kia, Gandalf ngồi trên
chiếc ghế gỗ chạm trổ; và lúc đầu trông ông như đang ngủ. Bởi lúc đầu Faramir chỉ
nói về nhiệm vụ mà chàng được cử đi mười ngày trước đó, và mang về tin tức của Ithilien
cùng những động thái của Kẻ Thù và đồng minh; và chàng kể về cuộc đụng độ trên đường,
khi bọn người Harad và con mãnh thú bị đánh bại: một người chỉ huy báo cáo cho chúa
của mình những chuyện vẫn thường nghe trước đó, những chuyện nhỏ bé trong cuộc chiến
tranh biên giới giờ đã thành vô dụng và lặt vặt, mất đi tráng khí trước kia.

Rồi
đột nhiên Faramir nhìn Pippin. “Nhưng giờ chúng ta sẽ nói đến những chuyện lạ lùng,”
chàng nói. “Vì đây không phải là người Tí Hon đầu tiên tôi thấy bước ra khỏi truyền
thuyết phương Bắc tiến vào miền đất phía Nam.”

Nghe
vậy, Gandalf ngồi thẳng dậy nắm chặt tay ghế; nhưng ông không nói gì, và đưa mắt
chặn tiếng thét đã nhảy lên môi Pippin. Denethor nhìn gương mặt họ gật đầu, như
muốn tỏ vẻ đã đọc được phần lớn biểu cảm của họ trước cả khi cất thành lời. Chậm
rãi, trong khi những người kia ngồi yên im lặng, Faramir kể câu chuyện của mình,
mắt phần lớn hướng về Gandalf, dù đôi lúc ánh mắt chàng lại đảo sang Pippin, như
thể muốn gợi lại kí ức về những người Tí Hon chàng từng gặp.

Trong
khi lắng nghe câu chuyện về cuộc gặp gỡ giữa chàng với Frodo và người hầu của cậu,
cùng với những sự kiện ở Henneth Annûn, Pippin nhận ra tay Gandalf đang run rẩy
trong khi nắm chặt thanh gỗ chạm. Giờ hai bàn tay trông thật trắng nhợt và già nua,
và khi nhìn chúng, đột nhiên với một thoáng sợ hãi ngấm tận xương, Pippin biết Gandalf,
ngay chính Gandalf, cũng đang phiền não, thậm chí lo sợ. Bầu không khí trong phòng
ngột ngạt và tĩnh lặng. Cuối cùng khi Faramir kể đến lúc chia tay hai lữ khách,
và kể quyết tâm muốn tới Cirith Ungol của họ, giọng chàng trầm xuống, và chàng lắc
đầu thở dài. Rồi Gandalf bật dậy.

“Cirith
Ungol? Thung lũng Morgul?” ông nói. “Lúc nào, Faramir, lúc nào? Anh chia tay với
họ vào lúc nào? Khi nào thì họ sẽ tới cái thung lũng ghê tởm đó?”

“Tôi
chia tay với họ vào buổi sáng hai ngày trước,” Faramir đáp. “Từ đó tới thung lũng
sông Morgulduin là mười lăm lí, nếu họ đi thẳng về phía Nam; và rồi họ vẫn còn cách
ngọn Tháp đáng nguyền rủa năm lí về phía Tây. Dù đi nhanh nhất, họ cũng không thể
tới đó trước hôm nay, mà có lẽ họ chưa tới đâu. Thực sự tôi hiểu được ông sợ điều
gì. Nhưng bóng tối này không phải bởi cuộc đi mạo hiểm của họ. Nó bắt đầu từ chiều
qua, và cả Ithilien đã chìm trong bóng tối đêm qua. Tôi thấy rõ ràng là Kẻ Thù từ
lâu đã chuẩn bị tấn công chúng ta, và thời khắc đó đã được quyết định từ trước khi
những người lữ khách rời khỏi sự trông nom của tôi.”

Gandalf
đi đi lại lại trên sàn. “Buổi sáng hai ngày trước, gần ba ngày đi đường rồi! Nơi
anh chia tay họ cách đây bao xa?”

“Khoảng
hai mươi lăm lí theo đường chim bay,” Faramir trả lời. “Nhưng tôi không thể về nhanh
hơn. Chiều qua tôi nghỉ ở Cair Andros, cồn đảo dài giữa sông về phía Bắc, nơi chúng
tôi phòng thủ; và ngựa thì để ở bờ bên này. Khi bóng tối kéo đến, tôi biết mình
cần phải nhanh chóng, vì vậy tôi phi về đây cùng ba người khác cũng tìm được ngựa.
Số còn lại tôi cử xuống phía Nam tăng cường cho quân đồn trú ở khúc cạn Osgiliath.
Con hi vọng là con không làm sai chứ?” Chàng nhìn cha mình.

“Sai?”
Denethor kêu, và mắt ông ta đột ngột lóe lên. “Sao anh hỏi? Những người đó nằm dưới
sự chỉ huy của anh. Hay anh hỏi phán xét của ta về tất cả những gì anh làm? Điệu
bộ anh nhẫn nhục trước mặt ta, nhưng từ lâu rồi anh đâu còn rời khỏi lối mình chọn
vì nghe lời khuyên của ta nữa. Đó thấy chứ, anh vẫn nói năng khéo léo như trước;
nhưng ta, chẳng phải ta đã thấy mắt anh chăm chú nhìn Mithrandir, dò xem mình nói
đúng không hay nói quá nhiều sao? Ông ta từ lâu đã nắm được trái tim anh rồi.

“Con
trai ta, cha anh già nhưng chưa lẩm cẩm đâu. Ta nhìn thấy và nghe thấy hết, như
trước nay vẫn thế, và chẳng mấy chuyện mà anh kể dở hay không kể lại giấu được ta.
Ta biết câu trả lời cho nhiều câu đố. Thương ôi, thương ôi, Boromir!”

“Nếu
điều con làm khiến người không hài lòng, thưa phụ thân,” Faramir nhỏ nhẹ nói, “con
ước đã được biết lời khuyên của người trước khi bị đẩy cho gánh nặng của quyết định
khó khăn đến thế.”

“Điều
đó có khiến anh thay đổi quyết định của mình không?” Denethor nói. “Ta cho rằng
anh vẫn sẽ làm như vậy. Ta biết anh quá rõ. Lúc nào anh cũng ham muốn tỏ ra cao
quý và hào phóng như một vì vua xa xưa, lịch thiệp, hiền từ. Điều đó có thể có ích
cho một người có nòi giống cao quý đấy, nếu hắn đang bình an nắm quyền lực trong
tay. Nhưng trong thời khắc khẩn cấp, sự hiền từ có thể bị đáp trả bằng cái chết.”

“Vậy
hãy an bài như thế,” Faramir nói.

“Hãy
an bài như thế!” Denethor kêu lên. “Nhưng không chỉ bằng cái chết của anh, Hoàng
thân Faramir ạ: mà còn bằng cái chết của cha anh, của tất cả đồng bào anh, những
người mà giờ khi Boromir không còn nữa, đến lượt anh phải bảo vệ.”

“Vậy
người hẳn ước rằng,” Faramir đáp, “chúng con đã đổi chỗ cho nhau?”

“Phải,
đúng là ta ước như thế,” Denethor nói. “Bởi Boromir trung thành với ta và chẳng
phải là học trò ngoan của lão phù thủy nào. Nó sẽ nhớ cha nó cần gì, và không lãng
phí thứ gì vận mệnh trao cho. Nó hẳn sẽ đem về cho ta một món quà hùng mạnh.”

Trong
thoáng chốc, Faramir mất kiềm chế. “Con sẽ nhắc người nhớ lại, thưa phụ thân, tại
sao lại là con, mà không phải anh ấy, ở Ithilien. Ít ra thì trong một lần lời khuyên
của người cũng có tác dụng, cách đây không lâu. Chính Chúa Thành đã trao nhiệm vụ
cho anh ấy.”

“Đừng
khuấy thêm chén đắng ta đã tự pha cho mình,” Denethor nói. “Chẳng lẽ lưỡi ta còn
chưa nếm nó suốt nhiều đêm, dự đoán thấy còn nhiều điều tồi tệ hơn trong lớp cặn?
Và giờ thì đúng là ta đã thấy rồi. Giá mà không phải như vậy! Giá mà vật này đến
với ta!”

“Bình
tâm lại đi!” Gandalf nói. “Trong trường hợp nào thì Boromir cũng sẽ không mang nó
đến cho ngài đâu. Anh ta đã chết, và chết bi tráng; cầu mong anh ta yên nghỉ! Nhưng
ngài đang tự lừa dối mình đó. Anh ta hẳn sẽ vươn tay về phía vật này, và khi đoạt
lấy nó, anh ta sẽ sa ngã. Anh ta sẽ giữ nó làm của riêng, và khi quay lại, ngài
sẽ không còn nhận ra con trai mình đâu.”

Gương
mặt Denethor gay gắt và lạnh lùng. “Ông thấy Boromir chậm đáp lại tay mình chứ gì?”
ông ta nói nhẹ nhàng. “Nhưng ta, cha của nó, nói rằng nó sẽ mang vật đó cho ta.
Ông thông tuệ, có lẽ, Mithrandir, nhưng bất chấp tất cả trí xảo của mình, ông cũng
không nắm hết mọi điều thông thái. Vẫn còn những lời khuyên không phải là lưới dệt
của phù thủy hay sự vội vã của lũ ngổc. Trong vấn đề này sự hiểu biết tích truyện
và trí thông thái của ta lớn hơn ông nghĩ đấy.”

“Và
trí thông thái mách bảo ngài gì?” Gandalf hỏi.

“Đủ
để nhận ra có hai điều ngu xuẩn cần phải tránh. Dùng vật này là nguy hiểm. Vào thời
điểm này, đưa nó vào tay một người Tí Hon đần độn để mang vào vùng đất của chính
Kẻ Thù như ông đã làm, cùng đứa con này của ta, đó là điên rồ.”

“Và
Chúa Denethor, ông ta sẽ làm gì?”

“Chẳng
làm cả hai. Nhưng chắc chắn không lí lẽ nào bảo được ông ta đặt vật này vào chốn
nguy hiểm không ai dám hi vọng trừ những lão khờ, mạo hiểm đưa chúng ta vào cõi
diệt vong, nếu Kẻ Thù chiếm lại được thứ hắn đánh mất. Không, nó đáng lẽ phải được
cất giữ, giấu đi, giấu thật sâu nơi tăm tối. Không phải đem sử dụng, ta nói như
vậy, trừ khi vào thời điểm cuối cùng cần thiết nhất, mà giấu nơi nào vĩnh viễn nằm
ngoài tầm tay hắn, trừ khi hắn giành chiến thắng tuyệt đối tới mức những gì kéo
theo không còn có thể vướng bận chúng ta, khi ấy đã chết.”

“Ngài
nghĩ, như thường lệ, thưa Quốc Quản, chỉ cho Gondor,” Gandalf nói. “Nhưng vẫn còn
những người khác và những mảnh đời khác, và vẫn còn thời gian rồi sẽ đến. Về phần
ta, ta thương hại đến cả lũ nô lệ của hắn.”

“Và
những người khác đó sẽ đi đâu tìm kiếm giúp đỡ nếu Gondor thất thủ?” Denethor đối
đáp. “Nếu giờ ta có vật đó cất sâu trong những căn hầm dưới hoàng thành, chúng ta
hẳn sẽ không phải run rẩy sợ hãi dưới màn bóng tối này, lo sợ điều tồi tệ nhất,
và những dự tính của chúng ta sẽ không bị làm phiền. Nếu ông không tin tưởng ta
có thể chịu đựng được thử thách đó, ông còn chưa biết ta.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3