Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn - Nhà Vua Trở Về - Quyển V - Chương 01 - Phần 1

Quyển Năm

Chương I

MINAS TIRITH

Pippin
nhìn ra ngoài từ trong vạt áo choàng che chở của Gandalf. Cậu tự hỏi liệu mình đã
tỉnh hay còn đang ngủ, đang chìm trong giấc mộng trôi nhanh ôm ấp mình bấy nay từ
khi bắt đầu chuyến đi dài. Thế gian tối sẫm lướt qua và gió ầm ào hát bên tai. Cậu
không thấy gì ngoài những vì sao xoay vòng, và xa xa bên phải là những cái bóng
khổng lồ trên nền trời nơi dãy núi phương Nam nối tiếp nhau lùi lại. Giữa cơn ngái
ngủ cậu thử tính thời gian các chặng trong hành trình, nhưng trí nhớ có vẻ mờ mịt
không chính xác.

Chặng
đầu tiên họ đã phi điên cuồng không ngơi nghỉ, và rồi tới bình minh, cậu thấy một
ánh vàng nhạt lóe lên, họ đã tới thị trấn câm lặng và tòa nhà lớn không người trên
đồi. Họ chỉ vừa đến nơi trú ẩn thì những cái bóng có cánh lại bay qua trên cao,
khiến con người bủn rủn vì sợ hãi. Nhưng Gandalf đã nói với cậu những lời nhẹ nhàng,
và cậu vào ngủ trong một góc nhà, mệt lử nhưng trằn trọc, lờ mờ ý thức được người
đến kẻ đi rồi người nói chuyện, cả việc Gandalf giao mệnh lệnh. Và rồi lại phi đi,
đi trong đêm. Đây là đêm thứ hai, không phải, thứ ba, kể từ khi cậu nhìn vào Quả
Cầu. Chỉ nghĩ đến kí ức kinh khiếp ấy cậu liền tỉnh hẳn, và run lên, nghe những
giọng nói hăm dọa ngập đầy trong tiếng gió.

[Chúc
bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ
cho người yêu sách.]

Ánh
sáng gì đó ngời lên trên bầu trời, lưỡi lửa vàng rực sau những rào ngăn tăm tối.
Pippin co rúm lại, sợ hãi trong phút chốc, tự hỏi Gandalf đang đưa mình tới miền
đất đáng sợ nào. Cậu dụi mắt, rồi thấy ấy là mặt trăng trôi ra khỏi bóng tối phương
Đông, giờ đã gần tròn. Vậy là đêm vẫn chưa khuya và cuộc hành trình trong bóng tối
sẽ còn kéo dài hàng giờ nữa. Cậu cựa mình lên tiếng.

“Chúng
ta đang ở đâu thế, Gandalf?” cậu hỏi.

“Ở
vương quốc Gondor,” thầy phù thủy trả lời. “Ta vẫn đang đi qua vùng đất Anórien.”

Lại
một lúc im lặng. Rồi, “Cái gì thế?” Pippin đột ngột kêu lên, túm chặt áo choàng
của Gandalf. “Nhìn kìa! Lửa, lửa đỏ rực! Có rồng trong vùng này sao? Nhìn kìa, lại
thêm nữa!”

Thay
vì trả lời, Gandalf hô to với con ngựa. “Nhanh lên, Scadufax! Chúng ta phải nhanh
lên. Không còn nhiều thời gian đâu. Nhìn kìa! Lửa hiệu Gondor đang cháy sáng, kêu
gọi ứng cứu. Chiến tranh nhen nhóm rồi. Đó, kia là lửa hiệu trên đồi Amon Dîn, và
lửa trên đỉnh Eilenach; và nhanh chóng chúng lan về phía Tây: Nardol, Erelas, Min-Rimmon,
Calenhad, và ngọn Halifirien ở biên giới Rohan.”

Nhưng
Scadufax hãm sải bước, đi chậm thành nước kiệu, rồi ngửng đầu lên hí vang. Và từ
trong bóng tối vang lên tiếng hí đáp lại từ những con ngựa khác; ngay sau đó là
tiếng móng ngựa rầm rập, rồi ba kị sĩ lướt tới bay qua như những bóng ma dưới ánh
trăng, biến mất về phía Tây. Rồi Scadufax bình tĩnh lại và lao đi; bóng đêm táp
qua mình nó như gió thét gào.

Pippin
lại gà gật nên chẳng mấy để ý tới lời Gandalf kể về các tục lệ của Gondor, về việc
Chúa Thành cho xây dựng các mốc lửa hiệu trên đỉnh những ngọn đồi ngoài cùng, dọc
theo dãy núi lớn về cả hai phía, và đặt các điểm trạm ở đó, luôn sẵn sàng ngựa khỏe
để chở các kị sĩ liên lạc tới Rohan ở phía Bắc hoặc Belfalas ở phía Nam. “Đã rất
lâu kể từ lần cuối lửa hiệu phương Bắc được đốt lên,” ông nói; “và trong những ngày
xa xưa ở Gondor, người ta không cần đến chúng, bởi họ đã có Bảy Quả Cầu.” Pippin
ngọ nguậy bứt rứt.

“Ngủ
lại đi, và đừng sợ!” Gandalf nói. “Vì không phải như Frodo ngươi không tới Mordor,
mà tới Minas Tirith, và đó là điểm dừng chân an toàn nhất cho bất kì ai trong những
ngày này. Còn nếu Gondor thất thế, hay chiếc Nhẫn bị đoạt lại, thì cả Quận cũng
chẳng còn là nơi ẩn náu.”

“Ông
nghĩ nói thế là trấn an cháu đấy à,” Pippin nói, nhưng giấc ngủ vẫn trườn lên mắt
cậu. Điều cuối cùng cậu nhớ được trước khi chìm sâu vào giấc mộng là những đỉnh
núi trắng cao vời vợi thoáng hiện trước mắt, lấp lánh như những hòn đảo trôi trên
biển mây khi bắt ánh trăng đang dần ngả về Tây. Cậu tự hỏi Frodo đang ở đâu, liệu
cậu đã tới Mordor chưa, hay đã chết; và cậu không biết rằng Frodo từ phương xa cũng
đang nhìn lên chính vầng trăng ấy, đang lặn xuống sau Gondor trước khi ngày tới.

*
* *

Nhiều
giọng nói đón Pippin thức dậy. Lại một ngày ẩn trốn và một đêm hành trình nữa vừa
vụt trôi qua. Đã chạng vạng sáng: bình minh lạnh lẽo lại tới, mang theo sương mù
xám giá lạnh khắp tứ bề. Scadufax hầm hập mồ hôi, nhưng nó ngẩng cổ kiêu hãnh và
không để lộ dấu hiệu nào là mệt mỏi. Nhiều người đàn ông cao mặc áo choàng kín mít
đứng bên nó, sau lưng họ sừng sững một bức tường đá trong sương. Có vẻ một phần
tường đã đổ nát, nhưng dù đêm còn chưa trôi qua, âm thanh lao động đã vang lên hối
hả: tiếng búa đập, tiếng bay leng keng, tiếng bánh xe kẽo kẹt. Đuốc và lửa hiệu
lờ mờ sáng đây đó trong sương mù. Gandalf đang nói với những người cản đường ông,
và khi lắng nghe, Pippin nhận ra họ nói về mình.

“Phải,
đúng vậy, chúng tôi biết ngài, Mithrandir,” người trưởng toán nói, “hơn nữa ngài
biết mật mã qua Bảy Cổng và có thể tự do vào thành. Nhưng chúng tôi không biết người
đồng hành cùng ngài. Hắn là ai? Một người lùn từ các rặng núi phương Bắc? Chúng
tôi không muốn có người lạ vào vùng đất trong lúc này, trừ khi họ là các tráng sĩ
vũ trang mà chúng tôi có thể tin tưởng và nhận giúp đỡ.”

“Ta
sẽ bảo đảm cho cậu ta trước ngai Denethor,” Gandalf nói. “Còn về lòng dũng cảm,
cái đó không thể dùng vóc người mà tính được. Cậu ta đã trải qua nhiều trận chiến
và nguy hiểm hơn anh, Ingold ạ, dù anh cao gấp đôi cậu ta; và giờ cậu ta tới đây
từ cuộc tập kích Isengard, chúng ta tới đưa tin về nó, và cậu ta rất mệt mỏi, nếu
không ta đã đánh thức rồi. Tên cậu ta là Peregrin, một con người anh dũng.”

“Con
người?” Ingold tỏ vẻ hoài nghi, khiến những người khác cười phá lên.

“Con
người!” Pippin kêu lên, giờ đã hoàn toàn tỉnh giấc. “Con người ấy à! Làm gì có chuyện
đó! Tôi là dân Hobbit, còn chuyện anh dũng thì cũng chẳng đúng hơn chuyện là con
người, có lẽ trừ thi thoảng những khi cần thiết. Đừng để Gandalf lừa các anh!”

“Rất
nhiều người với những chiến công vĩ đại cũng chỉ dám nhận đến thế thôi,” Ingold
nói. “Nhưng Hobbit là gì?”

“Người
Tí Hon,” Gandalf trả lời. “Không, không phải người được tiên báo,” ông nói thêm
khi thấy gương mặt những người lính lộ vẻ kinh ngạc. “Không phải người đó, nhưng
là họ hàng của cậu ấy.”

“Phải,
và là một người đã đi cùng anh ấy,” Pippin nói. “Và Boromir người kinh thành các
anh từng đi cùng chúng tôi, anh ấy đã cứu tôi ở miền tuyết phủ phương Bắc, rồi cuối
cùng anh ấy ngã xuống khi bảo vệ tôi trước nhiều kẻ địch.”

“Im
lặng!” Gandalf nói. “Tin bất hạnh đó nên nói với người cha đầu tiên.”

“Chúng
tôi đã đoán được điều này,” Ingold nói; “vì gần đây có những điềm kì lạ. Nhưng giờ
hãy qua cổng nhanh lên! Vì Chúa thành Minas Tirith sẽ háo hức muốn gặp bất cứ ai
mang tin mới nhất về con trai người, dù là người hay là...”

“Hobbit,”
Pippin nói. “Tôi khó có thể cống hiến được nhiều cho chúa của các anh, nhưng điều
nào có thể thì tôi sẽ làm, để tưởng nhớ Boromir can trường.”

“Chúc
mọi sự tốt lành!” Ingold nói; và những người lính mở đường cho Scadufax, để nó đi
qua cổng hẹp trổ qua tường. “Cầu sao ngài mang lại cho Denethor lời khuyên khôn
ngoan khi cần thiết, và cho tất cả chúng tôi, Mithrandir!” Ingold kêu lớn. “Nhưng
ngài lại đến mang tin tức về đau buồn và nguy hiểm, người ta vẫn nói đó là thói
quen của ngài.”

“Vì
ta hiếm khi đến trừ phi cần trợ giúp,” Gandalf trả lời. “Còn lời khuyên, ta sẽ nói
với các anh rằng sửa chữa tường bảo vệ đồng Pelennor lúc này quá muộn rồi. Sự can
đảm giờ sẽ là lá chắn tốt nhất giúp các anh chống lại cơn bão đang đến - can đảm
và hi vọng ta mang tới. Vì không phải tin nào ta mang tới cũng là tin xấu. Mà hãy
đặt bay xuống và mài kiếm đi!”

“Việc
sửa chữa sẽ kết thúc trước buổi tối,” Ingold nói. “Đây là phần tường cuối cùng sẽ
phải cầm cự với kẻ thù: phần tường ít khả năng bị tấn công nhất, vì nó trông về
hướng những người bạn Rohan. Ngài biết gì về họ không? Họ có đáp lại lời hiệu triệu
không, theo ngài?”

“Có,
họ sẽ tới. Nhưng họ đã đánh nhiều trận sau lưng các anh. Con đường này, cũng như
mọi con đường khác, không còn nhìn về lối an toàn nữa. Hãy thận trọng! Nếu không
nhờ có Gandalf Chim Lợn, các anh hẳn đã thấy từ Anórien đạo quân của kẻ thù tràn
tới chứ không phải các kị sĩ Rohan. Và có thể vẫn còn như vậy. Chúc mọi sự tốt lành,
và chớ ngủ!”

*
* *

Gandalf
giờ đi vào vùng đất mênh mông phía sau Rammas Echor. Đây là tên những người con
Gondor gọi vòng tường ngoài mà họ đã đổ nhiều mồ hôi xây dựng, sau khi Ithilien
rơi vào dưới bóng đen Kẻ Thù. Nó chạy dài mười lí hoặc hơn, khói đi từ chân dãy
núi rồi vòng lại, làm bức rào ôm lấy những cánh đồng Pelennor: những trang trại
xinh đẹp và màu mỡ trải dài qua các triền đồi và bậc thang xuống những tầng thấp
ngang sông Anduin. Điểm xa nhất, phía Đông Bắc, cách Đại Môn của kinh thành tới
bốn lí, sát bờ đất dốc đứng trông xuống những bãi đất dài bên sông, và con người
đã xây dựng khúc tường này thật cao và vững chắc; vì chính tại điểm đó, con đường
cái dẫn từ khúc cạn và cầu Osgiliath về đây, qua bờ đường đắp cao có tường hai bên,
chạy vào qua cổng thành có lính gác giữa các ngọn tháp có tường phòng hộ. Tại điểm
gần nhất, bức tường chỉ cách kinh thành hơn một lí về phía Đông Nam. Ở đó sông Anduin
gấp khúc rộng ôm lấy khu đồi Emyn Arnen tại Nam Ithilien, ngoặt hẳn về hướng Tây,
và bức tường dựng lên ngay sát bờ sông; dưới chân tường là những ke bến cảng Harlond
đón tàu bè đi ngược dòng lên từ các thái ấp phía Nam.

Những
trang trại này rất trù phú với những đồng gieo cấy rộng lớn cùng các vườn cây ăn
quả, và mỗi trại đều có kho thóc, nhà sấy, khu quây súc vật, chuồng bò, và nhiều
con suối nhỏ róc rách chảy từ cao nguyên xanh tươi xuống sông Anduin. Tuy vậy không
có nhiều nông dân và người chăn gia súc sinh sống ở đó; phần lớn dân Gondor sống
trong bảy vòng kinh thành, hay ở các thung lũng cao rìa dãy núi, tại thái ấp Lossarnach,
hoặc sâu xuống phía Nam ở thái ấp Lebennin tươi đẹp với năm dòng sông nước xiết.
Những con người cứng cỏi sống ở nơi này giữa núi và biển. Họ vẫn được coi là người
Gondor, nhưng họ mang dòng máu pha trộn, và giữa họ có cả những người thấp và ngăm
đen mà tổ tiên phần nhiều là những cư dân đã bị lãng quên từng sống trong bóng tối
các ngọn đồi vào Những Năm Đen Tối trước khi các vị vua xuất hiện. Nhưng xa hơn,
ở thái ấp hùng mạnh Belfalas, Hoàng thân Imrahil cai trị trong lâu đài Dol Amroth
bên cạnh biển, và ngài mang dòng máu cao quý, cũng như thần dân của ngài, những
người cao và kiêu hãnh với cặp mắt màu xám biển.

Giờ
sau khi Gandalf đã phi một hồi lâu, ánh ngày hửng lên trên bầu trời, và Pippin tỉnh
dậy ngước nhìn. Bên trái cậu là một biển sương, dâng tới tận bóng tối ảm đạm đằng
Đông; nhưng bên phải, những ngọn núi hùng vĩ ngẩng cao đầu, kéo dài từ phía Tây
lại rồi đột ngột dốc đứng kết thúc, như thể từ dạo khai mở đất, con sông đã xuyên
thủng lớp rào ngăn đồ sộ mà tạc nên thung lũng hùng vĩ dành cho những trận chiến
và tranh chấp mãi về sau. Và ở đó nơi Dãy Núi Trắng Ered Nimrais kết thúc, đúng
như Gandalf hứa, cậu thấy khối núi sẫm màu là đỉnh Mindolluin, những bóng râm tím
sẫm trong các khe núi hẹp trên cao, bề mặt cao đổ trắng khi ngày đang hửng dần.
Và trên gót núi đâm ra là Thành Phố Canh, với bảy tường thành đá vững chắc và cổ
xưa đến mức dường như nó không được xây lên, mà được những người khổng lồ đẽo gọt
từ chính xương của đất.

Đương
lúc Pippin sửng sốt nhìn, những bức tường chuyển từ tù mù xám sang trắng lóa, ửng
hồng nhẹ trong ánh bình minh; và đột ngột mặt trời ló lên khỏi bóng tối phía Đông,
bắn một tia nắng tới đập mạnh vào mặt ngoài kinh thành. Rồi Pippin thốt lớn, vì
tháp Ecthelion cao ngất nằm trong vòng tường trên cùng bỗng sáng lòa trên nền trời,
lấp lánh như cột bằng ngọc trai và bạc, cao, đẹp và cân đối, đỉnh tháp nhọn rực
rỡ như được chế tác từ pha lê; cờ trắng hiện ra phấp phới trên tường phòng hộ trong
cơn gió sớm, và từ xa, trên cao, cậu nghe thấy tiếng reo trong trẻo như tiếng kèn
bằng bạc.

Vậy
là Gandalf và Peregrin tiến đến Đại Môn của người Gondor khi mặt trời lên, và những
cánh cửa sắt mở ra cho họ.

“Mithrandir!
Mithrandir!” người ta kêu lên. “Giờ chúng ta biết cơn bão quả thực đã đến gần!”

“Bão
đã ở trên đầu,” Gandalf nói. “Ta vừa cưỡi trên cánh nó. Cho ta qua! Ta phải tới
gặp Chúa Denethor của các anh chừng nào ngài còn là quốc quản. Dù điều gì sắp tới,
các anh cũng đã đi đến hồi kết của Gondor mà các anh vẫn biết. Cho ta qua!”

Vậy
là người người lùi lại trước uy lực trong giọng nói ông và không gặng hỏi thêm gì
nữa, dù họ kinh ngạc nhìn anh chàng Hobbit ngồi trước mặt ông cùng con ngựa mang
ông. Vì những người ở kinh thành ít dùng ngựa và hiếm khi thấy chúng trên đường
phố, trừ ngựa chở quân liên lạc của Chúa Thành. Và họ nói: Chẳng phải rõ rành một
chiến mã cừ khôi của Vua Rohan đó sao? Biết đâu những kị sĩ Rohirrim sẽ sớm đến
tăng cường cho chúng ta. Nhưng Scadufax chỉ kiêu hãnh đi qua con đường dài uốn khúc.

Về
kiến trúc, Minas Tirith được xây thành bảy tầng, mỗi tầng đào sâu vào mặt đồi, quanh
mỗi tầng đều có tường thành và mỗi tường đều có cổng. Nhưng các cổng thành không
thẳng hàng: Đại Môn trên Tường Chính ở phía Đông vòng tường, nhưng cổng tiếp theo
lại nhìn sang phân nửa hướng Nam, còn cổng thứ ba trông ra phân nửa hướng Bắc, và
cứ thế cứ thế lên trên; và vì vậy con đường lát đá leo lên hoàng thành rẽ sang phía
này rồi lại phía kia cắt qua mặt đồi. Và mỗi lần qua thẳng trên Đại Môn, con đường
lại luồn dưới hầm mái vòm xuyên qua một khối đá lớn khổng lồ đâm ra chia đôi tất
cả các vòng thanh, trừ vòng ngoài cùng. Vì, một phần do hình dáng nguyên thủy của
quả đồi, một phần do công lao động và kĩ nghệ tài tình của những người thời xưa,
từ cuối sân rộng sau Đại Môn dựng lên một mũi pháo đài đá lừng lững, cạnh sắc như
sống tàu chĩa về hướng Đông. Nó dâng lên mãi, vươn tới tận ngang mặt đất vòng thành
trên cùng, trên đỉnh có tường răng cưa phòng hộ; những người ở hoàng thành có thể
nhìn từ đỉnh mũi đá thẳng xuống Đại Môn bảy trăm bộ phía dưới, như những thủy thủ
trên một con tàu núi. Lối vào hoàng thành cũng ở hướng Đông, nhưng đục vào trong
lòng đá; từ đó một con dốc dài thắp đèn chạy lên cổng thứ bảy. Theo dốc đó cuối
cùng người ta sẽ đến Thượng Triều và khu vực Đài Nước trước khi tới chân Tháp Trắng:
cao và cân đối, năm mươi sải từ chân lên đỉnh nhọn, nơi cờ Quốc Quản phấp phới một
nghìn bộ trên bình nguyên.

Quả
thực đấy là một thành trì vững chắc, và sẽ không bị quân địch chiếm mất chừng nào
còn bất cứ ai trong thành biết cầm vũ khí; trừ phi kẻ thù nào đó có thể tập hậu
mà leo lên vùng rìa thấp ven Mindolluin, rồi lên vai núi hẹp nối Đồi Canh vào khối
núi chính. Nhưng vai núi đó, cao ngang vòng tường thứ năm, được bao bọc hai bên
bằng bức thành kiên cố lên tới tận vách đứng chìa ra trên đầu phía Tây; và trong
khoảng trống dưới chân vách sừng sững nhà cửa cùng lăng mộ mái vòm của các vì vua
và lãnh chúa quá cố, vĩnh viễn lặng im giữa núi và tòa tháp.

*
* *

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3