Cung – Mê Tâm Ký - Quyển V - Chương 10
Quyển 5 – Chương 10
Đâu chịu xoàng xĩnh
giữ giang sơn
Vân Hi lúc này đang ngồi trong ngự thư phòng ở Khải Nguyên
Điện, tết đoan ngọ trong cung vô cùng náo nhiệt, Phi Tâm vẫn cáo ốm, tới yến
tiệc đoan ngọ của hậu cung cũng không xuất hiện. Tuy rằng tháo gỡ cái tử cục
này của Phi Tâm khiến hắn vô cùng mệt mỏi, thương tâm lao can suýt nữa thì chết
rồi, nhưng cuối cùng kết quả vẫn thỏa đáng. Cũng chính nhờ mưu kế này mà làm
cho thái hậu hoàn toàn hiểu được, khi bà tiến cung, lợi ích của bà và hoàng tộc
không thể phân chia! Phi Tâm và hắn đều nhìn ra sự uy hiếp của thái hậu, chỉ là
vẫn không thể buông được chuyện Nguyễn Đan Thanh năm đó. Hắn cũng từng nghĩ
tới, đợi bố trí chu đáo xong, cho thái hậu yên tâm rồi, hai người trong lúc đó
cũng sẽ không vì những chuyện đã qua mà đau buồn!
Phi Tâm là vì Lâm Tuyết Thanh bức bách mà không kịp thu xếp
bằng chứng, đơn giản nhận tội đánh nhanh thắng nhanh, thừa dịp thái hậu còn rối
loạn mà nhanh chóng chấm dứt chuyện này. Vậy thì hắn vừa đánh tiếp ván cờ của
nàng, vừa bảo vệ nàng, có thể khiến thái hậu nhìn ra tấm lòng “bảo vệ.” Mà càng
phải kéo dài chuyện này, để cho thái hậu tự mình nhận ra mấu chốt trong đó.
Nay có thái hậu tương trợ, lão thần sẽ dao động. Lâm Hiếu
thừa cơ xông lên, bất cần sống chết bản thân, không ngại kết thù mà xoắn xuýt
làm khó nhiều bè đảng. Vân Hi hiện giờ tay cầm hai vị ca ca ruột, Đông Lâm Bắc
Hải, nhất thiết phải dựa vào Vân Hi mà bảo toàn an nguy, dĩ nhiên sẽ thân thiết
với hắn.
Đông Lâm Vương đã ba lần tấu lên, xin từ chức Đại Tư Mã. Bắc
Hải Vương đã ở tại đất phong của mình bắt đầu từ tháng năm, bất chấp cựu thần
ngăn cản mà thi hành chính sách tập điền mới!
Phương pháp tập điền so với chế độ tích trữ thời tiên đế
càng thêm hợp lí, lại còn trợ giúp dân sinh. Bắc Hải Vương bằng lòng đưa ra
ngàn khoảnh ruộng ở phía bắc, giúp triều đình tiên nghiệm phương pháp. Nếu có
chút thành công thì cũng là thành quả của dân, đến lúc đó dù có phản đối cũng
vô dụng. Đông Lâm Vương dẫn đầu xin từ chức, kinh đô và kị binh dũng mãnh tương
trợ lẫn nhau. Tiến hành đồng bộ, cục diện giằng co sắp mở ra.
Vân Hi biết, coi trọng cả cương và nhu, trước kia hắn vẫn
dùng chính sách dụ dỗ, lấy tình mà động, bài trí thiệt hơn, hiểu rõ lấy đạo
nghĩa thân ái, nay thái hậu không lấy thân phận vi tôn, tự hạ mình thỉnh cầu
các lão thần. Mặt mũi hoàng thất đã cho đủ rồi, nếu các lão hủ không thông lẽ
phải, vậy thì dùng sách lược phong lôi. Đến lúc đó tóm một người làm gương, móc
lấy gan mật dưới đồ đao tanh mùi máu! Hắn đã kế vị mười bảy năm, mười bảy năm
rồi! Hắn kế vị từ khi còn bé, không trải qua giai đoạn thái tử, căn bản không
có thời gian bồi dưỡng đảng chúng của mình. Hết thảy đều là do dưới sự cưỡng
chế từng tí của Đại Tư Mã mà thành! Hắn ngực mang sông biển, mắt thấy chúng
sinh, nhẫn nhịn quá nhiều đến đau đớn. Nay ai dám cản trở hắn, vậy thì vĩnh
viễn không thể xoay mình!
Vân Hi từ hồi tháng ba đã mượn việc tra lại chuyện của
Nguyễn Đan Thanh mà cho Tả Hàm Thanh điều binh, kì thật chính là chuẩn bị cho
việc thay đổi thể chế mới lúc này. Thái hậu tra được, sau cùng tận lực quá mức
mệt mỏi, đấu tranh chính trị chưa từng phân biệt đúng hay sai. Đem chuyện này
xé ra làm cho thái hậu thấy rõ cũng tốt, làm nữ nhân Nguyễn gia, bà đã làm được
hết thảy những gì nên làm. Nhưng hiện giờ bà là thái hậu Cẩm triều, bà đang
đứng ở trung tâm quyền lực của Sở thị! Tuy rằng quá mệt mỏi nhưng xem như kiên
định. Lúc trước việc này hắn không muốn tra kĩ càng, cũng không phải tìm không
ra người quýt làm cam chịu, mà là hắn không muốn làm cho Nguyễn gia quá khó
coi.
Phi Tâm đem tính mạng và vinh hoa phú quý của bản thân và
gia đình, đến cả thanh danh đều thắt lên người hắn, hắn sao lại không thể thành
minh quân muôn đời, thiên thu vạn thế khiến người kính mộ? Bè cánh tranh mưu
chém giết, ân uy cũng mở ra tử cục. Khi hắn nắm quyền, hắn muốn thâu tóm đất
bắc thống nhất thiên hạ, làm cho Cẩm triều hưng thịnh, Tuyên Bình của hắn đời
đời ở trên đỉnh cao! Non xanh suối trong, mây nhàn hạc rỗi khiến người ta vô
cùng hâm mộ, nhưng hắn không có cái số này. Một khi đã như vậy, kim lao thành
tường ở đây để cho đời sau chiêm ngưỡng, lưu lại tiếng thơm muôn đời!
Thường Phúc và Tú Linh đã trở về Cúc Tuệ Cung, lúc hắn trở
về thái hậu đã chuyển hai người kia sang cho hắn. Nay Quý Phi thoát chết, hai
người vô tội tất nhiên sẽ trở về. Tên Thường Phúc này đã không còn quan trọng.
Lần trước ở Đông Loan Phi Tâm đã tự vứt bỏ một lần. Thường Phúc ngoan ngoãn đi
báo tin ngay! Lúc này thì hay rồi. Đổi lại, Phi Tâm rốt cuộc cũng nhận thức
người. Năm năm này đem hai người kia thành cái gì cũng cam tâm tình nguyện làm.
Nhưng Vân Hi vẫn giận đến ngứa răng. Nếu không phải hắn nghĩ Phi Tâm về sau còn
dùng bọn họ, hắn sớm đã chặt đầu bọn họ!
Vân Hi sau đó có hỏi bọn họ, cũng biết tường tận chuyện xảy
ra trước đó. Phi Tâm căn bản là không hề phòng bị mới rơi vào tình cảnh bị thái
hậu đánh một cái trở tay không kịp. Rõ ràng có thể trở mình đến nước này, làm
cho ván cờ này hoàn toàn đi theo ý của nàng. Thường An tự sát lúc thái hậu lục
soát cung, tám phần cũng là do thái hậu an bài, sáng sớm đã có thể siết cổ hắn
cho chết, cố ý để tiểu thái giám ở đó trình báo, bức Phi Tâm tự đẩy mình lên
đầu trận tuyến! Không qua mấy ngày thái hậu đã bí mật xử tử Tú Thể. Nàng đã vô
dụng rồi.
Thường Phúc và Tú Linh lại ra vẻ tay sai. Một hồi thổ lộ một
chút với thái hậu, một hồi lại nói hàm hàm hồ hồ. Đối phó mấy ngày đến khi
hoàng thượng trở về. Hơn nữa hai người này ở trong cung có chút thể diện. Thái
hậu vốn là muốn xử trí, cùng đồng tuẫn chung với Phi Tâm. Như vậy có vẻ sạch
sẽ. Không giống Tú Thể Thường An. Chưởng sự bình thường, mất thì mất. Mạng
người ở trong cung chính là như vậy, không đáng giá một đồng. Mặc kệ là chủ tử
hay là nô tài đều giống nhau!
“Hoàng thượng. Canh bốn rồi, cũng nên nghỉ ngơi thôi.” Uông
Thành Hải thấy ánh mắt hắn ngẩn ngơ, biết hắn lại đang lo lắng cho Quý Phi,
nhất thời trong lòng cũng chua xót. Đặt vào dân gian cũng không tin. Hoàng
thượng còn không đủ sức bảo vệ ai sao? Muốn ai sống ai chết không phải là một
câu thôi sao? Tay nắm quyền sinh sát trong thiên hạ, dường như không chuyện gì
không làm được. Vậy mà không thể bảo vệ người được! Mà đúng là bởi vậy, hắn mới
càng đau. Hoàng thượng đau xót, Uông Thành Hải đi theo cũng đau. Hắn là đau
lòng cho hoàng thượng. Nay sự tình có thể đi đến nước này là đã rất tốt. Uông
Thành Hải lúc trước còn chuẩn bị đưa Quý Phi ra ngoài cung. Chỉ là bây giờ Quý
Phi giả ngu ngơ khờ khạo cũng không biết đến khi nào. Trong lòng hắn cũng hiểu
được. Nữ nhân hậu cung này đang bị giam giữ cũng không có cách nào.
Trước thì cứ giả vờ thôi, chờ qua một thời gian thì chuyện
này cũng coi như phai dần. Chỉ là nhìn hoàng thượng như thế, thật sự là khiến
hắn kim châm muối xát. Chính sự hoàng thượng một chút cũng không chậm trễ,
nhưng ăn uống thì biếng nhác, hơn nữa gần đây bởi vì chuyện hậu cung mà hoàng
thượng hỉ nộ vô thường, khiến hắn cũng hết sức đau lòng.
“Đổi trà, trẫm bây giờ nghỉ ngơi không được.” Vân Hi nghe
hắn mở miệng thì định thần lại, mắt dừng trên mấy quyển sổ xếp trên bàn. Hiện
giờ tên Tôn Thủ Lễ ồn ào của Văn Hoa Các vẫn còn rất vui mừng, hắn là lão thần ba
triều, lúc này như vậy căn bản chính là buộc Vân Hi khai đao với hắn.
Nhưng tiên đế từng khen hắn, nói hai chữ “Thủ Lễ” tên quả
không sai. Hắn ở Văn Hoa Các nhiều năm như vậy, cũng coi là cẩn trọng, nhưng mà
cố chấp khó sửa, quả thật vô cùng cổ hủ. Quy định tổ tiên đặt ra dứt khoát
không thể trái! Lúc này cầm đao chặt hắn, trái lại chính là thành toàn cho hắn
lấy thân thủ cương. Lão đầu tử này căn bản chính là cố ý! Hắn ngay cả thể diện
của thái hậu cũng không cho, tất nhiên là không để hoàng đế vào mắt.
Uông Thành Hải nghe xong, vội vàng đổi một chén trà nóng
khác lên trên án, không dám ngắm trộm trên án có gì, chỉ đứng thẳng bên cạnh
hầu hạ. Một lát sau, Lâm Hiếu cầu kiến bên ngoài. Hắn là trọng thần bên người
hoàng thượng, luôn ra vào Khải Nguyên Điện Càn Nguyên Cung không ai ngăn lại.
Cho nên đều là đến ngoài cửa, mới có tiểu thái giám lặng lẽ nói với Uông Thành
Hải.
Uông Thành Hải thấy trời đã tối, Lâm Hiếu sao còn ở trong
cung chưa ra ngoài? Lại đây tám phần là nói những chuyện gần đây ở trên triều. Nhất
thời lại sợ nói không xong, ép hoàng thượng hôm nay lại cả đêm không ngủ. Hắn
đang lo, Vân Hi ngồi ở sau án đã mở miệng: “Để hắn vào đi,” rồi lại lướt qua
Uông Thành Hải, “Trẫm tất nhiên là hiểu được ý của ngươi.” Lời nói tuy thản
nhiên, nhưng nước mắt Uông Thành Hải đã nhanh chóng rơi xuống, nhất thời hắn há
miệng định quỳ, bên kia Lâm Hiếu đã cúi đầu khom người tiến vào, quỳ xuống
trước án: “Vi thần cung thỉnh hoàng thượng thánh an.”
“Chuẩn bị thế nào?” Vân Hi cầm chén trà lên uống một hớp.
“Bẩm hoàng thượng, vi thần đã theo sự phân phó của hoàng
thượng: mừng tết đoan ngọ, hôm nay trong nhà vi thần thiết yến nói một chút với
bọn họ. Nay Tuyên Luật Viện, Long An Các, Trúc Nghi Đường bên kia cũng gần như
nhau. Không mấy ngày nữa sẽ liên danh tấu lên! Bọn họ bên này nội bộ có chút
thay đổi, cứ thế mà thành. Chẳng qua là hôm nay Tôn đại nhân không chịu đến. Vi
thần mời mấy chuyến, đều nói là bị bệnh.” Lâm Hiếu cẩn thận nói.
“Vậy chính là muốn chơi đến cùng với trẫm.” Vân Hi nghe xong
cười cười.
“Theo ý kiến của thần, người này không thể không dùng mưu.
Nay đệ tử của hắn phần lớn đều đồng ý dừng lại, còn hắn chết cũng không mở
miệng, khiến cho mấy người trung lập mấy ngày nay lại bắt đầu dao động. Không
bằng mượn chuyện này làm gương, cúng tế cho chế độ mới!” Lâm Hiếu nói xong, gần
đây hắn vẫn tiên phong, bây giờ lại mượn sức các bộ trung tầng, ý đồ khiến cho
bọn họ nội loạn. Hết thảy mọi chuyện đều là hắn làm trước, trong triều đã có
không ít kẻ địch. Nếu chính sách mới bất thành, phe phái bảo thủ lại lên đài
lần nữa, hắn nhất định sẽ bị chụp cái mũ gian thần nịnh nọt quân vương. Cho nên
lúc này hắn đã thông suốt, lại càng không thể quay đầu cầu xin sự bảo vệ.
Uông Thành Hải ở bên cạnh nghe thấy mà trong lòng cười lạnh,
bản thân còn khó lay chuyển, mượn tay hoàng thượng diệt trừ người khác. Tôn Thủ
Lễ là huân thần(1) ba triều, hoàng thượng khai đao với hắn, không phải làm cho
một đám học cứu(2) tâm lạnh sao?
(1) Huân thần: bề tôi
có công lao
(2) Học cứu: chỉ người
chuyên nghiên cứu Kinh thư rồi đi thi, về sau dùng để chỉ những kẻ hủ nho
“Tiên đế từng tán thưởng hắn, hắn lại là lão thần ba triều,
trẫm cho hắn dưỡng lão cũng là lẽ phải.” Vân Hi hơi nhướng mày, liếc nhìn Lâm
Hiếu đang vội vàng rụt cổ lại, sau lưng đều là mồ hôi lạnh. Không phải hắn
không cố gắng, cách gì cũng đã dùng, lão đầu tử kia thật sự rất phiền phức.
“Hắn năm nay đã hơn sáu mươi rồi phải không?” Vân Hi quay
sang nhìn Uông Thành Hải. Uông Thành Hải đáp lời: “Bẩm hoàng thượng, Tôn đại
nhân sang năm mới thì sẽ được bảy mươi.”
“Người đến bảy mươi xưa nay hiếm thấy, như thế cũng coi như
mãn thọ.” Hắn nói xong khẽ vuốt mày. Uông Thành Hải nhìn ra ý tứ kia của hắn,
sẽ không phải là giết chết lão già kia đấy chứ? Nhưng lúc này hắn chết một cách
kì diệu không rõ, hay là muốn hoàng thượng bên này ra tay. Lần này không giống
với chuyện của Nguyễn Đan Thanh. Lúc đó ai có thể nghĩ tới Nguyễn Đan Thanh lại
chết vèo một cái. Còn chuyện này không giống chút nào, trên triều bao nhiêu cặp
mắt nhìn hoàng thượng. Lão già chỉ cần chết oan chết uổng, lập tức mọi người
đều hiểu được, vậy thì không bằng trực tiếp chém hắn một nhát luôn đi.
“Lâm Hiếu, ngươi lại đây.” Nét mặt Vân Hi có chút quỷ dị,
một ngón tay giơ lên ngoắc hắn lại.
Lâm Hiếu sửng sốt một chút, vội vàng tiến tới. Vân Hi đứng
dậy, men theo bậc thềm đi thong thả đến bên cạnh hắn, cúi người xuống nói với
hắn hai câu. Lâm Hiếu nghe xong liên tục gật đầu.
“Gần đây ngươi không cần để ý đến hắn, cái gì nên nghĩ thì
nghĩ, cái gì nên tấu thì tấu. Cứ để hắn ầm ĩ đi! Nếu có thể kéo dài đến lúc đó,
ngươi cứ như vậy là được, quá một chút cũng không hề gì.” Nói xong, hắn hơi hất
cằm, Lâm Hiếu khom người lui ra ngoài.
Vân Hi híp mắt nhìn rèm buông xuống, Tôn Thủ Lễ cổ hủ này có
nhiều điểm rất giống Phi Tâm. Muốn hắn tức chết cũng không khó! Huống chi hắn
đã gần đất xa trời, đến lúc đó một chút cũng không liên quan đến Vân Hi, chỉ là
Tôn lão đầu đã đến lúc thôi. Ngươi càng dè chừng hắn, hắn còn càng coi như mình
đang có vấn đề. Cứ đối nghịch với hắn, bản thân hắn sẽ bực bội, càng tức càng
tốt.
Vân Hi quay đầu nhìn ánh mắt úp mở của Uông Thành Hải, hừ
một tiếng: “Thật ra thì như vậy cũng tốt, nếu Phi Tâm không trải qua những
chuyện này, sợ là tính tình của nàng cũng khó thay đổi, đến lúc đó lại giống
như Tôn Thủ Lễ. Cổ hủ thối rữa một đám!”
Uông Thành Hải trong lòng than thở, lại nghĩ tới, lúc nào
cũng có thể nghĩ tới.