Cung – Mê Tâm Ký - Quyển II - Chương 03 - 04
Quyển 2 – Chương 3
Một hòn đá khuấy động, ngàn lớp sóng trào
dâng
Là cô
đã trúng kế, hôm 20 tháng 2 đó, cô thấy Quý Phi uống trà trong vườn. Đầu xuân
năm nay cây cối trong vườn Đông Đô mọc um tùm, cô định kết vài chiếc giỏ tre.
Quý Phi chỉnh đốn hậu cung, tạo ra bao sóng gió khiến chúng phi khó chịu. Các
chị em đều ca cẩm, rồi hẹn nhau ra dạo hoa viên. Ngờ đâu chạm phải Quý Phi,
nghe thấy Quý Phi đang phiếm chuyện với nô tì. Than rằng bản thân khổ tâm mà
hoàng thượng không hiểu, khiến mình trong ngoài đều đắc tội. Tỷ muội chẳng chịu
nhìn mặt cô, hoàng thượng cũng không thèm bước đến chỗ cô. Sau đó có nô tì nói
rằng, hoàng thượng yêu thơ ca, chi bằng dùng thơ truyền tình, vừa mới mẻ mà
cũng không phạm quy. Đến lúc hoàng thượng đến thì mọi người đều hoan hỉ!
Hứ,
đúng là ngu ngốc! Quý Phi cố tình như thế, cô ta đang chờ con cá ngu xuẩn tự
nguyện mắc câu!
Hợp
Hoan Tán đúng là của cô đấy, nhưng hoàng thượng vốn rất mẫn cảm với thuốc viên
và hương liệu. Cô chẳng hề sử dụng được lần nào! Huống chi trong hậu cung này,
cô cũng không tin chỉ có cô bày trò này! Là cô đánh giá quá thấp tầm ảnh hưởng
của Quý Phi trong hậu cung rồi. Cô tưởng mình đã giấu rất kín, không ai phát
hiện được. Nhưng ngày này cũng đến nhanh quá! Tối qua truyền thơ trong buổi
tiệc, sáng nay mới vừa sang chỗ thái hậu một lúc. Khi đến đây thì đã bị lộ! Nay
nhân chứng vật chứng rành rành, hoàng thượng đang thượng triều, trong cung e
chỉ có người cười, ai lại chịu đỡ lời cho cô?
Kế duy
nhất hiện nay chính là kéo dài thời gian, kéo đến khi hoàng thượng hạ triều. Vì
thế Hoa Mĩ Nhân cũng liều mình, sắc mặt đanh lại! Phi Tâm đương nhiên biết chủ
ý của cô ta, liếc nhìn Tiểu Phúc Tử. Tiểu Phúc Tử hiểu ý, cùng vài người phía
dưới vừa bụm miệng vừa lôi Hoa Mĩ Nhân đi.
Phi Tâm
nhìn tiểu cung nữ rung lẩy bẩy dưới kia, cô ta đã mặt trắng bệch như tờ, chỉ
biết dập đầu liên tục. Đôi mày Phi Tâm hơi dãn ra, “Lăng Yên.”
Tiểu a
đầu nghe Phi Tâm gọi, ba hồn bảy vía bay đâu mất, sợ đến la to: “Nương nương
tha mạng, nương nương khai ân!”
“Ngươi
có công tố giác, bổn cung phải thưởng cho ngươi mới đúng.” Cô quay người lên
bục, ngồi vào ghế, “Ngươi cứ đi về trước.” Nói xong, thái giám hai bên đã kéo
cô ta ra ngoài. Tiểu cung nữ đã không nói nên lời, sợ hãi đi ra.
Phi Tâm
lặng lẽ ngồi xuống, sắc mặt không lộ cảm xúc. Cô nheo nửa mắt, nhìn những viên
thuốc rơi vãi trên sàn. Hồi lâu sau mới lên tiếng: “Dọn những thứ trên sàn lại,
giao cho Tông Phủ. Báo với Cư An Phủ rằng Hoa Mĩ Nhân hành vi bất kiểm, phạt
đến Ỷ Nguyệt Am làm ni. Thông báo đến các cung để mọi người lấy đó làm cảnh
giác, nếu lại xảy ra chuyện như thế thì sẽ không chỉ là như vậy!”
Lâm
Tuyết Thanh sáng sớm đã vội vàng sang Cúc Tuệ Cung, ngày 26 tháng 2 đó, Phi Tâm
xử tội Hoa Mĩ Nhân. Ngay trong hôm nay đã báo với Tông Đường. Khi nghe chuyện
này Tuyết Thanh mừng thầm trong bụng. Mượn tay Phi Tâm xử lí cái gai trong mắt
đáng ghét ấy, và Phi Tâm còn giải quyết mọi việc thần tốc như vậy thật khiến cô
cảm thấy sảng khoái.
Nhưng
đến ngày 27, phụ thân của Hoa Mĩ Nhân – Hoa Tán Kị lại dắt theo một đạo quân
vào cung, quỳ trước Khải Nguyên Điện xin gặp hoàng thượng. Thật chẳng biết tin
tức lọt ra ngoài từ đâu, nghĩ rất lâu Tuyết Thanh mới cảm thấy người đáng ngờ
nhất là thái hậu. Hoa Tán Kị chẳng có giao lưu gì với nhà Nguyễn, sau khi nhà
Nguyễn sụp thì cũng nằm về phía lật đổ nhà Nguyễn. Nhưng chắc chắn là vì thái
hậu không muốn Quý Đức song phi tiếp tục nắm giữ hậu cung nên mới tiết lộ thông
tin này ra ngoài. Hoa Tán Kị vừa sai người đến Ỷ Nguyệt Am tìm con gái vừa cùng
cấp trên của mình vào cung. Hoàng thượng tuyên Hoa Tán Kị vào, hai người nói gì
chẳng ai biết được. Nhưng nghe nói ngoài thượng cấp của Hoa Tán Kị còn có vài
học giả trong Văn Hoa Các cũng theo khuyên. Một chức Tán Kị nho nhỏ, một mĩ
nhân nho nhỏ mà đã kinh động đến Văn Hoa Các và Tổng Đề trong kinh biện. Khiến
Tuyết Thanh chợt cảm thấy có gì đó không ổn. Sau khi nghĩ kĩ lại, cô toát mồ
hôi lạnh, mình lại sập bẫy Quý Phi rồi. Nay song phi cùng cấp trưởng, bình đẳng
vai vế. Nhưng trước khi hành cung, Phi Tâm hầu như chẳng màng thế sự, sau khi
về thì cùng Tuyết Thanh thương nghị, con dấu cuối cùng cũng là của Tuyết Thanh.
Cuối
cùng cô cũng biết tại sao lại diễn ra vở kịch kinh động này rồi, thực ra mọi
người đều nhằm đầu mũi tên vào phụ thân của cô. Chẳng trách Quý Phi không màng
đến việc mình là người đầu tàu gây chuyện, hóa ra cô ta đã sớm có con át bài.
Một lệnh ban bố có tên song phi nhưng người chấp ấn sau cùng là cô – Đức Phi
Lâm Tuyết Thanh. Cô vốn luôn nổi trội hơn Phi Tâm, nay điều đó lại trở thành
điểm chết của cô. Tất cả chỉ khiến người ta cho rằng Lâm Tuyết Thanh cô mới là
người giật dây sau lưng, lợi dụng Quý Phi luôn khoan dung độ lượng làm công cụ!
Phụ
thân của cô hiện là hữu thừa tướng trung ương, quan nhị phẩm, các chú bác cũng
đều có chức trong triều, huynh đệ thì rải rác các bộ. Nay chức vị phụ thân rất
nhạy cảm, đang nắm giữ tộc phổ thế gia, điều chức tước. Về cơ bản vị trí này
rất dễ bị người ta đố kị và bị lung lay. Lúc trước phụ thân sống chết liều mình
cùng chung một phía với hoàng thượng, không ngừng đả kích những người liên quan
tới họ Nguyễn, mối quan hệ với thái hậu đã rất căng thẳng. Sau khi họ Nguyễn
suy sụp, phụ thân thăng vị, rất nhiều người đều cho rằng phụ thân đã xu nịnh và
cậy con gái mới có được hôm nay.
Nay Hoa
Mĩ Nhân trong hậu cung xảy ra chuyện, Tán Kị là chức vị thuộc kiểm soát ở Kinh
biện, hữu tướng quân – Tả Hàm Thanh kinh biện đều là thuộc hạ cũ của Nguyễn Đan
Thanh, người này chẳng đắc lợi khi ở dưới trướng Nguyễn Đan Thanh và còn luôn
bị đàn áp. Tuy rằng như thế nhưng khi nhà Nguyễn suy sụp, hắn cũng chẳng hề
thừa nước đục thả câu. Hoàng thượng rất coi trọng hắn, cảm thấy hắn có tài lĩnh
binh, bèn đề bạt lên làm hữu tướng trên kinh biện, giao trách nhiệm bảo vệ
hoàng thành cho hắn. Tả Hàm Thanh tuy chỉ là tên võ phu, nhưng cũng có lòng cảm
kích hoàng thượng biết hiền tài, không vì chuyện hắn từng phục vụ nhà Nguyễn mà
gán tội đồng lõa phe nhà Nguyễn. Sau khi nhậm chức không lâu, hắn chủ động đưa
cả gia đình dời về kinh sư để tỏ lòng trung thành với hoàng thượng. Tính tình
hắn bộc trực, cương nghị nên rất khó chịu với một số việc làm của Lâm Hiếu.
Chính vì thế, lần này con gái của thủ hạ – Hoa Tán Kị gặp chuyện hắn bèn chẳng
nói lời nào mà dẫn cả tổng đề vào cung. Mục đích là không muốn để con gái Lâm
Hiếu làm càn trong hậu cung! Đây vốn chỉ là việc nhà của hoàng thượng, hắn
không có tư cách can dự. Nhưng con người của hắn lỗ mãng như vậy đấy, sau khi
hay tin thì cứ cảm thấy Lâm Hiếu thật không đúng lẽ. Kinh biện và Trung ương
lệnh một bên thuộc về Tư Mã, một bên thuộc Tư Đồ, hai bên chẳng can hệ gì nhau.
Con gái Tán Kị chẳng qua chỉ là một mĩ nhân, làm sao dám chọc giận Đức Phi cao
quý ấy. Rõ ràng là bọn họ muốn kinh biện mất mặt! Vả lại Lâm Hiếu đã nhiều lần
điều động, muốn đưa hết người vào Binh Tư, không phải học trò của lão thì cũng
là thân tín, hay lão muốn trở thành nhà Nguyễn thứ hai? Tả Hàm Thanh càng nghĩ
càng không thể nguôi cơn giận này, lại thấy khuôn mặt già nua của Hoa Tán Kị
khóc lóc thảm thiết, Hoa Tán Kị đã rất đau buồn vì trong nhà có đứa con trai
thiểu năng, nên cưng cô con gái như châu báu ngọc ngà, mới vào cung một năm đã
bị người ta bắt đi xuất gia. Càng nghĩ đến thì lại càng như bị châm dầu vào
lửa, nhất thời chẳng có lí trí nghĩ ngợi nhiều nữa!
Quyển 2 – Chương 4
Từng bước trù tính, từng bước kinh sợ
Tuyết
Thanh bước vào trong Cúc Tuệ Cung, Phi Tâm vẫn đang ngồi chuẩn bị hương liệu ở
phiến điện. Cô ta chẳng thèm hỏi han mà vào thẳng vấn đề chính: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ
có nghe chuyện trên triều sáng nay chưa?”
“Muội
muội đến thật đúng lúc.” Phi Tâm cười và kéo tay cô ta, không trả lời câu hỏi
đó, “Tú Linh vừa nấu chè mè đen, cùng ăn một chén với tỷ tỷ nhé.”
“Muội
muội nào còn tâm trí ăn uống.” Tuyết Thanh thấy Phi Tâm đang vận bộ váy màu
trắng muốt, tóc cột lỏng, dáng vẻ nhàn nhã như chẳng màng chuyện thế sự, “Tỷ tỷ
muốn xử trí Hoa Mĩ Nhân thì cũng nên thương lượng với muội muội đã chứ. Và phán
quyết cuối cùng cũng nên để Tông Đường Cư An đưa ra mới đúng. Sao vội vàng tống
người ta đi như vậy!”
“Ta đã
báo với Tông Đường và Cư An. Hai phủ đều không có ý kiến, và cũng khởi tấu
hoàng thượng, thái hậu. Chuyện này hai hôm trước muội không nói, sao hôm nay
lại nhắc đến?” Phi Tâm cầm chiếc khăn lau tay, nhàn nhạt nói, “Muội cảm thấy
bất ổn thì nên đề ra trước. Nay đã đưa người đi, các cung cũng đưa ra thông
cáo. Chẳng lẽ muốn tự tát tay mình, đưa người về à? Ả ta lén giấu hợp hoan tán
là sự thật, tổ tông có giáo huấn, những hành vi mê hoặc thánh thượng tuyệt
không thể dung. Bắt ả ta xuất gia, bổn cung không cảm thấy có gì quá đáng.”
Tuy
rằng Tiểu Phúc Tử cứ luôn mồm truyền đạt thị phi của Hoa Mĩ Nhân đến tai Phi
Tâm, nhưng cô vẫn chẳng quan tâm lắm. Tin đồn có thật có giả, cô chỉ nghe nghe
rồi thôi. Hoa Mĩ Nhân đúng là lời lẽ bốp chát, nhưng chỉ là tính khí trẻ con,
quen bị gia đình nuông chiều. Phi Tâm không vì chuyện đó mà bận tâm. Phi Tâm
một lòng trung quân, hợp hoan tán có hại lớn đối với sức khỏe, Võ Tông năm xưa
cũng vì dùng quá liều nên băng hà sớm, dẫn đến hỗn chiến bi thảm. Lịch sử là
một bài học mà ta phải lấy gương. Vì thế, sau đó tiên đế có lệnh, trong hậu cung
nếu lại xuất hiện nữ tử có hành vi như vậy sẽ tuyệt không khoan dung.
Nay
hoàng thượng để Phi Tâm quản lí hậu cung, người người bất mãn, sinh sự khắp
nơi, cô vốn tiểu trừng đại giới. Sắp đặt tai mắt, xem cung nào không ngoan
ngoãn thì bắt ra gánh tội. Nhưng không ngờ rằng mình lại giăng được một chiếc
bẫy như thế, cô nào có thể chịu đựng nổi? Huống chi nhớ đến những lời hoàng
thượng nói trước kia, dường như có ý trách cô chỉ lo tự bảo vệ mình. Càng khiến
cô hạ quyết tâm! Cô cũng chưa phải nhẫn tâm, theo luật thì phải ban ba tấc khăn
trắng cho Hoa Mĩ Nhân. Nay chỉ bắt cô ta xuất gia, còn giữ lại danh tiếng cho
cô ta, chuyện này chỉ có hai phủ biết chứ không thông báo đến các cung. Nếu cô
ta có ý hối cải thì vài năm nữa đón ra vẫn được. Nhưng lúc này, dù là Đức Phi,
hay thái hậu, thậm chí có là hoàng thượng đến thì cô cũng quyết không nhượng
bộ!
Chuyện
triều chính, Phi Tâm chỉ là nữ nhi, dù Thường Phúc, Thường An đôi lúc có truyền
tin cho cô nhưng cô chỉ nghe qua, chứ không hề nói nửa lời. Đức Phi lần này có
ý trách móc, sao Phi Tâm có thể không nhận ra? Là Phi Tâm bảo Đức Phi đóng dấu,
việc này cô ta cũng phải gánh nửa trách nhiệm! Nói thật thì khi Đức Phi gánh
vác hậu cung cũng nên có tư tưởng này rồi.
“Cô ả
chẳng qua vừa mười mấy tuổi, đang độ xuân sắc, quẳng vào Ỷ Nguyệt Am cũng thê
lương quá.” Đức Phi động lòng, “Huống hồ Hoa đại nhân đó có đứa con trai bị
thiểu năng, chỉ còn đứa con gái này cũng phải đưa vào cung. Làm sao có thể chịu
đựng nỗi đau này?”
“Muội
muội nói vậy là không đúng, Hoa đại nhân không biết dậy con thì đáng ra phải
lãnh tội, sao còn dám van nài.” Phi Tâm nói, “Ta vẫn còn lo cho thể diện nhà họ
Hoa nên không làm to chuyện. Hành vi của ả ta chỉ có nội cung biết. Vẫn để thể
diện bên ngoài cho cô ả, việc này lần đã định rồi, muội không cần nhiều lời.”
Đức Phi
bị Phi Tâm khiến cho sửng sốt, vừa muốn đáp lời thì ngoài kia báo rằng hoàng
thượng đang tới. Tuyết Thanh mừng rỡ trong lòng, vội cùng Phi Tâm đón thánh
giá.
Phi Tâm
hơi ngạc nhiên, bất giác suy ngẫm xem hôm nay là mùng mấy. Vừa nghĩ ra hôm nay
mới chỉ là mùng 1 tháng 3 thì chợt thở phào. Lại ngẫm, hoàng thượng lúc này nên
thượng triều mới phải, sao bỗng nhiên chạy sang đây? Chẳng lẽ đúng là chuyện
này đã náo loạn như vậy thật nên hoàng thượng đỡ không nổi đành chạy sang đây?
Vân Hi
vừa bước vào bèn thấy Lâm Tuyết Thanh cũng có mặt, thoáng ngạc nhiên rồi cười
nhàn nhạt: “Thanh Nhi cũng ở đây, khéo thật.”
“Chỉ là
việc vặt vãnh trong hậu cung, nên đến tìm tỷ tỷ thương lượng.” Tuyết Thanh rất
tự nhiên, thấy Vân Hi thì mừng rỡ cả lên. Hơn nữa bây giờ cô cũng muốn làm
người tốt, bụng dạ rộng lượng một lần. Trước kia Quý Phi danh tiếng khá tốt,
nay Quý Phi vừa gây chuyện này, ai cũng bảo Lâm Tuyết Thanh cô ngông cuồng. Nay
để hoàng thượng biết rốt cục ai là kẻ không thể bao dung hơn.
“Là
chuyện của Hoa Diễm Trân à?” Vân Hi rửa tay xong bèn ngồi xuống, y vẫn còn mặc
long bào, nhất định là vừa hạ triều là đã đến ngay.
Tuyết
Thanh thấy y nói thẳng như vậy, trong lòng hơi sửng sốt. Nay y đã gọi thẳng tên
Hoa Mĩ Nhân, có lẽ mấy bữa nay trong lòng còn tức tối. Trong phút chốc cô cũng
chẳng biết nên mở lời thế nào.
Phi Tâm
vội sai người dâng trà nước điểm tâm, dường như không định mở lời. Hệt như bộ
dạng của nàng hầu nhỏ. Mãi khi Vân Hi vẫy tay: “Ngồi cả đi, nếu đã nói đến thì
hãy nói cho xong.”
“Việc của
Hoa Mĩ Nhân xảy ra bất ngờ quá. Khi thần thiếp hay chuyện thì người đã bị đưa
đi. Thần thiếp cũng cảm thấy việc này xử lí gấp quá, nên hôm nay tới tìm tỷ tỷ
thương lượng xem có thể thay đổi không.” Tuyết Thanh khẽ nói, thỉnh thoảng lại
liếc nhìn sắc mặt Vân Hi. Y nửa nheo mắt, tay khua khua nắp trà, thong thả hớp
ngụm trà.
“Tại
sao Quý Phi không bàn bạc cùng Đức Phi mà tự quyết định?” Vân Hi nửa nheo mắt
nhìn về phía Phi Tâm.
“Bẩm
hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy không có gì bất ổn. Lúc đưa chúng phi đến
Tiên Ân Điện, chúng Phi đều có mặt. Nếu đã nghe giáo huấn thì những kẻ không
tuân ắt phải chịu phạt.” Phi Tâm cúi đầu, đứng dậy, “Thần thiếp không thể quản
tốt hậu cung, thần thiếp cũng sẽ cùng chịu tội!” Nói xong, cô quỳ xuống.
Đức Phi
thấy cô như vậy, không những không chiều theo lời hoàng thượng mà còn làm quá.
Trong lúc đó cô ta cũng chẳng thể ngồi mà đứng dậy rồi quỳ xuống, lòng thầm
mắng rủa Phi Tâm.
“Ngày
26 đó trẫm hạ triều bèn nghe Tông Đường truyền báo rằng Hoa Diễm Trân giấu thứ
đồi bại trong cung. Còn bảo ả ta truyền thư tín cho trẫm, kết quả là Tăng Quảng
Hải già cả hoa mắt tưởng rằng thường báo bèn mở ra đọc. Sau cùng lão học giả
xấu hổ muốn đụng đầu vào tường, nói rằng cầm xiêm áo phi tần là tội chết, thật
khiến trẫm mất mặt!” Vân Hi lạnh giọng, “Hai người quản hậu cung, giáo huấn đã
hạ, thủ dụ của trẫm cũng ban bố. Hoa Diễm Trân gây chuyện thế này khiến trên
dưới chê cười, Tả Hàm Thanh này cũng lắm chuyện, một gã võ phu lại quản chuyện
như vậy làm gì? Chuyện nghiêm túc thì chẳng thấy đưa ý kiến!”
Vừa
thốt lời này ra, hai người dưới đất thở phào. Tuyết Thanh cảm thấy hoàng thượng
vẫn đứng về phía phụ thân, câu sau cùng rõ ràng là nói với Tuyết Thanh. Phụ
thân vẫn luôn bảo đây là chuyện gia đình hoàng thượng, chẳng liên can tới ngoại
thần. Xem ra lần này cô đã suy nghĩ nhiều rồi!
“Chịu
tội thì chưa cần, sau này cảnh giác hơn là được. Đứng dậy cả đi!” Vân Hi nói
rồi uống ngụm trà, lời này khiến Tuyết Thanh vui sướng trong lòng, Vân Hi ngập
ngừng, quay sang Phi Tâm, “Nhưng Quý Phi cũng quá nóng vội, nếu đã là hai người
cùng chấp trưởng thì nên nói với Thanh Nhi một tiếng mới phải. Hay là trước giờ
vẫn do một mình nàng làm chủ?”
“Thần
thiếp không dám.” Phi Tâm cúi gầm mặt, trong lòng hoàn toàn cảm thấy an tâm.
Lời này có thể Tuyết Thanh nghe không hiểu, nhưng cô thì hiểu. Lúc ấy cô sốt
ruột quá, vì thứ thuốc ấy đã khiến cô sững sờ. Đáng ra cô nên kéo cả Đức Phi
vào cuộc, nhỡ có chuyện gì thì cũng có người gánh một nửa. Nhưng bây giờ thì
cũng chẳng sao rồi, nhìn sắc mặt Tuyết Thanh hôm nay, e rằng cô ta đã gánh
không chỉ một nửa!