Cung – Mê Tâm Ký - Quyển II - Chương 01 - 02
– QUYỂN 2 –
Giai nhân có lòng son, quân vương gửi nhu
tình
Quyển 2 – Chương 1
Nữ tử cũng phải giữ đạo bề tôi
Hôm
sau, Phi Tâm đến Trường An Điện thỉnh tội, Nguyễn Tinh Hoa thấy cô đau yếu
chẳng giống giả ốm, vẻ mặt cũng dịu xuống nhiều, thẳng tiếng rằng cứ nghỉ ngơi
vài hôm, chớ giày vò cơ thể, quy tắc trong cung miễn được thì miễn. Thế nên Phi
Tâm mới có thời gian tịnh dưỡng, cô nghỉ ngơi liền một mạch bảy – tám ngày, chỗ
sưng tấy đã bớt lại, nơi tróc da cũng đã lành dần, nhưng vết bầm thì mãi mà
chẳng tan. Cô cũng vừa hay tìm được cái cớ không cần ra khỏi cửa, đúng với ý
nguyện của cô, đừng nói dạo chơi trong núi, bước ra khỏi một góc cung uyển này
cô cũng chẳng muốn, hoàn toàn không khác gì tự giam lỏng mình.
Cô tuy
tự nhốt mình lại, nhưng tai mắt thì không hề rảnh rang. Những ngày này ai đến
Huy Dương Cung, đến nhiều nhất là người nào, ai không thật thà chờ truyền gọi
đã tự tìm đến, ai tính toán mọi cách gặp hoàng thượng, cô đều nắm rõ hết. Bây
giờ hoàng thượng muốn cô chỉnh đốn hậu cung, cô tự khắc phải làm tròn bổn phận.
Chuyến hành cung này phải nắm rõ mọi thứ, sau khi về mới lôi cung quy tổ tông
ra thì chẳng còn ai dám hó hé.
Hoàng
thượng và đại thần đi ngao du vài lần, và lấy danh nghĩa vi phục, đường hoàng
đến thị trấn xung quanh xem xét, nhưng không hề đến Nam Lệ Trấn, Phi Tâm đoán
hoàng thượng sợ sẽ gặp chủ điếm ấy rồi lỡ mồm lộ chuyện. Chớp mắt thì cũng đến
ngày hồi cung. Cư An, Hành Chấp, cả hai phủ này đã báo về kinh thành, chuẩn bị
nghênh đón trong cung. Bên này vừa chuẩn bị xong thì lập tức hồi cung.
Mấy hôm
nay Phi Tâm luôn tự xưng ốm, ngay đến Cư An Phủ mở tiệc chiêu đãi cô cũng không
đến dự. Đã cáo bệnh trước mặt thái hậu, nếu có yến tiệc thì lập tức trở nên
khỏe mạnh đầy sức sống thì sao được? Nghe nói hoàng thượng đã phân phát túi
hương hoa được tinh luyện đặc biệt từ vùng phía Bắc, ai cũng có phần, nhưng Phi
Tâm không đi nên hoàng thượng dường như quên hẳn con người này, chẳng chừa phần
cho cô!
Chuyện
này Tú Linh đã than phiền hai lần, vì cô cảm thấy chủ nhân mình là người chuộng
hương hoa, còn tự tay chế hương hoa cho hoàng thượng. Tuy đây không phải thứ gì
quý giá nhưng hoàng thượng cũng nên nhớ đến Quý Phi chứ.
Phi Tâm
lại cảm thấy chẳng hề gì, cô vốn không thích hương hoa, huống hồ hương liệu
trong cung cô còn rất nhiều, cô cũng không để ý những thứ này. Bây giờ cô chỉ
trông cho thúc thúc nhanh chóng vào cung nhận chức, chức vụ đã đóng cột thì
tiền trong túi cô cũng dư dả hơn. Nhưng chuyện này phải chờ về cung rồi tính.
Hôm nay
chính là ngày khởi hành về cung, cô nghỉ ngơi mấy ngày, chẳng ngày nào hoàng
thượng đến thăm cô, trừ ngày đầu tiên sai Trần Hoài Đức đến viếng một chuyến
thì sau đó chẳng thấy động tĩnh gì, ngay đến Uông công công cũng không đến hỏi
han tiếng nào, có lúc Phi Tâm cũng cảm thấy thất vọng. Nhưng ý nghĩ ấy chỉ
thoáng qua mà thôi, suy xét tình thế, hoàng thượng đến sẽ càng khiến cô trở
thành gai trong mắt mọi người, nên Phi Tâm cũng chẳng rảnh rang ngồi gặm nhấm
nỗi thất vọng này.
Còn Đức
Phi thì đến thăm hai lần, vì mấy hôm nay cơ thể không thoải mái, tối đó vừa về
đến thì lại đến chu kì hằng tháng, sắc mặt rất kém. Đức Phi dù sinh nghi trong
lòng nhưng không dám thể hiện ra, sau đó vì thấy hoàng thượng không quan tâm
đến bệnh tình Quý Phi nên Đức Phi trở nên an lòng hơn hẳn.
Phi Tâm
chẳng để tâm người khác đoán thế nào, mấy hôm nay cô vẫn luôn trăn trở. Cô và
hoàng thượng suy nghĩ giống nhau, việc hoàng thượng giao phó cho Phi Tâm, có
lúc không cần nói thẳng nhưng cô vẫn hiểu được điều y cần, nhưng khi họ cư xử hằng
ngày, cô hoàn toàn chẳng thấu hiểu y đang muốn gì. Có khi cũng đắn đo suy tư
nhưng vẫn không sao hiểu được. Y thường xuyên đi những nước cờ không theo quy
tắc, không theo lẽ thường. Nhưng tự cổ thiên ý khó đoán, thánh tâm khó lường,
tự tiện suy đoán thánh ý là tội chết.
Những
điều này cô vốn không để tâm, quân vi thần cương, đứng đầu tam cương. Cô tuy
chỉ là đàn bà hậu cung, nhưng trước hết cũng là “thần,” kẻ là thần thì không
cần phải suy đoán thánh tâm, chỉ cần tận tâm báo chủ, trung quân báo quốc là
đủ. Trước kia cô khiến y tức giận là vì cô tự ý suy đoán tâm tư của y, tự cho
rằng mình vô dụng nên bỏ cuộc, đòi một ân điển sau khi chết, đây chính là biểu
hiện của sự bất trung! Sai lầm như thế này từ nay về sau cô sẽ không tái phạm,
chỉ cần cô tận trung vì quân, mưu sự giúp hoàng thượng, không đoán trước thánh
tâm, đòi ân điển, bỏ gia thanh sang một bên thì ắt có thể chu toàn tất cả.
Sau khi
nghĩ ngợi thông suốt cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô vẫn coi trọng danh
tiếng, nhưng trước kia kẹt giữa thái hậu và hoàng thượng, không thể thẳng tay
làm việc cho hoàng thượng, thật bất trung. Nay cô đã thoát khỏi thế cờ đó, càng
chẳng còn điều gì kiêng kị nữa.
Sau khi
hồi cung thì đã qua hết tháng giêng. Mọi thứ bắt đầu vào quỹ đạo, hoàng thượng
cũng nhàn rỗi, các đại thần cũng thong dong cả tháng trời, cho đến mùng tám
tháng hai đoàn hành cung trở về, hoàng thượng ngày càng chăm lo triều chính.
Thiên
hạ có minh chủ là phúc của vạn dân, Phi Tâm cảm thấy đó là niềm vinh dự của
mình. Nếu cô là hậu cung của hôn quân, với tính cách trước giờ của cô, không
dám khuyên nhủ, chỉ lo vẹn toàn bản thân thì ắt sẽ bị ô danh gian phi. Cũng
chính vì y mà hậu cung không ai nhuốm danh “Gian,” vì thế, ngoài niềm vinh hạnh
đó, cô còn có lòng cảm kích.
Vân Hi
vất vả triều chính, Phi Tâm lo toan hậu cung. Sau khi hồi cung, cô bèn cùng Đức
Phi thương thảo chấn chỉnh hậu cung, trước hết bắt tay vào Khải Nguyên Điện,
cấm bất kì cung phi tự tiện quấy nhiễu thánh an.
Vì là
giáo huấn tổ tông nên mọi người chỉ nghe mà không tuân thủ. Nay Quý Phi lấy
việc này ra nói, Quý Phi vào cung trước, Lâm Tuyết Thanh cũng không nói gì
nhiều. Huống hồ Tuyết Thanh xưa nay vốn cũng chẳng ưa chúng phi yêu mị mê hoặc
hoàng thượng, bèn thừa thế để Phi Tâm làm rào chắn. Đức Phi gật đầu nghe theo,
cùng Phi Tâm trình tấu lên hoàng thượng.
Vân Hi
xem xong thẳng tay phê duyệt, giao toàn quyền cho Đức Quý nhị phi giải quyết.
Thánh chỉ mới hạ, Phi Tâm bèn mạnh tay xử lí. Trước tiên cô trả lại sự thanh
tịnh cho Khải Nguyên Điện, thứ hai là đoạn tuyệt những kẻ ngày ngày mai phục
trên cung đường hồi cung của hoàng thượng, ngăn cản tất cả những màn tình cờ
gặp gỡ hoàng thượng ấy. Cô khuếch tán tai mắt, cản lại tất cả thông tin lưu
truyền từ thái giám đến bọn đàn bà ấy, và xử lí những thái giám nhận hối lộ.
Cuối cùng là cấm cung phi tần, không cho phép đi dạo khắp nơi. Mỗi ngày nghiêm
khắc tuần tra. Phi tần không được ra ngoài cũng là điều giáo huấn của tổ tiên,
nay Phi Tâm vác luật ra thì hoàn toàn đúng đạo lí.
Trong
lòng Tuyết Thanh rất hiếu kì, vị Quý Phi này vốn chẳng quan tâm việc gì kể từ
sau khi Tuyết Thanh thăng vị, tại sao một chuyến hành cung về thì tính tình đột
ngột thay đổi hẳn ra? Không cho phép ra vào Khải Nguyên Điện là điều có thể lí
giải vì dù thế nào nơi đó cũng là nơi giải quyết công vụ, ngoại thần thị vệ ra
vào thường xuyên, vì vậy phi tần đến đó thật không ra thể thống, nhưng hai điều
sau cùng thì hơi quá đáng, chẳng phải là rõ ràng không cho phép phi tần chủ
động tiếp cận hoàng thượng à?
Thứ
nhất, Quý Phi làm thế sẽ tuyệt đường tài của thái giám, bên dưới không dám nói
nhưng trong lòng sẽ có gai. Thứ hai, chúng phi sẽ vì thế mà sinh oán hận, cũng
phải có lúc gặp được hoàng thượng, một người nói thì có thể là nói dối, nhưng
mười người nói thì sẽ thành sự thật. Quý Phi xưa nay vốn xử sự khôn khéo, không
bao giờ đứng ra đầu ngọn sóng, chỉ luôn bình tĩnh nhìn hậu cung tranh đấu, bản
thân không hề có một điểm nào sai, vì thế mới có thể vững vàng đứng đầu tam
phi. Nay cô ta làm như thế rõ ràng là đang tạo thêm nhiều kẻ thù cho mình, thật
nan giải!
Dù
trong lòng cảm thấy băn khoăn nhưng Đức Phi cũng mặc kệ, trong hậu cung này,
không có kẻ địch nào là mãi mãi, tương tự, cũng không bao giờ có bạn bè mãi
mãi. Huống hồ, họ cùng hầu một quân, chỉ điểm này thôi thì cũng chẳng thể nào
trở thành bạn thật sự rồi.
Dưới sự
quản lí nghiêm ngặt của Phi Tâm, hậu cung đúng là trở nên thanh tịnh rất nhiều.
Bên phía Khải Nguyên Điện không một ai dám bước tới, vào đêm thì cung phi cũng
an phận. Phi Tâm rất vất vả, nhưng trong lòng cảm thấy thanh thản hơn bao giờ
hết. Làm như thế nhất định sẽ đắc tội nhiều người, nhưng nếu muốn nắm được nội
cung trong lòng bàn tay thì không thể sợ đắc tội người khác. Trước kia cô chẳng
bao giờ dám ra mặt chuyện gì, chỉ biết mua chuộc lòng người, bốn năm nay, làm người
tốt mãi, tiền cũng tiêu vô kể. Đúng là nhận được hiệu quả không tồi, có một
mạng lưới thông tin rất tuyệt. Nhưng chỉ như thế thì không đủ. Người xưa có
câu, văn tử gián, võ tử chiến, dĩ vi trung. (Quan văn chết vì khuyên gián, quan
võ chết vì chiến đấu mới có thể gọi là trung) Cô không phải nam nhi, không thể
lấy văn phò chính, lấy võ trấn biên cương. Nhưng trong hậu cung này cô cũng
phải giữ tấm lòng trung quân, không được chỉ nghĩ đến vinh nhục bản thân và gia
đình. Khi thông suốt điều này bèn cảm thấy thanh thản và không còn gì đáng e
sợ.
Tuy
nhiên, trong hậu cung này những phi tần có chức danh cũng hơn chục người, những
kẻ không có tiền không địa vị không có gan không có chỗ dựa thì chỉ biết giận
dữ mà chẳng dám lên tiếng, nhưng cũng có những người không thể áp đảo như Linh
Tần, Tuấn Tần, Hòa Tần, Ngô Mĩ Nhân, Hoa Mĩ Nhân. Những người này bình thường
đã kết thành băng đảng nhỏ, rất có ý kiến với việc Quý Đức song phi nắm giữ hậu
cung. Nay Quý Phi ép người thế này, tự khắc không nhịn được, và những lời nói
bóng gió cũng không ít. Thái hậu bèn sai người sang hỏi Quý Phi. Tuy không nói
nặng nhưng ý muốn Quý Phi đừng làm quá.
Linh
Tần là người tinh tế, cô ta được phong tước vị cao nhất trong số những người
vào cùng kì, nhưng gia thế lại tệ nhất. Từ sau sự kiện Nguyễn Đan Thanh, rồi
những chấn động của Tây Bắc tổng tuần, chứng cứ rành rành khiến hoàng thượng
phải xử tội cả gia tộc. Nghe đồn tài sản bị tịch thu hơn trăm vạn, sau đó còn
dính dáng đến nhiều đại gia tộc, sự việc rất rầm rộ. Cha Linh Tần vì thế mà
thăng vị, trở thành tổng lệnh tư mã của Tây Tuần. Thực ra đây là cách hoàng
thượng từng bước tước bỏ thế lực họ Nguyễn và thu hồi binh quyền. Bắc Tuần tiền
nhiệm là ân thân của Nguyễn Đan Thanh, nghe nói chứng cứ tham ô đã nằm trong
tay hoàng thượng nên ngay khi Nguyễn Đan Thanh chết thì vội vã từ chức và bắt
đầu đoạn tuyệt quan hệ với họ Nguyễn.
Lúc ban
đầu khi Linh Tần vào cung, ngoại trừ Đức Phi được sắc phong trước thì vị trí
của cô ta cao hơn những người khác, cô ta đương nhiên hiểu ý hoàng thượng, bèn
cậy thế đề bạt phụ thân. Mối quan hệ giữa hoàng tộc và thế gia là định luật
ngàn vạn năm nay, thế gia nhờ tăm tiếng hoàng tộc mà nâng cao địa vị, lấy được
không ít lợi ích. Hoàng thượng nhờ thế gia mà đạt được mục đích ổn định giang
sơn, còn những cô gái đưa vào cung, ngoài việc nối dõi huyết mạch hoàng thất
thì còn gánh trách nhiệm nặng nề, đó là trở thành con tin trong mối quan hệ
giữa hai bên và là cái thang để gia tộc trèo lên.
Vì
những điều này nên Linh Tần không thể sinh sự trong hậu cung để không làm cản
trở phát triển bên ngoài của phụ thân. Hơn nữa cô không có người nhà trong
cung, việc gì cũng phải rất thận trọng, cô ta vẫn luôn tiến hành kế sách ngồi
trong hang đợi cọp. Nhưng cô cũng không thể vì vậy mà cam tâm nhìn Quý Đức song
phi bành trướng thế lực, nếu cứ thế thì cô sẽ không chiến mà bại. Nên thỉnh
thoảng cô lại châm dầu vào lửa, quạt cho lửa to lên, chờ những kẻ không chịu
đựng nổi đứng lên trước.
Thế rồi
cũng có kẻ đứng đầu ngọn sóng xuất hiện, và người này chính là Hoa Mĩ Nhân!
Tiểu tập đoàn của Linh Tần là đầu mũi tên, muốn xem kết quả giao tranh, còn Phi
Tâm thì đang chờ đợi mũi tên này, phải giết một kẻ để cảnh cáo trăm người!
Quyển 2 – Chương 2
Sai lầm khó mà che đậy
Sáng
ngày 26 tháng 2, Phi Tâm đang ngồi trong chính điện Cúc Tuệ Cung, choàng chiếc
áo bào khổng tước, cổ áo, vạt áo đều đính lông hồ ly đỏ. Tóc búi cao, trên có
điểm minh châu, bảo thạch. Mắt kẻ màu sáng, môi điểm son hồng, nhìn rất diễm lệ
như khổng tước xòe cánh. Phi Tâm lạnh lùng nhìn cô gái quỳ bên dưới. Chuyện này
xảy ra sớm hơn nhiều so với dự đoán của cô, chỉ chưa đầy mười ngày bèn có kẻ
không nhẫn nhịn nổi rồi!
Tú Linh
đứng sau Phi Tâm, Tiểu Phúc Tử vẫy phất trần đứng bên bậc thềm. Cung nữ thái
giám xếp hàng hai bên, cả đại điện trở nên lạnh lẽo và ảm đạm.
Hoa Mĩ
Nhân mặc cung phục màu vàng ngỗng, khoác chiếc áo bào viền bạc to. Cô ta không
cam tâm bị bắt quỳ, cứ xoay người đổi tư thế, nét mặt có bảy phần ấm ức, ba
phần oán hận. Tóc tai vẫn rất gọn gàng, trên còn cài bướm hoa sinh động đến nỗi
khiến người ta cảm thấy như có thể bay đi bất cứ lúc nào.
“Nếu
nương nương có huấn thị, thần thiếp nhất định cung kính lắng nghe, nay thời
gian cũng không còn sớm thần thiếp còn phải sang Lại Âm Cung thỉnh an.” Hoa Mĩ
Nhân khẽ nhích người, cất tiếng nói.
Phi Tâm
làm sao có thể không hiểu ý cô ta, chức Phi trong cung không chỉ có một mình
Quý Phi, có gì thì nói mau, đừng có ở đó ra vẻ ta đây! Phi Tâm khẽ cười, “Hôm
qua sinh nhật muội muội, Phất Hương Viện náo nhiệt quá. Trần, Ngô hai vị muội
muội cũng có mặt, tam mĩ nhân tụ họp, lại còn muốn mời thánh thượng đến, khiến
bổn cung đã chuẩn bị sẵn quà cáp nhưng cũng chẳng có dịp tặng muội muội.” Quý
Phi nói rồi nheo mắt, “Người đâu, mang quà ta chuẩn bị ra đây.”
“Thần
thiếp thân phận thấp hèn, không dám nhận ban thưởng của nương nương.” Hoa Mĩ
Nhân chưa nói xong, Thường An đã mang chiếc hộp gấm to vào, đi đến trước mặt
Hoa Mĩ Nhân, đưa tay mở hộp ra, sắc mặt Hoa Mĩ Nhân chợt tái nhợt!
“Nương
nương đây là ý gì?” Cô ta trừng mắt nhìn thứ trong hộp, âm thanh trở nên sắc
nhọn.
“Ỷ
Nguyệt Am trên núi Viễn Thanh được xây dựng từ thời thái tổ, đã có khoảng ba
trăm sáu mươi tư cung phi đến đó thờ phật thanh tu. Nay muội muội muốn đến đó,
bổn cung với muội dù gì cũng gọi là tỷ muội, đương nhiên phải chuẩn bị sẵn cho
muội muội mới phải. Muội muội cứ xem đi, nếu ngắn quá thì tỷ tỷ sai người làm
lại! Muội muội có chí muốn thanh tu, là tấm gương cho nữ tử bổn triều, bổn cung
tuyệt không bạc đãi muội muội.” Phi Tâm phớt lờ gương mặt xám xịt của Hoa Mĩ
Nhân, lớn tiếng nói.
“Ha ha,
Quý Phi nương nương, lời này nói đùa thì được. Thần thiếp cũng sẽ không dám để
lộ ra ngoài, nay thánh thượng đang phong hoa chính thịnh, nương nương lại bắt
thần thiếp xuất gia. Những kẻ không biết sẽ cho rằng nương nương đang trù ẻo
hoàng thượng sớm ngày băng hà đấy!” Lời cô ta vừa thốt ra, những người trong
điện đều sắc mặt biến đổi, Tiểu Phúc Tử hét lên: “Hoa Mĩ Nhân thật to gan, dám
nói những lời đại nghịch bất đạo?”
“Nương
nương dám làm, cớ sao không cho thần thiếp nói?” Hoa Mĩ Nhân phĩnh mũi, sau đó
quay sang trừng mắt nhìn Tiểu Phúc Tử, “Ngươi là cái thá gì? Dám ngông cuồng
trước mặt bổn cung?” Nói xong, cô ta tức tối đứng dậy.
Thường
An định lên trước kìm lại, Phi Tâm khẽ vẫy tay bảo y ngừng. Cô từ từ đứng dậy,
bước xuống phía Hoa Mĩ Nhân: “Mùng chín vừa rồi bổn cung có chiếu huấn, lệnh
cho chúng phi tần bái Tiên Ân Điện, phụng thánh chỉ trong tay, thỉnh giáo huấn
tổ tông. Thái tổ Hiếu Thành hoàng hậu đã có giáo huấn chúng phi phải giữ thanh
bình hậu cung, cùng nhau giữ đức. Tổng cộng có một trăm mười chín điều Phi
Giới, nhưng mới nửa tháng mà Hoa Mĩ Nhân đã quên sạch?”
Hoa Mĩ
Nhân sắc mặt hơi biến đổi, cơ thể run rẩy “Từ lúc vào cung đến nay, thần thiếp
luôn tuân thủ cung quy. Trong Phi Giới chưa hề đề cập không được thiết yến mừng
sinh nhật!”
“Tam Mĩ
Nhân ở Phất Hương Viện đồng cấp, Hoa Mĩ Nhân chưa phải là chủ vị nhưng lại
chiếm chính viện. Khi cả ba cùng chấp trưởng thì phải bình đẳng. Tại sao Trần,
Ngô hai vị lại phải hành đại lễ với muội? Dù là tiệc sinh nhật thì cũng nên vừa
phải, cớ sao muội muội chèn ép tỷ muội?” Phi Tâm vừa nói xong, Hoa Mĩ Nhân sắc
mặt thêm xanh xao. Mọi người cứ bảo Quý Phi mạng lưới dày đặc, không gì không
biết. Đóng cửa vào thì ngay cả việc tỷ muội trêu nhau cô ta cũng biết! Chẳng lẽ
trong Phất Hương Viện có tai mắt của cô ta?
“Chỉ là
hát hò trong yến tiệc thì cũng chẳng sao. Bổn cung cũng không có ý kiến gì.
Nhưng Cung Giới đã có lệnh rõ, yến tiệc cho phép, nhưng không được thâu đêm.
Canh ba giờ dần muội muội vẫn còn say sưa rượu chè, thế là thế nào?” Phi Tâm
tiếp tục tiến lên trước, “Truyền đưa thư tín đến Khải Nguyên Điện, bên trong
lại còn gói gém chiếc yếm hồng, thư từ lời lẽ phóng đãng, chẳng kiêng kị ngoại
thần mà đem chuyền vào Khải Nguyên Điện. Thế này gọi là giữ quy định trong
cung? Nếu muội muội nhờ người trong khuê các đưa sang cũng chẳng có gì, đằng
này thư tín lại rơi ngay vào tay Tăng Quảng Hải ở Hưng Hoa Các! Lão phu tử lúc
ấy mặt mày đỏ tía, khiến thánh thượng chẳng còn chút thể diện! Hậu cung làm ra
chuyện như vậy, bổn cung và Đức Phi sẽ tự lãnh phạt! Còn người đầu tàu gây chuyện,
phớt lờ Phi Giới, phớt lờ lời thề trước bài vị ở Tiên Ân Điện, ngươi bảo bổn
cung làm sao có thể dung tha được?”
“Chuyện,
chuyện này không thể nào!” Hoa Mĩ Nhân hoảng hốt lùi lại, mắt tròn xoe kinh
ngạc, “Tăng Quảng Hải đó chỉ là gã thư sinh hèn mọn, làm sao dám cả gan mở thư
của thánh thượng!”
“Ngươi
nhận rồi chứ gì?” Phi Tâm nhìn vào mắt cô ta, “Bổn cung có nói oan cho ngươi
không?” Nói xong, lấy chiếc khăn vuông trong tay áo, hất thẳng vào mặt Hoa Mĩ
Nhân. Vải lụa nửa che lên mắt cô ta, khiến cô ta run cầm cập. Chiếc khăn có một
nửa thêu hình uyên ương, màu hồng trong suốt, chính là mảnh vải dùng để may áo
yếm phụ nữ. Chỉ nhìn tấm vải lụa mỏng xuyên thấu ấy, cả điện đã có vô số kể
đang bụm miệng cười, sắc mặt Hoa Mĩ Nhân tím lại ngay.
Tiểu
Phúc Tử ở bên cạnh rất hả hê, y đang chờ cái ngày để xem màn này. Từ hồi hành
cung trở về, y đặc biệt chú ý đến việc xảy ra ở Phất Hương Viện. Bốn năm nay,
Quý Phi tiêu không ít tiền cho bọn người ở đó, nuôi binh ngàn ngày chỉ dùng
trong một giờ. Hoa Mĩ Nhân tự cho rằng mình rất cẩn thận, tưởng chỉ cần mua
chuộc thái giám dẫn đường ở Khải Nguyên Điện thì vạn sự đại cát. Không ngờ rằng
sự ngang ngược của cô ta đã khiến cô ta bị lộ sơ hở!
“Hoa Mĩ
Nhân không nghĩ đến thánh thượng, không biết an thủ bổn phận. Trong nội tương
lại còn chứa thứ kinh tởm này, thường ngày chẳng biết kiêng kị, luôn huênh
hoang hoàng thượng khó rời xa ngươi, luôn quyến luyến bịn rịn. Có phải là bởi
vì thứ này?” Phi Tâm nói rồi ném một thứ gì đó trong vạt áo ra, suýt tí thì nện
thẳng lên đầu Hoa Mĩ Nhân!
Lần này
Phi Tâm giận thật, lúc cô nhìn thấy thứ này thì giận đến mặt đỏ bừng bừng! Hoa Mĩ
Nhân lại cả gan tàng trữ Hợp Hoan Tán. Vốn chỉ định cảnh cáo Hoa Mĩ Nhân một
chút, cũng không định làm mạnh như vậy. Nhưng Hoa Mĩ Nhân này thật tồi tệ, nếu
hậu cung ai cũng dùng cách này giữ chân hoàng thượng thì e rằng hoành chí của
hoàng thượng chưa trỗi dậy đã sớm mất mạng rồi!
Chiếc
lọ rơi xoảng xuống sàn nhà, những viên màu trắng sữa lăn vung vãi ra. Lăn tròn
trước cơn gió, thỉnh thoảng lại va vào nhau rồi tản ra. Sắc mặt Hoa Mĩ Nhân đã
xám ngoét lại, đột nhiên đưa tay kéo lấy Phi Tâm: “Ngươi dựa vào cái gì mà lục
soát cung phòng của ta? Ngươi là cái thá gì!”
Phi Tâm
hơi lùi lại, Thường An và Thường Phúc đứng bên cạnh đã tiến lên trước, nháy mắt
với các thái giám khác lôi Hoa Mĩ Nhân ấn chặt xuống mặt đất. Tú Linh bước sang
vịn lấy Phi Tâm, lạnh giọng quát: “Nương nương là thân phận gì mà phải đi lục
soát?” Cô ta nói xong, khẽ gật đầu, một tiểu cung nữ ở bên ngoài đi vào. Cung
nữ mặc chiếc áo xanh lục, mặt mày lạnh cóng đến đỏ ửng lên. Phịch một tiếng quỳ
xuống đất, vừa dập đầu vừa nói: “Quý Phi nương nương minh xét, đây đều là những
thứ chủ nhân sai nô tì lấy từ Từ An Điện ra. Đã cho Tần công công ba mươi
lượng, nô tì không dám có nửa lời giả dối.”
Hoa Mĩ
Nhân mặt lộ gân xanh, bỗng cười lên: “Ha ha. Lạc Chính Phi Tâm, tay ngươi quả
là rất dài đấy! Bổn cung trăm ngàn lần không nên trúng kế của ngươi! Nhưng thế
thì sao nào? Ngươi dựa vào đâu bắt ép bổn cung xuất gia, nếu muốn đánh muốn
phạt cũng phải chờ hoàng thượng đến quyết định! Ngươi và Lâm Tuyết Thanh đừng
hòng đắc ý!”