Không lạ - Chương 01 - 06

Chương 1. Hàn Quốc có gì lạ?

Đầu
tháng Ba năm 2009, mình đi cùng ba cô thiết kế của công ty sang Hàn Quốc tham dự
hội chợ thời trang Quốc tế. Chuyến đi này do Kostra tổ chức, mỗi công ty chỉ có
hai người được tham gia.

Mình
đi bốn người nên phải nhờ tới hai công ty làm giấy tờ. Ơn giời là mọi chuyện suôn
sẻ nên có ba cô chân dài ngút ngát tíu tít đi cùng kể cũng sương sướng.

Ra
sân bay mới gặp đoàn, toàn ông bà già trụ cột của các công ty. Ba cô gái của mình
trông cứ như tiên bay lượn trước ánh mắt ghen tỵ của mấy bà lắm tiền nhiều việc
lại ít nhan sắc. Mấy ông già nhìn mình có vẻ dè chừng lắm.

Sang
đến bên ấy, mình giao nhiệm vụ cho hai cô chân dài, mỗi cô một bên khoác tay mình
khi xuất hiện trước công chúng. Còn một cô chân ngắn hơn, đi sau cầm túi xách và
làm công tác hậu cần chi tiền taxi hay mua nước nôi cho cả nhóm. Khiếp khiếp, ríu
rít như chim, cười đùa váng cả chuyến đi. Trông thì hoành tráng thế thôi chứ ai
tinh ý sẽ phát hiện ra hai đứa nó đang dìu mình đi chứ không phải là khoác tay tình
tứ.

Hôm
đầu tiên ở Hàn, cơm tối xong mấy bác giai chưa già hẳn nháo nhác hỏi nhau: “Hàn
Quốc có gì lạ, có gì lạ?”. Rồi quay sang mình, nháy mắt: “Cậu có vẻ sành ăn sành
chơi, chỉ cho cánh tớ với”. Mình giả vờ e dè: “Chịu thôi, em mà đi thì mấy đứa kia
nó cắt chim”. Một giám đốc công ty thêu thùa ở Huế lén nhìn ba cô gái rồi lắc đầu:
“Ông ni rứa mà ác. Ông nỏ chia cho chúng tui”.

Sáng
hôm sau mình vẫn dậy sớm như thường lệ, quần đùi áo lót chạy dọc hành lang khách
sạn, vừa chạy vừa hô: “Một… hai… ba… bốn - một… hai… ba… bốn”. Hô đúng nhịp điệu
và tràn trề sinh lực như hồi đi bộ đội hai mươi năm trước.

Một
bác giai già mở cửa nhìn mình gườm gườm.

Một
bác gái khác cũng già già hé cửa nhìn từ trong ra, ánh mắt rụt rè đầy ngưỡng mộ.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Từ
hôm ấy, đi đâu mình cũng đút túi một củ sâm tươi, to đúng bằng ngón tay út. Loại
sâm chỉ để nấu canh mà các bà già bán đầy vỉa hè, khéo mồm thì xin được cả búi.
Thỉnh thoảng mình lại lôi củ sâm ra hít hít ngửi ngửi, vẻ mặt đầy nhục cảm.

Một
cô chân dài trong nhóm bỗng nhiên bị sưng vều môi do dị ứng với thời tiết lạnh khiến
mấy bác già rất băn khoăn không hiểu lý do.

Lại
cơm tối xong, trà thuốc tào lao, nói vài câu mình lại rút củ sâm bé tí hin từ trong
túi ra hít hít ngửi ngửi, mút mút ngậm ngậm. Một bác bả lả hỏi: “Cái gì thế này?”.
Mình ỡm ờ: “Sâm sex”. Các bác ngơ ngác nhìn nhau rồi đồng thanh hỏi: “Dư nào… dư
nào?”. Mình chỉ cái cô vều môi, bảo: “Đấy, em mới chỉ ngửi thôi mà nó đã vều môi
thế kia. Em mà ăn hết củ sâm này thì có khi nó rụng hết cả răng”. Các bác ồ lên
thảng thốt, vỗ đùi đen đét: “Hèn chi giai Hàn khỏe thế, gái Hàn đẹp thế”.

Các
bác giai có vẻ đỡ ghét mình hơn, chắc vì mình đã chia sẻ bí mật công nghệ xâu chỉ
luồn kim cho các bác rồi.

Các
bác gái lại có vẻ thương cảm mình và càng ghét mấy cô gái.

Rồi
về nước, ai về nhà nấy, công việc lại cuốn mình đi quên bẵng mất chuyện sâm sex.

Một
hôm đi cà phê với một chân dài có phần ngút ngát hơn mấy cô đi Hàn cùng mình. Bỗng
gặp một bác già, trông quen quen, mình gật đầu chào đúng theo phép lịch sự. Bác
ấy cũng gật đầu chào. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, bác ấy vội vã chạy theo mình,
vỗ vai, mặt đầy ngờ vực: “Cậu nói thế nào ấy chứ. Tớ cắn răng mua một củ sâm to
bằng cổ chân, thế mà về ăn cứ như khoai lang. Chả thấy tác dụng gì cả”.

Mình
lại hi hi cười, nháy mắt chỉ cô gái chân dài đang đứng đợi mình, giải thích: “Bác
thử kết hợp với… khoai tây xem sao. Chứ sâm sex mà bác lại dùng với khoai lang trồng
vườn nhà thì làm gì nó chả như… khoai lang”.

Chương 2. Thái Lan có gì lạ?

Mình
hay đi Thái chơi vài ngày rồi lại về. Thực ra bảo đi Thái chơi cho sang mồm, chứ
tính ra vé còn rẻ hơn vào Sài Gòn.

Bạn
già mình thấy vậy cũng nằn nì hôm nào đi rủ nhé. Mình bảo: “Giữ sức, lần trước tôi
về chúng nó phải cho lên xe đẩy ủn ra máy bay vì ăn chơi quá độ đấy”. Bạn bảo: “Ừ,
thấy chúng nó kể đó đúng là thiên đường của khoái lạc”.

Mình
dẫn bạn đi, đầu tiên cho bạn thưởng thức cái món vũ công chuyển giới. Lúc mua vé,
nhìn những tấm pa nô quảng cáo dán ở ngoài, bạn già cứ tấm tắc: “Xinh quá cơ, không
bảo thì ai mà nghĩ là đàn ông”. Mình bảo: “Ngồi sát sân khấu nhé, nhìn cho rõ”.
Bạn gật đầu lia lịa.

Mở
màn là một vũ điệu cuồng nhiệt của các vũ công, nhạc tấu vui nhộn. Mình lấy cớ ầm
ĩ, lại xem nhiều lần nên lui xuống hàng ghế gần cuối còn trống. Bạn mình cứ há hốc
mồm theo mỗi nhịp lắc của những đường cong gợi cảm.

Cứ
kết thúc một màn, các đường cong lại sà xuống, ngồi vào lòng khán giả, chịn chịn
bộ ngực rất khiêu khích. Bạn mình cứ ngây người vì lạ và xấu hổ xen lẫn thích thú.
Vũ công thấy vậy thì cầm tay bạn mình gí gí vào bộ ngực căng tròn ra hiệu bóp đi.
Bạn mình được đà, bóp thử một cái rồi ngất ngây cười. Đợi bạn mình cười xong, vũ
công chìa tay xin tiền. Cứ thử không móc túi xem, thể nào cũng có thằng cô hồn ở
đâu xuất hiện cho vài cú đấm vêu mõm. Bạn mình buốt ruột quá, đi về cứ lầm bầm:
“Mất mấy trăm bạt để sờ cái cục si-li-côn, thật chẳng ra làm sao”.

Mình
lại giới thiệu sex show ở bên này có hai loại. Một loại biểu diễn cơ thể sexy. Loại
kia trình diễn công năng đặc biệt của bộ phận sinh dục nữ. Xem cái nào?

Bạn
già hỏi cái nào hay hơn?

Thì
mỗi kiểu nó có cái hay cái lạ riêng. Một đằng thì gái rất đẹp. Một đằng thì gái
rất lạ. Chọn rất lạ nhé? Bạn gật đầu tắp lự.

Loại
sex show này nhan nhản ở Thái Lan. Mình đưa bạn đến chỗ đỡ tăm tối nhất. Từ xa đã
nhìn thấy đèn xanh đỏ tím vàng nhấp nháy. Bạn già có vẻ rất phấn chấn.

Bước
vào cửa, một cô gái thấp, lùn, đen chạy ra đón. Cô gái cầm cái kèn đồng, hỏi: “Ai
là trưởng đoàn?”. Mình chỉ bạn già, rõ ràng bạn mình chững chạc hơn mình nhiều.
Bạn thấy được oai nên gật đầu lia lịa. Cô gái đưa cho bạn cái kèn bảo: “Thổi đi,
thổi tập trung đoàn của anh lại”. Bạn cười tít mắt, giương kèn thổi toe toe như
tập trung cả huyện người.

Xong
rồi bạn thì thầm: “Gái ở đây xấu phát tởm”. Mình bảo: “Vì show này là biểu diễn
công năng mà”.

Dứt
lời, cô gái ban nãy cầm cái kèn bước lên sân khấu, giạng chân ra nhét kèn vào, thổi
toe toe.

Bạn
mình ọe một cái rõ to, nôn thốc nôn tháo.

Mình
hỏi đi chơi tiếp nữa không? Bạn không nói được, nhưng cứ lắc đầu nguầy nguậy.

Chương 3. Indonesia có gì lạ?

Mình
dốt ngoại ngữ nên phải tìm cách giải quyết tình huống bằng cách ra hiệu.

Người
ta gọi là ngôn ngữ cơ thể.

Thường
thì đến một đất nước nào đó, mình dành một hoặc vài đêm khám phá. Tất nhiên là không
cần nhờ bạn gái đi cùng làm phiên dịch rồi. Mình ra hiệu bằng các động tác gợi cảm
là taxi hiểu liền, đưa đến nơi cần đến, chỗ cần chơi. Như hồi sang Nhật, mình cùng
bạn già lê la các hộp đêm ở quận Shinjuku từ chập tối đến sáu giờ sáng mới về. Ông
bạn Nhật lắc đầu lè lưỡi đến mấy ngày vẫn còn xuýt xoa: “Chúng mày tài thật”.

Indonesia
là một đất nước Hồi giáo. Nhưng mình thấy Hồi giáo ở châu Á có vẻ dễ thở hơn ở Trung
Đông, vẫn có những nơi đèn xanh đỏ nhấp nháy.

Một
lần ở đảo Bali, mình rủ bạn già đi chơi đêm. Vẫy một cái taxi, bạn già lắp bắp:
“Lây đi, lây đi” rồi làm động tác kéo áo, cởi quần. Tay taxi ngẩn người,
mặt thộn ra như ỉa đùn, nghĩ một lúc rồi cười toét miệng: “Ô kê, ô kê”. Mình
và bạn già ung dung ngồi lên xe, lim dim đợi sướng.

Xe
chạy vòng vèo, bỏ qua các quán bar tấp nập, rẽ vào một con phố vắng rồi đỗ lại trước
một ngôi nhà có vẻ là một câu lạc bộ khá sang trọng. Tận mấy thanh niên chạy ra
mở cửa xe, thái độ niềm nở vô cùng. Mình và bạn già đĩnh đạc bước vào.

Tụ
điểm ăn chơi thiết kế như một quầy bar, gần đấy có một sân khấu nhỏ, lùi sâu hơn
nữa, nơi ánh sáng chỉ còn rất yếu là những dãy ghế đôi. Khách khứa chưa đông, mới
chỉ có vài người đàn ông ngồi uống bia tại quầy bar. Mình rủ bạn già ngồi vắt vẻo
trên chiếc ghế cao, ra vẻ am tường chỉ cái sân khấu: “Đại ca yên tâm, chắc giờ hơi
sớm, tí nữa bọn nó cởi truồng múa ở đây. Đại ca thoải mái mà chỉ mặt đặt tên”.

Một
anh Tây già bước vào, ngồi gần mình, ánh mắt rất liêu trai. Nhưng thấy mình không
mặn mà bắt chuyện nên lại kiếm góc khác ngồi. Thực ra mình biết chữ nào đâu mà giả
nhời. Lát nữa thấy cô nào nở nang hấp dẫn thì mình xì xồ bằng tiếng Việt má mì cũng
hiểu hết. Tán phét mà làm gì!

Bỗng
bạn già cấu cấu vào đùi mình, chỉ chiếc gương nơi góc phòng, phản chiếu một khoảng
không gian tương đối kín. Mình nhìn thấy hai người đàn ông đang đè sấp nhau ra,
làm cái chuyện trai gái muôn đời.

Thấy buồn nôn quá, giờ mới phát hiện ra ở đây không có một
bóng hồng nào. Mình và bạn già vội bỏ về trong ánh mắt thèm muốn của các bạn đồng
giới.

Lây đi, lây đi
động tác gợi cảm cùng với hai thằng đực rựa lần này được lão taxi dịch là: gay’s
club.

Chương 4. Rau sạch

Trung
sang Nga học từ giữa những năm 80, sau đó lấy vợ đẻ con sinh sống bên ấy. Mỗi lần
về thoảng vài ngày thăm các cụ rồi lại đi, cùng lắm là thêm bữa bia với các bạn
cũ nên cũng không phát sinh các mối quan hệ mới, đặc biệt là với các cô gái.

Mấy
năm trước Trung ly dị cô vợ Tây, cũng muốn kiếm một cô vợ Việt cho ấm áp, hèn một
nỗi không biết cách cưa gái thế nào.

Trung
có ý nhờ mình giúp đỡ.

Trung
về nước chơi và bắt đầu ở lại lâu hơn. Có lần mình còn rủ được một em gái đi chơi
cùng Trung vòng quanh Tây Bắc. Những tưởng chuyến đi ấy Trung đập chết ăn thịt được
em gái ấy. Thế mà chưa về đến Hà Nội, em gái đã tay trong tay với một cậu khác trong
đoàn. Trung cứ thở dài thườn thượt. Mình lại bảo để tớ thiết kế vụ khác cho cậu.

Về
mặt hình thức, Trung vào loại bảnh. Cao tới mét tám, bốn chục rồi mà bụng vẫn phẳng
lỳ chưa có tí mỡ nào. Về mặt trí tuệ thì không phải bàn, lưu học sinh ngày xưa toàn
sao sáng cả. Ăn nói cũng khéo, bạn bạn mình mình ngọt như mía lùi, kiến trong hang
cũng phải bò ra. Tiền bạc cũng rủng rỉnh, chẳng kém cạnh ai.

Tóm lại, xoay bạn mình theo góc nào, cũng rất ổn.

Mấy
năm trước mình với Trung vào một câu lạc bộ đêm ở La Habana. Trung mặc áo sơ mi
hoa màu xám bên trong, cổ mở ba nút phanh ngực. Ngoài khoác một chiếc áo vest màu
trắng ngà bằng vải đũi. Quần ống suông cùng chất cùng màu với áo. Giày cũng trắng
bóc. Trung vừa đi vừa giơ tay chào, miệng hola hola không ngớt. Ánh đèn hộp
đêm quét nhoằng nhoằng qua người Trung, phản chiếu lên bộ đồ trắng, rớt xuống sàn
nhà lấp lánh sặc sỡ bảy sắc cầu vồng. Cả gái cả trai Cuba trong hộp đêm đứng dậy
bắt tay bạn mình, vỗ vai, ôm eo thân thiện cứ như bạn cũ lâu ngày gặp lại. Trong
chớp mắt, có tới năm cô gái xứ Caribe chân dài eo thon ngực nở quấn lấy bạn mình.
Bạn mình ngồi ngả người trên chiếc sofa, hai tay sờ mông hai cô đứng cạnh. Đầu ngó
bên này, ngoáy bên kia, miệng hết hola hola rồi lại gracias gracias
không biết mỏi. Các cô cười tít mắt, líu la líu lô, thơm chùn chụt vào má bạn. Mình
ngồi uống cốc bia bên này bàn, nhìn đèn nhấp nháy, rồi lại ngắm bạn mình vui vẻ.
Một vài cô tiến đến định ngồi cạnh, nhìn thấy bộ dạng mình lại đi mất.

Sao
mà lúc đấy mình nể bạn mình thế! Phong thái, dáng đi, nụ cười với cái tay giơ chào
kiểu ấy, phải là người rất tự tin trong giao tiếp mới có thể làm được. Cái đấy nó
là thiên bẩm, nếu không, phải rèn luyện rất công phu.

Ấy
thế mà vẫn chưa nắm được tay gái Việt nào mới nhục.

***

Năm
sau bạn về nước, mình quyết định thay đổi chiến thuật. Mình bảo: “Vấn đề bây giờ
không phải là giới thiệu ai cho cậu, mà phải phá dỡ cái hàng rào tâm lý của cậu”.
Mình chỉ: “Cậu cưa gái Tây thế nào thì cứ như thế với gái Việt, chỉ khác là nói
bằng tiếng Việt thôi”. Trung gãi đầu: “Gái Tây tớ có cưa cẩm gì đâu. Rủ nó uống
cốc rượu là xong mà”. Mình ừm ừm trong cổ, đúng là mình quên béng mất.

Trong đầu Trung, các cô gái Việt Nam vẫn e ấp ý nhị khó gần
như những năm 80, hồi Trung còn ở nhà.

Trung
bảo: “Tớ có quen vài cô trong Sài Gòn. Mai tớ vào chơi, cậu có lời khuyên nào không?”.

Mình
cũng hay vào Sài Gòn, nhưng vì công việc. Thú thật là mình cũng không hiểu gái trong
ấy lắm để tư vấn cho bạn.

Một
ý nghĩ lóe lên trong đầu. Mình vỗ đùi đánh đét một tiếng, bảo: “Có đây, có đây.
Cậu nhớ lấy câu khẩu quyết này mà hành động: Chưa ngủ với nhau chưa gọi là quen
nhau”. Trung lẩm nhẩm, rồi hỏi lại mình: “Thế nó còn hơn cả Tây à?”. Mình cười:
“Tây giờ là cái đinh”.

Mấy
hôm sau thấy bạn gọi điện ra, giọng vô cùng hồ hởi: “Cậu ơi, cậu ơi. Ba đêm mà mình
quen được với hai cô liền. Toàn rau sạch, tuyệt vời chưa?”. Mình bảo: “Cậu
thành công rồi đấy. Con gái Việt Nam bây giờ mặc váy ngắn. Qua lâu rồi cái thời
quần lụa đi guốc mộc. Cậu cứ thế phát huy!”. Bạn mình ừ ừ rồi bảo: “Thôi tớ đi chơi
tiếp đây, chả mấy khi được thoải mái thế”.

***

Sau
đợt trị liệu tâm lý ấy, bạn mình lại sang Nga, hẹn lần sau về sẽ cưới hẳn vợ cho
mình xem. Mình thấy mừng cho bạn.

Khoảng
một tháng sau, trên cửa sổ YM của mình con Bíp nó buzz hỏi: “Anh có online không?”.
Mình trả lời: “Có. Mày cần gì?”.

Con
Bíp tên thật là Vân, ba mươi tuổi, chưa chồng, làm marketing cho một công ty nước
ngoài. Mình gọi nó là Bíp, vì hôm đầu gặp mình, ngồi cà phê với nhau ở Lê Lợi, tự
nhiên thấy nó hơi kênh mông rồi mình nghe bíp một tiếng. Khẽ thôi, nhưng mình vẫn
nghe thấy.

Con
Bíp nói: “Lâu lâu không nói chuyện với anh, tán nhảm tí đi”. Mình gõ: “Ừ, tao cũng
đang rỗi. Mày có tình yêu tình báo gì mới kể tao nghe”. Nó nói: “À, tháng trước
em vừa ăn được quả rau sạch Nga ngố. Đã quá”. Mình vội hỏi: “Có phải thằng cao to
đẹp trai tên là Trung không?”. Nó trả lời: “Đúng rồi. Sao anh biết?”. Mình chửi:
“Tổ sư mày. Nó là bạn tao”.

Chửi
con Bíp xong, mình ngửa cổ lên trời than: “Ối giời ơi bạn ơi là bạn ơi”.

Chương 5. Vượt bão tuyết

Một buổi tối mùa đông năm 93, ngoài trời bão tuyết mịt
mù. Bạn mình, người đàn ông được nhắc đến trong truyện ngắn Thiên thần đang
co ro một mình xem ti vi thì chuông điện thoại đổ vang.

-
Phedia đấy phải không? - Giọng một cô gái Nga thẽ thọt bên kia đầu dây.

-
Phedia nghe đây. Giọt mật ong nào đang gọi cho anh đấy? - Bạn mình bắt máy và ngay
lập tức có phản ứng rất chuyên nghiệp với gái.

-
Em là Olia. Cách đây ba tháng mình có gặp nhau trên xe buýt. Anh có để lại số điện
thoại cho em.

-
À, à, anh nhớ ra rồi, em thật xinh xắn và đáng yêu. Em gọi rất đúng lúc, anh đang
cô đơn, đang không có ai bầu bạn tâm tình. Không có nỗi buồn nào bằng uống rượu
một mình. - Bạn mình không thể nhớ nổi số gái quen trên xe buýt, cứ nói thế cho
có vẻ gần gũi thân quen, cái chính là nhấn mạnh cụm từ “uống rượu” để câu kéo.

-
Em cũng đang buồn. Bố mẹ em đi vắng cả. Em chợt nhớ đến anh, chàng trai châu Á với
bộ ria đen nhánh có sức cuốn hút kỳ lạ. - Cô gái cũng cố nhấn mạnh hoàn cảnh bố
mẹ không có nhà.

- Vậy em ở đâu để anh qua? Bọn mình sẽ uống rượu nhá! - Bạn
mình sẽ không bao giờ đưa địa chỉ nhà cho người lạ vì lý do an toàn. Hơn nữa nửa
đêm bão tuyết thế này mà yêu cầu gái đến nhà thì quả thật bất nhã.

-
Anh nhớ mua rượu và chocolate nhé! - Cô gái nũng nịu.

-
Thật tuyệt vời là trong tủ lạnh nhà anh bao giờ cũng có hai thứ đó, chứ giờ các
cửa hàng đóng cửa hết rồi thì mua sao được. Em đọc địa chỉ đi. - Bạn mình lăm lăm
cây bút và quyển sổ.

- Số 257 phố X, toà nhà 27, căn hộ số… Anh đến ngay nhé không
em ngủ mất. - Cô sốt ruột thúc giục.

Phố
X cách nhà bạn mình vài cây số, gần ngay công viên. Bạn mình áo xống cẩn thận, mở
tủ lạnh lấy rượu và kẹo, trước khi khép cửa không quên nhét mấy bao cao su vào túi,
xỏ đôi giày ngắn cổ cho điệu rồi lùi lũi ra đường vẫy taxi.

-
A lô! Sao anh không đến? Em buồn ngủ quá, hai giờ sáng rồi còn gì. - Tiếng cô gái
có vẻ giận dỗi trong điện thoại.

-
Thú thật là anh đã đi rồi, nhưng không tìm thấy nhà em. - Bạn mình thanh minh.

-
Số 257 anh ghi đúng chứ?

-
Sai thế nào được, nhưng phố ấy đến số 255 là hết, taxi vòng đi vòng lại mấy lần
mà không thấy.

-
Ôi, em thật sơ suất. Đáng nhẽ phải chỉ dẫn cho anh kỹ càng hơn. Đúng là biển chỉ
đến 255. Anh có thấy cái ngõ nhỏ bên cạnh không? Đấy, anh đi vào đấy sẽ thấy số
257. Taxi không chui vào được đâu, anh chịu khó đi bộ nhé.

-
Ồ, anh xin lỗi vì bắt em phải đợi lâu. Lỗi là tại anh không tìm kỹ. - Giọng bạn
mình đầy dằn vặt.

-
Vậy anh qua đi nhé, em không thể đợi lâu hơn được nữa. - Cô gái mơn man và hôn gió
chút một tiếng vào điện thoại.

-
Anh đi ngay đây.

Bạn
mình cúp máy và mặc quần áo. Công đoạn lại được lặp lại, mở tủ lạnh lấy rượu và
chocolate. Bao cao su vẫn còn trong túi áo khoác. Có khác là lần này bạn không dùng
đôi giày điệu ngắn cổ nữa, mà xỏ một đôi ủng lông chó cao gần đến đầu gối, chắc
là đề phòng chuyện lội tuyết tìm nhà.

***

Bốn
giờ sáng chuông điện thoại nhà bạn mình lại đổ, tuyệt nhiên không có người nhấc
máy. Làm gì có ai nhấc nữa, bạn đến nhà cô gái kia đã về đâu.

Khoảng
một tuần sau cái đêm bão tuyết ấy, mình đang tay trong tay với một bạn gái Việt
thì gặp anh bạn. Mình hỏi:

-
Đêm thứ Sáu tuần trước tao có việc điện cho mày mà không thấy ở nhà.

-
Hi hi, đi ngủ chỗ khác rồi. - Bạn cười, nháy mắt ý nói chuyện tế nhị của đàn ông
không nên nói trước mặt phụ nữ.

-
Ngủ đếch đâu mà ngủ. Tao thấy mày lang thang ở phố X đấy chứ. - Mình vừa nói vừa
làm động tác lội tuyết bì bõm mắt nháo nhác tìm nhà.

-
Ớ… Ớ. - Bạn mình đờ người ra mấy giây rồi gầm lên. - Tổ sư thằng chó, sáu giờ sáng
tao mới mò được về đến nhà đấy. Lạnh gần chết!

-
Cho mày chết. Ai bảo dại gái lắm vào.

-
Ơ thế tối ấy mày cũng ở cạnh Olia à? - Bạn hỏi để chơi xỏ mình, muốn nhấn mạnh cho
cô bạn người Việt biết là đêm ấy mình ở bên cạnh một cô gái Nga.

-
Tất nhiên là thế rồi. Olia vừa gãi lưng cho tao, vừa gọi điện cho mày đấy. - Mình
tinh tướng. - Thôi bọn tao đi đây, lúc khác gặp nhé.


bạn gái người Việt vừa đi vừa bịt miệng không dám cười. Phải rất lâu sau bạn mình
mới biết rằng cô bạn đi cùng mình hôm đó, sang Nga từ bé và nói tiếng Nga như người
bản xứ, cũng chính là người đã gọi điện dụ bạn mình lội tuyết suốt đêm.

Chương 6. Khẩu lệnh

Đối
diện phòng bạn mình là phòng của một đôi vợ chồng sinh viên trẻ. Họ có một cậu con
trai ba tuổi tên là Iura. Thằng bé rất thích chơi với đám sinh viên Việt Nam. Mặc
dù không nói được tiếng Việt, nhưng một vài câu đơn giản cậu ta hiểu hết. Bạn mình
vẫn dùng tiếng Việt sai cu cậu đóng cửa, mở cửa hay lấy hộ cái chổi. Cu cậu răm
rắp nghe theo mà ít khi nhầm lẫn.

Thấy
hay hay, bạn mình dạy thêm trò tụt quần nhảy múa. Cu cậu cực khoái trò này. Khẩu
lệnh đơn giản là: “Tụt quần, ngoáy đít”.

Mỗi
phòng trong ký túc xá chỉ khoảng hơn chục mét vuông, vì vậy, khi có khách thường
phải mở cửa cho thoáng khí. Từ bên này, bạn mình có thể nhìn thấy khách của bố mẹ
cậu bé.

Một
hôm, khách bên ấy là một cô gái trẻ, khá xinh. Bạn mình ngồi bên này, dõi mắt sang
bên ấy tìm cách làm quen. Chợt nhớ đến khẩu lệnh, bạn mình hô: “Tụt quần, ngoáy
đít”.

Cậu
bé đang nằm trên giường vội phi xuống đất, tụt quần đến gối và uốn éo những động
tác gợi cảm. Cô gái đỏ mặt, bố mẹ cậu bé há hốc mồm, kéo quần cu cậu bắt lên giường
nằm.

Bên
này, bạn mình như đang nói chuyện với ai đó bằng tiếng Việt, trong một mớ ngôn từ
hỗn độn ấy, có khẩu lệnh đi kèm. Thằng bé như có phản xạ, bật dậy thực hiện mệnh
lệnh tức thì.

Mỗi
lần cô gái kia đến chơi, cậu bé lại thoát y rất điệu nghệ, càng ngày càng thị phạm
những động tác mới được cập nhật.


gái đó là em họ của mẹ cậu bé, mới vào năm thứ nhất nên thỉnh thoảng đến chơi với
anh chị.

Đang
còn trẻ cũng muốn bay nhảy lại vướng con cái, bây giờ nhờ được cô em trông nom thì
họ khoái lắm, thường xuyên đi vắng. Thế là bên này, bạn mình thoải mái ra lệnh.

Mấy
lần như thế thì cô gái tìm ra nguyên nhân. Cô sang hỏi bạn mình: “Anh dạy nó làm
thế à?”. Bạn mình cãi bay biến: “Không, tôi đang hát tiếng Việt đấy chứ”. Cô gái
bảo: “Tôi không rõ anh hát cái gì, nhưng có một câu anh hát là thằng bé múa may”.
Bạn giật mình hỏi: “Như thế nào?”. Cô gái nói giọng lơ lớ: “Tut… quan”.

Bạn
mình cười trừ nhận lỗi.

Câu
chuyện tiếp theo như thế nào thì thôi không kể ra đây nữa, vì nó như hàng vạn câu
chuyện khác. Chỉ biết rằng, một thời gian sau, người ra khẩu lệnh ấy lại là cô gái,
còn vũ công là… bạn mình.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3