Nở rộ - Chương 45 - 46
Chương 45
Toàn thành phố đã giới nghiêm đến ngày thứ mười chín rồi.
Trong thư phòng ở nhà Trần Ngộ Bạch triệu tập cuộc họp gấp bất
thường. Ngón tay dài của Trần Ngộ Bạch đang cặp điếu thuốc, tàn thuốc lá rơi khắp
nơi, cậu ta cau mày, phủi phủi quần áo, rồi hít một hơi mạnh.
Khói thuốc lá cuộn xung quanh. Trong thư phòng Lý Vi Nhiên
và Tần Tống đang nằm ngả ngớn trên sofa. Dung Nham ngồi bên chiếc đôn bên cạnh,
cũng đang hút thuốc.
“Ê!” Tần Tống thở dài, mở to đôi mắt đầy tia máu. “Bây giờ
em chỉ ước được đơn thương độc mã đi giải quyết chuyện của Phương Diệc Thành.
Anh cả muốn làm gì chứ? Gây tội? Nói là khống chế tốc độ, giết người bằng dao
cùn, nhưng trong tay anh ấy có nhiều người thế thì dễ gì mà khống chế được chứ.
Kiệt Thâm lại là một ông chủ không có lương tâm, rắn nuốt voi, anh ấy và Yến Hồi
chỉ đề phòng ông ta cũng đã đủ mệt rồi.”
Dung Nham cười lạnh lùng: “Phương Diệc Thành dù có khó xử lý
thế nào đi nữa thì anh cả cũng không bận tâm, không cần cậu phải đích thân đi
đâu!”
“Anh ấy muốn từ từ đè bẹp anh ta.” Lý Vi Nhiên nhắm mắt nói
chậm rãi. “Người của Kiệt Thâm ập đến đông, về mặt địa điểm, Yến Hồi phối hợp
ăn khớp. Nhiều nhất sẽ chống cự thêm được một tuần, để kịp báo cáo lên trung
ương. Trong mấy ngày này tạo thêm áp lực cho Phương Diệc Thành thì cái quân hàm
tướng của anh ta coi như cũng không giữ được nữa.”
“Giá cổ phiếu của Hồng Nghiệp đã giảm thê thảm, Hồng Cơ cũng
không cầm cự nổi một tháng nữa.” Trần Ngộ Bạch dụi tắt điếu thuốc. “Điều em lo
là, một khi quân của Phương Phi Trì chấp nhận cho nhà họ Lương góp cổ phiếu thì
việc khoản vốn khổng lồ này rót vào sẽ tạo phản công lớn. Nếu chúng ta không cẩn
thận thì các chỉ tiêu lợi nhuận của nhà họ Lương phải mất ít nhất ba năm mới bù
đắp được tổn thất này.” Anh ta chỉnh lại kính mắt: “Nếu muốn tiêu diệt một
doanh nghiệp lớn đang mạnh thì không phải là cách đánh này. Anh cả điên mất rồi.”
Cậu ta đưa mắt nhìn một lượt những người xung quanh, kèm theo cái lạnh ghê người.
“Mọi người thấy thế nào?”
Dung Nham nhả ra một vòng khói thuốc, ánh mắt u buồn.
Lý Vi Nhiên mở to mắt, ôm vai, ngước lên nhìn trần nhà, trầm
tư suy nghĩ.
Tần Tống day day đôi mắt, thở dài: “Còn nói gì được nữa, thế
thì cùng điên thôi!”
Bốn người đàn ông xuất sắc cùng cười vang.
“Được! Thế thì cùng điên.”
Có lẽ sẽ tiêu diệt hết nhà họ Phương, cũng có thể tự phải bù
đắp tổn thất thảm hại, cũng có thể cuối cùng sẽ chết trong tay kẻ nào đó...
Nhưng họ là anh em.
Trần Ngộ Bạch mở một cánh cửa sổ cho thoáng, đang định mở
máy tính ra để tiếp tục chiến đấu, phía cửa bỗng có tiếng động khe khẽ. Dung
Nham và anh ta cùng ngẩng lên. Lý Vi Nhiên đứng dậy, ra hiệu bằng tay, Trần Ngộ
Bạch và Dung Nham lập tức dừng cuộc nói chuyện.
Lý Vi Nhiên cẩn thận đi sát mép tường, nghiêng người nhìn
qua khe cửa, bóng đen đang mặc một chiếc áo phông màu xanh, lọn tóc xoăn xõa
lên trên cửa, và đang đứng đó nghe trộm một cách ngô nghê.
Lý Vi Nhiên cười to, anh quay người và nói với Trần Ngộ Bạch:
“Vợ anh đấy!”
Những người trong phòng thở phào.
Cặp lông mày của Trần Ngộ Bạch dãn ra, anh ta cúi đầu cười.
Đột nhiên như nghĩ ra điều gì, ngón tay lại chậm rãi chỉnh lại cặp kính, ánh mắt
lóe lên và cất lời nói với Lý Vi Yên: “Thực ra, nếu muốn em nói, cách tốt nhất
là cứ chém linh tinh.”
Lý Vi Nhiên không hiểu, mắt nhìn về một hướng và hoài nghi hỏi:
“Ồ! Anh thử nói xem nào!”
“Mấy anh em mình lặng lẽ cử người đi xử lý Cố Yên. Mọi người
nghĩ xem, nếu cô ta chết, anh cả làm gì còn tâm chí mà báo thù?” Trần Ngộ Bạch
cười với vẻ đầy ẩn ý.
Dung Nham nghịch chiếc bật lửa trong tay, cứ bật rồi lại tắt.
Anh ta suy nghĩ rất lâu rồi cười lớn, nhìn ra phía cửa: “Cậu nghĩ rất đúng. Anh
chịu trách nhiệm tìm một tên tay chân để giải quyết, đừng để anh cả biết là được.
Thực ra, biết thì đã sao chứ? Là anh em với nhau, chẳng lẽ lại vì một người đàn
bà mà giở mặt với anh em mình? Có điều, nói thật nhé, nếu thiếu Cố Yên thì anh
cũng được sống những ngày vui vẻ!”
Tần Tống bị ba người bọn họ làm cho quay cuồng, ngờ nghệch bật
dậy khỏi sofa: “Mọi người điên thật rồi sao? Giết Cố Yên ư? Sao các anh không bắn
một phát giết chết anh cả đi?”
“Đồ ngốc!” Ba người đồng thanh nói.
An Tiểu Ly luống cuống, từ thư phòng chạy ra mà vấp ngã đến
mấy lần, bàn tay cầm điện thoại run run: “Thật đúng là... Tang Tang, cậu mau
nghĩ cách đi. Chính tai tớ nghe thấy đấy... không phải đùa đâu!” Cô luống cuống
đến toát mồ hôi. “Mấy hôm nay anh ấy không cho tớ ra khỏi cửa, tớ lại không có
số điện thoại của anh cả, Tang Tang, cậu mau đi nói cho anh cả biết đi!”
Tần Tang an ủi Tiểu Ly, bán tín bán nghi cúp điện thoại.
Chuyện xảy ra mấy hôm nay, nghe Tần Dương nói, cô cũng hiểu được phần nào. Nhà
họ Lương ngấm ngầm đánh một trận thu mua doanh nghiệp với Hồng Cơ và Hồng Nghiệp.
Bề ngoài, những thế lực đen tối ở nước ngoài vốn đã nhòm ngó con đường thông ra
biển của thành phố C cũng ầm ầm quá cảnh, các băng đảng xã hội đen của thành phố
này lại trong ngoài kết hợp, tạo điều kiện cho bọn họ quét sạch trở ngại. Tần
Dương nói với cô rằng, Lương Phi Phàm có sức như mãnh hổ, Phương Diệc Thành lại
không chịu nhường nhịn, cuối cùng chỉ sợ cả hai đều bị thương.
Nếu là bình thường, cô tuyệt đối không tin những người quen
biết Lương Phi Phàm lại cả gan đụng đến Cố Yên. Nhưng lúc này đang căng thẳng,
Lý Vi Nhiên ngày nào cũng bận từ sáng đến tối, sát khí để lộ ra trong lúc nói
chuyện đã khiến cô lo ngay ngáy nhiều ngày nay. Cú điện thoại này của Tiểu Ly bỗng
làm dấy lên nỗi lo sợ vốn ẩn chứa trong lòng cô. Thật sự là muốn... tiêu diệt
người bên cạnh anh cả ư?
Người đầu tiên mà Tần Tang tìm gặp đương nhiên là Lý Vi
Nhên. “Tối nay anh muốn ăn gì nào?” Cô dịu dàng hỏi.
Lý Vi Nhiên hơi ấp úng: “Tối nay anh không về, Tang Tang, em
đừng ra khỏi nhà nhé! Dù ai gọi điện đến nói chuyện gì thì em cũng đừng tin.
Anh đã cử người đến chỗ em rồi, em đừng lo lắng, hãy nhớ lời anh, em biết
chưa?”
Ngón tay cầm điện thoại của Tần Tang bị ấn đến trắng bệch,
cô nói: “Anh đừng lo cho em. Anh cũng phải cẩn thận đấy!”
Lý Vi Nhiên cúp điện thoại, nhăn nhó nhìn ba người kia gật gật
đầu. Trần Ngộ Bạch thở phào, ngả người ra sofa một cách mệt mỏi và day day huyệt
thái dương. Tần Tống xoa xoa đầu, vẫn dửng dưng như trước: “Em vẫn thấy không ổn.
Phía anh cả như chiếc thùng sắt, Tang Tang có bao nhiêu khả năng để có thể cứu
Cố Yên ra ngoài chứ?”
Trần Ngộ Bạch mấy hôm nay không được nghỉ ngơi thoải mái,
lúc này, thần kinh mới được nới lỏng một chút, giọng anh trầm trầm có chút mệt
mỏi: “Không có cũng không sao, dọa cho anh cả một trận, chưa biết chừng lại có
tác dụng. Thực ra, điểm mấu chốt vẫn là Cố Yên.”
Dung Nham lại đang rất vui, anh cười phá lên, vỗ vỗ vai Tần
Tống, chớp chớp mắt: “Tần Tang có thể chịu đựng được, em còn không rõ ư?”
“Ôi dào!”
Nói qua nói lại nhau vài câu, Tần Tống đá qua hai phát. Dung
Nham ngã xuống đất, đau đớn mím chặt răng: “Lũ các người đúng là lũ vô lại, thật
không có nhân tính!”
Lương Phi Phàm hàn huyên chuyện cũ với Kiệt Thâm cả ngày, buổi
tối, họ lại hẹn nhau cùng đi uống rượu, nhưng trong lòng vẫn thấy không yên
tâm. Anh hỏi Cố Yên đang làm gì, C nói một cách bình tĩnh: “Chị Yên đang nấu
cơm trong bếp.”
Anh uống hai cốc với Kiệt Thâm rồi vội ra về. Cố Yên quả
nhiên đang trong bếp, cái bóng buộc tạp dề đang bận rộn của cô khiến tim anh đập
mạnh.
“Sao anh về muộn thế? Anh đã ăn gì chưa?” Cố Yên đang thái
rau, hơi nghiêng mặt nói với anh. Lương Phi Phàm đưa tay giành lấy con dao
trong tay cô: “Cẩn thận đấy! Để anh làm cho.”
Cố Yên huých nhẹ cùi chỏ vào anh: “Anh đi rửa tay đi!”
Lương Phi Phàm đi rửa tay xong quay lại, ôm cô từ phía sau,
đón lấy con dao từ tay cô, thái từ từ từng lát một. Cố Yên quay đầu lại, hôn chụt
lên cổ anh rồi cười hì hì.
Lương Phi Phàm lại thấy lo sợ. “Xoảng!” Con dao bị ném ra thật
xa, mắt anh bừng bừng: “Cố Yên, rốt cuộc thì em muốn làm gì vậy?”
Anh thà thấy cô buồn bã như trước đây, dù cô có gây chuyện
làm anh đau đầu, thì cũng không phải cái vẻ bình lặng như không có chuyện gì của
cô bây giờ, hơn nữa, việc cô chủ động vào bếp càng làm cho anh sợ. Cô ấy... rốt
cuộc muốn làm gì vậy? Anh linh cảm có điều gì không tốt sẽ xảy ra.
Cố Yên nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu: “Để em nghĩ nhé, hôm
đó, em cũng hỏi anh như vậy, anh trả lời em thế nào nhỉ? Anh nói là, anh vẫn
chưa nghĩ kỹ. Bây giờ em cũng thế, em vẫn chưa nghĩ kỹ là em muốn làm gì.”
Bàn tay đang nắm lấy vai cô bỗng bóp mạnh khiến cô hét lên:
“Anh nhẹ tay chút! Em đau.”
Lương Phi Phàm ngồi xuống, vác cô lên vai. Anh bước những bước
dài đi lên tầng. Cô cong người ngả trên lưng anh, cười vui vẻ.
Người Cố Yên như mềm nhũn ra, gục trên người anh không nhúc
nhích. Lương Phi Phàm khẽ vỗ về cô, vỗ nhẹ lên lưng cô, nghe tiếng thở nhè nhẹ,
đều đều của cô. Anh nhẹ nhàng đỡ cô xuống và đặt cô lên giường, định đi xuống nấu
cơm tối cho cô ăn. Nào ngờ anh vừa đứng dậy thì cô cũng tỉnh, hé mắt nhìn anh,
ngoan ngoãn như một chú mèo con. Lương Phi Phàm không dám cựa quậy nữa, bật lò
sưởi to hơn và nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Cố Yên ngủ hơn một tiếng, cô tỉnh giấc một cách lười biếng
và kêu đói. Lương Phi Phàm vẫn đang suy nghĩ, thấy cô tỉnh liền ghẹo cô vài
câu, chờ đến khi cô tỉnh hẳn, hai người cùng mặc áo và đi xuống.
Đám người làm đã rửa sạch thức ăn, chờ đầu bếp chính vào thể
hiện tài năng. Cố Yên không dám động vào thịt cá sống, Lương Phi Phàm muốn giúp
một tay nhưng cô không đồng ý. Hai người bọn họ mò mẫm trong bếp một lúc, cuối
cùng quyết định, anh chịu trách nhiệm gạt chỗ cá và thịt vào chảo dầu, cô chịu
trách nhiệm cho gia vị. Mãi lâu sau, khi ba món ăn gồm một món chay và hai món
cá miễn cưỡng được đưa lên thì hai người họ đều đã đói meo rồi.
“Hơi tanh.” Lương Phi Phàm nếm một miếng cá, cười và uống một
ngụm rượu. Cố Yên không tin, cô tự gắp một miếng, đúng thật, chẳng ngon chút
nào.
Cô uống một ngụm nước hoa quả để nuốt miếng cá kia, “Rất
ngon đấy chứ! Nhưng hôm nay em không thích ăn cá, cho anh ăn hết đấy.” Cô cười
hì hì, đẩy cá đến trước mặt anh. Lương Phi Phàm lắc đầu, rồi lại lắc lắc đầu,
nhưng thấy cô hơi nhướn lông mày, nụ cười nhạt dần, anh lại nghĩ thôi vậy, rồi
cau mày giơ đũa ra, tanh thì tanh, dù phải ăn cá sống cũng được.
Ăn xong, hai người họ ngồi ôm nhau trên sofa xem ti vi.
Lương Phi Phàm nhìn khuôn mặt bé nhỏ đang vui vẻ của cô, một cảm giác sợ hãi không
nói rõ được lại trào dâng. Anh đưa bàn tay chải mái tóc dài của cô, thì thầm:
“Yên à, dù em có đang mưu tính chuyện gì thì cũng đừng làm những chuyện ngốc
nghếch, biết không?”
Cố Yên “dạ” một tiếng, cô đang tập trung xem ti vi.
Nhưng anh vẫn không yên tâm, giữ lấy cằm cô xoay mặt cô lại:
“Cố Yên, nếu em có chuyện gì, anh sẽ chôn em với tất cả những người mà em quan
tâm.” Vẻ mặt của anh rất thật, anh nhìn sâu vào trong mắt cô.
“Có anh không?”
“Có.”
Cố Yên gỡ tay anh ra, “xí” một tiếng rồi nằm xuống, gối đầu
lên đùi anh, nghiêng người sang một bên rồi tiếp tục mê mẩn với những tình tiết
trong phim: “Thế còn gì để đáng phải chết nữa, chẳng phải là chết sạch rồi hay
sao?”
Anh giật mình, cúi xuống cắn vào tai cô: “Em chê anh chán ngắt
chứ gì?”
Cố Yên xua tay đuổi anh: “Ôi dào! Lương Phi Phàm, anh đúng
là một cậu bé kém thông minh.”
Anh cự cãi một hồi, hai người họ cãi cọ nhau trên sofa, “Huỵch!”
Họ cùng rơi xuống, Lương Phi Phàm nhanh tay kéo lấy cô, còn anh bị ngã xuống dưới,
biến thành tấm đệm thịt.
Cố Yên ngã lên người anh, còn cố ý nhấn thêm hai cái, nhưng
anh không cười hùa theo cô, mà cứ im lặng. Cô vờ như bị ngã thật, vội đứng dậy
nhìn, liền bị anh kéo xuống, giữ trong vòng tay, giọng nhỏ nhẹ: “Chúng mình cứ
như thế này đi, Yên Nhi, chúng mình cứ thế này đi, được không?”
Cố Yên cảm thấy gần đây mình đã vui vẻ hơn rất nhiều, nhưng
sao cứ nghe thấy vô vàn nỗi ấm ức trong giọng nói của anh vậy?
Cô đạp anh rồi dựa hẳn vào người anh: “Vâng, cứ như thế này
mãi. Em và anh.”
Cái ôm của anh lại càng siết chặt hơn.
“Phi Phàm à, vậy thì anh đừng so đo, tính toán với nhà họ
Phương, được không?” Giọng cô dịu dàng, đã chờ lâu như vậy rồi, cô cho rằng đây
chính là thời cơ tốt nhất, nhưng không ngờ, anh nghe xong thì người bỗng cứng
đơ lại.
Mãi lâu sau, Lương Phi Phàm mới ôm cô đứng dậy, đi lên gác với
tâm trạng buồn bã. Cố Yên biết anh lại tự ái rồi nên không nói nữa để khỏi kích
động anh. Hai người họ tắm ở hai phòng tắm riêng biệt, rồi lặng lẽ lên giường,
mỗi người ngủ một phía.
Chỉ vì chút cự cãi trước khi ăn cơm mà Cố Yên không sao chợp
mắt được, cứ trằn trọc mãi, thấy anh chẳng nói năng gì, không có chút động
tĩnh, dường như đã ngủ say. Cô nhẹ nhàng dựa vào anh, ghé sát vào tấm lưng rộng
của anh, một tay ôm ngang hông anh. Trong bóng tối, Lương Phi Phàm thở dài một
tiếng, rồi đột nhiên nói: “Cố Minh Châu dạy em đúng không?”
Thì ra anh ấy vẫn chưa ngủ say.
Thì ra anh ấy vẫn nghi ngờ cô đang cố ý tỏ ra ngoan ngoãn.
“Không phải đâu. Chẳng ai dạy em cả.” Cố Yên yên lặng tựa
vào lưng anh, tay đặt vào vị trí trái tim anh, cảm nhận tiếng đập qua lồng ngực.
Miệng hơi nhếch lên, ừm, đây là người đàn ông của cô, cô ở bên cạnh anh, học
cách trưởng thành, học cách yêu. Không cần người khác phải dạy mới biết làm thế
nào là tốt nhất với anh ấy.
“Nhiều nhất là một tháng, trong cuộc sống của anh và em sẽ
không còn có Phương Diệc Thành nữa. Anh hy vọng đến lúc đó, em vẫn là người hiểu
chuyện như bây giờ.”
Cố Yên trầm tư hồi lâu, mãi đến khi trên lưng của Lương Phi
Phàm lấm tấm mồ hôi, cô mới khẽ cười, giơ tay vỗ nhẹ vào ngực anh: “Thôi, anh
ngủ đi!”
Xem ra, anh vẫn không hiểu.
Lương Phi Phàm quay người lại, ôm cô vào lòng, thực ra họ đều
giống nhau, đã quen với tư thế ôm nhau ngủ như vậy.
“Lương Phi Phàm!”
“Hả?”
“Anh đúng là một đứa trẻ con!”
“Hả! Sao vậy?”
“Hãy làm một việc để chứng minh với em anh không phải là một
đứa trẻ con.”
Chương 46
Hai ngày sau, Cố Yên mất tích.
Lương Phi Phàm đang bàn bạc một vấn đề cấp bách với Trần Ngộ
Bạch, C đi nhanh đến và ghé vào tai anh, giọng run run: “Chị Yên mất tích rồi.”
Sắc mặt Lương Phi Phàm đột ngột thay đổi, đứng bật dậy, đá
chiếc ghế ra xa rồi xông ra ngoài. Trần Ngộ Bạch hơi mấp máy môi, định nói điều
gì đó mà nói không ra lời, chạy theo anh về nhà.
Đám người làm xếp hàng ở phòng khách, người nào người nấy im
phăng phắc. Họ đều là những người lớn tuổi, nhưng đến lão quản gia hơn sáu mươi
tuổi cũng chưa từng thấy ông chủ điên cuồng như vậy bao giờ.
Lương Phi Phàm chạy liên tục từ tầng trên xuống tầng dưới, mở
từng cửa phòng, tìm kiếm mọi ngõ ngách, dường như anh vẫn hy vọng đây chỉ là một
trò đùa. Dường như Cố Yên của anh sẽ ló ra từ đâu đó, hay sẽ đột ngột xuất hiện
ở một căn phòng nào đó, cười hớn hở chỉ vào mũi anh: “Lương Phi Phàm, anh bị em
làm cho giật mình rồi phải không?”
Em ra đây đi, được không?
Lương Phi Phàm dừng lại thở hổn hển, anh tuyệt vọng ngồi phịch
xuống sofa. Mỗi một mét trong nhà đều có người canh gác, ngoài ra, cứ hai tiếng
lại có người đi tuần liên tục, ở vị trí tương ứng phía dưới cửa sổ tầng một và
cửa sổ tầng hai, tầng ba đều có người canh gác. Để tránh Phương Diệc Thành chó
cùng dứt dậu đến cướp người, anh đã sớm có sự chuẩn bị, sao Cố Yên lại mất tích
được chứ?
Trần Ngộ Bạch đi theo Lương Phi Phàm, cũng điên lên cùng
anh, cũng xả giận cùng anh. Màn đêm dần buông, ánh nắng cuối cùng của buổi
hoàng hôn chiếu rọi vào thư phòng. Những đường nét trên khuôn mặt đẹp trai của
Lương Phi Phàm in bóng lên tường, trong căn phòng tràn ngập bầu không khí u buồn.
Trần Ngộ Bạch bình tĩnh lại, nói: “Anh à!” Cậu ta vẫn chưa
nói hết thì một người làm trong nhà đi vào thư phòng.
“Thưa ông chủ, cô Cố đến rồi.”
Lương Phi Phàm bật dậy khỏi sofa khiến người làm sợ hãi lùi
hẳn ra sau. Trần Ngộ Bạch cũng sợ hãi, cứ đứng đờ người ở đó. Cố Yên... lẽ nào
đã quay trở lại?
“... Là tiểu thư Cố Minh Châu ạ. Cô ấy đi về phía phòng của
Yên tiểu thư.”
Lương Phi Phàm nhắm mắt lại đầy vẻ nguy hiểm: “Có người nói
với cô ta là tôi ở nhà sao?”
“Không ạ. Bác Trần mở cửa, Cố tiểu thư đi vào rất nhanh và
đi thẳng vào phòng của Yên tiểu thư. Chúng tôi chẳng ai nói với cô ấy là ông chủ
ở nhà cả.”
Lương Phi Phàm cười lạnh lùng, bước những bước dài. Trần Ngộ
Bạch đi theo sau, thầm nhủ là hỏng chuyện rồi. Lương Phi Phàm hỏi như vậy là vì
hôm nay, công ty của Dung Lỗi đột nhiên có biến động, hướng lưu chuyển vốn đột
nhiên có mắc mớ gì đó với Hồng Cơ của Phương Phi Trì. Cậu ta và Lương Phi Phàm
đang họp khẩn cấp để phân tích vấn đề này. Bây giờ xem ra, không phải là vấn đề
luồng vốn không bình thường, mà là có người muốn điệu hổ ly sơn.
Cánh cửa phòng ngủ bị đạp mạnh bật ra, Cố Minh Châu ngạc
nhiên đứng tại chỗ, Lương Phi Phàm nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cô.
“Cố Yên đâu?” Cố Minh Châu nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô cố
gắng áp chế người khác bằng vẻ ngoài bình tĩnh.
Lương Phi Phàm nhìn cô chằm chằm, gằn từng tiếng: “Cô ấy mất
tích rồi.”
Cố Minh Châu đúng là giật mình vì tin này.
Cố Yên... mất tích rồi?
Thời gian họ hẹn nhau còn chưa đến, sao em ấy lại mất tích
được? Ngoài cô ra, còn ai có thể giúp Cố Yên trốn thoát chứ?
“Lương Phi Phàm, không phải tôi đưa em ấy đi đâu!” Cố Minh
Châu lập tức biện minh cho mình. Cô xuất hiện vào thời điểm này, Lương Phi Phàm
nhất định sẽ nghi ngờ hành động của Dung Lỗi là giúp cô câu giờ để đưa Cố Yên
đi.
“Có bà cô tổ tôi mới tin.” Lương Phi Phàm có thể đoán được Cố
Yên không phải là do cô mang đi. “Nhưng Cố Minh Châu à, nếu để tôi phát hiện ra
là cô có chút liên quan với việc này, tôi sẽ không đụng đến cô, mà tôi sẽ... diệt
Dung Lỗi.”
Lương Phi Phàm cười lạnh lùng, lúc này anh như ác quỷ, gặp
thần giết thần, gặp phật giết phật.
“Trần Ngộ Bạch, cậu ra ngoài một lát.” Cố Minh Châu nghĩ một
lát, nói với Trần Ngộ Bạch đang đứng sau Lương Phi Phàm. Trần Ngộ Bạch gật đầu,
quay người đóng cửa và đi ra ngoài.
Lương Phi Phàm ngồi lên chiếc tủ đầu giường, hai chân gác
lên nhau một cách thoải mái, nụ cười lạnh lùng trên khoé miệng dường như có thể
làm đông cứng ánh mắt của Cố Minh Châu. Cố Minh Châu hít một hơi thật sâu để
kìm nén nỗi bất an và sự sợ hãi trong lòng, rồi nhanh chóng sắp xếp lại suy
nghĩ.
“Tôi nghĩ là... Cố Yên cố ý muốn trốn anh.”
“Chị nói nhảm!”
“Cả trong và ngoài phòng có rất nhiều người canh gác, nếu
không phải vì Cố Yên tự nguyện thì không ai có thể đưa em ấy đi được.”
“Vậy chị có thể nói cho tôi biết, tại sao cô ấy muốn bỏ đi
không?” Lương Phi Phàm đứng dậy, đi đến trước mặt Cố Minh Châu, ánh mắt như dao
sắc cứa lên mặt cô, từng chiếc lông tơ trên lưng Cố Minh Châu như muốn dựng cả
lên, thì ra trên đời này đúng là có sát khí. “Tôi cũng rất muốn biết tại sao Cố
Yên lại muốn bỏ đi?” Trong chuyện này, chắc có công lao lớn của cô - Cố Minh
Châu?
“Đừng đổ tội cho tôi. Trong lòng anh rõ hơn ai hết vì sao Cố
Yên bỏ đi. Lương Phi Phàm, trên đời này, anh và tôi là người hiểu rõ Cố Yên nhất.
Anh có dám tự hỏi lòng mình mà không hổ thẹn rằng, Cố Yên không phải do anh ép
phải bỏ đi không? Từ sau khi cha tôi ốm, từng ngày, từng giờ tôi thấy Cố Yên
thay đổi. Tuy em ấy vẫn bướng bỉnh và ngạo mạn, có lúc không biết lý lẽ, nhưng
em ấy không còn là một đứa trẻ không biết suy nghĩ như trước đây nữa. Em ấy đã
học được cách quan tâm đến những người xung quanh như thế nào? Em ấy đã trưởng
thành rồi.”
“Tôi không phủ nhận.” Lương Phi Phàm lạnh lùng khẳng định lời
Cố Minh Châu. Tâm trạng anh cũng dần bình tĩnh lại. Sự thay đổi của Cố Yên
trong thời gian vừa qua, anh cũng cảm nhận được rất sâu sắc.
Cố Minh Châu càng bình tĩnh hơn: “Sự việc đã đến nước ngày,
nói thẳng ra thì là do Lương Phi Phàm anh nhát gan. Anh sợ Cố Yên không yêu
anh, nên anh tìm mọi cách để Phương Diệc Thành phải biến mất, không cho họ gặp
nhau. Nhưng liệu anh có hiểu chuyện này không, nếu như Phương Diệc Thành tồn tại
trong lòng Cố Yên, thì dù anh có mài xương anh ta ra thành bột thì anh ta vẫn ở
vị trí đó. Còn điều này nữa, tôi đã từng nói với Cố Yên, và tôi cũng đã muốn
nói với anh, nhưng đáng tiếc là không kịp... Đừng chiều chuộng Cố Yên quá mức
như vậy. Lương Phi Phàm, có những việc ngay cả bản thân em ấy còn không tự tha
thứ cho mình được, nhưng riêng với anh thì... em ấy lại bao dung đến vậy. Dù
anh có cố tình hay vô ý làm em ấy đau lòng, thì em ấy vẫn tha thứ cho anh.”