Săn Thần 1: Cuộc di tản - Chương 02
Chương 2: Oracle
Gần
chục năm trước, khi cánh cổng của Golden Members được mở ra, có một cậu bé với
mái tóc màu bạc đã dược sinh ra và được đặt tên là Oracle, Oracle lớn lên và
được dạy dỗ như một chiến binh, một chiến binh được các shaman của Huyết tộc
tiên đoán sẽ là thủ lĩnh tối cao của một đội quân thần thánh. Tuy được tiên
đoán là sẽ có tương lai đầy tươi sáng, Oracle luôn hòa đồng với mọi người.
Nhưng khi chiến tranh nổ ra với bọn quỷ ở phương Bắc, Oracle và một đội quân
nhỏ được cử ra tiền tuyến, không biết là Golden Members đã đẩy họ vào chỗ chết.
Nơi
mà họ phải cầm cự là một ngọn núi tên là núi Achador, ngọn núi giam giữ một bí
ẩn khủng khiếp từ thuở khai thiên lập địa. Khi đội quân của Oracle tới nơi, đội
quân đóng ở đó đã gần như thất thủ, đối đầu trước những ác quỷ cả mắt và da đều
mang màu đỏ của máu. Dù đã chiến đấu hết sức mình, nhưng đội quân của Oracle
vẫn không bì lại được sức mạnh và sự khát máu của kẻ thù. Một chiến binh trung
thành vì muốn bảo vệ cho tương lai của Oracle đã đánh gục cậu và giấu cậu vào
một chỗ mà chắc chắn là bọn quái thú không để ý. Oracle tỉnh dậy và thấy một
cảnh tượng hãi hùng, toàn bộ mọi chiến binh của mình, từng người bạn đã coi
mình như thành viên của gia đình giờ chỉ là những xác chết bị quạ rỉa.
Hóa
điên bởi cơn thịnh nộ và sự thèm khát trả thù, Oracle vung cây giáo của mình và
đi sâu vào núi để giải phóng nguồn năng lượng ma quỷ bị phong ấn sâu trong lòng
núi. Khi cậu đi tới căn phòng cuối cùng, một con rết khổng lồ đang chờ đợi, nó
lao vào Oracle nhưng lại bị cậu phóng ngọn giáo đâm xuyên đầu nó. Không đoái
hoài gì tới con vật đang giãy giụa bởi ngọn giáo, Oracle bước tới cái hồ chứa
thứ dung dịch đen ngòm. Trút bỏ lớp áo choàng lùng thùng, Oracle để mình rơi
vào thứ chất lỏng đó. Vài phút sau, một cột năng lượng phóng lên từ trong chất
lỏng, với bộ áo giáp đen thế cho bộ áo giáp trắng, Oracle đã được hồi sinh.
***
Kaido
thức dậy trong một căn chòi sắt, một biểu tượng của tộc ma sói. Nhóm đi săn đã
rời khỏi thị trấn Máu Quỷ được một tuần và cuối cùng cũng tới được trại của tộc
ma sói. Kaido nhấc ngọn giáo của mình lên và ra suối rửa mặt, đây chỉ là một
trại nhỏ, đại bản doanh của bộ tộc ma sói và Bạch Trảo quân nằm ở tít phía Bắc
lạnh giá, nhưng nơi này cũng có đủ hai trung đoàn. Vừa rửa mặt, Kaido vừa ngẫm
nghĩ lại cái nhìn của những người trong thị trấn, anh thấy rõ sự sợ hãi trong
ánh mắt của họ. Nếu họ thấy cảnh anh một mình hạ gục một con quái thú khổng lồ
vậy mà mặt vẫn tỉnh bơ mới là chuyện lạ.
“Hù!”
“Ối
trời ơi!”
Bathazar
bất ngờ nhảy ra từ một bụi cây làm Kaido hoảng vía.
“Anh
làm gì thế Bathazar?” Kaido vừa hỏi vừa thở hồng hộc.
“Đùa
tí cho vui ấy mà.” Bathazar cười cười. “Mà sao cứ giữ khư khư ngọn giáo với cây
dao găm bên mình thế?”
“Tôi
luôn phải chuẩn bị, bất cứ khi nào, bất cứ đâu, tôi sẽ tìm và giết được tên ác
quỷ đó.” Kaido gầm gừ.
Tiếng
thét xung trận cùng tiếng rít phát ra từ đâu đó dưới thung lũng gần trại của
họ, Kaido và Bathazar chạy ngay về phía vách núi, trong thung lũng bên dưới họ
đang diễn ra một cuộc hỗn chiến giữa một bên là những chiến binh nhân mã và một
bên là những con quái thú không rõ là thứ gì nhưng trong có vẻ giống côn trùng.
Rất nhiều chiến binh ma sói đứng trên vách núi âm thầm quan sát trận chiến khốc
liệt, Kaido cũng là một trong số chúng. Bỗng mặt đất rung lên bởi một con quái
thú từ phe côn trùng với đôi càng khổng lồ, những bước chân của nó làm mặt đất
rung lên. Kaido vì không giữ được thăng bằng nên lảo đảo rơi xuống vách núi.
Kaido nhanh tay tóm lấy một cái rễ cây mọc xuyên qua từ lớp đất đá nhưng cứ
trượt dần, bàn tay cầm rễ cây của anh rát lên vì ma sát. Không chịu nổi, Kaido
đạp vách núi đẩy mình vào trận hỗn chiến, đà lao của anh đẩy anh tới con thú
khổng lồ lúc nãy. Kaido đâm ngọn giáo của mình vào mạn sườn của con quái thú,
nó rống lên đau đớn và bắt đầu lồng lộn lên.
Kaido
cố hết sức leo lên đầu của con thú đang hóa điên, anh cố đâm ngọn giáo của mình
vào đầu nó nhưng dù đã cố hết sức cũng không đâm thủng được. Con quái thú đột
nhiên lồng lên hất Kaido về phía trước, anh rơi ngay lên trên một con quái nhỏ
khác, cả hai vừa lăn vừa tấn công lẫn nhau. Cuối cùng thì Kaido cũng đâm một
nhát chí mạng kết liễu con thú. Kaido đứng dậy, nhìn về phía con thú khổng lồ
lúc nãy, mắt nó phát ra ánh sáng đỏ rực, Kaido biết nó muốn giết mình, anh bình
tĩnh, cầm ngọn giáo đầu chúc xuống đất. Con thú lao mình về phía Kaido, anh vào
vị trí và phóng ngọn giáo vào thẳng con thú, lực phóng quá mạnh làm con thú
không chỉ dính đòn mà còn làm nó chao đảo, con thú mất thăng bằng và ngã sang
một bên. Khi đồng loại của con quái thú thấy nó đã bị hạ, những con nhỏ hơn
nhanh chóng rút về nơi mà chúng đã xuất phát. Kaido tiến tới chỗ xác con thú
cầm lấy ngọn giáo và giật nó ra trước sự kinh ngạc của bọn nhân mã.
“Anh
thấy không?”
“Tên
nhóc đó một mình hạ được cả một con Omegalisk.”
“Một
ngọn giáo? Không thể nào!”
“Kaido!”
Bathazar
cùng một và ma sói bám theo những gờ đá và đám rễ cây leo xuống. Kaido có thể
thấy khuôn mặt hốt hoảng của Bathazar và những ma sói khác, không hoảng sao
được, rơi xuống từ độ cao đó mà vẫn còn sức hạ vài ba con quái thú là hay lắm
rồi.
“Thằng
ngốc này!” Bathazar thốt lên. “Cậu đã làm chúng tôi sợ hú vía.”
“Tôi
không sao mà.” Kaido nói trong khi những ma sói hỏi han anh.
“Cậu
trai trẻ.” Một nhân mã bước tới chỗ Kaido. “Cậu đã cứu quân của tôi khỏi cái
chết.”
“Không
có gì.” Kaido nói. “Những con thú đó là gì vậy? Một loài quỷ hiếm chăng?”
“Không.”
Gã nhân mã nói. “Theo chúng tôi về trại, sau đó mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”
Kaido,
Bathazar cùng những ma sói đã trượt xuống hơi lưỡng lự trước lời đề nghị của gã
nhân mã. Nhưng thà như vậy còn hơn là khi leo lên lại bị chúng bắn rơi xuống.
Kaido và Bathazar đi theo những nhân mã còn đi được trong khi những người khác
chăm sóc những nhân mã bị thương. Gã nhân mã vừa nãy là Eraclion, là một trong
những thủ lĩnh đầu tiên dám chống đối lại phe ác quỷ tiêu cực và cùng một số bộ
tộc khác bị đày ải. Họ tìm thấy một nhóm Darion xanh dẫn đầu bởi thủ lĩnh
Gar’thar, bị đảo thải bởi chủng tộc họ hàng Darion đỏ hiếu chiến. Họ cùng nhau
xây dựng nên một đội quân ở gần ngọn núi trước kia từng là nơi diễn ra một trận
chiến đẫm máu.
Điều
họ không biết là một chiến binh đã sống sót và giải phóng cho tù binh cổ đại
của các Thần. Kể từ đó, các chiến binh của tộc Darion và nhân mã đã cầm cự dưới
chân núi, nếu mà họ rút lui được thì có lẽ họ đã rút từ lâu rồi, nhưng chiến
binh này, hắn muốn truy cùng diệt tận họ nên đã chặng mọi ngỏ ngách của vùng
núi. Trại của Eraclion xây trên một gò đất cao, trông cứ như một nhà tù vậy,
không biết họ đã moi đâu ra xương cốt to kinh khủng cắm thành một hàng chông
vững trãi. Kaido và Bathazar liếc nhìn một vòng, chỉ thấy những Darion và nhân
mã nhìn họ với đầy kinh hãi. Kaido hiểu cảm giác đó mà, cảm giác nổi sợ hãi gặm
nhấm tâm hồn của mình, anh đã sống trong những ngày đầu của kiếp mồ côi đắm
mình trong nó, nhưng trớ trêu thay nổi sợ hãi lại là thứ giúp anh sống sót suốt
ba năm ròng.
“Thật
đáng thương.” Kaido nhận xét.
“Gì
cơ?” Eraclion ngoái đầu lại hỏi.
“Dân
tộc của anh đấy, họ đã bị nổi sợ gặm nhấm hết cả rồi, thế này mà cũng đi chiến
đấu được à?” Kaido nói như sỉ vả vào mặt Eraclion.
“Nỗi
sợ giúp chúng tôi sống sót, nó giúp chúng tôi biết khi nào nên đánh, khi nào
nên chạy.” Eraclion nói. “Một kẻ lì lợm như cậu chắc không hiểu đâu.”
“Tôi
hiểu chứ.” Kaido nói. “Tôi đã bị nó giày xéo suốt mấy năm ròng. Nhưng cái chính
không phải là chạy trốn nổi sợ mà là đương đầu với nó. Anh họ tôi đã dạy tôi
điều đó.”
“Tôi
rất muốn gặp anh họ cậu đây, chiến binh Huyết tộc.” Một Darion già bước ra từ
một túp lều lớn.
“Ông
hẳn là Gar’thar.” Kaido nói.
“Phải.”
Gar’thar nói. “Các shaman nói nhiều về Huyết tộc các cậu lắm.”
“Họ
biết về chúng tôi sao?” Kaido tò mò.
“Không
hẳn, shaman là các chiến binh tâm linh có liên kết với các Titan.” Gar’thar
nói. “Theo ta nào, ta sẽ cho các cậu thấy tất cả những gì mà các Titan đã cho
các shaman của chúng ta thấy.”
Gar’thar
dẫn Kaido và Bathazar vào trong túp lều của ông, trong túp lều có một đống lửa
và một cánh cửa dẫn xuống lòng đất. Giờ thì Kaido đã hiểu tại sao trại lại được
xây trên gò đất này, có cả một mạng lưới đường hầm dẫn sâu vào lòng đất. Đường
hầm tối om và nồng nặc mùi rêu, thảo dược, thức ăn để lâu ngày, hẳn là cả bộ
tộc sống dưới này. Gar’thar dẫn hai người tới cuối đường hầm, nơi có một khoảng
rộng lớn đầy các bức vẽ trên tường.
“Đây
là nơi câu chuyện bắt đầu.” Gar’thar dừng lại trước một bức vẽ và nói. “Tin hay
không thì tùy, Thần không phải là những người duy nhất sáng tạo ra thế giới và
vũ trụ. Họ chỉ tìm ra và tha hóa thế giới sau khi các Titan đã tạo nên nó.
Những người xây dựng nên các thế giới và hoàn thiện nó là các Titan.”
Hàng
ngàn năm về trước, khi vũ trụ vẫn trong thời kỳ hỗn mang, các hành tinh chỉ là
những hòn đá trơ trọi. Thần, Titan và quỷ là những sự sống duy nhất trong vũ
trụ bao la đó. Thần, Thiên sứ và ác quỷ xung đột suốt hàng triệu năm. Các Titan
phản đối và cố tạo ra những sự sống mới từ những nguồn năng lượng vô tận và gom
đất đá để tạo ra những nơi thích hợp để chứa sự sống đó. Thế kỷ này qua thế kỷ
khác, hành tinh này tới hành tinh khác, họ thất bại, những hành tinh mà họ tạo
nên sự sống đều bị nuốt chửng bởi những cuộc xung đột giữa Thần và ác quỷ. Cuối
cùng, Titan tạo ra các Chúa tể Nguyên tố cùng đội quân các nguyên tố, sau tạo
ra loài Cred để đánh với các chủng ác quỷ. Sau khi đánh bại được các ác quỷ,
giam giữ một vài cổ thần vào trong lòng thế giới, nhận thấy sức mạnh của các
chủng tộc mình tạo ra quá khủng khiếp, các Titan tạo ra thêm các chủng tộc mới,
nhỏ hơn, hoàn thiện hơn. Các Titan tạo ra Dạ hành tộc để điều khiển sức mạnh
của nguyên tố và hư vô, Băng lãng tộc để kiễm soát sức mạnh cổ học không tưởng,
Lục mộng tộc để bảo vệ thiên nhiên, Huyết tộc để bảo vệ thế giới khỏi ác quỷ và
các Thần, Thời du tộc để quan sát và đảm bảo số phận được thực hiện đúng và
Bạch sương tộc để đảm bảo hòa bình giữa các bộ tộc. Rồi các Thần tới, họ tạo ra
loài người dựa trên bản thiết kế của Titan nhưng yếu hơn, Parlox và Drakan để
điều khiển ánh sáng và giữ vững sự trung thành của loài người với các Thần.
Ngàn
năm trôi qua, khi sự sống trên thế giới đã phát triển thật đa dạng, phong phú,
giữa Thần và Titan xảy ra mâu thẫu rằng ai mới là người có công trong việc bảo
vệ thế giới. Một trận chiến nổ ra, Thần và Titan giao chiến, cả hai phe đều bất
phân thắng bại. Sau nhiều trận tranh đấu, Zeus, vua của các vị Thần tạo ra một
thứ vũ khí gọi là thánh kiếm của Olympus, các Thần chiến thắng, các Titan cùng
các Chúa tể Nguyên tố bị đày vào Vành đai Nguyên tố. Trước khi bị đày ải, các
Titan đã nói cho các bộ tộc cổ đại và một số loài quỷ chống lại việc phá hủy
các thế giới nghe về nghi thức để triệu hồi họ trở lại thế giới của các sinh
vật sống. Sau nhiều thế hệ, nghi thức đã dần bị quên lãng.
Kaido
nghe từng lời của vị bô lão Darion, chắc chắn là gia đình của anh không nhớ gì
về nghi thức cả, chẳng có ai trong Huyết tộc phương Bắc nhớ, họ chỉ là thợ săn
và chiến binh chứ không phải pháp sư. Nhưng gia đình của anh họ của anh thì có,
anh ta là người duy nhất còn lại của quân đội Huyết tộc phương Nam nắm giữ sức
mạnh triệu hồi Titan.
“Thưa
thủ lĩnh! Bọn Cred, chúng đang tấn công!” Một Darion chạy vào.
“Gì
chứ?!” Gar’thar ngạc nhiên. “Bọn chúng chưa bao giờ qua được ma trận đá mà chúng
ta tạo ra.”
“Thưa
thủ lĩnh, lần này Oracle đích thân dẫn quân tới và hắn đã phá hủy ma trận rồi!”
“Không
thể nào! Nhanh lên các chiến binh, chúng ta phải bảo vệ trại bằng mọi giá!”
Kaido,
Bathazar, Gar’thar cùng người chiến binh Darion lao như tên bắn qua đường hầm,
khi họ đã tới rìa trại, đội quân của ông shaman già đã xuất trận, nhân mã và
Darion, kề vai sát cánh bảo vệ trại khỏi những con quái thú gọi là Cred. Đứng
trước chúng là một thanh niên với mái tóc màu bạc trong bộ giáp đen và đôi cánh
côn trùng sau lưng, hẳn đây là kẻ cầm đầu bọn Cred tấn công. Dù có rất nhiều
chiến binh Darion và cả nhân mã đã tham gia trận chiến nhưng dường như số lượng
của bọn Cred không những không giảm mà còn tăng lên, đó chỉ là dưới mặt đất,
trên không, những con sâu có cánh gọi là Mutalisk bắn những giọt acid xuống đội
quân và những con Broodlord trông như cá đuối bay thả những con Broodling xuống
tham chiến.
Kaido
nóng người trước cảnh tượng các chiến binh Darion và nhân mã bị tàn sát dã man,
bọn Cred đang cố vượt qua hàng phòng thủ của trại, một số con vượt được đội
quân ở dưới bị những chiến binh tuyến trên hạ nhanh chóng nhưng ở bên dưới vẫn
còn hàng trăm con nữa. Cơn thèm khát chiến đấu cháy bỏng trong huyết quản của
Kaido, trong một giây bất bình tĩnh, Kaido lao xuống chiến trường chỉ với ngọn
giáo và cây dao găm trên tay, thét lên tiếng hét xung trận làm bọn Cred sững
lại trong giây lát. Không cần dùng chiêu hiến máu, Kaido đã điên lắm rồi, anh
lao vào giữa chiến trường gặp bất cứ con Cred nào định lao tới là đâm phòi ruột
chúng. Các chiến binh xung quanh Kaido cũng như được tiếp thêm sức mạnh từ
tiếng thét của anh, họ chiến đấu điên cuồng hơn dù quân thù đông hơn nhiều. Sau
một hồi, Kaido và những chiến binh sống sót đứng tụm với nhau, thở hồng hộc,
anh đứng đó, mắt nhìn thẳng vào tên thủ lĩnh tóc bạc của bọn Cred.
“Vậy ra ngươi là
Kaido à?” Gã tóc bạc nói, hắn trông có vẻ nhỏ hơn anh một tuổi nhưng khá ngạo
mạn. Kaido vẫn lườm đối thủ của mình, ánh mắt đầy căm hờn của anh khóa chặt đôi
mắt màu tím của gã. Bằng một giọng khó chịu, gã nói. “Ngươi là kẻ đã giết con
thú cưng Omegalisk của ta sao? Sao không trả lời? Mèo tha mất lưỡi rồi à?”
Kaido vẫn không
nói gì, anh chỉ vung ngọn giáo về phía tên tóc bạc, thét lên một tiếng, tất cả
những chiến binh trong lẫn ngoài trại của Gar’thar đồng loạt lao về phía gã tóc
bạc. Oracle thật sự bị bất ngờ trước sự kiên định của các chiến binh kẻ thù,
trước giờ chúng đâu chiến đấu như những tên điên như thế này, chúng chưa bao
giờ chiến đấu không biết sợ trước đội quân của hắn. Quá hoảng loạn, Oracle cất
cánh cùng không quân hộ tống, để những con Cred ở dưới đất phải tự đào hầm về
hoặc ở lại chịu chết.
“Thắng!” Kaido
vung ngọn giáo lên và hét vang, được trợ uy bởi tiếng thét của hàng trăm chiến
binh của tộc Darion và nhân mã. Hình như cuộc chiến đã làm anh kiệt sức vì ngay
sau khi tuyên bố chiến thắng, anh ngã ngay ra đất bất tỉnh, để những Darion và
nhân mã đưa mình vào một túp lều để ngủ.