Liên Hoa Lâu - Tập 2: Huyền Vũ Quyển - Phần 2 - Chương 2 - phần 2
Phương Đa Bệnh “à” một tiếng, đang định nói, Ông lão kia bây giờ bộ dạng như vậy, lúc còn
trẻ chắc hẳn cũng chẳng đẹp đẽ gì cho cam, vậy mà cũng có thể tư thông được với
thê tử đẹp tựa tiên nữ nhà người ta à? Đột nhiên chân y đau nhói, ra là Lý
Liên Hoa vừa đạp cho y một cước, y đành lãnh đạm nói:
- Tự chuốc lấy thôi.
- Nghe nói Nghiêm lão gia và phu nhân phu thê không hòa hợp,
Nghiêm Phúc chen vào giữa, giành được trái tim phu nhân. – Tiểu nhị nói đầy vẻ
bí ẩn. – Có một đêm tối trời không trăng không sao, mây mờ che phủ, giơ tay ra
không nhìn rõ năm ngón, đó là một đêm xảy ra tai ương lớn…
Lý Liên Hoa hỏi:
- Đêm tối đó làm sao?
Tiểu nhị được người ta cổ vũ thì phấn chấn tinh thần.
- Nghiêm phu nhân tay cầm một thanh đao sắc, chém đầu Nghiêm
lão gia.
Phương Đa Bệnh cả kinh.
- Sát phu sao?
Tiểu nhị nói:
- Mọi người đều nói như vậy, không phải ta bịa đặt đâu.
Nghiêm phu nhân đã giết Nghiêm lão gia, sau đó ôm con rồi lên xe ngựa bỏ trốn.
Nghiêm Phúc ở lại trông coi gia sản, nhưng nữ nhân kia bỏ đi rồi không quay về
nữa, đoán chừng bà ta lại lả lơi ong bướm, gả cho người khác rồi.
Phương Đa Bệnh nhíu chặt hàng mày.
- Nói vớ vẩn! Cho dù nữ nhân kia có tư thông với Nghiêm Phúc
thì cũng không cần phải giết phu quân của mình. Bà ta giết Nghiêm lão gia rồi vội
vàng bỏ trốn, vậy chẳng phải là vĩnh viễn chia lìa với Nghiêm Phúc sao?
Tiểu nhị kinh hãi.
- Cái này… cái này… ai ai trong trấn cũng nói vậy mà.
- Vậy thi thể của Nghiêm lão gia đâu? – Phương Đa Bệnh hỏi.
- Quan phủ truy tìm Nghiêm phu nhân nhưng không có kết quả, đầu
của người chết cũng biến mất theo bọn họ luôn, thế nên quan phủ đành đặt thi thể
không đầu của Nghiêm lão gia ở nghĩa trang. Sau đó nghĩa trang đổi mấy người
gác đêm, những cái xác không rõ danh tính cũng không biết đi đâu mất, hơn nửa đều
đã bị chó hoang ăn rồi. – Tiểu nhị lại nói. – Hai vị đại gia à, những lời ta
nói là thật đấy, không có chút giả dối nào đâu, các ngài có thể đi hỏi người
khác…
Lý Liên Hoa nói:
- Thì ra là như vậy, công tử nhà ta đã hiểu rõ mọi việc, tất
sẽ có cân nhắc.
Tiểu nhị liên tục gật đầu. Phương Đa Bệnh vội vàng thanh
toán, y nhanh chóng rời khỏi tiệm ăn dưới sự “bảo vệ” của Lý Liên Hoa. Tiểu nhị
kia đứng dậy chớp chớp mắt, chỉ thấy trong nháy mắt vị quan đại gia cải trang
vi hành kia đã đi xa đến bảy tám trượng, gã không khỏi có chút ngơ ngác… Vị
quan đại gia này chạy đi còn nhanh hơn cả mấy kẻ quỵt nợ!
*
- Liên Hoa chết tiệt! – Sau khi Phương Đa Bệnh đi xa được mười
trượng, y lập tức nghiến răng nghiến lợi nhìn Lý Liên Hoa. – Lá gan của ngươi lớn
thật đấy! Lại dám làm cho ta giả mạo quan tuần án sao? Nếu bị người ta phát hiện
ra, ngươi bắt ta chịu tội khi quân à?
Lý Liên Hoa ho khan.
- Ta muốn ngươi giả mạo quan tuần án lúc nào chứ…?
Phương Đa Bệnh sững người, Lý Liên Hoa nói tiếp, giọng cực kỳ
nhã nhặn:
- Cải trang vi hành chẳng qua chỉ là ảo tưởng vô cùng tốt đẹp
của bách tính mà thôi…
Phương Đa Bệnh “xì” một tiếng, nói:
- Hắn gặp phải ngươi, đó là nghiệp chướng của kiếp trước,
đúng là xui xẻo. – Dừng lại một chút, y hỏi. – Ngươi hỏi chuyện của Nghiêm gia
để làm gì? Nó thì có liên quan gì đến “cái hố” chứ?
- Có liên quan hay không, làm sao ta biết được? – Lý Liên Hoa
mỉm cười. – Có điều trên đời này, chỉ cần có chuyện là ta đều muốn nghe.
Phương Đa Bệnh nói:
- Ta lại cảm thấy câu chuyện của Nghiêm gia rất kỳ lạ.
Lý Liên Hoa nói:
- Ồ?
Phương Đa Bệnh nói:
- Nghiêm gia lai lịch không rõ ràng, Nghiêm phu nhân giết chết
phu quân, ngay sau đó lại bỏ trốn, quản gia của Nghiêm gia lại không chạy mà ở
lại nơi này mấy chục năm, tài sản của Nghiêm gia không cánh mà bay. Vốn dĩ chuyện
này đâu đâu cũng có chỗ kỳ lạ, chuyện gì cũng rất kỳ quái, trong nhà này nhất định
có bí mật!
Lý Liên Hoa nghiêng đầu nhìn hắn một lúc, sau đó chậm rãi
nói:
- Ngươi đích thực rất là thông minh…
Lời này nghe thật quen tai, Phương Đa Bệnh hậm hực nhìn Lý
Liên Hoa.
- Ngươi muốn nói gì hả?
Lý Liên Hoa thở dài.
- Ta không định nói gì ngoài việc ngươi ngày càng thông minh,
chỉ có điều ta muốn nói câu chuyện của tiểu nhị kia mặc dù khúc chiết li kỳ, vô
cùng thú vị nhưng không chắc đã là sự thật.
Lông mày Phương Đa Bệnh đột nhiên nhướn lên, y thét lên.
- Hắn lừa ta sao?
Lý Liên Hoa lắc đầu liên tục.
- Không không, hơn nửa những gì hắn nói đều là do hắn nghe được.
Ta chỉ muốn nói, câu chuyện chưa chắc đã là thật. – Hắn tự lẩm bẩm. – Chân tướng
của chuyện này, có lẽ vô cùng thú vị… – Bỗng mắt hắn mở lớn, vô cùng nho nhã
phe phẩy tay áo. – Thời tiết nóng nực, đến lầu của ta ngồi đi.
Lại qua thêm nửa nén hương, Phương Đa Bệnh đi đường xa tới cuối
cùng cũng được ngồi xuống bên bàn trà của Lý Liên Hoa, y uống một ngụm trà lởm
mà Lý Liên Hoa tự tay pha, mặc dù trà này khó uống, nhưng dù sao có còn hơn
không… Lầu Liên Hoa vân cát tường ở trên bãi tha ma, địa thế hơi cao, cửa sổ mở
lớn, gió thổi qua nhà, nếu như cảnh sắc xinh đẹp được như vậy thì đúng là dễ chịu
thoải mái.
- Thì ra bên dưới bãi tha ma này còn có một hồ nước.
Phương Đa Bệnh nhìn ra ngoài cửa sổ, ngó xuống sườn núi rải rác
bia đá, đá vụn và những ngôi mộ. Dưới sườn núi có một hồ nước rất nhỏ, chu vi
chưa đến hai ba trượng, nước hồ màu đỏ thẫm nhưng cũng không giống màu máu,
nhìn có hơi kỳ lạ. Bên cạnh hồ nước có mấy gian nhà cũ nát, phía sau mọc lên mấy
gốc cây hình thù kì quái, lá cây như lưỡi kiếm, cành nhánh cao ngất, trên ngọn
cây mọc mấy chùm trái cây màu vàng tươi.
- Nước mà ngươi dùng để pha trà lấy ở đâu vậy? Không phải là
thứ nước hôi thối ở trong cái hồ kia chứ? – Phương Đa Bệnh nhìn thấy hồ nước,
nhất thời trừng mắt nhìn nước trà trong tay một cách chán ghét. – Hay là nước
ngâm xác ở dưới đáy hố kia đấy?
Lý Liên Hoa đang chăm chú nhặt lá trà bên trong hộp trà, nghe
vậy thì “a” một tiếng.
- Đây là nước ở trong vại...
“Phì” một tiếng, Phương Đa Bệnh phun sạch trà ra.
- Tên mọt sách kia một là không giặt áo, hai là không giặt quần
chẽn, ba là không giặt vớ, nước mà hắn kiếm đến cũng có thể uống được sao?
Trúng độc rồi, trúng độc rồi… – Y lấy ra một chiếc khăn tay trắng như tuyết từ
trong tay áo rồi lau lau đầu lưỡi.
Lý Liên Hoa thở dài.
- Chính vì hắn lười như vậy, ngươi nghĩ hắn có thể đun nước nấu
cơm, giặt đồ pha trà sao? Vậy nên chỗ nước đó đa phần vẫn là vại nước mà ta để
lại trong lầu lúc trước…
Phương Đa Bệnh vẫn nghiến răng cằn nhằn như cũ, lúc hai người
đang quây quanh vại nước nọ xem xét chi li thì ngoài cửa đột nhiên có người
cung kính gõ lên ba cái.
- Xin cho hỏi, đại nhân có nhà không?
Lý Liên Hoa và Phương Đa Bệnh sững người, chỉ nghe thấy bên
ngoài có người lớn tiếng nói:
- Dư đại nhân nhà ta không biết đại nhân tuần tra đến đây,
không nghênh đón từ xa được, kính xin đại nhân lượng thứ.
Phương Đa Bệnh vẫn đang ngây người thì Lý Liên Hoa đã “a” lên
một tiếng. Ngoài cửa có người lại nói:
- Hạ quan Dư Mang huyện lệnh huyện Ngũ Nguyên, không biết đại
nhân tuần tra đến đây, không nghênh đón từ xa được, kính xin đại nhân lượng thứ.
Trấn Tiểu Viễn thuộc huyện Ngũ Nguyên, điều này tất nhiên là
Lý Liên Hoa biết, vị Dư đại nhân ngoài cửa rõ ràng cho rằng sư gia của mình nói
thừa lời, trong lòng rất không vui, vậy nên vội vàng tự lên tiếng. Phương Đa Bệnh
và Lý Liên Hoa đưa mắt nhìn nhau, Lý Liên Hoa nở nụ cười khiêm tốn nhã nhặn,
Phương Đa Bệnh thì gần như đã mắng nhiếc xối xả trong bụng nhưng hắn cũng không
biết phải làm sao, đành đằng hắng một tiếng:
- Đi vào đi.
Cửa lớn được cẩn thận mở ra, hai vị học sĩ lớn tuổi gầy như
que củi, một người mặc áo bào xanh, một mặc áo bào xám, ôm một đống tài liệu lớn,
đứng ở cửa run lẩy bẩy. Lý Liên Hoa thấy áy náy quá nên vội vàng đứng dậy, mời
hai vị lão nhân ngồi xuống. Hàn huyên một lúc mới biết lão nhân gầy gò mặc áo
bào xanh họ Dư tên Mang, là huyện lệnh Ngũ Nguyên, lão nhân gầy mặc áo bào xám
là sư gia. Nghe nói có tuần án đại nhân cải trang vi hành đến huyện, hai người
lập tức từ huyện nha chạy tới đây. Hỏi tới tên tuổi của vị tuần án, Lý Liên Hoa
mập mờ nói là họ Hoa, Dư Mang gật gù thầm đoán, Nghe nói trong triều có Bộ Hoa Nhị Thanh Thiên, trong đó người họ Hoa
tướng mạo tầm thường, gầy đét như que củi, quả nhiên là vậy! Có điều trang phục
này có hơi lộng lẫy quá mức, chẳng giống thanh quan chút nào cả.
Phương Đa Bệnh không biết Dư huyện lệnh đang bình ngang phán
dọc chính mình, y hỏi đến chỗ sổ sách trong lòng hai người. Sư gia nói:
- Đây chính là tài liệu của vụ án chặt đầu giết người của
Nghiêm gia, năm đó vụ án này cũng đã gây chấn động cả một vùng. Nếu tuần án đại
nhân đến đây vì chuyện này thì Dư đại nhân tất nhiên phải tận chức tận trách,
cùng xử lý lại vụ án này với đại nhân rồi.
Lý Liên Hoa không ngừng gật đầu, cung kính nói phải. Trong
lòng Phương Đa Bệnh thì kêu khổ không thôi, nhưng lại không thể không vờ làm như
rất có hứng thú với vụ án của Nghiêm gia, y không ngừng hỏi han về tình tiết vụ
án.
Thì ra, một nhà Nghiêm gia chuyển đến đây hơn ba mươi năm trước,
chủ nhân tên gọi Nghiêm Thanh Điền, trong nhà có bốn mươi nô bộc, thê tử là
Dương thị, con trai là Nghiêm Tùng Đình, quản gia tên Nghiêm Phúc. Ông ta mua một
mảnh đất mười dặm ở trấn Tiểu Viễn rồi xây dựng nhà cửa, trang viên. Trên tấm
hoành phi của trang viên có ghi tên “Bạch Thủy”, còn được gọi là “Bạch Thủy
Viên”. Một buổi sáng của ba mươi năm trước, phu nhân Nghiêm gia Dương thị bế
con trai chạy xe ngựa lao như bay ra khỏi Bạch Thủy Viên, Nghiêm Thanh Điền bị
phát hiện đã chết trong nhà, đầu mình phân lìa, nô bộc trong nhà bỏ chạy sạch.
Đối với mọi chuyện xảy ra, quản gia Nghiêm Phúc hỏi cái gì cũng không biết, ông
ta khăng khăng đáp là do cường đạo giết người. Vụ án này vì Dương thị chạy trốn,
Nghiêm Phúc không chịu nói, lại không có chứng cứ, vật chứng và động cơ giết
người nên đã trở thành vụ án tồn đọng của huyện Ngũ Nguyên. Bởi vậy khi nghe
nói tuần án đại nhân muốn điều tra vụ án này, Dư Mang lo lắng thấp thỏm nên
đành vội vàng tới đây.
- Chuyện của Nghiêm gia ta đã hiểu được đại khái, muốn thỉnh
giáo Dư đại nhân một vấn đề. – Phương Đa Bệnh hỏi. – Mấy ngày trước ở trấn có một
thôn dân tên A Hoàng bị mất tích, đại nhân có tin tức gì không?
Dư Mang sững sờ.
- A Hoàng? Người đại nhân nói có phải là Hoàng Thái không?
Phương Đa Bệnh nói:
- Chính hắn.
Dư Mang nói:
- Vừa hay hôm qua có người đánh trống, nói dưới sống có nổi
lên một xác nam nhân, ngỗ tác vừa kiểm tra thi thể, nói đó là thôn dân Hoàng
Thái của trấn Tiểu Viễn, hắn chết đuối, không có dấu vết bị người ta giết hại.
Sao đại nhân lại biết người này vậy?
Phương Đa Bệnh “à” một tiếng, dưới gầm bàn, y đạp cho Lý Liên
Hoa một cước thật mạnh. Lý Liên Hoa mỉm cười dịu dàng.
- Đại nhân có biết chuyện “cái hố” của trấn Tiểu Viễn không?
Dư Mang nói:
- Chuyện “cái hố” ma quái ta sớm đã có nghe qua, nhưng chỉ
nghĩ đây là do đám thôn dân nghe nhầm rồi đồn bậy. Khổng Tử có nói: “Kính quỷ thần nhi viễn chi[1]“, vậy nên
ngày thường hạ quan không hề nói đến chuyện này.
Vị huyện lệnh già này có hơi bảo thủ, Phương Đa Bệnh cười thầm
trong bụng, nhưng lại tỏ ra là một vị “quan” vô cùng nghiêm túc.
- Mấy ngày trước ta có ra lệnh cho người đào “cái hố”, lúc đó
đã gọi A Hoàng mở đường cho mình, lại mời thêm cả một… hộ vệ có thân thủ rất tốt,
cùng với… Lý sư gia của ta, cùng xuống hang điều tra một chuyến.
Dư Mang bội phục, hắn nói:
- Đại nhân anh minh, không biết kết quả như thế nào?
Mặt Phương Đa Bệnh xám xịt, y chậm rãi nói:
- Hộ vệ kia của ta bị một mũi tên sắt dưới hang bắn chết, Lý
sư gia bị trọng thương, lúc này A Hoàng lại chết đuối… Dư đại nhân, nơi này thuộc
quyền quản lý của ngài, sao lại có chuyện đáng sợ như vậy chứ?
Mặt y hằm hằm giận dữ, tất nhiên Dư Mang không biết trong lời
của vị tuần án cải trang vi hành này, ba câu thì đến hai câu là không có thực,
nhưng y vẫn nói năng linh tinh, nhất thời ông ta bị dọa cho xanh mét mặt mày, vội
vàng đứng lên.
- Sao lại có chuyện đó được? Hạ… hạ quan thực sự không biết…
Để… để hạ quan đi điều tra rõ ràng.
- Dư đại nhân từ từ đã, nếu hôm nay Dư đại nhân đã đến nhà
thăm hỏi, vậy công tử nhà ta muốn thỉnh giáo đại nhân một việc, không biết đại
nhân cảm thấy những chuyện kỳ lạ xảy ra bên dưới “cái hố” và vụ huyết án năm đó
của Nghiêm gia có liên quan với nhau không? – Lý Liên Hoa hỏi.
Dư Mang nói:
- Cái này… hạ quan không biết.
Lý Liên Hoa nói:
- Trong “cái hố” vẫn còn hai cái xác không rõ danh tính, xem
tình trạng chết của họ, e là cũng chết từ ba mươi năm trước, ba mươi năm trước
chính là lúc xảy ra vụ huyết án ở Nghiêm gia.
Dư Mang mồ hôi đầy đầu.
- Nhưng không có chứng cứ, hạ quan sao dám kết luận dễ dàng vậy
chứ.
Lý Liên Hoa cười.
- Dư đại nhân anh minh.
Phương Đa Bệnh và Lý Liên Hoa đã có nhiều năm ăn ý, y liền hỏi
chen vào:
- Không biết trước khi xảy ra vụ án giết người năm đó, ở
Nghiêm gia có gì khác thường không? Trong nhà có người hình dạng quái dị, bộ dạng
khả nghi ra vào không?
Dư Mang bối rối nói:
- Huyện lệnh năm đó không phải hạ quan, theo những gì được
ghi chép trong tài liệu thì hình như không có chỗ nào khả nghi.
- Vậy năm đó người kiểm nghiệm cái xác không đầu của Nghiêm
Thanh Điền, có còn sống không? – Lý Liên Hoa hỏi.
- Vị ngỗ tác tuổi cũng cao, ông ta đã tạ thế năm ngoái rồi;
thi thể của Nghiêm Thanh Điền cũng sớm đã mất tích, muốn kiểm tra vết thương
chí mạng năm đó, e là không thể được. – Dư Mang cười khổ.
Lý Liên Hoa “a” lên một tiếng rồi không nói thêm gì nữa. Phương
Đa Bệnh đợi cả nửa ngày không thấy Lý Liên Hoa tiếp tục đặt câu hỏi, nên đành tự
đặt liều, y hỏi:
- Năm đó Nghiêm gia được xem là giàu có, sao lại rơi vào tình
cảnh như bây giờ, Nghiêm Phúc phải kiếm sống bằng nghề thợ rèn chứ? Chẳng lẽ
Nghiêm phu nhân thực sự giết phu rồi mang theo tất cả châu báu bỏ trốn, không để
lại chút gì cho Nghiêm Phúc sao?
Dư Mang nói:
- Đó là vì hung án xảy ra không lâu, Nghiêm gia xảy ra một vụ
hỏa hoạn lớn, tất cả châu báu nữ trang đều bị thiêu sạch, chính vì vậy nên
không khôi phục lại được cái danh giàu có.
Phương Đa Bệnh lại hỏi:
- Vụ hỏa hoạn đó do kẻ nào gây ra vậy?
Dư Mang trầm ngâm nói:
- Theo những gì được ghi lại trong tài liệu, ngọn lửa đó bùng
cháy trong đêm khuya, mọi người chỉ nghe thấy trong Bạch Thủy Viên vang lên một
tiếng ầm lớn, từ trong viện chính của Nghiêm Thanh Điền và Nghiêm phu nhân phun
ra một đám lửa rồi nhanh chóng thiêu rụi sạch Nghiêm gia. Cho dù có mấy người phóng
hỏa cùng lúc cũng không thể cháy nhanh như vậy được, vậy nên đó hẳn là lửa trời.
- Lửa trời sao? – Phương Đa Bệnh hỏi. – Thế nào là lửa…
Lý Liên Hoa đằng hắng một tiếng.
- Thì ra Nghiêm gia bị trời phạt, trời giáng sấm sét thiêu hủy
Nghiêm gia.
Phương Đa Bệnh ngượng ngùng xoa xoa mặt, thì ra lửa trời
chính là sấm sét. Dư Mang và sư gia của hắn vô cùng lo sợ, Phương Đa Bệnh và Lý
Liên Hoa cũng phụ họa theo. Sau khi nói đi nói lại tình tiết vụ án đến năm sáu
lần, cuối cùng Dư Mang cũng không nhẫn nhịn được nữa, hắn đứng dậy chắp tay
nói:
- Thời gian cũng muộn rồi, hạ quan xin cáo từ. Nếu đại nhân
còn cần gì, xin hãy đến huyện nha Ngũ Nguyên điều động người.
Phương Đa Bệnh nhất thời mừng rỡ.
- Nhất định, nhất định rồi. Dư đại nhân đi cẩn thận.
Lý Liên Hoa áy náy nói:
- Hai vị đại nhân vất vả rồi.
Dư Mang liên tục nói không dám, sau đó cùng sư gia nhanh
chóng rời đi. Sau khi hai vị lão nhân đi, Phương Đa Bệnh ngồi phịch xuống ghế.
- Lý Tiểu Hoa kia, ta thấy ta và ngươi vẫn nên nhanh chóng chạy
trốn thì hơn.
Lý Liên Hoa hỏi:
- Vì sao thế?
Phương Đa Bệnh hét lên:
- Ngồi lại thêm nữa thì rồi cả Hoàng đế cũng sắp đến cửa tìm
quan tuần án đấy, làm sao ta chịu nổi chứ? Bây giờ không đi thì còn đợi đến lúc
nào đây?
Lý Liên Hoa “a” lên một tiếng, lẩm bẩm:
- Hoàng đế tìm đến cửa không đáng sợ, cái đáng sợ là…
Câu sau hắn nói cái gì thì Phương Đa Bệnh không nghe rõ, y
ghé đến bên tai hỏi:
- Cái gì cơ?
- Cái đáng sợ là… – Khóe miệng Lý Liên Hoa chất chứa nụ cười ấm
áp, hắn khẽ nói. – “Diêm La Vương” tìm đến cửa.
- Cái gì cơ? – Phương Đa Bệnh nhất thờ hồ đồ. – Cái gì mà
Diêm La Vương tìm đến cửa chứ?
- “Diêm La Vương” chính là cái vị “Diêm La muốn người chết
vào canh ba, ai dám để người sống đến canh năm” ấy. – Lý Liên Hoa lắc đầu nhìn
Phương Đa Bệnh đầy tiếc nuối, hắn thở dài. – Thì ra nghe chuyện đó lâu như vậy
mà ngươi vẫn chẳng hiểu gì cả.
[1] Ý
nói với quỷ thần phải kính trọng nhưng cần xa lánh