Liên Hoa Lâu - Tập 1: Chu Tước Quyển - Phần 2 - Chương 03
CHƯƠNG 3 – NGƯỜI CHẾT THỨ BA
Tối hôm
đó, Lý Liên Hoa, Phương Đa Bệnh và Cát Phan ở lại Hi Lăng.
Trương
Thanh Mao là một mục đầu chẳng lớn cũng chẳng bé trong cả trăm binh lính canh
lăng, tiếp đón ba vị khách quý ở hai căn phòng mé, Phương Đa Bệnh và Lý Liên
Hoa ở phòng mé phải, Cát Phan ở phòng mé trái. Đối diện phòng Trương Thanh Mao
là phòng của hai huynh đệ họ Trương, đối diện phòng Phương Đa Bệnh và Lý Liên
Hoa là phòng của Dương Thu Nhạc, còn đối diện phòng Cát Phan là phòng Cổ Phong
Tân.
Minh
Lâu Bảo Thành này vốn không được phép ở, binh lính tiền triều chỉ được phép ở
Tuần Sơn Bổ bên ngoài lăng, nhưng hơn trăm quân lính hiện nay vì muốn thuận tiện
cho việc canh giữ nên ở lại trong Minh Lâu. Thời tiết lạnh giá, bọn họ cũng
không đi tuần, cả ngày ở trong Hi Lăng uống rượu đánh bạc, người nào bị thua sẽ
phải đi mua thịt mua rượu, cuộc sống khá tiêu dao.
Tuyết
tích đầy thành, trăng sao ảm đảm.
Đêm nay
Phương Đa Bệnh gần như không thể ngủ nổi, ngoài tiếng ngáy của Trương Thanh Mao
ra, xung quanh vắng lặng như tờ, ánh tuyết bên ngoài lọt qua cửa sổ của phòng
bên mé trái, hắt vào trong phòng bên mé phải vẫn khiến người ta có cảm giác khó
chịu, giống như có thể đếm được đầy đủ bao nhiêu cái lông mao trên người vậy,
còn Lý Liên Hoa lại đang ngủ rất ngon lành, chẳng thèm ngó về phía y lần nào.
Không
biết tại sao đêm nay Phương Đa Bệnh cứ thấy thấp thỏm bất an trong lòng, cảm
giác này xuất hiện ngay khi nhìn thấy Trương Khánh Hổ, nhưng rõ ràng y chẳng
quen biết gì người đó, tại sao lại có cảm giác bất an như vậy?
Cả đêm
không ngủ, lúc trời sắp sáng, đột nhiên y nghe thấy có tiếng bước chân chạy gấp
gáp vào phòng Trương Thanh Mao, kinh hoàng hét:
- Trương
thống lĩnh, Trương Khánh Sư… Trương Khánh Sư bị giết rồi, không thấy đầu của hắn
đâu nữa, có ai… có ai nhìn thấy đầu của Trương Khánh Sư không…?
Người tới
báo việc Trương Khánh Sư bị giết là Dương Thu Nhạc.
Phương
Đa Bệnh ngồi phắt dậy, Lý Liên Hoa cũng bật dậy theo, hai người quay sang nhìn
nhau. Trương Khánh Sư chết rồi?
Trương
Khánh Sư chết một cách vô cùng cổ quái, khi Trương Thanh Mao quần áo chỉnh tề tới
phòng Trương Khánh Hổ và Trương Khánh Sư, chỉ thấy Trương Khánh Sư mặc quần áo
ngủ ngồi ở đầu giường, nhưng không thấy đầu hắn đâu, máu tươi chảy ướt đẫm cả
áo. Tiết trời đang lạnh, máu đông thành băng, bám chặt trên người Trương Khánh
Sư, màu vẫn tươi rói, trước bức tường màu trắng sạch sẽ là một huyết thi mất đầu,
thực khiến người ta quá mức kinh hãi. Theo lời Trương Khánh Hổ, hôm qua hắn ở lại
phòng Dương Thu Nhạc đánh bạc, sáng sớm nay quay về thì thấy đệ đệ của mình đã
chết rồi.
Phương
Đa Bệnh và Lý Liên Hoa ở trong phòng Trương Khánh Sư đã nhiều giờ, ngoài cái đầu
đã bị chặt, trên người Trương Khánh Sư không có bất kì thương tích nào. Gã thư
sinh nghèo vẻ mặt đầy bàng hoàng đang thẫn thờ nhìn Trương Khánh Sư, còn Phương
Đa Bệnh thì buồn bực, rõ ràng chuyện này nằm ngoài dự tính của y. Tại sao có
người muốn giết Trương Khánh Sư? Cái chết của Trương Khánh Sư và Mộ Dung Vô
Nhan, Ngô Quảng có liên quan gì với nhau?
- Kỳ lạ,
tại sao có người muốn giết Trương Khánh Sư? – Cát Phan lẩm bẩm tự nói. – Trừ
phi hắn có liên quan tới Mộ Dung Vô Nhan và Ngô Quảng?
Phương
Đa Bệnh gật đầu.
- Có khả
năng hắn biết lối vào Địa Cung.
Cát
Phan vẫn tò mò.
- Nếu
đúng là hắn biết gì đó, tại sao không nói?
Phương
Đa Bệnh đáp:
- Nếu
hai người kia vì bị hắn dẫn vào Địa Cung nên mới chết thì đương nhiên hắn sẽ
không nói gì.
Cát
Phan chau mày.
- Vậy tại
sao hắn lại chết? Cho thấy chuyện này không chỉ liên quan tới một mình hắn,
chính vì hôm nay chúng ta đến tìm cửa vào Địa Cung nên trong đêm đã có người tới
giết hắn để diệt khẩu.
Phương
Đa Bệnh thở dài.
- Điều
đó có nghĩa hung thủ ở gần đây thôi, không chừng còn trà trộn giữa đám lính
canh lăng và ba chúng ta nữa đấy.
- Bên
ngoài không có dấu chân. – Lý Liên Hoa nói xen vào một câu.
Cát
Phan run rẩy.
- Chứng
tỏ tối qua không có ai khác vào đây…
- Không.
– Lý Liên Hoa đờ đẫn nói. – Điều đó chỉ chứng minh người có khả năng giết
Trương Khánh Sư chính là kẻ từ Nguyệt Đài bên Lăng Ân Môn vượt qua rừng cây,
ném hai thi thể xuống vào rừng để mượn xác xuống núi đó…
Hắn vừa
nói xong câu ấy, Phương Đa Bệnh và Cát Phan đều giật mình, đồng thanh lên tiếng:
- Nguyệt
Đài bên Lăng Ân Môn?
Lý Liên
Hoa ngẩn ngơ đáp:
- Đúng
vậy, đằng sau Lăng Ân Môn chính là một bức phù điêu lưu ly, sau tấm phù điêu
lưu ly chính là Minh Lâu, trong Minh Lâu lúc nào cũng có người, bên cạnh Lăng
Ân Môn là nhà bếp, bình thường người ta vẫn đi lại ở những nơi ấy, vì vậy những
nơi này đều được quét sạch tuyết, không để lại dấu chân. Gì nhỉ… buổi tối trong
bếp không có người, bên ngoài Nguyệt Đài rừng sam san sát, những nơi khác đều
không có…
Phương
Đa Bệnh vỗ vỗ lên vai hắn, tán thưởng:
- Khá lắm,
có lý! Xem ra cửa vào Địa Cung chính là ở gần Lăng Ân Môn!
Lý Liên
Hoa vẫn nghi hoặc lắc đầu.
- Không
đúng, nếu người mang thi thể từ Địa Cung ra lại chính là người giết Trương Khánh
Sư thì làm sao hắn biết sáng sớm nay chúng ta muốn đi tìm cửa vào Địa Cung, sau
đó ban đêm lén vào giết Trương Khánh Sư để diệt khẩu?
Phương
Đa Bệnh ngẩn ra.
- Vậy
điều đó có nghĩa…
Cát
Phan buột miệng:
- Vậy
điều đó có nghĩa hung thủ nằm trong số những người tối qua nghe thấy cuộc nói
chuyện của chúng ta ở trong rừng cây, biết hôm nay chúng ta sẽ đi tìm đường vào
Địa Cung!
Nghe vậy,
sắc mặt Dương Thu Nhạc và Trương Khánh Hổ đều trắng nhợt. Tối qua có mặt ở rừng
cây chỉ có cả thảy tám người: huynh đệ Trương Khánh Hổ, Dương Thu Nhạc, Cổ
Phong Tân và Trương Thanh Mao, cùng Lý Liên Hoa, Phương Đa Bệnh, Cát Phan.
Trong số
bảy người còn lại, có một người là hung thủ, vậy rốt cuộc là ai? Tại sao lại phải
cắt đầu Trương Khánh Sư đi? Trong lăng tẩm hoàng gia tĩnh mịch đã mấy trăm năm
nay, rốt cuộc đang che giấu bí mật gì mà có thể khiến hai tuyệt đại cao thủ chết
đói trong mộ phần, lại khiến một lính canh lăng mất đầu trong đêm?
Phải vào
trong Địa Cung của Hi Lăng mới tìm được đầu mối để giải đáp tất cả những thắc mắc
đó.
Trương
Thanh Mao lập tức triệu tập mấy người canh thi thể trong rừng tối qua lại, đi
theo ba người Lý Liên Hoa tới Nguyệt Đài ở Lăng Ân môn. Vượt qua vài trụ đá và
cửa đá đồ sộ, trong Lăng Ân Môn của Hi Lăng có tất cả hai mươi hai bức phù điêu
bằng đá có khắc những đám mây xinh đẹp tinh xảo quấn quýt bên trên, có cửu long
vờn mây và một tọa long, tất cả đều là linh vật canh giữ linh cữu.
Bảy người
bắt đầu tìm cửa vào Địa Cung. Đám người chẳng có chút thành kính nào đối với Hoàng
đế tiền triều, tay lăm lăm cầm đao cầm kiếm, gõ gõ đập đập lên các bức phù
điêu, tiếng đinh đinh đang đang vang lên nhức óc.
- Liên
Hoa. – Phương Đa Bệnh kéo Lý Liên Hoa sang một bên, thì thầm. – Cho ta biết kẻ
nào đáng nghi hơn cả, ta sẽ giám sát chặt hắn.
Lý Liên
Hoa mỉm cười, đáp:
- À… ta
cũng không biết…
Chưa
nói hết câu, Phương Đa Bệnh đã liếc xéo hắn.
- Con
chim anh vũ của ngươi hình như vẫn đang ở nhà ta?
Lý Liên
Hoa ngẩn người, chau mày:
- Lẽ
nào ngươi đột nhiên lại thích ăn thịt chim anh vũ?
Phương
Đa Bệnh cười gian.
- Nếu ngươi
không biết kẻ nào đáng nghi hơn cả, không chừng ta đột nhiên hứng thú với thịt
chim cũng nên.
Lý Liên
Hoa thở dài.
- Đường
đường là Phương đại công tử, vậy mà lại dùng con chim anh vũ nhỏ xíu để uy hiếp
ta, thực quá mất mặt… – Hắn hạ giọng, miệng nhếch lên cười. – Ngươi có để ý
không? Trong phòng Trương Khánh Sư, ngoài cơ thể hắn ra, những chỗ khác không hề
có máu?
Phương
Đa Bệnh ngẫm nghĩ.
- Ừm,
thế thì sao? Lẽ nào ngươi muốn nói hắn không chết ở đó?
Lý Liên
Hoa đáp:
- Ngươi
có chú ý tới vết máu trên người hắn không? Từng lớp từng lớp thấm xuống, chứ
không phải là phun tóe ra, trên tường rất sạch sẽ chẳng có một chấm máu nào.
Phương
Đa Bệnh chau mày.
- Ngươi
muốn nói gì?
Lý Liên
Hoa nói tiếp:
- Ta muốn
nói là, hắn chết rồi mới bị người khác chặt đầu, không phải vì bị chặt đầu mà
chết.
Phương
Đa Bệnh sững lại.
- Giết
người diệt khẩu chỉ cần người chết là được, hà tất phải giết người rồi còn chặt
đầu đi?
Lý Liên
Hoa mỉm cười.
- Giết
người có thể nói là vì diệt khẩu, nhưng chặt đầu thì không phải… Tóm lại, nếu hắn
đang sống mà bị người khác chặt đầu, thì hắn đang ngồi trên giường, vậy bức tường
trắng sau lưng không thể không có giọt máu nào bắn lên. Cả ta và ngươi đều biết
rất rõ đao kiếm chém người, nếu vết thương lập tức chảy máu thì ít nhiều máu
cũng sẽ bám trên binh khí, khi dùng sức để chặt chém, càng dùng sức tốc độ càng
nhanh thì máu sẽ bắn ra theo hướng mà đao kiếm chém xuống càng rõ. Trong phòng
hắn không có một vệt máu nào, chỉ có thể nói người ta chặt đầu hắn khi máu
trong người hắn đã sắp bị đông cứng, vì vậy lúc đao kiếm chém vào da thịt, vết
thương không lập tức chảy máu ngay.
Phương
Đa Bệnh vẫn thấy lạ.
- Sao ngươi
biết hắn nhất định bị chặt đầu trong phòng đó? Nói không chừng hắn bị chặt đầu ở
bên ngoài thì sao?
Lý Liên
Hoa thở dài.
- Nếu hắn
bị chặt đầu ở bên ngoài, thì vết máu trên người sẽ không như vậy. Chỗ máu đó từ
từ chảy xuống sau khi hắn bị người ta chặt đứt đầu, sau khi bị chặt đầu thi thể
hắn không bị ai chạm vào, vì vậy máu mới thấm từng tầng từng tầng vào y phục,
chứ không phải nhanh chóng chảy thành dòng, cũng không bắn tung tóe khắp nơi.
Phương
Đa Bệnh vẫn phản bác:
- Hắn vẫn
có khả năng bị giết ở bên ngoài…
Lý Liên
Hoa lại thở dài, có chút bất lực.
- Ta chỉ
nói là hắn chết trước rồi mới bị người khác chặt đầu trong phòng… Ta nói hắn bị
giết trong phòng bao giờ? Ngươi đừng có cãi ngang nữa…
Phương
Đa Bệnh “hừ” một tiếng.
- Cho
dù hắn chết trước rồi mới bị người khác chặt đầu, vậy thì đã sao?
- Điều
đó có nghĩa Trương Khánh Sư bị người ta giết hai lần. Nếu hung thủ là một người
thì mục đích chính của kẻ ấy chính là cái đầu Trương Khánh Sư; hoặc ngoài người
chết và hung thủ ra, còn có người khác tới chặt đầu hắn nữa. – Lý Liên Hoa chậm
rãi nói. – Chuyện thú vị không phải là giết người, mà là chặt đầu.
Phương
Đa Bệnh ngẩn người.
- Chặt
đầu?
Lý Liên
Hoa mỉm cười.
- Đầu
là một vật vô cùng kỳ lạ, sẽ tiết lộ rất nhiều bí mật, cho dù là khi sống hay
khi chết đều như vậy cả.
Phương
Đa Bệnh vô cùng kinh ngạc.
- Hả?
Là có ý gì?
Lý Liên
Hoa thì thầm vào tai y:
- Chặt
đầu… ví dụ… chặt đầu rồi ngươi sẽ không biết rốt cuộc người chết là ai.
Phương
Đa Bệnh bị giọng nói thì thào hết sức đột ngột của hắn dọa cho chết khiếp, giật
nảy mình.
- Á…
Vừa ngẩng
đầu lên y đã đụng phải đầu của Lý Liên Hoa. Những người đang tìm cửa vào Địa
Cung giật mình quay lại, vẻ mặt Lý Liên Hoa vô cùng áy náy, Phương Đa Bệnh dùng
sức đấm hắn một cái.
- Đường
ở bên kia, đừng có đâm vào ta. – Lý Liên Hoa lẩm bẩm, mặt rất vô tội.
Cát
Phan vẫn luôn rất để ý tới Phương Đa Bệnh và Lý Liên Hoa, lúc này không kìm được
hỏi:
- Hai vị
đang nói gì thế? Tìm thấy cửa vào Địa Cung chưa?
Lý Liên
Hoa đáp:
- Tiểu
Phương nói đã tìm thấy rồi.
Phương
Đa Bệnh hốt hoảng giật nảy mình.
- Hả?
Lý Liên
Hoa ngẩn người nhìn hắn, nghi hoặc hỏi:
- Chẳng
phải ngươi nói ở đằng sau bức phù điêu lưu ly ư?
Phương
Đa Bệnh bực tức giật giật tóc.
- Ồ…
Lý Liên
Hoa tiếp tục lo lắng nói:
- Chính
ngươi nói phàm trong Hoàng lăng, đường vào Địa Cung luôn được bố trí ở giữa
lăng mộ, cửa vào có nhiều khả năng nằm sau bức phù điêu lưu ly.
Phương
Đa Bệnh gật đầu lia lịa.
- Không
sai, chính bổn công tử đã nói thế.
Cát Phan
đột nhiên sải bước đi về phía bức phù điêu lưu ly bên ngoài Lăng Ân Môn. Những
hoa văn điêu khắc trên bức phù điêu lưu ly đặt ở Hi Lăng có họa tiết hơi khác
thường. Bình thường trên những bức phù điêu lưu ly sẽ khắc rồng khắc phượng, là
những thần thú phù hộ con người lúc sống và canh giữ linh hồn lúc chết, nhưng
trên phù điêu lưu ly của Hi Thành Hoàng đế lại vẽ những hình thù hết sức phức tạp,
mọi người phải lần mò rất lâu mới nhận ra trên đó vẽ một con rồng có hai cái
đuôi dài và một con cá chép giương vây, đang vờn hoa sen. Đây chính là bức tranh
Cá chép hóa rồng, theo lý thì bức tranh kiểu này tuyệt đối không thể xuất hiện
trong đồ trang trí của hoàng gia, nhưng lúc này lại được khắc trên lăng mộ của
một vị hoàng đế tại vị hơn ba mươi năm, đúng là một chuyện vô cùng kỳ lạ. Cát
Phan sờ lên bức phù điêu lưu ly đó, dùng mũi kiếm gõ khẽ, nhưng xung quanh chẳng
có gì khác thường xảy ra.
- Chỗ
này đúng là hơi kỳ lạ, nhưng cửa vào ở đâu?
- Cửa
vào Nhất Phẩm Phần chắc chắn không phải được đào mà thành. – Trương Thanh Mao đột
nhiên lên tiếng. – Ta ở Hi Lăng hơn ba năm nay, chỗ dựng bức phù điêu này người
qua kẻ lại, chưa từng thấy ai đào bới gì ở đây, cũng chẳng thấy có đống đất nào
bị hất lên cả.
Mắt
Phương Đa Bệnh sáng lên.
- Vậy
chắc có nút bấm rồi.
Cát
Phan lẩm bẩm:
- Có
nút bấm… nhưng đằng sau mỗi viên gạch đều đặc ruột, rốt cuộc lối vào ở đâu? – Y
nhìn xung quanh rất lâu, lại nói. – Chỗ này cũng chẳng có thứ gì có thể đột
nhiên bật ra hoặc trượt ra do kéo giật cả, vậy nút bấm đó nằm ở đâu? Sự suy
tính của tiền nhân thực khiến hậu nhân phải vô vàn kính phục.
Phương
Đa Bệnh liếc xéo Lý Liên Hoa, nghĩ thầm,
Hắn đã nói là tìm ra rồi chẳng lẽ là nói dối? Có điều chuyện lừa gạt lẫn nhau vốn
là chuyện thường tình, không lừa gạt mới lạ, ái chà không đúng, hắn nói bổn
công tử tìm ra, nếu hắn không tìm ra cửa chẳng phải bổn công tử sẽ mất mặt ư? Đương
lúc Phương Đa Bệnh lòng đầy phẫn nộ, đầu gối y đột nhiên tê cứng, không biết có
thứ gì đó đập vào huyệt Huyết Hải của y. “Bộp” một tiếng, y té lăn ra đất. Mọi
người kinh ngạc kêu lên:
- Phương
công tử?
Phương
Đa Bệnh nằm bò trên mặt đất, cằm dính sát xuống đất nhìn về phía trước, đột
nhiên phát hiện một hiện tượng kỳ lạ. Lúc này đang là lúc mặt trời mọc, ánh
sáng ngập tràn, y nhìn thấy từ mũi mình trở xuống đến chân bức phù điêu bằng
lưu ly, toàn bộ cát ở khoảng cách ấy đều bị kẹt ở phía trước, mấy kẽ hở gần chỗ
y gần như không có cát, những kẽ hở gần chỗ chân phù điêu thì tập trung rất nhiều
cát, dưới chân phù điêu còn rải rác bụi và đá dăm. Y lùi về phía sau một bước,
mặt đất vẫn thế, lại bò về phía sau thêm bước nữa, một mạch cho tới lúc chạm bậc
cửa Lăng Ân Môn, y mới nhìn thấy những hạt cát nhỏ vương vãi lung tung.
- Trương
thống lĩnh, tuyết ở chỗ này mấy ngày quét một lần?
- Chỉ cần
tuyết không rơi thì chỗ này cũng không được quét dọn, vốn ít người lui tới đây.
– Trương Thanh Mao đáp. – Dù sao đây cũng là nơi ở của người chết chứ có phải của
người sống đâu.
Phương
Đa Bệnh phủi phủi bụi, đứng bật dậy.
- Điều
đó có nghĩa gần đây không được quét dọn?
- Không,
hơn nửa tháng trước tuyết bắt đầu rơi, mãi chưa tan, phải hơn nửa tháng rồi
không quét dọn gì.
- Vậy…
– Phương Đa Bệnh “hừ” một tiếng. – Cửa vào chính ở đây rồi.
- Hả, ở
đâu?
Lý Liên
Hoa kinh ngạc nhìn y, còn Phương Đa Bệnh rất muốn dùng một mớ giẻ to nhét vào
cái miệng đang há hốc ra kia của Lý Liên Hoa. Huyệt Huyết Hải của y bị Lý Liên
Hoa dùng vật gì đó búng vào lúc này vẫn đang tê rần rần, nhưng y không thể
không khẽ ho một tiếng, giải thích:
- Cát
đá trên khoảnh đất này đều lăn về phía chân bức phù điêu bằng lưu ly kia, nếu
không phải do người quét dọn cố ý quét cát đá về phía đó thì có nghĩa cả khoảnh
đất này từng bị dựng lên hoặc nhấc lên, nếu không tại sao cát đá lại dồn hết về
một phía? Ai có thể nhấc khoảnh đất này lên? Ta đoán phía dưới chính là cửa vào
Địa Cung.
Cát
Phan gật đầu lia lịa.
- Có lý,
có điều khoảng đất này rộng như thế, phải làm thế nào để kéo nó lên?
Phương
Đa Bệnh cứng họng, ngập ngừng một lát, có phần như thẹn quá hóa giận.
- Những
người tập luyện võ công thì dùng tay mà kéo.
Cát
Phan chau mày.
- Vậy
ít ra cũng phải có thần lực bẩm sinh, hoặc luyện Ngoại Gia võ công. “Thiết Cốt
Kim Cương” Ngô Quảng chắc làm được, nhưng ta và huynh thì không thể.
Trương
Thanh Mao đột nhiên lên tiếng:
- Nhắc
đến khí lực, huynh đệ Trương gia xuất thân từ phái Thiếu Lâm, hai tay có thể
nâng vật nặng nghìn cân, không biết liệu có thể thử không?
Cát
Phan và Phương Đa Bệnh đều bất ngờ, không nghĩ một kẻ chẳng cao chẳng thấp, chẳng
béo chẳng gầy, vẻ mặt khổ sở như Trương Khánh Hổ lại có thần lực trời sinh. Trương
Khánh Hổ gật đầu, lấy từ trên người ra một cái móc bằng thép, móc vào giữa thềm
Lăng Ân Môn và khe hở nhỏ dưới đất, thình lình bật hơi thét lớn một tiếng. Mặt
đất rục rịch chuyển động, bụi đất bay lên, bị móc câu của hắn giật cho rung
chuyển. Móc câu bằng thép đó bị nguồn lực lớn từ hai phía co kéo cho chẳng còn
ra hình dạng gì nữa, Cát Phan kịp thời tung trường kiếm của mình ra, Phương Đa
Bệnh cũng ném đoản côn trong tay áo, binh khí của hai người kẹp giữa kẽ hở của
tảng đá mà móc câu của Trương Khánh Hổ vừa nhấc lên. Mọi người lần lượt ra tay,
ném binh khí của mình xuống cái khe hở đó, đồng tâm hiệp lực. Trương Khánh Hổ
ném móc câu đi thay bằng đoản côn của Phương Đa Bệnh, gầm lên một tiếng, mãnh lực
thúc lên, hai tay giơ cao, “Mở!”.
Mặt đất
lặng lẽ nâng cao lên tầm ba thước, cát bụi cuồn cuộn lăn xuống bốn phía, đa phần
đều rơi xuống miệng hố đen, một phần lăn về phía chân bức phù điêu lưu ly. Khi
mặt đất nâng lên, cả ba người Dương Thu Nhạc, Cổ Phong Tân, Trương Khánh Hổ hồ
như sợ có ám khí phóng ra từ trong hố, nên lần lượt nhảy người về phía sau
tránh, sau khi họ tiếp đất, miệng hố đã hoàn toàn mở hết, chẳng có ám khí nào bay
ra.
Binh
khí của mọi người đều bị trọng lực của phiến đá ép cho chẳng còn rõ hình dạng,
chỉ có đoản côn của Phương Đa Bệnh là vẫn như mới. Trương Khánh Hổ cung kính
trao trả đoản côn cho Phương Đa Bệnh.
- Binh
khí tốt.
Phương
Đa Bệnh cười hi hi cất vào tay áo, thò đầu xuống miệng hố nhòm một cái, tặc lưỡi.
- Cái hố
to quá.
Phiến
đá đè trên miệng hố dày cả thước, bán kính tầm năm trượng, không nhẹ hơn ngàn
cân. Mọi người đều nể sợ sức mạnh của Trương Khánh Hổ. Đệ tử Thiếu Lâm quả
nhiên có một không hai.