Hạ Tuyết - Chương 18 - Phần 1

Góc khuất 18: Tình và tiền, như trái bóng lăn tròn

Ranh giới giữa yêu và hận mong manh như giữa sống và chết.

Đôi khi, chỉ vì một chút sai lầm mà chính bản thân

sẽ đập tan hạnh phúc vốn dĩ thuộc về mình.

...

Đôi tay đưa lên rồi lại hạ xuống
hơn chục lần, lòng Hạ Tuyết ngồn ngang vô vàn khi đứng trước cổng biệt thự họ
Trọng. Sau khi đắn đo suy nghĩ rất lâu, cô quyết định lấy hết can đảm đến đây
gặp Trọng Lâm... Là để nói xin lỗi! Dẫu hiểu rằng giờ đây, hai từ đó đã trở nên
vô nghĩa và chẳng còn quan trọng nữa sau những tổn thương to lớn mà cô gây ra
cho Trọng Lâm. Và Hạ Tuyết thật sự sợ khi bước vào ngôi biệt thự này rồi đối
mặt với hắn.

Sợ phải nhìn thấy nước mắt của Trọng Lâm.

Đặt tay lên ngực, nơi trái tim
đang đập mạnh vì những xúc cảm ngổn ngang, Hạ Tuyết nhắm mắt bởi sự đau đớn
đang bủa vây khi chính mình lại là người làm tổn thương người đó sâu sắc nhất.
Phải... Là cô!

Chợt, cổng biệt thự mở cùng lúc
một tên vệ sĩ mặc áo vet đen nhanh chóng tiến đến chỗ Hạ Tuyết còn đứng ngẩn
ra, lịch sự hỏi:

“Chào cô Hạ, cô đến đây để mang
xe đạp mới về? Xin lỗi cô vì cậu chủ không nói gì...”

“Không, tôi đến vì chuyện khác.” Hạ
Tuyết cắt ngang rồi lại ngập ngừng. “Cậu Trọng... đã về nhà chưa? Tôi muốn gặp
anh ấy.”

Sau khi được tên vệ sĩ dẫn đến
phòng Trọng Lâm, Hạ Tuyết đứng một mình trước cửa với tâm trạng lo sợ lẫn hồi
hộp. Chỉ cần bước vào nơi này thì cô sẽ gặp hắn... Hít sâu một hơi dài, tay cô
run run đưa lên đẩy nhẹ cánh cửa.

Đó là một căn phòng rộng lớn chỉ
toàn màu trắng, ít vật dụng và chính bởi không gian quá trống trải ấy khiến nó
trở nên lạc lõng làm sao. Đây là phòng ngủ của một cậu chủ danh tiếng ư? Căn
phòng khiến người ta liên tưởng đến việc có đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ nào đó đang
sống ở đây. Đơn độc.

Âm thanh gõ nhịp tay vang khe
khẽ... Hạ Tuyết chậm rãi đưa mắt nhìn về phía trước, ngay cửa dẫn ra bên ngoài
lang cang là chiếc ghế xoay bằng gỗ hiện diện ngay trước mặt. Cái vật sang
trọng ấy cứ lắc lư nhẹ nhàng mỗi khi có ai đó khẽ nhún người. Hạ Tuyết biết rõ,
Trọng Lâm đang ngồi trên đấy bởi bàn tay quen thuộc của hắn đang không ngừng gõ
nhẹ xuống thành vịn ghế, tạo nên những nhịp điệu êm đềm.

“Trọng Lâm!” Chưa bao giờ tiếng
gọi của Hạ Tuyết lại nhỏ đến thế, tưởng chừng như hai từ này vừa thoát ra là đã
rơi tõm vào khoảng trống bị vùi lấp.

Một khoảng lặng kéo đến thật đáng
sợ.

Nhưng Hạ Tuyết chẳng cần đợi quá
lâu khi mấy giây sau, Trọng Lâm chậm chạp đứng dậy và xoay lại đối diện với cô.
Không giận dữ. Không phát điên. Dĩ nhiên càng không dịu dàng ân cần như những
lần trước. Lạnh. Vô cảm. Có hận. Đó là biểu hiện mà Hạ Tuyết thấy ở anh chàng họ
Trọng lúc ấy. Thật chậm, Trọng Lâm rời khỏi ghế xoay... Mỗi bước chân khẽ khàng
của hắn vang lên khi từ từ đi lại gần đểu khiến tim Hạ Tuyết đập liên hồi. Sợ.

“Cô Hạ đến đây làm gì vậy?” Dừng
lại ở một khoảng cách nhất định, Trọng Lâm cất giọng lạnh giá hệt như muốn phủ
băng mọi thứ ở ngay đây.

Hạ Tuyết bất động bởi nghe anh
chàng gọi mình bằng hai từ “Cô Hạ” lạ lẫm hời hợt kia. Nó sáo rỗng đến mức cô
cảm giác bỗng dưng xuất hiện một khoảng cách quá xa vời giữa mình với hắn,
khiến cả hai trở thành kẻ xa lạ.

“Tôi muốn nói xin lỗi anh.” Dứt
lời, Hạ Tuyết mới phát hiện câu nói vừa rồi thật thừa thãi vô nghĩa.

Đối diện, tất nhiên Trọng Lâm vẫn
sẽ làm cái hành động đặc trưng mọi lần: nhếch mép cười khỉnh, kiểu khinh bỉ.

“Về đi! Xin lỗi không thể khiến
mọi chuyện thay đổi!”

Thấy tên đại ma đầu quay lưng
lạnh nhạt, Hạ Tuyết thoáng lặng im. Trong đầu lởn vởn những dòng suy nghĩ vô
định và chúng thôi thúc cô hãy nói...

“Anh sinh ra đã là một người giàu
có vì thế anh tuyệt đối không thể hiểu được tận cùng của sự nghèo khổ. Thậm chí
đến nỗi, ta phải làm tất cả để có TIỀN mà sống!” Hạ Tuyết như đang nhớ lại quá
khứ tủi nhục của mình.

“Nghèo, đó không phải tội lỗi. Có
thể cô đúng khi bảo rằng, một kẻ sống sung sướng như tôi chẳng hề hiểu được cái
nghèo thế nào nhưng chí ít tôi cũng biết: lợi dụng người khác để có tiền là
điều không thể tha thứ!” Trọng Lâm quay lưng trở lại, cái nhìn bắt đầu toát lên
vẻ cuồng giận. “Theo những gì đã nói, cô mồi chài rất nhiều gã đàn ông đi bar
lắm tiền? Trong đó có tôi! Ừ nhỉ, một kẻ ngu ngốc như tôi là đối tượng quá tốt
hả?”

“Tôi... không phải một cô gái
ngây thơ trong sáng. Làm PR khi chỉ mới bước qua cái tuổi vị thành niên, để tồn
tại và sống sót ở môi trường đầy rẫy cạm bẫy ganh ghét lừa lọc ấy tôi phải thay
đổi. Thêm chút mưu mô, thêm chút toan tính, tôi mới đứng vững được. Bar – thế giới
phù phiếm biết bao nhiêu. Tình và tiền, bên nào nặng hơn chứ?”

Trông gương mặt không cảm xúc của
Trọng Lâm, đôi mắt Hạ Tuyết trở nên sâu thẳm, hệt lòng dạ con người trong thế
giới bar hư ảo hào nhoáng kia.

“Lần đầu tiên gặp anh ở Gossi,
tôi... thật sự có ý định tiếp cận bởi đơn giản chỉ cần được đứng bàn phục vụ
một cậu chủ danh giá như vậy tôi sẽ có nhiều tiền như mình muốn. Lúc vị khách
Tây đó định đập chai rượu vào anh thì một ý nghĩ toan tính mau chóng xuất hiện
trong đầu và như sự thật đã diễn ra, tôi mạo hiểm bất chấp cái giá phải trả có
thể là tính mạng mình, che chắn cho anh!” Hạ Tuyết ngừng lại, nở nụ cười kỳ
quặc với Trọng Lâm. “Ngay cả khi anh đưa tiền để tôi đi bệnh viện, tôi cũng có
mưu tính riêng. Anh vốn cao ngạo nên nhất định sẽ không chịu nổi cảnh bị ai đó bỏ
mặc! Đó là tâm lý chung của tất cả các cậu ấm... Chỉ bằng cách đơn giản ấy, tôi
đã khiến anh phải chú ý đến tôi trong khi có rất nhiều cô gái PR xinh đẹp
khác.”

Hoàn toàn bất động khi nghe rõ
từng lời kể của Hạ Tuyết, Trọng Lâm không tin nổi những điều đó là sự thật! Cuộc
gặp gỡ đầu tiên, dùng thân mình che chắn và cả hành động quay đi không nhận
tiền từ tay hắn, tất cả đều nằm trong tính toán của cô. Đôi mắt Trọng Lâm gần
như không thể chớp, cái nhìn trân trối đến đờ đẫn.

“Mạnh mẽ. Cứng cỏi. Thánh thiện
và dù có đau đớn cũng không bao giờ khóc... Vậy ra, những thứ ấy tôi đã hiểu
sai về cô rồi Hạ Tuyết!” Trọng Lâm cười cười. “Đáng sợ! Tôi thừa nhận mình bắt
đầu thấy sợ cô đấy!”

Dẫu chẳng phản ứng gì trước câu
nói mang vẻ giễu cợt đó nhưng rõ ràng Hạ Tuyết nhận thấy lòng mình đau... Người
con trai ấy xem thường và sợ hãi cô?

Đáng sợ? Có thể là thế chăng?...

Đơn thuần khi bên cạnh Trọng Lâm,
Hạ Tuyết chỉ muốn bản thân sẽ có cơ hội kiếm được nhiều tiền boa. Xấu xa? Lừa
lọc ư? Chỉ là một chút mưu tính cho riêng mình.

Còn nữa... Những SỰ THẬT nằm sâu
trong góc khuất không bao giờ hé lộ.

Khi biết Trọng Lâm bắt đầu chú ý đến mình, Hạ Tuyết càng cố tỏ ra “cao giá”
hơn. Ngoài mặt, cô giả vờ sợ và muốn tránh xa hắn nhưng kỳ thật cô đã mỉm cười
vì gần như nắm giữ được con người này. Trọng Lâm càng đến gần, Hạ Tuyết càng
tạo một bức ngăn ngang ngạnh. Nhưng đồng thời, cô lại cho hắn có thể gần mình
một chút... Mỗi ngày, mỗi ngày cô rút ngắn khoảng cách hơn để cậu ấm cao ngạo
mang một cảm giác “nửa được nửa không”.

Tình và tiền, như trái bóng tròn.

Chỉ cần bạn cho nó một lực đẩy nhẹ thôi, nó sẽ lăn theo ý bạn.

Hạ Tuyết cứ ngỡ bản thân đang làm chủ trái bóng vậy mà tất cả lại khác.

Trái bóng TIỀN, cô có thể làm chủ.Nhưng thật không may. Trái bóng TÌNH thì
đã làm chủ ngược lại cô. Nó không lăn theo ý cô nữa rồi...

Trọng Lâm, không như vẻ ngoài đang mang. Con người thật của Trọng Lâm rất
khác với những điều Hạ Tuyết nghĩ. Càng ở bên hắn, gần gũi hắn thì cô càng quên
đi mục đích ban đầu đặt ra. Cô thật sự thích và mong chờ những điều Trọng Lâm
sẽ mang lại cho mình. Để rồi đến một lúc, đôi lần đang chìm trong khói bạc với
men cay – choáng ngợp với say đắm – thương nhớ với hờn ghen thì người con gái
này chợt giật mình sợ hãi bởi không rõ bản thân đang làm gì.

Nhưng đến lúc Hạ Tuyết hiểu rõ cảm giác thật sự trong lòng thì...

Tất cả vượt khỏi tầm kiểm soát khi cô thấy Trọng Lâm giận dữ điên cuồng và
bị tổn thương.

Thua!...

Hạ Tuyết hoàn toàn trắng tay trong chính trò chơi mà mình đã tạo ra.

Giọng trầm đục của Trọng Lâm lại
cất lên, làm cắt ngang những mảng tối vừa lởn vởn trong đầu Hạ Tuyết:

“Cô thấy hả hê sung sướng khi
biết tôi cần cô đúng chứ?”

Một lần nữa, Hạ Tuyết nhìn sâu
vào đôi mắt đanh sắc của hắn nhưng không phải vô cảm hay bình thản... nó phản
chiếu sự dịu dàng đầy mơ hồ.

“Ban đầu, tôi có mục đích khi đến
bên anh nhưng rồi sau đó khi biết rõ con người thật trong anh thì tôi...”

“Thì không chỉ muốn tiền mà cô
còn muốn cả tình nữa nhỉ? Lừa tình để có tiền, tuyệt vời, vẹn cả đôi đường.”

“Không!... Không phải lừa tình!
Tôi chỉ muốn có thể bảo vệ anh!”

“Câm ngay!” Điên tiết vì nghe
thế, Trọng Lâm hét. “Đừng có nói những điều nhơ nhuốc xấu xa ấy nữa! Cô nghĩ
tôi sẽ bị lừa lần thứ hai sao?”

Dứt lời, hắn bước nhanh đến cửa
phòng, đẩy mạnh nó rồi lớn tiếng ra lệnh:

“ĐI! ĐI RA KHỎI ĐÂY!”

“Trọng Lâm...”

“Nếu còn tuỳ tiện gọi tên tôi như
vậy thì tôi sẽ GIẾT cô!”

Bần thần khi trông thái độ phẫn
uất và đe doạ từ chàng trai, Hạ Tuyết chỉ biết câm nín. Hiểu rằng giờ đây hắn
sẽ không nghe bất kỳ lời giải thích nào của mình nên cô đành mau chóng bước vội
ra khỏi phòng...

Khi không còn nghe âm thanh nào
ngoài sự tĩnh lặng rợn người thì bấy giờ Trọng Lâm mới gào lên điên tiết. Bao
nhiêu đớn đau, căm phẫn nãy giờ đến lúc này thì bùng phát dữ dội. Hắn đưa tay
hất đổ mọi thứ từ vật nhỏ nhất đến vật lớn nhất. Hắn điên cuồng đập phá giống
như phá nát chính mình...

XOẢNG! Chiếc bình thuỷ tinh vỡ tan, những mảnh vụn nằm ngổn ngang dưới
sàn nhà cùng vài giọt máu đỏ thẫm. Đứng thở dốc, hai tay Trọng Lâm buông xuôi.
Máu. Đặc quánh. Dòng nước màu đỏ chảy qua kẽ tay rồi rơi từng giọt xuống đất.
Cảm tưởng thời gian đã ngưng đọng tất cả chỉ còn lại âm thanh tách tách. Đôi
mắt đỏ ngầu vì giận của Trọng Lâm quét sơ các mảnh sứ khắp sàn rồi bỗng dưng
dừng lại ngay tấm hình chụp Trương Hải Luân mà hắn vô tình lấy đi từ Trang
Trang. Trong tích tắc, hàng loạt suy nghĩ tồi tệ hiện hình trong não hắn... Lần
lượt, vô số những mảnh ghép rời rạc dường như được ghép nối thật hoàn chỉnh
theo một cách nào đấy mà chỉ duy nhất bản thân hắn mới biết. Cúi xuống nhặt lên
tấm hình người thanh niên xa lạ với nụ cười tươi, Trọng Lâm nghiến răng!...
Chẳng rõ hắn đã nghĩ gì bởi không chỉ có hận thù cùng cực mà giờ đây, lòng hắn
còn trỗi dậy sự ghen tuông ghê gớm!... Kẻ đáng sợ ấy đang ghen!

Đảo cái nhìn lạnh lẽo về phía
chiếc giường, Trọng Lâm nở nụ cười mà nó mang hàm ý rằng, hắn nhất định sẽ trả
thù kẻ đó bằng cách tàn khốc nhất.

“Những gì em đã gây ra, tôi phải
khiến em sống không bằng chết!”

***

Ngồi lặng lẽ trên băng ghế đá
ngoài công viên, Hạ Tuyết cứ nhìn đăm đăm khoảng nắng nhàn nhạt phía trước.
Nhớ... Những xúc cảm, những ký ức ùa về như một điều bắt buộc. Giờ, chẳng có
thứ gì tác động được đến cô cho dù xung quanh người người vẫn qua lại tấp nập
nói chuyện rôm rả.

Cay. Đôi mắt đỏ hoe từ từ ứa nước.
Ấm. Nóng. Mặn. Cứ như thế, Hạ Tuyết cảm nhận hết tất cả điều đó khi những giọt
lệ trong suốt chảy dài xuống cằm.

Và rồi đau đớn không thể kiềm giữ
được nữa, cô nhắm mắt, hai đôi tay run rẩy bấu chặt ngực áo như cố đè nén tiếng
khóc tức tưởi sắp vỡ oà…

***

Màn đêm buông xuống, bar Gossi
lên sàn đúng hai mươi giờ như mọi khi.

Bên ngoài cửa bar, một số PR vừa
đứng hút thuốc nói chuyện vừa thi thoảng lôi kéo vài vị khách đi ngang qua. Và
trong số đó có Hà Dương. Đêm nay cô muốn đổi vị trí làm việc là vì tránh đụng
mặt Tri Đồng. Hiện tại, cô mong mình có thể tránh xa người anh trai củng cha
khác mẹ ấy...

“Nè cô em, sao đứng buồn vậy?”

Hà Dương hơi giật mình khi một gã
đàn ông ăn mặc bảnh bao đứng bên cạnh tự lúc nào, đã vậy còn buông lời chọc
ghẹo bằng cái giọng cười cợt.

“Nếu quý khách không chê bai thì
để em đứng bàn phục vụ cho.” Sau hơn một tháng làm ở bar, Hà Dương bắt đầu biết
kéo khách qua việc nũng nịu.

Tên đàn ông nọ chưa kịp trả lời
thì đúng lúc, một cô PR đàn chị bốc lửa khác đi đến kéo mạnh gã về phía mình.
Đây được xem như một kiểu giành khách.

“Ôi chà, đi với em sướng hơn anh ơi!
Nếu muốn, em khuyến mãi cho anh thêm dịch vụ qua đêm!”

Khỏi nói, chỉ cần nghe vậy là gã
đó đồng ý ngay khi thấy thân hình cực kỳ gợi cảm quyến rũ của cô PR sắc sảo này.

Dõi theo bóng dáng hai người nọ
đi vào bên trong bar, Hà Dương giấu tiếng thở dài. Nhiều PR tự dưng biến trướng
nghề mình thành nghề làm gái gọi. Thật chẳng hiểu nổi! Nhưng có nghĩ nhiều cũng
thế, trước mắt là cô đã bị mất khách. Dù gì là người mới nên cô nào dám tranh
với các đàn chị nên đành để vậy thôi. Đang đứng suy nghĩ miên man thì đột ngột,
cô bé họ Hà nghe ai đó gọi tên mình thật kinh ngạc lẫn sửng sốt: “Hà Dương?!”

Một luồng điện xẹt ngang qua
khiến cơ thể Hà Dương cứng đơ. Lý do là bởi, cô nhận ra chất giọng vô cùng quen
thuộc đó. Nếu không nhầm thì hình như là... Trời ơi, có lý nào... Từ từ ngước
mặt lên nhìn để rồi Hà Dương chết lặng vì thấy người đang đứng đối diện mình
chẳng ai xa lạ mà chính là cậu bạn lớp trưởng Trần Thế Anh! Không riêng gì đối
phương, Thế Anh cũng rất đỗi bàng hoàng khi cô gái ăn mặc hấp dẫn ở ngay trước
cửa bar là Hà Dương!

Cả hai cứ nhìn nhau trân trối và
không nhúc nhích được gì bởi mỗi người đều thấy toàn thân hoá đá còn đôi chân
thì như bị chôn chặt dưới nền đất.

“Là cậu sao, Hà Dương?” Thế Anh,
hẳn không muốn tin vào sự thật, hỏi lại lần nữa với dáng vẻ bần thần khôn siết.

Khi ấy cổ họng Hà Dương nghẹn ứ,
những ngôn từ phát ra cứ đứt quãng:

“Mình... mình...”

Chỉ cần nghe bấy nhiêu thôi là
Thế Anh đã biết chắc chắn 100% cô gái này là Hà Dương vì chất giọng đó không
thể lẫn với ai được. Chính vì thế mà cậu càng sốc hơn khi chẳng thể tin nổi
người con gái trong sáng đáng yêu ấy lại có thể trong bộ dạng như hiện giờ: áo
hai dây mỏng tanh, chiếc váy ngắn củn cởn bó sát, gương mặt son phấn và tệ hơn
nữa là đứng ngay cửa bar chào gọi những người đàn ông đi qua đường. Thật sự,
đầu óc Thế Anh hoàn toàn trống rống. Tim thì ngỡ ngừng đập rồi đấy chứ. Về phía
Hà Dương, chưa bao giờ cô lâm vào tình cảnh tệ hại như lúc này. So ra, việc gặp
Hoàng phu nhân còn đỡ hơn rất nhiều việc gặp Thế Anh ngay trước cửa bar Gossi.

“Khoan... hãy nghe mình...”

“Không, đừng!... Cậu đừng nói gì
cả... Mình xin lỗi vì phải đi...!”

Còn chưa dứt lời thì Thế Anh đã
quay đi bước vội vã hệt như đang chạy trốn khỏi điều gì rất kinh khủng! Hiển
nhiên, Hà Dương lập tức đuổi theo.

“Thế Anh! Thế Anh! Chờ mình! Cậu
hãy nghe mình nói đã... Thế Anh!”

Nghe tiếng gọi dồn dập của Hà
Dương từ sau lưng, Thế Anh càng chạy hối hả hơn. Cậu hoang mang đến nỗi bất ngờ
lao đầu chạy qua phía bên kia đường dẫu khi đó đang là đèn xanh và vô số những
chiếc xe còn đang lưu thông đông đúc. Về phía Hà Dương, vì chậm hơn một chút
nên lúc đèn đỏ bật sáng, cô đành dừng lại hướng mắt qua phía bên kia đường và đã
không thấy bóng dáng Thế Anh đâu nữa... Đứng đờ đẫn, cô chậm rãi đưa tay lên
môi để ngăn tiếng khóc sắp bật ra thành tiếng.

Cuối cùng thì Thế Anh cũng đã
biết được một phần sự thật về Hà Dương – cô bạn nắm giữ trái tim cậu suốt ba
năm qua.

... Bên trong bar Gossi, Thục
Nghi vẫn bắt gặp dáng vẻ lo lắng lẫn sốt ruột kỳ lạ của Tri Đồng vì mắt cứ nhìn
xung quanh mãi như đang tìm kiếm ai.

“Anh muốn tìm ai hả?”

Chẳng chần chừ, Tri Đồng gật đầu
trả lời ngay: “Ừ, là Hà Dương!”

Một lần nữa, Thục Nghi ngồi bất
động trên ghế sofa bởi câu đáp lời chẳng chút lưỡng lự từ anh chàng. Rốt cuộc, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra? Vì
sao hai đêm liền Tri Đồng đều muốn gặp Hà Dương?
Thục Nghi đảo mắt thoáng
chút bối rối, lòng nhủ thầm. Cô không hề biết mối quan hệ của cả hai trở nên
thân thiết từ lúc nào nữa.

“Nhưng, vì sao anh lại tìm Hà
Dương? Có thể cho tôi biết nguyên do?”

Tri Đồng khựng người lại một
chút. Anh nhớ Hà Dương từng căn dặn, tuyệt đối không được cho bất cứ ai ở Gossi
biết hai người là anh em ruột. Vả lại, trước mắt anh cũng chưa muốn nhiều người
biết chuyện này.

“À ừm, chẳng gì hết... Chỉ là vài
chuyện lặt vặt.”

“Chuyện lặt vặt? Là chuyện như
thế nào?”

Câu dò xét của Thục Nghi vừa kết
thúc thì đúng lúc, Tri Đồng chợt thấy bóng dáng Hà Dương đi vào bar với dáng vẻ
thất thần. Trông gương mặt buồn bã của em gái là anh đoán ngay có chuyện gì
không tốt. Tức thì, Tri Đồng đứng dậy và chỉ nói với Thục Nghi thật nhanh: “Tôi
đi đây một lát...”

Sự thắc mắc của Thục Nghi ngay
lập tức có lời giải đáp khi cô gái ương bướng đó trông thấy Tri Đồng chạy về
phía Hà Dương đang lầm lũi bước xuống phòng locker. Không chần chừ, Thục Nghi
cũng rời bàn VIP đi xem thử tình hình sự việc diễn ra thế nào... Phải mất gần
mười lăm phút, Thục Nghi mới chen ra khỏi đám đông nhảy nhót điên cuồng để tiến
về phía cầu thang dẫn lối xuống phòng locker. Lúc gần đến nơi, cô chợt nghe có
tiếng khóc thút thít của Hà Dương và giọng nói dịu dàng an ủi từ Tri Đồng:

“Được rồi, em đừng khóc nữa. Đã
có anh ở đây.”

Thật sự bối rối trước những lời
quá ư nhẹ nhàng ân cần mà Tri Đồng dành cho cô bé họ Hà, Thục Nghi đã dừng chân
trong ít phút. Đảo mắt và lưỡng lự chốc lát, cô liền mạnh dạn tiến thêm vài
bước nữa... Trong dãy hành lang khá tối nhưng vẫn có ánh đèn neon vàng vọt
chiếu sáng, Thục Nghi sững người khi thấy Tri Đồng đang ôm Hà Dương vỗ về.
Trông cả hai khá là thân mật! Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, chẳng chứa gì cả
ngoài một màu trắng xoá. Bần thần. Hoang mang. Sửng sốt. Kinh ngạc. Những cụm
từ đó miêu tả hoàn toàn chính xác nét biểu cảm trên gương mặt cô ngay lúc này. Chuyện
gì vậy? Thục Nghi tự hỏi và rồi cũng chính cô tự trả lời nó: Lẽ nào, Tri Đồng
với Hà Dương yêu nhau? Thế còn mình? Kẻ thứ ba ư?...

Với vô số những câu hỏi đau đớn
ấy, Thục Nghi muốn ngã nguỵ. Hoá ra những lần trước, Tri Đồng đối xử dịu dàng
với cô cũng chỉ là kiểu khách khí xã giao. Tự cô tơ tưởng và ảo mộng, nghĩ mình
quan trọng đối với anh nhưng nào ngờ... Thật chẳng tin nổi, người nắm giữ trái
tim chàng trai chính là Hà Dương trong khi bề ngoài mối quan hệ của cả hai
không có gì đặc biệt. Thẫn thờ, Thục Nghi chậm rãi quay lưng đi lẳng lặng rời
khỏi đó. Còn Tri Đồng chẳng hay biết gì, cứ ôm em gái an ủi. Còn Hà Dương, vẫn
khóc mãi vì nỗi buồn đang đè nặng tâm hồn do sự việc ban nãy diễn ra với Thế
Anh.

Khi bóng dáng Thục Nghi biến mất
thì Phụng “tỷ” xuất hiện. Dõi theo cô em gái ngang ngạnh đáng ghét xong, cô chị
đại đưa mắt nhìn trở lại cảnh anh chàng họ Hoàng ôm Hà Dương trong vòng tay, miệng
không ngừng dỗ dành. Vậy là không chỉ có Thục Nghi mà còn thêm một kẻ nữa đã
chứng kiến cảnh “thân mật” của hai người nọ. Và xem ra kẻ này thật sự hứng thú
với điều ấy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3