Sự Cám Dỗ Cuối Cùng - Chương 12 - Phần 2
Gương mặt anh dạt dào sắc xuân trong giây lát. Nhìn đôi môi gợi cảm hơi cong lên của anh, Giản Nhu lập tức bị thu hút, liền đặt một nụ hôn lên đó. Kết quả, anh liền ôm thắt lưng cô, từ bị động chuyển sang thế chủ động. Kết thúc nụ hôn say đắm, anh hỏi: “Em có thể nói với anh một câu thật lòng không?”
“Câu gì cơ?” Cô tỏ ra mù mờ.
“Ba từ vừa rồi, em có nói với người khác không?”
Giản Nhu suy ngẫm một cách nghiêm túc rồi thật thà trả lời: “Có.”
Trịnh Vĩ nghiến răng kèn kẹt. Cô bật cười thành tiếng. “Em từng nói với mẹ em, cũng từng nói với Lạc Tình. Đàn ông thì anh là người duy nhất.”
Biết mình bị trêu chọc, Trịnh Vĩ liền bế Giản Nhu đi vào phòng ngủ, thái độ như muốn trừng phạt cô.
“Trưa nay chúng ta mới... Anh vẫn muốn sao?”
“Dù sao anh cũng bao cả năm, tội gì không muốn?”
Hả? Bao cả năm đúng là rất thiệt. Sau này có cơ hội, cô phải thảo luận về số lần mới được.
“Anh không mệt à?” Cô hỏi.
Trịnh Vĩ nằm xuống giường, để Giản Nhu ngồi lên người mình. “Thế này thì không mệt.”
Một lúc sau, giọng nói đầy bất mãn của người nào đó từ phòng ngủ vọng ra ngoài: “Em lề mề thế, đến sáng chắc cũng không xong.”
Giọng nói oán trách của người phụ nữ vang lên: “Anh để em nghỉ một lúc đi! Em mệt quá, chân mỏi chết đi được. Biết thế vừa rồi em không vận động nhiều như vậy...”
“Sao anh cảm thấy em chẳng tiến bộ gì so với năm năm trước...”
“Hừ! Còn anh tiến bộ nhiều đấy...”
Buổi đêm yên tĩnh, Giản Nhu nằm trong vòng tay Trịnh Vĩ, cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cho dù đây là niềm hạnh phúc mà cô ăn trộm được, cho dù phải chịu sự khiển trách của người đời và lương tâm, cô cũng không để bụng. Giản Nhu cử động, nằm sát vào lòng anh, dần chìm vào giấc mộng đẹp. Trong mơ, cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh phả vào mặt mình, nghe thấy tiếng anh thì thầm: “Bà xã, sau này chúng ta có thể cùng ăn sáng.”
Nhớ đến nguyện vọng của anh thời niên thiếu, cô liền cười ngoác miệng. Dù là niềm hạnh phúc ăn trộm nhưng có thể chia sẻ với anh, đây mới là điều quan trọng nhất.
Sáng sớm hôm sau, còn đang trong giấc nồng, Giản Nhu đột nhiên bị kéo ngồi dậy.
“Sáu giờ rồi, em đừng ngủ nữa!” Trịnh Vĩ nói.
Cô vẫn nhắm mắt, lại đổ người xuống giường. “Mới có sáu giờ, còn quá sớm.”
“Không sớm đâu, mau dậy cùng anh ăn sáng đi!”
Giản Nhu hít hít mũi. Ngửi thấy mùi thơm của quẩy nóng và sữa đậu nành, cô liền tỉnh táo đôi chút. Vừa mở mắt, thấy gương mặt tuấn tú của Trịnh Vĩ, cô lập tức hết buồn ngủ. Giản Nhu chạy đi đánh răng, rửa mặt, mặc bộ đồ nghiêm chỉnh rồi mới ra ngoài.
Trịnh Vĩ vừa rót sữa đậu nành cho cô vừa nói: “Ăn sáng không cần nghiêm chỉnh thế đâu. Anh thích nhất nhìn em mặc đồ ngủ.”
Sở thích của anh... đúng là không còn gì để nói.
“Anh thấy tủ quần áo trong phòng ngủ của em có đầy váy ngủ. Một ngày mặc một bộ chắc cũng đủ cả năm ấy chứ!”
Giản Nhu cúi đầu uống sữa, giả bộ không nghe thấy.
“Em không định mặc cho anh ngắm sao?”
Cô ngẩng đầu. “Anh muốn nghe lời thật lòng không?”
“Có.”
“Không! Em chưa bao giờ có ý định mặc cho anh xem…” Ngừng vài giây, cô nói tiếp: “Sau khi chúng ta chia tay, em mắc phải chứng bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng bức, cứ nhìn thấy đồ ngủ là mua ngay, không thể kiềm chế. Còn nhớ có lần nhìn thấy một bộ váy ngủ rất đẹp trên tạp chí thời trang, em mất ngủ hai đêm liền. Cuối cùng em phải bay sang Milan mua mới thấy yên lòng. Em từng đi khám bác sĩ tâm lý. Anh ta bảo tâm lý của em chịu áp lực quá lớn nên mới vậy. Đây cũng là một phương thức giải phóng áp lực. Dù sao đồ ngủ cũng không đắt mấy, em có khả năng mua.”
Trịnh Vĩ nhìn cô hồi lâu mới lên tiếng: “Lúc nào anh sẽ nhờ người đóng cho em cái tủ quần áo lớn hơn.”
“Em muốn loại đắt tiền!”
“Được. Loại gỗ lim vân hoa nhé!”
Giản Nhu mỉm cười, tiếp tục uống sữa đậu nành. Không hiểu tại sao sữa đậu nành hôm nay rất ngon, vị thơm nồng lưu lại mãi trong miệng.
Trịnh Vĩ đi làm được một lúc, cậu trợ lý Lưu Kế đến đón Giản Nhu đi làm thủ tục sang tên ngôi biệt thự. Sau khi hoàn tất hồ sơ, tài sản của cô tăng lên n lần trong giây lát. Cũng phải thôi, giao dịch là công bằng, cái giá mà cô phải trả là tuổi xuân đẹp đẽ và tình yêu đẹp đẽ nhất.
Về đến nhà, Giản Nhu cảm thấy mình phải báo đáp “kim chủ” hào phóng, thổ lộ những lời đường mật với người ta. Thế là cô gọi cho Trịnh Vĩ.
Điện thoại nhanh chóng kết nối nhưng giọng của anh tương đối lạnh nhạt: “A lô!”
“Là em đây, anh đang bận à?”
“Ừ. Anh đang họp.”
“Anh có tiện nói chuyện điện thoại không? Hay là lát nữa em gọi lại cho anh nhé!”
“Không sao. Có chuyện gì em cứ nói đi!”
Dù đã cố gắng nhưng cô vẫn không thể tìm ra lời đường mật: “Em chỉ muốn thử xem có gọi được cho anh không ấy mà.”
Im lặng vài giây, anh cất giọng vui vẻ: “Khỏi cần thử! Trừ khi nằm ngoài vùng phủ sóng, còn em gọi lúc nào cũng được hết.”
“Vâng. Em không có chuyện gì đâu.”
Sau khi cúp máy, Giản Nhu cười ngây ngô một lúc lâu. Không biết bao lâu sau, Trịnh Vĩ gọi điện cho cô, nói anh đến đón cô ra sân bay, hiện đang ở dưới khu chung cư. Cô liền kéo hành lý đã chuẩn bị sẵn, rời khỏi nhà.
Nhận chiếc va li rất to trong tay cô, Trịnh Vĩ không kìm được cất tiếng hỏi: “Đây là tình huống gì thế? Em định cùng anh đi du lịch hay bỏ trốn đấy?”
“Tất nhiên là đi du lịch. Nếu bỏ trốn, mang mấy bộ quần áo làm sao đủ?”
“Trong đây toàn là quần áo sao?”
“Còn có cả đồ trang sức, giày dép nữa.” Bọn họ cùng dự đám cưới, chắc chắn sẽ gặp bạn bè của anh. Cô chọn cả buổi chiều cũng không biết nên mặc bộ váy nào nên đem tất số áo váy mà cô cho là đẹp. Cô còn đem theo cả đồ trang sức, giày dép và túi xách...
Trịnh Vĩ bỏ chiếc va li vào cốp sau ô tô, cười, nói: “Xem ra khi nào cùng em bỏ trốn, anh phải thuê một chiếc xe tải mới được.”
“Ừm, loại hai mươi tấn ấy.” Giản Nhu cười híp mắt.
Đến sân bay, Trịnh Vĩ đưa vé máy bay cho cô rồi đem hành lý đi gửi. Giản Nhu nhàn nhã vào phòng đợi VIP trước, mở điện thoại lướt Weibo, trả lời tin nhắn, xem tin lá cải.
“Giản tiểu thư! Tôi có thể ngồi ở đây không?” Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi mặc âu phục chỉnh tề lịch sự chỉ tay vào chiếc ghế trống bên cạnh cô.
Giản Nhu đảo mắt một vòng quanh phòng đợi thưa thớt, lại nhìn về phía cửa ra vào nhưng vẫn không thấy bóng dáng Trịnh Vĩ. Tuy không muốn nhưng nghĩ đến hình tượng của mình, cô đành mỉm cười. “Chiếc ghế này đâu thuộc sự quản lý của tôi!”
Người đàn ông ngồi xuống, bắt chuyện với cô: “Tôi thường thấy cô trên ti vi nhưng hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt. Cô ở ngoài đời xinh hơn nhiều.”
Câu nói rập khuôn như một, Giản Nhu đã nghe vô số lần. Cô chỉ cười cười theo phép lịch sự chứ không đáp lời.
“Đây là danh thiếp của tôi.” Người đàn ông đưa ra tấm card màu vàng lấp lánh. Giản Nhu chỉ liếc qua chứ không nhìn kĩ, nhưng vẫn thấy chữ CEO bắt mắt.
Cô khách sáo bỏ tấm card vào túi xách. “Thật ngại quá, tôi không có danh thiếp.”
“Cô có thể cho tôi số điện thoại của cô được không? Gần đây công ty chúng tôi đang muốn tìm người đại diện phát ngôn, không biết chừng chúng ta sẽ có dịp hợp tác.”
Nghe nói có hợp đồng quảng cáo, Giản Nhu liền tỏ ra hứng thú: “Anh hãy ghi lại số điện thoại của quản lý của tôi. Hy vọng chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.”
Đang định đọc số điện thoại của Uy Gia, Giản Nhu phát hiện Trịnh Vĩ đẩy cửa đi vào, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo. Cô phản ứng rất nhanh, giơ tay vẫy vẫy, cười rạng rỡ, gọi anh: “Ở đây! Em ở đây!”
Thái độ nhiệt tình của Giản Nhu thu hút ánh mắt của những người xung quanh, đặc biệt là vị CEO ngồi cạnh. Cô không hề bận tâm, gương mặt như đóa hải đường nở rộ. Trước sự nhiệt tình của cô, thần sắc Trịnh Vĩ dịu đi nhiều, anh rảo bước về phía cô.
“Sao anh lâu thế?” Giản Nhu còn chưa nói hết câu, vị CEO ở bên cạnh đột nhiên đứng dậy, niềm nở đi tới bắt tay Trịnh Vĩ. “Trưởng phòng Trịnh! Không ngờ được gặp cậu ở đây, trùng hợp quá!”
Trịnh Vĩ hơi chau mày, vài giây sau mới lịch sự mỉm cười. “Nghiêm Tổng, chào anh!”
Vị CEO nói: “Thủ tục phê duyệt lần trước thật sự làm phiền cậu. Tôi rất muốn cám ơn, bảo Tiểu Vũ hẹn cậu mấy lần nhưng con bé nói cậu rất bận.”
Tiểu Vũ? Nghe qua thì có vẻ là một người phụ nữ. Giản Nhu nhìn Trịnh Vĩ bằng ánh mắt nghi hoặc, chỉ thấy anh điềm nhiên đáp: “Tôi chỉ gọi một cuộc điện thoại hỏi tình hình chứ không làm gì cả.”
“Một cuộc điện thoại của cậu còn hơn chúng tôi cầu thần bái Phật cả tháng trời.”
Giản Nhu không có tâm trạng nghe bọn họ nói chuyện, trong đầu cô chỉ nghĩ đến một điều: Không biết Tiểu Vũ là chữ “Vũ” nào?
Trịnh Vĩ gật đầu, liếc nhìn Giản Nhu rồi lại nhìn Nghiêm Tổng. Nghiêm Tổng lập tức hiểu ý. “Công ty chúng tôi cần tìm người đại diện phát ngôn cho trò chơi mới. Tôi cảm thấy hình tượng của Giản tiểu thư rất thích hợp nên vừa rồi mới nói chuyện với Giản tiểu thư, xem cô ấy có bằng lòng giúp đỡ hay không.”
“Đại diện phát ngôn ư? Chuyện này không phải bàn với quản lý của cô ấy sao?” Trịnh Vĩ biết rồi còn hỏi.
“Vâng. Giản tiểu thư đã cho tôi số điện thoại của quản lý. Những vấn đề cụ thể, tôi sẽ làm việc với quản lý của cô ấy.”
Bầu không khí trở nên tẻ nhạt. Giản Nhu chợt nhìn thấy Trịnh Vĩ xách một cái túi in tên nhãn hiệu nổi tiếng. Cô liền cầm lấy. “Đây là cái gì thế?”
“Vừa rồi dự báo thời tiết nói Thành Đô đang mưa to nên anh mua áo khoác cho em.”
“Tặng em ư?” Cô liền lấy ra xem. Đây là chiếc áo khoác dài mỏng màu cà phê nhạt mà cô thích nhất, cũng rất hợp với bộ váy màu gạo mà cô đang mặc.
“Nếu em không thích thì có thể mang đi đổi.” Trịnh Vĩ nói.
Giản Nhu lập tức tháo mác, khoác lên người. “Em thích... nhãn hiệu này!”
“Em có thể đừng nói thật không?” Anh hỏi.
“Chẳng phải anh thích nghe những lời thật lòng sao?” Giản Nhu chớp chớp mắt. Cô không muốn cho anh biết thực ra câu nói thật lòng của cô là: Chỉ cần là những thứ anh tặng, em đều thích hết. Bởi vì câu này nghe có vẻ muốn lấy lòng nên cô không thốt ra miệng.
Trịnh Vĩ mỉm cười, giúp cô chỉnh lại áo khoác. Cử chỉ và ánh mắt của anh có thể dùng từ “yêu chiều” để biểu đạt. Vị CEO trở thành người thừa nên viện cớ rút lui. Đợi anh ta đi xa, Giản Nhu mới ghé sát mặt Trịnh Vĩ hỏi: “Trưởng phòng Trịnh, Tiểu Vũ là ai thế?”
Trịnh Vĩ mỉm cười, đáp: “Một người bạn.”
Bạn ư? Rõ ràng là một từ rất bình thường nhưng cô lại cảm thấy tồn tại không gian tưởng tượng vô hạn. Giản Nhu cố gắng giữ bình tĩnh, tự thôi miên bản thân: Mình chỉ là một người tình được bao nuôi. Anh ấy còn có cả vị hôn thê nên thêm vài hồng nhan tri kỷ cũng chẳng phải là chuyện ghê gớm. Tuy nhiên trong lòng vẫn dội lên nỗi chua xót, cô cất tiếng hỏi: “Có phải là kiểu bạn bè giống chúng ta không?”
“Chúng ta là kiểu gì?”
Giản Nhu suy tư một hồi cũng không nghĩ ra hai người thuộc dạng nào. Cuối cùng cô buột miệng nói: “Là kiểu có thể cùng ăn sáng.”
“Ờ!” Trịnh Vĩ ung dung ngồi xuống ghế, bắt tréo chân rồi tựa vào thành ghế.
Đến lúc Giản Nhu sắp bị nội thương, anh mới cất giọng từ tốn: “Em là người phụ nữ duy nhất cùng anh ăn sáng.”
Có câu này của anh là đủ rồi.
Máy bay bình ổn bay xuyên qua những tầng mây trắng. Giản Nhu không rời mắt khỏi người đàn ông ngồi ở vị trí chếch phía trước. Anh đang cúi đầu đọc báo. Cô rất thích ngắm gương mặt nhìn nghiêng với những đường nét gợi cảm của anh. Càng nhìn cô càng mê đắm.
Lông mày của Trịnh Vĩ hơi nhíu lại, Giản Nhu đoán anh đang xem tin tức xã hội. Cô cũng cầm tờ báo trước mặt nhưng không vào đầu một chữ. Tối qua, cô chỉ bảo không muốn công khai mối quan hệ chứ đâu có nói nhất định phải tỏ ra là người dưng, ngồi cách xa thế này. Trong mấy tiếng đồng hồ, cô chỉ có thể nhìn anh từ xa, không thể trò chuyện, cũng không được mở di động nhắn tin. Khoảng thời gian năm năm không gặp, cô đã quen không có cảm giác gì. Hiện tại, anh ở ngay trong tầm mắt, vậy mà cô lại cảm thấy từng giây, từng phút đều là sự giày vò khôn cùng.
Nửa tiếng sau, cuối cùng Giản Nhu không chịu nổi, lặng lẽ đi lên phía trước, dừng lại ở vị trí song song với Trịnh Vĩ, cách lối đi ở giữa. Cô nhìn hành khách nam ngồi ở đó bằng ánh mắt khẩn cầu: “Xin lỗi, tôi ngồi ở đằng sau nên thấy hơi chóng mặt. Anh có thể đổi chỗ cho tôi được không?”
Hành khách nam làm sao có thể chịu nổi ánh mắt của người đẹp, liền đứng dậy lấy túi xách, đi xuống phía dưới. Nhạc Khải Phi mà có mặt ở đây, thế nào cũng chế giễu cô: “Là ai từng bảo phụ nữ thích một người đàn ông không nhất định phải bám dính lấy anh ta, tình yêu thật sự là hai người ngồi yên tĩnh bên nhau, làm việc riêng của mình cũng thấy thỏa mãn?” Giản Nhu thề câu này chỉ là tùy tiện ứng phó với Nhạc công tử thôi. Còn nói một câu thật lòng, đối với người đàn ông cô yêu tha thiết, chắc cô sẽ không để anh được yên tĩnh.
Sau khi đổi chỗ, Giản Nhu ngoảnh đầu ngắm người đàn ông đang đọc báo bằng ánh mắt thâm tình. Trịnh Vĩ liếc nhìn cô một cái, ánh mắt thấp thoáng ánh cười. “Chẳng phải em không hy vọng mọi người biết mối quan hệ của chúng ta sao?”
“Ý của em là mối quan hệ của chúng ta nên kín đáo một chút…” Cô giải thích. “Chúng ta ngồi cách lối đi nên cũng được coi là kín đáo rồi.”
“Chắc là cách hiểu của anh về từ “kín đáo” khác em.” Trịnh Vĩ nói.
“Không sao! Chúng ta cứ từ từ trao đổi cũng được.”
Cô tiếp viên vừa vặn đi qua, liền bị Giản Nhu gọi lại: “Có thể cho tôi hai cốc kem không?”
“Được ạ!”
“Cám ơn cô!”
Cô tiếp viên nhanh chóng mang đến hai cốc kem sữa, Giản Nhu đưa cho Trịnh Vĩ một cốc. “Anh chàng đẹp trai, em mời anh ăn kem!”
Trịnh Vĩ không nhịn được cười. “Nếu ban đầu anh kiên định lập trường một chút, không bị em giải quyết bằng một que kem, có phải em sẽ trân trọng anh hơn một chút không?”
“Còn em thì sao? Chẳng có que kem nào đã bị anh xử lý. Em tìm ai nói lý lẽ đây?” Thấy anh lặng thinh, cô liền chuyển đề tài: “Vợ Diệp Chính Thần là cô gái thế nào? Rất xinh đẹp, đúng không anh?”
Trịnh Vĩ lắc đầu. “Gia cảnh cô ấy bình thường, dung nhan cũng gọi là xinh nhưng không phải loại nghiêng nước nghiêng thành. Có điều...”
“Gì cơ?”
“Bọn họ thật sự yêu nhau.”
“Bố mẹ Diệp Chính Thần không phản đối à?” Xung quanh Giản Nhu có rất nhiều đôi dù yêu nhau đến mấy cũng không thể vượt qua hiện thực tàn khốc.
“Phản đối thì sao chứ? Họ có thể cắt đứt quan hệ với cậu ấy không?” Trịnh Vĩ nói. “Bởi vì yêu người con gái không môn đăng hộ đối nên bị bố mẹ đuổi khỏi nhà chỉ là tình tiết trong các bộ phim truyền hình. Còn trong cuộc sống hiện thực, con cái bất hiếu không phải chuyện hiếm, nhưng có mấy vụ bố mẹ cắt đứt quan hệ với con cái, đến chết cũng không qua lại?”
“Cũng có rất nhiều đôi chỉ vì gia đình mà không thể ở bên nhau trọn đời.” Giản Nhu tiếp lời. Giống cô và anh, giữa họ tồn tại khoảng cách không thể vượt qua.
Trịnh Vĩ bất giác thở dài. “Đó là bởi vì họ không yêu nhau hoặc tình yêu của họ không đủ sức mạnh mà thôi.”
Giản Nhu định phản bác. Cô muốn nói, tình yêu đâu phải kinh thiên động địa, rầm rộ như trong các bộ phim thần tượng, trước sau nó cũng sẽ bị thời gian bào mòn, sẽ không còn tỏa sáng, trở thành có cũng được mà không cũng chẳng sao, tới lúc đó, nó sẽ yếu ớt đến mức chỉ cần một đòn là tan vỡ. Cảm thấy những lời này sẽ phá hỏng bầu không khí nên cô quyết định không thốt ra miệng.
Khoảng thời gian sau đó, Trịnh Vĩ kể cho Giản Nhu nghe câu chuyện tình của Diệp Chính Thần và cô gái tên Bạc Băng. Mối tình ngọt ngào mà trắc trở nhưng vô cùng kiên định của họ khiến Giản Nhu không khỏi cảm khái. Khi nghe đến tình tiết chồng chưa cưới của Bạc Băng bị bắt, cô bất giác nhủ thầm: Ôi, bị bắt đúng lúc thế!
Chợt nhớ tới đơn vị công tác của người nào đó, cô hỏi thăm dò: “Chồng chưa cưới của cô ấy... không phải bị anh bắt đấy chứ?”
“Không phải là bắt.” Trịnh Vĩ đính chính. “Anh chỉ mời anh ta về hợp tác điều tra thôi.”
“Anh... anh còn có thể thâm hiểm hơn không?”
Trịnh Vĩ cười cười. “Có thể!”
Giản Nhu hết nói nổi. Trước sự thẳng thắn của anh, cô thật sự tâm phục khẩu phục.
Trịnh Vĩ tiếp tục: “Có điều, không phải ai cũng đáng để anh dùng thủ đoạn ngầm.”
“Diệp Chính Thần đáng sao?”
“Ừ! Còn một người nữa, là em.”
Câu này của Trưởng phòng Trịnh chứa đựng hàm ý phong phú, nghe thì có vẻ ngọt ngào nhưng ngẫm nghĩ kĩ, sống lưng Giản Nhu lạnh buốt.
Quãng thời gian vui vẻ bao giờ cũng ngắn ngủi. Rõ ràng vẫn còn nhiều đề tài chưa nói xong nhưng máy bay đã hạ cánh. Giản Nhu đi theo dòng người ra ngoài. Cô định quay đầu tìm kiếm hình bóng Trịnh Vĩ thì một bàn tay lớn ấm áp chợt nắm lấy tay cô. Giản Nhu nhoẻn miệng cười, đi sát vào anh.
“Em có lạnh không?” Anh hỏi.
“Không! Áo khoác rất ấm.” Tay anh còn ấm hơn. Để tránh gây sự chú ý, Giản Nhu đeo cặp kính râm lớn, che hết nửa khuôn mặt.
Hai người đợi lấy hành lý. Diệp Chính Thần ở bên ngoài sốt ruột gọi điện lần thứ hai: “Bao giờ anh mới ra ngoài?”
Trịnh Vĩ điềm nhiên đáp: “Kiểu gì cũng kịp dự lễ cưới của chú.”
“Hai người chắc chắn đang đợi lấy hành lý chứ không phải tìm chỗ vắng làm chuyện gì đó đấy chứ?”
“Ừ.”
Đến khi hành khách rời đi gần hết, họ mới nhìn thấy chiếc va li màu hồng bắt mắt của Giản Nhu trên băng chuyền. Hai người liền lấy hành lý, đi ra ngoài cửa. Mặc dù bên ngoài có không ít người nhưng Giản Nhu vẫn nhanh chóng nhận ra Diệp Chính Thần giữa đám đông. Nhiều năm không gặp, Diệp Chính Thần đã thay đổi so với hình ảnh trong ký ức của cô. Vẻ ôn hòa của thời thanh niên đã bị năm tháng bào mòn. Bây giờ, từ người anh ta toát ra vẻ trầm tĩnh, cứng rắn và bá đạo đặc trưng của một người lính, nhưng vẫn hết sức đẹp trai.
Giản Nhu cảm thấy nếu năm tháng cũng có giới tính thì chắc chắn là phụ nữ. Nếu không, tại sao năm tháng lại luôn nghiêng về phía đàn ông? Phụ nữ luôn bị năm tháng bào mòn sắc đẹp, còn đàn ông thì ngày càng cuốn hút. Diệp Chính Thần hay Trịnh Vĩ đều như vậy.
Người nào đó ở bên cạnh bất mãn huých Giản Nhu một cái. “Em nhìn gì mà kĩ thế! Người ta ngày kia lấy vợ rồi.”
“Anh thử hỏi xem anh ấy có thể ly hôn lần nữa không? Em không bận tâm chuyện anh ấy cưới lần thứ ba...”
Thấy vẻ mặt “chỉ hận gặp nhau quá muộn màng” của cô, Trịnh Vĩ nghiến răng: “Em bị nghiện làm người thứ ba hay cảm thấy người đàn ông của cô gái khác mới có sức hấp dẫn?”
“À… Em cảm thấy...” Giản Nhu nháy mắt tinh nghịch. “Biệt thự vẫn có sức hấp dẫn hơn.”
“Em nói lại xem nào!” Trịnh Vĩ xắn tay áo như thể chuẩn bị trừng phạt cô trước mặt thiên hạ.
Giản Nhu lập tức trả lời bằng giọng nói vô cùng kiên định: “Anh là người có sức hút nhất!”
Diệp Chính Thần ở bên cạnh hoàn toàn bị lãng quên. Anh ta thề lần sau tuyệt đối không lặn lội từ Nam Châu đến tận Thành Đô để đón người anh em trọng sắc khinh bạn này, tuyệt đối không để bà xã đáng yêu một mình ở khách sạn chuẩn bị cơm nước cho bọn họ.