Bức thư bị lãng quên - Ngoại truyện 05 - 06
Ngoại truyện 5. Nhóm bạn
Meo Meo sau khi nhận được tin Tường Vi sắp đến thành
phố Giang Ninh, liền nói với Từ Mạc Đình: “Tường Vi từ Bắc Kinh trở về, cô ấy về
nhà trước, sau đó sẽ đến chỗ chúng ta, bảo chúng ta phải long trọng đón tiếp đấy.”
Tường
Vi tốt nghiệp xong thì ở lại thành phố Giang Ninh một năm, làm giáo viên môn khoa
học của một trường tiểu học. Nhưng cô luôn cảm thấy việc làm giáo viên là đang ngược
đãi bản thân, nên xin nghỉ việc rồi chuyển đến Bắc Kinh, trôi dạt ở đó hai năm,
kết quả vẫn phải vật vã vì cơm áo gạo tiền.
“Phó
Tường Vi?” Từ Mạc Đình làm bộ nghĩ ngợi. “Anh không quen cô ấy.”
“...”
Hôm
Phó Tường Vi đến, một tay cầm túi da rắn hình vuông màu đỏ, một tay cầm túi LV(45)
bước ra khỏi sân bay, bộ dạng đúng kiểu như đang diễn kịch, không bút mực nào tả
xiết.
(45)
LV: Louis Vuitton.
Mao
Mao lái chiếc xe QQ(46) đến đón, từ xa nhìn thấy Tường Vi không kìm được,
lắc đầu nói với Triều Dương đứng bên cạnh: “Hãng LV này mặc dù cũng tung ra thị
trường loại túi da rắn, nhưng loại này chắc người Trung Quốc chúng ta chẳng mua
nổi đâu.”
(46)
QQ: xe ô tô Chery QQ.
Triều
Dương phản bác: “Đừng nói vậy, nếu cậu ta có nhiều tiền chắc sẽ mua được, có điều
cậu ta lại không có tiền, vì thế cứ coi như chiếc túi da rắn trên tay cậu ta là
được chuyển nhượng từ người khác đi.”
Phó
Tường Vi bước đến bên chiếc xe, không kiềm chế được, nói vẻ trách móc: “Thấy tôi
xách nhiều đồ thế này mà không đến giúp, các bà chẳng có nghĩa khí gì cả. Thế Meo
Meo nhà chúng ta đâu rồi?”
Mao
Mao nói: “Đang ở nhà trông con.”
Triều
Dương nói: “Tôi gọi điện thoại đến thì em rể nghe máy, anh ta nói tiền xăng xe đưa
đón bà anh ta sẽ trả, còn người thì không thể trả được.”
Tường
Vi than thở: “Em rể thật là... càng ngày càng...”
Mao
Mao gật đầu: “Bọn tôi đều hiểu, không cần nói ra đâu.”
Sau
khi Tường Vi để đồ đạc vào sau xe, Triều Dương liền cười, hỏi: “Tường Vi, ở Bắc
Kinh hai năm, sống có được không?”
Tường Vi ngồi phía nhau với bộ dạng như đại gia: “Được chứ,
sao lại không được? Phó Tường Vi đây là hoa tươi muôn sắc trong trăm hoa, hương
thơm tỏa khắp vùng.”
Triều
Dương: “Xung quanh bà đều là hoa xác thối(47) à?”
(47) Hoa xác thối: tên khoa học là Amorphophallus
titanum, còn được gọi là titan arum. Mùi hương và màu sắc của hoa giống như thịt
thối.
Tường
Vi: “Diệt Sắc Sư thái(48), sau khi thành tiến sĩ, bà lúc nào cũng gây
tai họa triệt để thế à?”
(48)
Tên gọi đúng phải là Diệt Tuyệt Sư thái, một nhân vật hư cấu trong Ỷ thiên đồ long ký.
Mao
Mao vừa lái xe vừa cười ha ha: “Các chị em, cảm giác này giống như trở lại hồi xưa
ấy nhỉ? Bốn người chúng ta sau khi tốt nghiệp rất ít khi tụ họp, sau khi tốt nghiệp,
Tường Vi vẫn ở đây làm việc, tôi về đây không lâu thì bà lại đi Bắc Kinh, bây giờ
cuối cùng cũng có thể 4P(49) rồi, ha ha ha!”
(49)
Quan hệ bốn người.
“...”
Cuối
cùng, vào buổi chiều tối, An Ninh cũng giao hai đứa trẻ cho dì Lưu chăm sóc, đi
một mình ra ngoài gặp bạn bè. Lúc ấy, mẹ chồng cô đến nhà bạn uống trà, còn Từ Mạc
Đình vẫn chưa đi làm về.
Lúc
An Ninh đến nhà hàng gặp bạn, từ xa đã nhìn thấy ba cô bạn thân, mỗi người một phong
cách đang ngồi ở chính giữa nhà hàng. Đúng là muôn màu muôn sắc, đặc biệt là Tường
Vi, cả người cô là một màu đỏ rực rỡ, Triều Dương thì mặc bộ đồ thể thao màu trắng,
còn Mao Mao khiến người khác phải lóa mắt, đó là... màu vàng huỳnh quang?
An
Ninh bước đến ngồi xuống, Mao Mao vui vẻ hỏi: “Thế nào Meo Meo, sao bộ dạng phờ
phạc thế?”
Tường
Vi cười, giơ tay tóm lấy An Ninh: “Meo Meo, lâu lắm rồi không gặp!”
An
Ninh nhăn mặt: “Không phải chúng ta thường xuyên nói chuyện qua webcam ư?”
“...”
Mao
Mao nhìn trước ngó sau: “Meo Meo, hai nhóc nhà bà đâu, sao không đưa chúng đến,
tôi nhớ chúng chết đi được, sao chúng lại có thể đáng yêu như thế chứ!”
Meo
Meo thở dài: “Tôi đến được đây cũng đã đủ vất vả rồi.”
Triều
Dương hỏi đầy nghĩa khí: “Bị em rể cầm tù hả? Nói nghe xem, chúng tôi... cho dù
không giúp được gì bà thì cũng có thể răn dạy em rể một chút!”
An
Ninh bất lực nói: “Chuyện dài lắm, không nói đâu. Đúng rồi, Vi Vi, tối nay bà ngủ
ở đâu? Hay là tạm thời ở nhà tôi, sau đó tìm chỗ khác cũng được?”
Tường
Vi vỗ vai Meo Meo: “Chị em tốt! Có điều tên Dương nào đó đã cho tôi ở rồi, trước
tiên tôi ở chung nhà trọ với Tuyệt Sắc Sư thái, trong thời gian đó dần dần tìm phòng,
chủ yếu là tìm việc.”
Mao
Mao cười hí hí: “Việc của tôi là em rể tìm cho đấy, kể ra thì tôi cũng “bỉ ổi” thật,
nhưng cảm thấy rất nhẹ nhõm nhé, chat QQ, chat MSN, đọc tiểu thuyết mạng, lướt web,
lướt blog... hoàn toàn chẳng có áp lực gì cả.”
Mao
Mao đi làm ở một cơ quan nghiên cứu khoa học thuộc Viện nghiên cứu Công trình vật
lý, bắt đầu khoe khoang. Không chỉ Tường Vi, còn có An Ninh... và Triều Dương: “Lên
mạng đọc tiểu thuyết... Mao Mao, tại sao cho dù thời gian trôi qua bao lâu rồi,
tôi nghe bà kể anything đều có cảm giác buồn nôn thế nào ấy nhỉ?”
Mao Mao tự hào: “Đó là ưu điểm lớn nhất của tôi, cảm ơn!”
Sau
đó, Meo Meo buồn bã nói: “Tôi cũng muốn đi làm, haizz...”
Vi,
Dương, Mao: “Thế thì đừng siêu ân ái nữa!”
“...”
Mao
Mao đột nhiên nghĩ đến một việc: “Đúng rồi Meo Meo, Lan Lăng Vương rất đẹp trai
à?”
Meo
Meo gật đầu: “Ừ, sử ký ghi chép rằng đó là một mỹ nam đẹp nhất trong lịch sử, chính
vì vẻ đẹp kinh thiên động địa của anh ta nên khi ra trận đều phải đeo mặt nạ quỷ.”
Tường
Vi hoài nghi: “Tại sao phải đeo? Không đeo không phải càng tốt ư, kẻ địch nhìn thấy
sẽ đổ rạp.”
Meo
Meo nói: “Vấn đề là lực sát thương của anh ta không phân biệt địch ta.”
Triều
Dương bật cười: “Quả nhiên không có Meo Meo, cuộc sống giống như canh không có muối.”
Mao
Mao: “Tên Dương nào đó nói Meo Meo nhà chúng ta nặng mùi à?”
“...”
Sau
cuộc gặp mặt ngắn ngủi thì ai về nhà nấy.
Meo
Meo về nhà, trong phòng khách, bà Từ đang cùng với các cháu xem đĩa giáo dục trí
thông minh cho trẻ em trên ti vi. Quay lại nhìn thấy cô, bà Từ nói: “Con cũng đến
xem đi!”
Rèn
luyện trí thông minh đấy...
“...”
Mao
Hiểu Húc về nhà, vừa bước vào đã ngoác miệng: “Thầy Tô, em về rồi! Mau ra đón em
đi, em mang về cho anh điểm tâm đêm này.”
Tô
Tuân từ trong phòng đọc sách bước ra, nhìn hai tay trống không của ai đó, cười hỏi:
“Điểm tâm đêm đâu?”
Mao
Mao đồng thời chỉ hai ngón cái vào mình: “Điểm tâm đêm đây! Để đảm bảo món ăn được
nguyên nước nguyên vị, món thịt của bản cô nương từ đầu đến cuối luôn tuân thủ đạo
đức xã hội, giữ gìn nguyên tắc thủ tiết chung thân, tuyệt đối không cho thêm bất
cứ chất nào có hại cho tinh thần và sức khỏe vào món thịt này, vậy nên mời quý khách
yên tâm sử dụng ạ!”
“...”
Đêm
đó, sau màn “ư... ư, không, không, người ta đã...”, Mao Mao ôm Tô Tuân quấy nhiễu
một lúc lâu. Tô Tuân hỏi: “Em không mệt à?”
“Mệt.”
Tô
Tuân định nói “thế thì đừng động đậy nữa, ngủ thôi”, nhưng tên Mao nào đó lại nói:
“Vậy đổi lại, anh quấy nhiễu em đi!” Thầy giáo được tu dưỡng đạo đức quá cẩn thận
này gặp phải học sinh lưu manh thuần chủng, chỉ có kết cục đại bại.
Triều
Dương, Tường Vi cùng sánh bước đến lầu của Tuyệt Sắc Sư thái, thở dài thườn thượt:
“Cuộc đời ơi!”
Một
tuần sau, Phó Tường Vi cuối cùng cũng tìm được căn phòng thích hợp, sau khi ký kết
hợp đồng và trả tiền nhà xong liền gọi điện cho chị em: “Các chị em, tôi tìm được
phòng rồi, tối nay tôi mời cơm!”
Mao
Mao hỏi: “Hay là đến nhà tôi ăn cơm đi? Tôi đi mua thức ăn về tự làm, thế nào, thế
nào?”
Tường
Vi tỏ ý nghi ngờ: “Ăn được không đấy?”
Mao
Mao khẳng định hùng hồn: “Yên tâm đi, bây giờ tôi đã luyện được bản lĩnh... khó
ăn thế nào cũng cố gắng mà nuốt!”
Tường
Vi suýt thì mắng cô bạn té tát, nhưng rồi lại thôi. “Thầy Tô nhà bà có biết nấu
ăn không?”
Mao
Mao: “Tôi không nỡ để anh ấy làm mà.”
Tường
Vi khâm phục: “Bà quả là ác độc!”
An
toàn là trên hết, bữa cơm đó cuối cùng cũng sắp xếp ra ngoài ăn.
Lúc
Tường Vi hẹn Meo Meo cũng là lúc đương sự đang... ngủ trưa ở văn phòng của Từ Mạc
Đình. Một thời gian nữa là Từ lão đại chính thức được điều sang làm việc ở bộ Ngoại
giao rồi. Từ Mạc Đình muốn phấn đấu trở thành nhà ngoại giao xuất chúng, đương nhiên
lời này anh không thể nói với người ngoài, mà chỉ nói với vợ mình. Nguyên văn là:
“Sau này em sẽ cùng anh đi xã giao khắp nơi, vì thế bây giờ em nên làm quen dần
với việc ở bên cạnh anh, cho dù ngày hay đêm...” Câu cuối cùng là Meo Meo căn cứ
vào tình hình thực tế hậm hực bổ sung thêm. “Đây là thời đại gì hả trời?”
Bạn
học Meo Meo nhà chúng ta đương nhiên rất bất bình, vừa phải ở bên con vừa phải ở
bên bố của con, điều quan trọng là chẳng được nhận đồng lương nào.
Từ
Mạc Đình đã trả lời vấn đề này như sau: “Đây là thời đại cá lớn nuốt cá bé.”
“Cá
lớn nuốt cá bé? Anh là cường hào cướp dân nữ thì có!”
“...”
Trong
văn phòng của Từ Mạc Đình.
Meo
Meo bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc, xoay người từ trên sofa rồi dậy, mắt
vẫn nhắm nghe điện thoại: “Ai đó?”
“Điện
thoại của bà không có tên tôi à? Cầm thú!” Tường Vi tức đến thổ huyết. “Ra ngoài
ăn cơm, địa chỉ gửi qua điện thoại cho bà rồi. Như vậy nhé, tí nữa gặp lại, cúp
máy đây!”
An
Ninh mở to mắt, người đứng phía sau cũng đang nhìn cô, cười nói: “Sắp tan làm rồi,
tối nay em có hoạt động gì à? Anh đi cùng em nhé!” Có đi có lại, hợp tác mới được
lâu dài.
Đồ
cầm thú... Meo Meo nghĩ thầm, nói nhỏ: “Tìm một người học ngoại giao làm chồng,
thật là...”
“Gì
cơ?”
“Áo
quần có rộng dần nhưng trước sau cũng không hối hận...”
Từ
lão đại nghe thấy chỉ biết dở khóc dở cười.
Bữa
cơm tối hôm đó rất đông người: vợ chồng họ Từ, vợ chồng họ Mao, bạn cùng phòng của
Từ Mạc Đình là lão tam và bạn gái, Thẩm Triều Dương, Phó Tường Vi.
Trong
phòng ăn của một nhà hàng lớn, một nhóm người đang nói chuyện.
Tường
Vi hào sảng nói: “Bữa cơm này coi như tôi mời nhé, mọi người đừng khách sáo! Có
điều, những ngày tiếp sau nếu tôi không có tiền ăn cơm, tôi sẽ nhớ tìm mọi người.”
“...”
Lão
tam nói với Tường Vi: “Người đẹp mấy năm nay đi đi về về, cuối cùng tìm được trai
đẹp lái xe sang chưa đấy?”
Tường
Vi cười khinh khỉnh: “Tìm được tôi sẽ mời mọi người ăn sơn hào hải vị.”
Lão
tam nói với bộ dạng trải đời: “Quả thật, nói thẳng ra thì trên đời này có hai việc
quan trọng, một là tình, hai là tiền, có chút tình chút tiền là sống rất tốt rồi.
Đương nhiên không có cũng không sao, nhưng có nhiều cũng chưa chắc là không tốt.
Cô nương đừng yêu cầu cao quá!”
Triều
Dương: “Cái này cũng chẳng có gì đáng nói, mỗi người một sở thích.”
Mao
Mao gật đầu: “Tôi thích trai đẹp, hí hí!”
Tô
Tuân cười bất lực: “Có một ngày chúng ta sẽ già...”
Mao
Mao ôm lấy thầy Tô: “Cho dù thế thì anh vẫn là thầy giáo già em yêu nhất.”
Triều
Dương ở bên cạnh đụng vào Tường Vi, ra hiệu cho cô nhìn hai người đối diện, vợ chồng
họ Từ.
Từ
Mạc Đình theo thói quen đang giở khăn ra và đặt lên đùi cho vợ.
Tường
Vi bất chợt nhói lòng: “Hôm nay không sống nổi mất.”
Thẩm
Triều Dương phụ họa: “Đúng thế.”
Mao
Mao đột nhiên cười hi hi: “Nói đến mới nhớ, Dương à, lúc nhỏ bà đã từng cứu cậu
bé họ Thẩm đó, bây giờ cậu ta vẫn đang ở quê đợi bà về đấy!”
Triều
Dương lắc đầu nguầy nguậy: “Thôi đi, người ta đẹp trai như vậy, quản không nổi.”
Meo
Meo nghe câu đó, tiếp lời: “Thực ra trong tình yêu không cần phòng bị quá, giống
như một món ăn, nếu cho quá nhiều chất bảo quản thì sẽ không đạt tiêu chuẩn chất
lượng...” Nói xong thì liếc nhìn người nào đó bên cạnh.
Từ
lão đại bị liếc trộm, bình thản nói: “Yên tâm đi, lúc kiểm tra chất lượng anh sẽ
thương lượng với họ.”
Meo
Meo lập tức cứng họng.
Tường
Vi đập bàn đứng lên: “Một ngày nào đó tôi sẽ báo thù, wait and see!”
Lão
tam cười lớn: “Tôi sẽ chống mắt lên xem.”
Mao
Mao: “Anh tam, anh...”
Lão
tam: “Hử?”
Mao
Mao quay sang nhìn An Ninh, hưng phấn hỏi: “Nhắc đến anh tam này mới nhớ, gần đây
tôi đặc biệt hứng thú với Ấn Độ, giống như chuyện Meo Meo kể, Meo Meo nhỉ?”
“...”
Lão
tam không chỉ một lần bị Mao Mao chơi xỏ.
Mọi
người nhìn về phía Meo Meo.
An
Ninh xấu hổ toát mồ hôi, trầm mặc một hồi mới nói: “Mấy năm qua, tôi đã từng đi
qua Ấn Độ, thật đấy... Tôi đã dùng đạn đạo làm chuyển động Brown(50)
nên bị rơi xuống Ấn Độ Dương, dùng hai cái xe tăng đắt nhất thế giới vẫn chưa được
lắp đặt(51), dùng chiếc máy bay đắt nhất thế giới vẫn chưa được
lắp đặt, dùng chiếc tàu ngầm nhưng tự nổ, sau đó lại mua tàu ngầm nguyên tử nhưng
bị Nga tính giá bắt chẹt tận hơn hai tỉ... Hiện giờ tôi lại muốn thi bay lên mặt
trăng với nước Trung Quốc chúng ta.”
(50)
Tức là chuyển động không quy luật.
(51)
Được lắp đặt sẽ có trong danh sách liệt kê vào thiết bị của quân đội, còn chưa được
lắp đặt chứng tỏ chỉ là vật dùng trong phòng thí nghiệm.
Người
bạn gái nhỏ ít nói của lão tam nghe xong, cuối cùng không nhịn được bật cười, nhìn
Meo Meo, nói: “Em phát hiện nghe chị kể chuyện thật thú vị!”
Mao
Mao vô cùng tự hào, nói: “Đương nhiên rồi! Meo Meo nhà chúng tôi có thể coi là trên
thông thiên văn, dưới tường địa lý, hiểu âm dương, rõ thị phi, chuyện quốc gia đại
sự hay chuyện phòng the đều vô cùng tinh thông!”
Từ
lão đại nhìn Từ phu nhân, nói: “Hóa ra em biết nhiều thế?”
“...”
Trong
dòng sông dài của cuộc đời sẽ luôn có vài chuyện khiến bạn cảm thấy bất lực, trong
đó nhất định bao gồm đám bạn thích chơi xỏ. Quả nhiên, tối hôm đó sau khi trở về
nhà, tên Meo nào đó tinh thông chuyện phòng the bị Từ lão đại “thỉnh giáo” rất lâu.
Ngoại truyện 6. Phía đông mặt trời mọc,
phía tây trời mưa
Mao
Mao hỏi thầy Tô Tuân nhiều lần: “Anh nói xem, lúc nào chúng ta mới có thể sinh một
ổ nhóc con để chơi đùa? Chúng sẽ đáng yêu giống như bọn trẻ con nhà Meo Meo ấy!”
Thầy
Tô có chút buồn cười với chuyện sinh một “ổ nhóc con” và cũng coi đó là chuyện không
thể thực hiện được. “Hiểu Húc, chuyện sinh con không phải nói sinh là sinh được,
phải có duyên số.”
“Ôi
dào, ba phần là số trời, bảy phần là do mình cố gắng thôi!” Hai mắt Mao Mao sáng
lấp lánh nhìn Tô Tuân. “Vì thế hằng ngày anh cố gắng một chút, không phải cơ hội
sẽ nhiều hơn sao?”
“...”
Đúng
là “mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”, nhà có trẻ cũng chưa chắc đã tốt... Meo
Meo hôm nay cho các con ăn mì, hai đứa nhóc đều không thích ăn, cô quát ầm lên:
“Ông bố khó quản của các con sắp về rồi, nhìn thấy các con không ăn là sẽ đánh đít
đấy. Bây giờ mẹ giả vờ ăn, các con cũng phải giả vờ ăn đấy nhé!”
Từ
Mạc Đình bước vào cửa nhìn ba người bằng một con mắt, lạnh lùng nói: “Muốn đánh
giả vờ hả?”
“...”
Từ
lão đại kêu dì Lưu đến bế hai đứa trẻ. Meo Meo nói: “Em muốn chơi với các con thêm
chút nữa”, nói xong cũng bước ra khỏi phòng.
Từ
Mạc Đình nhìn ra cửa, tiếc nuối thở dài một cái rồi bước vào phòng tắm. Dạo gần
đây hình như quả thực có hơi nóng... Hay là giảm bớt một chút?
Haizz,
nói sau vậy.
Trong lúc tắm, Từ lão đại nhớ đến chuyện cũ. Lúc đang là nghiên
cứu sinh năm nhất, thỉnh thoảng anh có đến lớp học môn tự chọn, anh ngồi phía cuối
cùng, cô ngồi phía trước anh. Có một lần, trước khi lên lớp có bạn nam bị một bạn
đẩy dịch vào trong, bạn nam đó lưỡng lự một lát rồi nói với cô: “Bạn... bạn mặc
áo đỏ ơi, có thể ra ngoài một lát không?”
Cô
đáp lại là, đỏ mặt xấu hổ cởi chiếc áo khoác màu đỏ ra.
Chắc
chắn cô biết bạn nam đó có ý với mình, tẩm ngẩm tầm ngầm đấm chết voi chính là kiểu
người của cô ấy!
Đối
với kiểu người này thì cách tốt nhất chính là ra tay dứt khoát. Nhưng cho dù có
hiểu rõ điều này, cũng không thể không thừa nhận khi anh theo đuổi cô, mặc dù mạnh
mẽ, nghiêm túc nhưng cũng có lúc lo lắng không yên. Từ Mạc Đình cúi đầu, một tay
vịn vào tường gạch men, không kìm được bật cười. Vì thế, sau khi kết hôn, cái kiểu
muốn cô “bù đắp” cho anh cũng có thể tha thứ được.
Gần
đây, Meo Meo cảm thấy rất vô vị, vào mạng kiên quyết đổi nickname thành Hoa hồng
đỏ xứ Phù Tang(52), Mao Mao nhìn thấy thế lập tức lên mạng tìm cô: “Meo
Meo, bà phản quốc nhá, Phù Tang là chỉ nước Nhật mà?”
(52)
Tên gọi khác là hoa yêu tinh.
Meo
Meo than thở: “Ở trên trang Baidu bà có thể thấy, Phù Tang bây giờ là chỉ Nhật Bản,
nhưng Phù Tang trong lịch sử Trung Quốc là chỉ một vùng đất ở Trung Mỹ, hiện nhiều
người coi là Mexico. Phim ảnh trên ti vi hiện nay đúng là hại chết người, Mao Mao,
bà xem ít phim thôi, nên đọc nhiều sách vào.”
Mao
Mao: “Tôi ngày nào chẳng đọc sách, nào là Vợ yêu của giám đốc, Người tình
ba ngày của ông chủ, Chuyện tình phong lưu của giáo chủ ma giáo,... Tôi
quả thực đọc không rời mắt, đươc năm năm rồi đấy.”
Meo
Meo: “...”
Hôm
An Ninh thay đổi nickname thì hôm sau, Từ Mạc Đình cũng thay đổi nickname, nickname
cũ là Mortimer, bây giờ đổi thành Đại Tuyết. An Ninh xem đến đó, suýt chút nữa miệng
phụt ra nước quả. Có cần như vậy không... Khí thế cao ngạo lại thăng cấp ư? An Ninh
đặt máy tính xách tay xuống, quay đầu nhìn Từ lão đại đang nằm xem cuốn giáo dục
trẻ trên giường, cẩn thận gọi một tiếng: “Đại Tuyết?”
Từ
Mạc Đình không cả ngẩng đầu. “Ừ.”
“Xì!
Ha ha ha!” An Ninh cuối cùng không nhịn được, cười bò ra bàn.
Lúc
đó, Từ Mạc Đình để sách xuống, bước đến kéo cô lên giường, đêm hôm đó lại là một
cảnh ân ái cuồng nhiệt.
Lúc
ngủ, An Ninh thấp thoáng nghe được câu: “Đại tuyết áp đảo Phù Tang chi, đã
nghe chưa Từ phu nhân?”
Meo
Meo chẳng còn sức lực mở miệng nói, chỉ nghĩ thầm một câu: “Làm gì có Đại tuyết
áp đảo Phù Tang chi, mình chỉ nghe câu Hắc vân áp thành thành dục(53)
thôi mà...”
(53)
Được ví như chiến sự nguy cấp. (Giống như mây đen che phủ bầu trời)
Hôm
sau, Meo Meo tỉnh lại thấy eo mỏi lưng đau, lại vừa hay là cuối tuần, Tường Vi đến
rủ cô đi ra ngoài “dạo phố”. Tường Vi nhìn thấy bộ dạng không còn sức lực của cô,
cười ám muội: “Meo Meo à, ông chủ nhà bà ngày nào cũng có sức như vậy sao?” Nói
đến đây lại nhớ đến bản thân, lập tức trở nên đau đớn, tuyệt vọng. “Bà nói xem cùng
là con người, hoàn cảnh sao lại khác biệt như thế chứ?”
Hai
người nhìn nhau không nói, chỉ có “nước mắt tuôn rơi”.
Tường
Vi hỏi Meo Meo: “Trên mạng nói lúc hẹn hò, người con gái không tìm được đường, gọi
điện nói em bị lạc đường rồi, hỏi giờ đang ở đâu, đáp ở cạnh đường quốc lộ, như
vậy mới là người con gái yếu đuối chứ. Còn loại như tôi, ở đâu cũng có thể chớp
mắt đọc ra đại khái kinh độ, vĩ độ bao nhiêu, thế gọi là gì?”
An
Ninh trầm ngâm: “Máy định vị toàn cầu?”
“...”
An
Ninh chưa đi được bao lâu, Từ Mạc Đình đã gọi điện tới: “Các con đang tìm em.”
An
Ninh: “Ồ, thế các con có chuyện gì thì bảo chúng cầm điện thoại nói chuyện với em
nhé!”
“...”
Tường
Vi nhìn An Ninh cười hí hí, thu lại ánh nhìn, tò mò hỏi: “Thế nào? Giống mèo ăn
vụng cá?”
Meo
Meo cười: “Có người nào đó dựa vào lệnh chư hầu để ép thiên tử, tôi đã phá tan âm
mưu đó.”
Tường Vi toát mồ hôi: “Người nào đó là bố của thiên tử?”
Meo
Meo: “Đúng vậy.”
Tường
Vi cũng cùng chung mối thù: “Em rể cũng thật độc ác, hổ dữ còn không nỡ ăn thịt
con.”
Meo
Meo buồn bã trong lòng, lẩm bẩm: “Anh ấy không ăn thịt con, mà muốn ăn thịt tôi...”
Sau
đó, Meo Meo hỏi một chút về tình hình tìm việc của Tường Vi. Tường Vi đáp: “Bây
giờ không phải đang có mốt thi công chức sao, tôi cũng định thi xem thế nào, ngành
cai ngục cũng không vấn đề. Bà về giúp tôi hỏi em rể xem ở đó có cửa nào có thể
gian dối không?”
“...”
Tối
hôm đó, Meo Meo có thể là bị nhàn rỗi đến phát chán nên đã hỏi anh chuyện của Tường
Vi. Từ Mạc Đình nghe xong, không thèm liếc nhìn cô một cái, nói: “Gian dối là thế
nào?”
“Từ
Mạc Đình, em không tin anh chưa từng gian dối, ví dụ như chép bài của bạn, lúc kiểm
tra thì mở điện thoại di động tra mạng...”
Từ
Mạc Đình bình thản nói: “Bài tập, thi cử đều là người khác chép của anh. Nói đến
tra mạng trên di động, trước khi vào đại học thì không cần, sau khi học đại học
thì cho dù anh muốn tra cũng chẳng tra được.”
“Tại
sao?”
“Chuyên
ngành mà anh học hay những kiến thức thi cử đều đề cập đến những từ nhạy cảm.”
“Ừm,
rất tốt. Nhưng anh nói sau khi anh vào đại học cho dù anh muốn tra... có nghĩa là
ít nhất anh cũng muốn gian dối đúng không?”
Từ
Mạc Đình: “Không.”
Meo
Meo cười mỉm: “Thật không?”
Cuối
cùng, Từ Mạc Đình nói: “Trong một bài kiểm tra Toán lớp mười hai, có bài cuối cùng
anh không làm được, thầy giáo dạy Toán bảo anh đến văn phòng, thầy nói lại một lần,
anh nói anh không làm được, thầy cầm bài kiểm tra của học sinh lớp tự nhiên bên
cạnh đưa cho anh và nói, em cầm về xem các bước giải bài tập của bạn ấy, bạn ấy
viết rất rõ ràng đấy.”
“...”
Từ
Mạc Đình nói: “Cuộc đời anh có lần duy nhất gian dối là anh không làm bài tập, cầm
bài kiểm tra của một bạn tên là Lý An Ninh về để “quan sát”. Trong tất cả các lớp
tự nhiên, thành tích môn Toán của bạn Lý An Ninh luôn xếp thứ nhất.”
Meo
Meo lau mồ hôi: “Đứng trước anh, em thật sự không dám coi là xếp thứ nhất.”
Sau
đó Tường Vi có hỏi kết quả, An Ninh ỉu xìu đáp: “Chuyện cũ đừng nhắc lại nữa, cuộc
đời đã có quá nhiều sóng gió rồi.”
“...”
Ngày
Cá tháng Tư đúng vào dịp cuối tuần, cả nhà bốn người ra ngoài đi du lịch, vì đi
không xa nên họ tự lái ô tô. Trên đường, cậu con trai hai tuổi chăm chú nhìn ra
ngoài cửa sổ, An Ninh hỏi cậu bé: “Tiểu Kỳ xem gì đấy con?”
Cậu
bé quay đầu lại, nói: “Cuộc đời.”
Khuôn
mặt trắng trẻo, ngây thơ mà thốt ra câu vô cùng nghiêm túc, đạo mạo khiến An Ninh
bật cười, sau đó nói: “Con yêu, trẻ con thì phải ra dáng trẻ con chứ, con thấy em
gái con đáng yêu biết bao nhiêu...” Cô con gái bên cạnh bò lên người mẹ nũng nịu:
“Mẹ bế...”
Bố
đứa trẻ đang lái xe, nói: “Hai kiểu khác nhau, mỗi người một vẻ.”
Một
tay Meo Meo âu yếm xoa đầu con gái, một tay đưa ra chọc nhẹ vào mặt con trai: “Bản
sao của Từ Mạc Đình ơi, bố con có phải đang tự khen mình không đấy?”
Nhìn
cậu con trai mở to mắt với bộ dạng nghiêm túc, quả thật rất đáng yêu, Meo Meo không
kìm được nhoài người đến cắn nhẹ vào má con.
Từ
Mạc Đình ngồi phía trước bình thản nói: “Tha cho con đi, có việc gì cứ nhằm vào
anh đây này.”
“...”
Từ lão đại, anh gần đây đang học thủ đoạn ngoại giao hay thủ đoạn lưu manh đấy?
Hay hôm nay là ngày Cá tháng Tư? Meo Meo ho một tiếng, nghiêm túc nói: “Anh chưa
nghe câu “dưa hái xanh thì không ngọt” sao?”
Từ
Mạc Đình đưa tay lên day day ấn đường.
Cả
nhà bốn người ở một sơn trang non xanh nước biếc hai ngày, buổi tối trước ngày về,
khi các con không ngủ bên cạnh, Từ Mạc Đình “tóm lấy” Từ phu nhân làm chuyện mây
mưa, trước khi hành sự có nói một câu: “Dưa hái xanh không ngọt, nhưng cũng có thể
ăn.”
Meo
Meo bị đè phía dưới không nói được câu nào, chỉ nghĩ thầm: “Đã hai ngày rồi mà vẫn
còn để bụng ư? Đúng là đồ hẹp hòi!”
Trong
giới ngoại giao có câu: “Quân tử báo thù vĩnh bất hiềm vãn, lượng túc tựu hành(54).”
(54)
Nghĩa chính: Quân
tử báo thù đừng bao giờ coi là muộn, chỉ cần có đủ sức là có thể hành động. Nhưng
câu đó cũng có hàm ý là: Quân tử báo thù đừng chê đêm tối, đủ sức là có thể hành
động.
Thật
không hổ thẹn là dân học ngoại giao, chỉ một câu nói đơn giản mà ý nghĩa thâm nho.