Lạc chốn phù hoa (Tập 2) - Chương 16 - Phần 04

4.

Vương
Á Nam nói xong, dường như còn quan sát phản ứng của đối phương. Bà ta càng nói nhẹ
nhàng, Tô Mạt càng cảm thấy phẫn nộ, nhưng cô cố gắng khống chế tâm trạng. “Tôi
luôn cố gắng hết sức vì công ty, không ngờ lại có kết quả như ngày hôm nay.”

“Rất tốt!” Vương Á Nam nở nụ cười hài lòng. “Cô đúng là rất
tốt, nhưng quy định vẫn là quy định, thành viên hội đồng quản trị độc lập(23)
không thể tham dự vào bộ máy vận hành nội bộ doanh nghiệp, vì vậy chỉ còn cách mời
cô tới công ty khác.”

(23) Thành viên hội đồng quản trị độc lập (Independent
directors - ID) có vai trò rất quan trọng trong việc giám sát, làm giảm nguy cơ
lạm dụng quyền hạn của những người quản lý công ty, góp phần bảo vệ lợi ích
chính đáng của cổ đông, nhất là những cổ đông nhỏ. ID phải đảm bảo hai yêu cầu:
độc lập trong quan hệ nhân thân và độc lập trong quan hệ về sở hữu và kinh tế.


Mạt sững sờ.

Vương Á Nam nói tiếp: “Gần đây, bên tập đoàn có sự biến động,
mấy thành viên hội đồng quản trị rời bỏ công ty, để lại chỗ trống. Tôi định đề cử
cô và luật sư Châu làm thành viên hội đồng quản trị độc lập. Châu Viễn Sơn làm việc
ở văn phòng luật, lại là thành viên của ủy ban tổ hợp sáp nhập của thành phố nên
vấn đề không lớn. Tuy cô không phải người chuyên về lĩnh vực này nhưng đã từng tham
gia công tác vận hành của công ty lên sàn chứng khoán, coi như cũng có kinh nghiệm.
Vấn đề duy nhất bây giờ là cô phải đổi công việc khác.”

Nghe
đến từ “thành viên hội đồng quản trị độc lập”, đầu óc Tô Mạt hoàn toàn mơ hồ. Khi
hiểu ra vấn đề, cô căng thẳng tới mức bàn tay run run.

Vương Á Nam tiếp tục: “Trước đây tôi từng nói, tôi sẽ không
bạc đãi người không bỏ tôi lúc tôi gặp khó khăn nhất.”


Mạt cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nhiệt huyết sôi trào.
Cô cất giọng thành khẩn: “Cảm ơn Chủ tịch!”

Vương
Á Nam không để ý đến lời cảm ơn của Tô Mạt, bà ta tỏ ra bình thản. “Đây cũng là
kết quả của sự lựa chọn của cô lúc đó. Tôi cho cô cơ hội và cái thang, về việc có
bản lĩnh leo cao hay không, quan trọng vẫn là dựa vào bản thân cô.”

Tô Mạt vội lên tiếng: “Cảm ơn sự tín nhiệm của Chủ tịch!”

Vương
Á Nam nói: “Tình hình của cô bây giờ giống tôi hồi trẻ.” Bà ta ngừng vài giây. “Ở
An Thịnh, thành viên hội đồng quản trị độc lập ngoài việc được hưởng trợ cấp năm,
quyền chọn cổ phiếu, nếu có cống hiến nhất định đối với công ty thì còn có thể giành
được phần thưởng cổ phần thích đáng. Tất nhiên, cổ phần của thành viên hội đồng
quản trị độc lập không thể vượt quá một phần trăm. Chắc cô cũng hiểu những quy định
này?”

“Vâng
ạ!”

Vương
Á Nam đan tay vào nhau, nhìn Tô Mạt bằng ánh mắt nghiêm túc. “Giữa cấp trên và cấp
dưới cũng có duyên phận. Dù tôi dùng người không cứng nhắc nhưng cũng chưa từng
phá lệ đề bạt ai như vậy. Tôi tin cơ hội này tuyệt đối hiếm có trong cuộc đời cô.”


Mạt gật đầu.

Vương
Á Nam lại nói: “Theo tôi được biết, cô cũng không phải loại phụ nữ có tầm nhìn hạn
hẹp. Sự việc đã qua không cần nhắc đến, chắc cô hiểu ý tôi?”

“Vâng
ạ!”

“Nếu
trước đây còn chuyện gì chưa rõ ràng, kể từ hôm nay trở đi, cô hãy bỏ tất cả lại
đằng sau.” Bà ta đột nhiên thở dài. “Tô Mạt, cô đừng khiến mình phải hối hận, cũng
đừng làm tôi thất vọng.”


Mạt giật mình, nói nhỏ: “Vâng, tôi hiểu.”

Vương
Á Nam cười cười. “Được rồi, cô ra ngoài trước đi! Hai ngày nữa cô cần tham gia khóa
huấn luyện tư cách, thư ký sẽ thông báo cho cô thời gian cụ thể.”


Mạt quay về phòng làm việc. Bước chân của cô nhẹ bẫng, sống lưng vẫn đổ mồ hôi,
trong lòng trống rỗng. Ngồi im lặng một lúc, cô định gọi điện cho Châu Viễn Sơn
nhưng lại tắt máy, thầm nghĩ phải giữ bình tĩnh, không nên tỏ ra vui mừng quá.


Mạt quay ghế nửa vòng, giơ tay kéo cửa sổ lá sách. Ánh nắng ấm áp từ bên ngoài chiếu
vào, cô tựa vào ghế, nhắm nghiền hai mắt, thầm tính toán một phần trăm cổ phần đại
khái có giá thị trường là bao nhiêu. Cuối cùng, cô bật cười thành tiếng.

Châu
Viễn Sơn gọi cho cô trước, hẹn cuối tuần cùng tham gia lớp tập huấn rồi nói chuyện
cụ thể.

Thứ
Bảy, hai người cùng tham gia lớp tập huấn. Lớp có mười người, ngoài Tô Mạt và Châu
Viễn Sơn, những người khác đều là đàn ông có địa vị nhất định trong xã hội, tầm
năm mươi tuổi.

Châu
Viễn Sơn là luật sư, năm nay ba mươi ba tuổi, tuy khá trẻ nhưng do tính chất nghề
nghiệp nên anh ta cũng không tỏ ra quá đặc biệt.

Mọi người đều cảm thấy hiếu kỳ về lý lịch của Tô Mạt. Có người
hỏi tuổi, Tô Mạt nói mình đầu ba. Có người hỏi về học lực, cô đáp: “Thạc sĩ quản
trị kinh doanh.” Thực tế, cô đang học MBA, đã nộp vài vạn tiền học phí nhưng mấy
tháng nữa mới tốt nghiệp. Lại có người hỏi về xuất thân, gia cảnh của cô, Châu Viễn
Sơn thay cô trả lời lấp lửng: “Trước đây có tư lệnh hai mươi mấy tuổi, bây giờ xuất
hiện thị trưởng ngoài hai mươi... Chỉ cần thành tích làm việc xuất sắc, thành viên
hội đồng quản trị độc lập ba mươi tuổi cũng không phải chuyện lạ.”

Anh
ta nói xong, hai người bất giác nhìn nhau cười.

Tan
học, họ tìm một quán cà phê ngồi uống nước. Tô Mạt gọi “luật sư Châu”, Châu Viễn
Sơn nói: “Sau này chúng ta là chiến hữu cùng đứng trong một trận tuyến, cô cứ gọi
tên tôi là được!”


Mạt cười. “Ủy viên Châu.”

Châu
Viễn Sơn cũng cười, vài giây sau lên tiếng hỏi: “Về đây bao lâu rồi, tôi muốn tìm
cô nói chuyện nhưng không có cơ hội. Cô nghĩ thế nào về vụ này?”


Mạt hỏi lại: “Anh nghĩ thế nào?”

Châu
Viễn Sơn cười. “Quen biết lâu như vậy, cô còn vòng vo với tôi?”


Mạt nói: “Bây giờ mới chỉ là ứng cử viên, chưa chắc đã được chọn.”

Châu
Viễn Sơn tiếp lời: “Bà già đã nói vậy thì nhất định nắm chắc phần thắng. Bà ấy đứng
đầu tập đoàn bao nhiêu năm không phải vô ích, thuyền mục vẫn còn ba nghìn đinh.”


Mạt gật đầu. “Cũng phải.”

Châu
Viễn Sơn liếc nhìn cô. “Thay đổi triều đại không khó, một mình thâu tóm quyền lực
mới khó.”


Mạt uống một ngụm cà phê, không lên tiếng.

Châu
Viễn Sơn nói tiếp: “Tôi thì chẳng sao cả, dù sao cũng chỉ là một quân cờ bỏ đi của
anh ta, nhưng cô thì khác, vẫn còn cơ hội lựa chọn. Rốt cuộc cô bỏ tối theo sáng
hay là đứng về phe đối lập, cần xem bản thân cô muốn gì?”

Một
câu nói chạm vào nỗi đau của Tô Mạt. Cô đờ người, trong lòng đau buốt nhưng ngoài
mặt vẫn cười cười. “Tôi không hiểu ý của anh. Ngay từ đầu tôi đã làm việc cho Vương
Á Nam nên không tồn tại thứ gọi là phe đối lập gì đó.”

Châu Viễn Sơn cũng không nói thẳng. “Bình thường, phụ nữ sẽ
không lựa chọn như cô.” Anh uống một ngụm cà phê, chuyển sang chuyện khác: “Chắc
cô cũng biết, đa số các doanh nghiệp lên sàn ở trong nước, thành viên hội động quản
trị độc lập có tác dụng như một “bình hoa”. Nhưng thành viên hội đồng quản trị độc
lập có quyền biểu quyết, đây mới là điều quan trọng nhất. Bên cạnh bà già chỉ có
hai chúng ta đi theo từ đầu đến cuối, do đó, tác dụng của chúng ta chính là trợ
giúp bà ấy.”


Mạt hỏi: “Anh cảm thấy kỹ sư Vương sẽ có hành động gì hay sao?”

“Tôi
cảm thấy Vương Cư An bây giờ...” Châu Viễn Sơn mỉm cười. “Không dễ dàng.”


Mạt hỏi: “Anh chơi trò “vô gian đạo” đấy à?”

Châu
Viễn Sơn cười tươi. “Cho dù cô làm thì tôi cũng sẽ không làm. Tôi không có lập trường,
cũng chẳng độ lượng như vậy.”


Mạt nói thẳng: “Nếu lập trường của tôi không đúng, Vương Á Nam cũng chẳng dùng tôi.”

Châu
Viễn Sơn nheo mắt nhìn cô. “Tâm lý đề phòng của cô ngày càng ghê gớm.”


Mạt nhún vai. “Có những chuyện nói rõ thì tốt hơn.”

Châu
Viễn Sơn lắc đầu, cất giọng đầy cảm khái: “Thật ra ngoài phương diện cuộc sống riêng,
Vương Cư An là một lãnh đạo không tồi.”

“Trước
đây anh ấy đối xử với anh như vậy, anh còn nói tốt cho anh ấy.” Tô Mạt bất giác
thở dài. “Người với người đúng là không giống nhau.”

Châu Viễn Sơn cười cười, đột nhiên lên tiếng: “Theo tôi thấy
cô không hy vọng mình dính líu về mặt tiền bạc với anh ta.”


Mạt im lặng, vài giây sau mới đáp: “Tôi lại rất hy vọng mình dính líu về chuyện
tiền bạc với anh ta. Đối với tôi, đồng tiền rất quan trọng.” Cô cười cười. “Thật
ra con người tôi tương đối thực tế, ai cho tôi lợi ích, tôi sẽ đi theo người đó.
Anh đừng nghĩ tôi tốt như vậy!”

Châu
Viễn Sơn gật đầu. “Cũng phải, quân tử cũng có thể giành tài vật một cách chính đáng,
con người không thể sống cực đoan quá!” Dường như nhớ ra điều gì, anh ta thở dài.
“Lúc trước ở Malaysia, tôi quen một đám bạn ở nhà thờ. May mà có bọn họ ở bên cạnh
trong khoảng thời gian tôi suy sụp nhất. Tôi tới nhà thờ nghe họ hát thánh ca, có
người hát đến mức nước mắt chảy giàn giụa, tôi cảm thấy không thể tin nổi. Trước
đây, tôi không tin trên đời này lại có người ngoan đạo như vậy. Sau này tiếp xúc
nhiều, mới phát hiện cuộc sống của họ đơn giản nhưng họ đều thỏa mãn. Sau đó, tôi
cũng rửa tội. Tuy không thể đạt đến mức không hổ thẹn với lương tâm nhưng ít nhất
tôi cũng bình tĩnh hơn nhiều.”

“Anh
có yêu cầu quá cao với bản thân. Trên đời này làm gì có người thật sự không hổ thẹn
với lương tâm?”

Châu
Viễn Sơn nói: “Trong Phúc âm Gioan có một đoạn, chắc cô cũng từng nghe qua,
một người phụ nữ “hành dâm(24)” bị bắt, Giêsu nói: “Trong các người,
nếu ai không có tội thì có thể ném đá vào cô ta.” Kết quả, mọi người đều không ném.”
Anh ta gượng cười. “Lúc đó tôi không hiểu đạo lý này nên hối hận cũng đã muộn.”

(24) Hành dâm:
quan hệ nam nữ không chính đáng.

Nhớ
đến Mạc Úy Thanh, trong lòng Tô Mạt cảm thấy đáng tiếc, nhưng bây giờ nói nhiều
cũng vô ích, cô chỉ có thể an ủi: “Về chuyện này, tôi có cách lý giải khác anh.”

“Khác
thế nào?”


Mạt cười. “Mọi người không ném đá không phải vì không thể định tội người phụ nữ,
mà họ muốn khoan dung với bản thân. Trên đời này chỉ có Chúa Kitô mới không phạm
lỗi lầm, cũng chỉ Ngài mới có thể khoan dung người khác. Còn người bình thường như
chúng ta, có lẽ đến chết cũng không thể dứt bỏ lòng tham, sân, si. Vì vậy cả đời
này, chúng ta chỉ cần khoan dung với bản thân là đủ.”

Châu Viễn Sơn ngẫm nghĩ, mỉm cười. “Cô đang khuyên tôi đừng
gây khó dễ cho bản thân? Cô rất biết cách an ủi người khác.” Một lúc sau, anh ta
lại lên tiếng: “Tôi nghe nói còn có một thành viên hội đồng quản trị độc lập nữa,
người này làm chính trị, công ty đã quyết định. Bây giờ doanh nghiệp hâm mộ quan
chức chẳng khác nào thiếu nữ hâm mộ ngôi sao điện ảnh.”


Mạt cảnh giác. “Ai vậy?”

“Hình
như là Thượng Thuần.”


Mạt không có tâm trạng để tiếp tục trò chuyện, bèn chào tạm biệt Châu Viễn Sơn.
Ông Chung gọi điện, nói nhà nấu canh bí, sò khô lẫn thịt lợn, bảo cô qua ăn cơm.

“Chung
Thanh có về không ạ?” Tô Mạt hỏi.

Ông
Chung tỏ ra vui mừng. “Về rồi, con bé về từ sớm. Chung Minh và bạn trai của nó cũng
có mặt. Mợ cháu chuẩn bị một bàn đầy thức ăn, chỉ đợi một mình cháu thôi.”


Mạt ngẫm nghĩ, nói buổi chiều còn phải học, học xong sẽ đến nhà cậu sau.


lại tới Đại học Nam Chiêm một chuyến rồi mới đến nhà cậu. Thấy em họ tạm thời không
có chuyện gì, lòng Tô Mạt cũng thấy yên tâm phần nào. Hai chị em né tránh không
nhắc đến chuyện kia. Cả nhà hiếm có dịp tụ tập, bầu không khí đầm ấm, vui vẻ.

Một
tuần lại trôi qua trong nháy mắt. Cuộc họp hội đồng quản trị bất thường ngày càng
đến gần, sự tự đắc và vui mừng trong lòng Tô Mạt dần tan biến, thay vào đó là cảm
giác sốt ruột và bất an.

Hôm
về trụ sở tập đoàn tham gia cuộc họp, cô trang điểm kĩ càng. Cô không muốn tỏ ra
quá long trọng nhưng cũng hy vọng để lại ấn tượng chững chạc cho mọi người.

Gặp
đồng nghiệp cũ ở tổng công ty, mọi người đều tỏ thái độ nhiệt tình và khách sáo
với cô. Cả đám người lên tầng trên, Tô Mạt lại ngắm nghía mình qua bức tường sáng
loáng trong thang máy. Gương mặt trang điểm kĩ càng, tóc tai gọn gàng, trang phục
chỉnh tề.

Cửa thang máy mở ra, Tô Mạt hít một hơi thật sâu rồi đi ra
ngoài. Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng lòng bàn tay cô vẫn rịn mồ hôi. Cô chỉ hy vọng
đừng gặp người đàn ông đó quá sớm.

Ai
ngờ vừa qua lối rẽ trên hành lang, Tô Mạt nghe thấy Vương Cư An đang bàn công việc
với một người. Giọng anh trầm thấp, mang âm mũi, có vẻ như đang bị cảm. Thỉnh thoảng,
anh lại húng hắng ho.


Mạt rất căng thẳng. Nghe thấy tiếng ho của anh, tim cô như bị bóp nghẹt. Biết không
thể né tránh, cô thầm nghĩ, chắc anh đã xem tài liệu nên cũng biết chuyện này, rồi
lại tự an ủi bản thân, mình chỉ lựa chọn điều có lợi cho bản thân, giữa mình và
Vương Cư An không có bất cứ lời hứa hẹn nào, mình không mắc nợ anh ấy. Mặc dù vậy,
Tô Mạt cũng mong biến thành người tàng hình, vĩnh viễn không bị anh phát hiện.

Mấy
đồng nghiệp đi cùng chào hỏi anh. Vương Cư An ngẩng đầu đáp lại, ánh mắt vô tình
liếc qua bên này. Ánh mắt hai người chạm nhau, Vương Cư An hơi ngẩn người.


Mạt cất giọng bình thản: “Chủ tịch Vương!”

Anh chỉ im lặng nhìn cô. Một lúc sau, anh rời mắt đi chỗ khác.

Cuộc
họp bắt đầu đúng giờ. Tô Mạt đưa mắt một vòng nhưng bỏ qua người ngồi ở vị trí đầu
tiên. Không thấy Thượng Thuần, trong lòng cô yên tâm phần nào. Khi nhìn thấy Châu
Viễn Sơn, cô càng bình tĩnh.

Nửa
đầu cuộc họp là tiết mục công bố đề cử, tổng kết công tác, chẳng có gì đặc biệt.
Vương Á Nam hầu như không phát ngôn, có hai ủy viên hội đồng quản trị đột ngột chuyển
chủ đề, chỉ trích Vương Cư An không thực hiện cam kết nâng cao giá cổ phiếu của
An Thịnh trong thời gian ngắn lúc anh mới tiếp quản tập đoàn, đồng thời phê bình
việc xét duyệt mấy dự án quá nóng vội, không phù hợp tình hình thực tế.

Một
ủy viên thân cận với Vương Cư An lập tức phản bác, nói muốn đổ tội cho người khác
không lo thiếu chứng cứ, lỗ hổng của người tiền nhiệm để lại đã bù đắp bảy, tám
phần, giá cổ phiếu bắt đầu có xu hướng tăng, tình hình chuyển biến tốt, muốn tăng
mạnh thì cần thêm một thời gian nữa.

Người
của hai bên đỏ mặt tía tai, cãi nhau om sòm.

Những
lời trách móc và tranh cãi trong các cuộc họp hội đồng quản trị cũng là chuyện bình
thường. Cùng lắm sau đó mọi người vỗ vai nhau thanh minh: “Đều muốn tốt cho công
ty, không có thành kiến cá nhân, lợi ích chung là trên hết” nhưng lần này, cuộc
tranh cãi ngày càng kịch liệt.

Đột nhiên có người hét lớn: “Do Chủ tịch đương nhiệm không
làm tròn trách nhiện, ảnh hưởng đến lợi ích của cổ đông, tôi yêu cầu hội đồng quản
trị thông qua đề nghị bãi miễn.”

Câu
nói này như một quả bom ném xuống phòng hội nghị. Căn phòng lặng ngắt như tờ trong
giây lát.

Tim
Tô Mạt đập thình thịch, cô không ngờ lần đầu tiên tham dự cuộc họp hội đồng quản
trị lại gặp cảnh tượng này. Cô nhướng mắt quan sát, Vương Cư An vẫn giữ thần sắc
bình tĩnh. Anh không lên tiếng giải thích mà giống như người ngoài cuộc đang xem
trò vui.

Sau đó anh cười cười, cất giọng ôn hòa: “Bãi miễn lãnh đạo
cấp cao là việc đại sự, nên tuân theo trình tự và bỏ phiếu biểu quyết. Mặc dù...”
Anh không che giấu sự mỉa mai. “Tôi mới nhậm chức không lâu nhưng hiệu suất công
việc mọi người đều thấy cả. Tôi tin các vị cổ đông lớn không bỏ qua lợi ích của
mình. Dù bây giờ tăng thêm hai thành viên hội đồng quản trị độc lập, tôi tin chắc
mình có thể tiếp tục ở lại vị trí này.”

Lúc
này Vương Á Nam mới lên tiếng: “Đương nhiên phải giải quyết theo trình tự, nhưng
hiện tại người vẫn chưa đến đủ, cho dù đưa ra kết quả cuối cùng cũng vô hiệu.”

Vương
Cư An giễu cợt: “Còn ai nữa? Người của cô chắc không thiếu một ai, lẽ nào Thiên
Bảo cũng bị đưa đến đây?”

Vương
Á Nam không hề tức giận, bà ta cười. “Anh quên mất chuyện sau khi lão Ngụy đi, hội
đồng quản trị còn thiếu một cổ đông lớn.” Bà ta lại ngoảnh đầu về phía cửa ra vào,
nói với người ở bên ngoài: “Vào đi!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3