Lạc chốn phù hoa (Tập 2) - Chương 12 - Phần 03

3.

Triệu
Tường Khánh không nói một lời, lập tức quay xe.

Đến
câu lạc bộ, anh ta ngập ngừng muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng chỉ lên tiếng:
“Sếp, đã hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua!” Ý tứ của anh ta rất rõ ràng, nếu chức
năng đó của người đàn ông không tồi, họ đã có thể làm xong hai lần.

Ô
tô dừng lại, Vương Cư An vẫn ngồi bất động ở ghế sau. “Anh lên đi!”

Lão
Triệu ngơ ngác. Anh ta thầm nghĩ, nếu lên đó mà bắt gặp bọn họ đang làm gì thì chết
dở. Anh ta bất đắc dĩ lên tiếng: “Sếp, chúng ta đang nhờ anh ta giúp đỡ, không nên
đắc tội với người ta!”

Vương
Cư An nói: “Vì vậy tôi mới bảo anh lên!”

Triệu
Trường Khánh dò xét vẻ mặt của Vương Cư An, biết mình không chạy thoát, anh ta chỉ
còn cách chửi thầm rồi xuống xe.

Triệu
Tường Khánh đi vào trong, lên thang máy, trống ngực đập thình thịch. Cuối cùng cũng
đến trước căn phòng đó, anh ta chăm chú lắng nghe. Không nghe thấy tiếng động lạ
thường, anh ta thở phào nhẹ nhõm, giơ hai ngón tay chọc vào cánh cửa, phát hiện
cửa chỉ khép hờ. Tim anh ta lại đập mạnh, tay run run, không khống chế được lực,
cánh cửa bị đẩy vào bên trong.

Trán
Triệu Tường Khánh rịn đầy mồ hôi, trước mắt dần sáng trưng, anh ta lập tức giơ tay
gõ hai tiếng lên cánh cửa.

Lại
nhướng mắt quan sát một vòng, Triệu Tường Khánh phát hiện đôi nam nữ đang vừa uống
rượu vừa trò chuyện. Anh ta cảm thấy yên tâm phần nào. Quần áo của người phụ nữ
vẫn chỉnh tề, đầu tóc không lòa xòa, gương mặt cô đỏ bừng vì men rượu. Triệu Tường
Khánh cười ngoác miệng, giơ tay lau mồ hôi trên trán. “Tiểu Tô, tốt quá... Cô vẫn
còn ở đây...”

Anh
ta giơ điện thoại. “Bố mẹ cô gọi điện tìm cô khắp nơi. Gọi đến công ty không gặp
được cô, họ lại gọi cho quản lý Tùng, quản lý Tùng lại tìm tôi. Ông bà rất sốt ruột,
nói con bé nhà cô bị ốm... Có phải di động của cô hết pin, sao gọi mãi không được?”


Mạt giật mình, vội nghe điện thoại của Triệu Tường Khánh. Đầu máy bên kia làm gì
có tiếng người.


thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn giả vờ nói vào điện thoại vài câu, sau đó rút di động
của mình ra xem. “Đúng là hết pin rồi!” Cô quay sang Thượng Thuần. “Ông chủ Thượng,
thật ngại quá, nhà tôi có việc đột xuất. Anh xem... hay là chúng ta để bữa khác
nói chuyện?”

Thượng
Thuần nhìn hai người, không lên tiếng. Hắn ngẫm nghĩ, hất cằm. “Cô về đi!” Đợi hai
người đi ra cửa, hắn lại gọi: “Triệu Tường Khánh!”

Hai
người cùng quay đầu, Thượng Thuần cười. “Thứ đã tặng đi lại đòi về, tên Vương Cư
An không phong độ như trước kia!”

Triệu
Tường Khánh thấy nhức đầu, đành cười giả lả. “Ông chủ Thượng, làm gì có chuyện đó,
sếp tôi cũng chẳng dám. Đúng là cô ấy có việc gấp!”

Thượng
Thuần cười cười, không lên tiếng.

Ra
khỏi căn phòng, lão Triệu lặng thinh, chỉ ngoảnh đầu nhìn Tô Mạt khiến cô mất tự
nhiên. Đến khi cửa thang máy khép lại, anh ta mới thở phào.

Xuống
đến đại sảnh liền nhìn thấy xe ô tô đỗ ngoài cửa và hình bóng người ngồi trong xe,
Tô Mạt hơi dừng bước.

Triệu
Tường Khánh tiến lên, mở cửa sau xe. Cô coi như không nhìn thấy, ngồi vào ghế lái
phụ.

Ô
tô đi ra đường lớn, cả ba người đều im lặng. Triệu Tường Khánh đang phân vân không
biết có nên bật nhạc không thì Tô Mạt đã rút di động ra, gọi điện thoại.

Cô phải kìm nén cả buổi tối, tâm trạng rất phức tạp. Nghĩ đến
câu nói vừa rồi của Triệu Tường Khánh, trong lòng hơi bất an nên cô gọi điện về
nhà. Giọng điệu của bà Tô vẫn bình thường, cô mới yên lòng. Ai ngờ Thanh Tuyền vẫn
chưa đi ngủ, đòi mẹ hát và kể chuyện qua điện thoại như mọi bận.

Thấy
con gái rất vui vẻ, Tô Mạt càng cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng bên cạnh cô có hai người
đàn ông, bầu không khí tương đối ngượng ngập, bảo cô hát hò kiểu gì? Cô đành dỗ
Thanh Tuyền đi ngủ sớm, lại nói cô vừa mới xong việc nên rất mệt.

Thanh
Tuyền vui vẻ, miệng ngọt như mía lùi: “Mẹ ngoan, mẹ ngủ sớm đi nhé, con nhớ mẹ!”

Trong
lòng Tô Mạt ấm áp, cô bịt loa, nói nhỏ: “Mẹ cũng nhớ con!”

Hai
mẹ con lại ríu rít một lúc mới cúp máy.

Trong
xe lại trở về trạng thái yên tĩnh. Triệu Tường Khánh không chịu nổi, giơ tay mở
radio. Đài đang phát chương trình giao thông, đêm đã khuya, tình hình đường xá thông
thuận, không bị tắc nghẽn. Người dẫn chương trình chẳng còn gì để nói, liền phát
một bản tình ca:

Trừ
khi là sự dịu dàng của em, không có sự theo đuổi khác,

Trừ
khi em đi theo tôi, không có sự chờ đợi khác.

Tình
yêu của tôi không còn trầm mặc, tôi nghe thấy em gọi tôi,

Trái
tim tôi lên lên xuống xuống, giống ngọn lửa nhảy nhót,

Đối
với tôi, đêm tối nhiều hơn ban ngày, xin đừng rời xa tôi quá sớm,

Thế
giới đã quá cô quạnh...

Triệu Tường Khánh rất thích những bài xưa cũ kiểu này, nó
thể hiện sự sôi sục của tuổi trẻ. Đặc biệt trong đêm tối yên tĩnh, tiếng hát khiến
lòng người cuộn trào, toàn thân ngứa ngáy.

Người
phụ nữ bên cạnh nói câu gì đó, Triệu Tường Khánh không nghe rõ, anh ta vặn nhỏ âm
thanh mới biết cô nói địa chỉ nhà mình và cảm ơn. Triệu Tường Khánh vội lên tiếng:
“Không cần cảm ơn!” Không bao lâu sau đến nhà Tô Mạt, cô chỉ cảm ơn anh ta, xuống
xe đi thẳng.

Triệu
Tường Khánh nghe nhạc, không vội nổ máy, bắt đầu thầm đếm.

Vương
Cư An đột nhiên đẩy cửa, bước xuống xe.

Triệu
Tường Khánh thở phào, gác tay lên vô lăng. Anh ta dõi mắt ra ngoài, trong lòng đắc
ý.

Đêm
tối yên tĩnh vô cùng, Vương Cư An cất cao giọng: “Em đứng lại cho tôi!”


Mạt dừng bước nhưng không quay người. Nghe tiếng bước chân tiến lại gần, cô bỗng
có chút hồi hộp, đầu óc xoay chuyển không ngừng, cố gắng tìm đối sách. Vào thời
khắc này, cô còn căng thẳng hơn lúc ứng phó với Thượng Thuần.

Vương
Cư An đi đến trước mặt Tô Mạt. Thấy cô cúi đầu, vành tai đỏ ửng, anh ta nghiêm giọng:
“Em đừng gây chuyện cho tôi nhờ!”

Tô Mạt vẫn chưa nghĩ ra cách, bối rối đáp: “Tôi đâu có gây
chuyện!”

Anh im lặng vài giây, chuyển chủ đề: “Người
toàn mùi rượu, chẳng giống phụ nữ chút nào!”


Mạt nói: “Hôm nay tôi uống hơi nhiều, tôi muốn lên nhà nghỉ ngơi.”

Vương
Cư An im lặng.


Mạt bất giác giơ tay ấn vào dạ dày.

“Em
đau dạ dày à?”

“Ừ!”

“Cho
em đau chết đi!”

“...”

“Uống
rượu có thể giải quyết vấn đề hay sao?”


Mạt phản bác: “Tôi nghe nói có người uống nửa lít rượu trắng, ký được hợp đồng trị
giá mấy triệu. Có người uống hai két bia, giải quyết vụ làm ăn ngay tại chỗ. Ở đất
Nam Chiêm này, chẳng có gì là không thể. Hôm nay nhờ người ta giúp đỡ, tôi... Anh...
Thật ra anh không cần làm vậy!”

Vương
Cư An lặng thinh.

Đã
đến nước này, Tô Mạt chẳng thèm giả vờ ngốc nghếch, cô nói nhỏ: “Có những chuyện
cần hai bên tự nguyện. Nơi đó là địa bàn của An Thịnh, tôi là trợ lý của Chủ tịch,
không giống trước kia... Nếu tôi không đồng ý, anh ta chẳng thể làm gì tôi. Hơn
nữa, tôi tận mắt chứng kiến người phụ nữ của anh ta chết như thế nào, trong lòng
anh ta chắc cũng ngại tôi.”

Vương
Cư An nhìn cô.

Tô Mạt càng hạ thấp giọng, nói: “Thượng Thuần đều biết cả.
Hôm nay anh làm hỏng việc, anh sẽ ăn nói với cô anh thế nào?”

Vương
Cư An vẫn không lên tiếng, đột nhiên cúi đầu, áp môi bịt miệng cô.

Ánh
đèn từ các ngôi nhà xung quanh sáng lấp lánh, dòng xe qua lại. Tô Mạt bỗng bị anh
ta giữ gáy, ôm eo kéo vào lòng thì sợ đến mức giơ tay ngăn cản. Nhưng khi ngón tay
chạm vào vòm ngực rắn chắc của anh ta, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ ở nơi ấm nóng đó,
cô giật mình, vội thu tay về. Cô bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, ví dụ, nhỡ có người
nhìn thấy thì làm thế nào? Người này điên hay sao mà dùng sức mạnh thế? Rồi lại
nghĩ: lần trước anh ta cắn mình, ai cho phép anh ta cắn mình, mình...

Nghĩ
đến đây, cô cũng hé môi cắn lại. Vương Cư An thấy nhói đau, quả nhiên giảm bớt sức
lực nhưng vẫn không rời khỏi miệng cô.

Hơi
thở của hai người hỗn loạn, hòa vào nhau.


Mạt lại cắn mạnh hơn nhưng không có tác dụng. Cô tiếp tục dùng sức, vẫn không thấy
mùi máu tanh. Cuối cùng, cô cũng mềm lòng, chỉ một giây phút do dự, cô đã bị anh
ta tách hai hàm răng. Đầu lưỡi anh ta thò sâu vào miệng cô, môi lưỡi dây dưa, hơi
thở hòa quyện. Nụ hôn mãnh liệt hơn bất cứ lần nào trước đó.

Triệu
Tường Khánh ở trong xe nghe nhạc, anh ta gõ gõ ngón tay lên vô lăng theo tiết tấu
điệu nhạc, miệng ngâm nga hát theo: “Em cho tôi cơn mưa nhỏ tưới ướt trái tim
tôi. Tôi cho em làn gió nhẹ thổi đi bông hoa của em. Bông hoa trong tình yêu thuộc
về em và tôi. Tình cảm của chúng ta giống sa mạc nóng bỏng...”

Anh
ta thấy giọng hát của mình không tồi. Đang chìm đắm trong điệu nhạc, di động đột
nhiên rung lên. Anh ta ấn nút nghe, người ở đầu máy bên kia hỏi: “A lô, anh đang
ở đâu? Sao bây giờ vẫn chưa về?”

Triệu
Tường Khánh nghĩ thầm: Tôi đang ở dưới nhà em, nhưng anh ta đáp: “Cùng sếp tổng
đi bàn công chuyện.”

Đối
phương nói: “Vụ gì mà muộn thế?”

“Ngoài
vụ đấu thầu dự án ô tô, còn vụ nào khác!”

“Thế
nào rồi?”

“Tương
đối khó nhằn, ngày càng phiền phức.”

“Sao
thế?”

“Có
người làm hỏng việc.”

“Ai?”

“Nói
ra thì dài lắm.”

“Vậy
anh nói ngắn thôi!”

Triệu
Tường Khánh vươn vai. “Trẻ trung, vẫn còn trẻ lắm!” Anh ta đột nhiên lẩm nhẩm hát.

Người
ở đầu máy bên kia cười lớn. “Triệu Tường Khánh, anh sao vậy?”

“Hát
cho em nghe, có hay không? Em thích không? Lời bài hát rất giống chúng ta bây giờ.”

“Anh
cuốn xéo đi!”

“Nhưng
đây là tiếng lòng của anh.”

“Cút!”

“Ông
mặt trời nhìn thấy em cũng trốn tránh em. Mặt trời cũng sợ ngọn lửa tình yêu của
em...”

Triệu
Tường Khánh thở dài. Nghe thấy tiếng chuông phát ra từ di động ở ghế sau, anh ta
vội giơ tay cầm lên xem.

Hai
cơ thể dính sát vào nhau. Tô Mạt bị anh ta hôn đến mức cả người nóng ran. Vương
Cư An đột nhiên cầm tay cô, để cô chạm vào nơi đã cương cứng của anh ta. Đầu óc
Tô Mạt nổ tung, mặt càng ửng đỏ, cô vội rút tay về.

Vương
Cư An cười khẽ một tiếng, cuối cùng tha cho cô. Hai người đứng yên, mặt kề mặt,
thở dốc.


Mạt muốn đi nhưng hai chân như cắm rễ xuống đất, không thể nhúc nhích.

Trong mắt anh ta ẩn hiện ý cười. “Còn nói như đinh đóng cột,
đừng quấy rầy em gì đó. Em không có cảm giác với tôi sao?”


Mạt đưa mắt nhìn đi chỗ khác.

Anh ta lại ghé sát. “Em thật sự không có cảm giác với tôi?”


Mạt vẫn lặng thinh.

Một lúc lâu sau, cô chỉ nghe thấy tiếng thở của hai người.

Vương
Cư An chợt cất giọng trầm trầm: “Tôi rất có cảm giác với em.”


Mạt đâu dám đáp lời. Cô nhất thời cảm thấy không chỉ đau dạ dày mà đầu cũng đau
như búa bổ.

Xe
ô tô ở đằng sau bỗng vang lên một tiếng còi. Vương Cư An quay đầu, Triệu Tường Khánh
giơ điện thoại ra hiệu.

Anh
ta lại ngoảnh đầu về phía Tô Mạt, một lát sau mới lên tiếng: “Em lên nhà trước đi!”


Mạt như trút được gánh nặng, “ờ” một tiếng, lập tức quay người bước đi. Vào đến
cầu thang, nghe tiếng động cơ ô tô ở bên ngoài, toàn thân cô mềm nhũn. Cô tựa vào
tường, không muốn động đậy.

Triệu
Tường Khánh vừa lái xe vừa nói: “Hình như kỹ sư Vương gọi điện thoại.”

Vương
Cư An bật điện thoại lên xem, quả nhiên là số của Vương Á Nam. Điện thoại lại đổ
chuông, anh ta không nghe, ném điện thoại sang một bên. Anh ta tựa vào ghế, vuốt
mái tóc ngắn, ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Ngày mai anh giúp tôi liên hệ với thư ký
của Bí thư Khổng, hẹn thời gian gặp mặt.”

Triệu
Tường Khánh vâng dạ.

Điện
thoại lại đổ chuông một lúc lâu. Vương Cư An hết cách, đành cầm lên xem, là số lạ.

Ma
xui quỷ khiến thế nào, anh ta nghe máy, là Vương Tiễn gọi tới.

Vương
Tiễn thăm dò: “Bố, bố đang làm gì?”

Vương
Cư An hơi bất ngờ, thầm nghĩ thằng oắt con này rời nhà, hiếm có dịp chủ động gọi
điện về cho bố, anh ta nhất thời không nghĩ gì nữa, chỉ đáp: “Bố chẳng làm gì. Còn
mày đang làm gì?”

Vương
Tiễn cười. “Con đang gọi điện thoại cho bố. Con không quấy rầy bố làm chuyện xấu
xa đấy chứ?”

Vương
Cư An chau mày. “Có rắm mau đánh đi!”

Vương Tiễn nói: “Lát nữa con lên lớp, trong giờ học con tắt
điện thoại, bố đừng tức giận khi không tìm thấy con đấy nhé!”

Vương
Cư An hỏi: “Mày vẫn ở nhà? Đây là số điện thoại quái quỷ gì vậy?”

Vương
Tiễn nói: “Con dùng điện thoại internet gọi cho tiết kiệm tiền!”

Vương
Cư An phì cười. “Mày còn biết tiết kiệm cơ à?”

Vương
Tiễn cười, nói: “Bố thấy chưa, con sợ bố lo lắng nên mới gọi trước cho bố nhưng
vẫn bị bố mắng.”

“Bố
mắng mày bao giờ?” Vương Cư An điều chỉnh giọng điệu ôn hòa. “Đi đi, hãy học hành
cho tử tế!”

“Con
biết rồi!”

“Nhớ
giữ gìn sức khỏe. Muốn ăn món Trung Quốc thì bảo bà giúp việc nấu cho, đừng suốt
ngày ăn mấy thứ khoai tây chiên với gà rán.”

“Vâng!”

“Không có việc gì thì ra ngoài chạy bộ, đừng chơi điện tử nhiều!”

“Vâng!”

Bên cạnh có người gọi, Vương Tiễn lập tức bịt ống nghe, vội
vàng cúp máy. Cậu đứng dậy, hỏi: “Cô ấy có đến không?”

“Nói
mãi nhưng cô ta không chịu đi. Cũng khó trách, bây giờ người ta lên đại học rồi,
rất nhiều người theo đuổi.”

“Có
phải cô ấy lại thích ai đó?”

“Ai
mà biết được, có lẽ là vậy.”

Vương Tiễn chán nản thả mình xuống sofa. Người bạn vỗ vai
cậu. “Thôi, ông đừng nghĩ tới con đĩ “trà xanh(8)” đó nữa, tôi sẽ giới
thiệu cho ông một em cực ngon, ở bên phải, đằng trước.”

(8) “Trà xanh” là cách nói của dân mạng,
chỉ những cô gái có vẻ bề ngoài thuần khiết nhưng bụng dạ thâm sâu, ham hư
vinh...

Vương
Tiễn đẩy cậu ta. “Mẹ kiếp, ông mới là đĩ ấy!” Cậu nhún vai. “Dạng nào tôi cũng không
có hứng thú!”

Người
bạn xoay hẳn đầu Vương Tiễn về một bên. Trong ánh đèn nhấp nháy, Vương Tiễn quan
sát một lúc mới nhìn rõ. Cậu thầm nghĩ, đúng là nóng bỏng thật.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3