11. Bức thư tình
Bức thư tình
(C, nữ, 17 tuổi)
Mình là học sinh lớp mười một, tính tình vui vẻ, cởi mở, hay
cười hay nói. D, L và A là “cạ cứng” của mình, bọn mình đi đâu, làm gì cũng có
nhau. Một hôm, mình nghĩ ra một trò mới để “quậy”: Mỗi đứa sẽ chọn một đối tượng
trong lớp và âm thầm coi đó là bạn trai của mình, sẽ luôn “để ý” nhất cử nhất động
của cậu ta và “báo cáo” tại cuộc họp nhóm, qua đó bình bầu ra “bạn trai xuất sắc
nhất”. Tuy chỉ là một trò đùa nhưng nó cũng kéo dài khá lâu.
“Đối tượng” của mình là bạn lớp trưởng. Cậu ấy có tính cách
khác hẳn mình: chăm chỉ học hành, thành tích học tập cao và có một điểm khá dễ
thương là rất hay đỏ mặt. Mình đặt cho cậu ấy biệt hiệu là “thuyền trưởng”.
Trong những cuộc bình bầu nhóm, rõ ràng “thuyền trưởng” của mình có nhiều cơ hội
đạt “danh hiệu vinh quang” nhất. Mấy đứa kia thường trêu mình, nào là ““Thuyền
trưởng” hơi bị ổn đấy!”, nào là “Sau này “thuyền trưởng” nhất định sẽ là một
ông chồng biết nghe lời!”, nào là “Hai đứa này đúng là trai tài gái sắc!”. Mình
vẫn thường coi những câu nói đùa của chúng nó là nhảm nhí, vì với mình, “thuyền
trưởng” có dễ thương thật đấy, nhưng yêu cậu ta lại là chuyện khác. Mình nói:
“Chỉ có đứa mộng mơ như cái L mới có chuyện yêu đương linh tinh, chứ tao á,
chưa từng có khái niệm đó trong đầu!”.
Nhưng trò đùa của bọn nó càng ngày càng “bạo gan”, nhiều khi
vượt qua cả giới hạn trong nhóm. Có lần, cái D dám bịa đặt chuyện bảo mình là
nó vừa thay mình gửi cho “thuyền trưởng” một lá thư “ướt át”. Mình điên tiết
trước trò đùa của nó, hét lên một tiếng rồi co cẳng chạy, ba đứa kia vội vàng
đuổi theo. Chúng nó tưởng mình đi tự tử chắc? Đương nhiên là không, mục đích của
mình là đi tìm “thuyền trưởng”.
Cuối cùng mình đã tìm thấy cậu ấy ở sân tập thể dục, cậu ấy
đang đứng nói chuyện với mấy người bạn. Mình cứ thế xông tới, cất tiếng gọi: “Lớp
trưởng!”. Hình như “volume” của mình hơi to, khiến cho mọi người xung quanh đều
quay lại nhìn. Mình mặc kệ, giơ tay ra trước mặt “thuyền trưởng” và nói: “Trả
mình đây!”.
“Cái gì, trả gì cơ?” “Thuyền trưởng” ngạc nhiên.
Mình chịu không nổi cái điệu bộ không biết gì đó, hừm, yêu cậu
ấy ư, có mà đợi đến kiếp sau nhé!
“Cậu còn giả bộ nữa à, lá thư ấy, trả lại cho mình đi!”
“Thư nào?” “Thuyền trưởng” đỏ ửng mặt, mọi người xung quanh
thấy thế cười rúc rích. Nhìn thấy ba đứa trong nhóm đang ôm bụng cười, mình chợt
hiểu ra, làm gì có lá thư nào cơ chứ, tất cả là trò đùa tai quái của chúng nó!
Trời ơi, mình bị chúng nó làm cho mất mặt rồi! Ngượng đến mức
chỉ muốn độn thổ để khỏi phải giáp mặt “thuyền trưởng”. Ba đứa kia biết tội nên
đã ra hiệu cho nhau nhanh chóng chuồn đi, mình đuổi theo và hò hét ầm ĩ: “Đứng
lại, để xem tao xử lý chúng mày đây!”.
Sau đó, ba đứa kia đã phải thừa nhận trước lớp đó chỉ là một
trò đùa, nhưng rõ ràng mình cảm nhận thấy thái độ của “thuyền trưởng” đối với bốn
đứa bọn mình, đặc biệt là với mình, đã có thay đổi. D và A chẳng hề để tâm đến
điều đó, chúng nó cứ nghĩ mình cũng vậy, nhưng thực ra, trong lòng mình buồn
ghê gớm. Mình chẳng còn tâm trạng tiếp tục chơi cái trò đùa vô vị đó nữa. D
phán như thể thầy bói, rằng mình đã thực sự thích “thuyền trưởng”.
Cuối cùng, trong một buổi sinh hoạt lớp, mình đã có dịp trực
tiếp xin lỗi “thuyền trưởng”. Mình nhẹ nhàng lại gần và nói: “Xin lỗi cậu, đó
chỉ là một trò đùa, mình không ngờ là nó lại làm ảnh hưởng đến cậu”. “Thuyền
trưởng” đỏ mặt: “Không có gì, tớ không để bụng chuyện đó đâu!”. Nói rồi, hai đứa
nhìn nhau cười. Nụ cười ấy khiến lòng mình nhẹ nhõm hẳn.
Và mình đã thích “thuyền trưởng” thật rồi! Lúc tan học, cậu ấy
xách cặp đi phía trước, mình không khỏi bồi hồi nhìn theo; giờ thực hành, mình
chỉ muốn quanh quẩn để được ngồi bên cạnh cậu ấy; thậm chí có lần, mình đã mơ
thấy cậu ấy. Những biểu hiện của mình không qua nổi mắt P, bạn thân của “thuyền
trưởng”. P nói chuyện đó với “thuyền trưởng”, nhưng mình nghe nói “thuyền trưởng”
chỉ trả lời ngắn gọn rằng: “Yêu đương phiền phức lắm!”.
Mình vốn là đứa đa cảm, nhưng đối với tình yêu, mình không
bao giờ tùy tiện, đây là lần đầu tiên mình thực sự rung động trước một người
con trai. Nhưng tệ hại hơn, mình nhận ra L cũng thích “thuyền trưởng” từ lâu lắm
rồi. Trước đây mình không nhận ra, vì khi ấy mình chưa hiểu tình yêu là gì, còn
bây giờ, mình đã dễ dàng cảm nhận được tâm sự của L. Cũng phải thôi, vì “thuyền
trưởng” vốn là một học sinh xuất sắc trong lớp, nhiều bạn gái ngưỡng mộ là điều
dễ hiểu.
Sau khi kết thúc học kỳ, mình đã gửi cho “thuyền trưởng” một
lá thư dài mười trang (trôi chảy hơn bài tập làm văn bình thường rất rất nhiều).
Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ hè, mình len lén nhét thư vào cặp cậu ấy. Thế là
suốt cả kỳ nghỉ đó, mình thấp tha thấp thỏm hình dung, tưởng tượng về phản ứng
của “thuyền trưởng” khi đọc thư: Cảm động? Giễu cợt? Hay mặc kệ? Nhiều lần mình
định gọi điện cho cậu ấy, nhưng khi cầm điện thoại lên, nghe giọng cậu ấy từ đầu
dây bên kia, mình lại căng thẳng và hoang mang rồi dập máy.
Vài ngày sau khi vào năm học mới, mình đã nhận được câu trả
lời. “Thuyền trưởng” nhờ P gửi cho mình một mẩu giấy, trong đó chỉ ghi một câu
ngắn gọn mà đủ ý: “Tớ muốn hoàn thành tốt việc học hành của mình mà không dính
đến chuyện yêu đương”. Mình đã đọc đi đọc lại câu nói đó với nỗi buồn nặng trĩu
trong lòng và đã bao đêm phải rơi nước mắt. Mình không hiểu, tại sao tình cảm
khi đã cho đi lại khó nhận lại đến thế? Lẽ nào, với mình “thuyền trưởng” sẽ mãi
là “vết thương lòng” không thể nguôi ngoai?
Trò đùa của các bạn quả là có phần “quá lố”, và cuối cùng lại
gây ra nỗi khổ cho chính bạn. Xem ra “thuyền trưởng” là một người có bản lĩnh,
không bị dao động và cám dỗ trước sự ngưỡng mộ của các bạn khác giới. Cô gái
vui vẻ, hoạt bát như C tuy có rất nhiều điểm đáng yêu, nhưng không phải mẫu người
mà thuyền trưởng thích, hay nói cách khác, thuyền trưởng không coi C “ngang tầm”
với mình. Mặc dù vậy, thất bại tạm thời không đồng nghĩa với thất bại mãi mãi.
“Thuyền trưởng” quả thực là một chàng trai tốt, nếu muốn tiến tới tình yêu với
một người như thế, C hãy biến tình yêu thành động lực để phấn đấu nhiều hơn, để
có thể sánh ngang với người bạn trai xuất sắc đó, hướng tới kết quả tuyệt vời
nhất là cả hai cùng đỗ đại học. Ngược lại nếu C chỉ biết buồn rầu, chán nản,
khoảng cách giữa hai người sẽ càng ngày càng xa hơn, đến lúc đó, tình yêu sẽ
càng trở nên vô vọng.