Trúc mã là sói - Chương 14

Chương 14

Tiệc Hồng Môn[8] vạch
trần sự thật

[8]. Hồng Môn là nơi đại quân 400.000 người của Hạng
Vũ đóng doanh trại. Sau khi nghe tin Lưu Bang đã chiếm được Hàm Dương - kinh đô
nhà Tần, Hạng Vũ và Lưu Bang đã lập giao ước và nói rằng, nếu ai vào được Hàm
Dương trước thì người đó sẽ được làm vua. Với 100.000 quân, Lưu Bang biết rõ thế
lực của mình quá yếu so với Hạng Vũ, vì thế ông dẫn mưu sĩ Trương Lương và đại
tướng Phàn Khoái đến Hồng Môn, nói với Hạng Vũ, mình chỉ là người trông coi Hàm
Dương, đợi Hạng Vũ đến làm vua. Hạng Vũ tin Lưu Bang, mở tiệc chiêu đãi. Mưu sĩ
Phạm Tăng, người chủ trương bày yến tiệc mời Lưu Bang tới dự để giết chết, ngồi
ở bên cạnh Hạng Vũ, mấy lần ra hiệu cho Hạng Vũ giết Lưu Bang, nhưng Hạng Vũ giả
vờ không nhìn thấy. Phạm Tăng cho đại tướng Hạng Trang vào múa kiếm làm vui, muốn
tìm cơ hội để giết hại Lưu Bang. Hạng Bá, chú của Hạng Vũ, thấy tình hình không
ổn, cũng rút kiếm ra múa, dùng cơ thể che chở cho Lưu Bang, Hạng Trang không có
cơ hội ra tay. Cuối cùng, Lưu Bang nhờ kế mà trở về doanh trại an toàn.

Từ đó, tiệc Hồng Môn
được dùng để chỉ những bữa tiệc “lành ít dữ nhiều”, là cuộc đấu trí mà khách mời
được may mắn thoát nạn nhờ mưu lược và sự may mắn.

Lúc Nhan Tiếu đến quán cà phê, Trình Mỹ Giai đã yên vị ở vị
trí cũ, uể oải thưởng thức cà phê đen.

Đúng như những gì Trình Mỹ Giai nói qua điện thoại, cô ta đã
đợi cú điện thoại này của Nhan Tiếu từ lâu lắm rồi. Thấy sắp được vạch tội yêu
nghiệt, đôi mắt Trình Mỹ Giai lấp lánh, rạng ngời, nét mặt không giấu được vẻ
vui mừng trước cơn hoạn nạn của người khác. Đợi Nhan Tiếu gọi đồ uống xong,
Trình Mỹ Giai mới cười hỏi: “Lại thay đổi ý định à? Trước đây không phải em vẫn
nói nhất định sẽ phải nghe Văn Dịch kể trực tiếp đó sao?”.

Nhan Tiếu nhấp một ngụm cà phê, không nói gì. Thực ra đêm
qua trước khi bị dụ dỗ, Nhan Tiếu vẫn giữ ý định muốn Văn Dịch đích thân kể cho
mình nghe sự thật, nhưng sau khi ngủ chung giường với nhau… vấn đề nằm ở cái
“ngủ chung giường với nhau” này!

Không phải Nhan Tiếu và yêu nghiệt mới quen nhau có một, hai
ngày. Cô biết quá rõ tính cách của hắn. Hôm trước, yêu nghiệt đứng ngoài cửa, bất
luận hắn có nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô và thái hậu hay không thì thông
tin mà hắn nắm bắt được cũng chỉ có một: Nhan Tiếu từng bị sẩy thai.

Bình thường, cái thai này là của ai, rốt cuộc có phải là con
của Ninh Khiêm Nhã như thái hậu nói hay không đều là những chuyện cần phải kiểm
chứng. Đêm qua, Nhan Tiếu đưa vấn đề ra trước, nói về chuyện cái thai, nếu theo
tính cách của yêu nghiệt thì chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.

Hắn có thể vì một chuyện mà chịu đựng hết lần này đến lần
khác, nhưng đến cuối cùng sẽ không bỏ qua chuyện này như một số người. Hắn sẽ
tìm hiểu đến cùng, dùng mọi biện pháp để tìm hiểu xem cái thai này có liên quan
gì với chuyện tình một đêm của ba năm về trước không, hắn sẽ liên lạc lại với
Ninh Khiêm Nhã để hỏi cho ra vấn đề, thậm chí có thể khai thác thông tin mới nhất
từ phía thái hậu.

Từ nhỏ, tính cách yêu nghiệt đã như vậy. Cho dù là chết cũng
phải chết một cách rõ ràng, minh bạch. Nếu biết cái thai đó có liên quan đến hắn,
có thể hắn sẽ quan tâm đến mình hơn. Nếu cái thai đó có liên quan đến người
khác, cho dù đó là anh Ninh Khiêm Nhã mà ngày trước yêu nghiệt rất kính trọng
hay là một kẻ lưu manh mà hắn không biết, Nhan Tiếu tin rằng, kẻ đó sẽ không được
sống yên ổn.

Tuy nhiên…

Kể từ khi loáng thoáng nghe được chuyện đó ở trước cửa nhà,
yêu nghiệt không có hành động gì bất thường, điều này thực sự không giống với
phong cách của yêu nghiệt. Tối qua, Nhan Tiếu đã cố tình gợi chuyện, hắn cũng
chỉ thờ ơ cho qua, nét mặt vẫn tỏ ra ăn năn, hối hận, sự ăn năn này khiến Nhan
Tiếu sinh nghi.

Sau khi trận PK người thật đầu tiên kết thúc, Nhan Tiếu lại
cố tình nhắc lại chuyện cũ, thẳng thắn nói rằng muốn “chia sẻ chuyện cũ với yêu
nghiệt”, giả bộ muốn tâm sự chuyện đứa con, nhưng vừa nói ra, yêu nghiệt lại
xông đến giở trò, rõ ràng là không muốn nhắc lại chuyện này.

Hai người biết quá rõ về nhau, khi yêu nhau không có gì thú
vị, không thể như nhân vật nam chính và nữ chính trong phim truyền hình đoán
già đoán non, đoán tâm sự của đối phương sau đó hai người hiểu lầm nhau. Ngay từ
đầu, Nhan Tiếu đã phát hiện ra rằng: Trong này chắc chắn phải có điều gì đó mờ
ám!

Không phải cô không cho yêu nghiệt cơ hội, cô đã có ý định giải
thích hết lần này đến lần khác, hắn đều không muốn nhắc đến. Thôi được, sự việc
đã đến nước này thì cô đành phải dùng biện pháp khác. Nhan Tiếu thở dài liếc
nhìn “vũ khí phi thường” phía đối diện. Chưa kịp nói gì, Trình Mỹ Giai đã bất
ngờ đứng dậy, đưa những ngón tay thon dài vuốt cổ Tiếu Tiếu. Một cảm giác lành
lạnh từ lòng bàn tay lan tỏa ra, Nhan Tiếu giật mình, trước khi phục hồi ý thức,
Trình Mỹ Giai đã hỏi một câu rất mờ ám: “Lên giường rồi à?”.

Mặc dù là hỏi, nhưng nét mặt đối phương lại lộ rõ vẻ khẳng định.
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu đỏ bừng mặt, lúc này mới sực nhớ ra dường như tối qua
mình bị người ta “đánh dấu chứng nhận”, vội đưa tay che vẻ e thẹn, càng che
càng bị lộ tẩy.

Trình Mỹ Giai nheo mắt cười cười, trêu: “Anh chàng khá đó nhỉ?
Thấy gần đây bị chị ép quá nên ra tay trước ư? Tưởng rằng như thế sẽ trói được
em ư? Hê! Tiếu Tiếu, nếu thực sự chỉ vì một đêm ân ái mà em tha cho anh ta thì
một người đứng ngoài cuộc xem kịch như chị sẽ thấy rất thất vọng đấy”.

Nhan Tiếu ngừng lại, đưa mắt nhìn lên nói: “Thế thì cũng phải
xem rốt cuộc giữa chị và anh ấy đã xảy ra chuyện gì. Chị cứ yên tâm, cho dù có
tha thứ cho anh ấy hay không thì những ngày tháng tới đây của anh ấy sẽ không dễ
sống đâu”.

Nghe thấy vậy, cuối cùng Trình Mỹ Giai nhướng mày với vẻ hài
lòng, ngoáy cà phê, hơi nóng bốc lên, Trình Mỹ Giai bắt đầu kể.

Thực ra câu chuyện không hấp dẫn như Tiếu Tiếu tưởng, cuộc gặp
gỡ và phải lòng nhau của hai người rất bình thường. Hai người quen nhau trong một
quán bar của một người Trung Quốc. Lúc đó, yêu nghiệt vừa sang Mỹ, cũng không
biết là do cảm thấy ức chế vì môi trường xa lạ hay do không muốn xa ông Văn,
tóm lại là lúc nào cũng trầm ngâm, không biết là vui hay buồn.

Một lần nọ, bạn học gặp nhau, yêu nghiệt cũng được mời đến
tham gia, và hắn gặp chị mãnh Trình Mỹ Giai. Những người đã từng đi du học đều
biết, thực ra ở nước ngoài, nhóm người Trung Quốc cũng chỉ đến thế, muốn tìm một
người không cần phải thông qua người thứ ba. Nữ vương Mỹ Giai đã ở Mỹ hơn ba
năm, nhìn thấy cậu em Văn Dịch khôi ngô, tuấn tú dĩ nhiên là chuyện trò, trêu
đùa một hồi. Mặc dù hồi ấy yêu nghiệt không coi trời bằng vung, ăn chơi trác
táng như bây giờ, nhưng cũng không thẹn thùng, bẽn lẽn. Rồi hai người đã cho
nhau số điện thoại, thỉnh thoảng gặp nhau ở quán bar, uống với nhau một ly.

Mấy tháng sau, nhờ lời giới thiệu của Trình Mỹ Giai, Jodie,
bạn thân của nữ vương Mỹ Giai cũng làm quen với yêu nghiệt trong một bữa tiệc,
vừa nhìn thấy liền vỗ đùi cái đét, lao tới hôn Văn Dịch, miệng vui vẻ nói:
“He’s the!...”. Như cách nói trong tiếng Trung là: “Chính là anh ấy! Tớ chấm rồi
đấy!”.

Hóa ra Jodie là người thích nhiếp ảnh, lúc đó cô và bạn bè
đang tổ chức một hoạt động, hứa sẽ chụp được tác phẩm lõa thể đẹp nhất. Đúng vậy,
nói toạc ra là tìm một vài chàng trai, cô gái có thân hình đẹp để chụp một số bức
ảnh. Sau khi Trình Mỹ Giai chuyển lời tới yêu nghiệt, yêu nghiệt liền nhảy dựng
lên: “Tức là chụp ảnh nuy chứ gì? Đây không làm!”.

Dĩ nhiên là nữ vương Mỹ Giai và Jodie không dễ dàng bỏ cuộc
như vậy. Sau một thời gian quen biết, yêu nghiệt vô cùng sửng sốt khi phát hiện
ra rằng Trình Mỹ Giai lại là một hacker cao thủ, sau khi biết Trình Mỹ Giai có
thể tùy ý lẻn vào máy tính của mình, tìm các bức ảnh mà mình từng chụp, yêu
nghiệt im lặng hồi lâu, không hề giận dữ mà nói với giọng rất mừng rỡ: “Ngồi ở
Mỹ có thể thông qua mạng LAN kiểm soát máy tính ở Trung Quốc không?”.

Trình Mỹ Giai cười khẩy nói: “Có gì là không được. Cậu không
biết hacker đều chạy khắp thế giới thông qua một sợi dây mạng à?”.

“Dạy em được không?”

Trình Mỹ Giai hơi ngạc nhiên, không nói gì. Văn Dịch nói tiếp:
“Nếu phức tạp quá mà không học được, liệu… có phần mềm nào có thể biết cô ấy
đang làm gì vào bất cứ thời điểm nào không? Giống như camera QQ theo dõi từ xa ấy”.

“…”

“Chỉ cần vào được máy tính của cô ấy, em sẽ đồng ý làm người
mẫu cho các chị.”

“…”

Nghe đến đây, Nhan Tiếu không kìm được nữa bèn nhìn Trình Mỹ
Giai rồi lên tiếng: “Nếu em đoán không nhầm thì anh ta muốn lọt vào máy tính của
em, đúng không?”. Hành động này có nghĩa là gì? Quá yêu cô nên không yên tâm?
Thế tại sao năm xưa lại bỏ đi?

Trình Mỹ Giai gật đầu: “Thằng nhỏ đó rất thông minh, chẳng
bao lâu đã học được, thực ra chị đã khuyên hắn nên đổi ngành”.

Có được câu trả lời rồi, Nhan Tiếu khóc dở mếu dở. Nếu nói
như vậy thì thảo nào mấy năm qua có rất nhiều chuyện trùng hợp lạ lùng xảy ra.
Cô vừa cãi nhau với Tề Gia Minh trên MSN, đối phương để lộ thân phận mình đã có
bạn gái, yêu nghiệt liền xuất hiện rất đúng lúc mở ngay webcam, mời cô vào
chat. Thỉnh thoảng lên mạng tìm kiếm ít tài liệu nào đó mà không tìm thấy thì
sau đó không lâu liền nhận được bưu kiện yêu nghiệt gửi, nói là: “Có thể cậu sẽ
cần đến nó”.

Và những lúc cô đến kỳ còn khuyên cô không nên lên mạng quá
muộn, mắng cô đêm qua có phải lại chơi điện tử cả đêm không… Lúc đầu, Nhan Tiếu
tưởng là do trùng hợp, hoặc yêu nghiệt cố tình giải thích đó là “cùng chung suy
nghĩ”, đến giờ nghĩ lại… thảo nào!

Nhan Tiếu nắm chặt tay thành nắm đấm, lúc đáp án được mở ra,
cô chỉ cảm thấy đất trời u ám. Mùa thu năm trước, vì làm thêm giờ quá nhiều nên
Nhan Tiếu bị ốm. Sau một thời gian tĩnh dưỡng ở nhà, kỳ kinh của cô ngày càng
không chuẩn, thường chậm mười ngày đến nửa tháng. Nhan Tiếu đã đi khám rất nhiều
bác sĩ đều không có kết quả gì, có bệnh vái tứ phương, một ngày nọ cô đã post một
lá thư để hỏi trên diễn đàn dành cho phụ nữ.

Có member là bác sĩ phụ khoa, tận tình hỏi han các triệu chứng
của Nhan Tiếu. Nhan Tiếu nghĩ tất cả đều mang nick riêng, không ai biết ai. Thế
là cô đã rất thành thực hỏi lại: “Liệu có phải bệnh có liên quan đến việc hai
năm về trước em bị sẩy thai một lần, người yếu hay không?”.

Từ đó trở đi, tự dưng mọc đâu ra một bác sĩ tự xưng là
“chuyên gia” trong lĩnh vực này, hỏi han rất cặn kẽ, tỉ mỉ, chỉ còn thiếu nước
hỏi Nhan Tiếu khai đã làm chuyện đó ở khách sạn nào. Nhan Tiếu ngờ nghệch, lại
tưởng rằng mình đã gặp “người chị em nhiệt tình”, cũng coi như nói ra cho nhẹ
lòng, post chuyện đó lên diễn đàn.

Vì ngang ngạnh, sống khép kín nên ngay cả mấy người bạn thân
của Nhan Tiếu cũng không biết chuyện cô bị sẩy thai, phía bên thái hậu lại càng
không thể tâm sự. Thực ra tâm sự với người bạn trên mạng không biết là ai về
triệu chứng bệnh của mình cũng rất tốt. Nhan Tiếu đã nghĩ như vậy.

Nhưng bây giờ nghĩ lại…

Nhan Tiếu ngửa mặt lên trời thở dài, sai… sai… sai, thực sự
là sai lầm lớn! Thảo nào yêu nghiệt không hỏi cái thai đó là của ai, thảo nào hắn
có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, thảo nào đêm qua hắn lại tỏ ra ăn
năn như vậy, thảo nào hắn muốn lật vội trang đó, mãi mãi không bao giờ nhắc đến
nữa, thảo nào hắn luôn hứa hẹn với cô về tương lai nhưng lại không dám đối mặt
với quá khứ, thảo nào…

Yêu nghiệt, nhà ngươi giỏi lắm! Giỏi lắm, giỏi lắm! Cô còn sợ
hắn hiểu lầm đứa trẻ đó là con của Ninh Khiêm Nhã. Kết quả là, một năm về trước
người ta đã biết rõ chuyện này. Giỏi lắm, đúng là cao tay…

Thấy Tiếu Tiếu chìm sâu trong hồi ức, sắc mặt nhợt nhạt, lúc
thì tỏ ra buồn bã, lúc lại như muốn nổi cơn điên, Trình Mỹ Giai cũng không lấy
gì làm lạ, một lúc lâu sau mới uống cà phê, nói tiếp: “Xét trên một phương diện
nào đó, ông xã của em là một thiên tài”.

“Thiên tài vô liêm sỉ hả chị?”

Trình Mỹ Giai phì cười: “Tiếu Tiếu, em đã bao giờ nghe thấy
người ta nói rằng cách đối xử với người vô liêm sỉ là phải vô liêm sỉ hơn
chưa?”.

Nhan Tiếu im lặng, vẫn kiên nhẫn nghe hết câu chuyện: “Sau
đó thì sao? Sau đó chị đã dạy anh ấy cách xâm nhập vào máy tính, và anh ấy đã
làm người mẫu cho bọn chị thật à? Hiện tại, chị đang dùng những tấm ảnh scandal
này để đe dọa anh ta à?”.

Trình Mỹ Giai nhướng mày: “Em nghĩ vậy à?”.

Nhan Tiếu lắc đầu: “Theo những gì em hiểu về tính cách tồi tệ
của anh ta, chắc là anh ta bỏ chạy rồi chứ?”.

Nghe thấy vậy, Trình Mỹ Giai khẽ nghiến răng: “Em nói không
sai”.

Đó có lẽ là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng trong cuộc
đời mình, nữ vương bệ hạ bị người ta chơi khăm, và đối tượng lại là cậu nhãi ít
hơn cô mấy tuổi. Sau khi học được kỹ thuật hacker, để cho vở kịch giống như thật,
thậm chí Văn Dịch còn giả vờ từ chối, nói liệu có thể dùng cách khác để thay thế
việc làm người mẫu hay không, hắn ta sẵn sàng bỏ tiền ra để trả học phí, hoặc
làm trợ lý không công cho Jodie.

Dĩ nhiên là Jodie không chịu, nói vừa nhìn đã ưng ngay ánh mắt
toát lên vẻ vô tội, u buồn của yêu nghiệt. Cuối cùng, yêu nghiệt bị dồn đến đường
cùng, đành phải đồng ý làm người mẫu cho hai người. Nhưng chỉ có Jodie và Trình
Mỹ Giai được có mặt tại hiện trường.

Jodie vô cùng mừng rỡ, đã đồng ý. Một tuần sau liền đưa
Trình Mỹ Giai và yêu nghiệt đến nơi chụp ảnh. Tối hôm đó vào nghỉ trong khách sạn
đã xảy ra chuyện… Sau khi hai người đẹp uống chai nước khoáng yêu nghiệt mang đến
liền hôn mê bất tỉnh, đến khi tỉnh lại yêu nghiệt đã bốc hơi, mẩu giấy để lại
cũng đầy sáng tạo, là một khuôn mặt cười vẽ bằng tay, dòng chữ tiếng Anh rất ngắn
gọn: “Bye!”.

Trình Mỹ Giai hít một hơi thật sâu và trở về với thực tại, vẫn
giữ nguyên nụ cười trên môi: “Đó là lần đầu tiên chị bị người ta lừa, xem hắn
ta có tài không, đúng là dạy cho đồ đệ bỏ đói sư phụ, thậm chí trước khi đi hắn
ta còn giẫm lên mặt sư phụ một cái”.

Khóe miệng Nhan Tiếu giật giật: “Chị có đến trường hoặc qua
bạn bè của hắn để tìm hắn không?”.

Trình Mỹ Giai cười gằn: “Không phải em hiểu cậu ta hơn chị
sao? Đã bỏ đi rồi cậu ta còn chịu để lại dấu vết không? Sau đó bọn chị mới biết,
cậu ta không hề nói thật. Hồi đó chị và Jodie không biết chuyện cậu ta là con
lai, tin lời cậu ta nói là đang học ở trường ngôn ngữ, kết quả đến nơi kiểm tra
mới phát hiện… Hê hê, có cần phải kể tiếp nữa không? Đám bạn rượu chè của cậu
ta cũng đều là quen trong quán bar, không ai biết được gốc tích của cậu ta. Có
quỷ mới biết cậu ta đã về nước hay chuyển đến nơi khác để tiếp tục lừa đảo”.

Nhan Tiếu nuốt nước miếng, hỏi tiếp: “Sau đó, hai người gặp
lại nhau ở Trung Quốc. Ờ… chính hôm chị đánh Tề Gia Minh đó ư?”.

Trình Mỹ Giai đã bình tâm trở lại, chậm rãi gật đầu.

“Thế bây giờ chị định thế nào?”

Nghe thấy câu này Trình Mỹ Giai lại nhếch mép, nở nụ cười hạnh
phúc: “Tiếu Tiếu, đáng lẽ câu này chị phải hỏi em mới đúng”.

Nhan Tiếu im lặng, đưa tay véo cằm nói: “Chị nói đúng, đối với
người vô liêm sỉ thì chỉ còn cách phải vô liêm sỉ hơn. Em nghĩ… bọn mình cần phải
để cho một kẻ nào đó biết không được tùy tiện đắc tội với phụ nữ”.

“Em nói rất đúng.”

Chắc chắn yêu nghiệt không biết được câu danh ngôn: không
bao giờ được gây sự với loại động vật mỗi tháng bị chảy máu một lần nhưng không
chết. Phụ nữ mới là sản phẩm thần kỳ nhất trong vũ trụ.

-----------Tôi là dải phân cách “tối nay dự tiệc lớn”------------------------

Tiếu Tiếu nói chuyện với nữ vương đến lúc trời nhá nhem tối
mới về nhà, vừa mở cửa đã ngửi thấy một mùi thơm nức mũi. Tiểu Thái, kẻ hằng
ngày vẫn ngồi yên không nhúc nhích đợi cô về cũng không thấy bóng dáng đâu. Vào
bếp ngó thì thấy con mèo phản chủ đang dụi đầu vào ống quần yêu nghiệt để lấy
lòng, rõ ràng là rất có hứng thú với món hắn đang để trên đĩa.

Nhớ lại lời yêu nghiệt nói sáng nay, Nhan Tiếu nheo mày. Ông
chồng của mình khá đó chứ, đã nói là làm, về nhà nấu cơm, thế nên… đây được coi
là đồ phúc lợi sau khi XXOO ư?

Thấy Nhan Tiếu về, Văn Dịch vừa đảo gia vị vừa nghiêng đầu
nói: “Em về rồi à? Không phải lần trước bà xã bảo món cơm hải sản mà nhà hàng
bên cạnh nấu ngon đó sao? Hôm nay anh sẽ đích thân làm cho em ăn! Mình tự làm
còn cho thêm ít hải sản, em xem, anh mua bao nhiêu là tôm và ngao đây này”.

Mặc dù hai người đã lấy nhau một thời gian, nhưng mỗi lần
nghe thấy yêu nghiệt cười híp mắt nũng nịu gọi mình là “bà xã”, Nhan Tiếu vẫn
không chịu nổi, cộng với cảnh tượng đêm qua hơi đặc biệt, vẻ ân cần này càng có
vẻ mờ ám. Yêu nghiệt vừa nói dứt lời, Nhan Tiếu liền sởn hết cả gai ốc.

“Emđang giảm béo, không ăn đâu.”

“Hả?” Dường như yêu nghiệt không nghe rõ Nhan Tiếu đang nói
gì, hắn véo cằm nói: “Món cá trong lò chắc cũng được rồi, em lấy hộ anh cái”.

Tiếu Thái đứng dưới chân hai người, vừa nghe thấy chữ “cá”
liền hào hứng cuộn tròn người rồi lăn. Thấy bực vì sự hèn hạ của nó, Nhan Tiếu
liền đá bịch cho nó một cái nói: “Hôm nay anh rỗi nhỉ, vừa nướng cá vừa làm cơm
hải sản”.

Yêu nghiệt cười hê hê rất gian giảo, chớp mắt nói: “Không chỉ
có vậy đâu, anh đã nấu món canh nấm mà em thích ăn nhất. Thế nên việc giảm béo
gì đó cứ tạm gác sang một bên. Em mau đi tắm đi, tắm xong chắc là món cánh gà
cay rán cũng xong, đến lúc đó em nếm hộ anh xem mùi vị thế nào. Ấy, suýt nữa
thì quên, còn cả món sa lát hoa quả và bò bít tết nữa. Hê hê, bà xã không biết
đâu, hồi anh ở Mỹ, ba anh muốn ăn món bò bít tết nhưng vẫn phải xem anh có vui
hay không mới chịu thể hiệnđấy!”.

Nhan Tiếu vô cùng ngạc nhiên. Văn Dịch bị cấm vận bao lâu rồi,
đêm qua ăn mặn một bữa, có cần thiết phải chúc mừng rầm rộ như thế này không?
Có phải là hòa thượng hoàn tục đâu chứ! Nhan Tiếu bực mình, lườm một cái, nói:
“Em không muốn nói với anh nữa, mệt chết đi được, thôi, em đi tắm đây!”.

Yêu nghiệt vừa nếm canh vừa ậm ờ gật đầu, đợi đến lúc Nhan
Tiếu gần bước vào phòng ngủ mới nói thêm: “Tắm xong em đừng mặc quần áo ngủ,
lát nữa có khách đến nhà mình”.

Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu như người bị sét đánh, đứng nguyên
tại chỗ sống lưng lạnh toát: “Khách?”. Linh tính của phụ nữ mách bảo Nhan Tiếu
rằng không ổn, thực sự không ổn. Khách nào? Ai? Thái hậu hay ông Văn? Yêu nghiệt
định thừa thế xông lên, được ngủ chung giường một đêm rồi tuyên bố cho tất cả
thiên hạ biết hay sao?

Thấy vậy Văn Dịch hơi nhướng mày, cười rất đắc ý, một hồi
lâu mới lắc lư cái đầu nói ra ba chữ: “Hạ - Hà - Tịch”.

“…” Nhan Tiếu im lặng ba giây, cuối cùng lên cơn thịnh nộ,
tiện thể túm ngay Tiểu Thái đang chui dưới gầm bàn gần chỗ mình ném thẳng vào
người yêu nghiệt, mặt hằm hằm quát: “Anh là đồ tồi!”.

Rõ ràng là yêu nghiệt biết cô không muốn công khai thân phận
đã kết hôn của mình ở công ty, càng không muốn nói cho Hạ Hà Tịch biết sự thật
rằng mình đã làm vợ người khác. Được thôi, cô thừa nhận cô hơi ích kỷ, nhưng có
một số chuyện không phải nếu giải quyết từ từ sẽ tốt hơn sao? Nhan Tiếu nghĩ rằng,
nếu Hạ Hà Tịch đã giữ được hình bóng cô trong trái tim anh ta mười năm thì tình
cảm này không hề hời hợt như vẻ bề ngoài. Từ hôm Hạ Hà Tịch nói ra tâm sự của
mình, Nhan Tiếu luôn nghĩ sẽ từ chối người ta bằng hình thức nhẹ nhàng nhất,
không làm tổn thương đến người ta nhất, nhưng bây giờ…

Nhan Tiếu nổi trận lôi đình, lập tức nhớ ngay ra vết đỏ trên
cổ mình, bèn đưa tay lên sờ, càng sờ càng tức. Giỏi lắm yêu nghiệt, xem ra tối
qua quay về đã lên hết kế hoạch, mấy trò bày mưu tính kế, còn ai cao tay hơn hắn?

Thấy bà xã nổi cơn điên, yêu nghiệt vẫn nhẹ nhàng lắc lư cái
đầu: “Anh tồi thế nào hả? Hiện giờ bọn mình cũng còn mấy bạn bè cũ ở thành phố
nàynữa đâu, khó khăn lắm Kính Nhỏ mới tìm được vợ chồng mình, bọn mình mời anh ấy
đến nhà ăn cơm, không được sao em?”.

Nhan Tiếu nắm chặt tay thành nắm đấm, suy nghĩ một lát liền
quay đầu đi về phía cửa, chưa đi được mấy bước thì nghe thấy yêu nghiệt nói sau
lưng: “Từ trước đến nay Hạ Hà Tịch rất đúng hẹn, anh hẹn anh ta bảy giờ. Í, em
còn khoảng mười phút nữa, nếu mười phút nữa em xóa hết được mọi dấu vết trong
phòng em, sau đó biến mất cùng Tiểu Thái thì anh rất phục”.

“Văn - Dịch!” Nhan Tiếu nghiến răng ngoái đầu lại, yêu nghiệt
đã bê đĩa cá nướng ra khỏi lò. “Em ở lại để xem hay để mặc anh nói nhăng nói cuội
với Kính Nhỏ. Em chọn đi, Tiếu Tiếu!”

“…” Thấy Nhan Tiếu im lặng, yêu nghiệt biết rõ phần thắng đã
nắm trong tay, rồi hắn nghiêm mặt lại vẫy tay: “Nào, bà xã, nếm hộ anh xem món
cá nướng có ngon không”.

------------------------Tôi là dải phân cách “ra tay trước vẫn
hơn”--------------

Lúc Hạ Hà Tịch đến, hai vợ chồng đang trải khăn trải bàn.
Nghe thấy tiếng chuông cửa, Nhan Tiếu như người bị điện giật, không thoải mái
tí nào. Như người đến thăm bạn cũ, Hạ Hà Tịch còn mua cả hoa, thậm chí tay trái
còn xách một giỏ hoa quả. Yêu nghiệt mặc tạp dề, tay cầm xẻng chiên rất ra dáng
người đàn ông của gia đình ra mở cửa, vừa mời khách vào nhà vừa gọi vợ ra nhận
hoa.

Nhan Tiếu từ bếp đi ra, hết sức ngại ngùng khi chạm mặt Hạ
Hà Tịch, hồi lâu mới hắng giọng thốt ra một câu: “Anh ngồi đi ạ, em đi pha
trà”.

Chỉ có Hạ Hà Tịch là tự nhiên, anh cười rồi nói: “Không phải
phiền hà đâu em, uống nước lọc là được rồi. Anh nghe Văn Dịch nói là sẽ nấu rất
nhiều món tủ, anh muốn thử xem thế nào”.

Nghe thấy vậy, Văn Dịch đắc ý quay vào bếp, còn không quên tự
khen mình: “Nhà ngươi thật có diễm phúc khi được ăn cơm do bản thiếu gia nấu đấy!”.

Nhan Tiếu chợt nhớ Hạ Hà Tịch còn hơn cô và yêu nghiệt một
tuổi, thấy câu “nhà ngươi” của yêu nghiệt nghe rất khó chịu, vội cười xoa dịu
tình hình: “Đừng nghe anh ấy nói linh tinh, món tủ của người khác chỉ có một,
còn anh ấy thì suốt ngày nói các món mình nấu là món tủ. Em ăn thấy như nhau cả
thôi”.

Nói xong, Nhan Tiếu mới phát hiện ra hình như câu này mờ ám,
hạnh phúc gấp trăm ngàn lần so với những điều Văn Dịch nói, khác gì vẽ phác cho
Hạ Hà Tịch thấy một bức tranh về những tháng ngày hạnh phúc, ngọt ngào của hai
vợ chồng trẻ.

Quả nhiên, yêu nghiệt lập tức nhếch mép cười, mắt đưa đẩy:
“Bà xã, em lại bị anh đưa vào tròng rồi nhé!”.

Nhan Tiếu cắn chặt môi, chỉ muốn đá bay yêu nghiệt, may mà Hạ
Hà Tịch đứng ra giảng hòa, mỉm cười nói: “Không phải Văn Dịch nói có rượu ngon
đãi mình đó sao? Rượu Chateau Lafite Rothschild của cậu đâu?”.

Yêu nghiệt thờ ơ vỗ tay lên đầu nói: “À, tôi để quên trong
phòng ngủ nhỏ rồi. Tiếu Tiếu, vào lấy hộ anh đi”.

Nhan Tiếu cau mày, không hiểu ý đồ của yêu nghiệt, không phải
phòng ngủ nhỏ chính là phòng ngủ hiện cô đang ngủ đó sao? Nếu có cất rượu thì
đáng lẽ yêu nghiệt cũng phải để trong phòng hắn chứ, hắn cất vào phòng cô từ
bao giờ? Nhan Tiếu bước vào phòng ngủ với vẻ hồ nghi, vừa mở cửa đã biết ngay
được đáp án.

Lúc này đây, căn phòng vốn rất sạch sẽ, gọn gàng của Nhan Tiếu
bày đầy đồ chơi, và chủ đề chính của đám đồ chơi này vẫn là các ông gấu bông. Với
tư cách là nhà thiết kế đồ chơi, từ trước đến nay, “ông gấu” vẫn là một trong
những tác phẩm mà yêu nghiệt hài lòng nhất. Nhan Tiếu còn nhớ năm yêu nghiệt
thiết kế ông gấu là năm hắn vừa tròn hai mươi mốt tuổi, nhưng ông gấu dưới ngòi
bút của hắn chỉ là một ông gấu già đeo một cặp kính lão, miệng hơi móm mém, đi
lại có vẻ rất khó khăn.

Chính vì thế Nhan Tiếu không hiểu món đồ chơi cổ hủ như ông
gấu tại sao lại giành được giải thưởng thiết kế, càng không thể hiểu tại sao thầy
hướng dẫn gọi yêu nghiệt là “nhà thiết kế đầy tiềm năng” trong tương lai. Nhưng
Nhan Tiếu không thể không thừa nhận, nhờ có bàn tay của yêu nghiệt, dường như
các tác phẩm trở nên sinh động hơn, chúng như được phú cho tâm hồn, có thể giao
lưu với con người.

Còn nhớ lần đầu tiên cho Nhan Tiếu xem ông gấu, yêu nghiệt từng
hỏi cảm nhận của Nhan Tiếu, lời đánh giá của Nhan Tiếu là: nhìn như một ông già
rất ngang ngạnh nhưng lại hiền lành, đáng yêu, nhưng… sao cứ có cảm giác ánh mắt
toát lên vẻ lẻ loi vậy nhỉ?

Lúc đó Văn Dịch rất hào hứng nói như thế là đúng, các bạn nhỏ
thấy nó lẻ loi nên mang nó về nhà nuôi, làm bạn vong niên. Trong ký ức của Nhan
Tiếu, ông gấu cứ lẻ loi mãi như vậy, nhưng hiện tại trên giường cô, bên cạnh
ông gấu lại có một bà gấu rất diêm dúa, cũng già cả, hiền lành, đáng yêu như
ông gấu, nhưng váy của bà ấy… liệu có lòe loẹt quá không có hợp với độ tuổi của
bà ấy không?

Ngoài đám đồ chơi bằng bông trên giường, trên bàn máy tính
cũng có hộp đựng tiền tiết kiệm có hình ông gấu bà gấu dắt tay nhau, phía lan
can, là bồn hoa có hình vợ chồng ông gấu đang cười híp mắt. Do quá bất ngờ,
Nhan Tiếu đứng sững lại, không nói được gì, trong khi yêu nghiệt lại lên tiếng:
“Sao vậy?”. Nói xong, hắn liền bước vào. Hạ Hà Tịch cũng bước vào theo.

Nhan Tiếu trợn tròn mắt không dám tin vào mắt mình: “Ông gấu…”.

“À!” Văn Dịch giả vờ vỗ tay lên đầu Nhan Tiếu với vẻ thân
thiết, một sự dịu dàng khiến Nhan Tiếu sởn hết gai ốc. “Không phải em đã từng
nói ông gấu rất lẻ loi đó sao, anh nghĩ mình đã lấy nhau rồi, nó cũng phải có một
người bạn để sống cùng lúc tuổi già.”

Âm mưu! Đây chắc chắn là âm mưu! Nhan Tiếu đưa mắt nhìn Văn
Dịch vẻ sợ hãi, thảo nào hắn cố tình để rượu vang trong phòng mình, không phải
là để đóng màn kịch hạnh phúc trước mặt Hạ Hà Tịch, cho người ta thấy món quà
cưới độc nhất vô nhị mà hắn tặng cho vợ sao!

Nhan Tiếu đang không biết phải làm thế nào thì yêu nghiệt đã
nói, giọng rất nghiêm túc: “Ông gấu là con vật may mắn của bọn mình, chính vì
thế anh quyết định, bà gấu chỉ để trưng bày mà không bán, không - bao- giờ-bán”.

Nhan Tiếu: -_-||| Ê, đủ lắm rồi, anh tưởng đang quay phim
tâm lý xã hội à?

Nhan Tiếu thở dài với vẻ bất lực, quay đầu nhìn Hạ Hà Tịch đứng
sau lưng Văn Dịch, nét mặt của Hạ Hà Tịch rất tự nhiên, ánh mắt còn dừng lại
trước đám đồ chơi bày khắp phòng. Không biết Hạ Hà Tịch nhìn thấy những gì,
nhưng Nhan Tiếu luôn có cảm giác rằng, khóe mắt Hạ Hà Tịch… dường như đang cười
cười.

Rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì? Rõ ràng biết là bữa tiệc Hồng
Môn, mà vẫn thản nhiên đến? Sau một hồi tần ngần, cuối cùng Nhan Tiếu nói:
“Thôi, mình ra ăn cơm đi”.

Báo cáo nội dung xấu