17. Kỳ thị

Kỳ thị

Cao sang hay nghèo
khó, cũng xong, cũng xong một chuyến đò người...

(Nhạc kịch 12 bà mụ -
Nhạc sĩ Tuấn Khanh)

Có lần tôi xem Glee, serie phim truyền hình ca nhạc
hiện đang “hot” dành cho tuổi teen của Mỹ và bất ngờ với cách họ xây dựng tình
huống. Những câu chuyện nói đi nói lại đến mức nhàm chán như giáo dục giới
tính, kỳ thị người đồng tính, bạo lực, bắt nạt, rượu, tiệc tùng, v.v... lại được
đưa vào phim rất “ngọt”.

Trong phim Glee, Kurt, một chàng trai đồng tính lớn
lên bình thường như bao người khác, chỉ khác ở chỗ Kurt rất mạnh mẽ và không ngại
khi che giấu về giới tính của mình, ngoại trừ với gia đình. Một ngày, cậu thú
nhận với gia đình giới tính thật của mình thì bố cậu trả lời: “Bố biết rồi, chỉ
là chờ con thừa nhận mà thôi”, rồi sau đó, ông còn lúng túng mang về cho cậu
con trai những tờ rơi hướng dẫn bảo vệ sức khỏe sinh sản mà ông cho rằng cái đó
tốt hơn kiến thức mà ông có về người đồng tính. Đó là một ông bố tuyệt vời đến
mức... phi thường! Giải quyết được sự “kỳ thị” trong gia đình, Kurt tiếp tục đối
mặt với điều tế nhị ấy trong hàng loạt hành động bắt nạt ở trường học. Rồi phim
lên đến cao trào khi kẻ bắt nạt Kurt ở trường cũng là người... đồng tính!

Cũng trong Glee, người ta thấy một cô giáo thể dục
trông có vẻ to con, mạnh mẽ nhưng thực ra khi bị đồng nghiệp khác chơi xấu, cô
đã khóc rất nhiều. Cũng vì bề ngoài quá cỡ mà nhiều người đã thẳng thắn chế giễu
cô là đàn ông, không cho cô ngồi cùng bàn, đối xử lạnh nhạt chỉ vì vẻ ngoài của
cô quá khác biệt.

Dường như sự kỳ thị hiện diện khắp nơi trong cuộc sống. Có lần
tôi ngồi cùng chuyến xe với vài nghệ sĩ trẻ. Không hiểu cuộc nói chuyện giữa họ
bắt đầu từ chủ đề gì mà cuối cùng lại thành ra thế này:

Những người câm, điếc họ nói chuyện với nhau bằng cái gì nhỉ?

Bằng động tác của cơ thể, tay hoặc chân, ánh mắt...

Như vậy hẳn khi đi uống cà phê với nhau, họ sẽ im lặng!

Không hẳn như vậy. Vì họ còn có những tiếng ú ớ trong miệng
nữa.

Rồi họ phá lên cười...

Lẽ dĩ nhiên, làm sao khán giả có thể tưởng tượng ra thần tượng
long lanh trên sân khấu của họ lại có thể hành xử thiếu văn hóa như vậy. Lại
càng không thể tưởng tượng ra chính những con người này lại có thể cười nói
xinh tươi khi đi làm từ thiện, hoặc có khi họ khóc trước những mảnh đời bất hạnh.
Nước mắt đó, có đáng tin không? Họ có thể giàu có hơn, đẹp hơn, công việc ổn định
hơn, hay chỉ đơn giản là đầy đủ tay chân hơn. Khi đã có tâm lý đó, cộng thêm một
chút kiêu ngạo và cô đơn sẵn có, họ dễ dàng bắt tay với nhau, đứng về cùng một
phía với quỷ dữ và sẵn sàng “chà đạp” những kẻ khốn khổ hơn mình.

Minh Niệm, tác giả cuốn sách Hiểu về trái tim đã viết:
“Người này bình thường là để dồn sức cho người kia phi thường, sự phi thường và
bình thường là một, hoàn toàn không tách rời nhau.” Nếu không có những người
làm công việc vệ sinh để giảm bớt ô nhiễm môi trường, liệu mọi người có thể yên
tâm hưởng thụ cuộc sống của mình trong một môi trường nồng nặc ô nhiễm và rác
thải không? Tôi có một anh bạn là du học sinh. Một lần quá tức giận vì liên tục
bị bắt nạt, anh đã điên tiết nói rằng: “Mày khinh tao, tức là mày khinh cái suy
nghĩ của mày về tao chứ đó chẳng phải con người tao, cho nên cuối cùng là mày tự
khinh mày!”

Câu này rất hay! Vì tất cả những kẻ khinh thường hay chà đạp
người khác chỉ vì họ không may mắn như mình là những kẻ có trái tim khuyết tật!

Nếu bạn đang là một người bị kỳ thị, vì bất kỳ lý do gì thì
tôi xin chân thành mong bạn hãy mạnh mẽ hơn, chứ đừng dại khờ nghĩ đến những việc
làm mà những nhân vật trong phim bi kịch thường chọn, chẳng hạn như kết thúc sự
sống! Vì khác biệt là một dấu hiệu thần thánh để phấn đấu, cũng như những lời
miệt thị là nguồn năng lượng khổng lồ cho ta tiến gần đến ước mơ. (Tôi chợt
nghĩ, nếu ngày xưa không có người mỉa mai cái thân hình chín mươi kilôgam của
tôi, chắc tôi đã chẳng thể nào phấn đấu để đưa trọng lượng về sáu mươi ba
kilôgam như bây giờ. Cũng như nếu không có người liên tục bảo tôi không đủ khả
năng để có thể trở thành một ca sĩ thì tôi cũng chẳng thiết tha phấn đấu để làm
bằng được điều tôi mơ ước như bây giờ!)

Còn nếu bạn là kẻ chuyên đi kỳ thị người khác thì tôi xin
chia buồn với bạn. Vì xung quanh bạn luôn có những người bạn như vậy, và nếu một
ngày bạn lỡ dại sa sút hay khác biệt với họ, bạn sẽ thấu hiểu đến tận xương tủy
thế nào là cô độc và chua cay. Đó gần giống như quy luật nhân quả, gieo tính
cách sẽ gặt số phận.

Ngoài ra, không kỳ thị cũng không có nghĩa là tán dương quá
mức hay có thái độ đối xử đặc biệt. Vì những người “khác biệt” theo tôi biết,
chỉ mong được đối xử như một người bình thường, công bằng như bao người khác.

Điều ước của họ chỉ đơn giản như vậy mà thôi...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3