11. Cô gái từ sao Hỏa
Cô gái từ sao Hỏa
Xã hội là như thế này. Đàn ông có triết lý bàn nhậu, còn phụ
nữ có chân lý cà phê. Họ rỉ tai nhau rằng:
- Trên đời chỉ có hai loại đàn ông. Loại đàn ông phản bội và
loại đàn ông muốn phản bội.
- Thế nhất quyết không có loại thứ ba à?
- Loại thứ ba thì ở trên sao Hỏa ấy!
- Tại sao?
- Vì ở sao Hỏa làm gì có phụ nữ.
Không ai chắc chắn điều đó cả. Vậy nên giả dụ như có một cô
gái từ sao Hỏa thì sao nhỉ? À, là phải như Len ấy. Nhất định sẽ như Len mà
thôi.
Tôi kiên quyết chia tay My. Một năm hai tháng tám ngày là
khoảng thời gian dài vượt quá sức tưởng tượng của một thằng đàn ông hai mươi lăm
tuổi có đầy đủ điều kiện vật chất lẫn ngoại hình và trí tuệ như tôi. Thực ra My
cũng không có gì đáng trách. My giỏi giang, thông minh và tháo vát. My hiểu
chuyện, biết chăm sóc bản thân và cả chăm sóc cho người khác. My kiên nhẫn và
nhường nhịn ngay cả khi tôi nói dối, tôi nổi giận và nói những lời đau lòng thậm
tệ. Tuy nhiên, My không xinh. Và ý nghĩ chỉ một My cho đến suốt cuộc đời khiến
tôi cảm thấy áp lực ghê gớm trong khi với tất cả những điều kiện đang có, tôi
hoàn toàn không muốn có trách nhiệm với ai, đồng thời tin tưởng rằng mình có thể
sẽ tìm được một người khác không thua kém My và sẽ... xinh hơn My.
Lần này thì tôi kiên quyết chia tay My. My khóc vật vã, khuỵu
xuống ở chân cầu thang lúc tôi quay người bỏ đi. My chạy theo xe tôi, gọi tên
tôi thảm thiết. My khiến tôi thật sự mệt. Bức bối đến phát điên lên được. Nhìn
thấy My đau khổ, trong lòng tôi cũng không lấy gì làm dễ chịu nhưng tôi biết
chuyện gì rồi cũng sẽ qua. Thời gian sẽ chữa lành tất cả. My sẽ quên tôi và sẽ
lại hạnh phúc với một người nào đó yêu My hơn tôi. Vậy nên, nhất định lần này
tôi phải chấm dứt với My.
Buổi sáng ngày thứ hai mươi mốt sau khi chia tay My, tôi
nhìn thấy Len đang kéo lê một cái va li lớn hỏng bánh xe ở sảnh vào chung cư. Nếu
bạn là đàn ông “nguyên chất” thì chín mươi chín phần trăm bạn sẽ phải ngước
nhìn cô ấy. Tôi không nói ngoa một chút nào. Len dong dỏng cao, đuôi mắt dài
luôn ban phát cho xung quanh mình những ánh nhìn tình tứ ngây thơ đến mức điêu
đứng. Cả cái cách Len cố hết sức để dịch chuyển một vật nặng quá khả năng của
mình cũng khiến người khác phải để tâm. Len cúi nghiêng người, mái tóc đột ngột
xổ tung thành những lọn dài màu hạt dẻ phủ lấy tấm lưng trần cong vút miên man.
Tôi tiến đến gần, lạnh lùng cầm lấy quai túi và nhấc lên.
- Lên tầng bao nhiêu?
Len đứng thẳng dậy, khẽ mím môi và nhìn tôi, thoáng chớp mắt.
- Anh đang giúp em đấy ạ?
- Không giống à?
- Không ạ!
- Nghĩa là em không cần?
- Em có ạ! Cái này nặng quá! Nhưng trông anh cứ như muốn người
ta phải nợ anh vậy.
- Thì đúng là anh muốn em phải nợ anh mà. Tuy nhiên em có
quyền lựa chọn không trả cũng được. Anh sẽ buồn một ít thôi!
Tôi tiến về phía thang máy. Len bước nhanh theo sau. Len vừa
từ Pháp về, thuê lại một studio nhỏ xinh ở tầng mười hai của bạn. Tôi giúp Len
đặt va li ở cửa, lúc ngẩng lên đã thấy khuôn mặt Len ở sát mặt mình. Cô đang kiễng
chân lên, mắt mở to, ngón tay trỏ chạm nhẹ vào sống mũi tôi.
- Đứng yên nào!
Hơi thở của Len ở thật gần, mùi bạch lan và xạ hương hòa vào
nhau khiêu khích đến từng tế bào nhỏ nhất. Len kéo ngón tay nhè nhẹ dọc gò má
tôi, nét mặt tỏ vẻ cực kỳ hài lòng cho đến lúc giữ chặt được một thứ gì đó bé
tí giữa hai ngón tay.
- Cái gì thế?
- Anh nhắm mắt vào và ước đi!
- Hử?
- Làm đi mà!
Tôi cũng giả vờ nhắm mắt và lẩm bẩm linh tinh cho ra vẻ
thành tâm khấn vái. Khi mở mắt ra đã thấy Len nheo nheo mắt nhìn đầy tinh nghịch,
hai bàn tay chụm vào nhau.
- Bây giờ đoán đi nhé, em giấu sợi lông mi của anh giữa hai
ngón tay nào?
- Ôi trời! - Tôi ngẩng mặt lên trời cười lớn.
Len hơi phụng phịu. Hai má ửng hồng hây hây. Tôi, đàn ông
“nguyên chất”, làm sao có thể nói không?
Tôi chỉ vào ngón áp út. Len thích thú “á” lên sung sướng.
- À, đúng rồi nhé! Điều ước của anh sẽ thành hiện thực. Em hết
nợ anh nhé!
- Hả? Liên quan gì chứ?
- Em giúp anh thực hiện điều ước còn gì.
- Nhưng mà nó có thành hiện thực đâu.
- Sẽ mà.
- Không.
- Tại sao?
- Vì anh ước được mời em ăn tối.
Len thu hai tay về, chống ngang hông, cười dịu dàng để lộ má
lúm đồng tiền xinh xắn.
- Anh là đồ quỷ quyệt!
My hay trốn trên tầng thượng chung cư để khóc. Đặc biệt là
vào những ngày trời mưa tầm tã, đến tận khuya rồi tôi vẫn còn chưa về nhà. Tôi
biết My đợi. Tôi biết My lo lắng. Nhưng sự ràng buộc quá sức đó tôi không sẵn
sàng cho nó. Tôi muốn My hãy buông tôi ra và sống cuộc đời của cô ấy, một cuộc
đời với nhiều hoài bão và khát vọng khác chứ không chỉ có riêng tôi. Những ngày
mới quen, tình cảm của My khiến tôi cảm thấy ấm áp vô cùng. My luôn bảo “chỉ cần
em biết anh bình an là được”. Liệu bạn có thấy mềm lòng trước những lời ân cần
như thế?
My phát hiện ra tôi hẹn hò với cô gái khác được một tháng kể
từ khi chúng tôi chính thức mối quan hệ với nhau. My không nói gì, chỉ im lặng
nhìn tôi, giọt nước mắt chảy dài trên má. Tôi ôm My vào lòng. “Anh xin lỗi!”
Tôi chờ đợi cô ấy nổi giận để có cơ hội giải thích và trình bày những lời vốn
đã chuẩn bị sẵn. Nhưng My không nói gì, gục đầu vào vai tôi một lúc rồi lau nước
mắt.
- Em nấu gì cho anh ăn nhé!
Thế đấy! Tôi đứng như trời trồng, lúng túng trước thái độ của
My. Cô ấy hoàn toàn không trách cứ, không lên tiếng và vẫn hết mực quan tâm đến
tôi...
Rồi My phát hiện tôi tán tỉnh lung tung lần thứ hai, thứ ba.
My vẫn chưa một lần nặng lời. Cho đến khi tôi tình cờ biết My ôm nỗi đau ấy một
mình. Cô ấy trốn ở trong góc khuất của sân thượng và khóc. Cô ấy ghi đầy nước mắt
trên blog cá nhân, trong từng mảnh giấy nhỏ nhét đầy con mèo đất mà cô ấy gọi
là “Ichi ăn nỗi buồn”. Giây phút đó, tôi cảm thấy cả thế gian này đổ sập lên ngực
mình. Cảm giác chợt nhận ra mình như kẻ tội đồ thiên cổ, nhận ra hết thảy mất
mát và tổn thương của My đang nuốt chửng lấy tôi. Thật đáng sợ!
Tôi muốn chia tay. Tôi không muốn đứng yên để cảm giác này
làm hư hại đời sống của chính mình. Tôi muốn một mối quan hệ vui vẻ, tất cả đàn
ông đều muốn một mối quan hệ vui vẻ. Và với My, vào khoảnh khắc đó, mối quan hệ
với My khiến tôi nghẹt thở.
Tôi chính thức chứng kiến My vụn vỡ trước mắt mình. Cô ấy
như không còn chút sinh lực, tiếng khóc quấn nghẹn trong không gian. Những ngón
tay run rẩy bám chặt lấy tay tôi:
- Anh là cả thế giới của My... Mất anh rồi, My liệu còn lại
gì, My liệu còn lại gì?
Ừ, bạn sẽ thấy, làm người đàn ông nhẫn tâm không phải là
chuyện đơn giản chút nào. Và tôi đã chứng kiến My vụn vỡ như thế không ít lần
cho đến khi. Tôi biết. Tôi chắc chắn.
Tôi nhất định phải chia tay My.
Thỉnh thoảng Len lại biến mất khiến tôi phát điên. Len không
trả lời tin nhắn, không nhận điện thoại. Cứ như là bốc hơi vậy. Và lúc quay trở
lại thì sà ngay vào lòng tôi, hít hà nũng nịu:
- Em nhớ anh, em nhớ anh, em nhớ anh!
Tôi bực bội:
- Em đã đi đâu hả?
Len vẫn rúc đầu vào ngực tôi nhõng nhẽo:
- Em cố tình đi tít tắp để xem sao và nhận ra là mình nhớ
anh đến nỗi có ai mời ăn kem, em cũng không thèm để tâm cơ. Em yêu anh hơn cả
kem rồi đấy, anh thấy chưa?
Nếu là bạn, bạn sẽ tiếp tục nổi giận à? Đừng nói dối nhé!
Những lúc không biết Len ở đâu, tôi thực sự rối lòng và mong
muốn được gặp Len ngay tức khắc. Tôi muốn được nằm lên chân Len, ngắm nhìn Len
đùa nghịch những lọn tóc mai của mình, ngắm nhìn Len cười, ngắm nhìn Len chun
chun mũi mỗi khi không vừa ý, ngắm nhìn Len như đang thở vào bầu không khí xung
quanh mình tình yêu của riêng Len. Được ôm Len vào lòng mình thật trọn giống hệt
như cảm giác dịu dàng nhất mà bạn có được giữa mùa đông, vùi mình vào chăn ấm
và vô lo với cuộc đời. Nó y hệt như vậy, thuần khiết và an lành như vậy.
Cuối cùng, tôi muốn đưa Len trở thành một phần thế giới của
mình. Chiều thứ Bảy, tôi hẹn Len lúc sáu giờ tối để cùng đi dự tiệc sinh nhật của
một người bạn. Len bảo Len bận. Tôi khó chịu vì có gì quan trọng hơn tôi vào
chiều thứ Bảy được cơ chứ. Nhưng Len vẫn kiên quyết rằng Len bận việc đột xuất ở
công ty. Tôi đành đến quán bar dự sinh nhật một mình. Có điều đặc biệt là kể từ
khi quen Len, tôi không còn nhu cầu thiết tha để ý đến những cô gái khác nữa.
Giống như thể Len đã cho vùng trời trước mắt của tôi một phép nhiệm màu, không
để bất kỳ ai xâm nhập vào đó.
Tối thứ Bảy, quán bar nhộn nhịp người. Nhạc xập xình ồn ã,
tôi nhớ Len và muốn nhìn thấy Len ngay tức khắc. Tôi nhắn tin, Len không trả lời.
Tôi gọi điện, Len không nghe máy. Cảm giác khó chịu nhấm nhẳng trong người. Tôi
quyết định ra quầy bar gọi một chai bia khác. Đúng lúc ấy tôi nhìn thấy Len
đang ngồi nói cười với gã trai khá bảnh bao, ăn mặc như nhân viên công sở vừa
đi làm về. Cũng cái kiểu cười thích thú ngả người nghiêng nghiêng đó, có lẽ Len
không nhìn thấy tôi đang đứng thật gần. Tôi tiến đến sát hơn, cúi xuống thì thầm
vào tai Len:
- Em có vẻ bận quá nhỉ?!
Không một thoáng giật mình hay do dự. Len ngẩng lên nhìn
tôi, “a” một tiếng rõ phấn khích. Thần kinh tôi như phát hỏa, phải cố kiềm chế
hết mức mới đủ sức quay mặt bỏ đi.
Len không hề đuổi theo. Cô ấy diệu kỳ tới mức không hề níu lấy
tay tôi, không hề bỡ ngỡ, không hề e sợ. Hai tiếng sau Len bấm chuông cửa nhà
tôi. Tôi tức tối nhìn Len. Máu nóng chạy rần rần trong huyết quản. Len mặc một cái
váy ren trắng hở lưng mảnh dẻ, xoay nhè nhẹ trong phòng và khe khẽ hát theo bài
hát văng vẳng từ xa.
- Em không thể đứng yên được à? - Tôi cất giọng giận dữ.
Len mím chặt môi, dừng lại bên bàn viết, mấy ngón tay mon
men lại gần bình keo 502 còn chưa mở gói. Len khẽ ngước mắt lên, giọng nũng nịu.
- Anh mua keo làm gì thế ạ? Trong nhà có gì hư hả anh?
Tôi chính thức phát điên. Đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Len,
lớn tiếng:
- Em không thể nói chuyện nghiêm túc được phải không? Thế
bây giờ em muốn gì?
- Em muốn... em muốn... bôi keo đầy tay mình sau đó nắm chặt
lấy tay anh, như vậy thì chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau, anh nhỉ? Anh... đừng
cáu nữa mà...
Khi nhìn thẳng vào Len lúc này, tôi chỉ có một suy nghĩ duy
nhất. Cô ấy phải là của tôi. Nhất định phải là của tôi. Tôi kéo Len vào lòng,
siết cô ấy thật chặt và thổ lộ bằng một giọng hết sức... kiên quyết.
- Chúng ta lấy nhau đi!
Len đẩy tôi ra. Nhìn tôi và nở một nụ cười thật lạ lẫm rồi
quay lưng bỏ đi. Tôi níu tay Len nhưng cô ấy chỉ mỉm cười và rút tay ra.
Vùng sáng phía sau Len để lại hay hắt những vệt dài lấp
lánh.
Len đã hoàn toàn biến mất khỏi căn hộ tầng thứ mười hai. Suốt
nhiều ngày sau đó tôi đi tìm nhưng không thể nào tìm thấy, như thể Len đã tan
vào không khí vậy. Không một chút gì sót lại ngoài nỗi nhớ nhung hoang mang
không lời đáp.
Ngày thứ hai trăm năm mốt kể từ khi chia tay My, tôi vô tình
nhìn thấy My ở sảnh ăn sáng của khách sạn vì có hẹn với khách. My nhìn đã tươi
tắn hơn rất nhiều. My tiến đến bàn tôi, nở một nụ cười chào hỏi khách sáo. Tôi lịch
sự đứng dậy đáp lời. Đúng lúc đó, tôi nghe thấy một giọng nói trong trẻo: “My
ơi!” My khẽ quay người, để lộ ra một hình bóng vô cùng quen thuộc. Quen đến mức
tôi cảm nhận được hết sức rõ rệt rằng từng đầu ngón tay mình đang bối rối. My
nhoẻn miệng nhẹ nhàng giới thiệu:
- Đây là Len, bạn thân của em!
Bằng một vẻ hết sức đài các, Len nhìn thẳng vào mắt tôi, mỉm
cười. My dịu dàng hỏi:
- Anh dạo này có hạnh phúc không?
Nếu không trả lời được câu hỏi của My, liệu tôi có nên chuyển
lên sao Hỏa để sống hay không?