Luôn có người đợi anh - Chương 2 - Phần 1
Chương Hai
Mùa đông lắm chuyện
Điền Điền lặng lẽ gật
đầu. Thực sự, khoảng thời gian này đã xảy ra quá nhiều việc. Đúng là một mùa
đông lắm chuyện! Tất cả đều khiến cô khó mà đối mặt nổi. Cô thực sự cần thời
gian để từ từ hiểu và chấp nhận chúng.
1.
Ba ngày sau, lễ trao phần thưởng cho mười doanh nhân trẻ
tiêu biểu của năm do báo Doanh nhân A tổ chức diễn ra vô cùng long trọng
tại khách sạn Hoàng Triều.
Điền Điền và Hoắc Khởi Minh cùng tham gia buổi lễ này. Đây
là thời điểm tập trung các tầng lớp của giới doanh nhân. Phóng viên báo chí
cũng tham gia không ít. Hàng loạt phóng viên tay cầm micro có gắn logo của đơn
vị mình, vây quanh bục sân khấu như thủy triều dâng.
Lễ trao thưởng chính thức bắt đầu. Điền Điền chẳng hề có
chút hứng thú gì với những bài phát biểu dài dằng dặc. Chỉ đến khi Liên Gia Kỳ
lên bục, cô mới bắt đầu tập trung tinh thần. Tối nay, anh ta mặc bộ đồ lễ phục
của quý ông nước Anh, bên ngoài là áo com lê màu sẫm, bên trong là áo sơ mi màu
xanh lam và cà vạt màu xanh sậm. Nơi ngực áo có điểm nhấn trang trí trên túi.
Anh ta đứng trên bục chủ tịch vô cùng có sức hút. Khác với người trước nói dài
lê thê, lời phát biểu của anh ta cực kỳ ngắn gọn, chẳng thừa dù chỉ một câu.
Nhiều lắm thì chỉ khoảng năm phút là nói xong.
Bài phát biểu của Liên Gia Kỳ kết thúc không lâu thì lễ trao
thưởng bước sang buổi tiệc rượu. Khi buổi tiệc bắt đầu, họ sắp xếp phỏng vấn
Liên Gia Kỳ ở một phòng tiếp khách nhỏ. Anh ta ngồi trên bàn phỏng vấn, phía dưới,
các phóng viên vây quanh tranh nhau hỏi, còn có không ít người quan tâm và quan
khách đặc biệt đến xem. Điền Điền và Hoắc Khởi Minh là hai người trong số đó.
Cô nhìn chằm chằm vào Liên Gia Kỳ bằng ánh mắt vô cùng căm hận, còn đôi môi thì
nhếch lên một đường cong lạnh lùng.
Vì đối tượng là nhân vật trong giới kinh doanh nên phóng
viên đều hỏi các nội dung có liên quan mà hầu như không đề cập đến những tin đồn
vớ vẩn. Nhưng trong số những người đến xem, có một nữ sinh chú ý lắng nghe, mãi
sao mới mạnh dạn mỉm cười, giơ tay xin hỏi: “Tôi không phải là phóng viên nhưng
cũng có một câu muốn hỏi anh Liên. Xin hỏi, anh Liên đã có bạn gái chưa vậy?“
Cô gái đó rất xinh đẹp, nụ cười đặc biệt ngọt ngào. Bên cạnh
cô còn có một chàng trai trẻ. Rõ ràng anh ta cảm thấy cực kỳ khó chịu với câu hỏi
của người bạn gái đi cùng nhưng lại không dám nổi giận với cô. Đôi mắt anh ta
nhìn vào Liên Gia Kỳ như có mùi thuốc nổ.
Câu hỏi của cô gái làm rộ lên một tràng cười. Liên Gia Kỳ
cũng mỉm cười, nhưng trong ánh mắt anh ta lại chẳng hề gợn lên một chút tiếu ý.
Anh ta trả lời bằng giọng lịch sự và lạnh lùng: “Xin lỗi vị tiểu thư này, tôi
xin không trả lời những câu hỏi mang tính chất riêng tư.“
Anh ta vừa dứt lời thì Điền Điền bỗng đứng bật lên trong đám
đông, lên tiếng: “Vậy thì thưa anh Liên, tôi có thể hỏi một câu không mang tính
chất riêng tư được không?“
Ánh mắt Liên Gia kỳ nhìn về phía người hỏi và sững sờ thấy
khuôn mặt của Điền Điền. Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta, không cho anh ta có cơ hội
từ chối rồi lập tức đưa ra câu hỏi của mình: “Không biết anh Liên có biết, một
buổi tối mấy hôm trước, thành phố này xảy ra một vụ tai nạn giao thông do một
công tử con nhà giàu lái xe đâm vào người đi đường không? Hai ngày nay, chuyện
này đã trở thành tiêu điểm của dư luận. Tôi muốn hỏi, với tư cách là một công tử
con nhà giàu, anh Liên thấy thế nào về việc này?“
Câu hỏi nhạy cảm không phù hợp với nội dung của buổi phỏng vấn
khiến các phóng viên và những người tham dự đều vô cùng bất ngờ. Ngoài ra, họ
cũng hết sức chú ý, mọi ánh mắt đều dồn về phía Liên Gia Kỳ, chờ đợi câu trả lời
của anh ta.
Liên Gia Kỳ im lặng như hóa đá, chẳng hề biểu lộ chút cảm
xúc nào. Mãi sau, anh ta mới chậm rãi lên tiếng: “Thực ra, nếu tách ba chữ “con
nhà giàu” ra thì chuyện này là một vụ tai nạn giao thông bình thường. Nhưng nếu
thêm chủ ngữ “con nhà giàu” thì dường như tính chất câu chuyện lại hoàn toàn
khác. Với điều này, tôi chỉ muốn nói một câu, dù người lái xe gây tai nạn là
ai, họ đều phải chịu trách nhiệm trước pháp luật như nhau. Không thể vì là con
nhà giàu đâm xe vào người khác thì tự nhiên họ trở nên đáng ghét hơn, không thể
nào dung thứ.“
Câu trả lời của Liên Gia Kỳ nói về đạo lý mọi người đều bình
đẳng trước pháp luật, khiến không ít người nghe gật đầu tán đồng. Nhưng Điền Điền
lại nhếch môi cười lạnh lùng mỉa mai: “Anh Liên, vậy tôi lại hỏi một câu nữa. Rất
nhiều vị công tử con nhà giàu vì gia đình có tiền, trong đầu lúc nào cũng có tư
tưởng “tiền có thể giải quyết được tất cả”. Họ hoàn toàn không hề coi trọng
tính mạng của người khác, họ lái xe quá tốc độ gây náo loạn trong thành phố khiến
đường phố biến thành đường đua, đâm chết người cũng chẳng hề quan tâm, còn nói
cùng lắm đền tiền là được. Xin hỏi anh Liên, anh nghĩ thế nào về những lời nói
ngông cuồng như vậy?“
Liên Gia Kỳ lại im lặng một lát, chẳng hề tỏ chút cảm xúc
gì, nhìn như thể vô cùng bình tĩnh nhưng đôi lông mày rậm của anh ta đã bất
giác chau lại. Thấy Điền Điền từng bước dồn ép mình, ánh mắt anh ta trở nên vô
cùng phức tạp, vừa tức giận vừa lo lắng, vừa phiền não vừa bực tức, lại chẳng
biết làm gì, nhưng anh ta vẫn cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Lời nói đó tất
nhiên là hoàn toàn sai.“
“Nói như vậy, anh Liên tuyệt đối không tán đồng với cách
nghĩ đó, đúng không?“
Câu hỏi này khiến Liên Gia Kỳ không thể phủ nhận được. Tuy
biết là Điền Điền đang nhằm vào mình nhưng anh ta chỉ có thể gật đầu một cách bị
động: “Đương nhiên là vậy.“
Tất cả các phóng viên nghe Liên Gia Kỳ nói như thế đều không
hẹn mà gặp cùng gật đầu tán thành. Trong nháy mắt, Điền Điền đã nhận thấy điều
đó và càng nhấn mạnh từng câu từng chữ hỏi tiếp: “Nếu anh Liên đã không tán đồng,
vậy thì tại sao cũng làm ra chuyện tương tự như vậy? Tám năm trước, anh đã lái
xe quá tốc độ đâm chết một người vô tội trên đường Xuân Quang, sau đó không phải
cũng dùng tiền để giải quyết mọi chuyện sao?“
Câu nói đó như quả bom nổ bùng lên khiến cả căn phòng náo loạn.
Tiếng kinh ngạc rộ lên như tiếng ếch kêu sau cơn mưa. Trong những âm thanh hỗn
tạp đó, các phóng viên dồn dập hỏi:
“Anh Liên, đây có phải là sự thật không?“
“Anh Liên, có phải thật sự anh đã lái xe quá tốc độ đâm chết
người không?“
“Anh Liên, anh có thể giải thích một chút về sự việc xảy ra
tám năm trước không?“
“Anh Liên...“
...
Tình hình đã nằm ngoài tầm kiểm soát khiến người đàn ông đứng
trước Liên Gia Kỳ bức xúc thật sự. Anh ta bị kích động đến mức lập tức cởi một
chiếc giày thể thao của mình đập mạnh vào Liên Gia Kỳ mà quát lớn: “Liên Gia Kỳ,
đồ ngụy quân tử. Nói thì hay như hát vậy! Hãy chết quách đi!“
Buổi phỏng vấn tối hôm đó kết thúc trong tình trạng hỗn loạn.
Chiếc giày của người đàn ông kia đã đập trúng đầu Liên Gia Kỳ.
Chắc là rất đau. Anh ta chao đảo một chút, sau đó ôm đầu rời khỏi đó dưới sự hộ
tống của nhân viên bảo vệ. Anh ta rời đi trong nỗi tuyệt vọng và xấu hổ. Ánh
đèn flash đuổi theo trong suốt quãng đường.
Điền Điền và Hoắc Khởi Minh cũng nhân lúc hỗn loạn rời khỏi
hiện trường. Ra khỏi cửa, mặt Hoắc Khởi Minh không che giấu vẻ hớn hở: “Tối hôm
nay, Liên Gia Kỳ đã thật sự mất mặt rồi. Điền Điền, phong thái đường hoàng của
cậu ta trong buổi phỏng vấn đã bị cô đạp đổ hoàn toàn đấy.“
“Tối nay, tôi đến là muốn vạch trần bộ mặt giả dối của anh
ta, để mọi người đều biết được thực sự anh ta là con người như thế nào.“
“Vậy cô đã làm quá tốt rồi. Tối nay, cậu ta đã thật sự mất mặt,
lại còn bị người ta đập giày vào đầu. Cô cảm thấy vui chứ?“
“Đương nhiên rồi. Vạch được bộ mặt thật của một kẻ ngụy quân
tử, tôi vui mừng lắm chứ!“
“Chuyện vui như thế này, nhất định chúng ta phải đi chúc mừng
mới được. Đi tìm chỗ nào đó uống chút gì được không? Tôi mời.“
Do dự một lát, Điền Điền lắc đầu: “Để hôm khác đi. Tối nay
tôi ra ngoài, mẹ tôi đã dặn phải về sớm. Bà nói con gái chơi ở bên ngoài quá
khuya sẽ không tốt.“
“Cũng được. Dù sao bây giờ cũng là kỳ nghỉ. Hôm khác, tôi hẹn
cô đi chơi cả ngày nhé! Vậy tôi đưa cô về nhà trước. Lần này, cô đừng từ chối nữa
đấy. Cô thân gái một mình về nhà buổi tối không an toàn đâu.“
Điền Điền nghĩ ngợi một lát rồi cũng đồng ý. Cô nói địa chỉ
nhà mình cho anh ta biết. Hoắc Khởi Minh lái xe đưa cô về tận chân tòa nhà. Anh
ta còn muốn đưa cô lên nhưng cô vội cảm ơn rồi từ chối: “Không cần đâu. Tôi tự
lên được rồi. Anh mau về đi. Cảm ơn anh tối nay đã đưa tôi về.“
Nếu để Hoắc Khởi Minh đưa về tận cửa nhà, cô sẽ phải lịch sự
mời anh ta vào chơi. Mà đứng dưới lầu cô thấy đèn nhà mình đã tắt, chắc mẹ cô
đã đi ngủ rồi. Cô không muốn làm bà thức giấc. Có lẽ Hoắc Khởi Minh cũng hiểu
được ý cô nên không cố nài ép nữa, lái xe rời đi.
Điền Điền một mình đi cầu thang bộ lên nhà. Khi còn một tầng
nữa là lên đến nơi thì cô đột ngột sững lại, vì cô nhìn thấy có một người đang
đứng ở góc cầu thang.
2.
Ngọn đèn trên cầu thang chiếu ánh sáng màu cam dìu dịu. Dưới
ánh đèn đó, một bóng người cao cao, khuôn mặt lạnh như băng hiện ra.
Là Liên Gia Kỳ.
Điền Điền giật mình kinh ngạc:
“Sao anh lại ở đây? Anh đến đây làm gì?“
Liên Gia Kỳ cúi xuống nhìn cô, ánh mắt như thanh kiếm sắc
bén, sắc mặt lạnh lùng, giọng nói băng giá: “Tôi đến tìm mẹ cô. Về chuyện tám
năm trước, xem ra chúng ta phải nói chuyện lại một lần nữa.“
“Cái gì? Anh tìm mẹ tôi? Sao anh biết nhà tôi ở đây? Anh vừa
từ trong nhà tôi ra sao?“
“Muốn biết địa chỉ nhà cô rất dễ. Có điều, mẹ cô không có
nhà. Tôi ấn chuông cả buổi mà không có người ra mở cửa.“
Điền Điền thở phào nhẹ nhõm. Mẹ cô không có nhà, chắc là bệnh
viện mới gọi bà đi làm thêm. Chuyện này trước đây cũng thường xảy ra. May mà bà
đi vắng, nếu không, Liên Gia Kỳ lạnh lùng thế này tìm đến cửa, chắc chắn sẽ khiến
bà không chịu nổi.
Năm đó, sau khi bố Điền Điền bị tai nạn, bà Điền Quyên đã bị
khủng hoảng tinh thần và phải dùng thuốc chống trầm cảm suốt một quãng thời
gian dài. Sau đó, khó khăn lắm bà mới bình phục được, tuyệt đối không thể nhắc
lại chuyện cũ trước mặt bà. Đây là một cách tự lừa dối chính mình, dường như
không nhắc đến tức là chuyện đó chưa từng xảy ra. Thường ngày, cô không hề dám
nhắc đến cái chết của bố trước mặt mẹ.
Điền Điền lao đến, chỉ thẳng vào mặt Liên Gia Kỳ mà giận dữ
quát tháo: “Giải quyết cái gì? Liên Gia Kỳ, tôi cảnh cáo anh. Anh không được
phép đến quấy rầy mẹ tôi nữa. Đừng để mẹ tôi biết chuyện xấu xa mà anh đã làm,
tôi không muốn để bà lại đau lòng. Cái chết của bố tôi đã là cú sốc quá lớn đối
với bà. Sau đó, bà không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa. Hồi nhỏ, tôi không hiểu,
lại cứ luôn nhắc đến. Mỗi lần như vậy, bà đều khóc suốt mấy ngày liền, suýt nữa
khóc hỏng cả mắt. Nếu anh lại hại mẹ tôi khóc nữa thì tôi liều mạng với anh đấy.“
“Được. Vậy không nói chuyện với mẹ cô thì tôi sẽ nói chuyện
với cô. Diệp Điền Điền, cô nói đi. Rốt cuộc cô muốn thế nào? Bố cô mất năm đó
là tai nạn giao thông ngoài ý muốn, tôi... tôi không cố ý. Tôi cũng không muốn
xảy ra chuyện như vậy...“
Cô quyết liệt ngắt lời anh ta: “Cho dù anh đâm vào vào bố
tôi là không cố ý nhưng sau đó, anh lại bỏ trốn. Chuyện này có phải là cố ý
không? Đây là hành động cực kỳ độc ác. Không phải sao?“
Anh ta sững người: “Điều này... tôi... khi đó cũng vì quá lo
lắng và sợ hãi nên mới không dừng xe lại. Sau đó, không phải tôi đã quay lại tự
thú rồi sao?“
“Tự thú thì sao? Anh không tự thú thì cũng bị bắt lại thôi.
Người đi đường đều trông thấy anh đâm vào người ta. Ngã tư phía trước còn có
CCTV ghi hình. Anh vốn không thể nào thoát được.“
“Diệp Điền Điền, dù cô có công nhận hay không thì năm đó
đúng là tôi đã ra tự thú. Hơn nữa, chuyện tai nạn đã tám năm rồi. Khi đó, mẹ cô
cũng đã cùng luật sư đại diện của tôi ký vào bản hòa giải rồi. Có thể nói là vấn
đề đã sớm được giải quyết. Tại sao bây giờ cô cứ ngoan cố không chịu buông tha?
Rốt cuộc cô muốn làm gì? Có phải cô còn muốn thêm tiền không? Cô muốn bao nhiêu
thì cứ nói đi. Tôi sẽ cố gắng bù đắp cho cô là được chứ gì?“
Tuy thái độ của Liên Gia Kỳ rất bình tĩnh nhưng lời của anh
ta không còn lý trí nữa. Do quá giận dữ, không kìm nén được cảm xúc nên anh ta
đã buột miệng nói ra những lời này.
Điền Điền nghe thế càng nổi giận hơn: “Phì! Ai cần mấy đồng
tiền thối tha của anh chứ? Anh đừng tưởng lấy tiền ra là lại giải quyết được vấn
đề. Liên Gia Kỳ, tôi nói cho anh biết, tiền không mua được mạng sống của bố tôi
đâu!“
Anh ta không hề tỏ ra chùn bước, tiếp tục bác bỏ lời cô nói:
“Nhưng năm đó, sau khi nhận năm trăm nghìn tệ, mẹ cô đã ký biên bản hòa giải. Nếu
năm đó đã chịu nhận tiền thì cũng nên tuân thủ quy tắc trò chơi. Vậy bây giờ,
cô lấy tư cách gì để nói việc chúng tôi dùng tiền giải quyết vấn đề là không
chính đáng? Nếu không thì năm đó sao mẹ con cô không khăng khăng từ chối nhận
tiền, kiên quyết truy tố tôi tới cùng, để tôi phải ngồi tù vì đã gây tai nạn
giao thông đi. Đã nhận tiền rồi, việc cũng đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, cô
còn định gây chuyện đến bao giờ? Điền Điền, cô như vậy là có ý gì?“
“À, được lắm! Liên Gia Kỳ, không phải chỉ là năm trăm nghìn
tệ sao? Anh đợi đấy, tôi nhất định sẽ trả lại toàn bộ. Anh đừng tưởng có mấy đồng
tiền thối tha đó là ghê gớm lắm. Nếu anh cho rằng năm trăm nghìn tệ có thể mua
được một mạng người thì anh cứ chờ mà xem. Đợi tôi kiếm đủ, tôi cũng lái xe đâm
chết bố anh.“
Hai người đều mất lý trí, lời nói càng lúc càng gay gắt. Điền
Điền quá giận còn buột miệng lôi cả bố Liên Gia Kỳ ra. Thực ra, cô cũng chẳng
có ý gì khác, chỉ là “ăn miếng trả miếng”.
Liên Gia Kỳ bị câu nói cuối cùng của cô làm cho nổi điên thật
sự. Anh ta kéo mạnh tay cô đẩy vào tường, trừng trừng nhìn cô. Trong mắt anh ta
là hai ngọn lửa căm giận không gì có thể dập tắt nổi, giọng nói như rít qua kẽ
răng: “Diệp Điền Điền, cô vừa nói cái gì? Nếu cô muốn đâm thì đâm vào tôi đây
này. Cô không được phép làm hại người nhà của tôi.“
“Anh làm gì thế? Bỏ tôi ra, bỏ tôi ra.“
Rõ ràng Liên Gia Kỳ đã bị cơn giận làm cho mụ mẫm đầu óc,
trái ngược hẳn với hình tượng điềm tĩnh thường ngày, anh ta gầm lên như một con
sư tử. Điền Điền có chút sợ hãi, cố sức vùng tay ra nhưng bàn tay mạnh mẽ đó
như chiếc lồng sắt giam chặt lấy cô. Cô cố gắng vùng vẫy thế nào cũng không thể
thoát được. Không nghĩ ngợi được gì, cô cúi xuống cắn mạnh một cái.
“Á...“
Sau nhát cắn đó, Liên Gia Kỳ lập tức buông tay ra. Vết răng
hằn rõ trên tay anh ta. Anh ta nhìn mà ngây người. Có vẻ đã bình tĩnh lại, khi
ngẩng đầu lên nhìn Điền Điền, ánh mắt anh ta đã dịu đi vài phần.
Lúc này, tiếng thét của Điền Điền đã đánh thức hàng xóm tầng
trên tầng dưới. Nhà cô Chu mở cửa ra đầu tiên. Hạ Lỗi vừa thấy trong góc tường
có hai người đang giằng co thì lập tức lao ra hỏi: “Điền Điền, xảy ra chuyện gì
vậy?“
Điền Điền nhanh chóng nép sau lưng anh ta, hậm hực chỉ vào
Liên Gia Kỳ mà nói: “Anh Hạ Lỗi, tên này dồn em vào đây quấy rối em.“
“Cái gì? Mày cũng to gan thật đấy! Dám chặn người ta ở ngay
cửa nhà để quấy rối. Đồn cảnh sát ở ngay đối diện. Tao cho mày qua đó ngồi một
đêm thì thích hợp hơn đấy. Điền Điền, chúng ta đi báo cảnh sát nhé?“
Điền Điền chẳng nghĩ ngợi gì đáp luôn: “Vâng ạ.“
Quay lại nhìn Liên Gia Kỳ, ánh mắt cô ngập tràn sự khinh bỉ:
“Liên Gia Kỳ, lần này là do anh tự tìm đến đấy nhé!“
Liên Gia Kỳ đã biết mình vừa nhất thời mất bình tĩnh lại gây
thêm phiền phức, nhưng lúc này, anh ta đã không thể rút lại được rồi. Các nhà tầng
trên tầng dưới đều mở tung cửa ra xem, không chỉ còn là một hai người nữa mà có
rất nhiều người tập trung ở đó. Anh ta vốn không thể nào thoát được. Nếu cố gắng
xông ra thì có khác nào thừa nhận mình vừa có hành vi xấu xa. Nếu không làm thì
việc gì phải bỏ chạy? Sự việc đã đến nước này, anh ta bất đắc dĩ để Hạ Lỗi áp
giải đến đồn cảnh sát đối diện.
Tại đồn, ban đầu, viên cảnh sát trực ca nghe Điền Điền nói bị
một người đàn ông chặn lại quấy rối thì còn nghĩ là tên lưu manh to gan nào đó,
nhưng khi ngoảnh lại nhìn thấy Liên Gia Kỳ trong bộ com lê sang trọng đường
hoàng thì không khỏi bất ngờ: “Anh chính là tên háo sắc đó sao?“
“Thực ra, chuyện này là hiểu lầm. Tôi có thể giải thích.“
Liên Gia Kỳ cố gắng giải thích hết sức tỉ mỉ cho viên cảnh
sát trực ca hiểu đầu đuôi câu chuyện, đồng thời cũng để chứng minh mình không hề
có ý quấy rối Điền Điền mà chỉ là muốn nói chuyện với cô. Nhưng vì trong lúc
nói chuyện có chút to tiếng nên mới dẫn đến hành động nhất thời mất kiểm soát.
“Tôi rất xin lỗi về chuyện xảy ra vừa rồi. Lúc đó, tôi đã mất
bình tĩnh nên có thể làm cô Diệp sợ hãi. Mong cô thứ lỗi.“
Nếu đã như vậy thì lại không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng cả.
Viên cảnh sát đề nghị hai bên hòa giải. Một chút chuyện nhỏ như thế không cần
phải làm loạn đến mức tới đồn cảnh sát giải quyết. Điền Điền nghĩ ngợi rồi cũng
quyết định bỏ qua. Không phải là cô mở đường thoát cho Liên Gia Kỳ mà nếu cô
làm lớn chuyện thì e là mẹ cô sẽ biết mất.
Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Hạ Lỗi không khách sáo nhìn trừng
trừng vào Liên Gia Kỳ, nói: “Hóa ra mày chính là kẻ đã đâm xe vào bố Điền Điền
năm đó. Mày đâm chết người rồi, bây giờ còn tìm đến nhà người ta bắt nạt một cô
gái. Mày có phải là đàn ông không hả?“
Mặt Liên Gia Kỳ trắng bệch, lạnh như băng: “Tôi nhất định phải
nói rõ ràng với anh điều này. Vừa rồi, đúng là tôi quá kích động nhưng tôi tuyệt
đối không đến để ức hiếp cô ấy. Tôi chỉ muốn giải quyết vấn đề này một cách hòa
bình thôi.“
“Giải quyết cái gì? Mày đâm xe chết bố người ta. Mối thù này
là cả đời. Mày đừng tưởng có thể giải quyết được chuyện này. Ngay tối nay hãy rời
khỏi đây, đừng để tao nhìn thấy mày đến quấy nhiễu Điền Điền và mẹ cô ấy. Nếu
không thì mày sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu.“
Điền Điền đứng bên cạnh cũng nhấn mạnh một lần nữa: “Đúng thế.
Tốt nhất là anh đừng xuất hiện ở gần nhà tôi. Nếu mẹ tôi vì trông thấy anh mà bị
sốc, xảy ra chuyện gì thì Liên Gia Kỳ, tôi sẽ không tha cho anh đâu.“
Liên Gia Kỳ không nói thêm gì nữa. Mặt anh ta trắng bệch.
Anh ta xoay người đi không xa thì tới chỗ một chiếc xe hơi đỗ dưới bóng cây.
Hai chiếc đèn hậu sáng lên rồi mất hút sau chỗ ngoặt.
Hạ Lỗi đưa Điền Điền về và dặn cô buổi tối ở nhà một mình phải
khóa cửa cẩn thận. Nếu có chuyện gì thì gọi điện ngay cho anh ta. Sự quan tâm của
anh ta khiến trái tim cô cảm thấy ngọt ngào: “Anh Hạ Lỗi, hôm nay, thật cảm ơn
anh.“
“Khách sáo gì chứ? Chúng ta là hàng xóm bao nhiêu năm nay
mà. Tục ngữ có câu “bán anh em xa, mua láng giềng gần”, chúng ta là hàng xóm thế
này còn gần gũi hơn cả họ hàng ấy chứ! Anh vẫn luôn coi em như em gái của mình
mà.“
Câu cuối cùng khiến trái tim Điền Điền lại nhấm nháp thấy vị
chua xót, chua chua và xót xót.