Luôn có người đợi anh - Chương 1 - Phần 5
8.
Sau khi Liên Gia Kỳ và Hoắc Lệ Minh sánh bước từ cầu thang bộ
đi xuống, La Thiên Vũ cũng phát hiện ra họ. Anh ta đứng lên, bước tới, mỉm cười
chào hỏi: “Gia Kỳ, Lệ Minh, thật trùng hợp! Hai người cũng đến đây ăn cơm à?“
Hoắc Lệ Minh chú ý quan sát môi anh ta, đọc hiểu lời anh ta
nói liền mỉm cười: “Đúng vậy. Tôi thích nhất là món xúp bí ngô Hải Hoàng của
nhà hàng này.“
Khách sạn Hoàng Triều đúng là tiêu chuẩn. Đặc biệt có món ăn
này rất ngon.
“Có Liên Gia Kỳ đi cùng, không cần nói cũng biết, bữa này, Lệ
Minh, cô chắc chắn sẽ ăn rất vui vẻ rồi.“ La Thiên Vũ cười hì hì trêu đùa khiến
Hoắc Lệ Minh có chút ngại ngùng, cô cúi đầu nhưng không nén nổi nụ cười.
Lông mày Liên Gia Kỳ dãn ra, anh ta thản nhiên nói: “Là chú
Hoắc hẹn Lệ Minh đi ăn cơm. Vì chú ấy có cuộc họp gấp không đến được, lại biết
trưa nay tôi mời khách ở Hoàng Triều nên bảo tôi tiện thể rủ Lệ Minh đi cùng để
cô ấy khỏi phải đi một mình.“
“Gia Kỳ, xem ra chú Hoắc tuyệt đối yên tâm về cậu đấy.“
Lời của La Thiên Vũ nửa đùa nửa thật, có vẻ như Liên Gia Kỳ
không muốn đáp lại, anh ta làm bộ không nghe thấy quay sang Hoắc Lệ Minh nói:
“Lệ Minh, anh đưa em đến cửa nhà hàng nhé! Lái xe đang đợi ở bên ngoài. Anh ấy
sẽ đưa em về nhà. Anh còn có khách ở trên lầu. Hôm nay, anh không đưa em về được.
Anh xin lỗi.“
Hoắc Lệ Minh e lệ gật đầu: “Không sao đâu ạ! Trưa nay, em đã
làm phiền anh quá rồi. Gia Kỳ, cảm ơn anh.“
Liên Gia Kỳ đưa Hoắc Lệ Minh đến cửa nhà hàng, La Thiên Vũ
cũng trở lại chỗ ngồi. Du Tinh tò mò nhìn bóng hai người đã đi xa, hỏi:“Họ là bạn
của anh à?“
“Phải. Cô gái đó chính là em gái của Khởi Minh.“
“Ồ! Thật sao? Xinh thật đấy! Người đi cùng là bạn trai cô ấy
à?“
“Người đó là...“ La Thiên Vũ chậm rãi kéo dài giọng, mãi sau
không nói tiếp, cuối cùng thì ngừng luôn rồi cười híp mắt: “Lát nữa, em có thể
hỏi Điền Điền. Cô ấy quen cậu ta đấy.“
Sau khi từ nhà vệ sinh đi ra, Điền Điền không đi thang máy nữa
vì cầu thang bộ cách đó không xa. Nhưng chưa đến đầu cầu thang thì cô đã nhìn
thấy Liên Gia Kỳ sải bước ở bậc cuối cùng. Rõ ràng người này đã đi rồi cơ mà?
Sao lại quay lại thế?
Oan gia ngõ hẹp, Điền Điền tất nhiên không thể dành cho Liên
Gia Kỳ thái độ dễ chịu được. Trưng ra bộ mặt lạnh như băng khiến người ta rùng
mình, rồi chẳng thèm liếc anh ta lấy một cái, cô quay đầu đi thẳng qua.
Nhưng đúng đến bước cuối cùng, Liên Gia Kỳ lại chắn trước mặt
cô. “Cô Diệp, tôi có thể nói chuyện với cô vài câu không?“
Hành động của Liên Gia Kỳ khiến Điền Điền vô cùng bất ngờ và
tức giận. Không chỉ khuôn mặt mà lời nói cô thốt ra cũng lạnh lùng, buốt giá
như băng: “Liên Gia Kỳ, anh nên biết tôi không muốn trông thấy anh, nên tốt nhất
anh hãy tránh ra. Nếu không, anh có tin tôi lại cho anh một cái tát nữa không?“
“Tôi chỉ muốn nói với cô vài câu. Nói xong, tôi sẽ đi ngay.“
“Không cần biết anh muốn nói gì, tôi không muốn nghe. Liên
Gia Kỳ, anh nhàn rỗi thì nên đi nịnh bợ thiên kim của Chủ tịch Hoắc ấy.“
Câu nói của Điền Điền như cái gai đâm vào anh ta. Nghe giọng
điệu của cô, Liên Gia Kỳ cau mày nhưng coi như không nghe thấy, vẫn tiếp tục lặp
lại câu nói ban đầu: “Điền Điền, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô một câu. Kết bạn nhất
định phải cẩn thận, đừng quá dễ dàng tin người khác. Cô mới mười tám tuổi, suy
nghĩ khó tránh khỏi có chút ngây thơ, nhưng đừng ngây thơ quá. Cô nên biết, bản
thân mình không thể mắc sai lầm. Mẹ cô chỉ có mình cô là người thân, nếu cô xảy
ra chuyện gì thì bà ấy sẽ không chịu nổi đâu.“
Câu nói của Liên Gia Kỳ khiến Điền Điền càng nghiến răng chặt
hơn: “Đúng vậy. Mẹ tôi chỉ có mình tôi là người thân. Ai đã gây ra điều này hả?
Không phải là món quà mà anh tặng cho sao? Liên Gia Kỳ, anh đừng có giở giọng
mèo khóc chuột, giả làm người từ bi ở đây.“
Không khí có mùi thuốc nổ vô hình, họ nhìn nhau như muốn đấu
gươm đấu súng. Điền Điền chỉ hận là không thể đâm cho Liên Gia Kỳ mấy nhát.
Tránh ánh mắt sắc bén của cô, Liên Gia Kỳ cau mày do dự, cuối cùng, anh ta mím
môi không nói lời nào nữa mà bỏ đi.
Khi Điền Điền hậm hực trở về phòng, Du Tinh thấy sắc mặt cô
có vẻ không ổn, liền hỏi: “Sao thế? Sao cậu mới đi một lát mà lại có vẻ không
vui thế?“
La Thiên Vũ nhìn Điền Điền chỉ mỉm cười: “Không phải khi
Liên Gia Kỳ vừa đi lên, cô đã gặp anh ta đấy chứ?“
Chỉ một câu như vậy, Điền Điền đã hiểu La Thiên Vũ cũng biết
rõ mối ân oán riêng giữa cô và Liên Gia Kỳ. Không cần phải nói, chắc chắn là Hoắc
Khởi Minh đã kể cho anh ta.
Chỉ có Du Tinh là mơ mơ hồ hồ: “Ai cơ? Điền Điền, cậu gặp ai
cơ?“
Điền Điền mặt như tượng gỗ không nói gì, La Thiên Vũ thấy sắc
mặt đó vội kiếm cớ cáo từ: “Du Tinh, anh nhớ ra mình có chút việc phải đi trước.
Hai người không bận gì thì cứ ở đây nói chuyện một lát. Nếu còn muốn ăn gì thì
tự gọi nhé! Lát nữa thanh toán cứ ký tên anh là được.“
Sau khi La Thiên Vũ đi, Du Tinh liền tra hỏi tới cùng. Điền
Điền kể rằng, cô vừa gặp người đàn ông đi cùng em gái của Hoắc Khởi Minh, cũng
chính là Liên Gia Kỳ, kẻ thù giết cha của cô. Du Tinh trợn tròn mắt ngạc nhiên:
“Hóa ra là vậy. Trông anh ta cũng đường hoàng đĩnh đạc, thật không ngờ lại xấu
xa như thế. Đâm vào người ta rồi còn trâng tráo bỏ đi. Thật khó mà trông mặt bắt
hình dong.“
Không phải sao? Nhưng kẻ xấu xa đều rất khó nhận ra. Đặc biệt
là loại người như Liên Gia Kỳ. Bên ngoài thì được khen là tuổi trẻ anh tài
trong giới kinh doanh, ai biết lòng dạ anh ta xấu xa đến thế nào chứ? Không ai
biết. Mọi người chỉ thấy được ánh hào quang vây quanh anh ta mà thôi. Nghĩ đến
đây, Điền Điền hậm hực giậm chân xuống đất.
Tối nay, bà Điền Quyên đi làm ca đêm. Bà đang làm y tá ở một
bệnh viện, cách dăm ba hôm lại phải trực. Điền Điền một mình ở nhà ngồi bật máy
tính lên giết thời gian. Đang bâng quơ lướt mấy trang web, cô nhìn thấy một mẩu
tin có tiêu đề là “Công tử nhà giàu lái xe đâm người giữa trung tâm thành phố,
hai người đi đường vô tội một chết một bị thương”.
Tiêu đề này khiến Điền Điền không hề do dự kích chuột vào.
Toàn bộ tin tức mở ra. Bài viết không chỉ miêu tả, tường thuật lại tai nạn giao
thông xảy ra tại một con phố trong thành phố G ngày hôm nay mà còn link đến một
vụ hai công tử nhà giàu đua xe ô tô đâm người hai năm trước. Những chuyện như
thế này gây chấn động và ảnh hưởng lớn đến xã hội, gây náo loạn cả cộng đồng mạng.
Lần này cũng không ngoại lệ. Sau khi tin được đăng lên, chỉ trong một thời gian
ngắn đã có hàng nghìn comment thể hiện sự phẫn nộ. Mỗi lần đọc những tin tức kiểu
này, Điền Điền đều vô cùng tức giận và kích động. Vì bố cô cũng là một nạn nhân
như vậy nên cô đặc biệt đồng cảm với những người xấu số này. Cô đang định bình
luận mấy câu thì di động đổ chuông, cầm lên xem thì thấy màn hình hiển thị tên
Hoắc Khởi Minh.
“Tôi nghe Thiên Vũ nói, chiều nay mọi người tình cờ gặp Liên
Gia Kỳ ở khách sạn Hoàng Triều. Hình như cô và anh ta đã có chuyện không vui
đúng không?“
“Phải. Anh ta thật đáng ghét! Bản thân chẳng tốt đẹp gì lại
còn đạo đức giả, ra vẻ tử tế giáo huấn tôi nữa chứ! Đúng là đồ ngụy quân tử.
Khi đó, nếu không cố nhẫn nhịn thì suýt nữa tôi lại cho anh ta một cái tát rồi.“
Hoắc Khởi Minh cười nói: “Ngụy quân tử trong mắt cô lại là một
trong những doanh nhân trẻ ưu tú của năm nay do báo Doanh nhân A bình
chọn đấy. Mấy ngày nữa, họ sẽ tổ chức lễ trao thưởng ở khách sạn Hoàng Triều.
Liên Gia Kỳ sẽ đại diện cho tất cả những doanh nhân trẻ lên đọc bài phát biểu.
Tối nay, họ còn cử phóng viên đến phỏng vấn riêng cậu ta kìa.“
“Nói như vậy thì không phải anh ta sẽ tỏa sáng sao?“
Giọng Điền Điền càng lúc càng bực tức. Liên Gia Kỳ dựa vào
cái gì mà được tỏa sáng như thế chứ? Cô chỉ cảm thấy lồng ngực mình như bị bóp
nghẹt, không tài nào nuốt trôi cục tức được.
“Vinh dự như vậy sao? Hôm đó tôi cũng tham dự đấy. Cô có rảnh
không? Đi cùng tôi nhé.“
“Tôi... Tôi có rảnh cũng không đi. Xem anh ta tỏa sáng như
thế làm gì chứ? Nếu là anh ta gặp xui xẻo thì tôi còn đi.“
“Vậy cô có thể đi nghe phóng viên phỏng vấn mà. Cô cũng biết
phóng viên bây giờ thích đưa tin lá cải. Không biết chừng, họ lại hỏi cho cậu
ta lúng túng không xuống nổi bục ấy chứ! Thế chẳng phải là cô có thể thấy cậu
ta mất mặt sao?“
Lời của Hoắc Khởi Minh như ngọn lửa nhỏ nhen nhóm trong đêm
tối. Trong lòng Điền Điền lúc này cũng le lói một tia sáng. Cô xúc động nhìn chằm
chằm vào tin tức trên màn hình máy tính. Đoạn, gật đầu thật mạnh: “Được. Tôi
đi!“

