Chuyến Phiêu Lưu Đến Xứ Sở Bên Kia Thác Mây Mù - Chương 17 - 18

Chương 17. Con Quái Mình Xà Đầu Ếch

Thật may rằng bờ bên này không có
cỏ mực, hay thứ gì đại loại liên quan đến chết chóc. Nó bằng phẳng và đen sạm.
Cả đám cùng lăn ra thở hổn hển, bơ phờ trừ Công chúa. Nàng ta chống nạnh kết
tội Hoàng tử:

“Tại sao chàng không kêu ta bay
ngay từ lúc còn ở cái đồng cỏ chết tiệt ấy, nếu vậy thì có phải cả bọn đã khỏe
re rồi không? Ta sẽ bay nhiều chuyến đưa từng người qua đây. Xì, thật là tức
chết!”

“Đồng cỏ vẫn nằm trong địa phận
vương quốc, ta không muốn vi phạm luật lệ khi chưa thực sự bị bắt buộc. Hơn nữa
nàng cũng đâu thể chở nổi ta, trông ta thế này thôi nhưng nàng chưa hiểu hết
sức nặng của ta đâu.”

“Hứ, ai bảo không nổi? Thử luôn thì
biết.”

Công chúa tính lao đến bên Hoàng tử
nhưng chàng vội ngăn lại. “Thôi, thôi! Tập trung vào việc chính đã.” Chàng giở
bọc đồ hành trang vẫn quàng trên vai ra lần nữa mà mặt buồn rười rượi. “Ta đã
quá chủ quan về đầm Chết, chính đồng cỏ đã làm ta mụ mị mà quên mất những cái
bẫy thay đổi liên tục của nó, lẽ ra ta nên bảo Công chúa đưa các em bay sang.
Ta thực lòng áy náy! Dường như việc đồng ý để các em đi cùng ta là một sai
lầm.”

Mấy đứa vội phản đối và an ủi Hoàng
tử, chúng lấy lại tinh thần hưng phấn, can đảm, giục giã chàng mau đến hang
Nước Đen thôi.

Hoàng tử mỉm cười. “Bình tĩnh! Các
em định đến đó mà không chuẩn bị gì sao?” Chàng rút thanh gươm đeo bên mình ra,
đưa cho bọn trẻ. “Đây, hãy giữ lấy thanh gươm này. Sau khi ta đuổi được con
quái canh giữ cửa hang...”

Mấy đứa nhao nhao: “Có quái vật
canh giữ trước cửa hang sao thưa Hoàng tử? Tại sao Người biết?”

“Ừm, thực ra ta chỉ suy đoán thôi,
vật quý như viên ngọc mắt mèo, hẳn ả Nữ vương phải kiếm kẻ canh giữ cho an
toàn. Nhưng có kẻ nào không bị Nước Đen nuốt chửng ngoài những con quái vật hết
sức khủng khiếp chứ? Vậy nên ta đã mượn cây cung bạc hiện thân của ánh sáng này
để chống lại con quái vật đến từ bóng tối. Còn thanh gươm của ta, khi vào được
trong hang, nó sẽ bảo đảm sự an toàn cho các em nếu có bất cứ nguy hiểm gì xảy
đến, nó không những có thể dùng để chiến đấu mà còn là lá chắn ngăn cản mọi ám
khí, độc tố hay thứ gì âm hiểm gây phá hủy. Nhưng việc quan trọng nhất là khi
tìm thấy viên ngọc, hãy dùng thanh gươm để phá tan lớp bảo vệ bên ngoài. Ta
không rõ nó là thứ gì? Một chiếc hộp? Một túi lưới? Một cái lồng? Chưa biết.
Điều ấy chính các em phải tự khám phá. Giơ cao thanh gươm, lưỡi thép rực lên,
và cùng với tiếng hô hãy đâm xuyên mũi gươm xé rách “hàng rào” bao bọc. Tuy
nhiên, ta không dám chắc thanh gươm thực thi nổi nhiệm vụ này. Đây là vũ khí dự
trữ.” Hoàng tử lôi ra một lọ thủy tinh nhỏ đựng thứ chất lỏng đỏ tươi. “Nếu cái
hàng rào, vô hình hay hữu hình, không suy suyển, các em hất chỗ máu này lên nó,
ta hy vọng máu Điểu Nhân thanh sạch sẽ diệt được thứ được tạo thành từ sự nhơ
bẩn ấy.”

“Ý, máu của ai thế ạ?” Cu Bờm hỏi.

“Của ta.” Hoàng tử trầm giọng trả
lời. “Nhưng đừng để tâm đến việc đó. Nếu máu cũng vô dụng thì hãy dùng thứ
này.” Chàng cởi nút buộc một túi vải, và hé miệng túi ra cho tất cả cùng xem,
bên trong chứa đầy những hạt vụn li ti, li ti tỏa ra ánh vàng lấp loáng như cát
vàng. “Đây là bột ánh trăng, quý hiếm vô ngần, hàng trăm năm mới kết tinh và
đãi ra được ngần này đó. Bột ánh trăng có sức mạnh gần như tuyệt đối, năng
lượng tinh túy bùng nổ trong tiềm ẩn đẩy bật mọi rào cản phép thuật. Lịch sử đã
chứng minh, bột ánh trăng chưa từng thất bại trước một mưu ma nào. Song Nữ
vương Chuồn Chuồn là kẻ chẳng hề đơn giản, ta tin chắc bùa yểm của ả rất khó để
dỡ bỏ, bột ánh trăng huyền bí này mà chịu thua nốt thì... các em mau chóng quay
lại, chúng ta đành bàn tính sau vậy. Còn nếu thuận lợi, các em phải nhanh hết
sức, cầm lấy viên ngọc mắt mèo màu đỏ rực lửa cất vào trong chiếc hộp này.”
Hoàng tử lại đưa cho bọn trẻ một chiếc hộp dẹt hình chữ nhật bằng gỗ khắc chằng
chịt các ký tự lạ. “Rồi tức tốc trở ra bằng chính phương tiện các em đi vào, ta
nhắc lại là phải thật nhanh, bởi con Nước Đen dâng lên ngập lối ra, các em sẽ
không còn khoảng trống nào để tránh nó cả. Về phương tiện thì ta đảm bảo,
phương tiện mà ả Nữ vương đã dùng để ra vào vẫn còn nguyên ở trước cửa hang.

Công chúa, giờ đến lượt nàng nhận
nhiệm vụ... Ơ... sao vậy?”

Tự lúc nào nàng đã khóc ồ ồ, khóc
nức nở, khóc như mưa tuôn. Nước mắt rơi lã chã, lã chã, nàng nghẹn giọng nói
chẳng ra hơi: “Hức... hức... Hoàng tử... chàng có nghĩ đến ta chút nào hay
không mà dám gây tổn hại cho bản thân... Chàng thực tồi tệ khi dám tự ý lấy máu
mình... Ôi, khủng khiếp quá! Òa...”

“Hơ... hơ... ta... Kìa Công chúa!”

Mấy bạn nhỏ chẳng thèm để tâm Hoàng
tử đang vừa bối rối vừa cảm động dùng cách gì để trấn an Công chúa, các em quan
tâm hơn hết đến đám ngọc lệ vương vãi đầy trên mặt đất, ngọc rơi trên nền đen
càng nổi bật, sáng rỡ hơn.

“Cho em nhé!” Bé Phệ vừa nói vừa
cúi nhặt từng viên ngọc trai lệ thả vào cái túi đựng trước bụng lúc này đã lèn
đầy chật hoa lệ rớt ra từ mắt của Hoàng hậu.

“Ôi,
ta sai rồi! Bây giờ nàng có tha thứ mà giúp ta chiến đấu với yêu quái hay
không? Chúng ta sẽ cùng kết hợp đánh lạc hướng nó để bọn trẻ lẻn vào hang. Nhé,
nhé?” Hoàng tử cứ chạy bên này, chạy bên kia nịnh bợ do Công chúa hờn dỗi hết
quay bên này lại né bên kia.

“Xí, thôi được. Là vì bọn trẻ thôi
đấy nhé!” Nói rồi nàng ngúng nguẩy đi về phía khoảng không tối đen đằng trước.

Hoàng tử nhún vai với các em rồi
cũng gấp gáp theo sau.

Con Nước Đen không xa đây lắm, chỉ
phải vượt qua một đoạn trống đầy những gò cao nổi cụm như những khối u rồi đến
vùng gò xen rậm rạp các bụi cây đen thẫm, to tướng, hình dạng vặn vẹo đến kỳ
dị, như thể tạo hóa đã bóp méo nó trong quá trình hình thành. Gần tới nơi, lồng
ngực mỗi người đều đập liên hồi vì một cảm giác lạ lẫm len lỏi vào trong. Gần
như nỗi sợ, mà cũng từa tựa nỗi ám ảnh, xong lại cảm thấy như một nỗi đau mơ
hồ. Lòng quặn lên tiếc nuối, dường như là tiếc nuối về những gì tươi đẹp họ đã
bỏ lại. Không gian bao trùm một vẻ bí hiểm đến cùng cực.

Rẽ
qua một khúc ngoặt, xa xa đã thoáng thấy những hình thù muôn phần gớm ghiếc.
Hoàng tử kéo mọi người núp ra sau một dải gò thấp phủ đầy đám cây mọc lan khô
giòn tựa những bộ xương. Họ lặng lẽ theo dõi từ xa. Nơi ấy, mặt nước đen nhánh
như sa thạch, đậm đặc và không pha tạp. Con Nước Đen quá lớn để ví như một cái
lạch, nhưng quá nhỏ để cho rằng đó là hồ hay sông. Nó tựa như một vùng nước
trũng lâu năm, chảy ra từ lòng đất rồi không lâu lại chui trở vào lòng đất.
Hiện diện ở một đầu con Nước Đen là cái hang thấp tè, gồ ghề, xù xì như lưng
cóc, nước cứ róc rách chảy vào trong lòng nó. Nhưng đáng sợ nhất phải kể đến
sinh vật chồm hỗm chắn giữa cửa hang. Lúc đầu trông nó chỉ có cái đầu xanh đốm
đen với cái miệng bèn bẹt và đôi mắt to cộ, mỗi khi nó ngáp oàm oạp, vòm họng
khổng lồ lại hở ra đỏ lòm, dãi rớt nhơm nhớp và lưỡi thì dài thè lè loe ngoe,
vậy mà đã gây cơn bủn rủn cho mỗi người, bởi nó to đến nỗi chắn lấp hết một
vùng rộng phía sau; nếu không phải nó thỉnh thoảng ngụp lặn xuống con Nước Đen
thì không ai có thể thấy được cái hang. Sau đó nó quẫy mình trồi lên nằm vắt ngang
qua bờ, tất cả mới lại càng rụng rời chân tay, thân dưới của nó trơn nhẫy, đen
bóng và dài cuồn cuộn, liên tục uốn éo uốn éo, to như cây cột chống trời lừng
lững chỉ biết tới trong thần thoại. Nghe tiếng con quái sột soạt, bò trườn thôi
cũng đủ hoảng loạn rồi. Hoàng tử nuốt khan, cố rời mắt khỏi nó để chỉ về một
nơi giáp bờ phía này. “Các em trông thấy gì kia không? Một cái bè. Ta đoán
không sai mà. Đợi sau khi ta cùng Công chúa đánh lạc hướng khiến con quái rời
vị trí, các em hãy nhảy ngay lên bè lái vào hang!” Một cái bè trông cũng khá
rộng, neo sát bờ, nổi dập dềnh trên mặt nước đen kịt. “Còn một điều nữa ta quên
dặn. Ở trong hang, trước khi tới được chỗ cất giấu ngọc thì đừng ai nói chuyện
gì nhé, ta có một linh cảm xấu, nếu con Nước Đen nghe thấy tiếng người, nó
sẽ...”

“Ủa?”
Công chúa chưa hiểu một điều. “Tại sao con Nước Đen không “ăn” luôn cái bè
nhỉ?”

“Có
thể vì đáy bè đã được ả Nữ vương sơn một hợp chất đặc biệt để chống lại điều
đó.”

Hoàng tử khoát tay làm hiệu lệnh.
“Hành động thôi!” Rồi chàng nhảy lên cái gò, chạy vòng về hướng cánh trái cũng
là tay mặt con quái, rồi thoăn thoắt leo qua những đỉnh gò cao nhất.

Ở một chỗ thuận tiện đúng tầm,
chàng giương cung bắn về phía con quái vật đầu ếch mình xà. Miệng không ngừng
rủa xả, mắng nhiếc nó hòng gây sự chú ý. Mỗi mũi tên vút tới đều lóe lên ánh
sáng băng giá, làm rực sáng cả vùng đất tối tăm, đường lao của nó mang theo sức
công phá ghê gớm, xé không khí ra làm hai nửa. Tuy nhiên, khi chạm tới da con
quái thì lại bị bật ra. Liên miên những mũi tên cũng không thể găm vào lớp da
dày sần sùi của nó, hay đơn giản chỉ là làm nó thấy ngứa ngáy. Mũi tên rơi vãi
lả tả, mà con quái cứ trơ như phỗng. Tên chỉ còn vài cái, Hoàng tử lo lắng đến
toát mồ hôi. Cuối cùng chàng quyết định gắn một lúc ba mũi tên, nhằm bắn vào
con mắt lồi to cộ của nó. Chàng nín thở, kéo căng và thả dây cung. Ba mũi tên
bật tới như chớp giật, cùng phăm phăm hướng tới một mục tiêu. Cùng khi đó, Công
chúa cũng ra tay tương trợ Hoàng tử, nàng rút sẵn kiếm, bay quẩn quanh trên đầu
con quái vật, rồi thì, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, nàng chĩa thẳng, lao vụt
xuống đỉnh đầu nó.

Tên băng của Hoàng tử và kiếm của
Công chúa cùng lao phập tới con quái vật. Một mắt nó sụp lại, nhưng vẫn nhanh
không kém, nó lè lưỡi chộp lấy thanh kiếm vừa bị bung ra khỏi mình, cuốn soạp
vào mồm. Công chúa bị giật bất ngờ, suýt đã theo vào cái mồm kinh tởm của nó,
nàng loạng quạng đôi cánh, ngã ngửa về sau.

Con quái vật lập tức nhai vật vừa
thu được, mũi kiếm nhọn và sắc đâm vào thịt lợi nó đau đớn, khiến máu xối ra bê
bết. Con mắt lồi cũng tứa ra từng ấy máu, rỏ tong tong. Nó vật mình giận dữ,
dùng con mắt còn lại lia xem kẻ thù ở đâu. Con quái vật “gràoo gràoo” quật mình
chồm tới phía trước. Khi cơ thể nó trồi hẳn lên khỏi con nước mới lộ ra được
hết vẻ kinh hoàng, thân và đuôi quằn quện từng thớ, dài và to phồng. Cái đuôi
quăng, đập mạnh bạo làm xung quanh rung chuyển. Quái vật quằn quại, vặn vẹo và
bật mình nhanh chóng lao vào đối thủ đang khiêu khích nó. Đúng vậy, Hoàng tử
lợi dụng thời cơ tiếp tục bắn nốt chỗ tên còn lại, và nhặt cả đá ném nó hòng
khiêu khích. Và nó đang từng chút rời xa cái hang.

Nén nỗi hoảng hồn, bọn trẻ kháo
nhau nháo nhào chạy về nơi đậu cái bè. Con Nước Đen nhìn gần mới lộ rõ vẻ thâm
độc, chẳng hề như bất cứ màu đen thông thường nào, nó láng bóng và anh ánh vẻ
cổ quái, thứ màu đen vô thực không hề hiện diện trên những vật chất ở trái đất
mà tưởng như đến từ nơi kết tụ những bóng ma tội lỗi, nghiệt ngã và mục ruỗng
nhất trong mỗi cơn ác mộng. Cố dằn lòng để không bỏ chạy, một đứa nói: “Đứa nào
muốn bỏ chạy thì cứ việc nhé!” Thậm chí nỗi sợ hãi lớn đến mức không đứa nào
dám bỏ chạy. Chừng như chúng bị thúc ép lao về phía trước, dù phía trước có là
cái chết. Thế là lần lượt từng đứa trèo lên bè. Bè được làm từ những thân tre
to bằng bắp chân, mộng đóng có vẻ chắc chắn một cách hoàn hảo. Một cây sào thấp
đen sì cắm ở đầu bè, và một sợi xích cũng đen sì cuốn vài vòng neo giữ cái bè.

Bé Tròn là người đang giữ thanh
gươm, một cách ì ạch, vì nó khá nặng so với em, nhưng em vẫn phải cố hết sức
vung gươm lên chém đứt sợi xích. Ánh xanh lóe lên, vòng xích rời ra. Và rồi cu
Bờm dùng sào đẩy cái bè lướt đi, chầm chậm hướng về cửa hang đang mở.

Chương 18. Hang Nước Đen

Lòng hang chật hẹp vừa đủ cho chiếc
bè trôi. Trần thấp tè lại lóc chóc những nhũ đá nhọn đâm chúc xuống vô cùng
nguy hiểm, ba em phải ngồi bó mình gù gập, một em vừa gập người vừa đẩy sào.
Vách hang lởm chởm ẩm ướt, cũ kỹ và buồn thảm trong ánh đèn mập mờ. Không khí
sực mùi tử khí. Dòng chảy thì vòng vèo, quành xiên không bao giờ biết phía
trước ẩn giấu điều gì vì được bóng tối che phủ. Bóng các em hắt trên vách hang
chẳng khác nào những âm hồn khốn khổ bị chôn chặt, giam giữ nơi địa ngục tối
tăm.

Do quá chán sự im lặng, bé Phệ quên
lời dặn của Hoàng tử bèn cất tiếng, khơi mào cuộc chơi trẻ con. “Im lặng mãi
chán lắm. Hay chúng ta chơi câm đi. Im mà vẫn được thưởng mới hào hứng ngậm
miệng.”

Cu Tũn hưởng ứng. “Chơi luôn. Đứa
nào mở miệng nói đầu tiên sẽ bị loại. Đứa giữ được lâu nhất là người chiến
thắng. Nhưng mà thắng thì được thưởng cái gì?”

“Thắng được tôn làm đại ca.” Cu Bờm
buột miệng.

“Đồng ý. Bắt đầu nhé!”

Thế là cả bọn câm bặt, không ho he
thêm một từ nào nữa, trả lại bóng tối sự im lặng đến ngộp thở.

Bè lại trôi một đoạn dài qua những
lối rẽ, khe hẹp. Cảnh tượng vẫn không có gì thay đổi, chỉ có không khí mỗi lúc
một nóng lên. Mồ hôi của các em bắt đầu tuôn liên tục, nhiệt độ tăng dần, tăng
dần. Thanh gươm rực lên ánh xanh và tỏa ra một vòng hào quang bao quanh các em,
cho biết đây chẳng phải cái nóng bình thường. Nhưng sự nóng nực vẫn dấy lên khó
chịu, mỗi đứa đều bứt rứt muốn nhảy ùm xuống dòng nước để thoát khỏi cái cảnh
bị đày ải này. Cơ thể bỏng rát dường như đang tan chảy. Ngộp thở quá, nóng quá,
đau đầu quá! Chỉ có sự im lặng vẫn ngự trị vì tính ngang ngạnh không muốn trở
thành kẻ thua cuộc nơi mỗi em, nếu mở một lời kêu than thì không hiểu sẽ có
chuyện gì xảy đến. Thanh gươm rung lắc mạnh thể hiện sự hoạt động hết công
suất. Cuộc tranh đấu diễn ra trong lặng yên và vô hình. Các em có cảm tưởng
mình đang bị thiêu giữa rừng lửa rực cháy, bỏng rẫy, và chỉ có một gáo nước
lạnh hất lên mình thì chẳng thấm vào đâu. Khi các em nghĩ mình không thể chịu
đựng thêm được nữa và nhắm mắt bỏ cuộc thì cơn nóng đột ngột rút đi, sự ngột
ngạt buông tha từng chút, cái mát dịu nhẹ tênh dâng lên dần dần, sự dễ chịu lan
tỏa khắp thân thể. Ánh sáng từ thanh gươm lịm tắt, trở lại bình thường.

Cuộc hành trình trên bè tiếp tục
trong yên lặng. Đến một quãng, dòng nước rẽ nhánh thành ba đường. Bọn trẻ dừng
lại, phân vân vì không biết phải đi hướng nào, chúng nhìn nhau dò hỏi và cùng
lắc đầu. Cuối cùng bé Phệ chỉ đại về dòng chảy thứ ba ở phía tay phải. Ba bạn
nam không mấy tin tưởng song chẳng còn sự lựa chọn nào rõ ràng hơn bèn chấp
thuận phó mặc may rủi. Các em chẳng hề để ý, trần hang tự khi nào đã phẳng lì
và nâng cao, chia thành ba đường hầm xuyên suốt, trên mỗi trần đều có một bức
phù điêu. Hướng đầu tiên đắp cảnh thiên đường hoa nở rộn ràng tươi đẹp, hướng ở
giữa đắp cảnh nhân gian đầy khổ não sầu đau, và hướng cuối cùng mà các em đi
vào đắp họa cảnh quỷ sứ địa ngục hung tợn cùng bóng tối thâm u ngập tràn.

Và nơi cuối đường hầm, quỷ sứ địa
ngục vô cùng dữ dằn, tàn nhẫn thực sự đang đứng cuồng ngạo chờ các em. Từ xa,
nó sầm sập tiến lại, mũi giáo giơ cao phóng tới. Tên quỷ sứ là một dạng khói
kết thành hình, cơ bắp bốc lên cuồn cuộn từng nùi đen đặc. Nó đang lao vào các
em với sát khí ngùn ngụt không hề nhân nhượng. Khoảnh khắc quỷ sứ sắp cướp đi
mạng sống thực vô vàn kinh hãi... Không gian và thời gian như đông cứng...
Tiếng hét của bé Phệ: “Đừng...” làm Tròn sực tỉnh. Đôi mắt vẫn nhắm nghiền, em
giằng miệng túi và nắm lấy một nắm bột ánh trăng ném vào tên ác quỷ. Những hạt
vàng lấp lánh bám lên hình hài quỷ sứ khi nó chỉ còn cách cái bè vài phân, lớp
khói tan ra thành từng mảng rồi tan biến sạch. Các em he hé mắt. Chung quanh
trở lại như cũ, ảo ảnh đã biến mất như chưa hề tồn tại.

“Ha ha! Phệ thua rồi nhé! Phệ nói
ra rồi. Ha ha!” Vừa định thần, cu Tũn đã nhảy cẫng lên thích chí.

“Xì! Cậu cũng thua rồi đó.” Cu Bờm
bĩu môi, nhưng rồi nhớ ra mình cũng vi phạm mất rồi liền cốc đầu tiếc rẻ.

Chỉ có bé Tròn là chưa nói gì cả.
Cu Tũn hậm hực nhìn em. “Hừ, không công bằng tí nào. Nó vốn ít nói mà.” Bé Tròn
chỉ cười khì hiền lành.

Cuộc trò chuyện vừa dứt, bọn trẻ đã
nhận ra ngay chỗ tên quỷ vừa đứng chắn là cửa hang rộng dẫn vào một vùng nước
tròn trịa, khép kín và thênh thang như cái sảnh ở lâu đài Mặt Trời. Có một mỏm
đất rộng và bằng phẳng nổi lên tựa hòn đảo ở trung tâm. Và trên đỉnh một bệ đá
cao, nhọn ở trên mỏm đất có đặt một viên ngọc đang tỏa ra ánh lửa rực đỏ đẹp mê
hồn.

Hạnh phúc, sung sướng và hào hứng,
bọn trẻ đẩy sào thật mạnh, cấp tốc đến bên viên ngọc. Bè vượt qua khoảng nước
không khó khăn gì, cập bờ cũng an toàn. Vì bé Tròn ở lại giúp cu Bờm neo bè nên
cu Tũn và bé Phệ lập tức nhảy lên bờ, rối rít chạy về phía cái bệ. Hai đứa cùng
ập tới một lúc, tay vươn ra định tóm lấy viên ngọc. Nhưng cũng cùng một lúc,
hai đứa va vào một bức tường vô hình và ngã ngửa sõng soài. Hai em ôm ngực đau
đớn, hơi thở đứt quãng hổn hển như bị ai siết lấy. Tròn và Bờm cùng chạy đến bên
bạn, lay hỏi liên miệng rằng có sao không. Bé Phệ cứ khóc tu tu, còn cu Tũn thì
gắt lên yếu ớt: “Hỏi vậy mà cũng hỏi... Không sao sao nằm đây... Cha mẹ ơi, như
bị ai đó dùng búa đập lên ngực vậy... hự...”

Bé Tròn ngoảnh nhìn viên ngọc vẫn
đang chễm chệ mời gọi. Em từ từ bước đến. Một bàn tay giơ lên khe khẽ. Em đẩy
tay tới từng phân, và khi chỉ còn cách viên ngọc một cái với, da em chạm đến
một vật cản, nó có dòng điện lan tỏa, sự rung động nhè nhẹ mà mắt thường không
thể thấy đẩy bật tay em ra. Bé Tròn xem xét lòng bàn tay đỏ lừ của mình, môi
ngậm chặt nén tiếng khóc vì đau. Bức tường vô hình cong cong như hình cầu, bao
bọc viên ngọc trong nó.

“Hoàng tử đã dặn chúng ta rồi.” Cu
Bờm bình tĩnh cầm lấy thanh gươm. “Thanh gươm này sẽ trả thù cho các cậu.”

Bé Tròn gật gật. “Ừ ừ, cậu làm đi!”

Hít một hơi thật sâu, cu Bờm chuẩn
bị tinh thần, em tiến gần lại. Căn ở khoảng cách vừa phải, em một tay siết chặt
chuôi, một tay nâng mũi gươm lên. Ánh xanh lần nữa lóe dọc theo lưỡi thép, bừng
tỏa chói lòa. Miệng hô ran: “Yaaaa! Xuyên!” Và lên gân, vận sức đâm thẳng
lưỡi gươm vào nơi áng chừng là lớp bảo vệ.

Hai vật cứng va nhau cái “coong”,
xoẹt ra lằn sáng như chớp lửa, nhưng rồi thanh gươm chẳng xuyên qua nổi hàng
rào vô hình, còn bị đẩy bật trở lại, khiến em Bờm loạng quạng, để rơi thanh
gươm cái “keng” xuống đất.

Cu Bờm thở hồng hộc, đuối sức vì
ảnh hưởng từ nguồn năng lượng hai bên. Thấy cu Bờm lùi lại nghỉ lấy hơi, em
Tròn liền xông lên thế chỗ. “Để tớ!” Tay không bị thương đã lăm lăm lọ thủy
tinh nhỏ. Bật nắp, em hất mạnh hết chỗ máu đỏ tươi về nơi mà em chỉ thấy ngự
trị một viên ngọc nhởn nhơ.

Điều mà tất cả trông thấy sau đó là
đống máu văng tới lưng chừng không thì ngừng lại, dựng đứng lan ra thành vệt
lớn lầy nhầy rồi tràn xuống đất đọng thành vũng.

Sự thất vọng dâng trào, ứ nghẹn.
Chẳng ai nói gì cả. Rồi niềm tin nhỏ nhoi cuối cùng được đặt vào đám bột ánh
trăng còn vơi nửa. Nhưng kết cục của nó cũng chẳng vinh quang gì hơn. Hạt cát
màu vàng mịn rải trên không trung một vòng điệu nghệ, đậu lưng lửng rồi ồ ạt
rơi vãi thành đống.

Các em buồn bã nhìn chòng chọc về
phía viên ngọc mắt mèo, giờ nó càng trở nên kiêu kỳ và xa cách, không sao có
thể với tới. Đau lòng, xót ruột và tiếc nuối là những gì các em cảm nhận lúc
này.

“Thôi, quay lại thôi.” Cu Bờm chậc
lưỡi, em cũng tiếc bao công mọi người vất vả mà sau cùng đành chịu thất bại,
song đó là ý kiến sáng suốt nhất bây giờ. Cu Bờm đến bên cu Tũn xốc bạn dậy.

Bên này thì bé Phệ được bạn Tròn ì
ạch nâng dậy. “Hic... Phệ cố lên nào... chúng ta về bè...” Sức nặng của bé Phệ
làm Tròn nói chẳng ra lời, mặt nhăn nhó vì ráng sức.

Hai thân hình lảo đảo, chập chững
đi được một, hai bước. Thế rồi như tất phải thế, bé Tròn không giữ nổi bé Phệ
làm cô bé đổ ập người, rơi tự do úp mặt xuống đất. Cú ngã sấp của cô bé khá
mạnh nên trượt đi một quãng. Những hạt ngọc trai lệ cùng hoa lệ rơi từ túi váy
lăn lóc tứ tung. “Á, ngọc và hoa của tớ.” Phệ quơ quào đống ngọc-hoa lệ lại.
Cũng khi đó, cu Tũn bỗng dưng hắt xì hơi một cái rõ mạnh. Cú hắt hơi làm cu cậu
nhói ngực, đau quá ngã uỵch xuống, ngay trên đám ngọc của bé Phệ. Ngọc trơn
tròn khiến cu cậu bị trượt dài một đoạn, bao nhiêu dớt mũi lưu cữu và mới xong
bôi nhoe nhoét xanh lè lên những viên ngọc tinh khiết.

“Ôi giời ôi!” Cu Bờm vội vàng đỡ cu
Tũn dậy, xuýt xoa. “Sao bất cẩn thế chứ, tận thế đến nơi rồi ông ơi!”

Đúng
như dự đoán, cơn bão mang màu sọc sọc sặc sỡ đang có nguy cơ đổ vào...
một-ai-đó, song bé Tròn chuyển hướng câu chuyện sang một mối nguy khác. “Xem
kìa!”

Những
viên ngọc trai như cũng cảm nhận được sự thanh khiết của chúng bị vấy bẩn, từng
hạt từng hạt dính dớt mũi của cu Tũn đang rung lên dữ dội, dường như sắp phá vỡ
giới hạn cuối cùng nào đó. Ngọc chuyển sắc xanh tai tái, mỗi lúc một run rẩy
mãnh liệt hơn.

Cu Bờm thét lên cảnh báo. “Nằm
xuống! Ôm lấy nhau!”

Bốn đứa trẻ nhảy chồm lên nhau.
“Nắm lấy!” Cu Bờm giơ đốc gươm ra cho mọi người nắm. Thanh gươm tỏa ra ánh hào
quang xanh xanh bao phủ lấy bọn trẻ, giữ cho các em khỏi sức ép sắp bùng nổ.

Những hạt ngọc nổ tung ngay sau
đấy. Bùm, bùm... Có những hạt văng đập lung tung thể hiện sự tức giận, hạt lăn
tõm xuống dòng nước đen ngòm, hạt đập bồm bộp lên nóc hang, hạt lại văng về chỗ
cái bệ cao - ở đó nó nổ dữ dội hơn những chỗ khác. Không khí quanh khu vực ấy
rung chuyển ác liệt. Các em hé mắt có thoáng thấy một lớp màng rung rinh rồi
mất tăm như cũ. Vụ nổ kết thúc. Đợi xung quanh yên ổn trở lại, cu Bờm với bé
Tròn cùng chạy về cái bệ cao. Ngần ngừ, lo lắng đưa tay kiểm tra, và thật tuyệt
vời, lớp màng bảo vệ đã bị phá vỡ. Cu Bờm thoải mái sờ lên viên ngọc. Nhìn gần
thì thấy ngọc lưu ly - mắt mèo này có hình dáng một quả trứng chim cút dẹt dẹt
và kích cỡ to bằng hai ngón tay gập, xen giữa lớp thạch đỏ trong veo là những
quầng thẫm ngoằn ngoèo tỏa ra ánh lửa. Tuy nhiên, chạm vào nó thì lại cảm thấy
lành lạnh, nhồn nhột. Cu Bờm nhấc viên ngọc lên nâng niu, bé Tròn giở chiếc hộp
dẹt hình chữ nhật ra, để bạn cẩn thận đặt lên lớp nhung lót màu xanh rồi mới
đóng ập lại.

Con Nước Đen và cả cái hang động
rùng mình chuyển động. Xa xa mơ hồ vẳng lại tiếng lắc rắc.

Nhớ tới lời Hoàng tử dặn, các em
khẩn trương lên bè rời khỏi hang. Sào cắm mạnh xuống đáy nước lổn nhổn, đẩy bè
tiến xa, cứ như vậy các em dùng hết lực đôi tay - lần nữa chạy đua cùng tử
thần. Cuộc đua lần này khó khăn chất chồng, mỗi một tích tắc đi qua, sự chết
chóc kéo gần hơn một chút, sóng nước đen bập bềnh đẩy bè lướt đi trong chao
đảo. Dòng nước chồm lên rồi hạ xuống, tưởng như nó đang vặn mình thức tỉnh.

Trở lại đường cũ, cu Tũn nhận ra
hang động đang thu hẹp lại, em bật thốt: “Chết rồi, trần đang lún xuống.”

Bé Tròn lắc đầu. “Không phải. Mà là
nước đang dâng.”

Nước đang dâng thật. Đến đoạn có
mũi đá nhọn đâm từ trên cao xuống, tất cả phải nằm rạp xuống. Đứa nào cũng lẩm
nhẩm cầu trời cho qua kịp, nếu không các em sẽ chết rất thảm thương.

Nước xao đẩy qua lại. Lênh láng...
lênh láng... Cao dần.


Tròn dùng gươm phạt phăng một loạt thạch nhũ nhọn khi nó gần chạm đến em cùng
bạn bè. Thạch nhũ rơi lả tả, có cái cắm vào bè, có cái rơi xuống nước, có cái
lại sượt qua cả da thịt các em. Biết nguy hiểm nhưng đã cùng đường, Tròn không
biết làm thế nào hơn. Bọn trẻ cuộn mình thu lu, ôm kín mặt mày, song cũng không
kìm được rên lên vì đau.

Những mét cuối cùng...

Con Nước đen ộc lên, chồm cao, cao
nữa.

Bè thoát khỏi hang vào khoảnh khắc
cuối cùng khi cái hang bị lấp kín.

Ánh mặt trời rạng rỡ soi rọi cảnh
tượng kinh hoàng. Hóa ra trời đã sáng tự lúc nào.

Bè bị đẩy ra xa, nâng cao, dập dềnh
nghiêng ngả. Theo con Nước Đen đang tràn bờ, phơi lộ vẻ độc địa dưới ánh nắng,
đen đặc sền sệt như bùn, đi tới đâu, nó nuốt chửng hết những vật cản trên đường
tới đó.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3